Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Chương 57 Muốn bồi thường

Lo lắng của Trương Trần thị đã thành sự thật.

Thật ra cũng không phải là do ăn nấm mà dẫn đến chết người.

Lạc Tiểu Băng giữ mấy người Trương Trần thị ở lại ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Lạc Tiểu Băng vốn là muốn Trương Trần thị học cách xử lý hạt thông của nàng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

"Tiểu Băng, Lạc Tiểu Băng, ngươi ra đây." Có người hô lên.

Trương Trần thị nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, vẻ mặt khẩn trương, "Tiểu Băng, không phải thật sự xảy ra chuyện đấy chứ?"

Lạc Tiểu Băng cũng nhíu mày, nhưng vẫn cực kỳ trấn định như trước, "Thẩm không cần lo, ta đi mở cửa."

Nói rồi, Lạc Tiểu Băng nhờ Trương Hạnh Hoa trông hai đứa nhỏ giúp, rồi đi ra ngoài viện môn.

Nhìn qua khe cửa cùng với tiếng ồn ào bên ngoài thì có thể thấy người đến cũng không ít, có vẻ tất cả người lên trấn trên đều đã quay về.

Quả nhiên, cổng tre xập xệ vừa mở ra, Lạc Tiểu Băng liền thấy bên ngoài có một đám người đang đứng, cả đám thoạt nhìn đều hùng hùng hổ hổ.

"Tiểu Băng, sao ngươi có thể như vậy? Hại chúng ta cực khổ bận việc cả một buổi sáng, không bán được cái gì không nói, còn vô duyên vô cớ bị người ta xem thường đánh mắng."

Vừa mở cửa ra, Vương Đại Anh đứng đối diện Lạc Tiểu Băng lập tức chỉ trích một hồi.

Mà lúc này Vương Đại Anh thoạt nhìn có hơi chật vật, tóc tai rối bời, trên mặt còn bị cào rách, rõ ràng là đã đánh nhau với người ta.

Có Vương Đại Anh dẫn đầu, những người khác tất nhiên cũng phụ họa theo.

"Đúng vậy, mọi người đều là đồng hương, sao ngươi có thể lừa dối mọi người như vậy? Bình thường nếu không phải đồng hương chúng ta chiếu cố ngươi, mẹ con ba người các ngươi đã chết đói hết rồi."

"Tiểu Băng, việc này cũng không thể tính như vậy, thời gian của mọi người đều đáng quý, cũng không thể lãng phí như vậy được, ngươi phải phụ trách... Như vậy đi, chúng ta cũng không muốn nhiều, ngươi bồi thường chúng ta mỗi người mười văn tiền, việc này liền coi như xong."

Mọi người ta một lời ngươi một câu, Lạc Tiểu Băng không thể chen miệng vào.

Trương Trần thị ở phía sau nghe thấy mấy lời này, tức đến nỗi suýt chút nữa ngã ngửa.

"Hữu Tài gia, lời này của mụ thật đúng là có lòng." Trương Trần thị chỉ vào một phụ nhân mập mạp mà mắng, "Mụ nói mụ có chiếu cố đến mẹ con ba người các nàng, mụ cho nàng một đấu gạo hay là cho nàng một bát canh? Nói ra câu này mà mụ không biết ngượng à?"

"Còn có mụ nữa, Lý Tú Nga, mặt mụ còn dày hơn cả mông nữa phải không? Dựa vào đâu mà Tiểu Băng phải cho các người mười văn tiền? Chỉ với mặt dày hơn mông này xem như của hiếm mà cho người ta vây xem cũng chẳng đáng mười văn tiền."

Tiếp đó, Trương Trần thị liền chỉ vào đám người ngoài cửa: "Một đám các ngươi nói chuyện chẳng có lương tâm chút nào, Tiểu Băng cũng chẳng bảo các ngươi lên núi, cũng chẳng bảo các ngươi lên trấn trên bán đồ, mấy người các ngươi không biết từ đâu nghe được mấy thứ kia có thể bán lấy tiền, tự mình không bán được thì thôi còn không biết xấu hổ tìm Tiểu Băng chịu trách nhiệm, ta thấy cả đám các người đều là quỷ thắt cổ trát phấn mà không biết xấu hổ."

Không thể không nói, sức chiến đấu của Trương Trần thị rất mạnh, Lạc Tiểu Băng nghe thấy đều rất hả giận.

Mà các thôn dân nhất thời cũng bị mắng đến ngu luôn, hoàn toàn không nghĩ ra được cách phản bác.

Lúc này, trong đám người có người mở miệng, "Chúng ta nghe thấy ở đâu, còn không phải là con dâu bà lỡ miệng nói cho chúng ta biết hay sao."

Trương Trần thị vừa nghe, lại thấy người nọ là con dâu nhà hàng xóm Vương Kim Hà, trong nhất thời không thốt ra được lời nào.

Không phải là tức Vương Kim Hà, mà là tức vì cô con dâu không khiến người ta bớt lo lắng nhà mình.

Vốn bà còn tưởng rằng mình đúng lý hợp tình mà trút giận lên người mọi người, mà sau khi biết mọi chuyện có liên quan đến nhà mình, rốt cuộc bà cũng không thể nào tiếp tục nữa, mặt lúc trắng lúc xanh, có khó coi.

Trương Đại Lang ở phía sau nghe được chuyện hôm nay có liên quan đến Diệu Thúy Lan, trên mặt đầu tiên là khiếp sợ cùng không thể tin, ngay sau đó gương mặt lại đầy áy náy.

"Đúng vậy, nếu không phải là con dâu nhà bà nói ra việc này, chúng ta làm sao mà biết được? Con dâu bà nói, những thứ này có thể bán là do Lạc Tiểu Băng nói. Chúng ta không bắt Lạc Tiểu Băng chịu trách nhiệm, không tìm Lạc Tiểu Băng, chẳng lẽ lại tìm Trương gia các ngươi? Trương gia các ngươi chẳng lẽ nguyện ý bồi thường tiền cho chúng ta sao?"

Thấy Trương Trần thị đã nguôi ngoai, Lý Tú Nga vừa rồi bị Trương Trần thị mắng châm chọc.

"Cho dù việc này là tìm Lạc Tiểu Băng hay là tìm người Trương gia bà, tóm lại mọi chuyện cần phải được giải quyết, không phải Trần Nhị Muội bà bồi thường thì chính là Lạc Tiểu Băng bồi thường, nếu không chuyện không xong được." Vương Đại Anh cũng phụ họa.

Lúc này, Lạc Đại Phú vẫn luôn đứng ở một bên tiến lên, mang theo dáng vẻ trưởng bối nhìn Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng à, chuyện này cũng là do ngươi dựng lên, ngươi xem mọi người đều tức giận như vậy, dù sao cũng có câu dĩ hòa vi quý, ngươi vẫn nên lấy tiền ra đi."

Trên thực tế, lúc này trong lòng Lạc Đại Phú đã cực kỳ nén giận, hắn ta không chỉ muốn mười văn tiền này là xong.

Là hắn ta cho cả nhà bỏ hết mọi việc đi hái nấm nhặt quả thông, nếu không thể lấy chút tiền về nhà thì hắn ta còn mặt mũi nào chứ?

Cho nên, trên đường quay về hắn ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Lạc Tiểu Băng bỏ tiền ra, hắn ta có thể dùng cớ hiếu kính bà nội, để thu tất cả những số tiền khác vào tay.

Lạc Đại Phú giỏi tính toán cỡ nào Lạc Tiểu Băng không biết, nhưng nàng nhìn Lạc Đại Phú mang dáng vẻ trưởng bối thì Lạc Tiểu Băng cảm thấy cực kỳ ghét, trực tiếp mở miệng đáp trả:

"Lời này của đại bá ta nghe không hiểu, sao lại nói mọi chuyện đều do ta dựng lên? Ta có tự mình nói với mọi người những thứ kia có thể bán lấy tiền không? Hay là ta bảo mọi người phí công lên núi? Hay là ta bảo mọi người đi trấn trên bán đồ? Hay là ta không cho các người bán được đồ?"

Lạc Tiểu Băng rất có khí thế tiếp tục chất vấn, mọi người ở đây đều cứng hóng.

Đúng thật, những lời này đều không phải Lạc Tiểu Băng nói, mà là Diệu Thúy Lan lỡ miệng nói ra trước mặt Vương Kim Hà, sau đó Vương Kim Hà truyền ra.

Toàn bộ quá trình Lạc Tiểu Băng đều không hề tham dự.

Thấy mọi người không hề hé răng, Lạc Tiểu Băng lại nhìn về phái Lạc Đại Phú, "Đại bá nói dĩ hòa vi quý, muốn dùng tiền mua hòa khí, vậy sao đại bá không tự mình bỏ tiền mua hòa khí đi?"

Vô duyên vô cớ bắt nàng chịu trách nhiệm, bắt nàng bỏ bạc? Dựa vào cái gì chứ?

Có liên quan gì đến nửa mao tiền của nàng à? Không hề có!

Người khác mất hòa khí với nhau thì liên quan gì đến nàng? Nàng lại không nhờ những người này để sống, cho bọn họ thêm một cái mặt cười nàng cũng chẳng có thêm được miếng cơm nào.

Lạc Đại Phú bị Lạc Tiểu Băng mắng lại, sắc mặt khó có, "Việc này không liên quan gì đến ta, sao ta phải bỏ tiền?"

"Vậy đại bá, việc này ông cảm thấy có liên quan gì đến ta sao?" Lạc Tiểu Băng hỏi lại, "Thật sự ta không hiểu, chuyện này quăng tám sào cũng không liên quan gì đến ta thì sao lại đổ trách nhiệm lên đầu ta."

"Chẳng lẽ các người nghe nói thần tiên bảo ta ở nhà thì thần tiên sẽ cho ta cái ăn, các ngươi cũng sẽ không thèm làm gì mà ngồi lì ở nhà cả ngày chờ thần tiên sao, nếu thần tiên không tới cho các người đói chết, các người cũng đều tới trách ta mời thần tiên không được sao?"

Lạc Tiểu Băng cười nhìn mọi người, đôi con ngươi nhìn về phía người nào, trong lòng người đó đều sẽ không hiểu sao run rẩy, không dám nhìn trực diện nữa.

"Hôm nay Lạc Tiểu Băng ta để lại lời ở đây, Lạc Tiểu Băng ta cho đến bây giờ không phải là loại người coi tiền như rác, nếu các ngươi muốn ta vô duyên vô cớ cho các ngươi tiền là không thể nào, thật sự không được, chúng ta có thể đến nha môn mà nói, nếu Huyện thái gia phán ta bồi thường, Lạc Tiểu Băng ta sẽ không nói hai lời."

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất