Hệ thống nhà ma

Chương 28: Chuyện này chẳng giống như những gì đã nói chút nào

Chương 28: Chuyện này chẳng giống như những gì đã nói chút nào

“Bây giờ bọn họ đang tới đây?” Thực ra Trần Ca chẳng mấy quan tâm đến đám người học trưởng của Hạc Sơn.
“Đây là tôi lén báo cho anh đấy. Mấy người học trưởng chuẩn bị ghi lại một video hài trong nhà ma của anh, sau đó post lên mạng để làm cho học tỷ vui vẻ. Anh cũng đừng trách bọn họ âm hiểm, hệ năm của chúng tôi chỉ có bảy nữ, người mà anh dọa khóc còn là hoa khôi của hệ nữa. Đại ca à, anh tự bảo trọng đi nhé!” Hình như phía Hạc Sơn có người đang đi đến, cậu ta nói xong liền cúp máy.
“Ghi lại một video hài trong nhà ma của mình?” Trần Ca cúp điện thoại, sắc mặt trông khá kỳ lạ: “Những người học pháp y thường khá gan dạ. Vừa hay, bọn họ có thể thử cảnh tượng mới giúp mình. Hy vọng là lúc đó bọn họ còn có thể cười ra tiếng được.”
Sau khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, Trần Ca đi xuống dưới lầu, đẩy hàng rào bảo vệ nhà ma ra. Đám du khách buổi sáng chưa kịp vào tham quan lập tức quây quanh.
Trong đám đó, có những người đã từng theo dõi những video ngắn của Trần Ca rất nhiều lần, cố ý đến từ nhiều nơi khác nhau, có những người là bạn bè, thân thích của Amway, còn một số khác là bởi vì tò mò. Họ thấy có nhiều người xếp hàng nên nghĩ rằng có lẽ nơi này khá thú vị.
“Vé vào cửa là 20 tệ. Để thể nghiệm được hiệu quả nhất, mỗi lần chỉ có tối đa là ba người tiến vào.” Trần Ca vừa duy trì trật tự vừa nói với Từ Uyển. Hai người bận tối mày tối mặt.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, lúc hơn ba giờ chiều, có bảy cô cậu thanh niên ăn mặc thời thượng tiến vào khu vui chơi Thế Kỷ Mới. Bọn họ như mang theo sứ mệnh nào đó, vừa vào đã đi thẳng đến nhà ma.
Bảy người này có tính cách không giống nhau. Bọn họ cũng rất ít khi nói chuyện, chỉ yên lặng xếp hàng ở cửa ra vào nhà ma, khiến cho bầu không khí của cả nhóm này trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Mười mấy phút sau, một nhóm du khách đứng ở hàng đầu cùng nhau bước đến, người cao nhất trong số bảy người kia đi đến trước mặt Trần Ca.
“Ông chủ, cho sáu vé vào cửa.” Giọng nói của cậu ta rất trầm ổn.
Trần Ca ngẩng đầu nhìn người nọ, rồi lại nhìn lướt qua cả nhóm: “Bảy người các cậu không đi cùng nhau ư?”
“Người này chỉ phụ trách dẫn đường.” Người có vóc dáng cao lớn kia thẳng tay đẩy Hạc Sơn từ phía sau lưng ra.
“Đại ca, tôi không vào.” Hạc Sơn vẫn còn bị ám ảnh bởi nhà ma. Cậu tiến lên chào xong liền nhanh chóng lùi về phía sau.
“Đã đến đây rồi sao có thể để cậu ở bên ngoài được? Tấm vé này là tôi tặng cho cậu.” Trần Ca tiện tay đưa bảy tấm vé qua: “Các cậu đều là học viên ở Học viện Pháp y Cửu Giang à? Sau này nhớ quan tâm nhiều hơn nhé.”
Trần Ca bày ra vẻ mặt hiền lành, trông vô cùng nhiệt tình, khiến cho mấy cô cậu sinh viên còn chưa bước chân ra xã hội của Học viện Pháp y cảm thấy hơi xấu hổ.
“Hạc Sơn, ông chủ đã tặng vé vào cửa cho cậu rồi, cậu cũng đừng từ chối.” Người cao lớn đang giữ vé vào cửa phân phát hết cho cả nhóm. Hành động của bọn họ khiến cho đám du khách xung quanh hơi sửng sốt.
Bọn họ không vào nhà ma ngay mà tập trung lại ở cửa ra vào.
“Hạc Sơn và tôi một tổ; Hầu Tử, lão Triệu một tổ; lão Tống, Tiểu Tuệ, Thi Linh, ba người các cậu một tổ. Những gì đã ghi trên tấm thiệp các cậu đều nhớ hết rồi chứ?”
“Ừ, nhớ hết rồi.”
“Bản đồ nơi này Hạc Sơn đã vẽ rồi. Những cơ quan bên trong chúng ta đều đã nắm rõ. Tôi hy vọng các cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt. Đừng sợ hãi gì cả! Phải phát huy khí thế của Học viện Pháp y Cửu Giang của chúng ta.”
“Rõ rồi!”
“Tốt, từ giờ trở đi, các cậu phải điều chỉnh trạng thái của mình, tăng hưng phấn lên, tăng tốc độ hô hấp lên giống như bản thân mình sắp nhảy dù, nhảy cầu, khiến cho tất cả các tế bào trong cơ thể đều phải hoạt động.”
“Đúng vậy! Thể hiện dáng vẻ hung ác tàn nhẫn nhất của các cậu! Các cậu phải dữ, phải ác hơn cả ma quỷ! Như vậy, các cậu còn sợ cái gì nữa chứ!”
“Các cậu còn nhớ lời tuyên thệ lúc nhập học không?”
“Tâm không chính, dao sẽ xéo!”
“Học viện Pháp y Cửu Giang nói thay người chết, cản quyền của người sống!”
“Đi thôi! Xuất phát!”
Cả đám người sôi sục, ngay cả những du khách bên cạnh cũng phải vỗ tay, Trần Ca cũng âm thầm cổ vũ cho bọn họ.
Hai người đi tới trước mặt Trần Ca, trông khá khí thế.
“Chỉ hai người các cậu?”
“Không phải ở đây có quy định, một lần chỉ cho tối đa ba người cùng vào tham quan ư?”
“À, cái đó là quy định của cảnh tượng có chủ đề là Minh Hôn. Các cậu đừng quan tâm đến, bảy người cùng đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian.” Trần Ca đưa cả đám người vào nhà ma. Nhiệt độ ở nơi này thấp hơn bên ngoài rất nhiều: “Các cậu ký tên lên cam kết không truy cứu trách nhiệm trên bàn đi. Dù trong nhà ma có xuất hiện việc gì ngoài ý muốn thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi hết. Sau khi ký xong rồi tôi mới dẫn các cậu vào tham quan được.”
“Lúc trước không có việc này mà?” Hạc Sơn đi đến bên cạnh bàn nhìn thử.
“Đó là vì trước cậu vốn chưa có ai từng bị dọa ngất hết.” Trần Ca mỉm cười nhìn bảy sinh viên của Học viện Pháp y đang khá phấn khích này: “Những bối cảnh có trong nhà ma của tôi chắc Hạc Sơn đã nói cho các cậu biết rồi nên tôi cũng không nhiều lời nữa. Đã dẫn các cậu tới đây rồi, bây giờ, tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu một câu thôi.”
Trần Ca chậm rãi thu hồi nụ cười. Anh lấy điện thoại di động ra, tìm đến phần tin tức sáng sớm: “Vụ án thảm sát ở nhà trọ Bình An năm năm trước cuối cùng cũng được phá nhưng vẫn còn một tên hung thủ chưa bị bắt. Việc này vốn không liên quan gì đến các cậu, nhưng mà, sớm nay lúc tôi tới đây làm việc, phát hiện cửa lớn của nhà ma bị mở, hình như có người lén đi vào. Nhà trọ Bình An và khu vui chơi Thế Kỷ Mới đều ở vùng ngoại ô phía Tây, chỉ mong mọi chuyện đều là do tôi nghĩ nhiều!”
Chỉ dùng vài câu đơn giản, Trần Ca đã gieo rắc hạt giống hoài nghi ra bên ngoài. Anh không cần đám người Hạc Sơn tin tưởng, mà chỉ là cung cấp cho họ vài manh mối để suy luận. Dù những vật giả lập có chân thực đến mức nào thì cũng không thể đáng sợ bằng hiện thực cả.
Cả nhóm người ký cam kết không truy cứu trách nhiệm xong, Trần Ca dẫn bọn họ đi lên lầu ba, chậm rãi đẩy cánh cửa dẫn vào chủ đề Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm ra.
Trong hành lang âm u bỗng dưng nổi lên một cơn gió lạnh. Sau khi cửa phòng mở ra, hình như có người đang rình mò, những con đường rắc rối phức tạp, cầu thang không biết dẫn đến đâu, nóc nhà đã bị đốt cháy khét và cả những vết dao như những vết sẹo kinh khủng hiện ra ở khắp mọi nơi nữa.
Mấy sinh viên pháp y vốn đang tràn đầy hưng phấn vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền tắt mất hơn phân nửa.
Cả đám sững sờ tại chỗ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạc Sơn.
“Tứ Hợp Viện đâu?”
“Hình như nơi này chẳng giống như những gì đã nói chút nào?”
“Vì để có thể mau chóng mở quan tài tôi còn luyện mở vật nặng cả đêm...”
Cả nhóm đều nhìn Hạc Sơn, khiến cậu như sắp khóc tới nơi. Cậu sinh viên thật thà này chỉ có thể nhìn Trần Ca xin giúp đỡ, nhưng mà Trần Ca lại chẳng thèm đáp lại cậu: “Đây là chủ đề Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, vui lòng không quay phim, chụp ảnh trong này, người nào vi phạm sẽ phải tự chịu hậu quả. Lối ra giấu ở bên trong cảnh tượng, thời gian giới hạn là 20 phút, nếu như trong thời gian này mà các cậu sợ quá thì có thể kêu lớn vào máy giám sát, tôi sẽ dẫn các cậu ra.”
Sau khi cả nhóm người đi vào sâu trong hành lang, Trần Ca mỉm cười nhìn bọn họ chăm chú: “Lời cuối cùng, xin chúc các cậu chơi vui vẻ.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất