Khí Vũ Trụ

Chương 90: Lại lên chức (2)

Chương 90: Lại lên chức (2)
Hắn mua ra ngoài mua rất nhiều đồ, bao gồm một ít dao kéo thường dùng, những dụng cụ thường dùng tới trong tinh không và một số loại thịt, những loại thịt có thể đông lạnh bên trong Côn Luân để cho Cổ Đạo ăn trong tương lai.
Cũng không biết lần đầu tiên Cổ Đạo đi theo Khắc Nhĩ ăn thịt tươi đã biểu hiện vẻ mặt như thể nào, trước đó trong đống lương khô của hắn còn dư lại mấy miếng thịt khô, nhưng mỗi tháng Cổ Đạo chỉ ăn hết một miếng nhỏ, mỗi ngày cắn một cái. Dạo này nó đang ăn quen thịt tươi, chỉ sợ giờ cho nó liếm thịt khô nó cũng coi thường mà kh ông thèm.
Trừ một số dụng cụ thường dùng thì Lam Tiểu Bố còn định mua thêm một ít máy truyền tin. Máy truyền tin ở đây không giống điện thoại, điện thoại không dây thường xuyên bị giới hạn độ mạnh yếu tín hiệu, một khi bị quấy nhiễu thì tín hiệu sẽ không còn rõ. Nhưng máy truyền tin thì khác, nó chủ có chức năng là xác định vị trí. Mặc dù nó vẫn sẽ bị quấy nhiễu tín hiệu, nhưng nó vẫn đưa ra được vị trí đại khái của mọi người.
Ngày tiếp theo, Lam Tiểu Bố thuê một chiếc xe, sau khi mua sắm tràn cả một cái xe mới quyết định quay trở lại doanh trại. Điều khiến hắn tiếc nuối là Khiết thật sự không có, cho dù có tiền cũng không thể mua được Khiết.
Lam Tiểu Bố phung phí mua đồ ở bên ngoài thì đám người Khắc Nhĩ cũng không ngừng ra ngoài mua. Lần này tới tinh cầu Thiên La, ở trong mắt mọi người thì việc này không khác gì đi vào cửa tử. Chỉ cần hơi không cẩn thận thì mạng nhỏ sẽ một đi không trở lại. Vì thế chẳng ai tiết kiệm tiền, có thể sử dụng thì sử dụng hết toàn bộ.
Khi Lam Tiểu Bố quay về thì đám người Khắc Nhĩ vẫn chưa quay về. Lam Tiểu Bố suy nghĩ một hồi, hay là khống chế Côn Luân tạm thời rời khỏi phạm vi quản lý của quân đoàn Trưng Tinh.
Hắn muốn thu Côn Luân vào nhẫn không gian, nhưng dù Côn Luân có cách che giấu thì Lam Tiểu Bố vẫn không dám công khai để nó trong doanh trại như thế. Chỉ là Côn Luân quá to lớn và nặng nề, Lam Tiểu Bố đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thể thu nó vào trong nhẫn trữ vật. Cuối cùng hắn dùng lực nghiêng của sườn núi, rồi dùng Thần Niệm để không chế mang Côn Luân vào trong nhẫn trữ vật. Còn lúc muốn đưa nó ra ngoài nhẫn thì lại đơn giản hơn rất nhiều.
Lam Tiểu Bố không hiểu mình gặp phải vấn đề gì, hắn chỉ biết nếu Thần Niệm của hắn chưa đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ không thể tùy ý thu phóng Côn Luân.
Lúc rời đi rất sớm, lúc trở lại cũng muộn. Chờ tới khi Lam Tiểu Bố quay trở lại doanh trại thì giờ đã là lúc nửa đêm.
Đám người Khắc Nhĩ vẫn chưa ngủ, mọi người vẫn đang đợi Lam Tiểu Bố.
Mọi người đều vào trong thành mua đồ, theo lý thuyết thì đều trở về từ sớm mới phải. Bọn họ lo lắng đồng bọn của Luân Nạp, dù sao Luân Nạp cũng là ác nhân tới từ tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp hai, có đồng bọn cũng không phải chuyện hiếm lạ.
“Úy, sao giờ ngươi mới quay lại? Côn Luân của ngươi đâu?” Thấy Lam Tiểu Bố mệt mỏi không chịu nổi quay lại doanh trại, khi mọi người vừa thấy liền không thấy Côn Luân đâu, Khắc Nhĩ thầm nghĩ không ổn trong lòng.
Là một binh sĩ lái thuyền chiến, bất cứ lúc nào cũng gắn sinh mạng vào cùng một chỗ với phi thuyền của mình. Bây giờ Lam Tiểu Bố quay lại, nhưng phi thuyền lại không thấy đâu, dĩ nhiên là nhìn cũng biết cổ quái.
Thấy mọi người lo lắng cho mình, Lam Tiểu Bố cảm kích trong lòng. Mặc dù mọi người chỉ tạm ở chung một đội, nhưng mấy người trong tiểu đội này cũng không tệ lắm.
“Không phải lo lắng, ta gửi Côn Luân ở một chỗ an toàn rồi.” Lam Tiểu Bố đơn giản nói.
Mặc dù mọi người đều biết, cất Côn Luân ở trong doanh trại mới an toàn nhất. Nhưng Lam Tiểu Bố không muốn cất phi thuyền của hắn ở đây thì khẳng định là chuyện của hắn. Đừng nghĩ trong quân đội kẻ mạnh là vua, nhưng chỉ cần ai dám ăn trộm đồ của người khác thì người đó chỉ còn một con đường chết.
Vẫn còn chín ngày nghỉ ngơi, Lam Tiểu Bố nắm chắc thời gian vừa tu luyện Dịch Cân Kinh, vừa tu luyện Đoàn Hồn thuật. Mặc dù Thần Niệm của hắn đã tăng phạm vi lên mười thước nhưng vẫn cách cấp hai một đoạn ngắn. Còn tu vi thì sau khi tu luyện tới cảnh giới Thông Mạch, cho dù hắn tu luyện thế nào thì cũng chỉ có thể rèn luyện thêm nội lực bên trong, không thể nào tăng thêm cảnh giới được nữa.
Mười ngày sau, Lam Tiểu Bố không thu hoạch được nhiều lắm mang theo Cổ Đạo và đám người Khắc Nhĩ tới tòa Tinh Không.
Mặc dù tòa Tinh Không trực thuộc tinh cầu Chân Nặc, nhưng nó lại nằm trong phạm vi quản lí của quân đoàn Trưng Tinh. Sau khi năm người Lam Tiểu Bố tới thì những tiểu đội tân binh khác cũng đã tới.
Một trăm người đứng ở đây, nhưng người mang theo thú cưng chỉ có mình Lam Tiểu Bố. Mặc dù rất nhiều người bất mãn trong lòng nhưng vị Úy này của bọn họ mười ngày qua không hề triệu tập bọn họ để giáo huấn và huấn luyện, bây giờ còn mang theo cả thú cưng tới nữa. Đây là họ biết trước họ là đội ngũ hộ tống thiên tài đi tham gia tuyển chọn tinh hệ đấy, ai không biết còn tưởng đang du lịch vũ trụ.
Năm người được hộ tống vẫn chưa tới, Lam Tiểu Bố dứt khoát tới phía trước nói: “Trong cuộc khảo hạch vừa rồi, có ai vượt qua được bảy câu không?”
Một thanh niên da dẻ trắng nõn đứng dậy nói: “Úy, ta là An Phỉ. Vòng khảo hạch thứ nhất ta đạt bảy mươi điểm, bây giờ là Thiếu Úy của tiểu đội Cuồng Tuyết.”
Tẩm Nguyệt vốn định đứng ra, nhưng khi nhìn thấy An Phỉ là Thiếu Úy thì cô do dự một lúc vẫn không đứng lên.
Lam Tiểu Bố vốn định để Tẩm Nguyệt làm người đảm nhiệm điều hành lần này, nhưng Tẩm Nguyệt không đứng ra cũng được, tính cách của Tẩm Nguyệt vốn dĩ không hợp với chức này.
“Rất tốt.” Lam Tiểu Bố gật đầu nói: “Bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là đội phó đội hộ vệ của chúng ta lần này, cũng là người điều hành của tiểu đội hộ vệ.”
“Rõ, cảm ơn Úy.” An Phỉ kích động lớn tiếng nói.
“Bây giờ mọi người đã có đủ, đội ngũ xếp thành hai hàng, mỗi hàng năm mươi người.” Lam Tiểu Bố ra lệnh đầu tiên của một đội trưởng.
An Phỉ dùng giọng nói đề cao gấp mấy lần để lập lại lệnh của Lam Tiểu Bố: “Mọi người đã có mặt đủ…”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất