Khí Vũ Trụ

Chương 78: Nỗi lo của Lam Tiểu Bố (2)

Chương 78: Nỗi lo của Lam Tiểu Bố (2)
Đừng nói hắn và Khắc Nhĩ mới quen biết không lâu, cho dù Khắc Nhĩ trở thành bạn thân nhất của hắn thì hắn cũng không thể tùy tiện nói chuyện Đoàn Hồn thuật cho hắn ta được.
Đoàn Hồn thuật có liên quan tới Lí An, mà Lí An lại là người của tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp năm, hơn nữa thân phận cũng không bình thường. Vốn cái này cũng chẳng có gì, dù sao Côn Luân đã đi qua thời không xếp chồng rồi, có lẽ đã cách tinh cầu Xích Lôi vô số tinh hà rồi cũng nên.
Nhưng khi tới tinh hà này, Lam Tiểu Bố phát hiện mặc kệ là ngôn ngữ của tinh cầu Lam Á hay là tinh cầu Chân Nặc thì hắn đều nắm trong lòng bàn tay cả, trong lòng cũng cảm thấy có chuyện không ổn. Điều này có nghĩa có thể Lí An rất quen thuộc tinh hệ này, nếu Lí An đã quen thuộc tinh hệ này thì đã nói rõ tinh cầu Xích Lôi cách nơi này không xa.
Bởi vì nỗi lo này nên cho tới hiện tại hắn cũng không dám nhắc tới mấy chữ tinh cầu Xích Lôi. Một khi có người biết hắn giết chết Lí An thì đừng nói là hắn, ngay cả tinh cầu Chân Nặc cũng bị hóa tro bụi.
Khắc Nhĩ há to miệng, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ nhìn Lam Tiểu Bố. Một lúc lâu sau hắn ta mới lên tiếng: ‘Tiểu Bố, sau này chúng ta ở chung một tiểu đội, sinh tử cũng buộc chung một chỗ. Đồ tốt của ngươi về sau sẽ giúp chúng ta có thêm rất nhiều cơ hội sống sót, tuy nhiên sức mạnh của ngươi quá yếu. Loại sức mạnh này của ngươi nếu đặt trong toàn bộ quân đoàn Trưng Tinh thì chỉ là miếng lót chân. Ngươi biết tại sao sức mạnh của ta lại lớn như thế không? Bởi vì ta có một quyền thuật gọi là Phi Ngưu quyền. Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ dạy ngươi Phi Ngưu quyền, chưa tới một hai năm sau ngươi nhất định sẽ tiến bộ rất lớn.”
Phi Ngưu quyền sao? Lam Tiểu Bố lắc đầu nói: ‘Ta còn có công pháp tốt hơn Phi Ngưu quyền của ngươi nữa, do lúc khảo hạch sức mạnh ta không muốn quá nổi bật mà thôi. Nói ngươi dạy ta không bằng nói ta dạy ngươi, ta còn một công pháp gọi là Thuần Dương Vô Cực, sau này ngươi sẽ học cùng với ta…”
Thuần Dương Vô Cực là công pháp võ đan, Lam Tiểu Bố chưa từng tu luyện thử, công pháp hắn đang tu luyện là Dịch Cân Kinh. Bây giờ lại gặp được Khắc Nhĩ, không bằng để cho Khắc Nhĩ tu luyện còn hơn. Trong tinh cầu Chân Nặc có một chút nguyên khí, mặc dù không bằng nguyên khí trên địa cầu trong khi khôi phục, nhưng ngần ấy nguyên khí cũng đủ để Khắc Nhĩ tu luyện ra nội khí rồi.
Khắc Nhĩ im lặng nhìn Lam Tiểu Bố: “Tiểu Bố, chúng ta cũng coi như là người cùng chung cảnh ngộ chạy nạn tới tinh cầu Chân Nặc, ngươi cần gì phải giữ mặt mũi trước mặt ta chứ?”
“Thế ngươi có học hay không?” Lam Tiểu Bố lại hỏi một câu.
“Không học, ta ra ngoài mua ít thịt. Ngươi nhìn Cổ Đạo xem gầy thế nào đi, ngươi nên mua nhiều thịt một chút cho Cổ Đạo ăn mới phải. Cổ Đạo, nếu không ngươi đi cùng ta ra ngoài ăn thịt đi.” Khắc Nhĩ nói xong liền đi, căn bản không chờ Lam Tiểu Bố đáp lời.
Đùa gì thế, một đấm của Lam Tiểu Bố chỉ có một mã lực, loại võ công gân gà như thế sao có thể luyện ra công pháp tốt được? Thay vì tốn thời gian tu luyện cái gì mà Thuần Dương Vô Cực thì hắn ta thà đi tu luyện Phi Ngưu quyền còn hơn.
Nghe thấy có thịt ăn, khóe miệng Cổ Đại lập tức chảy dãi ròng rõng. Khi còn sống trên phi thuyền, mặc dù cũng được ăn uống đầy đủ nhưng đó cũng chỉ khiến nó lấp đầy bụng để sống mà thôi. Bây giờ nghe nói có thịt ăn, nó lập tức giương mắt nhìn Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố liền giơ tay phất phất: “Đi cùng Khắc Nhĩ đi, lúc nữa trở lại thì đừng quấy rầy ta tu luyện, không có gì ăn thì cứ đi tìm Khắc Nhĩ.”
Được Lam Tiểu Bố cho phép, Cổ Đạo lập tức đổi bộ mặt đáng yêu sang ánh mắt hung mãnh đuổi theo sát phía sau Khắc Nhĩ. Có thịt ăn mới là vương đạo, chỉ cần có thịt ăn thì đừng nói tới gọi nó là chó, cho dù gọi nó là sâu nó cũng nhịn.
Khắc Nhĩ mang theo Cổ Đạo rời đi, đầu tiên Lam Tiểu Bố mang hộp gỗ kia ra. Chiếc hộp gỗ này là hắn lấy được từ trong tay của Thành Kiến Kiệt, từ đó tới giờ vẫn chưa thể mở ra. Bây giờ hắn đã luyện được Thần Niệm nên muốn mở thử xem chiếc hộp gỗ này có thể dùng Thần Niệm mở ra được hay không.
Thần Niệm của Lam Tiểu Bố lặng lẽ xâm nhập vào bên trong hộp gỗ, hắn lập tức cảm nhận được chỗ khác biệt. Trước đây khi hắn dùng Thần Niệm để xâm nhập vào nhẫn trữ vật đã cảm thấy mình bị ngăn cản bởi một lớp bụi mù, sau khi bị hắn luyện hóa thì lớp bụi mù đó mới biến mất, chiếc nhẫn trữ vật hoàn toàn biến thành đồ của hắn, đúng thực trở thành một chiếc nhẫn trữ vật.
Nhưng khi hắn thả Thần Niệm xâm nhập vào trong hộp gỗ, hắn cảm thấy Thần Niệm của mình hệt như bùn thả vào biển khơi, biến mất không thấy tung tích.
Lam Tiểu Bố thấy vậy thì kích động không thôi, hắn sớm biết chiếc hộp gỗ này là một món bảo vật rồi mà. Nếu chỉ là đồ vật bình thường thì sau khi hắn thả Thần Niệm xâm nhập vào thì nhất định có thể thấy rõ được vật ở bên trong, cho dù đó chỉ là một hòn đá hắn cũng có thể thấy rõ được cấu tạo mặt trong của nó.
Vậy mà hắn lại không thể cảm ứng được bất kì thứ gì bên trong chiếc hộp gỗ này, đây mới là điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ nhất.
Lam Tiểu Bố thử đi thử lại, sau đó lại dùng cách lôi xé thông qua Thần Niệm để luyện hóa nó, tuy nhiên vẫn không thể mở ra được. Hắn chỉ biết đây chính là bảo vật, nhưng lại không thể lấy món bảo vật ra để sử dụng.
Liên tục thử mở trong một ngày không được, Lam Tiểu Bố quyết định để vào một góc, sau đó luyện tiếp Đoàn Hồn thuật tới cấp hai xong mới tiếp tục mở thử.
…..


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất