Hệ thống nhà ma

Chương 74: Tấm ảnh chụp chung

Chương 74: Tấm ảnh chụp chung

Màu đỏ là màu có bước sóng dài nhất trong quang phổ, là màu sắc đem lại cảm giác mạnh nhất. Trong khi màu đen thì ngược lại, hai màu phối với nhau có thể tạo ra một hiệu quả thị giác đặc biệt.
Ngôi nhà màu đen giống như màn đêm, con người nhỏ màu đỏ giống như máu, cả hai hòa quyện vào nhau, khiến mọi người cảm thấy rất áp lực.
“Đứa bé này rảnh rỗi thì thích ngây ngốc, vẽ tranh, nó cũng không ra ngoài chơi mà luôn nhốt mình trong phòng.” Người phụ nữ đen gầy không biết đi vào từ khi nào, cô cầm theo hai ly nước: “Bây giờ tôi không muốn cái gì cả, chỉ mong thằng bé có thể lớn lên hạnh phúc như một đứa bé bình thường.”
Người phụ nữ đưa một ly nước cho Trần Ca và đặt ly nước kia bên cạnh cậu bé: “Chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện, thằng bé rất sợ người lạ.”
“Được rồi.” Trần Ca cầm ly nước quay trở lại phòng khách, người phụ nữ đen gầy ngồi đối diện anh.
“Cậu còn có gì muốn hỏi không?” Người phụ nữ trông có vẻ hơi thận trọng.
“Đứa bé Phạm Úc này quả thật rất đáng thương, tôi nghĩ rằng có lẽ thằng bé đã chịu đả kích gì đó. Nếu muốn chữa khỏi thì phải tìm ra ngọn nguồn sự việc, sau đó mới có thể kê đơn thuốc phù hợp.” Trần Ca nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Chị là người thân duy nhất của đứa bé, có thể thấy rằng chị rất thương thằng bé. Tôi muốn hỏi chị thêm một vài câu hỏi nữa được không?”
Người phụ nữ đen gầy gật đầu, có lẽ vì thời tiết quá nóng, trán cô đã nhễ nhại mồ hôi.
“Trước đây chị nói rằng ba mẹ của Phạm Úc mất tích vì tìm cậu bé, vậy thì Phạm Úc đã được tìm thấy ở đâu?”
“Trường Trung học Mộ Dương, thằng bé trốn trong văn phòng làm việc của anh tôi.”
“Lại là Trường Trung học Mộ Dương, hình như ngôi trường đó thường xảy ra chuyện.”
“Ai nói không phải chứ?” Người phụ nữ đen gầy khẽ thở dài: “Mộ Dương là ngôi trường tệ nhất ở Cửu Giang, tôi không biết sự tồn tại của ngôi trường này có ý nghĩa gì, lúc trước thường xuyên xảy ra chuyện, thậm chí đánh nhau tới mức phải tìm đến cảnh sát.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Trần Ca lắng nghe cẩn thận vì lời nói của người phụ nữ đen gầy sẽ dễ dàng có được thông tin hơn là anh tự tìm kiếm trên mạng.
“Còn nghiêm trọng hơn nữa cơ.” Người phụ nữ đen gầy ngồi thẳng lưng trông có vẻ nghiêm trang: “Trường học đó không sạch sẽ, tôi nghe những người già gần đó nói rằng trường học trước đây hình như là một nhà hỏa táng nhưng là do quy hoạch của thành phố, nó đã bị phá hủy từ rất lâu. Nhưng cậu nghĩ đi, ngôi trường được xây dựng trên đó, nói không chừng sẽ dẫn dụ mấy thứ kỳ lạ. Lúc đó tôi đã khuyên anh trai tôi nhưng anh ấy không nghe.”
“Tại sao anh trai của cô nhất quyết phải làm giáo viên ở Trường Trung học Mộ Dương?”
“Mức lương cao, vả lại vì những việc sai trái do anh ấy gây ra nên tìm việc rất khó khăn. Vốn dĩ chỉ muốn đến đó kiếm tiền nhưng kết quả không ngờ tới sẽ làm hại cả chị dâu.”
“Đã gây ra chuyện sai trái gì? Có phải anh ta gây thù với người khác không? Liệu sự mất tích của anh ta có phải là do kẻ thù làm không?” Trần Ca ngay lập tức chú ý đến chi tiết trong lời nói của người phụ nữ.
“Vậy thì không có, anh trai tôi thích uống rượu nhưng uống rất kém, nhiều lần bởi vì uống rượu rồi gây chuyện nên sau này bị trường sa thải, bị đánh giá không tốt trong hồ sơ. Trường học ở Cửu Giang chỉ có nhiêu đó, ai phạm lỗi gì thì mọi người đều biết rất rõ, vì vậy anh ấy rất khó tìm được một công việc.”
“Xem ra không phải là báo thù.”
“Chắc chắn là không.”
Cách dùng từ của cô khiến Trần Ca nheo mắt lại: “Sao chị có thể chắc như vậy?”
“Tôi cũng không giấu cậu.” Người phụ nữ lấy một tấm ảnh từ dưới ngăn kéo và đặt lên bàn: “Từ khi thành lập Trường Trung học Mộ Dương thì đã có một lớp học bị khóa cả cửa trước và cửa sau, ngăn cấm học sinh đi vào, trừ hiệu trưởng cũ thì không ai biết nguyên nhân. Sau khi hiệu trưởng cũ mất liền trở thành một bí ẩn không có lời giải đáp. Có rất nhiều câu chuyện về lớp học đó trong trường, nào là những oan hồn trong nhà hỏa táng sẽ được dạy học trong đó, nào là khi đang xây trường có công nhân gặp nạn trong phòng học chưa được hoàn thành và nhiều chuyện khác nữa. Nói tóm lại, đó là một nơi rất xui xẻo.”
“Những chuyện này có liên quan gì đến chuyện mất tích của anh trai chị?” Trần Ca vẫn không hiểu lắm.
“Cậu nhìn tấm ảnh này đi.”
Trần Ca nhận tấm ảnh từ người phụ nữ, tấm ảnh là một tấm ảnh chụp chung rất kỳ dị.
Một người đàn ông rõ ràng đã say rượu đầu óc choáng váng ngồi giữa, xung quanh anh ta có mấy hàng học sinh cao thấp đang đứng.
Nếu chỉ nhìn những đặc điểm này sẽ cảm thấy như những bức ảnh tốt nghiệp bình thường nhưng vấn đề là tất cả học sinh đều đứng quay lưng về phía máy ảnh!
Và nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy rằng tư thế đứng của mỗi học sinh đều là lạ như thể tất cả đều đang nhón chân.
“Chị lấy tấm ảnh này từ đâu, cảnh sát đã từng nhìn thấy chưa?” Trần Ca đặt tấm ảnh lên bàn và lau mồ hôi trên lòng bàn tay.
“Đêm trước khi anh ấy mất tích đã uống rượu và xem trận bóng với bạn bè suốt cả đêm. Sau đó, để không làm chậm trễ giờ lên lớp dạy, anh ấy đã choáng váng đi thẳng đến trường. Trời có thể vẫn chưa sáng nên anh ấy muốn đến phòng y tế để ngủ một giấc, khi anh ấy đi ngang một lớp học thì thấy bên trong đang đứng rất nhiều người. Anh ấy nói rằng không biết lớp nào siêng năng đến vậy nên dừng lại ở cửa một chút. Những người trong lớp đó dường như đang chuẩn bị chụp ảnh nhóm, sau khi thấy anh ấy liền chủ động mời anh ngồi ở giữa. Sau khi chụp xong, các học sinh thì bỏ đi, cuối cùng cũng không biết ai đã đưa cho anh ấy tấm ảnh này.” Giọng nói của người phụ nữ đen gầy đều đều nhưng câu chuyện được kể lại khiến người ta rợn cả người.
“Sau khi anh trai tôi nhìn vào tấm ảnh, phát hiện rằng mọi người đều quay lưng về phía máy ảnh thì bị dọa tới tỉnh rượu. Lúc này, anh ấy thấy bản thân đang ngồi ở trước cửa của lớp học bị khoá.” Người phụ nữ đen gầy đẩy tấm ảnh về phía Trần Ca: “Anh ấy chỉ kể chuyện này cho tôi và chị dâu, tưởng rằng qua một thời gian thì không sao nữa, không ai ngờ rằng chuyện không may đã xảy ra ngay đêm đó. Tiểu Úc bị lạc, hai người cùng nhau ra ngoài để tìm, kết quả là cả hai mất tích, vì vậy tôi cảm thấy sự biến mất của anh ấy không phải là do báo thù mà là có liên quan đến lớp học bị khoá chặt đó.”
“Cảnh sát đã nói gì?” Trần Ca đẩy bức ảnh trở lại.
“Họ đã đem tấm ảnh đến Trường Trung học Mộ Dương để điều tra. Mặc dù các học sinh trong tấm ảnh mặc đồng phục Trường Trung học Mộ Dương nhưng trong trường không có những người này. Sau đó, họ mở lớp học bị khoá và tìm kiếm từ trong ra ngoài thì chỉ thấy dấu giày của anh tôi, có thể chắc chắn rằng ngày hôm đó anh tôi đã vào lớp học.” Người phụ nữ đen gầy càng nói càng quỷ dị.
“Được, tôi biết rồi.” Trần Ca hỏi người phụ nữ thêm một vài câu hỏi nhưng có một số thứ cô không biết chỉ đưa ra những câu trả lời rất mơ hồ.
Sau khi chắc chắn rằng không thể hỏi được thứ gì mới nữa, Trần Ca đứng dậy chuẩn bị đi về.
“Muốn về rồi sao? Bên ngoài trời rất nóng, uống chút nước rồi về?”
“Không cần đâu.” Trần Ca từ chối lòng tốt của người phụ nữ, cầm điện thoại di động rời khỏi tầng hai của tòa nhà.
Sau khi nói chuyện với người phụ nữ, Trần Ca hiểu rõ hơn về Trường Trung học Mộ Dương: “Có bốn nhiệm vụ nhánh ở Trường Trung học Mộ Dương, hai trong số đó có liên quan đến gia đình của cậu bé.”
Anh lấy bức tranh của Phạm Úc trong túi ra nhìn lại vài lần, có vẻ như hai màu đen và màu đỏ đang cố gắng thể hiện gì đó: “Có mối liên hệ nào giữa ngôi nhà đen, con người nhỏ màu đỏ và Trường Trung học Mộ Dương không? Hình ảnh trong bức tranh có phải là một tòa nhà nào đó ở Trường Trung học Mộ Dương không?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất