Giáo Y Ngây Thơ

Chương 88: Một con chó ngoan

Chương 88: Một con chó ngoan
Khuôn mặt bình tĩnh, Tạ Việt ngồ trên salon, một tay tựa trên đầu gối, một tay cầm điếu xì gà, có vẻ đang trầm tư, gã cứ ngồi nguyên một tư thế đó rất lâu, chỉ liên tục hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Lục Thăng Hàn quỳ gối trước mặt gã, cả người như bị đông cứng lại, một thứ áp lực vô hình đè lên vai y, nhất là mỗi khi Tạ Việt rút ra một điếu thuốc, như có một tòa núi lớn đè xuống khiến y cảm thấy khó thở. Y rất muốn ngất đi cho xong, nhưng không dám, dù là ở thời điểm mấu chốt, Tạ Việt đã bỏ rơi y, dù là trong lòng y rất oán hận Tạ Việt, nhưng mà ngoài mặt, y vẫn không dám có một chút biểu hiện vô lễ nào đối với Tạ Việt.
Y bất quá chỉ là một thằng dân quèn, thân phận trước kia còn kém cả Lâm Hâm Tuyền, trong khi Tạ Việt thì sao? Y hoàn toàn không biết thân phận thật của Tạ Việt, nhưng dựa vào một số việc mà Tạ Việt từng ra tay, cho thấy, đó là người có thể bóp chết mình như bóp chết một con kiến.
Mọi chuyện đều do mình sắp xếp, mục đích của mình là lấy lòng gã, nhưng ai ngờ rốt cuộc lại có kết quả như vậy, mặc dù kết quả đó không liên quan tới mình, nhưng Tạ Việt muốn trút giận lên đầu mình, ngoài cắn răng chịu đựng ra, thì mình biết phải làm sao?
Qua không biết bao nhiêu lâu, khi cái gạt tàn thuốc cực lớn trên bàn đã đầy tàn thuốc, Tạ Việt mới thở ra một hơi dài, ngồi thẳng người lên, dựa lưng vào salon, liếc nhìn Lục Thăng Hàn đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đứng lên đi!
- Cảm ơn Tạ thiếu.
Lục Thăng Hàn mừng rỡ như bắt được vàng, vội lồm cồm ngồi dậy, có lẽ do quỳ lâu, máu huyết không thông, chân y run lên, suýt nữa té trên mặt đất.
- Ngồi đi.
Thấy đôi chân Lục Thăng Hàn run rẩy, Tạ Việt chỉ chỉ cái ghế salon đối diện, nhẹ nhàng nói, cứ như thể hai người là bạn học lâu năm mới gặp lại nhau vậy.
Lục Thăng Hàn không dám phản bác, vội ngồi lên ghế, không biết vì cái gì, Tạ việt càng khách khí, trong lòng y càng bất an.
- Chúng ta là bạn hồi học đại học, biết nhau cũng đã vài năm, có thể anh vãn còn chưa biết thân phận thật sự của tôi, bây giờ tôi sẽ cho anh biết rõ.
Nhận thấy vẻ lo sợ của Lục Thăng Hàn, Tạ Việt hờ hững nói.
Lục Thăng Hàn dỏng tai lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, như không ngờ lúc này Tạ Việt lại nói những lời như vậy với mình. Chẳng lẽ gã không trách tội mình nữa sao?
- Tôi là Tạ Việt, trong gia tộc thường được gọi là lão Nhị, trên tôi có một anh cả, hiện là thượng tá trong quân đội, có lẽ năm nay sẽ được lên tướng, đương nhiên, anh ấy cũng chỉ hơn tôi bốn, năm tuổi, năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi.
Vừa nghe tới đó, Lục Thăng Hàn mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thượng tá chưa tới ba mươi tuổi, sắp sửa được phong tướng, chuyện này sao có thể xảy ra trong thời bình được? Trừ phi…
- Có lẽ anh đã nghĩ ra. Đúng vậy, gia tộc của chúng tôi là một trong những thế gia lớn nhất nước, với thân phận của anh, đương nhiên cũng không biết điều chỉnh chính thức của Tạ gia chúng tôi ở đất nước này, nhưng hôm nay tôi cho anh biết, trong số chín quân khu lớn của đất nước hiện nay, có ba quân khu do Tạ gia chúng tôi nắm giữ. Anh nên biết, thế lực của Tạ gia không chỉ có như vậy, bộ trưởng Bộ Quốc phòng hiện tại là bác của tôi, Tạ Vân Khánh, quân hàm đại tướng, mà cha của tôi là Tổng tư lệnh Tạ Vân Chúc của quân khu Đông Nam, hơn nữa, bao gồm cả người bác kia của tôi, trong số bảy đại tướng còn tại nhiệm của đất nước, đã có hai người là người nhà của Tạ gia. Về phần người của thế hệ trước nữa, tôi không muốn nói nhiều.
Khi nói tới đây, Tạ Việt bưng chén trà đã nguội lạnh từ trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, tên của những người mà mình vừa nói ra, cũng phải để cho một nhân vật nhỏ nhoi như Lục Thăng Hàn có thời gian tiêu hóa.
Quả thật Lục Thăng Hàn đã bị sốc trước những thông tin này, thật là y không biết sự tồn tại của Tạ gia, nhưng lại biết tên của bộ trưởng Bộ Quốc phòng, cũng biết tên chín Tổng tư lệnh trong nước, đúng như Tạ Việt nói, người trong nước chỉ cần là có tìm hiểu chút ít về quân sự, đều biết đến danh tiếng của họ.
Hai người đó là anh em một nhà và chuyện này cũng không phải là bí mật gì, đã từng có người lên tiếng về vấn đề này, thế nhưng bất kể là Tạ Vân Khánh hoặc Tạ Vân Chúc đều đủ năng lực mạnh mẽ để khuất phục những kẻ bới móc đó. Trong dân gian cũng như trên mạng, người ta đều đánh giá hai người rất cao, đặc biệt là thời gian Tạ Vân Khánh đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ Quốc phòng, chất lượng quân sự của đất nước được nhanah chóng nâng lên, hiện nay đã trở thành lực lượng quân sự hàng đầu trên thế giới, cho dù là những đế quốc quân sự như Mỹ, Anh, Pháp cũng không dám xem thường.
Mấy năm trước, Nhật Bản cậy thế có Mỹ làm chỗ dựa, gây hấn ở biển Hoa Đông, lúc đó tân Tổng tư lệnh quân khu Đông Nam Tạ Vân Chúc với sự ủng hộ vô điều kiện của anh trai mình, đã phát động hải lục không quân tiến hành đánh Nhật Bản, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, khi hàng không mẫu hạm của Mỹ đóng tại Thái Bình Dương còn chưa tới kịp, đã đánh cho Nhật Bản một trận tơi bời (?) khiến thế giới đều nể mặt. Sau trận chiến đó, mấy cường quốc quân sự lâu năm phải nghẹn ngào, danh tiếng của hai anh em Tạ gia nổi lên như mặt trời ban trưa.
Người dân bình thường, bao gồm Lục Thăng Hàn trong đó, đều cho rằng đất nước xuất hiện hai thiên tài quân sự, và hai anh em Tạ gia lên tới chức vị hiện tại đều nhờ vào năng lực của mình, cho đến giờ phút này, Lục Thăng Hàn mới biết, hóa ra phía sau lưng họ còn có cả một thế lực gia tộc khổng lồ chống đỡ.
Một đại tướng hơn năm mươi tuổi, hơn nữa, một nhà có tới hai đại tướng, nếu vài năm nữa xảy ra chiến tranh, rất có thể họ sẽ trở thành nguyên soái. Vừa nghĩ tới nguyên soái, chợt Lục Thăng Hàn nhớ lại, vị nguyên soái lui về tuyến hai cách đây mấy năm, hơn nữa cũng là họ Tạ.
Đó là người duy nhất trong cả nước trong nhiều năm qua, được mang huân chương nguyên soái trong khi còn sống.
Chẳng lẽ...
Lục Thăng Hàn không dám nghĩ tiếp, y đã bị mấy thông tin này làm chấn động. Tạ Việt sống trong một gia tộc cự phách như vậy, hắn muốn giết chết mình, thực sự dễ dàng như bóp chết một con kiến.
- Tên mà hôm nay chúng ta gặp phải ở phòng bao, tên là Tiêu Vô Thần, trọng tâm của Tiêu gia không ở trong quân đội, mà ở xã hội đen, thoạt nhìn dường như rất khó đối kháng với Tạ gia chúng ta, nhưng Tiêu gia không chỉ khống chế xã hội đen của cả nước, mà vòi bạch tuộc của họ còn vươn tới từng ngõ ngách của thế giới, cũng là gia tộc mà Tạ gia chúng tôi kiêng kỵ nhất. Mà hắn lại là con trưởng của Tiêu gia, thế hệ này của Tiêu gia, trừ hắn ra thì tất cả đều là đồ vô dụng, hắn đã được gia chủ Tiêu gia chỉ định thừa kế, là người được xác định thân phận sớm nhất trong thế hệ chúng tôi, cho nên tôi phải nể mặt hắn một chút, anh hiểu chứ?
Thấy Lục Thăng Hàn đã dần dần lấy lại tinh thần, Tạ Việt mới thong thả nói tới thân phận của Tiêu Vô Thần.
- Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!
Lục Thăng Hàn gật đầu liên tục, Tạ Việt đã nói rõ ràng như vậy, nếu mình còn không hiểu thì có thể đi chết được rồi.
Tiêu gia, đế quốc xã hội đen? Không chỉ khống chế toàn bộ thế giới ngầm của Hoa Hạ mà còn vươn tới khắp mọi nơi trên thế giới, đó là một gia tộc hùng mạnh cỡ nào?
Nghĩ tới đây, cả người Lục Thăng Hàn run lên, bất kể là Tạ Việt trước mắt, hay là tên Tiêu Vô Thần đằng đằng sát khí kia, đều là người y tuyệt đối không thể trêu vào, thậm chí ngay cả cái tên công tử bột Tiêu Tĩnh Thần, cũng có thể bóp chết chết y bằng mấy đầu ngón tay.
- Người đi phía sau hắn, là em trai hắn, nhưng đó chỉ là một tên vô dụng, tuy nhiên vẫn có thân phận, cũng không phải là người có thể trêu vào. Chỉ có điều…
Nói tới đây, khóe miệng Tạ Việt lộ ra một nụ cười lạnh.
- Anh còn nhớ câu nói cuối cùng của Tiêu Vô Thần không?
Tạ Việt khẽ hừ một tiếng.
- Vẫn nhớ...
Nhắc tới chuyện này, Lục Thăng Hàn nghiến răng nghiến lợi, làm sao y không nhớ rõ? “Tôi không so đo với cậu, đó là vì nể mặt Tạ gia, nhưng chẳng lẽ cũng phải nể mặt mấy con chó, con mèo bên cạnh cậu sao?
Câu nói đó đối với y, là một sỉ nhục lớn nhất trong đời, tuy nhiên bây giờ nghĩ lại, ở trước mặt những kẻ cường thế bực này, chẳng phải bản thân mình còn không bằng một con chó sao?
- Lời hắn nói có lẽ rất khó nghe, tuy nhiên có lẽ anh cũng hiểu, trong mắt chúng tôi, anh chỉ là một con chó, bây giờ, anh có chịu làm chó của tôi không?
Tạ Việt hỏi không chút khách khí.
- Chịu, tôi bằng lòng làm chó của Tạ thiếu.
Lục Thăng Hàn nói xong, vụt một cái lại quỳ xuống.
Y hiểu rất rõ, Tạ Việt nói nhiều như vậy với mình, nếu mình không biểu lộ chút gì, thì có thể ngày hôm nay mình sẽ không thể rời khỏi ngôi biệt thự này, về phần làm chó, có thể làm chó cho một người như Tạ Việt, thì làm chó cũng có sao? Thế gian này không biết có bao nhiêu người muốn làm chó cho bọn họ mà còn không có tư cách kia kìa!
- Anh rất thông minh, cũng rất tài giỏi, càng có thể nhận thức tinh tường thân phận của mình, tôi rất hài lòng về điều này. Đã làm chó của tôi, thì cũng đừng làm mất uy phong của tôi, tôi không thể ra tay đối với hai anh em nhà họ Tiêu kia, nhưng tên tiểu tử kia cũng chỉ là chó cho hai anh em nhà đó mà thôi, anh phải đạp thằng nhóc đó xuống cho tôi, hiểu không?
Tạ Việt lạnh lùng nói.
- Dạ hiểu, tôi hiểu rồi. Toi tuyệt đối sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
Lúc này, lời nói của Lục Thăng Hàn phát ra từ đáy lòng, không nhắc tới sự phân tranh giữa Tạ Việt và Tiêu Vô Thần, chỉ riêng việc hôm nay Miêu Húc đánh y tơi bời, y sẽ trả lại gấp mười lần.
- Tốt lắm, tôi sẽ cho anh quyền lực và nhiều tiền bạc, sau đó anh phải dùng thủ đoạn đùa chơi chết hắn, mặt khác, hai cô gái hôm nay, phải là của tôi…
Trong mắt Tạ Việt hiện lên vẻ hung hãn…
- Tôi hiểu…
Lục Thăng Hàn hèn mọn cúi đầu xuống, giống như một con chó biết nghe lời…
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất