Kết Hôn Âm Dương

Chương 217: Kết Thúc

Chương 217: Kết Thúc

“Đợi chút!” Lâm Nhuận Dư vội vàng nắm lấy vai tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh ta một cái.
Rõ ràng chẳng có sức mạnh gì, nhưng trong lòng tôi lại điềm nhiên đến lạ, cho dù anh ta phát hiện ra tôi chính là oan gia trước đây và muốn đánh tôi cho hả dạ, tôi cũng chẳng còn sợ nữa.
Dù sao, tôi là thần mà.
Đã là thần thì phải có phong cách của thần, làm sao lại vì mấy chuyện này mà sợ hãi.
“Còn việc gì sao?” Tôi hỏi.
Lâm Nhuận Dư dường như hiểu được gì đó, anh ta thả tôi ra, buồn bã nói: “Thôi, người đi đi.”
“Có gì gọi cho ta, số của ta là 137…” Nói xong thì tôi bước đi những bước phóng khoáng.
Cửa phòng bật mở, một con rùa to như chiếc xe cho trẻ em bay thật nhanh ra, trên mai cõng theo một đứa trẻ.
Nó bay nhanh đến bên tôi, tôi nhìn nó một cái, ngạc nhiên nói: “Ồ, hóa ra là chân ngắn của mày cũng có thể bò nhanh thế?”
“Còn chỗ ngồi, nàng muốn ngồi không?” Rùa lớn nhiệt tình mời.
Tôi bật cười: “Này Vương Bát, ngươi bao năm không đến nhân gian rồi? Tưởng bây giờ cũng giống trước sao, ra ngoài là phải cưỡi rùa? Mau biến thành người, ta chẳng muốn cưỡi rùa ra phố một tí nào, người ta lại chụp ảnh đưa lên mạng xã hội đấy. Mà người ta chụp ảnh đưa lên mạng xã hội thì chẳng làm sao, sợ là họ sẽ đến và đem mày vào vườn thú! Chậc chậc, rùa vạn năm tuổi, cũng hài hước đấy chứ!”
Rùa nghe thế thì thắc mắc: “Vườn thú là gì?”
Nghe nó nói kìa!
Quả nhiên là một con rùa vạn năm!
Củ Cải nằm lên mai rùa, ôm lấy cổ rùa, ngọt ngào nói: “Vườn thú là nơi có một cái hồ rộng rãi nuôi rùa, trong đó có nhiều rùa lắm, có rùa to rùa nhỏ, mà mỗi ngày đều có người cho rùa ăn, có người còn lấy hương đến vái rùa nữa.”
Là một con rùa thiêng, nó chẳng có hứng thú ăn uống, nhưng nghe thấy có người đốt hương cúng bái là nó ngay lập tức nói: “Xem ra là nơi đáng để sống, ta phải đến đó xem mới được.”
Chậc chậc, cái tính ranh mãnh của Củ Cải di truyền từ ai vậy?!
“Giờ anh muốn đến vườn thú thật nhanh thì cứ cõng em lên đường, như thế người ta sẽ chú ý tới, rồi đưa anh vào vườn thú.” Củ Cải khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Thật không?” Rùa tin thật, thế là bước ngay ra ngoài cửa.
Tôi chẳng muốn đi gần chúng, tránh ra đường lại biến thành người nổi tiếng.
Nếu so với trước đây tôi sẽ ngại ngùng khi bị người ta nhìn lắm, nhưng nay thấy Củ Cải vui thì tôi cảm thấy chẳng làm sao cả…
Đi mãi đi mãi, đột nhiên xuất hiện một người.
“Củ Cải.” Mặt hắn tối sầm gọi.
“Bố!” Đó là Âm Thao.
Hắn đã tìm đến nơi rồi.
Cũng đúng, con rùa bự như thế đi trên đường thì mù cũng nhìn thấy.
“Bố!” Củ Cải nhìn thấy Âm Thao, vui vẻ trèo xuống khỏi mai rùa, chạy đến ôm lấy chân của Âm Thao: “Bố ơi, con nói bố nghe, anh Huyền Vũ cũng giống anh Mạc Mạc, đều có thể biến thành người! Mà anh Huyền Vũ biến thành người trông rất đẹp, giống bánh gạo nếp, muốn cắn một miếng.”
“Huyền Vũ…” Âm Thao ngạc nhiên nhìn Huyền Vũ: “Tại sao Huyền Vũ Thánh Quân lại xuất hiện ở nhân gian?”
Tôi bước lên một bước, vừa mở miệng gọi: “Thao…” thì nhìn thấy bóng người quen thuộc ở đằng sau hắn, đó chẳng phải là “tôi” ư?
Lúc rời khỏi phòng khám Lâm Thị, tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi gặp Mạnh Mộng thì nên làm thế nào? Trong tay cô ta có viên xá lợi, cô ta muốn giết Củ Cải, tôi làm sao có đủ sức mạnh để chống lại cô ta? Vì sức mạnh đó đến mười cái mai của Huyền Vũ cũng không thể kháng cự nổi!
Nhưng không ngờ khi gặp Mạnh Mộng, tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Từ lúc tỉnh dậy, tôi dường như không còn sợ gì nữa, cho dù là đối diện với kẻ địch mạnh nhất, tôi cũng chẳng sợ.
Tôi nhìn Mạnh Mộng, nghĩ: Đó chính là tôi của vạn năm trước, là một chấp niệm của tôi, cô ta cũng chính là tôi!
Cho nên cũng chẳng có gì đáng sợ.
Cho dù là đúng hay sai, thiện hay ác, thì đều là tôi.
Tôi bước qua, ôm lấy cô ta.
Cơ thể của cô ta khẽ động, dường như là vô cùng ngạc nhiên.
Diêm Quân nói đúng, oán hận vạn năm cũng đã đến lúc kết thúc rồi, là tôi tự tạo nghiệp thì phải tự mình hóa giải…
Khi ôm, tôi dần nhập vào cơ thể mình, lúc mở mắt ra, tôi lại là La Hy có cơ thể xác thịt.
Được tái sinh lần nữa, tôi nhìn thế giới bằng con mắt yêu thương hơn, đến ngay cả ánh nắng cũng thấy rực rỡ hơn, còn có đứa bé đáng yêu đang nghiêng đầu nhìn tôi, tôi nở một nụ cười, đưa tay ra chính thức chào Củ Cải lần đầu tiên: “Hi, Củ Cải, mẹ trở về rồi!”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất