Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 70: Chiến Thắng Quá Nhanh

Chương 70: Chiến Thắng Quá Nhanh


Chỉ trong chớp mắt, sợi tơ có kích cỡ tương đương ngón cái kia, đã quấn vào một chân của Tiêm Kích Hải Ưng.
Lâm Tịch thấy vậy liền giật nảy cả mình, vì cô ta cảm thấy chiêu Hồn kỹ Phóng Tơ này vừa nhanh lại vừa chính xác, thật khó có thể tin nổi.
Cô ta phản ứng khá nhanh, lập tức ra mệnh lệnh: "Dùng miệng mổ đứt sợi tơ!"
Con Tiêm Kích Hải Ưng kia lập tức dùng cái miệng cực kỳ bén nhọn của nó, hướng về phía sợi tơ dưới chân mà mổ.
Tưng ~~!
Nhưng khi miệng nó vừa chạm vào sợi tơ kia, thì chỉ nghe sợi tơ phát ra một tiếng dây thun rung động.
Căn bản là không có cách nào cắn đứt.
Đồng thời, chất nhầy trên sợi tơ đã trực tiếp khiến cho cái miệng của con Tiêm Kích Hải Ưng không thể nào mở ra được nữa.
Thấy cảnh này, Lâm Tịch có chút ngây người.
Ngay lúc này, Vương Triệt lại ra lệnh: "Kéo nó xuống đất, sau đó dựa thế để nhảy lên cao, rồi hạ xuống vung đuôi công kích vào người nó!"
Sợi tơ này khiến cho rất nhiều khán giả phải giật mình, bởi vì nó không thể bị cắn đứt.
Sau khi nghe rõ mệnh lệnh, Lục Mao Trùng dùng sức kéo một cái, sợi tơ rất có tính co dãn kia liền khiến cho cả hai nhanh chóng tiếp cận nhau.
Cái chân đã bị trói buộc, mà miệng cũng bị dính chặt, cho nên Tiêm Kích Hải Ưng đang điên cuồng giãy dụa trên không trung.
Nhưng nó cũng không tạo ra bất cứ tác dụng gì.
Nhất là sau khi Lục Mao Trùng đã dùng sức kéo một cái, càng làm cho nó bị mất đi sự thăng bằng.
Cả hai bên lấy tốc độ nhanh như chớp mà tiếp cận nhau.
Gần như là trong chớp mắt, cả hai liền bay sượt qua nhau. Lục Mao Trùng thì tiếp tục hướng lên trên, còn Tiêm Kích Hải Ưng bởi thì bị kéo xuống dưới.
Khi đạt tới điểm cao nhất, Lục Mao Trùng lại kéo con Tiêm Kích Hải Ưng lên một phát.
Lần này, Lục Mao Trùng nhả đi sợi tơ, rồi nó nâng cao cái đuôi của mình trông giống như một con Cự Long, rồi bắt đầu tấn công từ trên không trung xuống.
Cái đuôi dựa thế trên cao, mang theo lực lượng cường đại, hướng về phía Tiêm Kích Hải Ưng mà vung đuôi đánh tới.
Ầm! ! !
Dưới đòn tấn công mang lực lượng khổng lồ, Tiêm Kích Hải Ưng như một viên cự thạch rơi đập trên mặt đất.
Còn Lục Mao Trùng thì vững vàng hạ xuống mặt đất.
Con Tiêm Kích Hải Ưng kia cũng đã không còn sức để đứng lên.
Hồn sủng am hiểu tốc độ và công kích như Tiêm Kích Hải Ưng, thì lực phòng ngự và thể chất của nó đều mười phần yếu kém.
Chớ nói chi là gặp phải loại công kích như này.
Từ không trung vung đuôi đánh xuống, so với cú vung đuôi bình thường thì càng thêm đáng sợ!
Tràng diện lúc này vô cùng yên tĩnh.
Đại khái không có người nào nghĩ đến cảnh tượng này.
Quá trình chiến đấu rất ngắn ngủi, không tới mười mấy giây thì đã kết thúc.
"Tuyển thủ khu J, số 23 chiến thắng!"
Trọng tài chờ qua một lúc rồi ông ta mới tuyên bố kết quả.
Cô nàng Lâm Tịch kia đang mang vẻ mặt mờ mịt.
Đã đánh xong nhưng giống như còn chưa có đánh a...
Mình thua rồi sao?
Toàn trường lập tức bạo phát ra từng trận âm thanh xôn xao!
Vô số khán giả đều trợn mắt hốc mồm.
"Cái quỷ gì vậy? Trận đấu kết thúc nhanh thế?"
"Đây là Hồn kỹ Phóng Tơ của Lục Mao Trùng sử dụng ra ư? Xác định thứ bị phun ra kia không phải là sợi thép chưa?"
"Mà sợi thép cũng không thể bền dẻo như thế được..."
"Quá mạnh! Đối thủ hoàn toàn chưa kịp phản ứng a! Tôi vẫn cho là sợi tơ của Lục Mao Trùng chỉ dùng làm nguyên vật liệu sản xuất trang phục cho các tập đoàn lớn thôi chứ..."
...
Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng.
Đứa bé này vẫn chưa kịp phản ứng lại, nó nghiêng đầu nhìn về phía Vương Triệt.
Tựa như nó muốn nói: Tôi thắng rồi sao? Tôi làm thế nào mà thắng nhỉ?
Vương Triệt chỉ cười cười mà không có trả lời nó.
Nếu anh để cho đứa bé này chiến đấu một mình, thì chỉ sợ phần thắng sẽ rất nhỏ.
Nhưng Vương Triệt đã xem thấu cách đối phương tấn công, và tăng thêm Hồn kỹ Phóng Tơ quá cường đại, nên anh khẳng định đối phương sẽ không kịp phản ứng.
Cho nên anh mới có thể kết thúc trận đấu nhanh như vậy.
Không thể nghi ngờ Hồn kỹ cường đại là một sự trợ giúp rất lớn.
Vương Triệt cũng không để ý đến cô gái kia còn đang ngẩn người, mà anh liền mang theo Lục Mao Trùng đi xuống đài thi đấu, để chuẩn bị tĩnh dưỡng kỹ càng một phen.
Anh muốn chuẩn bị cho trận tranh tài ngày mai.
Bên trên khán đài của lầu ba.
Lâm Hi và Giáo sư Ngạn, cùng với ông lão mù lòa kia đều đang lâm vào trầm mặc.
Vì kết quả hoàn toàn nằm ngoài dụ liệu của bọn họ.
Lâm Hi nhìn về phía hai vị trưởng bối hỏi: "Vậy đây là ngài thắng hay ngài kia thắng?"
Ánh mắt Giáo sư Ngạn trầm ngưng nói: "Đại khái cũng không tính là thắng..."
Lâm Hi há to miệng nói: "Giáo sư Ngạn..."
Giáo sư Ngạn tựa như hiểu ra ý Lâm Hi muốn nói là gì, nên ông ta liền ngắt lời: "Ý cô muốn hỏi là vì sao Hồn kỹ Phóng Tơ kia lại có uy lực mạnh đến vậy phải không? Liên quan tới điểm ấy, thì khả năng tôi phải trở về để nghiên cứu một phen mới được..."
Lâm Hi: "..."
Ông lão mù lòa kia mang vẻ mặt quái lạ, nói: "Hồn kỹ Phóng Tơ có thể có uy lực mạnh đến như vậy, nhưng không thể từ một con Lục Mao Trùng bảy mươi năm tu vi hồn lực có thể thả ra. Ít nhất phải là Lục Mao Trùng mấy trăm năm tu vi hồn lực, thì mới có thể phóng ra Hồn kỹ Phóng Tơ có uy lực như vậy được..."
"Nhưng tu vi hồn lực không thể nào giả... Thật sự rất là kỳ quái, rất đáng chú ý... Và điều đáng chú ý nhất chính là, anh chàng này có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Lấy trực giác của tôi đến xem, phương thức công kích của tiểu Tịch chắc hẳn đã sớm bị anh ta xem thấu rồi..."
"Vì loại Hồn kỹ Gió Thổi này vừa thi triển ra, thì nhất định sẽ có chỗ bị động sau đó."
"..."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất