Hệ thống nhà ma

Chương 100: Phí Hữu Lượng thẳng thắn cương nghị

Chương 100: Phí Hữu Lượng thẳng thắn cương nghị

“Bịch!”
Điện thoại di động từ bàn tay tuột xuống, rơi trên mặt đất, mơ hồ còn nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Điện thoại của Hữu Lượng không gọi được, các cậu gặp phải cái gì ở bên trong thế?”
“Tiểu Chu? Có nghe thấy tôi nói không?”
“Chu Giai Ninh? Cậu không sao chứ? Nói gì đi!”
Đương nhiên Chu Giai Ninh nghe thấy tiếng của ông ta, chỉ là lúc này cậu ta đã không nói lên lời.
Lòng trắng mắt lật lên, bịch một cái, Chu Giai Ninh ngã vào tấm ngăn, thân thể hơi co giật, không sao đứng lên được.
“Tôi đã cảnh báo các cậu từ trước, không được quay phim, chụp ảnh trong nhà ma. Nhưng các cậu lại không nghe lời.” Trần Ca tháo mặt nạ xuống, bỏ vào túi, anh nhìn Chu Giai Ninh đang co giật trên mặt đất, cảm thấy cam kết miễn trách nhiệm thực sự là phát minh vĩ đại.
Phương thức anh dọa người khác với nhưng ngôi nhà ma khác, nhà ma bình thường đều là diễn viên giả ma, trốn ở nơi góc chết mà du khách không thấy được, đột nhiên hét lên rồi xuất hiện dọa người khác.
Nhưng phương thức mà Trần Ca dọa người đặc biệt hơn, anh tô đậm bầu không khí tới mức đỉnh điểm. Sau đó đợi du khách tự chủ động đi tìm điểm kinh khủng, toàn bộ quá trình kinh hãi xảy ra im hơi lặng tiếng, khó lòng phòng bị.
Dưới tình huống có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị hù dọa, như vậy giống như tình trạng hiện tại của Chu Giai Ninh, không có cách nào giải phóng sự sợ hãi ra ngoài, trong cổ họng như mắc một tảng băng lớn, thở không ra hơi, lạnh thấu xương.
Trần Ca đi từ phòng vệ sinh thứ ba ra, nhặt điện thoại di động trên mặt đất lên, tắt đi rồi cất vào trong túi của Chu Giai Ninh, sau đó lôi cậu ta ra khỏi nhà vệ sinh, quẳng ở trên hành lang.
“Sao vẫn còn co giật? Vẫn còn thở, chắc sẽ không có chuyện gì.” Trần Ca bấm huyệt nhân trung của Chu Giai Ninh, thấy mắt cậu ta khôi phục lại bình thường thì dừng lại: “Có thể nghe tôi nói chuyện phải không? Người cùng vào với cậu chạy đi đâu rồi?”
Nửa ngày vẫn không thấy trả lời, Trần Ca không thể làm gì hơn, đành để cậu ta ở chỗ này: “Đừng chạy lung tung, cẩn thận gặp phải ma thật đấy.”
Anh sợ lúc sau sẽ dọa người kia xảy ra chuyện, liền cởi áo blouse của bác sĩ nát sọ ra cầm trên tay.
“Người này chạy từ ký túc xá nữ đến, chắc bạn của cậu ta cũng ở hướng đó.” Trần Ca chạy về phía khúc rẽ, nhưng tìm hết tất cả phòng ngủ đều không thấy Phí Hữu Lượng.
“Đi đâu rồi?” Anh đứng ở căn phòng Bút Tiên kia, chiếc bút dán đầy băng dính trong lại lần nữa vỡ tan, rơi trên mặt đất.
“Trong phòng không có dấu vết đánh nhau, tên nhóc đeo kính kia có thể chạy đi đâu chứ?” Trần Ca đi ra khỏi ký túc xá nữ, đứng ở giữa ngã ba: “Chẳng lẽ là qua bên kia rồi sao?”
Bên còn lại của ngã ba là cái giếng sâu và phòng làm việc của trường học. Mặt đất gập ghềnh, đi qua vài phòng làm việc, cuối cùng Trần Ca cũng tìm được Phí Hữu Lượng.
Tình huống của người anh em này còn không bằng Chu Giai Ninh, khóe miệng sùi bọt mép, cặp kính vỡ nát, kỳ lạ hơn là nơi cậu ta ngã xuống cách cái giếng sâu cuối hành lang rất gần, một tay còn gác lên cạnh giếng, giống như sắp bị bắt vào trong giếng.
“Tên nhóc này gặp cái gì không biết? Xem ra cậu ta không chỉ trêu chọc Bút Tiên thôi đâu!” Trong nhà ma không gắn camera giám sát, Trần Ca cũng không rõ Phí Hữu Lượng xảy ra chuyện gì.
Nhìn dáng dấp thê thảm của cậu ta, Trần Ca vô cùng nhân đạo ép tim giúp cậu ta.
“Triệu chứng của người này chẳng khác nào Hạc Sơn, đưa ra ngoài trước rồi nói sau.”
Mất rất nhiều sức lực, Trần Ca mới kéo được hai người kia ra cửa.
Anh đẩy tấm ván gỗ ra, mới vừa kéo hai người tới tầng một của nhà ma đã nghe thấy bên ngoài nhà ma có người đang cãi nhau. Hình như là người trong phòng làm việc của Tần Quảng đang chuẩn bị xông vào.
“Thực sự bận rộn.” Trần Ca mỗi tay kéo một người, kéo hai người tham quan ra khỏi nhà ma.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người, Trần Ca ném Phí Hữu Lượng và Chu Giai Ninh đến trước mặt mấy người còn lại trong phòng làm việc của Tần Quảng, lườm bọn họ: “Ồn ào cái gì vậy?”
Hai người sống sờ sờ, nhảy nhót vui vẻ đi vào, lúc đi ra thì nửa sống nửa chết, một người còn sùi bọt mép, đó là do sợ quá bị nôn ra sao?
Du khách vây xem đồng loạt lui về sau một bước, chừa ra một khoảng đất trống.
“Tiểu Chu! Hữu Lượng!” Người trong phòng làm việc của Tần Quảng chạy tới nâng hai người trẻ tuổi dậy.
Chu Giai Ninh còn đỡ, cậu ta đã tỉnh lại, chân vẫn còn hơi nhũn.
Tình huống nghiêm trọng là Phí Hữu Lượng, cậu ta bị hôn mê, mắt đã mở ra, có thể nói cậu ta đã tỉnh lại. Nhưng gọi tên cậu ta cũng không đáp lại, vẻ mặt dại ra, khóe miệng vẫn còn bọt mép.
“Cậu làm gì hai người bọn họ vậy?” Vẻ mặt người trung niên lùn tức giận, chất vấn Trần Ca.
“Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Trần Ca quả thực không rõ, thời điểm anh đi vào, hai người này đã sợ đến không phân rõ phương hướng rồi.
“Khi chúng tôi nói chuyện điện thoại, Tiểu Chu nói nhân viên của cậu giẫm lên vai Hữu Lượng! Các cậu dám tập kích du khách trong nhà ma, có đạo đức nghề nghiệp không vậy!”
“Con mắt nào của ông thấy nhân viên của tôi tập kích cậu ta?” Trần Ca liếc mắt nhìn hai người đang tê liệt trên mặt đất: “Ông có thể đến đồn cảnh sát để giám định vân tay, tôi có thể đảm bảo, trừ hai tay ra, không ai đụng vào bất cứ bộ vị nào của du khách.”
“Đừng có ồn ào, tôi đi gọi bác sĩ của khu vui chơi đến đây, cứu người quan trọng hơn.” Chú Từ nhức đầu, gọi điện thoại cho nhân viên y tế của khu vui chơi.
“Người đã thành như vậy rồi, các cậu vẫn không thừa nhận sao? May mắn chúng tôi sớm đã có chuẩn bị!” Người trung niên lùn mở ba lô của Phí Hữu Lượng, lấy máy tính xách tay ra, lại lấy camera không dây ở ngực Phí Hữu Lượng và bộ thu âm ở dây đeo ba lô ra.
“Đồ đạc cũng không ít nhỉ.” Lúc ở bên trong kéo “xác” Trần Ca đã thấy camera rồi, anh cũng đoán được đại khái ý tưởng của những người này, nhưng anh chẳng để trong lòng. Những nhà ma khác đều nghiêm cấm quay phim, chụp ảnh do sợ tiết lộ thiết kế của cảnh tượng. Để chế tác một cảnh tượng đáng sợ lớn mất rất nhiều tiền, cấu tạo bên trong thuộc về bí mật thương nghiệp. Nhưng nó chẳng là gì với Trần Ca, anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tập luyện là có thể không ngừng mở khóa cảnh tượng kinh dị hơn. Nếu bàn về tốc độ đổi mới cảnh tượng, chẳng có một nhà ma nào sánh nổi anh.
Anh thấy những người này tung video nhà ma ra ngoài cũng coi như một loại quảng cáo. Dù sao thứ bây giờ nhà ma của anh thiếu nhất chính là hấp dẫn người xem.
“Đợi lát nữa cậu sẽ chẳng cười được đâu. Tôi sẽ lưu lại video nhân viên nhà ma của cậu hành hung khách, chuyện này tôi sẽ không để yên!” Giọng của người trung niên lùn rất lớn, dường như cố ý hấp dẫn sự chú ý của các du khách xung quanh.
“Chúng tôi rất chuyên nghiệp, tuyệt đối không có chuyện hành hung du khách.” Trần Ca đi tới bên cạnh máy tính, trong lòng anh cũng rất tò mò Phí Hữu Lượng đã gặp cái gì trong nhà ma, rốt cuộc sao lại ngất bên cạnh miệng giếng sâu.
Người trung niên lùn mở máy tính ra, bắt đầu phát video vừa rồi quay.
Màn hình chỉ có một màu đen kịt, nhưng có thể nghe được tạp âm vù vù.
Lúc này, Phí Hữu Lượng vẫn chưa tiến vào nhà ma, bộ thu âm chắc đã được dán trước, nhưng camera vẫn chưa được lấy ra nên chỉ nghe thấy tạp âm mà không thấy hình ảnh.
Qua mấy giây sau, trong máy tính truyền ra giọng nói của Trần Ca.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, trước đây cũng có một người nói như vậy rồi đi vào, kết quả là phải nằm để mọi người khiêng ra đấy.”
Ngay sau đó máy tính lại truyền ra tiếng cười khinh thường của Phí Hữu Lượng: “Nếu anh đã nói như vậy thì tôi lại càng phải vào xem rồi.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất