Giáo Y Ngây Thơ

Chương 90: Cổ độc mê hoặc

Chương 90: Cổ độc mê hoặc
Không thể không nói, loại rượu của Phương Tâm Viện rát ngon, ban đầu Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền còn nghĩ sẽ chỉ uống một chút rồi thôi, nhưng hai người càng uống càng thích thú, càng uống càng muốn uống tiếp, cuối cùng, khi Vương Mộng Bồi bưng khay đựng đầy thức ăn ngon ra, ba chai rượu mà Phương Tâm Viện mang ra đã cạn tới đáy.
Miêu Húc chỉ có cảm giác đầu óc hơi chuếnh choáng do rượu kích thích não bộ, nhưng Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền thì ngoại trừ cảm giác ngà ngà say, còn có cảm giác cả người khô nóng khó chịu, một loại kích thích khó kìm chế nổi lên trong lòng.
Trong lúc hai người nhìn về phía Miêu Húc, trong mắt bắt đầu lóe lên “xuân quang”, giống như hai con sói đói bắt gặp một chú cừu non đáng yêu vậy! Mặc dù tâm lý của Miêu Húc rất vững vàng, nhưng hắn cũng có cảm giác sởn hết gai ốc trước ánh mắt đó.
Không thể nào, chẳng phải là chỉ uống hơi nhiều một chút sao? Sao hai cô nàng này lại nhìn mình bằng ánh mắt đó? Chẳng lẽ là cô đơn lâu ngày khó nhịn? Có phải vì thật ra từ lâu, tâm hồn thiếu nữ hoài xuân vốn đã tơ tưởng đến mình? Hôm nay mượn rượu để trút hết ra?
Nhìn sang Phương Tâm Viện, hắn lại phát hiện mặt cô cũng đỏ bừng, ánh mắt mê ly, chỉ có điều cô không nhìn hắn, mà đang nhìn chằm chằm Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền.
Bà mẹ nó, chẳng lẽ cô nàng này… khoái con gái?
Nhìn thấy cảnh đó, Miêu Húc càng hoảng.
Về phần Vương Mộng Bồi, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ba cô gái, liền mặt mày xám xịt trốn một bên. Chớ có nói đùa, ngay cả Miêu Húc còn có cảm giác sởn hết gai ốc trước ánh mắt đó, huống chi là y? Ánh mắt của phụ nữ càng mê ly, Vương Mộng Bồi càng cảm thấy sợ hãi, đối với y, đây không phải là ba cô gái uống rượu say, mà là ba con sói đói, chỉ cần sơ sẩy một chút, là sẽ bị ba cô nhai cả xác không chừa xương!
Nhìn nhìn một bàn đầy đồ ăn, lại nhìn ba cô gái xinh đẹp đang ngà ngà say, Miêu Húc có cảm giác hơi đau đầu, bây giờ phải làm sao đây?
- Miêu Húc…
Trong khi Miêu Húc vẫn còn đang phân vân không biết phải làm gì, bỗng Phương Tâm Viện lên tiếng.
- Hả? Chuyện gì?
Miêu Húc quay đầu lại, thấy không biết từ lúc nào Phương Tâm Viện đã nhìn về phía mình, ánh mắt mơ màng đầy khao khát, long lanh như nước.
- Tôi thấy hai cô ấy đều uống khá nhiều rồi, có lẽ anh nên dìu họ về nghỉ đi.
Phương Tâm Viện như đang cố gắng điều khiển giọng nói của mình.
- À? Vậy còn cô?
Miêu Húc cảm thấy hơi mơ hồ, lúc này trời còn sớm, còn chưa kịp ăn miếng nào, lại muốn mình dìu đi ngủ rồi?
- Tôi ấy à? Tôi đã có Tiểu Bồi dìu rồi, chẳng lẽ anh định dìu tôi sao?
Phương Tâm Viện lườm Miêu Húc, trông hết sức khiêu khích.
- Hơ...Tôi dìu họ về phòng nghỉ ngơi đây.
Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Phương Tâm Viện, Miêu Húc có dự cảm chẳng lành, hắn quyết định “nhường” chuyện tốt đó cho Tiểu Bòi làm, liền đứng lên đỡ Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền đi về phòng.
Nhìn theo bóng lưng ba người, ánh mắt mơ mơ màng màng của Phương Tâm Viện liền nhanh chóng tan đi, sắc đỏ trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là ánh mắt sáng ngời linh hoạt. Cô ngoắc tay về phía Vương Mộng Bồi đang trốn ở một góc phòng, Vương Mộng Bồi vội vàng chạy tới.
- Cậu nói hắn còn có thể đứng mà đi ra được sao?
Vẻ mặt nghiền ngẫm, Phương Tâm Viện nói.
Vương Mộng Bồi cúi thấp đầu, im lặng không đáp. Đương nhiên y biết Phương Tâm Viện nói như vậy là có ý gì, tuy nhiên nghĩ tới việc sắp diễn ra trong gian phòng đó, y lại thấy ngượng ngùng, làm sao có thể mở miệng.
- Ài, năm nay cậu cũng đã mười sáu rồi, một người xuất thân con cháu thế gia như cậu, tuổi này rồi mà còn chưa biết gái gú gì sao? Sao cậu sợ hãi con gái dữ vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng đó của Vương Mộng Bồi, Phương Tâm Viện đành bó tay, cô làm nghề y đã lâu, chưa từng có cảm giác bất lực như thế này.
Mình đã sử dụng đủ loại phương pháp xử lý, nhưng mà bệnh của cậu nhóc này không khá hơn chút nào, ngược lại là càng ngày càng nặng.
Vương Mộng Bồi vẫn im lặng.
Phương Tâm Viện khổ sở nhắm mắt lại…
Chẳng lẽ cậu ta là trường hợp thất bại đầu tiên của mình trong đời?
Trước kia mình đã cam đoan như chém đinh chặt sắt với Vương lão gia, vậy mà...
...
Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền ở chung một phòng, dìu hai người vào phòng xong, Miêu Húc thậm chí còn không kịp cởi giày giúp hai người, hai cô đã một trái một phải ôm lấy hắn, đè hắn ngã xuống giường.
Miêu Húc trợn tròn mắt, thế này là thế nào?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Bạch Hiểu Thần đã đặt tay lên ngực hắn, nắm lấy ngực hắn, môi cô đã kề sát vành tai hắn.
Thân thể Bạch Hiểu Thần nóng rực một cách đáng sợ, ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng, lập tức Miêu Húc cảm thấy cả người bứt rứt.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Hâm Tuyền cũng áp sát người hắn từ phía bên kia, một tay nắm vai hắn, một tay đã luồn xuống đũng quần của hắn, nơi đó, do bị động tác khiêu khích của Bạch Hiểu Thần, đã ngẩng cao lên, liền bị cô nắm trong tay.
Trời ơi, chết mất thôi, thật sự là chết mất thôi, đây không phải là đang nằm mơ, đây là sự thật nha!
Miêu Húc thầm kêu to, thân thể cứng đờ...Thật ra, cảnh tượng này đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn rất nhiều lần. Trong mộng, hắn có thể không chút kiêng dè xoay người đè các cô xuống dưới, nhưng bây giờ là hiện thực!
Trong nhất thời, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, không biết phải làm thế nào?
Tuy nhiên Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền lại hoàn toàn không rảnh để ngồi nghĩ cách, Bạch Hiểu Thần đã thò tay mở nút áo của Miêu Húc, Lâm Hâm Tuyền gỡ dây lưng của hắn một cách dứt khoát, trong trạng thái mơ màng, động tác của hai người hết sức nhanh chóng, thật sự là hai con sói cái đói khát.
Khi Bạch Hiểu Thần cởi bỏ quần áo của Miêu Húc, bàn tay mảnh dẻ trắng nõn lại đặt trên ngực Miêu Húc, khi tay của Lâm Hâm Tuyền cluồn vào quần hắn, trực tiếp nắm lấy khúc cây cứng ngắt kia, Miêu Húc đột nhiên bùng phát.
Dưới tác dụng của rượu cồn, lại chịu sự khiêu khích liên tiếp của hai cô gái xinh đẹp, hắn cũng hoàn toàn vứt bỏ sự rụt rè, đưa tay mở nút áo của Bạch Hiểu Thần.
Hắn cởi rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát, chiếc áo sơ mi màu trắng của Bạch Hiểu Thần đã bị hắn cởi ra, lộ ra da thịt non mềm bên trong.
Cô mặc một áo ngực màu xanh da trời, hai bầu ngực trắng nõn được bao bọc chặt chẽ, trông rất đẹp.
Lâm Hâm Tuyền nằm úp sấp lên người hắn, một tay nắm lấy vật to lớn của Miêu Húc, một tay nắm lấy bộ ngực cực lớn của mình, điên cuồng xoa nắn qua lớp áo.
Người hai cô càng lúc càng nóng rực, ánh mắt của hai người càng lúc càng mơ màng, động tác của cả hai cũng càng lúc càng thô tục, trong lòng Miêu Húc cũng càng lúc càng cấp bách.
Hắn cũng không thèm nghĩ tiếp vì sao hai cô lại trở nên như thế này, càng không nghĩ nếu hắn tiến tới thì sau này hậu quả sẽ ra sao, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, hắn cũng có nhu cầu của mình
Trước hai cô gái vô cùng xinh đẹp luân phiên chủ động như vậy, hẳn là không một người đàn ông nào có thể giữ vững, cũng không có người đàn ông nào lại đi suy nghĩ những vấn đề khác vào thời điểm này.
Cho nên Miêu Húc càng lúc càng nhanh tay, nhưng loay hoay hồi lâu, hắn mới nhận ra, mình không tìm thấy dây đeo nội y của Bạch Hiểu Thần đâu cả.
Tình huống này khiến hắn sốt ruột đến mức mồ hôi trán toát ra nhễ nhại.
- Ưm…
Lúc này, Lâm Hâm Tuyền đã gỡ bỏ chiếc áo lót của mình, lộ ra quá nửa bộ ngực cực lớn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hôn lên vành tai Miêu Húc, truyền tới tiếng rên rất khẽ.
Đây thật sự là âm thanh lấy mạng! Cái kia của Miêu Húc đã cứng đến mức muốn nổ tung, dường như muốn đâm thủng lớp vải quần mà ra, mà mồ hôi trên trán hắn túa ra càng lúc càng nhiều, thân thể hắn càng lúc càng nóng rực.
Ngay khi hắn không nhìn được nữa, định thò tay xé nát quần áo của Bạch Hiểu Thần, thì đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng chuông:
- Boong!
Ở đây là học viện, không phải am ni cô, cũng không phải miếu hòa thượng, sao lại có tiếng chuông?
Trong lúc Miêu Húc còn đang kinh ngạc tự hỏi về vấn đề đó, Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền vốn đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên tỉnh táo lại, không hề có quá trình, không hề có dấu hiệu hồi phục dần dần, mà các cô lập tức bừng tỉnh, như người vừa rời khỏi một giấc mơ.
Khi thấy mình đang áp sát vào người Miêu Húc, khi thấy Miêu Húc đang cởi quần áo lót của Bạch Hiểu Thần, Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền lập tức nổi giận.
- Súc sinh!
- Cầm thú!
Hai người đồng thời quát to, rồi không chút do dự, tung ra một cước, đá vào bụng Miêu Húc, Miêu Húc không đề phòng, liền bị đạp văng khỏi giường.
May là dưới sàn có trải thảm, cho nên hắn té cũng không đau lắm.
- Này…
Miêu Húc kêu lên đầy oan ức, chuyện gì thế này? Mình có lòng tốt dìu hai cô về phòng nghỉ ngơi, lại bị hai người mạnh mẽ đè xuống giường, chẳng những đã chiếm nhiều “lợi ích” trên người mình, khiến mình phải đầu hàng, định dâng hiến trinh tiết của mình cho hai người, để hai người được thỏa mãn, nhưng bây giờ hai người lại đạp cho mình một phát, như thế này là thế nào?
Hắn muốn giải thích vài câu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của hai cô gái, hơn nữa ánh mắt đỏ ngầu của họ, Miêu Húc đành ngậm miệng lại, quay người bỏ chạy.
Cho dù hắn muốn giải thích, cũng phải đợi đến lúc hai cô nàng này tỉnh tảo lại đã, xem đôi mắt đỏ ngầu của hai người kìa, nếu còn không chạy, nhất định mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Không phải ăn của quý của mình, mà là xẻo thân thể mình thành từng mảnh nhỏ, rồi ăn cho bằng hết.
Lao ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất, Miêu Húc bất chấp làm kinh động mọi người, lập tức chạy tới phòng của Phương Tâm Viện.
Đến lúc này, nếu hắn vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, thì có thể tự sát chết được rồi, tất cả chuyện này là do người phụ nữ kia sắp đặt, trong rượu của cô ta nhất định có thuốc, mình không sao, là do tính chất đặc thù của cơ thể mình, còn Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền là người thường, cho nên đã trúng thuốc.
Rốt cuộc tiếng chuông kia khiến hai người tỉnh lại, đã cho thấy, đó không phải là một loại thuốc mê bình thường, mà lả một loại cổ.
Hẳn nhiên cô ta biết dùng cổ...
Đây là ngạc nhiên lớn nhất của Miêu Húc lúc này, nhưng khi hắn xông vào phòng Phương Tâm Viện với tốc độ cao nhất, định chất vấn cô ta, thì lại bị cảnh tượng trong phòng làm cho đớ lưỡi…
Bố cục của phòng đã không còn bừa bộn giống như lần đầu tiên đến nữa. Ngược lại được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp, ít ra thì khi nhìn vào cũng không còn thấy bóng dáng của cái quần hay cái áo lót nào nữa. Trên sofa cũng đã được đặt thêm một tấm nệm màu xanh da trời. Ga giường cũng đã được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, còn thoang thoảng có một mùi hương nhè nhẹ. Đây mới thực sự là phòng của một phụ nữ. Có điều, Miêu Húc không dễ dàng bị những việc như thế này làm cho rung động. Tính tình Phương Tâm Viện kì quái, thỉnh thoảng thu dọn phòng ốc gọn gàng, ngăn nắp cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hơn nữa, chẳng phải cô ta vẫn còn có một y tá nam nữa sao? Với tính cách của Tiểu Bồi mà để cho anh ta thu dọn, thì thu dọn sạch sẽ đến mức này cũng không có gì kì lạ.
Điều khiến cho Miêu Húc bị chấn động đó là lúc này Phương Tâm Viện đang nằm ngửa ở trên giường, trên người chỉ mặc một bộ đồ ren mỏng tang.
Miêu Húc có thể nhìn thấy rất rõ hai bán cầu đầy đặn của cô bị sức ép mà để lộ ra một khe rãnh mê hoặc lòng người, không có một chút thịt thừa thãi nào lộ ra ngoài. Hai chân, một chân để thẳng, một chân vắt chéo, có thể nhìn thấy đến tận phần đùi trên cùng, đến miếng thịt nhỏ của cô cũng nửa ẩn nửa hiện dưới lớp ren mỏng. Mặc dù không thể nhìn rõ cảnh quang vô hạn ở giữa hai chân, nhưng nhìn thấy tình cảnh như thế này rất dễ dàng đưa người đàn ông đến với những ý niệm xấu xa về thể xác.
Nhưng điều khiến người ta chết hơn nữa đó chính là biểu hiện ngay lúc này của Phương Tâm Viện, một tay tự cho vào miệng nhẹ nhàng mút mút, còn một tay đặt lên ngực, và cũng như vậy nhẹ nhàng mân mê, vuốt ve, trên khuôn mặt là một vẻ ma mị. Hai viên ngọc như nước mùa xuân long lanh ngước nhìn Miêu Húc, tràn đầy sự trêu trọc.
Người đàn bà này bị làm sao vậy? Cô đơn đến không chịu nổi rồi sao?
Miêu Húc bị tư thái này của Phương Tâm Viện làm cho một phen hú vía. Nhưng nghĩ đến cảnh hắn bị Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền một chân đạp thẳng xuống giường thì hắn nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Tất cả cũng đều là do người đàn bà này dở trò. Cô ta như thế này tuyệt đối là đang cố ý.
-Viện trưởng Phương Phương Tâm Viện, cô không thấy làm như thế này là hơi quá rồi sao?
Miêu Húc cố gắng không để ánh mắt mình nhìn vào Phương Tâm Viện nữa, nhưng dường như mắt hắn không còn là mắt của chính hắn nữa, cứ hướng đến ngực không thì đùi của Phương Tâm Viện. Dường như là muốn nhìn cho rõ những hoa văn, họa tiết ở trên bộ đồ ren đang dính sát vào cơ thể đó vậy.
-Thực ra tôi chỉ là có chút nhã ý.
Thấy Miêu Húc không bị vẻ đẹp của mình dẫn dụ, trong mắt của Phương Tâm Viện có chút thất vọng. Lẽ nào sức hút của bà đây lại kém như vậy? Có điều đã bị Miêu Húc phát hiện ra rồi, thì cũng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa.
-Nhã ý?
Miêu Húc cười lạnh. Nếu như không có cái câu nói kì diệu vừa rồi, thì có thể đây vẫn còn đang thực sự là có chút nhã ý. Nhưng mà mẹ kiếp, đã châm lửa lên rồi, sau đó còn không thèm quan tâm đến dập lửa, cái này gọi là nhã ý sao? Những chuyện như thế này tiếp diễn thêm vài lần nữa thì e rằng bản thân hắn bị nhục dục đốt cháy mất rồi.
-Đúng vậy. Nếu như không phải là tôi, thì bác sĩ Miêu sao có thể tiếp cận được cô giáo Bạch và y tá Lâm chứ? Lẽ nào bác sĩ Miêu không nên cảm ơn tôi lấy một câu tử tế hay sao?
Phương Tâm Viện bày ra một cái điệu bộ đó như là lẽ đương nhiên vậy.
-Tôi cảm ơn em gái của cô à!
Miêu Húc dường như muốn lớn tiếng mà chửi mắng. Mẹ kiếp, cái này mà gọi là tiếp cận hay sao? Mẹ kiếp, cái này gọi là đốt lửa tự thiêu thì đúng hơn. Nếu như không phải là nắm được thời cơ mà nhanh chóng tránh né, thì có lẽ bây giờ đã bị Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền phanh thây ra rồi, làm gì còn có cơ hội mà đứng đây nói chuyện nữa?
-Nhưng tôi rất tò mò, đó là thuốc kích thích mới nhất mà tôi mới nghiên cứu ra. Công hiện của thuốc có thể khiến cho một con bò thậm chí là một con voi bị trúng chiêu, tại sao bác sĩ Miêu lại không có có một chút nào cả?
Miêu Húc còn chưa nói gì, thì Phương Tâm Viện đã lại một lần nữa mở miệng.
-Đó là bởi vì đạo đức của bác sĩ tôi đây cao sang, tư tưởng thuần khiết, thân thể cũng là bách tà bất xâm. Những cái thứ thuốc hạ lưu kia của cô không có nổi một nửa công dụng với thân thể thuần khiết của bác sĩ tôi đây.
Miêu Húc không khỏi hừ một tiếng, còn kết hợp với hếch ngực, dường như là bản thân rất thuần khiết vậy.
-Thuần khiết?Ha ha ha. Tôi thấy chắc là bác sĩ Miêu từ nhỏ đã được ngâm trong thuốc độc, cơ thể từ lâu đã được vạn độc quấn thân, nên bây giờ chắc đã không còn sợ nữa chăng?
Phương Tâm Viên cũng cười lạnh một tiếng, đã đứng dậy từ trên giường với lấy chiếc áo choàng ngủ, đứng trước mặt Miêu Húc mà choàng lên người.
Nhất thời Miêu Húc không nói được gì. Cái gì mà vạn độc quấn thân, mặc dù tình hình thực tế cũng gần như cô ta nói, nhưng cũng không phải là vạn độc quấn thân. Chỉ là sức đề kháng với độc dược quá mạnh mà thôi.
-Bác sĩ Miêu, đừng trách tôi nói thẳng. Dường như cơ thể anh đã trúng một loại kịch độc, có thể bác sĩ Miêu sẽ không sống lâu được nữa đâu.
Vào lúc Miêu Húc đang ngây người ra thì Phương Tâm Viện lại một lần nữa lên tiếng.
Miêu Húc lại được một hồi im lặng. Cô cũng thẳng thắn quá rồi chăng?
-Dù gì tôi cũng là một bác sĩ, nếu bác sĩ Miêu không chê thì để tôi khám cho anh xem sao?
Thấy Miêu Húc không nói gì, Phương Tâm Viện mỉm cười nói.
Thực ra cô ta hết sức tò mò, rốt cuộc thì Miêu Húc có thể chất như thế nào. Uống bao nhiêu rượu như vậy, mà không hề bị làm sao. Đó là cực phẩm thuốc kích thích mới nhất mà cô ta mới chế tác ra.
Đương nhiên đó vẫn chỉ là loại thuốc kích thích có thể khống chế được tâm hồn của con người trong một khoảng thời gian ngắn. Từ những biểu hiện của Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền thì thấy điểm này hết sức thành công.
- Cô chẳng phải là một bác sĩ tây y sao? Hầu như các bác sĩ tây y đều không am hiểu về việc giải độc.
Miêu Húc hỏi dò. Nói thật lòng thì bây giờ hắn cung không tìm được Thất Linh Thánh Cổ mới. Phương Tâm Viện trước mặt đây thì hầy như lúc nào cũng ra vẻ thần bí, hơn nữa cô ta cũng không thể nào là do Cổ Vương phái đến. Từ việc cô ta cho Bạch Hiểu Thần uống rượu, chất thuốc ở bên ttrong cũng đủ để vẽ ra được phạm trù của cổ(Cổ là con sâu độc). Có lẽ thực sự là cô ta đã nhìn ra được chút manh mối nào đó.
Chỉ cần có thể cứu được mạng của hắn, thì dù chỉ là một tia hi vọng hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Có điều trước hết phải xác định được xem trình độ của cô ả này rốt cuộc như thế nào.
-Tây y? Ha ha ha! Bác sĩ Miêu, anh thấy với một bác sĩ có tài nghệ phi thường như tôi, một thiên tài y thuật vô song chỉ có thể đơn thuần là một bác sĩ tây y thôi sao? Nói thật cho anh biết, lão nương đây không chỉ là Hội trưởng Hội tây y được thế giới vinh danh, mà còn là một trong những bác sĩ đứng đầu của hội đông y nữa đấy. Hơn nữa còn là bác sĩ thiên tài duy nhất trên thế giới có thể kết hợp một cách hoàn mỹ giữa đông y và tây y. Không chỉ có như vậy, những thứ y thuật dị thường ấy tôi cũng có biết chút ít đấy.
Phương Tâm Viện hai tay chống hông cười lớn nói, cứ như vậy cười như hoa nở rộ, cười cho đến lúc hai gò bồng đào trước ngực nhảy loạn không thôi. Thần thái của cô ta cứ gọi là đắc ý và tự hào.
Miêu Húc lặng lẽ gạt mồ hôi lạnh trên trán. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra trên thế giới này còn có người thích tự sướng hơn cả hắn. Đương nhiên cũng có thể nói rằng vẫn còn có người tự tin hơn hắn.
-Sao thế? Anh không tin? Vậy anh có dám để cho tôi khám không? Nếu như tôi có thể giải được độc ở trên người anh, thì anh phải đồng ý làm cho tôi một việc, thế nào?
Thấy Miêu Húc một vẻ không tin tưởng, Phương Tâm Viện thu lại nụ cười nghiêm túc nói.
-Được thôi, có điều lời nói thì còn ở phía trước, bắt buộc phải là việc nằm trong phạm vi năng lực của tôi có thể, nếu như vượt ngoài sức của tôi thì tôi sẽ không đồng ý.
Trong lòng Miêu Húc thầm đắc ý. Phạm vi năng lực rốt cuộc là phạm vi như thế nào, chẳng phải hắn nói sao thì sẽ là vậy hay sao? Đến lúc đó nếu mình nói là quá sức thì sẽ là quá sức.
-Được!
Phương Tâm Viện đồng ý.
-Đưa tay đây.
Miêu Húc bước về phía trước, đưa tay phải cho Phương Tâm Viện.
Phương Tâm Viện nắm lấy cổ tay của Miêu Húc, hai ngón tay đặt lên cổ tay, nhẹ nhàng bắt mạch.
Vốn chỉ cho rằng Miêu Húc trúng một loại độc nào đó, nhưng lần đầu tiên cô ta bắt mạch cho Miêu Húc thì hai chân mày đã như dính lại vào nhau.
Chỉ vì mạch của Miêu Húc lúc thì đập bình thường, lúc thì lại mãnh liệt. Cảm giác đó giống như là khi nhìn ra một đại dương mênh mông không bờ bến. Lúc tĩnh lặng thì giống như là một chiếc lá rơi trên mặt đất, hoàn toàn không có vấn đề gì, lúc nổi cơn giông bão thì cuộn trào một con sóng lớn, dù có là một con thuyền vững chãi thì cũng dễ dàng bị nhấn chìm.
Cô ta đã khám bệnh cho vô số người, nhưng chưa bao giờ gặp một kiểu mạch nào như thế này.
Điểm quan trọng nhất đó là lúc mạch của Miêu Húc tĩnh lặng thì có hơi tĩnh lặng quá mức, nếu như không phải cô tỉ mỉ hết sức thì cơ bản sẽ không thể cảm nhận được nhịp đập của mạch. Nhưng lúc đập mạnh thì lại có phần quá nhanh. Cảm giác mạch đập như vậy cơ bản không hề giống với một con người mà giống như một con tê giác vậy. Chỉ có con tê giác lúc nổi giận thì mạch máu của nó mới lưu động mãnh liệt đến như vậy.
Một người bình thường, thì kinh mạch cũng không thể nhanh đến mức như vậy. Có điều qua lần bắt mạch này, đã củng cố thêm vài phần suy đoán trong lòng của Phương Tâm Viện.
-Sao vậy? Không khám ra được? Xem ra câu nói vừa rồi của tôi coi như là nói thừa rồi. Cô đến khám còn khám không ra thì làm sao có thể cứu tôi được?
Trên mặt Miêu Húc tỏ vẻ coi thường.
Phương Tâm Viện chau mày, muốn phát cáu. Có điều phải nén lại sự bức tức ở trong lòng. Cô thực sự không khám ra được bệnh gì.
-Anh vội cái gì chứ? Tôi mới chỉ có bắt mạch thôi mà. Há miệng ra để tôi xem lưỡi của anh.
Phương Tâm Viện nén giận nói.
Miêu Húc cũng không muốn phí lời, vậy là há miệng ra để mặc cho Phương Tâm Viện kiểm tra. Nói thật lòng, hắn vẫn hi vọng Phương Tâm Viện có thể tìm được cách gì đó. Như vậy thì ít nhất hắn cũng có thêm một cơ hội để sống. Biển người mênh mông, muốn tìm được Thất Linh Thánh Cố thì quả thực chỉ là mò kim đáy biển.
Phương Tâm Viện tỉ mỉ kiểm tra lưỡi của Miêu Húc thì phát hiện ra không có gì khác với người bình thường, chỉ là nhiều nước bọt hơn một chút. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Miêu Húc đang liếc mắt nhìn chằm chằm vào ngực mình. Lúc này mới phát hiện, dù cô đã khoác áo ngủ nhưng chỉ là thắt đai ở phần eo mà thôi. Khoảng cách gần như thế này, bộ ngực đẹp đẽ của cô sẽ thu hết vào trong tầm mắt hắn.
Tên khốn nạn này, lúc trị bệnh cũng không thôi lợi dụng người khác. Thật hắn phải trúng độc mà chết đi mới đúng.
Nhưng nghĩ đến việc bản thân cô vì Vương Mộng Bồi mà luôn phải chịu sự dày vò, nếu như đến độc của hắn mà cô cũng không giải được, vậy thì bản thân làm sao còn dám tự xưng là nhân tài số một của Tề thế môn đây?
Cố nén tức giận, một tay lật mí mắt của Miêu Húc lên, tỉ mỉ xem xét con ngươi trong mắt hắn. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thu được gì. Điều này khiến cho Phương Tâm Viện có cảm giác vô cùng thất bại. Lẽ nào bản thân cô thực sự không thể làm được?
Cô không tin điều đó, lại một lần nữa nắm lấy cổ tay của Miêu Húc, muốn bắt mạch tỉ mỉ một lần nữa thì phát hiện ra lòng bàn tay của Miêu Húc hiện ra màu xanh nhạt. Đây tuyệt đố không phải là màu lòng bàn tay của một người bình thường.
Nghĩ đến những miêu tả của các thầy cúng ở trong môn phái, mặt Phương Tâm Viện biến sắc, thốt ra:
-Anh không phải trúng độc mà anh bị trúng cổ rồi.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất