Hệ thống nhà ma

Chương 3: Nhiệm vụ mức ác mộng

Chương 3: Nhiệm vụ mức ác mộng

[Chắc hẳn bạn vẫn còn tò mò không biết trên thế giới này có ma quỷ hay không đúng không? Đến đây chơi một trò nhỏ đi, chân tướng sẽ hiện ra trước mắt bạn ngay thôi.]
Miêu tả của nhiệm vụ mức ác mộng khá mơ hồ, không nói cụ thể là phải làm gì, chỉ khiến cho người ta có cảm giác hơi kỳ quái.
“Theo nội dung giới thiệu thì chắc là chơi một trò chơi nhưng chẳng lẽ nhiệm vụ mức ác mộng lại dễ như thế?” Vì để hoàn thành nhiệm vụ ở mức trung bình, anh đã phải sửa hết tất cả các búp bê trong mấy tiếng đồng hồ liên tục, nhưng như vậy cũng chỉ vừa kịp hoàn thành trước khi hết thời gian mà thôi.
Trần Ca vuốt điện thoại một lúc, càng xem càng cảm thấy hiếu kì: “Hay là cứ thử một lần xem sao?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền nhanh chóng lan rộng trong lòng anh như những sợi dây leo không ngừng lan ra.
“Phần thưởng cho nhiệm vụ mức ác mộng là cao nhất, hơn nữa hôm nay chỉ có ba nhiệm vụ mới này, hai nhiệm vụ mức dễ và khó mình chưa chắc có thể hoàn thành được, chi bằng cứ đánh cược một lần vậy.”
Nếu không vượt qua được thời kỳ ế ẩm này, chắc hẳn nhà ma sẽ phải đóng cửa. Trong lòng Trần Ca hiểu rất rõ tình trạng hiện tại của mình. Khó khăn lắm mới có hy vọng thay đổi được nên đương nhiên anh không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Cứ quyết định như vậy đi, sớm hay muộn gì thì cũng phải biết được nhiệm vụ mức ác mộng là như thế nào kia mà.”
“Xác nhận.”
Trên màn hình điện thoại xuất hiện nội dung chính của nhiệm vụ.
[Muốn nhìn thấy một thế giới khác thì cần phải có may mắn, can đảm hơn người và một sự trợ giúp nho nhỏ. Trò chơi này có tên là “Bạn trong kính”: 02 giờ 04 phút bước vào nhà tắm một mình, khóa cửa phòng lại, tắt điện, đốt một ngọn nến cầm ngang mặt nhìn thẳng vào một tấm gương. Sau đó nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, đọc thầm tên của mình.]
[Trong bóng tối chuyện gì cũng có thể xảy ra, có lẽ trong gương sẽ hiện lên một khuôn mặt xa lạ, cũng có thể ở một nơi vắng vẻ nào đó sẽ có một đôi mắt đỏ lựng đang rình rập bạn, hoặc trên vách tường và khe cửa sẽ có máu tươi chảy ra. Việc bạn cần làm chính là đứng yên không động đậy trước tấm gương đó.]
[Sau nửa tiếng thì nhiệm vụ sẽ tự động được hoàn thành. Điều kiện tiên quyết là, trong khoảng thời gian này, dù có xảy ra chuyện gì bạn cũng không được mở mắt ra.]
Xem xong phần giới thiệu nhiệm vụ, trong lòng Trần Ca có hơi run rẩy: “Chẳng lẽ có một thế giới khác mà người bình thường không cách nào thấy được ư?”
Từ giờ đến 02 giờ 04 phút còn khá lâu, anh không vội vã đến nơi nhiệm vụ nói mà lên mạng tìm kiếm những thứ có liên quan đến trò chơi này.
Chẳng mấy chốc, Trần Ca quả thực đã tìm kiếm được một số tin tức có liên quan. Có người sau khi chơi trò này đã bị vận rủi đeo bám, dù không nói tỉ mỉ nhưng lại có mấy người bị hủy dung, thậm chí còn có người mất tích trong nhà mình, người ta cho rằng anh ta đã bị kéo vào thế giới trong gương.
“Những chuyện này được miêu tả kỹ càng thật, cứ như chuyện ma vậy.” Trần Ca càng xem càng cảm thấy hiếu kỳ. Anh là người kinh doanh nhà ma, ngày nào cũng nghĩ cách làm sao để hù dọa người khác, làm sao khiến du khách vừa có được trải nghiệm kinh dị lại vừa được an toàn. Sau khi nhìn qua những thông tin mà trò chơi này cung cấp, anh cảm thấy như có một cánh cửa mới đang mở ra.
“Đêm khuya, ở trong nhà ma chơi trò kinh dị một mình thế này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kích thích thật đấy!”
Anh kiểm tra lại mức pin của chiếc điện thoại, cảm thấy nên ghi chép lại thời khắc lịch sử như thế này.
“Lát nữa mình phải quay lại hết cả quá trình mới được. Nếu quả thực kinh khủng như vậy thì có lẽ nhà ma có thể mở thêm một hạng mục mới rồi.” Anh lục tung mọi thứ lên để tìm nến và bật lửa. Lúc gần đến 02 giờ sáng, anh cầm những thứ mình đã chuẩn bị xong đến nhà vệ sinh ở lầu một của nhà ma.
Sở dĩ đến phòng vệ sinh lầu một để chơi trò này là vì Trần Ca đã suy tính rất kỹ lưỡng rồi. Nếu trong quá trình diễn ra trò này mà có vật kinh khủng nào đó xuất hiện thì anh cũng có thể nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ để chạy thoát.
“Sau khi rơi vào bóng tối thì sự sợ hãi sâu trong nội tâm con người sẽ bị dẫn ra. Phòng vệ sinh lại là nơi có âm khí nặng nhất trong cả tòa nhà. Tấm gương, khe cửa, bồn nước nhìn thì có vẻ khá bình thường nhưng thật ra lại là những đồ vật có thể khiến người ta bị ám ảnh tâm lý nhất. Người thiết kế ra trò chơi này quả thực rất thông minh. Anh ta nắm chắc được nhược điểm ở nơi sâu trong nội tâm của con người, lợi dụng hoàn cảnh đơn giản tạo nên sự kinh khủng sâu sắc nhất.” Trần Ca có sự nhận thức khác biệt đối với hai từ kinh dị và kinh khủng này so với những người bình thường khác. Đó là sự đúc kết từ quá trình phân tích và không ngừng học hỏi của anh.
“Sự sợ hãi chân chính thực ra không cần quá nhiều đạo cụ đắt tiền, chỉ cần phóng đại sự bất an sâu trong nội tâm của du khách thì họ sẽ bị đánh bại bởi chính bản thân mình mà thôi.” Trần Ca hít một hơi thật sâu, mở chức năng quay phim của điện thoại lên, nói với màn hình: “Tôi không biết rốt cuộc trò chơi này sẽ gây ra hậu quả gì. Nếu như tôi gặp phải việc gì ngoài ý muốn thì người nhặt được chiếc điện thoại này hãy lưu ý rằng: Cần phải gìn giữ đoạn video này cho thật tốt, nó là chìa khóa, một chiếc chìa khóa mở tung chân tướng của những lời nói dối.”
Sau khi nói xong, Trần Ca cố định chiếc điện thoại bên cạnh bồn rửa tay, chỉnh góc độ có thể quay chụp được chính mình xong, anh đứng đối diện với tấm gương.
“02 giờ 01 phút rồi, còn 03 phút nữa.”
Chờ đợi cái chết vốn kinh khủng hơn bản thân cái chết nhiều. Trong phòng vệ sinh yên tĩnh, bất kể một tiếng động nhỏ nhặt nào cũng bị phóng to lên vô số lần. Càng tới gần thời gian ước định, nhịp tim Trần Ca cũng càng đập nhanh hơn.
Anh nhìn thời gian trên màn hình điện thoại. Ngay lúc kim phút chỉ đến số bốn, anh liền tắt đèn pin, đốt ngọn nến lên, đặt nó ở giữa tấm gương và bản thân mình.
Ngọn lửa chập chờn trở thành nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, đứng ở giữa tấm gương và thế giới thực, giống như một cây đèn chỉ đường cho linh hồn, dẫn thứ gì đó trong gương ra.
Trần Ca nhìn thoáng qua mình trong gương, mơ hồ cảm thấy có hơi quái dị: “Trò chơi bắt đầu rồi ư?”
Anh chậm rãi cúi đầu xuống, nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng đọc tên của mình lên.
“Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca...”
Việc không ngừng đọc tên của mình khiến cho con người ta dần xuất hiện cảm giác xa lạ với cái tên này. Nó cũng giống như việc cứ viết đi viết lại một chữ nào đó, cuối cùng, đến mình cũng không nhận ra nó là gì.
Vì để tránh cho loại tình huống này xuất hiện, mỗi một lần đọc tên của mình xong, Trần Ca đều sẽ đếm thầm ba giây. Làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc anh đang thầm tính toán thời gian.
Dù sao điều kiện tiên quyết để thành công là, trong nửa tiếng đồng hồ, dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng không được mở mắt ra nhìn.
“Hơn 02 giờ sáng, trong nhà ma, một mình đốt nến, nhắm hai mắt lại, đứng trước gương chơi trò chơi. Nếu như không phải chính bản thân mình trải qua thì chắc chắn mình sẽ không thể tin được rằng lại có người đi làm chuyện này.” Trần Ca yên lặng đọc tên của mình. Anh cố gắng không cho bản thân mình suy nghĩ linh tinh.
“Trò chơi này mang tính ám ảnh tâm lý khá cao. Cái khó nhất không phải là ứng đối với ma quỷ hay mấy truyền thuyết kia, mà là khắc chế chính mình. Chỉ cần không mở mắt hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.”
Nói thì dễ nhưng làm thì lại khó. Sau khi vượt qua mười phút đầu tiên liền xuất hiện một việc ngoài ý muốn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất