Giáo Y Ngây Thơ

Chương 85: Im bặt mà dừng

Chương 85: Im bặt mà dừng
Nhìn lại, cô nhìn thấy Miêu Húc đang nhìn chằm chằm vào cô gái lai xinh đẹp trên sân khấu, chăm chú đến nỗi nước bọt chảy ra khóe miệng mà hắn cũng không phát hiện ra.
- Miêu Húc…
Bạch Hiểu Thần tức giận đến mức giậm chân.
- À, chuyện gì?
Lúc này Miêu Húc mới lấy lại tinh thần, quay đầu lại hỏi, nhưng trong đầu lại suy nghĩ không biết bộ ngực của cô gái lai kia “cúp” (cub) bao nhiêu?
- Rốt cuộc anh có đi hay không?
- Đi? Tại sao phải đi? Chỗ này có thể chơi vui lắm mà?
Miêu Húc hỏi rất nghiêm túc.
-...
Bạch Hiểu Thần tức giận đến mức muốn hộc máu, quả nhiên đàn ông trong thiên hạ không có ai tốt cả.
- Hâm Tuyền, cô xem, bạn trai của cô cũng thích ở đây, hay là ở lại chơi một chút đi, Tạ công tử là một nhân vật lớn, chúng ta không thể làm mích lòng, tới uống một ly, nói vài câu chuyện rồi hãy đi, được không?
Thấy Miêu Húc cứ nhìn chằm chằm vào gái đẹp trên sân khấu, Lục Thăng Hàn thầm khinh bỉ, tên này quả đúng là đồ vô dụng chó táp phải ruồi, không biết nhờ đâu mà lại cứu được kẻ có tiền kia, nhìn dáng vẻ không chịu nổi của hắn, thật sự là còn thua y xa.
- Đúng vậy, đúng vậy, đã đến rồi, chơi một lúc rồi đi nha.
Miêu Húc lộ vẻ rất vô sỉ.
Ánh mắt của hắn lại đã dán chặt lên người cô gái lai kia, thân hình này thật sự rất đẹp, đùi rất trắng, váy cũng rất đẹp, hơn nữa dường như phía dưới váy của cô cũng không mặc gì,
Miêu Húc còn muốn nhìn kỹ dưới váy cô ta nữa kia!
- Hâm Tuyền, chúng ta đi.
Bạch Hiểu Thần đã nổi cơn thịnh nộ, trở tay kéo Lâm Hâm Tuyền định vượt qua Lục Thăng Hàn để đi ra ngoài.
- Hai vị, dù sao cũng đã tới rồi, sao không uống với tôi một ly mà đã bỏ đi? Như thế hình như không nể mặt chủ nhân là tôi rồi?
Đúng lúc đó, giọng Tạ thiếu vang lên, mà theo giọng nói của y, cả đám con gái đang ngồi trên sô pha liền đứng lên, đi tới hành lang, ngăn chặn lối đi của Lâm Hâm Tuyền và Bạch Hiểu Thần.
Những người này đều chỉ là những cô tiếp rượu, không biết võ nghệ, nhưng trước sự ngăn cản của họ, đương nhiên Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền không thể đi ra được, còn Miêu Húc?
Xong rồi, thằng nhóc này đã hoàn toàn bị hấp dẫn bởi một đám da thịt, càng không xông ra.
Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền dừng lại, vẻ mặt hết sức khó coi, cùng quay đầu nhìn lại, đã thấy Tạ Việt đứng lên khỏi ngai vàng, đang đi về phía hai người.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy gã đi về phía mình, Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền đều cảm thấy có áp lực nặng nề, cứ như một con mãnh thú đang từ từ tiến gần mình vậy.
Khi còn cách hai người không đầy hai thước, Tạ Việt mới dừng lại, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Miêu Húc, chỉ dán mắt vào người Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền, quan sát kỹ càng một lượt, hai lượt…
Ánh mắt gã giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vậy.
- Phiền anh kêu người của mình tránh ra đi.
Đối diện với ánh mắt của Tạ Việt, Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền đều có cảm giác như bị rắn hổ mang chúa nhìn chằm chằm, lạnh lẽo không thể tả.
- Đây là cô gái cực kỳ xinh đẹp mà anh nói?
Tạ Việt không trả lời Bạch Hiểu Thần, mà quay sang nói với Lục Thăng Hàn.
- Dạ, đúng vậy, Tạ thiếu.
Thân hình Lục Thăng Hàn hơi khom xuống, khuôn mặt đầy vẻ nịnh bợ, lúc này y không có vẻ gì là một người thành đạt, mà chỉ là một con chó cố gắng làm chủ nhân hài lòng.
- Hai cô gái này cũng rất được, tôi muốn họ.
Tạ Việt hờ hững buông một câu, như ra một mệnh lệnh cho hai cô, hoàn toàn không để bất cứ ai có cơ hội bác bỏ, như thể gã là một ông vua thời cổ vậy!
Vẻ mặt Lục Thăng Hàn hơi biến đổi, nhưng đối diện với Tạ thiếu, y nào dám nói không với gã, nghĩ tới cô gái mà mình thích nhất, cũng được Tạ thiếu coi trọng, y kích động đến nỗi muốn khóc.
- Tạ thiếu vừa ý hai cô ấy, đó là may mắn cho họ.
Khuôn mặt Lục Thăng Hàn tươi cười rạng rỡ.
Tạ Việt cười ha hả, hết sức thích thú, hai con nhỏ này quả nhiên là cực phẩm, hơn nữa nhìn tư thế hai cô bước đi, rõ ràng vẫn còn là gái trinh, thời buổi này muốn tìm gái trinh xinh đẹp tuyệt vời như vậy, là rất khó, ngay cả đối với một người có thế lực như gã cũng không ngoại lệ.
- Không được, anh không thể muốn cô ấy…
Khi Tạ Việt định bắt chuyện với hai cô, bất chợt một giọng nói không êm tai vang lên.
Tạ Việt sửng sốt, lúc này mới quay lại nhìn về phía đó, thì ra là cái tên mới vào, cứ nhìn chằm chằm vào đám con gái trên sân khấu, hiện giờ khóe miệng hắn vẫn còn dấu nước bọt, thằng này mà cũng dám đối địch với mình?
Không biết vì sao, đột nhiên Tạ Việt cảm thấy tên này rất thú vị.
- Ha ha, vì sao không thể?
Tạ Việt thấy hứng thú, gã muốn nghe lý do tên này đưa ra.
- Bởi vì cô ấy là bạn gái của tôi…
Miêu Húc chỉ tay về phía Bạch Hiểu Thần, cố gắng trấn tĩnh, nhưng ngón tay run run đã phản lại vẻ ngoài trấn tĩnh của hắn.
- Ha ha ha, bạn gái? Của mày?
Thấy dáng vẻ cố gắng tỏ ra kiên quyết của Miêu Húc, Tạ Việt rất buồn cười, thời buổi này còn có cái thứ ngu ngốc, vì con gái mà không tiếc mạng sống của mình như vậy sao?
- Đúng vậy! Theo tôi!
Miêu Húc ưỡn ngực, tay càng kéo Bạch Hiểu Thần về phía mình, như để chứng minh cô gái này thuộc về mình.
Nhìn thấy Miêu Húc cố ưỡn ngực lên, cảm nhận được tay hắn vẫn đang run, không hiểu sao, Bạch Hiểu Thần cảm thấy xúc động muốn khóc.
Cô và Lâm Hâm Tuyền đều có thể cảm nhận được áp lực kinh khủng trên người gã kia, huống chi là Miêu Húc? Hơn nữa, từ việc gã bao toàn bộ phòng bao này, lại gọi nhiều gái đẹp đến phô trương, đủ biết gã là một người có thế lực, trong tình thế này, rõ ràng là Miêu Húc rất sợ, nhưng vẫn muốn đứng ra bảo vệ cho mình, đây mới là dũng cảm đích thực, giờ phút này thậm chí cô đã quên bẵng việc vừa rồi Miêu Húc say sưa nhìn đám con gái kia.
Không những Bạch Hiểu Thần, mà kể cả Lâm Hâm Tuyền cũng nhìn Miêu Húc bằng ánh mắt khác xưa. Cô thật sự không ngờ cái anh chàng mà các cô thấy rất vô dụng này, giờ phút này lại đứng ra nói thay cho hai người, dù cho hắn có vẻ rất sợ hãi, nhưng…ít ra thì so với tên khốn Lục Thăng Hàn, hắn dũng cảm hơn nhiều.
Các cô đâu có biết, lúc này Miêu Húc phấn chấn mà run, mẹ nó chứ, lại được sờ tay cô ấy, mà còn sờ một cách quang minh chính đại thế này nữa chứ! Ôi….thật là mềm! Xem ra có đôi khi giả làm bạn trai cũng có cái lợi, biết đâu đến lúc nào đó, cái chữ “giả” kia lại được xóa đi thì sao!
Nếu điều đó thật sự xảy ra, mình có thể muốn làm gì thì làm rồi, mà nếu được cả Lâm Hâm Tuyền nữa, hai cô gái xinh đẹp như vậy cùng phục vụ mình một lúc, thì thật là sướng như tiên!
- Ha ha ha, tốt lắm! Mày rất dũng cảm, ít ra thì dũng cảm hơn cái tên vô dụng kia nhiêu, thấy mày dũng cảm như vậy, tao muốn thực hiện một cuộc đổi chác với mày.
Tạ Việt chỉ chỉ về phía Lục Thăng Hàn, nhìn Miêu Húc cười cười, gã rất muốn xem tên kia có thể giữ vững tới khi nào.
Bị Tạ Việt mắng là vô dụng, Lục Thăng Hàn hơi biến sắc, tuy nhiên y cũng nhanh chóng gạt bỏ vẻ tức giận, thay vào đó là vẻ tươi cười, coi như câu chửi đó là khen ngợi mình! Cảnh tượng đó càng khiến Lâm Hâm Tuyền và Bạch Hiểu Thần thêm chán ghét, so với Miêu Húc, quả thật y chỉ là thứ cặn bã.
- Đổi chác cái gì?
Vẻ mặt cảnh giác, Miêu Húc lui về phía sau theo phản xạ, càng nắm tay Bạch Hiểu Thần thật chặt, như sợ gã kia bắt mất Bạch Hiểu Thần vậy.
- Tôi đổi cả đám con gái này lấy cô ta, được chứ?
Vẻ mặt cân nhắc, Tạ Việt đưa tay chỉ một vòng về phía các cô gái, hờ hững nói.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Miêu Húc, trái tim Bạch Hiểu Thần không hiểu sao như thắt lại, như thật sự lo sợ Miêu Húc sẽ đổi mình lấy mấy cô gái kia, dưới áp lực vô hình của Tạ Việt, ngay cả mở miệng nói, các cô cũng cảm thấy khó khăn, lúc này chỉ có Miêu Húc mới có thể “miễn cưỡng” nói thay cho hai người.
- Mấy cô này? Toàn bộ?
Miêu Húc chỉ chỉ các cô gái xung quanh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hỏi lại.
- Đúng, toàn bộ, hơn nữa chỉ cần mày muốn, các cô ấy tuyệt đối không dám rời khỏi mày, sẽ cả đời phục vụ mày.
Tạ Việt mạnh mẽ gật đầu, gã thật sự không tin là tiểu tử này sẽ từ chối.
- Anh chắc chứ?
Miêu Húc hỏi lại, dường như không tin chuyện này là thật.
- Chắc!
Tạ Việt gật đầu, mặt tươi cười, nhưng người khác nhìn vào lại thấy giống như ma quỷ trong phim Aladin và cây đèn thần.
Mọi người lại tập trung chú ý vào Miêu Húc, trái tim của Bạch Hiểu Thần như nhảy lên tới cổ họng, không biết vì sao, các cô đều tin lời nói của Tạ Việt là thật sự, nếu Miêu Húc đồng ý, thì gã ta sẽ có cách buộc mấy cô gái kia trở thành người của Miêu Húc cả đời, Miêu Húc có thể kháng cự trước đề nghị hấp dẫn cỡ này sao?
- Tốt, tôi muốn.
Miêu Húc đưa ra quyết định, mặt Bạch Hiểu Thần lập tức tái nhợt, như cô đã thật sự bị Miêu Húc bán cho Tạ Việt rồi vậy. Khuôn mặt Lâm Hâm Tuyền cũng lộ vẻ phẫn nộ, cái tên khốn này hóa ra cũng vô liêm sỉ như Lục Thăng Hàn. Về phần Lục Thăng Hàn, ánh mắt y lộ vẻ khinh thường.
- Ha ha ha ha…
Tạ Việt cười ha hả, đàn ông có dũng cảm cỡ nào thì cũng là người, gã không tin một tên tép riu như Miêu Húc lại có thể từ chối khi đối mặt với thế lực mạnh mẽ như gã và khi đứng trước sức hấp dẫn của nhiều gái đẹp như vậy,
- Chỉ có điều, tôi cũng muốn hai cô này…
Trong khi Bạch Hiểu Thần đang có cảm giác hụt hẫng, Lâm Hâm Tuyền phẫn nộ, Lục Thăng Hàn khinh thường, Tạ Việt đắc cười to, bỗng Miêu Húc lại buông thêm một câu như vậy.
Tiếng cười của Tạ Việt lập tức dừng lại, giống như là bị mắc xương trong cổ họng, trong nháy mắt khuôn mặt gã tím đen như gan heo, trong mắt tràn đầy sát khí.
- Tiểu tử, mày muốn chết!
Tạ Việt nổi giận, kích động muốn giết người, thằng nhóc kia rõ ràng là đang trêu đùa gã!
- Tiêu Tĩnh Thần là bạn tôi, anh không dám giết tôi đâu!
Miêu Húc ngẩng cao đầu, tỏ vẻ ta đây có người chống lưng.
- Nhị công tử của Tiêu gia? Tao cứ giết mày, xem hắn có thể làm gì được tao?
Tạ Việt ngạc nhiên, hình như không ngờ là thằng nhóc kia lại quen biết lão nhị của Tiêu gia, tuy nhiên gã vẫn hừ lạnh một tiếng, một mình Tiêu Tĩnh Thần, gã không coi vào đâu.
- Anh có thể thử xem…
Đột nhiên từ phía sau, ở ngoài cửa, truyền tới một giọng nói lạnh lùng. Tạ Việt biến sắc, trông hết sức khó coi, bởi vì gã nhận ra, giọng nói đó không phải của Tiêu Tĩnh Thần…
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất