Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Chương 4 Phát hiện ớt cay

Chương 4: Phát hiện ớt cay

Phạm Lê Hoa bị đánh cho ngốc luôn, ngồi dưới đất nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần.

Đợi một lúc mới hồi thần, Phạm Lê Hoa liền vừa kinh ngạc vừa giận dữ đứng dậy từ trên mặt đất, chỉ vào Lạc Tiểu Băng chửi ầm lên: "Ngươi được lắm Lạc Tiểu Băng, ngươi vậy mà dám đánh ta, xem ta..."

Phạm Lê Hoa vừa nói liền muốn giơ tay đánh, lại thấy Lạc Tiểu Băng nhấc chân lên, nghĩ đến cú đạp vừa rồi kia, Phạm Lê Hoa lúng túng hạ tay xuống.

"Lạc Tiểu Băng ngươi dám đánh trưởng bối, xem ta tìm thôn trưởng đến đuổi ngươi ra khỏi thôn Đại Hưng, ngươi chờ đó cho ta."

Nói xong Phạm Lê Hoa hung tợn trợn mắt với Lạc Tiểu Băng, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Miệng Phạm Lê Hoa la hét muốn tìm thôn trưởng, lại không thật sự không muốn đi, dù sao giao dịch với Trương lão gia bà ta cũng không muốn để người khác biết."

Người mà Trương lão gia muốn chính là trẻ con, thù lao cũng rất phong phú, trong thôn có nhà nào không có trẻ con? Nếu để bọn họ biết sau đó hỏi thăm rõ thực hư, nguyện ý đưa ra trẻ con chặt đứt con đường làm giàu của bà ta thì bà ta tìm ai khóc chứ?

Chỉ là Lạc Tiểu Băng này không chịu gả, bà ta phải nghĩ cách khác mới được.

Còn Lạc Tiểu Băng hôm nay dám ra tay với bà ta, bà ta cũng không thể bỏ qua như vậy được.

Phạm Lê Hoa nghĩ đến xuất thần, cũng không chú ý đường đi dưới chân, con đường từ căn nhà tranh của Lạc Tiểu Băng trở lại thôn khá là nhỏ, vừa lúc bên cạnh lại còn có một cái mương nước nhỏ, Phạm Lê Hoa không để ý, cứ thế chân đạp hư không, cả người cứ thế rơi xuống mương nước nhỏ.

Mương nước nơi Phạm Lê Hoa ngã xuống cách căn nhà tranh không xa, khi ngã xuống lại hét ầm lên, Lạc Tiểu Băng vừa ngẩng đầu đã thấy được, không khỏi cười khúc khích, nháy mắt tâm tình cũng tốt hơn hẳn.

Chỉ là vừa quay đầu lại thấy, lúc này An An cùng Nhạc Nhạc đều dùng đôi mắt to ngập nước đứng ngây ngốc ở cửa nhìn mình, Lạc Tiểu Băng nghĩ đến vừa rồi mình có hơi bạo lực, không khỏi có hơi thấp thỏm.

"Cái kia... Vừa rồi..." Lạc Tiểu Băng muốn giải thích, rồi lại không thể nghĩ ra lý do nào tốt, không khỏi có hơi nhụt chí, "Các con bị mẹ dọa sợ rồi à?"

Nhạc Nhạc lắc đầu.

An An ở bên cạnh cũng lắc đầu một cái nói, "Không có ạ, con thích mẹ như vậy."

Trước đây mẹ luôn bị bắt nạt, bây giờ mẹ sẽ đi bắt nạt người khác, tốt quá.

Nhạc Nhạc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời ca ca.

Phạm Lê Hoa vừa đi, Lạc Tiểu Băng vẫn phải quay lại giải quyết vấn đề đói khát.

Mà cách đó không xa, là núi non trùng điệp, Lạc Tiểu Băng quyết định trước tiên lên núi tìm đồ ăn chống đói.

Chỉ là nhìn An An và Nhạc Nhạc, Lạc Tiểu Băng có hơi phát sầu, hai đứa bé còn nhỏ quá, dẫn vào trong núi có hơi nguy hiểm.

Nghĩ lại Phạm Lê Hoa sẽ không quay lại nhanh như vậy, Lạc Tiểu Băng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định để bọn chúng ở lại trong nhà.

"Các con ngoan ngoãn đợi ở nhà, mẹ lên núi hái ít rau dại sẽ về ngay."

Dặn dò hai đứa nhỏ xong, Lạc Tiểu Băng liền ra ngoài.

Không bao lâu sau đã đến chân núi.

Chỉ là phóng mắt nhìn ra, lại không thấy một cây rau dại nào có thể ăn, đoán ra có lẽ cũng bị người trong thôn hái hết rồi.

Do dự một lát, Lạc Tiểu Băng vẫn lấy hết dũng khí, đi vào chỗ nơi sâu hơn.

Bởi vì trước đây trong thôn từng có người bị rắn rết cắn chết, nên không có ai dám đi sâu vào trong rừng, nhưng Lạc Tiểu Băng rất rõ ràng, nếu không có gì ăn nữa, nàng sợ rằng sẽ lại đói chết lần nữa.

Ngạc nhiên chính là đi vào trong núi là một cánh rừng thông, trên mặt đất đầy lá thông không chỉ có quả thông, mà còn có rất nhiều nấm.

Bởi vì người trong thôn đều cho rằng là nấm độc, cho nên chưa từng có ai dám đi hái nấm về ăn, như vậy thật ra lại tiện cho nàng.

Chỉ trong chốc lát, cái sọt nàng đeo trên lưng đã đầy, nghĩ đến hai đứa nhỏ vẫn còn đang chờ đợi ở nhà, Lạc Tiểu Băng cũng không định chần chừ lâu nữa.

Chỉ là vừa xoay người, khóe mắt Lạc Tiểu Băng đã thấy được cách đó không xa có mấy cành cây khô quắt queo có treo mấy quả mà đo đỏ.

Là ớt cay!

Là ớt cay đã chín khô tự nhiên!

Ký ức của nguyên chủ nói cho nàng biết, thời đại này không có ớt cay.

Cho nên mấy quả ớt cay đã chín này đại diện cho mỹ thực cũng như cơ hội kinh doanh.

Trong lòng Lạc Tiểu Băng đầy vui sướng, để cái sọt trong tay xuống, liền nhanh chóng bước về phía cây ớt khô.

Bởi vì ánh mắt Lạc Tiểu Băng hoàn toàn đặt hết lên mấy quả ớt khô kia, cho nên hoàn toàn quên mất con đường dưới chân. Vừa mới đi lên phía trước được vài bước, dưới chân đã vấp phải cái gì đó.

“A ——”

Lạc Tiểu Băng hét lên một tiếng, cơ thể theo quán tính mà ngã về phía trước.

Không biết xui xẻo thế nào, phía trước mặt nàng chính là một con dốc.

Xong rồi, lần này chết chắc rồi. Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hôn mê của Lạc Tiểu Băng.



Chương 5: Không gian linh tuyền

“Tí tách —— tí tách ——”

Lạc Tiểu Băng tỉnh lại trong tiếng nước nhỏ giọt.

Vừa tỉnh lại, Lạc Tiểu Băng phát hiện bản thân đang ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, ở bên cạnh nàng có một tảng đá lớn, trên tảng đá viết bốn chữ to Không Gian Linh Tuyền.

Mà tiếng tí tách kia, là tiếng nước chảy từ trên tảng đá xuống đất.

Nơi giọt nước nhỏ xuống, là một vũng nước nhỏ cỡ cái bát, bên trong là nước suối trong lành.

Không biết vì sao, nhìn thấy nước suối kia, Lạc Tiểu Băng lại rất muốn uống.

Nghĩ như vậy, Lạc Tiểu Băng cũng hành động luôn.

Nàng dùng tay vốc một ngụm nước đưa đến bên miệng, hương vị ngọt ngào sảng khoái, đầu óc vốn vì đói khát trong thời gian dài mà hỗn loạn nháy mắt minh mẫn hơn hẳn, trên người cũng có sức lực hơn.

Ở thời hiện đại, công việc chính của Lạc Tiểu Băng là bào chế thuốc, là một dược sĩ thiên tài của thế kỷ 22, chỉ cần là thuốc qua tay nàng thì đều có tác dụng hơn hẳn những loại thuốc trên thị trường gấp mấy lần.

Nhưng Lạc Tiểu Băng dám khẳng định, công dụng của loại nước suối trước mặt này không hề thua kém thuốc do nàng điều chế chút nào.

Lạc Tiểu Băng nháy mắt kinh ngạc có thừa, nhưng nàng còn thấy rất nhiều điều đáng ngạc nhiên hơn.

Nhưng sau khi kinh ngạc xong, Lạc Tiểu Băng lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Đây là đâu?

Vì sao nàng lại ở chỗ này?

Không phải nàng vì hái ớt cay mà ngã xuống dốc hôn mê hay sao?

Ngay khi còn đang nghi hoặc, hai gương mặt có vẻ gầy yếu đói khát của An An Nhạc Nhạc lại xuất hiện trong đầu Lạc Tiểu Băng, điều này khiến nàng không khỏi hoảng hốt.

"Không được, mình phải quay về!"

Chuyện thần kỳ đã xảy ra, Lạc Tiểu Băng vừa mới nói xong, cơ thể nàng đã xuất hiện con dốc nơi nàng vừa ngã xuống.

Sửng sốt trong khoảng ba giây đồng hồ, Lạc Tiểu Băng liền nhận ra chuyện này là thế nào.

Vì để nghiệm chứng suy đoán trong lòng, trong lòng Lạc Tiểu Băng tự nhủ muốn vào trong không gian linh tuyền.

Ngay sau đó, cơ thể nàng lại xuất hiện ở bên ngoài linh tuyền.

Tốt quá rồi!

Vị cha già xuyên không vậy mà sắp xếp cho nàng một bàn tay vàng!

Bởi vì nhớ thương hai đứa bé trong nhà, Lạc Tiểu Băng đã nhanh chóng rời khỏi không gian.

Chỉ là khi nàng đang chuẩn bị bò lên từ dưới sườn dốc, ánh mắt lại bị một thứ trên vách đá cách đó không xa hấp dẫn.

"Thiết bì thạch hộc!*

(Tên khoa học là Dendrobium huoshanense)"

Phải biết rằng, thiết bì thạch hộc là một vị thuốc bổ, có tác dụng bổ tỳ ích khí, thanh nhiệt dưỡng âm, nhuận phổi ích thận, sáng mắt, có tác dụng dưỡng eo, đứng đầu trong chín loại tiên dược và trung dược, nghe nói là loại dược liệu mà hoàng thân quốc thích các triều đại đều rất quý trọng.

Cũng chỉ vì thế, mà thiết bì thạch hộc giá không hề rẻ chút nào.

Chỉ là thiết bì thạch hộc vốn là nên sinh trưởng ở nơi rừng sâu có độ cao hơn 2000 mét so với mực nước biển, thế mà cô lại gặp được ở nơi này, quả thực là vận khí không được tốt lắm.

Lạc Tiểu Băng nghĩ rồi sử dụng cả tay chân mà bò về phía thiết bì thạch, nhổ tận gốc sau đó ném thẳng vào không gian, đánh một tiếng trống vực dậy tinh thần rồi hăng hái bò lên.

Sau khi đi lên, Lạc Tiểu Băng không quên hái ớt cay của nàng.

Sau khi hái mấy chục quả ớt cay xuống, Lạc Tiểu Băng ném thẳng vào không gia, đeo cái sọt của mình lên vai rồi vội vã quay về phía nhau của mình.

Chỉ là chưa đến được căn nhà tranh của mình, xa xa nàng đã thấy, trước căn nhà tranh vốn dĩ nên yên tĩnh lại có không ít thôn dân đang tụ tập.

Nghĩ đến trước đó đại bá nương không hề có chút ý tốt nào, một dự cảm không lành đột nhiên nảy sinh, Lạc Tiểu Băng sốt ruột cất bước nhanh hơn.

Các thôn dân nhìn thấy Lạc Tiểu Băng đã quay lại, tự giác nhường ra một con đường cho Lạc Tiểu Băng, chỉ là cả đám dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía Lạc Tiểu Băng.

Lòng Lạc Tiểu Băng trầm xuống, đẩy đám người ra đi về phía cửa nhà mình, khi nhìn thấy một màn trước mặt, tức khắc trong mắt Lạc Tiểu Băng phủ kín hoảng loạn.

Chương 6: An An bị đánh

Lúc này, trước căn nhà tranh, trên đầu An An toàn là máu đang nằm dưới đất, người đã hôn mê, mà Nhạc Nhạc giờ phút này đã chẳng biết đi đâu.

Chẳng thèm bận tâm đến cái khác, Lạc Tiểu Băng vứt cái sọt trên người sang bên cạnh, vội vàng tiến đến xem xét tình hình của An An.

Ông nội của nàng là một thầy thuốc trung y, tuy rằng cuối cùng nàng lại làm một dược sĩ, nhưng cũng đã học được đến tám phần bản lĩnh của ông nội, bắt mạch gì đó thì chẳng cần phải nói.

Đã xác định được vết máu trên đầu An An chỉ là vết thương ngoài da, bé là bị đói quá nên mới ngất đi, lòng của Lạc Tiểu Băng mới hạ xuống.

Nếu An An đã không có việc gì, vậy thì đến lượt nàng tính sổ.

Lặng lẽ cho An An uống một ít nước linh tuyền, Lạc Tiểu Băng đứng lên, lạnh lùng quét mắt một lượt về phía thôn dân, "Con trai của ta bị ai đánh?"

Giọng nói của Lạc Tiểu Băng rất lạnh, ánh mắt lại rất đáng sợ, khiến cho một đám thôn dân vây xem không khỏi sợ hãi trong lòng.

Nha đầu Lạc gia này, từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy?

Các thôn dân không dám đối diện với Lạc Tiểu Băng, lại không tự chủ đưa mắt nhìn về một người phụ nữ gần yếu dáng vẻ khắc nghiệt ở bên cạnh.

Lạc Tiểu Băng theo tầm mắt mọi người nhìn lại, trong đầu tức khắc đã có tin tức về người phụ nữ này.

Là Lý quả phụ trong thôn, là một bà cô đanh đá.

Mà khi nhìn thấy Lý quả phụ, trong lòng nàng không hiểu vì sao lại có chút sợ hãi, Lạc Tiểu Băng biết, đây là cảm xúc của nguyên chủ còn lưu lại.

Đơn giản thì Lý quả phụ chính là mẹ của vị hôn phu trước đây của nàng - tú tài đầu tiên trong thôn Nghiêm Khoan.

Mà sở dĩ nguyên chủ sợ hãi bà ta như vậy, cũng là bởi vì bị Lý quả phụ này bắt nạt rất thảm.

Chỉ là hai năm trước Nghiêm Khoan đã cưới vợ, tuy rằng vợ của Nghiêm Khoan vì khó sinh mà chết, còn là một thi hai mạng, nhưng nguyên chủ và Nghiêm Khoan cũng chẳng còn liên hệ gì, Lý quả phụ này vì sao lại đánh An An chứ?

Lạc Tiểu Băng vừa nghĩ lại, vừa dùng ánh mắt đánh giá Lý quả phụ.

Lý quả phụ bị Lạc Tiểu Băng nhìn chằm chằm thì có hơi chột dạ, ngay sau đó lại chửi ầm lên, "Nhìn cái gì mà nhìn? Con đàn bà không biết xấu hổ nhà ngươi, cũng không soi gương nhìn lại mình xem, bản thân mình là cái loại xấu xí cỡ nào, còn dám câu dẫn nhi tử của ta, cũng không nhìn lại xem mình là cái loại gì, ngươi mà cũng xứng à?"

Vô cớ bị mắng, sắc mặt Lạc Tiểu Băng trầm xuống, nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Lý quả phụ, Lạc Tiểu Băng gần như đã có thể xác định chính bà ta đã đánh An An.

"Là bà đánh con trai tôi à?" Lạc Tiểu Băng vừa hỏi, vừa bước đến gần Lý quả phụ.

Lý quả phụ nhìn tư thế của Lạc Tiểu Băng bất giác lui về phía sau một bước, "Là ta đánh thì sao? Ai bảo ngươi câu dẫn nhi tử của ta..."

“Chát ——”

Sau tiếng tát vang giòn, bốn phía hoàn toàn an tĩnh.

Ai mà không biết, Lý quả phụ này tuy rằng là mẹ của tú tài, nhưng cũng có tiếng là đanh đá, lại ngang ngược, ai thấy cũng phải nhin ba phần.

Nhưng hôm nay Lý quả phụ lại bị đánh.

Còn là bị người có tiếng dễ nói chuyện là Lạc Tiểu Băng đánh sao?

Trong nhất thời mọi người vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể há hốc mồm nhìn lại.

Đừng nói là những người đứng xem ở đó, ngay chính cả Lý quả phụ, giờ khắc này cũng mang vẻ mặt không thể nào tin trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Băng.

"Con tiện nhân trời đánh, ngươi vậy mà dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi."

Lý quả phụ phục hồi tinh thần lại, tức muốn chết định liều mạng với Lạc Tiểu Băng.

Chỉ là không đợi Lý quả phụ đánh được Lạc Tiểu Băng, Lạc Tiểu Băng lại dơ tay tát cho Lý quả phụ một cái.

Cái tát này dùng không ít sức lực, nhất thời Lý quả phụ trong chốc lát cũng bị đánh cho ngơ luôn.

"Trời ạ, ta không sống được nữa." Lý quả phụ phục hồi lại tinh thần rồi thì ngồi xuống đất, để cái bát xuống, "Cái loại thối tha không biết xấu hổ câu dẫn nhi tử của ta, ta không đồng ý thì lại đánh ta, ta bị người tiểu bối tát vào mặt, bảo ta làm sao có thể nhìn mặt người khác được nữa? Thế này còn không bằng chết đi cho xong..."

Chương 7: Diễn kịch ai mà không biết chứ?

Các thôn dân vốn bị Lý quả phụ kéo tới xem náo nhiệt, ngay từ đầu thấy Lý quả phụ đánh con nhà người ta ngất đi thì cảm thấy quá tàn nhẫn, nhưng bây giờ thấy Lý quả phụ như vậy, cũng đều cảm thấy Lạc Tiểu Băng có hơi quá.

Nhưng dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không tùy tiện xen vào.

Nhưng những thôn dân đến sau lại không biết rõ ràng, chỉ nhìn thấy Lý quả phụ bị đánh, đều cảm thấy Lạc Tiểu Băng quá đáng, bắt đầu chỉ trỏ rồi.

"Tiểu Băng à, Lý quả phụ tốt xấu gì cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi tát người ta thì quá đáng quá rồi."

"Đúng vậy, việc này là bản thân ngươi sai, người ta có một đứa con trai như vậy, cho dù có là góa vợ đi nữa, tốt xấu gì cũng là tú tài, cũng không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng, mẹ người ta đã không đồng ý cũng chẳng sai, sao ngươi có thể đánh người ta thành ra như vậy chứ? Vậy thì kỳ cục quá."

Đối mặt với chỉ trích của thôn dân, Lạc Tiểu Băng trầm xuống.

Từng thấy người không biết phân biệt đúng sai, nhưng chưa từng thấy ai không biết phân biệt đúng sai đến mức này.

Nếu là trước đây, nhất định nàng sẽ mặc kệ không quan tâm, nhưng nay đã khác xưa, nàng cùng hai đứa bé sống tốt trong cái thôn này, nên không thể đắc tội quá đáng với đám thôn dân.

Nghĩ nghĩ, Lạc Tiểu Băng liền lặng lẽ nhéo đùi mình một cái, đau đến mức nước mắt đều ứa ra.

"Vương đại thẩm, ta biết thẩm ngày thường biết phân biệt đúng sai, hiện giờ nói ta như vậy chắc chắn là không hiểu rõ nguyên nhân, nên mới nói oan cho ta, ta không trách thẩm." Lạc Tiểu Băng nhìn về phía vị phu nhân chỉ trích mình tàn nhẫn nhất, vẻ mặt thương tâm.

Diễn kịch thì ai mà không biết chứ?

Phải biết rằng năm đó nàng còn còn cứu thua một phen một người trong giới giải trí, cùng diễn một vở kịch với diễn viên gạo cội Lâm Tiêu.

Nếu không phải nàng không có tham vọng với giới giải trí, thì hiện tại bây giờ nàng cũng trở thành đỉnh lưu rồi.

Vương Đại Anh kia vừa nghe Lạc Tiểu Băng nói như vậy, tức khắc liền cảm thấy bà ta thật sự là một người không phân biệt được đúng sai, lại cảm thấy bản thân mình có thể thật sự không hiểu rõ ngọn ngành, sợ rằng đã hàm oan cho người ta, liền hỏi Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng, đại thẩm vừa rồi mới tới, đúng thật là không hiểu rõ ngọn ngành, nếu không ngươi nói rõ cho đại thẩm, nếu thật sự là nghĩ oan cho ngươi, đại thẩm nhất định nhận lỗi với ngươi."

Lạc Tiểu Băng nghe vậy, liền mở miệng, "Thím Lý này nhân cơ hội ta không có ở nhà đánh An An nhà ta đến nỗi đầu đầy máu, bây giờ còn đang hôn mê không rõ sống chết, lại luôn miệng nói ta câu dẫn con trai của bà ta, có câu bắt kẻ trộm phải bắt tận tay, bắt gian thì phải bắt cả đôi, không bằng không chứng mà vu khống ta câu dẫn con trai của bà ta, đây chính là muốn đẩy ta vào đường chết mà!"

Vương Đại Anh nhìn về phía An An nằm dưới đất, thấy An An vỡ đầu chảy máu bất tỉnh nhân sự, Vương Đại Anh không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Thấy biểu cảm của Vương Đại Anh, Lạc Tiểu Băng liền nhân cơ hội tiếp tục nói, "An An nhà ta bây giờ bị đánh thành như vậy, người làm mẹ như ta chẳng lẽ không thể đòi lại công đạo cho đứa nhỏ nhà mình sao? Nếu là như vậy, chi bằng ta đập đầu một cái chết luôn cho xong, cứ trơ mắt nhìn con mình bị bắt nạt mà không thể làm gì hay sao."

Các thôn dân thấy An An bất tỉnh dưới đất, lại nghe lời Lạc Tiểu Băng nói, cả đám đều cảm thấy xấu hổ.

Đổi lại là con của bọn họ bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, bọn họ cũng sẽ liều mạng với người khác, hai cái tát vẫn là quá nhẹ.

Mọi người chỉ trỏ Lý quả phụ, trong miệng cũng đầy chỉ trích.

Lý quả phụ thấy thế trong lòng luống cuống, lập tức cãi lại, "Ngươi nói bậy, con trai của ngươi chính là tự ngã đụng đầu, không liên quan đến ta..."

"Mẹ ơi... Hu hu hu..."

Đúng lúc này giọng nói của Nhạc Nhạc vang lên.

Lạc Tiểu Băng theo giọng tiếng nhìn lại, liền thấy Nhạc Nhạc chạy về phía nàng, mà theo phía sau Nhạc Nhạc là một ông lão gầy gò râu bạc trắng.

Chương 8: Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc

Ông lão gầy gò kia chính là Từ đại phu trong thôn.

"Hu hu... Mẹ ơi... Ca ca chảy rất nhiều màu, ca ca có thể chết hay không?" Nhạc Nhạc bổ nhào vào lòng Lạc Tiểu Băng, khóc đến thương tâm.

"Có đại phu ở đây, ca ca sẽ không sao cả." Lạc Tiểu Băng dịu dàng an ủi, sau đó nhìn thoáng qua Lý quả phụ, hỏi Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc ngoan, nói cho mẫu thân nghe đã xảy ra chuyện gì, tại sao ca ca lại có thể ngất xỉu chứ?"

Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức nhìn về phía Lý quả phụ, sau đó trong mắt tràn đầy sợ hãi trốn trong lòng Lạc Tiểu Băng, lại vẫn nhớ rõ trả lời vấn đề của Lạc Tiểu Băng.

"Lý nãi nãi mắng mẹ con, ca ca không cho bà ấy mắng mẹ con, bà ấy liền đẩy ca ca, ca ca ngã lên tảng đá, chảy rất nhiều máu, hu hu hu..."

Lời của Nhạc Nhạc chẳng thể nghi ngờ chính là vả thẳng vào lời của Lý quả phụ, dù sao vừa rồi Lý quả phụ nói An An tự ngã đập đầu.

Lý quả phụ đang muốn tiếp tục cãi lại, lúc này những thôn dân đi theo Lý quả phụ tới đây vây xem cũng lên tiếng.

"Lý thị, bà đẩy con nhà người ta chúng ta đều thấy được hết, bà lại nói con nhà người ta tự ngã đụng đầu, là cho rằng chúng tôi mù hết không nhìn thấy gì à?"

Người nói chính là Trần thị của Trương gia, một người phụ nữ đanh đá khác.

Trần thị này tuy rằng đanh đá, nhưng thật ra cũng có chút quan tâm đến ba mẹ con nguyên chủ, làm người cũng rõ ràng, là một người mồm miệng đầy dao nhưng thật ra rất mềm lòng.

Có thể nói nếu không nhờ Trần thị, ba mẹ con nguyên chủ đã chết đói từ lâu rồi.

Vì chuyện này, Lạc Tiểu Băng cũng cho Trần thị một ánh mắt đầy cảm kích.

Mà Lý quả phụ bị Trần thị vả mặt, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, đang định cãi lại, lúc này Lạc Tiểu Băng lập tức mở miệng.

"Lạc Tiểu Băng ta chẳng có bản lĩnh gì khác, nhưng hai đứa trẻ là mệnh của ta, hôm nay ta chỉ nói một câu, nếu con trai ta có bất trắc gì, ta nhất định sẽ lên huyện đi báo nha môn, ta thật sự muốn xem xem mẹ ruột của tú tài làm bị thương trẻ con sẽ bị phán tội gì, một tú tài có mẹ phạm tội, không biết còn có thể tham gia khoa cử không."

Lời Lạc Tiểu Băng nói cực kỳ có tác dụng, lại động đến uy hiếp lớn nhất của Lý quả phụ.

Lý quả phụ một mình nuôi dưỡng con trai lớn lên, chỉ có một người con trai mà thôi, chỉ trông cậy vào con trai của mình có thể thi đỗ công danh, công thành danh toại.

Cái khác bà ta có thể không để bụng, nhưng là không thể không quan tâm đến tiền đồ của con trai mình.

"Ngươi... Con trai ngươi chỉ chảy chút máu, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Trong thôn có trẻ con nhà ai mà chưa từng va đập vỡ chảy máu chứ?" Lý quả phụ rõ ràng không đủ tự tin.

Lạc Tiểu Băng lại trực tiếp cắt ngang, "Nếu chỉ chảy chút máu không sao cả, vậy sao bà không thử đánh vỡ đầu con trai bà đi?"

Nói xong, Lạc Tiểu Băng lại tiếp tục, "Cho dù An An nhà ta không sao cả, bà làm nhục danh dự của ta ép ta đi tìm cái chết, ta cũng có thể bẩm báo với Huyện thái gia, để ngài phân xử cho ta."

Lạc Tiểu Băng biết An An không sao cả, cho nên mới nói những lời này, chính là vì muốn phủ đầu của Lý quả phụ một phen, để Lý quả phụ biết được Lạc Tiểu Băng nàng không phải là người dễ bắt nạt, chỉ cần một điều không tốt thôi, nàng sẽ đi báo quan, khiến cho Nghiêm Khoan đừng mong có thể thi được công danh gì.

Dù sao thì Lý quả phụ cũng là để ý công danh của con trai mình nhất, cái gọi là đánh rắn thì phải đánh bảy tấc, nếu không thì coi như toi công rồi.

Mà Lạc Tiểu Băng nói một tràng này xong, các thôn dân không hề thấy Lạc Tiểu Băng quá đáng, ngược lại cả đám đều cảm thán, thật sự là làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.

Lạc Tiểu Băng này từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Còn không phải do con trai bị đánh, bị ép phải trở nên nóng nảy hay sao?

Trong nhất thời, các thôn dân càng đồng tình với ba mẹ con Lạc Tiểu Băng hơn.

Lạc Tiểu Băng trải qua kinh sợ với Lý quả phụ, liền nhìn về phía Từ đại phu, sắc bén trên mặt tan đi, chỉ còn lại khách khí, "Từ đại phu, làm phiền ngài rồi."

Chương 9: Nguyên nhân cái chết của nguyên chủ

Tuy rằng vì ông nội của mình mà Lạc Tiểu Băng cũng hiểu biết y thuật, nhưng đại phu đã được Nhạc Nhạc mới tới, tất nhiên phải để Từ đại phu thể hiện.

Từ đại phu thấy Lạc Tiểu Băng vừa rồi còn cực kỳ đanh đá, với mình thì lại rất khách khí, trong lòng rất hưởng thụ, chỉ là khi bắt mạch cho An An thì lại hơi nhíu mày, ngay sau đó khẽ thở dài.

Mẹ con ba người này cũng không dễ dàng gì mà.

Từ đại phu mới tới thôn Đại Hưng ba năm, trong thôn mọi người đều tin phục y thuật của ông, nhưng chỉ là một người ngoài tới, Từ đại phu rất ít khi qua lại với người trong thôn, tuy rằng như vậy nhưng Từ đại phu cũng biết hoàn cảnh của Lạc Tiểu Băng, giờ khắc này lòng trắc ẩn cũng dấy lên mấy phần.

Mà các thôn dân thấy Từ đại phu thở dài, chỉ nghĩ rằng An An không ổn, ánh mắt cả đám nhìn Lý quả phụ liền thay đổi.

Trong lòng Lý quả phụ cũng lộp bộp, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Sống chết của An An bà ta không thèm để ý, nhưng bà ta để ý đến công danh của con trai mình, dù sao Lạc Tiểu Băng vừa rồi đã nói, nếu An An có bất trắc gì, nàng sẽ đến nha môn cáo trạng bà ta, để con trai bà ta không thể thi công danh.

Càng nghĩ, Lý quả phụ lại càng hoảng hốt.

Từ đại phu lúc này mới mở miệng, "Đứa bé này cơ thể hư nhược, phải bồi bổ rất nhiều, nếu không... Ai..."

Từ đại phu thở dài một tiếng, lại không nói hết lời, cứ như vậy, mới lại càng khiến thôn dân suy nghĩ theo chiều hướng không tốt.

Lúc này Vương Đại Anh lập tức tiến lên, xin lỗi Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng à, vừa rồi là thẩm không hiểu rõ ràng, hiểm lầm ngươi, ngươi... Ai da, ngươi cũng không dễ dàng gì."

Dù cho Lạc Tiểu Băng đã làm chuyện đồi phong bại tục, nhưng dù sao trẻ con cũng vô tội, bây giờ rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng thật là đáng thương.

Trần thị là người đanh đá, lúc này không hề khách khí tiến lên, nói với Lý quả phụ, "Người là bị bà đánh thành ra như vậy, dù thế nào bà cũng nên bồi thường tiền thuốc men cho Tiểu Băng."

"Dựa vào cái gì chứ?" Lý quả phụ hét lên.

"Bà không bồi thường cũng được..." Ánh mắt Lạc Tiểu Băng từ trên người Từ đại phu thu lại, lạnh lùng nhìn về phía Lý quả phụ, "Chúng ta gặp nhau ở nha môn."

Tuy rằng không biết Từ đại phu vì sao lại giúp nàng, nhưng lại không thể không lợi dụng được, ai bảo bây giờ nàng rất nghèo chứ?

Quả nhiên vừa nghe đến nha môn, Lý quả phụ có hơi rụt lại, nhưng cho dù vậy cũng không muốn trả tiền bồi thường, dù sao thằng nhóc An An kia thở ra thì nhiều hít vào thì ít, nếu muốn bồi dưỡng cho tốt lên thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền bạc, bà ta lại chẳng phải coi tiền như rác.

Chớp mắt, trong lòng Lý quả phụ liền so đo, "Việc này không chỉ đổ thừa cho ta, là Lạc Tiểu Mai nói hôm qua ngươi câu dẫn con trai ta ở cạnh hồ nước, còn nói rất bài bản, ta nghĩ nàng ta là đường tỷ của ngươi chắc hẳn không phải là giả, nên mới tới đây, tất cả mọi chuyện đều từ nàng ta mà ra, nói sao thì tiền thuốc men cũng không thể bắt một mình ta bồi thường."

Ngày hôm qua?

Trong đầu Lạc Tiểu Băng xuất hiện ký ức ngày hôm qua của nguyên chủ.

Bởi vì quá đói, rau dại dưới chân núi cũng bị hái hết, vốn nguyên chủ định vào trong thôn vay chút gạo, nhưng khi vừa đi đến bên cạnh hồ nước lại choáng váng, theo bản năng mà ngã sang bên cạnh, lại không ngờ bắt được vạt áo của một người.

Ngẩng đầu lên vừa thấy, đập vào mắt chính là một gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt đầy chán ghét của Nghiêm Khoan.

Nguyên chủ là thật sự thích Nghiêm Khoan, mặc dù vì không còn trong sạch mà phải hủy hôn, nhưng trong lòng trước sau vẫn nhớ thương, nhưng nàng cũng hiểu rõ bản thân mình căn bản không xứng với một người đọc sách như hắn, cho nên cho dù biết vợ của Nghiêm Khoan đã chết, nàng cũng không có bất kỳ ý định nào với Nghiêm Khoan.

Hoặc là nói, không phải không có, mà là không dám.

Cũng bởi vì vậy, đối với Nghiêm Khoan, nguyên chủ vẫn luôn cố ý tránh né không trêu trọc vào, cho nên tuy rằng hai người ở cùng một thôn, nhưng mấy năm nay hai người rất ít gặp mặt, trong lòng nguyên chủ vẫn luôn lưu giữ tình cảm của mối tình đầu kia.

Nhưng hôm đó, tất cả đều tan vỡ dưới ánh mắt lạnh lẽo chán ghét kia.

Nguyên chủ cũng vì vậy chịu đả kích, đến ngay cả chuyện đi vay gạo cũng quên mà thất thần quay trở về nhà, cứ như vậy quyết tâm muốn chết nên mới chết đói.

Chương 10: Vậy bà tự đâm chết đi.

Lạc Tiểu Băng không có tư cách bình phẩm nguyên chủ quyết tâm chết như vậy là đúng hay sai, dù sao nguyên nếu nói nguyên chủ yếu đuối, nhưng lại kiên cường nuôi sống hai đứa trẻ.

Nhưng trong cảm nhận của nàng, vì một nam nhân mà đi tìm cái chết có chút không đáng.

Chính là không ngờ tới một chuyện nhỏ như vậy lại bị Lạc Tiểu Mai nhìn thấy lợi dụng làm ầm ĩ lên, còn dẫn tới An An bị đánh đến chảy cả máu đầu.

Vừa xuyên tới chỉ được khoảng một canh giờ, đại phòng Lạc gia đã đến gây sự hai lần, việc này khiến cho trong mắt Lạc Tiểu Băng tràn đầy lạnh lẽo.

Món nợ này sớm muộn gì nàng cũng sẽ tính toán với đại phòng Lạc gia, nhưng trước mắt nàng phải giải quyết chuyện của Lý quả phụ mới được.

Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra Lý quả phụ đang muốn trốn tránh trách nhiệm, cái này còn phải xem nàng có chịu hay không.

Đánh con trai của nàng, dù thế nào nàng cũng phải bắt kẻ đó trả giá đắt.

"Lạc Tiểu Mai bịa đặt chuyện của ta, ta sẽ tìm nàng ta nói rõ ràng, rốt cuộc là con mắt nào của nàng ta nhìn thấy ta câu dẫn con trai của bà, đến lúc đó để xem nàng ta có dám thề với trời hay không..." Nói tới đây, Lạc Tiểu Băng dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý quả phụ.

"Nhưng cho dù Lạc Tiểu Mai đáng giận cỡ nào, cũng không ra tay đánh con trai ta hôn mê bất tỉnh, đánh người chính là bà, tiền thuốc men tất nhiên phải do bà trả."

Lý quả phụ vừa nghe Lạc Tiểu Băng muốn mình bồi thường bạc, lập tức liền nổi đóa.

"Dựa vào cái gì mà phải bồi thường? Dựa vào cái gì mà bắt ta bồi thường? Rõ ràng là đường tỷ của ngươi khiêu khích mà, ngươi lại bắt ta bồi thường, bây giờ ta nghi ngờ tỷ muội các ngươi thông đồng với nhau lừa tiền của ta."

Càng nói, Lý quả phụ lại càng cảm thấy lời của mình có lý, mới vừa rồi còn có hơi chột dạ, giờ khắc này cũng trở nên đúng lý hợp tình.

Thấy Lý quả phụ càn quấy như vậy, Lạc Tiểu Băng không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt mở miệng, "Được rồi, nếu đã như vậy, chúng ta đến công đường thẩm vấn, để Huyện lão gia tới phán xét xem chuyện này ai đúng ai sai."

Lý quả phụ vừa nghe đến công đường thẩm vấn, đắc ý trên mặt cũng cứng lại.

Nếu thật sự phải lên công đường thẩm vấn, tiền đồ của con trai nhà mình không phải sẽ bị hủy sao?

Vì tiền đồ của con trai mình, Lý quả phụ khẽ cắn môi, thỏa hiệp nói, "Ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, ba lượng." Lạc Tiểu Băng báo ra một con số.

Sắc mặt Lý quả phụ thay đổi, móc từ trong ngực ra mấy chục đồng tiền, một bộ lợn chết không sợ nước sôi chơi xấu nói, "Ta chỉ có nhiêu đây, nhiều hơn thì không có, nếu ngươi không muốn, ta cũng chỉ có thể đâm đầu chết ở đây lấy mạng để đền."

"Được." Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Vậy bà tự đâm chết đi."

Nói xong, Lạc Tiểu Băng nhìn khắp các thôn dân xung quanh, có một vài thôn dân vừa mới làm ruộng xong quay trở về, còn chưa về đến nhà đã qua đây xem náo nhiệt, trong tay còn nông công cụ.

Lạc Tiểu Băng trực tiếp giật lấy một lưỡi liềm trong tay một người, sau đó nhét vào trong tay Lý quả phụ, lạnh lùng mở miệng, "Nếu mà đâm một nhát không chết được, đau cũng là chịu tội, không bằng bà dùng cái liềm này dứt khoát cắt cổ đi."

"A..." Lý quả phụ sợ tới mức vứt bỏ cái liềm trong tay xuống đất, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng như nhìn quái vật, gương mặt tái nhợt đi.

Con của bà ta còn chưa được làm quan, tất nhiên bà ta chưa muốn chết, chẳng qua không muốn bồi thường còn cố ý dọa Lạc Tiểu Băng, lại không ngờ Lạc Tiểu Băng lại không ra bài theo lẽ thường, thế mà thật sự dám bảo bà ta đi chết.

"Sao nào, nghĩ kỹ chưa, là muốn chết hay là muốn bồi thường tiền đây?" Lạc Tiểu Băng rèn sắt khi còn nóng.

"Ta... Ta bồi thường." Lý quả phụ sợ hãi, không dám lừa gạt Lạc Tiểu Băng, từ trong lòng móc ra một túi tiền, đổ hết bạc vụn bên trong ra đưa cho Lạc Tiểu Băng.

Số bạc vụn này không thừa không thiếu vừa đủ ba lượng.

Đưa bạc cho Lạc Tiểu Băng xong, Lý quả phụ sợ Lạc Tiểu Băng lại bắt bà ta phải đi chết, kinh hãi bỏ chạy.

Những thôn dân còn lại thấy không còn gì để xem, nên cả đám cũng đều tản đi.

Chẳng qua là trong lòng bọn họ, Lạc Tiểu Băng đã không còn là người có thể dễ bị bắt nạt như trước kia.

Đương nhiên, còn có một người không đi đó là vị Từ đại phu kia.

Chương 11: Nàng lúc nào luẩn quẩn trong lòng chứ?

Từ đại phu đánh giá Lạc Tiểu Băng, cứ luôn cảm thấy Lạc Tiểu Băng hơi khác so với lời đồn.

Lạc Tiểu Băng thoải mái mặc Từ đại phu đánh giá, lại cũng không quên nói lời cảm ơn, "Vừa rồi đa tạ Từ đại phu."

Tủy rằng cho dù không có Từ đại phu, nàng cũng có thể khiến cho Lý quả phụ phải hối hận vì đã tới lần này, nhưng có được Từ đại phu cố ý giúp đỡ, nàng cũng thật sự cảm kích.

Nói rồi, Lạc Tiểu Băng chuẩn bị trả tiền khám bệnh cho Từ đại phu.

Từ đại phu lại vẫy vẫy tay, "Tuy rằng thằng bé An An bây giờ không có vấn đề gì, nhưng dù sao cơ thể hư nhược, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, chỉ sợ..."

Từ đại phu không nói tiếp, nhưng ý tứ trong đó Lạc Tiểu Băng cũng rõ ràng.

Nhưng đã có nàng ở đây, nàng không thể nào để cho hai đứa trẻ xảy ra chuyện.

Từ đại phu không lấy bạc, Lạc Tiểu Băng cũng không miễn cưỡng, dù sao hiện giờ đúng là lúc nàng thiếu tiền, sau này sẽ nghĩ cách báo đáp ân tình của Từ đại phu.

Chờ sau khi Từ đại phu đi rồi, Lạc Tiểu Băng bế An An từ dưới đất lên.

Trọng lượng nhẹ bẫng, khiến trong lòng Lạc Tiểu Băng không nhịn được có chút chua xót.

Đứa bé này, cũng là vì quá đói mà.

Lạc Tiểu Băng vừa mới để An An nằm lên giường xong thì An An mở mắt.

"Mẹ ơi, chúng ta có bạc, có phải sẽ không cần chịu đói nữa không?"

An An hỏi như vậy Lạc Tiểu Băng cũng không thấy hơi bất ngờ, bởi vì sau khi Từ đại phu bắt mạch không lâu, nàng phát hiện An An đã tỉnh rồi, chỉ là nàng không ngờ đứa nhỏ này lại trầm ẩn như vậy, nhịn đến tận bây giờ mới mở mắt.

"Ừm, sau này mẹ sẽ không để các con đói bụng nữa." Lạc Tiểu Băng bảo đảm với An An.

Lạc Tiểu Băng đơn giản xử lý vết thương cho An An một chút, sau đó cũng ôm Nhạc Nhạc đến bên giường, hôn lên trán cả hai một cái, mới nói, "Được rồi, mẹ đi nấu đồ ăn cho các con, các con nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tỉnh lại sẽ có đồ ăn."

Hai đứa trẻ đều rất ngoan, gật đầu, cực kỳ hiểu chuyện.

Lạc Tiểu Băng thấy vậy rất vui mừng, ra khỏi phòng liền nhặt cái sọt vứt dưới đất lên, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn.

Nguyên liệu duy nhất chỉ có năm, Lạc Tiểu Băng chuẩn bị nấu một nồi canh nấm lớn.

Lấy nước cẩn thận rửa sạch nấm, Lạc Tiểu Băng đang định cắt ra, lại nghe thấy có người gọi nàng.

Lạc Tiểu Băng từ phòng bếp đơn giản thò đầu ra, lại thấy là Trương Trần thị đã rời đi trước đó.

"Thẩm thẩm, sao ngươi lại đến đây?"

"Ai da, đây không phải là thấy ba mẹ con các ngươi không có gì ăn, chắc lần này cũng không mua được lương thực, ta cố ý quay về nhà cầm vài thứ đến cho các ngươi chống đói sao."

Trương Trần thị vừa nói, cầm rổ đi đến trước mặt Lạc Tiểu Băng.

Chỉ là khi nhìn thấy mấy cây nấm Lạc Tiểu Băng để trên thớt, sắc mặt Trương Trần thị lập tức thay đổi, kéo lấy tay Lạc Tiểu Băng.

"Tiểu Băng à, thẩm biết cuộc sống của ngươi quá gian nan, nhưng đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, bây giờ con cái đang tuổi ăn tuổi lớn, ngươi không thể luẩn quẩn trong lòng lúc này."

Trương Trần thị tận tình khuyên bảo, vẻ mặt Lạc Tiểu Băng hoang mang, không rõ lời Trương Trần thị là sao.

Nàng luẩn quẩn trong lòng khi nào?

Thấy vẻ mặt Trương Trần Thị lo lắng sốt ruột, Lạc Tiểu Băng đành phải nói, "Thẩm à, ta không hề luẩn quẩn trong lòng."

Vất vả lắm mới sống lại lần nữa, tuy rằng kịch bản cầm trong tay có vẻ không ổn, nhưng từ trước đến nay nàng đều lạc quan, cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm chết.

Chỉ là lời này của Lạc Tiểu Băng, Trương Trần thị lại không tin, vẻ mặt có hơi nghiêm túc, "Tiểu Băng, nếu thật sự ngươi không muốn tìm cái chết, vậy thì nghe thẩm, vứt những cây nấm tán trắng này đi, cái này không ăn được."

Lời này vừa nói ra, Lạc Tiểu Băng mới hiểu được tại sao Trương Trần thị lại cho rằng nàng muốn tìm cái chết.

Tuy rằng chỉ là hiểu lầm, nhưng trong lòng Lạc Tiểu Băng lại cảm thấy ấm áp.

Chương 12: Mẹ à. chúng ta sẽ chết sao?

"Thẩm hiểu lầm rồi." Ở trong thôn, khó có Trương Trần thị đối xử thật lòng với nàng, Lạc Tiểu Băng cũng không định giấu diếm bà ta, "Thật sự thì có một vài loại nấm đúng là có độc, nhưng loại nấm này thì không có độc, trước đây sở dĩ thôn dân ăn vào chết người, là bởi vì bọn họ ăn phải nấm độc."

Trương Trần thị vẫn không thể tin được, Lạc Tiểu Băng liền cầm cây nấm lên, đọc tên của chúng, "Những loại nấm này thì đều có thể ăn, hơn nữa mùi vị còn rất thơm ngon, trước đây ta đã ăn thử rồi, đều không có chuyện gì cả."

"Ngươi thật sự đã từng ăn rồi sao?" Trương Trần thị tỏ ra hòa hoãn, những vẫn rất lo lắng.

"Thật sự." Lạc Tiểu Băng khẳng định gật đầu.

Thấy vậy Trương Trần thị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, có chút nghĩ mà sợ nói, "Không phải tìm đường chết thì được rồi, cuộc sống này khổ cực rồi cũng sẽ có ngày tốt thôi."

Nói rồi, Trương Trần thị xốc cái rổ lên, lộ ra bên trong là một quả trứng gà cùng một ít lương khô.

Khiến cho Lạc Tiểu Băng kinh ngạc chính là, bên trong vậy mà có một ít muối thô.

"Thẩm cũng chẳng có thứ gì tốt, những cái này ngươi lấy trước đi." Trương Trần thị nói, cũng không đợi Lạc Tiểu Băng nhận ra, đã để hết những thứ trong rổ lên bệ bếp cạnh Lạc Tiểu Băng.

Hốc mắt Lạc Tiểu Băng có hơi hồng.

Người trong thôn đều sợ Trương Trần thị, bởi vì bà ta rất chua ngoa đanh đá, nhưng chỉ có nàng biết, Trương Trần thị là một người có lòng tốt.

Cho dù cuộc sống của Trương Trần thị cũng không được tốt lắm, nhưng những năm gần đây Trương Trần thị lại không ít lần giúp đỡ nguyên chủ.

Lạc Tiểu Băng cũng không từ chối Trương Trần thị, chỉ yên lặng nhận lấy đồ.

Phần nhân tình này, nàng nhận lấy, sau này nàng nhất định sẽ báo đáp thật tốt.

Lạc Tiểu Băng lấy từ trong sọt ra mấy cây nấm, đưa cho Trương Trần thị, "Nếu thẩm tin tưởng ta, thì lấy về nấu canh đi, ta dám đảm bảo thứ này không có đọc, hương vị cũng rất tươi ngon."

Trương Trần thị nháy mắt có hơi do dự, dù sao người trong thôn đều sợ ăn nấm, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy đặt ở trong rổ của mình.

"Tất nhiên ta tin ngươi rồi, ta đây nhận lấy đi, mấy đứa nhỏ còn chờ ăn cơm, ta cũng không ở lâu nữa."

Trương Trần thị nói xong thì mang theo đồ rời đi.

Chờ sau khi Trương Trần thị đi rồi, Lạc Tiểu Băng liền bắt đầu chuẩn bị bữa cơm đầu tiên sau khi đến nơi này.

Rất nhanh, trong phòng bếp đã bay đã ra mùi thơm, An An Nhạc Nhạc vốn đang ngủ ngửi được mùi thơm liền tỉnh lại, cũng không đợi Lạc Tiểu Băng gọi, hai đứa đã chạy tới phòng bếp.

"Thơm quá mẹ ơi, Nhạc Nhạc đói, muốn ăn."

Nhạc Nhạc nghển cổ nhìn cái cái nồi nhỏ trên kệ bếp giản dị, đôi mắt sáng lấp lánh thật đáng yêu.

An An không nói gì, chỉ nhìn những thứ trong nồi, môi mím chặt.

Lạc Tiểu Băng bị biểu cảm của Nhạc Nhạc mê hoặc, cũng không nhìn ra thần sắc của An An có gì không đúng, cười nói, "Hai đứa các con đi rửa tay trước đi, mẹ sẽ cho các con ăn no."

Hai đứa An An Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên khúc gỗ trong phòng bếp.

Trong nhà không có bàn ghế, cũng không có bát, Lạc Tiểu Băng liền dùng ống trúc thay bát, múc cho hai đứa nhỏ mỗi đá một chén canh nấm to.

Nhạc Nhạc đã đói bụng từ lâu, gấp gáp không chờ được đã uống một ngụm.

"Ưm, ngon lắm." Nói xong, Nhạc Nhạc lại chu cái miệng nhỏ lên.

Mà An An cũng vừa ăn một miếng thì hai mắt sáng rỡ.

Lạc Tiểu Băng cũng múc cho mình một chén, canh nấm dại vào bụng, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.

Đợi sau khi An An Nhạc Nhạc ăn canh nấm dại xong, Lạc Tiểu Băng lại cho mỗi đứa một bát canh trứng, hai đứa nhỏ ăn đến cực kỳ thỏa mãn.

Chỉ là, khi Lạc Tiểu Băng đang dọn dẹp lại phòng bếp, An An vẫn không chịu đi ra ngoài.

Lạc Tiểu Băng phát hiện có điều dị thường, liền nhìn về phía An An, "Làm sao vậy? Có gì muốn nói với mẹ sao?"

An An gật đầu, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Lạc Tiểu Băng, "Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?"

Chương 13: Lên trấn trên

"Sao An An lại hỏi như vậy?" Lạc Tiểu Băng rất ngạc nhiên khi nghe An An hỏi như vậy.

An An cúi đầu xuống, rầu rĩ nói, "An An biết mẹ rất mệt mỏi, An An không sợ chết."

Thấy An An lại nhắc đến chết, rốt cuộc Lạc Tiểu Băng cũng cảm thấy không thích hợp.

Buông việc trong tay, Lạc Tiểu Băng ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với An An, kiên nhẫn giải thích, "An An, mẹ đảm bảo, chúng ta đều sẽ sống thật tốt, sẽ không phải chết. Nhưng An An, con nói cho mẹ biết, tại sao con lại cảm thấy chúng ta sẽ chết vậy?"

An An nghe vậy, nhìn về phía chỗ nấm còn thừa lại, "Những cây nấm đó, người trong thôn nói, ăn vào sẽ chết người."

An An ngẩng đầu, nhìn Lạc Tiểu Băng, xác nhận lại, "Mẹ, chúng ta thật sự sẽ không chết chứ? Có phải người trong thôn cố ý lừa An An không ạ?"

Lạc Tiểu Băng nghe vậy, cổ họng nghẹn ngào, hốc mắt chua xót một trận.

Đứa nhỏ này, rõ ràng cho rằng nấm có độc, lại vẫn ngoan ngoãn ăn, quả thực khiến người ta đau lòng.

Cố nén nước mắt, Lạc Tiểu Băng gian nan mở miệng, "Nếu An An cho rằng có độc, vì sao lại ăn?"

"Bởi vì An An biết, mẹ nuôi con và muội muội rất vất vả, An An không muốn để mẹ vất vả nữa."

Nói xong, An An lại nói, "Chỉ cần ở bên cạnh mẹ thì An An không sợ gì cả."

Nghe An An nói vậy, Lạc Tiểu Băng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một tay ôm An An vào lòng, nước mắt trong hốc mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

"An An sẽ không chết, mẹ cũng không vất vả, nhất định mẹ sẽ cố gắng cho An An một cuộc sống thật tốt." Lạc Tiểu Băng hứa hẹn.

Sau đó, Lạc Tiểu Băng dạy An An nhận biết nấm, cũng nói cho cậu biết, loại nấm nào không biết thì không thể ăn, bởi vì ăn vào thì thật sự sẽ chết người.

Đôi mắt An An vẫn luôn sáng ngời, bởi vì đã biết có loại nấm không có độc, như vậy nghĩa là một thời gian rất dài nữa, cậu, mẹ cùng với muội muội sẽ không bị đói bụng nữa.

Hiểu lầm được giải quyết, Lạc Tiểu Băng nấu nước cho bọn trẻ rửa mặt, đợi làm xong hết mọi việc sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Bởi vì không có tiền mua nến, tối lửa tắt đèn không thể làm gì cả, Lạc Tiểu Băng chỉ có thể cùng hai đứa nhỏ đi ngủ sớm.

Hôm sau, sáng sớm Lạc Tiểu Băng đã tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra miệng vết thương của An An.

Bởi vì tối hôm qua khi cậu rửa mặt, Lạc Tiểu Băng dùng linh tuyền, cho nên miệng vết thương của An An gần như lấy tốc độ mắt thường có thể thấy tốt hơn nhiều.

Nhưng vì phòng ngừa người khác nghi ngờ, Lạc Tiểu Băng vẫn vải băng trán lại cho An An.

Bởi vì có chuyện trước đó, Lạc Tiểu Băng không dám để hai đứa bé ở nhà một mình nữa, vì thế sau bữa sáng ăn canh nấm dại, Lạc Tiểu Băng liền dẫn hai đứa bé theo đi hái nấm, thuận tiện còn nhặt về rất nhiều hạt thông.

Mấy ngày kế tiếp, Lạc Tiểu Băng liền vội vàng phơi nấm, phơi hạt thông, lột hạt thông, xào hạt thông.

Đợi đến khi chuẩn bị mọi thứ xong, Lạc Tiểu Băng liền đeo sọt lên, mỗi tay dắt một đứa trẻ, đi lên trấn trên.

Trấn Tây Hà cách thôn Đại Hưng không gần, đợi mẹ con ba người đến trấn, đã là một canh giờ sau.

Lạc Tiểu Băng cũng không thèm nghỉ ngơi, trực tiếp tìm một người hỏi cửa hàng mứt cách cửa trấn gần nhất, chuẩn bị chào hàng hạt thông của mình.

Chỉ là, Lạc Tiểu Băng vừa mới dừng lại trước quầy mứt, đang định buông sọt lấy hạt thông bên trong ra, một giọng nói tràn đầy ác ý đã vang lên từ một phía.

" y da, kẻ xấu xí này ở đâu ra vậy? Xấu như vậy đừng có ra ngoài dọa người chứ, dọa người ta sợ thì ngươi bồi thường được à?"

Lạc Tiểu Băng cảm thấy giọng nói này quen quen, quay đầu nhìn lại, ngay khi thấy rõ mặt ngươi kia, đồng tử đột nhiên co rút, một loại cảm xúc căm hận quanh quẩn trong lòng.

Chương 14: Mẹ đẹp nhất

Lạc Tiểu Băng biết, cảm xúc đột ngột của mình kia là ảnh hưởng từ ký ức của nguyên chủ.

Nàng có quen biết người trước mặt này tràn đầy ác ý với nàng này.

Cũng là người thôn Đại Hưng, tên Triệu Kim Sơn, cha mẹ chết sớm, vì khi ông bà nội còn sống lơ là không dạy dỗ, tên thường gọi Triệu lưu manh.

Bốn năm trước, nguyên chủ mới sinh xong không lâu, Triệu lưu manh này nửa đêm lẻn vào nhà nàng, ý đồ muốn làm nhục nguyên chủ.

Cũng là lần đó, nguyên chủ vì tự bảo vệ trong sạch của mình, mới quyết tuyệt làm bị thương gương mặt của mình.

Mà Triệu lưu manh kia thấy vết thương trên mặt nguyên chủ sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương, sợ chuyện này bung bét ra nên vội vàng bỏ chạy.

Sau đó, nguyên chủ liền chưa từng gặp lại Triệu lưu manh, chỉ nghe nói hắn đã dọn lên trấn trên, còn thành thân ở trấn trên.

Mà nguyên chủ, lại vì hắn ta mà hủy dung.

Bởi vì gương mặt đã bị hủy hoại, mấy năm nay nguyên chủ bị người khác phỉ nhổ chửi rủa, nội tâm cực kỳ đau khổ tự ti.

Mà tên Triệu lưu manh hắn ta, thấy hắn ta mặc trên người bộ xiêm y làm bằng vải bông, trên ta còn cầm theo một cái ngọc ban chỉ nhìn cũng không khá đẹp, có vẻ như cuộc sống cũng không tồi.

Người như vậy, sao có thể yên ổn sống qua ngày được chứ?

Đáy mắt Lạc Tiểu Băng thoáng vụt lên tia lạnh lẽo.

Mà Triệu lưu manh trào phúng Lạc Tiểu Băng xong rồi, lúc này hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ xấu xí trước mặt này chính là Lạc Tiểu Băng, khí thế tăng lên nhìn về phía ông chủ của cửa hàng mứt quả.

"Ông chủ Ngô, ông có còn muốn làm ăn với ta không? Cái người buồn nôn này đứng ở đây thì bảo ta chọn đồ kiểu gì? Nếu khách nhân của Phúc Mãn Lâu chúng ta ăn mứt nhà ông hỏng bụng thì làm sao, ông có gánh nổi không?"

Ông chủ cửa hàng mứt quả nghe vậy, vội vàng vòng qua sạp hàng, đi tới trước mặt Lạc Tiểu Băng, nhấc tay xua đuổi, "Đi đi đi, ăn mày thì tránh sang một bên, đừng cản trở ta làm ăn buôn bán.

Như vậy vẫn còn chưa đủ, ông chủ Ngô lại một lần nữa duỗi tay đẩy Nhạc Nhạc ra.

"Ông dám đẩy một cái thử xem?" Lạc Tiểu Băng tiến lên bảo vệ Nhạc Nhạc, âm thanh rất lạnh lẽo.

Ông chủ Ngô đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia của Lạc Tiểu Băng, trong nhất thời lại có hơi sợ hãi.

Ngay sau đó lại tiếp tục xua đuổi, "Mau tránh ra mau tránh ra, đừng có đứng chắn trước cửa tiệm của ta, thật xui xẻo."

Lạc Tiểu Băng híp mắt nhìn thoáng qua ông chủ Ngô kia, ngay sau đó nắm tay An An Nhạc Nhạc liền rời đi.

"Triệu quản sự, người này đã đuổi đi, xin hỏi hôm nay ngài muốn chọn mua cái gì? Vì để tạ lỗi, hôm nay ta sẽ tự mình giao hàng đến Phúc Mãn Lâu."

Theo Lạc Tiểu Băng đi càng lúc càng xa thì âm thanh cũng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng cũng không nghe thấy gì nữa.

Mà lúc này, Nhạc Nhạc kéo tay Lạc Tiểu Băng.

Lạnh lẽo trên mặt Lạc Tiểu Băng tan đi một chút, mới cúi đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc.

Lúc này, vành mắt Nhạc Nhạc đỏ hoe, vẻ mặt đầy uất ức, "Mẹ, bọn họ thật xấu."

Bắt nạt mẹ thì đều là người xấu.

Thấy Nhạc Nhạc đã sắp khóc, Lạc Tiểu Băng ngồi xổm xuống, xoa đầu Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc ngoan, trên đời này tuy rằng cũng có người xấu, nhưng cũng sẽ có người tốt."

Thế giới của trẻ con hẳn là rất hồn nhiên, Lạc Tiểu Băng không hy vọng Nhạc Nhạc để lại bóng ma tâm lý trong lòng.

Nhạc Nhạc cái hiểu cái không, lại nghiêm túc nhìn mặt Lạc Tiểu Băng, nói, "Mẹ không xấu, mẹ dễ nhìn nhất, Nhạc Nhạc thích mẹ nhất."

Nói rồi, nâng gương mặt tươi cười lên, nhìn về An An bên cạnh, "Ca ca, ca nói đúng không?"

Khuôn mặt nhỏ của An An lúc này căng thẳng, trong mắt còn mang theo tức giận với chuyện của đối phương, nghe muội muội hỏi như vậy, An An mới đối diện với ánh mắt của Lạc Tiểu Băng, vô cùng chắc chắn mở miệng, "Mẹ là đẹp nhất."

Nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt của hai cái bánh bao nhỏ, Lạc Tiểu Băng biết, bản thân mình trong mắt bọn chúng là đẹp nhất.

Ở trong mắt của trẻ con, thật ra không phân biệt xấu đẹp, chỉ phân ra tốt xấu.

Nhưng tuy là như vậy, tâm lý của hai đứa bé Lạc Tiểu Băng vẫn hiểu rõ ràng, trong lòng mềm nhũn.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất