Hệ thống nhà ma

Chương 76: Đến trường vào đêm mưa

Chương 76: Đến trường vào đêm mưa

“Ngày hôm nay có một đứa bé đến nhà ma của tôi tham quan, thoạt nhìn tầm tám hay chín tuổi, không thích nói chuyện, càng gặp cảnh âm u kinh khủng thì nó lại càng hưng phấn, cậu nghĩ thử xem đây là biểu hiện của chứng bệnh gì?” Trần Ca nói thẳng vấn đề của mình ra, người mà anh có thể hỏi ý kiến bây giờ cũng chỉ còn có hai người, một người là Hạc Sơn, người còn lại là Hạ Phong.
“Chuyên ngành mà tôi được học ở khoa pháp y là Ứng dụng Y học, Sinh vật học, bao gồm cả một phần khóa học về Hóa học, người ta học Tâm lý học là nghiên cứu về hiện tượng tâm lý, chức năng của tinh thần cùng khoa học về thần kinh, đây hoàn toàn là hai ngành học khác hẳn nhau, anh hỏi tôi cũng như không thôi.” Vẻ mặt Hạc Sơn như không biết làm sao: “Đại ca, anh thực sự không định làm chút gì sao? Tôi thấy TikTok của anh vài ngày gần đây không có gì mới, anh cũng không phát livestream nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì độ phổ biến mà anh khó khăn lắm mới tích góp được sẽ mất sạch đấy. Anh xem trang chủ của anh đi, đã có người nói anh hết thời rồi, thậm chí còn có người bắt đầu chửi bới nhà ma của anh nữa.”
“Chửi bới nhà ma? Còn có việc này nữa?” Trần Ca không bình tĩnh được, anh bấm vào trang cá nhân xem thử, quả nhiên có rất nhiều bình luận tiêu cực được để lại.
“Đại ca, bây giờ video ngắn nhan nhản khắp nơi, hơn nữa còn bị đồng hóa nghiêm trọng, nhiệt độ video của anh đang ngày một hạ thấp, chẳng mấy chốc bọn họ cũng sẽ dời chú ý sang thứ khác, đi quan tâm những streamer khác.”
“Nói cũng có lý, nhưng mà việc này không quá nghiêm trọng như cậu nói đâu.” Trần Ca phụ họa một câu, tâm tư của anh vẫn đặt lên người phụ nữ đen gầy đi cùng Phạm Úc như trước, theo anh thì cả livestream và video ngắn cũng chỉ là phương tiện phụ trợ thôi, điều quan trọng nhất vẫn là thực hiện nhiệm vụ của điện thoại màu đen kia.
“Được rồi, tôi cũng chỉ muốn nói với anh một tiếng thôi.” Trong lời nói của Hạc Sơn vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc: “Tần Quảng kia là một streamer rất nổi tiếng, trong tay có rất nhiều tài nguyên, trang web chắc chắn sẽ nâng đỡ anh ta, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy nếu để anh ta livestream thì cũng không tốt như anh đâu.”
“Anh ta livestream đều là những thứ tôi đã chơi qua.” Trần Ca nở nụ cười, sự khác biệt lớn nhất giữa video ngắn của anh và của streamer khác chính là video của anh hoàn toàn xác thực và không thể sao chép: “Về tài nguyên, kênh và số lượng người hâm mộ, Tần Quảng thực sự có thể ném tôi xa vài con phố, nhưng khi nói đến việc kiểm soát và sử dụng phim kinh dị, anh ta vẫn còn non lắm.”
“Cũng đúng thôi, dù sao thì anh cũng là người chuyên nghiệp.” Bên kia điện thoại, Hạc Sơn dừng lại một lúc: “Đại ca, bỗng nhiên tôi nhớ đến một chuyện.”
“Làm sao vậy.”
“Học tỷ bị anh hù dọa đến khóc lần trước í, anh còn nhớ hay không?”
“Tôi hù dọa nhiều “học tỷ” của cậu đến mức khóc lắm, cậu nói tên ra xem nào.”
“Cao Nhữ Tuyết, ba của chị ấy là bác sĩ tâm lý, cũng là giảng viên cao cấp của môn phân tích tâm lý tội phạm đấy, để tối nay tôi thử xin số điện thoại của chị ấy cho anh xem.”
“Tốt, chờ sau khi cậu làm xong việc này tôi sẽ mời cậu ăn một bữa cơm, tiện thể dẫn cậu đi tham quan cảnh tượng mới trong nhà ma miễn phí.” Trần Ca rất biết ơn cậu sinh viên giản dị ngay thẳng này, mở miệng là đồng ý giúp đỡ.
“Không cần đâu! Lần trước sau khi đi ra khỏi nhà ma của anh tôi còn bị dọa đến mức mơ ác mộng đến vài ngày, có cảm giác tinh thần cũng xảy ra vấn đề rồi.” Hạc Sơn kể khổ: “Có lần tôi ngủ trong lớp học, giảng viên tới lúc nào tôi cũng không biết, lúc đó tôi mơ thấy mình bị một bác sĩ cầm búa đuổi theo, chạy như điên trong cao ốc, lúc sắp chạy xuống được tầng một thì bỗng nhiên cảm thấy như có người nắm lấy vai của tôi. Tôi thực sự bị dọa sợ, sau khi thúc một cùi chỏ thì mở mắt ra mới phát hiện, kính mắt của giảng viên cũng bị tôi đánh bay đi rồi.”
Trần Ca nhịn nửa ngày cũng phải bật cười: “Được rồi, tôi không ép cậu đi tham quan nữa.”
Lại hàn huyên thêm một lúc, Trần Ca mới cúp điện thoại, anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mặt trời bị mây che mất, những tầng mây dày đặc bắt đầu chồng chất trên bầu trời, hình như là thời tiết sắp thay đổi.
Trở lại khu vui chơi Thế Kỷ Mới, Trần Ca nhìn thấy phía cửa nhà ma ở xa xa đang đứng chen chúc không ít người, Từ Uyển đang giải thích với bọn họ.”
“Tiểu Uyển, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh đã quay lại rồi sao, những người này đều cố ý đến đây để tham quan nhà ma, nhưng mà em không tìm được anh cho nên mới trấn an bọn họ trước, nói bọn họ không nên gấp gáp.” Từ Uyển cởi hóa trang, gấp đến mức mồ hôi chảy đầy trán.
“Làm không tệ, em đứng bên ngoài bán vé đi, chuyện còn lại cứ để anh.” Trần Ca đẩy hàng rào bảo vệ ra, mặc áo khoác bác sĩ nát sọ vào, đi vào cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm.
Vào lúc ba hoặc bốn giờ chiều, bên ngoài có một cơn mưa nhẹ, những đám mây ngày càng dày hơn.
Trong khu vui chơi có rất nhiều thiết bị giải trí đều phải ngưng hoạt động, một vài du khách không muốn rời đi đang bắt đầu tập trung chơi những trò chơi ở trong nhà, nhà ma của Trần Ca trong lúc lơ đãng đã trở thành nơi được hoan nghênh nhất, du khách đứng ngoài càng ngày càng nhiều, mãi cho đến 5 giờ rưỡi số lượng du khách mới bắt đầu giảm bớt.
Kéo búa sắt chạy nguyên buổi chiều trong nhà ma nên Trần Ca cũng hơi mệt mỏi, anh cởi áo blouse ra, đi ra bên ngoài nhà ma.
Bầu trời âm u, mây đen rợp trời, chẳng mấy chốc mưa sẽ xối xả.
“Mấy năm trước vào cái đêm mà ba mẹ Phạm Úc mất tích, trời cũng mưa tầm mưa tã như thế này.” Trần Ca nhìn bầu trời, ánh mắt phức tạp, anh để Từ Uyển tan tầm trước, còn chính mình thì đi vào phòng sửa chữa, lôi ba lô ra.
Anh nhét bật lửa, đèn pin, búa đa năng, con búp bê vải vào trong ba lô, sau đó mặc áo mưa rồi rời khỏi nhà ma.
Du khách đến nhà ma hôm nay rất nhiều, cho nên khi Trần Ca rời khỏi khu vui chơi thì cũng đã 6 giờ rồi, anh đứng ngoài cửa gọi một chiếc taxi, sau khi nói ra địa điểm là Trường Trung học Mộ Dương, tài xế lại từ chối.
Không còn cách nào khác anh đành phải đổi một chiếc xe khác, đối phương nói cho Trần Ca biết xung quanh Trường Trung học Mộ Dương là một bãi đất hoang, đến đường cũng không có, cho nên không thể đến đó được, chỉ có thể chở anh đến gần đó thôi.
Thời gian để làm nhiệm vụ của cái điện thoại màu đen cũng có hạn, đến sớm một chút còn có nhiều thời gian để thăm dò xung quanh, giảm sự nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Trần Ca không muốn làm lỡ thời gian, nên sau khi hỏi giá tài xế xong thì trực tiếp xuất phát.
Dọc theo đường đi anh cũng mở miệng hỏi tài xế, muốn tìm hiểu thêm về Trường Trung học Mộ Dương, nhưng đáng tiếc biểu cảm của tài xế quá nghiêm túc, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, yên lặng lái xe.
Trong phút chốc, thậm chí Trần Ca còn hơi nhớ nhung cái ông chú nói nhiều đã đưa mình tới Trường dân lập Tây Thành.
Hơn 7 giờ tối, taxi cũng đi đến nơi, tình hình giao thông rất kém cỏi, về cơ bản thì nơi này cũng nằm ở vùng ngoại thành rồi, cũng coi như là vùng xâu vùng xa.
“Con đường phía trước xe không vào được, chỉ có thể chở cậu đến chỗ này thôi.” Tài xế xe taxi chỉ ra phía ngoài một chút: “Gần đó chắc là cũng có người ở lại, nếu như cậu không tìm được đường có thể đến hỏi họ một chút, quét mã QR để trả tiền xe đi, tôi không thu tiền mặt.”
“Không thu tiền mặt?” Tài xế nói rất quả quyết, tuy rằng Trần Ca cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không kiên trì hỏi đến cùng, sau khi thanh toán bằng WeChat thì xuống xe.
Mưa từ từ rơi nặng hạt hơn, sắc trời đã hoàn toàn biến thành màu đen, Trần Ca nhìn xung quanh một chút, xa xa có mấy dãy nhà ở, nhưng hình như là bởi vì đã lâu không có người ở nên bên trong không có bất kỳ tia sáng nào cả.
“Thế này thì làm sao tìm được Trường Trung học Mộ Dương đây?”
Trần Ca muốn hỏi tài xế một chút, kết quả vừa xoay người đã nhìn thấy vị tài xế chở anh đến đây đang ném tấm đệm mát mẻ mà anh vừa ngồi ra ngoài cửa sổ, sau đó không có một chút do dự nào mà quay đầu xe chạy nhanh.
“Không thu tiền mặt của mình, sau đó còn ném tấm đệm mình vừa ngồi ra ngoài, người này có ý gì vậy? Chẳng lẽ là sợ xe của anh ta dính phải đồ không tốt sao?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất