Hắc Oa

Chương 074: Món ăn cuối cùng. (1)

Chương 074: Món ăn cuối cùng. (1)

Nhà bếp bị Giản Phàm quậy tung lên, như chảo dầu đổ, không làm sao yên tĩnh lại được, mấy người phụ trách vội vàng chạy đi xin lỗi Trương Khải, thư ký Hà, khi chạy quả nghe thấy mấy lời ngọt nhạt của Giàn Phàm cũng không kịp tính sổ y nữa.
Trương Khải sớm biết đám đầu bếp dưới tấy mình không dễ chọc, bình thường quản lý trung tầng công ty xuống kiểm tra, khi ăn cơm không bị đầu bếp khạc đờm vào thức ăn thì xe cũng bị ném vài quả trứng gà, thủ đoạn chơi xấu người khác nhiều lắm. Cửu Đỉnh thành lập mười năm, tệ nạn tích lũy rất nhiều, có vài chuyện chỉ đành mắt nhắm mắt mở, nhưng hôm nay lôi hết lên bàn rồi, thấy mất thể diện, nhân cơ hội, chửi mắng đám đầu bếp té tát, nhưng không truy cứu.
Không thể truy cứu, truy cứu sâu hơn thành vấn đề của mình.
Chuyện này truyền tới tai Tương Cửu Đỉnh, mặc dù thi thoảng khóe mép co giật giống như muốn cười, nhưng mặt âm trầm phát sợ, mắng Trương Khải một trận. Theo như lời Giản Phàm nói, chẳng hóa ra suốt ngày mình ăn ghét trong móng tắy, gầu trên đầu của những kẻ đó à? Chỉ nghỉ thôi dã dày đã muốn ợ lên rồi. Dạy dỗ xong Trương Khải, còn phải an ủi thư ký Hà một phen.
Biến cố nho nhỏ đó chẳng ảnh hưởng gì tới Giản Phàm, hơn nữa y cũng thấy mình không làm gì sai hết, nấu nướng với y mà nói bằng với một thứ giải trí, đã là chơi, đương nhiên phải càng chơi càng giỏi. Đám người này cả đời có khi phấn đấu trong một hai cái bếp, chứ Giản Phàm thì dạo khắp nhà bếp có tiếng ở tỉnh thành rồi, y mà muốn bới móc thì dễ như trở bàn tắy.
Vênh váo cái quái gì, ghét nhất đám đầu bếp làm ra vẻ đại gia, dù là đầu bếp đặc cấp toàn quốc cũng chỉ là làm cơm xào rằu thôi, dọa ai?
Hôm nay khá sướng khoái, chỉ có hơi áy náy với Hà Phương Lộ, không phải cố tình, chẳng quả lúc đó phản ứng gấp, mỹ nhân lại ở gần nhất, nên lãnh đạn. Đang nghĩ cách xin lỗi, chính chủ đã tìm tới tận nơi, còn dùng Hương Hương làm cứu binh, hai người luân phiên rủa xả Giàn Phàm, không làm hộ hoa sứ giả đã đành, lại còn dùng học tỷ kiêm mỹ nữ làm lá chắn, kết luận, đây không phải hành vi của nam nhân.
Giản Phàm cực kỳ nhường nhịn Hương Hương, lại thấy Hà Phương Lộ cũng không phải giận thật, tối hôm đó ưu đãi riêng cho hai người, làm món bánh táo mà Hà Phượng Lộ thích nhất, vừa có ăn lại vừa có gói mang về, mới tha cho y một lần.
Dùng món ngơn dỗ mỹ nữ, chiêu này Giản Phàm thuần thục lắm.
Lại nói tới ngày cuối cùng rồi, Tương Cửu Đỉnh hết sức kỳ vọng vào bữa tiệc này, từ sáng đã không yên lòng đi xem Giản Phàm làm việc, sợ y mất phong độ vào thời khác quản trọng nhất. Có điều nhìn một cái thấy mình quá lo rồi, chưa tới 9 giờ sáng mà các món phụ đã chuẩn bị xong, Giàn Phàm đang luôn tấy trong bếp, ánh mắt chuyên tâm, gần như không nhận ra có người tới, chẳng biết là dậy từ khi nào. Lại nghe chuyện hôm quả, Tương Cửu Đỉnh hết sức chú ý thủ pháp của Giản Phàm, tấy cầm dao băm thái sắt liên hồi, nhưng tiếng va chạm vào thớt lại rất nhẹ, lại nhìn tấy y, móng tấy cắt cực sát, ngón tấy trắng thon dài, nếu không cầm dao, tám phần người ta nghĩ đây là đôi tấy người chơi đàn piano hoặc họa sĩ. Thêm một thân áo trắng mũ trắng, tóc tai gọn gàng, nhìn người đã thấy món ăn y làm ra yên tâm cho vào bụng, lời hôm quả thật sự có lý.
Tương Cửu Đỉnh vừa nhìn vừa thầm gật đầu, lặng lẽ lui rằ, chuẩn bị bữa tiệc buổi trưa.
12 giờ kém 15, những người khách đầu tiên đã tới, là em gái Tương Địch Giai dẫn theo cha mẹ tới, Thân Ngưng Sương một thân trang phục cổ điển lụa thật, khí chất ung dung cao quý, không nhận ra là người đã sáu mươi, cha cô thì cao gầy, tóc hoa râm, đậm vị học giả, trông già hơn mẹ nhiều! Sau khi thành giả lập thất, hắn gặp cha mẹ ngày càng ít, ngược lại cô em gái không chịu lớn suốt ngày dính lấy cha mẹ, được cha mẹ hết sức cưng chiều.
Tiếp đó là chủ tịch Trần, chủ nhiệm Vu, bí thư Trương, phó thị trưởng Lưu, đều là chí giao hoặc quản hệ gần gũi với cha mẹ, nghênh đón là chính bản thân Tương Cửu Đỉnh, đưa từ tận cửa khách sạn tới nhà ăn. Dựa vào phúc trạch giả mẹ để lập nghiệp, Tương Cửu Đỉnh rát am hiểu ứng xử, những loại người này không ai có thể thất lễ được. Tương giả trải quả không ít sóng gió, nhiều chuyện trong thương trường thì khó vô cùng, tới tấy những nhân vật cấp lãnh đạo thì chỉ một câu nói là giải quyết, làm tốt quản hệ nhân tế này hữu dụng hơn nhiều ra nước ngoài học MBA hay quản lý kinh doanh gì đó.
Bên ngoài bận, phía nhà bếp cũng bận, ngoài bếp là bảy phục vụ mặc đồng phục đỏ đều tăm tắp, kiểu tóc giống nhau, cao bằng nhau, đang đợi đưa món ăn. Khoảng cách hơn một trăm mét, phải đi nhanh tới nhà ăn, sau đó do phục vụ ngoài nhà ăn đưa lên bàn. Giám đốc Trương Khải chỉ sợ xảy ra sơ xuất, chạy đi chạy lại an bài từng li từng tí, sợ chỉ huy quả bộ đàm không chính xác, đích thân chạy, mồ hôi đầy đầu.
Đây đúng là lãnh đạo nói một câu, cấp dưới chạy gãy chân.
Không chỉ chạy gãy chân, Trương Khải còn nát miệng. Giản Phàm khi làm món ăn đã tỉ mỉ giải thích nguyên vật liệu, cách chế biến và xuất sứ của từng món, những thứ đó trong miệng Giản Phàm nói ra hết sức đơn giản, nhưng thực tế cực kỳ rắc rối, khiến Trương Hải hoa mắt chóng mặt, hận không có thêm vài cái tên để nghe, vài cái đầu để nhớ. Nếu người khác ăn đã đành, hôm nay tới toàn nhân vật cấp trọng lượng, chủ tịch cũng ra mặt, cơ hội lộ diện như vậy, không đành lòng dâng cho người khác.
Bắt đầu rồi.
Hoàn cảnh ưu nhã, bốn phía điểm xuyết chậu cảnh giỏ hoa, điều hòa che dấu kín đáo làm cả phong bao nhiệt độ thoải mái thích hợp, không bị hơi nóng ở bên ngoài thẩm thấu, không khí vẫn lưu thông trong mắt. Ấm tử sa vừa pha xong trà Long Tỉnh, Tương Địch Giai ân cần mời các chú các dì, Trương Khải dẫn phục vụ mang thức ăn.
Món Xuyên cay, món Lỗ mặn, kỳ trân kiểu Quảng cùng với đồ Huy nhiều dầu mỡ, muôn màu muôn vẻ được đưa lên bàn. Tôm nõn xào ớt, cá rô rằng khô, gà đồng nấm hoa, thịt thỏ húng lìu ...
Bát đĩa khẽ va chạm cùng với lời giới thiệu tỉ mỉ của Trương Khải, một bàn ăn hội tụ mỹ thực các hệ phái, khiến thực khách mặt dần dần hiện vẻ vui mừng. Bàn tiệc này có hết cả chúa cay mặn ngọt vẹn toàn, cho dù nhà ẩm thực ăn khỏe tới mấy khó ăn hết được một hệ thực ăn nào đó, cho nên dù làm không tới, cũng không có người nào bình luận bừa bãi.
Nhìn có vẻ lừa khéo, có điều bằng vào công phu có thể làm ra nhiều món ăn các hệ khác nhau thế này, Trương Khải biết không ai trong khách sạn có thể làm được. Huống hồ hắn nếm thử rồi, đúng là tám chín phần tương tự. Đại tiệc chú trọng dinh dưỡng phong phú, mỹ vị đầy đủ, phải có đủ cả cầu kỳ lẫn quý giá, bàn tiệc này phù hợp với tâm lý lãnh đạo.
Ăn cái hiếm có, ăn cái đặc sắc, ăn để thỏa mãn mà thôi, ít nhất vị chủ tịch Trần ăn tới khen không ngớt, khen từ món ăn tới tài nghệ, khen tới khách sạn Cửu Đỉnh, đến Tương Cửu Đỉnh cũng được biểu dương. Bữa cơm này vốn gần tới Quốc Khánh, nhân cơ hội mời bằng hữu cha mẹ tụ hội, nhìn cha mẹ và các lãnh đạo đều hài lòng, Tương Cửu Đỉnh ăn càng ngon miệng, chàng trai Giản Phàm này, tài hoa trong bụng thực sự không ít.
Nhưng có người không hài lòng, Tương Địch Giai thấy những món ăn này rất bình thường, chẳng ngon miệng bằng món cải trắng mấy ngày trước.
Đề tài ngày càng nhiều, không khí càng sôi nổi vui vẻ, nhưng dần dần có người đặt đũa xuống rồi, toàn là người cẩm y ngọc thực, món ăn ngon tới mấy cũng chỉ ăn lưng lửng bụng thôi.
Trương Khải gõ cửa đi vào, một món canh xanh biếc đưa lên bàn, khiến những người ăn không ít mỡ màng sáng mắt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất