Khí Vũ Trụ

Chương 83: Tranh đoạt doanh trại (2)

Chương 83: Tranh đoạt doanh trại (2)
Đây là doanh trại ở sát ranh giới, và cũng là doanh trại kém nhất. Càng đi vào trong thì nhà càng lớn, bãi đậu phi thuyền cũng càng lớn hơn.
Lam Tiểu Bố thấy Tây Vân Hồ này to lớn như vậy, cả hai bên toàn bộ đều là doanh trại của lính mới cả. Tận sâu bên trong Tây Vân Hồ là một dãy biệt thự, còn chưa đủ, sát cửa biệt thự còn có bến tàu, trong bến tàu còn có tàu bay loại lớn. Lam Tiểu Bố đếm thử thì tổng cộng chỉ có năm chiếu tàu bay. Nói cách khác, trong mấy nghìn tân binh thì chỉ có năm tiểu đội có tư cách có tàu bay loại lớn.
Lam Tiểu Bố đã tới nơi này đầu tiên rồi thì dĩ nhiên sẽ không khách khí, hắn lựa chọn năm căn biệt thự đầu tiên. Tiểu đội bọn họ có năm người, vừa hay mỗi người một gian. Ở trên một đoạn gần mấy căn biệt thự của họ là bến tàu, trên đó có một chiếc tàu bay lớn nhất. Chiếc tàu bay này có lẽ sẽ được dùng trong trường hợp lên đường gấp rút, khi có quân lệnh thì sẽ dùng con tàu này để đi xuyên qua Tây Vân Hồ, dĩ nhiên so với đi vòng Tây Vân Hồ sẽ nhanh hơn nhiều.
Nếu đây giống như nơi tiêu thụ bán nhà thì năm căn biệt thự mà Lam Tiểu Bố lựa chọn chính là những ngôi nhà của vua chúa.
Đi vòng quanh doanh trại một vòng xong, Lam Tiểu Bố lại đi vòng vo chung quanh một vòng nữa nên không biết đã có người thứ hai tới. Hắn dứt khoát chọn một ngôi biệt thự trong góc để xem thử, sau khi vào thì phát hiện bên trong những những có đầy đủ gia cụ đơn giản mà còn bày trước rất nhiều bộ quân trang và ủng quân đội.
Khi Lam Tiểu Bố còn đang bận quan sát đồ trong biệt thự thì bên ngoài dồn dập tiếng bước chân tới, sau đó là một giọng nói kích động vang lên: “Ta là người tới đầu tiên, nơi này là của tiểu đội Cực Tinh chúng ta.”
Lam Tiểu Bố đi ra, nói với người vừa vội vã chạy tới: “Xin lỗi, nơi này là của tiểu đội Duy Hòa chúng ta rồi. Ta đề nghị ngươi đổi sang chỗ khác đi, nếu không đại đội tới thì chỉ sợ ngươi sẽ không chọn được căn nhà tốt.”
“Là ngươi sao?” Hiển nhiên người đàn ông này đã nhận ra Lam Tiểu Bố, là tên dám cướp đoạt người của Luân Nạp, đây tuyệt đối là tên có lá gan to bằng trời. Nếu như hắn ta muốn cưỡng ép đòi chỗ này thì Lam Tiểu Bố sẽ không để hắn ta được như ý.
Có nên giết chết Lam Tiểu Bố để đoạt lại chỗ này hay không? Ánh mắt tên đàn ông kia rơi vào bến tàu có tàu bay loại lớn, trong mắt lóe lên tia nóng bỏng. Hắn ta tiến lên phía trước hai bước, dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức nói: “Ngươi nói không sai, bên cạnh vẫn còn mấy căn không tệ, sau này nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội bắt tay thì sao.”
Người đàn ông này nói xong lập tức xoay người rời đi, sau đó phi về mấy căn biệt thự bên cạnh. Khi hắn ta chuẩn bị động thủ với Lam Tiểu Bố thì chợt nhớ tới một chuyện, đó là tốc độ của hắn ta đã là nhanh nhất rồi, bởi vì hắn ta không hề đi đường quanh co để tới đây. Nhưng khi tới đã thấy Lam Tiểu Bố tới trước rồi, vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Lam Tiểu Bố nhanh chân hơn hắn ta.
Lam Tiểu Bố nhanh chân hơn hắn ta thì thực lực có thể dưới hắn ta hay sao? Cộng thêm Lam Tiểu Bố dám động tới Luân Nạp, nếu bảo Lam Tiểu Bố kém cỏi thì hắn ta không tin.
Cho nên hắn ta cảm thấy không hòa thuận với Lam Tiểu Bố chính là tìm chết, trước hết cứ đi tìm chỗ đã rồi nói sau.
Nếu người này có ý định cứng rắn cướp thì Lam Tiểu Bố định giết luôn đối phương. Nhưng nếu đối phương đã thức thời lùi bước thì hắn cũng lười để tâm tới.
Lại qua khoảng nửa giờ, người tới nơi này dần dần nhiều lên. Có mấy người định đoạt vị trí mà Lam Tiểu Bố chọn, cuối cùng cũng thất bại là lui xuống. Chủ yếu thì những người này không phải là Thiếu Úy, mà Lam Tiểu Bố lại là Thiếu Úy. Lam Tiểu Bố có thể giết chết bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể đánh Lam Tiểu Bố.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất là nơi mà Lam Tiểu Bố chọn có vị trí quá tốt, cho dù người bình thường giành được cũng có thể bị người khác cướp đi. Nên nhớ nội trong hôm nay, một nhóm tân binh bất kì nào cũng có quyền cướp đoạt các danh trại ở trong này theo quy tắc.
Lại thêm một tiếng trôi qua, đại đa số mọi người đã tìm được chỗ ở. Lam Tiểu Bố còn chưa chờ được đám người Khắc Nhĩ thì đã nghênh đón đổi thủ của mình, Luân Nạp.
“Tên ranh này không tệ đâu, vậy mà có thể cướp được một nơi tốt như này.” Một lúc sau Luân Nạp mới biết Lam Tiểu Bố đã chiếm cứ được nơi tốt nhất. Sau khi biết tin tức này hắn ta lập tức chạy tới. Tân bình bình thường sợ Lam Tiểu Bố, nhưng hắn ta không sợ, hắn ta cùng cấp với Lam Tiểu Bố, đều là Thiếu Úy cả.
Thấy Luân Nạp đã tìm được Lam Tiểu Bố, đám người xung quanh lập tức vây lại nhìn.
Chuyện tranh đoạt trong doanh trại không được coi là chuyện ly kỳ gì cả. Dưới tình huống như này đều là người mạnh nhất chiếm được nơi tốt nhất, người yếu thì chiếm những nơi kém hơn. Chuyện giết người cũng có, chỉ cần không phải dạng thù hằn mù quáng thì trường hợp nào có thể lưu tình mọi người đều lưu tình cả. Nếu không trong một quân đoàn, cái danh tiếng tàn sát chiến hữu cũng chẳng dễ nghe gì cho cam.
Nhưng Lam Tiểu Bố và Luân Nạp lại khác, một khi Luân Nạp muốn cướp doanh trại của Lam Tiểu Bố thì chỉ sợ hai người này đánh nhau không chết không thôi.
“Ta cho người một cơ hội, tự giác nhường ra chỗ này thì ông đây sẽ đặc cách bỏ qua cho người.” Luân Nạp đi tới trước mặt Lam Tiểu Bố, ánh mắt khi nhìn Lam Tiểu Bố tựa như đang nhìn một người chết.
Nếu Lam Tiểu Bố đã lựa chọn như vậy thì hắn ta phải tìm cớ giết chết Lam Tiểu Bố.
“Thiếu Úy, tên này giao cho ta đi.” Lam Tiểu Bố còn chưa trả lời thì giọng của Khắc Nhĩ đã truyền tới.
Cùng lúc đó, Lam Tiểu Bố nhìn thấy Khắc Nhĩ và Đinh Hòa đi tới.
Khắc Nhĩ biết khảo sát lực đấm của Lam Tiểu Bố chỉ có một mã lực cho nên mới muốn đánh thay cho hắn.
Đinh Hòa đi tới bên cạnh Lam Tiểu Bố, nhỏ giọng nói: “Thiếu Úy, chúng ta đã tìm được chỗ ở rồi, ở nơi cách nơi này một chút, A Nhứ và Tẩm Nguyệt đang trông chỗ đó rồi.”
Lam Tiểu Bố hiểu ý của Đinh Hòa, nếu như hắn không muốn đánh thì có thể mượn cớ này để rời đi.
“Không tồi.” Lam Tiểu Bố vỗ vai Đinh Hòa, “Đi gọi A Nhứ và Tẩm Nguyệt tới, chúng ta ở lại chỗ này.”
“Vâng.” Đinh Hòa không hề do dự xoay người rời đi, Lam Tiểu Bố là cấp trên của hắn ta, quân lệnh tựa như núi.
“Muốn chơi hai đánh một sao? Ha ha, cho là tiểu đội Phong Đao của ta không có người à?” Thấy Khắc Nhĩ ngăn trước mặt Lam Tiểu Bố, bên cạnh Luân Nạp lập tức xuất hiện ba bốn tên đàn ông cao to cường tráng, dĩ nhiên đều là tân binh mà Luân Nạp thu vào.
“Ha ha… Hai tên gầy như tép khô này Luân Nạp ta mỗi tay một tên cũng có thể tiêu diệt được. Các ngươi đứng ở bên cạnh nhìn, xem ta đánh bờm đầu hai tên này như thế nào.”
“Lực đấm của Thiếu Úy Luân Nạp là ba mã lực, cả hai tên này cùng tiến lên vẫn đang tự tìm đường chết.” Bên cạnh có người châm chọc nói.
Khắc Nhĩ vừa nghe thấy ba mã lực thì thầm hô không ổn, mặc dù hắn ta khá lợi hại nhưng cũng chỉ miễn cưỡng được gần hai mã lực, so với Luân Nạp thì vẫn kém rất nhiều.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất