Hệ thống nhà ma

Chương 17: Nhà trọ Phúc An

Chương 17: Nhà trọ Phúc An

Vương Kỳ cứ liên tục khuyên nhủ Trần Ca rời khỏi, nếu nhìn theo góc độ của một người xa lạ mà nói thì biểu hiện của ông ta cũng quá mức nhiệt tình rồi.
Trần Ca đã không đồng ý ngay, vì sau khi nghe Vương Kỳ kể chuyện cũ xong, anh cứ có cảm giác hình như đối phương đang che giấu điều gì đó.
“Chuyện có thể nói tôi đều nói cho cậu biết rồi, đi bây giờ còn kịp, đợi đến đêm khuya thì nhà trọ này sẽ biến thành một hình dáng khác đấy.” Nói xong câu đó, Vương Kỳ phủi bụi trên người một cái, xoay người đi ra khỏi nhà trọ.
Mãi đến khi bóng lưng Vương Kỳ biến mất trong màn đêm, Trần Ca mới kịp phản ứng. Ban đầu anh định tìm người thuê nhà trong đây để tìm hiểu tình huống, nhưng hiện tại thì chẳng những không giảm bớt nghi hoặc mà lại còn nhiều thêm.
“Người này có vấn đề, rốt cuộc thì ông ta có phải là kẻ bị bệnh tâm thần không nhỉ?” Nhớ lại đôi mắt đục ngầu của Vương Kỳ, Trần Ca cảm thấy hơi khó chịu. Trong mắt người đàn ông kia tràn đầy mệt mỏi cùng đau khổ, cái đó không thể giả bộ được: “Xem ra, ông ta chắc chắn rất yêu vợ mình.”
Trần Ca đi về phòng, khi đi qua phòng của người phụ nữ ở tầng một kia thì anh hơi do dự, thử gõ cửa một cái.
“Này, mới tới à.” Cửa phòng người phụ nữ đó vẫn không nhúc nhích tí nào, ngược lại là cửa phòng sau lưng Trần Ca lại mở ra một nửa, có một người đàn ông cao gầy đứng dựa vào cửa.
Anh ta thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, lôi thôi lếch thếch, tóc và râu mép gần như mọc liền vào nhau, trên mu bàn tay lộ ra bên ngoài vẫn còn xăm một đóa hoa mẫu đơn.
“Anh là?” Trần Ca cảnh giác xoay người.
“Cái lão vừa nãy phát thông báo tìm người không phải là người thuê phòng trong nhà này đâu, chỗ này của ông ta hơi có vấn đề.” Người đàn ông cao gầy chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Cho dù ông ta có nói cái gì thì cậu cũng đừng tin, cũng đừng thân thiết với ông ta quá, sẽ xảy ra chuyện đó.”
Đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy người đàn ông cao gầy này, mặc dù thoạt nhìn đối phương rất lôi thôi, nhưng cách nói chuyện xem ra lại bình thường nhất trong những người mà anh đã gặp: “Hành động cùng cử chỉ của ông ấy đúng là rất kỳ quái, nhưng mà có lẽ do vợ của ông ấy mất tích nên đã phải chịu đả kích quá lớn.”
“Có phải ông ta nói với cậu rằng vị hôn thê của mình mất tích ở gần nhà trọ này không?”
“Đúng vậy.”
“Có phải ông ta nói tất cả điều đó là do cảnh sát nói cho ông ta biết, cho nên ông ta mới tới nơi này tìm kiếm không?”
“Không sai.”
“Ha ha.” Người đàn ông cao gầy nở nụ cười: “Tôi đã ở chỗ này chín tháng rồi nhưng chưa từng gặp một cảnh sát nào cả. Tên điên kia đang lừa cậu đó, lại còn dám nói cái gì mà oan hồn ma quỷ nữa, đúng là nói bậy nói bạ mà.”
Anh ta lấy một điếu thuốc lá loại đểu từ trong túi ra rồi ngậm lên miệng: “Trên thế giới này làm sao có thể có ma được? Cùng lắm chỉ là có người đang giả bộ làm ma thôi, được rồi, không còn sớm nữa, cậu cũng mau về phòng đi.”
Trần Ca nói một tiếng cảm ơn với người nọ rồi xoay người rời đi.
Anh bước lên cầu thang, trong lòng vẫn không dám khẳng định: “Chắc chắn giữa hai người họ có một kẻ đang nói dối, đó sẽ là ai nhỉ?”
Có thể là vì suy nghĩ quá nhập tâm nên khi Trần Ca phục hồi lại tinh thần thì anh đã đi đến tận tầng ba rồi.
Chữ số tróc sơn được đóng ở góc tầng lầu, đèn cảm biến âm thanh trên đỉnh đầu phát ra tia sáng yếu ớt. Trần Ca nhìn xung quanh, tầng này chưa hề được sửa chữa, mặt đất dơ dáy bẩn thỉu, khắp nơi đều có dấu vết bị thiêu cháy, bức tường bong tróc nghiêm trọng, giống như những vết sẹo giao thoa vào nhau vậy.
“Vì sao chỉ có tầng ba không được tu sửa vậy? Thiếu tiền, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác?”
Đèn cảm biến âm thanh nhanh chóng tắt ngúm, toàn bộ tầng lầu bất thường này bỗng nhiên rơi vào trong bóng tối.
Trần Ca quanh năm làm việc ở nhà ma nên cũng tương đối quen thuộc với bóng tối. Anh không hề hoang mang mà chỉ lôi điện thoại di động của mình ra, vừa muốn bật đèn pin lên thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng đi nhanh qua trong hành lang đen nhánh.
“Ai ở đó vậy?” Đèn pin của điện thoại di động chiếu sáng tầng ba, nhưng bóng dáng kia cũng không thấy đâu nữa.
Trần Ca vốn muốn định đi tìm hiểu, nhưng không khéo chính là, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
“Là ông chủ nhà trọ sao?” Nếu để cho cái ông chủ nhà trọ thọt chân tính khí nóng nảy kia nhìn thấy mình đi dạo trên tầng ba thì chắc chắn sẽ không tránh được việc bị giáo huấn vài câu, Trần Ca suy nghĩ một chút, cất điện thoại di động rồi lặng lẽ đi xuống tầng hai.
Đi từ góc cầu thang xuống, Trần Ca nhìn thấy một người đàn ông trung niên ục ịch đang bưng chậu rửa mặt đi ra từ một căn phòng ở tầng hai, người nọ vốn là đang khẽ hát, hình như tâm trạng khá tốt, nhưng mà ngay sau khi nhìn thấy Trần Ca thì lập tức sa sầm mặt mày, cúi đầu đi nhanh qua.
“Gì vậy? Mình lớn lên trông đáng sợ thế ư?” Sau khi quay lại phòng, Trần Ca ôm ba lô nằm ở trên giường: “Mình cảm thấy hình như chẳng có một người nào trong cái nhà trọ này là bình thường cả, nhìn ai cũng đều thấy giống hung thủ giết người hết...”
Nghĩ tới đây, Trần Ca bật người ngồi dậy: “Nhiệm vụ mà điện thoại kia giao cho chỉ yêu cầu mình tìm ra hung thủ, nhưng lại không nói cho mình biết rốt cuộc có bao nhiêu hung thủ. Rất có thể hung thủ không phải chỉ có một người! Dù sao cũng là một vụ án thảm sát, khả năng gây án tập thể là vô cùng lớn. Không được, mình phải nhanh chóng điều tra thêm về vụ án năm đó.”
Trần Ca lấy điện thoại di động của mình ra. Lúc nói chuyện với Vương Kỳ cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít ra anh cũng biết thêm được một chuyện, có lẽ tên trước đây của nhà trọ Bình An này là Phúc An.
Sau khi nhập mấy chữ nhà trọ Phúc An ở Cửu Giang vào mục tìm kiếm, lướt xuống dưới tìm các bài báo liên quan, đập vào mắt là những dòng chữ khiến anh hoảng sợ.
“Một nhà bốn người bị giết chết thê thảm! Kẻ giết người biến mất không dấu vết?!”
“Là ngoài ý muốn? Hay là mưu sát! Vì sao nhà trọ Phúc An lại bị cháy?”
“Trong nhà trọ cất giấu thi thể, hé mở một vụ án trong án!”
Trần Ca đọc tất cả những tin tức có liên quan đến nhà trọ Phúc An mà không khỏi cảm thấy cả người lạnh lẽo. Hiện thực thường kinh khủng hơn nhiều so với tư liệu, bởi vì đây là chuyện thực sự đã xảy ra, thậm chí có một ngày sẽ xảy ra với chính bản thân mình.
Năm năm trước, có thôn dân nhìn thấy nhà trọ Phúc An bị cháy nên đã báo án.
Sau khi đội phòng cháy chữa cháy dập tắt được đám lửa thì bắt đầu điều tra nguyên nhân gây ra cháy, kiểm tra tổn thất.
Đây vốn là trình tự bắt buộc phải làm, nhưng khi càng điều tra sâu thì càng có nhiều điểm kỳ lạ bắt đầu hiện lên.
Bê tông rạn nứt, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, những vết nứt bị khói hun đen sì, tất cả những điều này cho thấy ngọn lửa không chỉ bùng cháy dữ dội mà còn có nhiệt độ cháy rất cao, khuếch tán rất nhanh.
Hiện trường vụ cháy có rất nhiều nguồn cháy, không có liên hệ gì với nhau, đây là một đặc điểm điển hình của việc cố ý phóng hỏa.
Tính chất vụ án dần dần thay đổi. Đội cảnh sát địa phương cũng vào cuộc, sau đó họ đã tìm thấy bốn thi thể trong đống đổ nát, chính là một nhà bốn người của chủ nhà trọ.
Lúc đó, vụ án đã gây ra chấn động không nhỏ, cảnh sát cũng dốc toàn lực điều tra nhưng vì hỏa hoạn đã phá hủy hiện trường nên dù bọn họ tìm kiếm khắp mọi nơi cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào cho thấy có sự tồn tại của người thứ năm, chứ đừng nói là bắt được hung thủ.
Nhà trọ bị phong tỏa trong một năm, sau đó phải chuyển giao cho cha của chủ cũ dựa theo pháp luật, tiếp nữa thì nhà trọ Phúc An bị đổi tên thành nhà trọ Bình An.
“Một nhà bốn người bị chết cháy, đến nay hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cũng khó trách ở đây lại có những lời đồn ma quái.” Sau khi biết rõ vụ án năm đó, trong lòng Trần Ca ít nhiều cũng đã rõ ngọn ngành, anh lại nhìn vào trang web đang hiển thị trên điện thoại di động, bỗng nhiên chú ý tới một chi tiết: “Trên báo có nói, khi mất, chủ nhân cũ của nhà trọ này đã bốn mươi mốt tuổi, sau đó nhà trọ này được chuyển giao cho cha của chủ cũ, tính ra thì đáng lẽ chủ nhân hiện tại của nhà trọ này phải tầm sáu, bảy mươi tuổi mới đúng.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất