Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Chương 59 Giấy miễn trách nhiệm

Lạc Tiểu Băng đã tìm kiếm bóng dáng Lạc Đại Phú ngay khi Vương Đại Anh nhắc đến Lạc Đại Phú, lại không hề tìm thấy.

Nhìn về phía con đường vào thôn, khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng dáng Lạc Đại Phú biến mất trong tầm mắt của nàng.

Thì ra, ngay khi Lạc Đại Phú nghe thấy tiếng của Trương Đức Vọng thì biết kế hoạch hôm nay đã thất bại, nên thừa dịp mọi người không chú lén bỏ đi.

Đừng nói, tên Lạc Đại Phú này chạy cũng đúng lúc, nếu không bây giờ thật sự đụng phải Trương Đức Vọng, vậy thì chẳng còn mặt mũi nào.

Đầu sỏ gây tội không ở đây, những thôn dân đúng là bị xúi giục mới có chuyện hôm nay, gương mặt của Trương Đức Vọng khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, nhưng lúc này lại không nói gì.

“Trưởng thôn, ngài xem, việc hôm nay không phải chủ ý của chúng ta, để Tiểu Băng dạy chúng ta nhận biết nấm tán cùng thu hoạch hạt thông…” Vương Đại Anh hậm hực mở miệng.

Những thôn dân khác cũng đồng tình, tất cả đều nhìn chằm chằm Trương Đức Vọng, ai cũng không muốn mất đi cơ hội kiếm tiền.

Trương Đức Vọng lại chỉ hừ lạnh một tiếng, “Việc này ta không làm chủ được, các người tự đi hỏi Tiểu Băng đi.”

Lúc này mọi người đều nóng nảy, trước đó khi bức ép người ta sao lại không động não chứ?

Mọi người vừa nghe trưởng thôn nói như vậy thì lại nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Băng, lại vừa vặn đối diện với gương mặt lạnh lùng của Lạc Tiểu Băng, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi trong lòng, nên lúc này không ai dám mở miệng, trong nhất thời hiện trường rơi vào giằng co.

Cuối cùng vẫn là da mặt của Vương Đại Anh tương đối dày, gương mặt hơi hướng về phía trước nói, “Tiểu Băng này, vừa rồi thật sự không phải, thẩm cũng là hồ đồ trong chốc lát, ngươi đại nhân đại lượng nên cũng không cần so đo với thẩm chứ?”

Lời này của Vương Đại Anh như một lời bắt nhịp, những người khác cũng không còn ngại ngùng nữa, sôi nổi xin lỗi Lạc Tiểu Băng.

Thấy vậy, Lạc Tiểu Băng mới mở miệng, “Dạy mọi người cách nhận biết nấm tán cùng thu hoạch quả thông cũng không phải không được, nhưng ta có điều kiện.”

Dù sao đúng là nàng cũng cần người hỗ trợ làm việc, bọn họ cũng đúng là bị người khác xúi giục, cho nên cũng không thể không thể không cho bọn họ cơ hội.

Nhưng cho cơ hội là một chuyện, nàng cũng cần nói quy định mình đề ra.

Mọi người vừa nghe Lạc Tiểu Băng nói, cũng chẳng bận tâm có điều kiện hay không, vẻ mặt tất cả mọi người đều rất phấn khích.

“Tiểu Băng, ngươi giúp chúng ta kiếm tiền, có điều kiện cũng hợp lý, chúng ta đều đồng ý.”

“Đừng vội đồng ý, trước hết nghe hết yêu cầu của ta đã.” Giọng nói của Lạc Tiểu Băng vẫn lạnh lùng như vậy.

Mọi người nghe vậy đều vội ngậm miệng, chờ Lạc Tiểu Băng lên tiếng.

“Mọi người đều biết, trong núi sâu có dã thú, trong rừng núi này cũng có không ít thứ nguy hiểm, nếu mọi người vì tiền tài mà chạy vào trong núi, vậy nếu có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”

Sở dĩ trước đó trưởng thôn không đồng ý đề nghị của nàng là vì sợ mọi người vì kiếm tiền mà chạy vào trong núi sâu, nếu thật sự như vậy, thì chỉ có chuyện bỏ mạng.

Nàng có thể không kiếm phần tiền kia, nhưng lại không thể vì tiền mà để người khác đi liều mạng.

Những điều này nàng sẽ không nói, nàng chỉ biết cảnh cáo những người này, nếu nổi lên lòng tham, vậy thì nàng không chịu trách nhiệm.

Nếu không sau này ai cũng chạy vào trong núi sâu, vậy chẳng phải sẽ rất loạn sao?

“Chúng ta giúp ngươi đi hái đồ nếu xảy ra chuyện ngươi không chịu trách nhiệm thì ai chịu chứ?” Ngay lúc này, một người mở miệng.

Lạc Tiểu Băng nhìn lại, lại là Lý quả phụ.

Lúc này Lý quả phụ dùng vẻ mặt không có ý tốt nhìn nàng.

Khóe môi Lạc Tiểu Băng hơi cong lên, còn chưa mở miệng, Trương Đức Vọng đã tức đến râu rung lên, “Giúp Tiểu Băng hái đồ? Lý Xuân Mai, nếu bà không muốn kiếm tiền, thì bà nhân lúc còn sớm về nhà đi, ở đây nói linh tinh làm gì, việc kiếm tiền này không cần đến bà đâu.”

Lý quả phụ nghe vậy sắc mặt thay đổi, lại không đủ dũng khí quay người đi.

Con của bà ta hiện chỉ là một tú tài, còn cần thi khoa cử lập công danh, ruộng đất trong nhà cũng không nhiều lắm, lại vừa đền bù ba lượng bạc, đúng là lúc thiếu tiền.

Thấy Lý quả phụ ngừng lại, Trương Đức Vọng mới hừ nhẹ một tiếng, nói với mọi người, “Hôm nay ta sẽ nói thẳng ở đây, ai muốn kiếm tiền từ chuyện này, không màng đến an toàn của bản thân mà vào núi, vậy thì chết cũng xứng đáng, đừng để đến lúc đó lại đến tìm ta đòi công bằng, nếu các người không quản được bản thân mình, nhân lúc còn sớm thì đừng làm chuyện dại dột.”

Nghe xong lời này, ai sẽ dám tiếp tục chứ?

Tất nhiên bọn họ cũng tiếc mạng, ai sẽ muốn mình gặp phải chuyện gì không thể qua khỏi chứ?

Hơn nữa, dưới chân núi một vùng rừng thông cũng rất lớn, chỉ cần hái ở đó cũng kiếm được không ít, ai nói tiền này thì không được kiếm chứ?

Vậy nên cũng không ai rời đi.

Kết quả này nằm trong dự kiến của Lạc Tiểu Băng, cũng không cảm thấy gì cả.

“Ngoài ra còn chuyện này nữa, một số loại nấm tán có thể ăn, nhưng nấm có độc có thể chết người, mọi người nếu không học cho tốt, hái phải nấm có độc bản thân ăn vào hoặc là để cho người khác ăn mất mạng, chuyện này ta cũng không chịu trách nhiệm.”

Nếu nàng đã dạy tất nhiên sẽ dạy thật cẩn thận, mỗi lần hái được cũng sẽ kiểm tra, nhưng sợ rằng có người cố ý làm việc xấu, mượn chuyện nấm có độc cố ý gây sự.

Tóm lại, những người này là đức hạnh gì nàng cũng đã biết rồi, có hơi hư hỏng nhưng thật ra không phải xấu, nhưng lại chẳng phải lương thiện gì, lại đều là những người gió chiều nào che chiều ấy, nên phải ngăn chặn hết mọi khả năng xảy ra chuyện.

Mọi người đều muốn kiếm tiền, cũng cảm thấy bọn họ cũng không thể ngu ngốc đến nỗi hái phải nấm độc, nên cũng không ai phản bác lại lời của Lạc Tiểu Băng, sôi nổi gật đầu đồng ý.

Nhưng Lạc Tiểu Băng cũng không tin tưởng bọn họ, biết bọn họ lúc này cũng chỉ là vì kiếm tiền mà đồng ý ngay lập tức, sau này nếu xảy ra chuyện lại phản bội, cho nên Lạc Tiểu Băng nhờ trưởng thôn lập giúp một phần quy tắc.

Phần quy tắc này tương đương với một giấy miễn trách nhiệm, nói rõ nếu ai muốn bỏ mạng trong núi hoang rừng sâu hoặc là ai chạm phải nấm có độc, xảy ra chuyện, nàng đều sẽ không chịu trách nhiệm.

Sau khi tất cả mọi người đã điểm chỉ xong, Lạc Tiểu Băng liền ra một giá.

Nấm nàng thu mua của họ tám văn tiền một cân, quả thông thu mua năm văn một cân, đều cao hơn so với giá thu mua của Trương gia một chút.

Nhưng sau khi Lạc Tiểu Băng định giá xong, cũng nói rõ mỗi ngày sẽ thu mua trước giờ Thân (trước 5h chiều), khi thu ngày hôm sau sẽ thanh toán tiền của ngày hôm trước.

Sở dĩ không thanh toán ngay, là vì không muốn để bọn họ biết trên người nàng có tiền, ra vẻ phải bán đi mới có thể có tiền để trả cho bọn họ.

Mọi người vừa nghe nấm tán thế mà bán với giá tám văn, những quả thông khô chỉ có thể làm củi đốt còn trị giá năm văn, cả đám đều trợn to hai mắt.

Bọn họ trong quá khứ đã dẫm nát biết bao nhiêu tiền rồi chứ?

Sau khi khiếp sợ qua đi, lại là sung sướng, cuối cùng thì những thứ kia cũng đáng giá, vậy không phải cho thấy bọn họ có thể kiếm rất nhiều tiền sao?

Bởi vì vui sướng, tuy Lạc Tiểu Băng nói hôm sau mới trả tiền được khiến bọn họ không vui vẻ cho lắm, nhưng lại không có ai phản đối.

“Khi ta nhận đồ, ta sẽ đều kiểm tra ngay tại chỗ, ở chỗ của ta không cho phép xuất hiện thủ đoạn gian dối hay chuyện thật giả lẫn lộn, nếu có người phạm phải, lần sau nhà hắn mang đồ tới, ta sẽ không lấy nữa.” Lạc Tiểu Băng nhấn mạnh chuyện cuối cùng.

Lạc Tiểu Băng vừa nói như vậy, một số người thông minh muốn chơi trò gian xảo lại không dám làm bậy nữa.

“Tiểu Băng này, nếu ngươi đồng ý thu mua những thứ đó, vậy những thứ chúng tôi hái hôm nay có thu mua được không?” Vương Đại Anh hỏi.

Những người này vừa từ trên trấn trở về, tuy rằng không bán được gì, nhưng nếu vứt đi thì họ lại tiếc công, thế nên đã mang hết về.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất