Khí Vũ Trụ

Chương 61: Trả ơn.

Chương 61: Trả ơn.
Lạc Thải Tư không đoán sai, nàng rời khỏi hang đá không bao lâu đã nhìn thấy bóng dáng của con sói xám kia. Cho dù toàn thân đang run rẩy, nàng vẫn đi đến đó, sau đó nàng nhìn thấy Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố nằm trên mặt đất, sói xám đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố.
Lạc Thải Tư không dám tiến về phía trước, nàng không biết vì sao Lam Tiểu Bố không bị sói xám ăn thịt, sói xám này đang chờ nàng sao?
Lạc Thải Tư còn đang suy nghĩ miên man, sói xám nhìn thoáng qua Lạc Thải Tư, bỗng nhiên quay người, từ từ đi xa.
Chuyện gì xảy ra vậy? Lạc Thải Tư khó hiểu nhìn bóng lưng sói xám rời đi, trong lúc nhất thời không biết vì sao Lam Tiểu Bố lại đến đây.
Lam Tiểu Bố nằm nghiêng trên mặt đất, trong tay vẫn còn cầm vài cọng thảo dược.
Lạc Thải Tư muốn đỡ Lam Tiểu Bố dậy, sắc mặt Lam Tiểu Bố ửng hồng, rõ ràng vẫn còn sống. Lạc Thải Tư không có thời gian suy nghĩ vì sao con sói kia không ăn thịt Lam Tiểu Bố, vì sao nhìn thấy nàng lại bỏ đi, chỉ là nàng vừa bước tới trước một bước, thân thể lại mềm nhũn, ngồi sập xuống đất.
Đầu càng ngày càng choáng, tựa như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể ngất đi.
Lạc Thải Tư hiểu rõ, nàng không thể nào ngất đi được, cho dù nàng bệnh nặng đến mức nào cũng phải cố gắng kiên trì một chút, ít nhất phải đánh thức Lam Tiểu Bố dậy rồi tính tiếp.
“Ăn.” Ngay khi Lạc Thải Tư đang định kéo Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố bỗng nhiên kêu lên một tiếng, thậm chí còn lay lay thảo dược trong tay.
“Ngươi tỉnh rồi?” Lạc Thải Tư kích động vô cùng, dường như có thêm sức lực, lập tức ngồi dậy.
Lam Tiểu Bố rõ ràng không tốt lắm, chỉ nói một chữ, sau khi nhúc nhích tay một chút thì lại nhắm mắt lại một lần nữa, đồng thời sắc mặt hắn càng lúc càng đỏ. Lạc Thải Tư vươn tay ra sờ trán hắn một chút, cảm thấy nhiệt độ rất cao, hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy nhiệt độ Lam Tiểu Bố đang càng lúc càng cao.
Sau khi trải qua kinh hoảng lúc đầu, giờ phút này Lạc Thải Tư lại vô cùng tỉnh táo. Vừa rồi sói xám không ăn bọn họ, đã xem như là may mắn lớn. Cho dù chết ở đây còn tốt hơn là bị sói xám ăn thịt.
Quay đầu nhìn lại khoảng cách từ đây đến hang đá, Lạc Thải Tư nghĩ, ít nhất cũng phải kéo Lam Tiểu Bố đến hang đá đã, cho dù chết cũng phải có một chỗ an thân.
Lạc Thải Tư dùng sức kéo Lam Tiểu Bố, chỉ là nàng hoàn toàn không có chút sức lực nào, không thể dịch chuyển Lam Tiểu Bố dù chỉ một chút.
Nàng nhìn mấy cọng thảo dược trong tay Lam Tiểu Bố, nhớ đến vừa rồi Lam Tiểu Bố nói một chữ ăn. Do dự một chút, sau đó cầm lấu một cọng thảo dược cho vào trong miệng chậm rãi nhai.
Không biết Lam Tiểu Bố tìm dược thảo dược này ở đâu, nhưng mà y thuật của Lam Tiểu Bố tài giỏi kinh người, cho dù có mơ mơ màng màng, chắc cũng có chút bản năng cầu sinh nhỉ? Cỏ này chắc hẳn có chút tác dụng. Mặc khác, cho dù có độc thì có gì khác nhau chứ? Tình hình này cũng chẳng thể bết bát hơn nữa.
Thảo dược hơi đắng chát, Lạc Thải Tư miễn cưỡng nuốt xuống.
Cho tới giờ phút này, nàng mới phát hiện chân trái Lam Tiểu Bố đã bị nhuộm đỏ, trên chân trái có một vết thương dài khoảng bốn, năm tấc, không biết là do té hay bị thứ gì cắn.
Lạc Thải Tư thở dài, nàng bất lực. Giúp Lam Tiểu Bố đến nơi này, nàng đã dốc hết sức lực từ trước đến nay rồi. Nàng chỉ có thể cắt một vạt áo sơ mi, sau đó băng bó vết thương giúp Lam Tiểu Bố.
Ngồi một chỗ được một lúc, nàng nhìn thấy mặt Lam Tiểu Bố càng ngày càng đỏ, nàng sờ trán Lam Tiểu Bố một chút, nhiệt độ lại cao hơn.
Lạc Thải Tư lại thử đứng lên một lần nữa, khiến nàng vui mừng chính là, nàng có thể dễ dàng đứng lên. Trừ đói khát khiến cơ thể có chút yếu ớt ra thì cảm giác choáng đầu cũng dần dần biến mất.
Thảo dược này thật sự có tác dụng? Lạc Thải Tư nhanh chóng lấy một cọng thảo dược từ trong tay Lam Tiểu Bố, nhai nhai một chút, lần này nàng không nuốt xuống mà đưa vào trong miệng Lam Tiểu Bố. Chỉ vừa mới đưa vào, Lam Tiểu Bố lập tức phun ta.
Lạc Thải Tư hừ một tiếng, còn ghét bỏ ta à? Ta còn chưa ghét bỏ ngươi đấy.
Đang chuẩn bị đút hắn ăn một lần nữa, Lạc Thải Tư cảm thấy có gì đó không đúng. Tay Lam Tiểu Bố hơi mát, vì sao nhiệt độ trên trán lại cao như vậy? Nàng lập tức sờ sau lưng và trước ngực Lam Tiểu Bố, đều lành lạnh. Nơi có nhiệt độ cao cũng chỉ có trán.
Bị sốt sao kì lạ như vậy? Tay mát còn có thể giải thích được, sau lưng và trước ngực cũng mát thì thật đúng là không hiểu nổi. Lạc Thải Tư nhanh chóng đứng lên, đến bên dòng suối nhỏ bưng một chút nước rót vào miệng Lam Tiểu Bố.
Nước lạnh chảy qua khiến Lam Tiểu Bố bừng tỉnh, Lam Tiểu Bố đột nhiên ngồi dậy, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm, ánh mắt cũng bắt đầu không có tiêu cự.
Lạc Thải Tư nhìn thấy rõ ràng, lúc Lam Tiểu Bố lẩm bẩm, sắc đỏ trên mặt hắn bắt đầu biến mất, dùng tay sờ trán Lam Tiểu Bố một chút, nhiệt độ trên trán cũng nhanh chóng hạ xuống.
Đây là bệnh gì vậy? Lạc Thải Tư học y, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy căn bệnh nào kì lạ như vậy. Cũng may Lam Tiểu Bố đã khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu, nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến cơn sốt của mình cũng đã hạ, có lẽ nàng còn có thể sống sót.
“Ngươi đứng lên trước đi, sau đó đi về cùng ta.” Lạc Thải Tư nhìn Lam Tiểu Bố nói một câu, nếu như Lam Tiểu Bố nghe không hiểu, nàng chỉ có thể kéo Lam Tiểu Bố đi về.
Khiến Lạc Thải Tư vui mừng là Lam Tiểu Bố nghe hiểu lời nàng nói, hơn nữa còn theo nàng quay về hang đá.
Nhìn Lam Tiểu Bố đi theo sau lưng mình, trong lòng Lạc Thải Tư đột nhiên hiểu ra. Tối hôm qua Lam Tiểu Bố ra ngoài, chắc hẳn không phải là vô tình. Từ việc hắn cầm thảo dược hạ sốt về có thể thấy được chắc là hắn đang đi tìm thuốc giúp mình. Có lẽ là do chính mình nói “Ngươi là đàn ông” đã kích thích Lam Tiểu Bố, mới khiến Lam Tiểu Bố làm theo bản năng đi tìm kiếm thảo dược hạ sốt giúp nàng.
Đồng thời Lạc Thải Tư cũng thấy rõ, y thuật Lam Tiểu Bố thật sự rất giỏi. Trong tình huống đầu óc không tỉnh táo, tùy tiện kiếm vào cọng thảo dược có thể giúp nàng hạ sốt, đây quả thât là thiên phú vượt trội.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất