Hệ thống nhà ma

Chương 26: Ông chủ, anh được lên ti vi rồi

Chương 26: Ông chủ, anh được lên ti vi rồi

“Còn có phần thưởng bổ sung khi mức độ hoàn thành nhiệm vụ trên 90% sao?”
Khi Trần Ca vừa biết mình nhận được đạo cụ ẩn thì hơi phấn khích, nhưng đến khi anh mở thuyết minh của đạo cụ, mọi sự mong đợi của anh đều biến mất: “Thông Báo Tìm Người Của Vương Kỳ cũng được coi là một phần thưởng à? Điện thoại di động màu đen không tính sai chứ? Nhìn sao cũng thấy giống như một lời nguyền rủa!”
Sau khi cố gắng xem hết phần giới thiệu vật phẩm làm người ta sợ hãi, một câu hỏi mới xuất hiện trong đầu Trần Ca.
“Giá trị oán hận là cái quái gì?” Giải thích theo nghĩa trên mặt chữ thì tờ rơi của phần thưởng trong điện thoại di động màu đen có lẽ là thù hận vẫn còn sót lại trong lòng Vương Kỳ.
“Hẳn là một người bình thường không cần tới thứ này, không lẽ không phải chuẩn bị cho người sống?” Trần Ca quay lại nhìn cái bóng của mình rồi lắc đầu để xua tan những suy nghĩ trong lòng.
Khoảng hơn 7 giờ, chiếc xe cảnh sát chạy về khu vui chơi Thế Kỷ Mới. Trần Ca hỏi mượn người bảo vệ chìa khóa dự phòng của nhà ma rồi trở về nhà ma của mình.
Chạy vất vả suốt đêm, cả người anh đã hoàn toàn kiệt sức, anh nằm trong phòng nghỉ của nhân viên, cảm thấy toàn bộ xương cốt đều sắp rã rời.
Anh lấy điện thoại di động của mình ra mới thấy đã hết pin, cũng không biết livestream đã dừng từ lúc nào.
Anh cắm sạc máy rồi khởi động lại.
Máy đếm bước chân trên điện thoại cho thấy cả đêm hôm qua anh đã chạy hơn bốn mươi ngàn bước, đứng đầu danh sách bạn bè, bên dưới còn có một like của Tiểu Uyển.
“Xem ra mình cần phải tập thể dục, không cần hạ gục người khác, chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là được.” Trần Ca quay lại màn hình chính điện thoại di động, tìm được số điện thoại của Hạc Sơn, anh sợ làm phiền giấc ngủ của Hạc Sơn nên thử gửi một tin nhắn, kết quả chưa được hai ba giây cậu ấy đã chủ động gọi lại.
“Mẹ nó chứ! Đại ca, anh vẫn còn sống!” Giọng Hạc Sơn to đến nỗi khiến Trần Ca đau đầu.
“Cậu mong tôi “ngỏm” như vậy đó hả? Nhỏ tiếng chút, đừng làm ảnh hưởng đến những người trong phòng cậu đang ngủ.”
“Ở đó mà ngủ! Hôm qua tất cả họ đều xem anh phát livestream, chúng tôi đã cùng nhau thức cho đến giờ!”
Câu này của Hạc Sơn làm Trần Ca thật cảm động, anh đang định gửi lời cảm ơn tới mấy người anh em thì câu thứ hai của Hạc Sơn đã tuột ra khỏi miệng.
“Sau khi livestream bị gián đoạn, tất cả họ đều nói rằng anh đã bị giết, còn đánh cược với tôi một bữa cơm. Bây giờ thì hay rồi, tôi không cần lo lắng về bữa ăn tuần sau nữa.”
“Tính mạng của tôi chỉ đáng giá một bữa cơm hả? Thực ra cậu không cần chia sẻ với tôi niềm vui của cậu, thực đó...” Trần Ca không biết nên nói gì với cậu nhóc ngay thẳng Hạc Sơn này.
“Nói tóm lại, đại ca anh còn sống là tốt rồi, tôi sợ rằng một ngày nào đó sẽ nhìn thấy anh trong phòng thí nghiệm của chúng tôi. Anh biết không, khi pháp y chúng tôi học tiết thực hành, giáo viên sẽ chụp ảnh các nạn nhân để chúng tôi tìm hiểu và phân tích...”
“Được rồi được rồi.” Trần Ca xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu: “Tôi không sao, lần này cảm ơn cậu, khi nào có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
Trần Ca vội vàng cúp điện thoại, mở trang TikTok cá nhân của mình lên, bất ngờ phát hiện số người hâm mộ của mình đã tăng vọt hơn ba ngàn.
“Giỡn à? Livestream màn hình đen thui mà cũng có thể hút fan hả?” Anh lại nhìn vào hộp thư cá nhân, tin nhắn được hỏi nhiều nhất trong hộp thư đã đầy là: Streamer, anh vẫn còn sống chứ?
“Trong cái đám này chẳng có ai có thể nói được một câu tốt lành!”
Trần Ca thấy quảng cáo của nhà ma trên trang cá nhân vẫn còn đó, cảm thấy nhẹ nhõm khi kênh livestream và trang cá nhân không bị cấm. Anh ném điện thoại di động sang một bên, vùi đầu vào gối rồi thoải mái vươn người ra.
“Không suy nghĩ gì hết, hôm nay phải lười biếng một bữa, mình muốn ngủ một giấc thật ngon.”
Trần Ca thay quần áo, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mặt trời đã lên, một ngày mới lại đến, ánh nắng mặt trời chiếu vào nhà như phủ một lớp vàng lên tấm drap giường.
“Ầm!”
Hàng rào bảo vệ bên ngoài ngôi nhà ma được kéo ra hai bên, cầu thang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dồn dập, chìa khóa được cắm vào lỗ khóa, chốt cửa lò xo chuyển động, cửa phòng nghỉ của nhân viên bị người dùng sức đẩy mở ra.
Giường ngủ đột nhiên chấn động!
Trần Ca sợ đến nỗi ngồi bật dậy, anh chưa kịp mở miệng nói thì nhìn thấy trước mắt có một thứ gì đó uyển chuyển lay người anh, và rồi nghe thấy một giọng nói trong trẻo đầy phấn khích.
“Ông chủ! Anh được lên ti vi rồi!”
Qua hai ba giây, Trần Ca mới phản ứng lại được, anh nhìn Tiểu Uyển ăn mặc thoải mái ngồi cạnh chiếc gối của mình, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ mùi dầu gội của đối phương, lặng lẽ nhặt tấm drap để che nửa người trên: “Em nói chậm lại chút, anh làm sao hả?”
“Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một người thực trong cuộc sống xuất hiện trên tin tức. Mặc dù anh đã bị làm mờ mặt nhưng em vừa nhìn đã nhận ra anh!”
“Làm mờ?” Trần Ca cảm thấy Từ Uyển đang nói điều gì đó rất kỳ diệu.
“Anh xem.” Từ Uyển lấy điện thoại di động ra đưa cho Trần Ca: “Đây là một đoạn ngắn em lấy từ trên mạng. Nó được trích từ tin tức buổi sáng của đài Cửu Giang, chuyên mục cảnh báo này.”
Trần Ca nhấn mở video thì xuất hiện cảnh nhà trọ Bình An.
“Tà không thắng chính! Vụ án mạng năm năm trước ở nhà trọ Phúc Yên có bước đột phá lớn với sự giúp đỡ nhiệt tình của một công dân, cảnh sát đã đưa kẻ giết người thực sự về quy án!”
Đằng sau có một cuộc phỏng vấn đơn giản, kèm theo là hình ảnh Trần Ca rời đi cùng cảnh sát từ đồn cảnh sát Tây Thành, nhưng khuôn mặt của Trần Ca bị che mờ với phụ đề được thêm vào bên dưới nói rằng vì còn một nghi phạm vẫn đang chạy trốn, để bảo vệ sự an toàn của nhân chứng cho nên tạm thời sẽ không tiết lộ danh tính.
“Ông chủ, người này chắc hẳn là anh, từ chiều cao đến hình dáng, ngay cả quần áo cũng hoàn toàn giống nhau!”
“Em để anh thay quần áo trước đã rồi nói tiếp.” Trần Ca lắc đầu, thay xong quần áo rồi kể sơ qua cho Từ Uyển những chuyện đã xảy ra đêm qua. Tuy nhiên, anh không nói với Từ Uyển lý do thực sự anh đến nhà trọ Bình An mà chỉ nói anh muốn cải tạo nhà ma nên đến đó để tìm cảm hứng.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Từ Uyển đã có sự thay đổi rất lớn: “Ông chủ, anh vất vả rồi, ngủ thêm chút đi, em sẽ tiếp đón khách tham quan bên ngoài.”
Cô cũng có ý tốt nhưng khi nghe nói có khách tham quan thì Trần Ca ngay lập tức tràn đầy năng lượng: “Có nhiều người không?”
“Dù sao cũng nhiều hơn ngày hôm qua.”
“Vậy còn đợi gì nữa? Đỡ anh đứng dậy!”
Trần Ca để Từ Uyển đi chào đón khách trước, anh vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lấy điện thoại di động màu đen ra nhấn mở cảnh tượng kinh dị Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm.
[Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm (chỉ số hù doạ: 1 sao): Cảnh tượng kinh dị này đã được thiết lập, bạn có thể đến tầng ba tham quan trước.]
[Lưu ý: Không gian bên trong nhà ma không đủ, sau khi mở rộng, bạn mới có thể tiếp tục mở khóa những cảnh tượng kinh dị mới!]
“Được thiết lập từ khi nào thế?” Trần Ca vốn tưởng rằng cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ nhưng anh phát hiện mình đã đánh giá thấp chiếc điện thoại di động màu đen một cách nghiêm trọng.
Trần Ca đi giày và chạy lên tầng ba, đẩy mở cánh cửa của tầng ra, thế giới đằng sau cánh cửa đã hoàn toàn thay đổi thành hình dạng khác.
Các đạo cụ bị hư hỏng cần loại bỏ đã biến mất, trước mặt anh chỉ còn lại một hành lang âm u lạnh lẽo.
Cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm mới mở khóa này chiếm một diện tích rất lớn, bao gồm toàn bộ tầng ba cộng thêm một phần diện tích của cảnh tượng Minh Hôn tầng hai và Đêm Cương Thi Sống Lại tầng một.
“Tổng cộng có ba tầng, tầng một và tầng hai là để chuyển cảnh, nơi kinh dị nhất là trên tầng ba. Sao nhìn có vẻ tương tự với nhà trọ Bình An thế?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất