Hệ thống nhà ma

Chương 31: Hắn ta là ai?

Chương 31: Hắn ta là ai?

“Tám người?”
“Cậu nói đùa gì thế?”
Lão Triệu vừa dứt lời, nhịp tim của cả nhóm bắt đầu đập nhanh hơn. Ánh sáng trong cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm vô cùng ít ỏi, bọn họ quay sang nhìn nhau, cơ thể như bị đông cứng lại.
“Ở đâu ra người thứ tám chứ?”
“Đừng hoảng hốt!” Ngay thời khắc mấu chốt, anh Phong lấy điện thoại ra, vừa định mở lên thì tiếng xích sắt vốn chỉ loáng thoáng truyền đến từ một phía hành lang bỗng trở nên rõ ràng, dồn dập hơn.
“Có người đến!” Bên này, anh Phong vừa mở khóa màn hình xong, ở khúc rẽ của hành lang liền xuất hiện một quái vật máu me đầy người.
Xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ như vậy, giống như quái vật này đã biết được vị trí của họ từ trước vậy.
“Đó là gì thế?”
Quái vật cúi đầu, trên người là bộ trang phục bác sĩ dính đầy máu tươi. Hắn ta kéo lê một sợi dây xích dưới mặt đất, trong tay là một cây búa sắt vẫn còn rơi chất lỏng gì đó phát ra âm thanh tí tách.
Tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt, chỉ có anh Phong là còn miễn cưỡng giữ được sự bình tĩnh. Cậu ta không thèm để ý đến lời nhắc nhở trước đó của Trần Ca mà nhanh chóng mở đèn pin lên trong nhà ma.
Một luồng sáng xuất hiện trong hành lang, rọi qua khoảng không chiếu lên người quái vật kia.
Ánh đèn hấp dẫn sự chú ý của quái vật. Những sợi tóc đen trượt xuống hai bên má, hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt đó, lông tơ trên người cả nhóm sinh viên đều dựng đứng. Đó là gương mặt của một người đàn ông, được hợp lại từ những bộ phận của nhiều khuôn mặt nam giới khác nhau bởi những vết khâu trải rộng khắp ngũ quan.
Cũng ngay lúc ánh sáng vừa lóe lên, quái vật giống như bị kích thích nên nổi điên, cầm chiếc búa sắt vẫn còn đang nhỏ máu lao nhanh về phía đám người.
Tiếng dây xích chạm vào vách tường, tiếng bước chân dồn dập nặng nề quanh quẩn trong hành lang chật hẹp, dáng vẻ điên cuồng kia càng lúc càng tới gần. Trong đám sinh viên Học viện Pháp y, cũng không biết là ai lui về sau trước, chỉ thấy tiếp đó đột nhiên phát sinh hiệu ứng mắt xích, chẳng ai còn có tâm trạng để ý đến người khác nữa mà đều tranh giành, chen lấn, bỏ chạy tứ tán.
Có người trốn vào căn phòng bên cạnh, có người chạy xuống cầu thang dẫn tới lầu hai, còn có người chạy một hơi xuống thẳng lầu một.
Trong cảnh tượng lờ mờ thiếu ánh sáng, cả nhóm người đều bị quái vật sau lưng kia dọa sợ. Tiếng xích sắt và tiếng bước chân ngày càng gần khiến cho bọn họ hoảng loạn.
Tìm lợi tránh hại vừa là điểm chung vừa là quy luật tiến hóa lên hình thái cao cấp hơn của các loài sinh vật. Lúc đại não phát hiện nguy hiểm đang đến, bọn họ sẽ lựa chọn thoát đi theo bản năng.
Ban đầu, Tiểu Tuệ vốn đứng gần cầu thang, khi quái vật lao đến, cô bối rối không biết làm sao, vừa lúc đó, cậu thanh niên bên cạnh đột nhiên chạy xuống dưới lầu.
Bị sợ hãi làm làm choáng váng đầu óc, Tiểu Tuệ chẳng kịp suy nghĩ nhiều đã chạy theo sau lưng người kia. Lúc ấy trong lòng cô chỉ có một mong muốn rằng: đừng bị quái vật đuổi kịp.
Điện thoại cũng chẳng biết đã bị ném đi đâu rồi. Sự bình tĩnh và lý trí vốn được các sinh viên Học viện Pháp y ngụy trang trước đó bị phá vỡ, trong hành lang có vô số tiếng hét vang lên.
Cả nhóm người bị tách ra, vô cùng hỗn loạn.
Tiểu Tuệ chạy theo cậu thanh niên trước mắt xuống lầu một, những tiếng hét chói tai ở lầu ba trên đỉnh đầu vẫn chưa ngừng lại. Có tiếng dây xích chạm phải cầu thang, hình như quái vật cũng đang tiến vào trong hành lang.
Tiểu Tuệ không dám quay đầu lại. Cô nhanh chóng tăng tốc, chạy theo bóng dáng trước mặt mình, sợ bị cậu ta bỏ rơi.
Bản nhạc quỷ dị trong cảnh tượng vang lên bên tai, những tiếng thét chưa hề ngừng nghỉ, sự bất an và hoảng sợ dần dần bao phủ lấy Tiểu Tuệ, cuối cùng cô cũng biết được thế nào là sợ hãi.
Càng như vậy cô càng không dám ở một mình.
Cô liều mạng chạy theo bóng dáng phía trước kia. Trong nhà ma tối tăm, kinh khủng, bóng dáng đó như là chỗ dựa của cô.
“Dù cho xảy ra chuyện gì thì có hai người vẫn tốt hơn, có thể chiếu hỗ trợ lẫn nhau.”
Tiểu Tuệ không dám tưởng tượng đến tình cảnh cô bị bỏ lại, phải ở trong nhà ma một mình. Vì để tình huống này không phát sinh cô cắn môi tăng tốc, chủ động nắm lấy vạt áo của người trước mặt.
Tiếng xích sắt sau lưng dần dần tới gần, người phía trước Tiểu Tuệ dẫn cô vào lầu một, trốn đại vào một căn phòng.
“Hết đường rồi?” Tiểu Tuệ đứng ở cửa ra vào một lát, cậu thanh niên bên cạnh cô nhanh chóng trốn vào chiếc tủ quần áo duy nhất trong căn phòng.
Việc đã đến nước này, Tiểu Tuệ chỉ còn lại hai lựa chọn, thứ nhất tự chạy thoát thân, thứ hai trốn trong tủ cùng với người kia.
Tiếng dây xích bị kéo lê trên mặt đất càng ngày càng rõ ràng, cô cũng trốn vào trong tủ quần áo.
Cửa tủ khép lại, cô giống như tiến vào một thế giới khác, chỉ có sự yên tĩnh, tối tăm. Điều duy nhất khiến cô an tâm chính là, bên cạnh mình còn có một người bạn.
Lớp trang điểm trên mặt đã sớm bị nhòe đi, Tiểu Tuệ che miệng, nhìn ra bên ngoài theo khe hở của cánh cửa.
Tiếng xích sắt bị kéo lê trên mặt đất rõ ràng hơn, quái vật mặc áo blouse nhuốm máu đứng ở ngoài cửa, dùng cây búa sắt gõ gõ vào khung cửa, gương mặt có vô số vết khâu rướn nhìn vào trong phòng.
Trái tim của Tiểu Tuệ đập thình thịch. Cô cắn ngón tay mình, núp ở một góc phía trong tủ, trong lòng âm thầm cầu nguyện: “Đừng qua đây, tuyệt đối đừng qua đây.”
Có lẽ là Thượng Đế nghe được tiếng lòng của cô, gã “bác sĩ” kia chỉ nhìn một lát, sau đó liền cầm cây búa sắt bỏ đi.
Sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, Tiểu Tuệ thầm thở phào, chạm nhẹ vào cánh tay của người bên cạnh: “Hình như quái vật không phát hiện chúng ta, chờ thêm một lúc nữa rồi chúng ta đi tìm những người khác đi.”
Trong ngăn tủ chật hẹp chỉ có giọng nói của một mình Tiểu Tuệ. Mãi một lúc sau mà vẫn chưa thấy được đáp lại, cô phát hiện có điều gì đó là lạ, liền quay đầu nhìn.
Người thanh niên trốn trong tủ cùng cô có hình dáng cân xứng, không mập không ốm.
“Không phải Hầu Tử, cũng chẳng phải lão Triệu, anh Phong cao hơn cậu ta, Hạc Sơn thì lại thấp hơn.” Tiểu Tuệ thử thăm dò: “Lão Tống?”
Vẫn không có ai trả lời. Cô hơi hoảng hốt: “Lão Triệu nói trong nhóm mình bỗng dưng có thêm một người...”
Máu bắt đầu chạy lên đại não, Tiểu Tuệ cảm thấy tức ngực, khó thở. Cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, dùng ánh sáng mờ ảo của màn hình, chiếu sang bên cạnh.
Trong ngăn tủ tối tăm, một gương mặt xa lạ trắng bệch như tờ giấy nhìn cô chằm chằm.
Điện thoại trượt khỏi các ngón tay, sau hai ba giây vô cùng yên tĩnh, trong tủ quần áo truyền ra một tiếng hét gần như đâm thủng màng nhĩ.
Tiểu Tuệ liều mạng lui về sau, nhưng ngăn tủ vốn có không gian chật hẹp, cô vừa cử động thì gáy liền đập vào vách tủ.
Chẳng biết là vì đau hay vì bị dọa, cô gái ăn mặc thời thượng này ôm đầu ngã xuống đất như đã chết.
“Đã nói trước với các người là đừng dùng điện thoại trong nhà ma rồi mà.” Trần Ca đẩy cửa tủ ra, nhặt chiếc điện thoại lên nhét vào túi của cô nữ sinh rồi lấy di động của mình ra gọi cho Từ Uyển: “Tiểu Uyển, tạm thời đừng để bọn họ xuống lầu một.”
Sau khi dặn dò xong, anh cõng Tiểu Tuệ tiến vào phòng vệ sinh, đẩy bồn tắm ra, bước xuống đường hầm đưa Tiểu Tuệ ra khỏi cảnh tượng.
“Quả thực không đủ người mà.” Sau khi tìm được một chiếc khăn đắp lên đầu Tiểu Tuệ xong, Trần Ca liền tiến vào cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm.
“Bây giờ còn sáu người.”
Trần Ca đóng cửa đường hầm lại rồi gọi cho Từ Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ em đang ở đâu?”
“Trong căn phòng bên trái ở khúc rẽ trên lầu hai có người. Lát nữa em sẽ đuổi cậu ta chạy ra, anh phục kích bên phải cho cậu ta một “niềm vui lớn”.”
“Tiểu Uyển, em bắt đầu học thói xấu rồi đấy.”
“So với ông chủ là anh thì em còn kém xa.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất