Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 59 Trêu chọc ngược lại Nữ Đế

Thứ ấy, chính là Đại Viêm!

“Không cần đâu, ta đi!” Tiêu Thiên lắc đầu, vuốt vuốt chén rượu trong tay: “Dù sao cũng có sự đảm bảo của bệ hạ, lẽ nào Lưu Ngạo Thiên còn có thể chém ta trên triều đình à?”

“Khụ khụ khụ...”

Tiêu Thiên vừa mới thốt ra lời ấy, Chung Linh đang yên lặng dùng bữa và Lưu Diễm đang yên lặng uống rượu đồng thời đều bị sặc.

Thừa Tướng chém ngươi á?

Ngươi đừng phát giận trên triều đình, giết chết người khác mới là điều rất tốt ấy.

“Ngươi không cần phải như vậy, huống hồ bị Lưu Ngạo Thiên kia bắt được cơ hội, trẫm lo lắng...” Tử Nhược Yên cau mày, rất chi là đau đầu với Tướng Phụ này.

“Phải biết rằng, tuy Tướng Phụ là văn thần nhưng lại rất quỷ dị, trẫm đều khó có thể nhìn rõ cảnh giới của ông ấy, thực lực khó lường.”

“Không đến lúc cực kỳ bất đắc dĩ, trẫm không muốn động thủ với ông ấy.”

Tử Nhược Yên vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Thiên, sợ sau khi hắn lộ diện rồi sẽ bị Lưu Ngạo Thiên nhằm vào không an toàn nữa.

Chung Dương Minh bên cạnh lại chắp tay mở miệng nói với Tử Nhược Yên.

Lần này, giọng điệu khi Chung Dương Minh mở miệng càng thêm trịnh trọng: “Bệ hạ, trong khoảng thời gian này thần có tiếp xúc với Thân Vương đại nhân, tuy hắn không đứng đắn, ham muốn hưởng lạc, cũng là một tên cực kỳ khó dây dưa.”

“Hơn nữa, con người của Thân Vương bình thường hay ra chiêu thần kỳ, vừa tạo niềm vui bất ngờ cho người khác, lại vừa mất mặt mũi.”

“Hắn chống lại Thừa Tướng trên triều đình, chưa chắc là sẽ chịu thua thiệt.”

“Cũng chính bởi vì những nguyên nhân này, thần mới đề nghị không bằng để Thân Vương lộ diện, triệt để phá hỏng tất cả lời nói của Thừa Tướng.”

Tiêu Thiên yên lặng quay đầu nhìn Chung Dương Minh, không phản bác được gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết rốt cuộc đối phương đây là đang khen mình hay là đang chửi mình nữa.

“Bệ hạ yên tâm đi, Thân Vương mới sẽ không chịu thiệt đâu.” Lúc này, Chung Linh ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, bĩu môi nói.

Lưu Diễm cũng gật đầu đồng ý theo: “Nếu Thân Vương đại nhân đều đã quyết định rồi, không bằng bệ hạ tác thành cho hắn đi thôi.”

Tử Nhược Yên thấy hai người này mở miệng, có chút dở khóc dở cười: “Hai người các ngươi, ngược lại là vô cùng tin tưởng hắn nhỉ.”

“Bởi vì lời cha nói có đạo lý mà, Thân Vương đại nhân mới là người khó đối phó đấy.” Chung Linh nói đến chỗ này thì đưa mắt nhìn Tiêu Thiên.

Hình ảnh hiện ra trong đầu nàng đều là thực lực đáng sợ kinh thiên địa khiếp quỷ thần của đối phương.

Lúc này Chung Lệ Song cũng mở miệng khuyên nhủ theo: “Bệ hạ, đây cũng là một lần cơ hội giao phong với Lưu Ngạo Thiên.”

“Người đột phá cảnh giới rồi, có thêm càng nhiều tự tin, không sợ lão già kia.”

Tử Nhược Yên đối mặt với lời nói của mọi người, trầm mặc một lát, sau đó vẫn thở dài nhìn Tiêu Thiên: “Trẫm thực sự lo lắng, ngộ nhỡ trong triều đình...”

“Ta tin tưởng người!” Lần đầu tiên Tiêu Thiên thô bạo cắt đứt lời nói của Tử Nhược Yên, nhìn nàng rất nghiêm túc.

Bị cắt lời nhưng Tử Nhược Yên không tức giận buồn bực, ngược lại là chăm chú nhìn Tiêu Thiên: “Ngươi không sợ sao?”

“Thê tử của ta, chính là Nữ Đế duy nhất dùng một kiếm bình định Bắc Cương, tuyệt đại tao nhã, chấp chưởng thiên hạ, có cái gì phải sợ chứ?” Tiêu Thiên lớn tiếng khen ngợi, ánh mắt càng nóng cháy nhìn chằm chằm vào đối phương.

“...” Tử Nhược Yên trầm mặc trong chốc lát, trước khi gương mặt phiếm hồng nàng đột nhiên đứng dậy, vung tay áo bào: “Ngươi đã cố ý như vậy thì trẫm cũng không khuyên ngươi nữa.”

“Nghĩ đến mấy ngày nay không biết chồng chất bao nhiêu là tấu chương, trẫm phải về cung tốc tốc xử lý mới được.”

Vừa mới nói xong Tử Nhược Yên lập tức đưa lưng về phía mọi người, thả người nhảy lên, chính là lăng không bay vào trong hoàng cung cách đó không xa.

“Hà hà hà, có qua có lại, cũng không thể để mỗi mình ngươi trêu chọc ta mà ta lại không trêu chọc trêu chọc ngươi được đúng không?” Tiêu Thiên nghĩ đến vành tai đỏ ửng của Nữ Đế trước khi đi, buồn cười không thôi.

Lại còn cấp bách xử lý tấu chương nữa chứ, khẩu thị tâm phi.

“Bệ hạ thật đúng là cần chính yêu dân trước sau như một.” Nhìn lưu quang để lại trên bầu trời sau khi Tử Nhược Yên rời đi, Chung Lệ Song cảm khái không thôi.

Ba người Chung Dương Minh, Chung Linh và Lưu Diễm đồng thời quay đầu nhìn bà.

Đây là thật sự không biết hay là giả vờ không hiểu thế?

“Ta đã nói từ trước rồi, mẹ ngươi biết cái gì chứ.” Tiêu Thiên quay đầu đi, lặng lẽ than thở với Chung Linh lần nữa.

Chung Linh gật đầu đồng ý, tất nhiên là hiểu rõ.

“Được rồi, ta cũng phải về cung nghỉ ngơi đây, làm phiền rồi.” Tiêu Thiên chống chân đứng dậy, phất tay với hai vợ chồng Chung Dương Minh và Chung Lệ Song.

Thân là hộ vệ trên danh nghĩa của Tiêu Thiên, Lưu Diễm cũng đứng dậy cáo biệt theo hắn.

“Cha, mẹ, để con đi tiễn Thân Vương đại nhân.” Sau khi nói xong, Chung Linh chính là nhanh chân chạy mất, đi theo Tiêu Thiên.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất