Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 58: Vũ khí! (2)

Chương 58: Vũ khí! (2)


- Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca, ngài nói, chỉ cần ta có thể làm thì cái gì ta cũng làm, ngài cứ tuỳ tiện nói!
Tôn Thiên Tiếu kinh hỷ, không ngừng trả lời.
- Hừ, miệng chó không phun được ngà voi.
Vẻ mặt Hoàng Bối Bối khinh thường nhìn Tôn Thiên Tiếu nhưng khát vọng muốn sống đã chiến thắng lý trí, dù sao đối phương có vẻ như cũng không vì bản thân là nữ nhân mà nương tay, cho nên nếu yêu cầu của đối phương hợp lý thì vẫn có thể miễn cưỡng đáp ứng được, dù sao bọn họ cũng đã chiếm được lượng lớn súng ống như vậy nàng cũng không lo bọn họ ra ngoài sẽ làm chuyện gì xằng bậy.
Vương Song khẽ mỉm cười, chỉ vào súng ống trước mặt thản nhiên nói:
- Chỉ cho chúng ta cách dùng súng!
- Cái gì, không thể được!
Nam nhân còn chưa có mở miệng thì Hoàng Bối Bối đã trực tiếp kêu to lên, sắc mặt nàng vô cùng khó coi, không nghĩ đến Vương Song lại muốn nàng làm việc này, nếu là việc khác thì không sao nhưng bảo nàng dạy họ dùng súng, nếu như bọn họ học được dùng để đi giết người thì đây không phải là ép nàng làm chuyện trái với pháp luật sao!
Đáng tiếc nàng không biết rằng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi số người chết trong tay hắn đã gần mười người! Trước kia đã sớm bị phán tử hình, nếu biết thì nàng sẽ không còn nghĩ như vậy.
- Ồ, vậy thôi, xem ra các ngươi không quý trọng cơ hội sống sót này! Thật đáng tiếc!
Vương Song nghe vậy không tức giận chỉ có chút tiếc nuối lắc đầu, Đường Đao trong tay làm bộ như muốn động thủ.
- Không, không, đừng, đó là ý của nàng ta không phải ta, ta cũng biết dùng súng, ta dạy, ta dạy cho các ngươi! Cầu xin các ngươi đừng giết ta!
Lúc này Tôn Thiên Tiếu đột nhiên hét lên một tiếng, làm cho mọi người hoảng sợ.
- Tôn Thiên Tiếu, ngươi có phải là nam nhân không, không phải chỉ là chết thôi sao, ngươi xem bọn hắn đang làm cái gì, cướp bóc sở cảnh sát, đánh lén cảnh sát, mỗi một chuyện đều là trái pháp luật chẳng lẽ ngươi muốn nối giáo cho giặc sao!
Sắc mặt Hoàng Bối Bối xanh mét nhìn đối phương, trách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Im miệng, ngươi là tiện nữ, muốn chết cũng đừng kéo ta theo ta còn chưa sống đủ, ta muốn sống, ta còn có tiền đồ, ta không thể chết ở trong này! Đánh lén cảnh sát, cướp sở cảnh sát, hừ, bây giờ là Mạt Thế ai còn quan tâm pháp luật, cướp sở cảnh sát thì làm sao!
Tôn Thiên Tiếu giận dữ gầm lên, trực tiếp mắng nữ thần mà mình từng thích.
- Ngươi, ngươi, ngươi vô sỉ!
Lần đầu tiên Hoàng Bối Bối nhìn thấy bộ dạng đó của Tôn Thiên Tiếu, bộ ngực nở nang không ngừng phập phồng giống như không thể tin được người từng điên cuồng theo đuổi bản thân hiện tại lại lộ ra bộ mặt này.
- Ha ha, tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tôn Thiên Tiếu ngươi đã có một sự lựa chọn thông minh!
Vương Song tán thưởng nhìn đối phương, sâu trong ánh mắt lại lộ ra sát cơ, biết loại người chính là kẻ phản bội, không đáng tin cậy, bởi vậy trong lòng đã nghĩ lợi dụng xong sau đó sẽ giết đối phương.
- Hì hì, đại ca, cha ta là cục trưởng cục cảnh sát cho nên trước đây cha ta cũng thường xuyên mang ta đi sân bắn để luyện tập, tuy không tính là cao thủ nhưng miễn cưỡng cũng coi như có hiểu biết!
Tôn Thiên Tiếu quay đầu nịnh nọt giải thích với Vương Song. Tuy là giải thích nhưng cũng âm thầm ẩn kèm theo ý cảnh báo, nói cho mọi người biết thân phận của bản thân, tăng phân lượng của bản thân trong lòng mọi người.
- Xem ra ngươi cũng không ngốc!
Trong lòng Vương Song thầm nghĩ, sự khinh thường hắn trước đó không khỏi bớt đi vài phần.
- Một khi đã như vậy thì nàng ta cũng không còn tác dụng gì nửa!
Vương Song nhìn Hoàng Bối Bối, trong ánh mắt hiện lên sát ý, đối với nữ nhân nhiều lần phá hỏng việc của mình cho dù nàng có bộ dạng xinh đẹp thì cũng không có tác dụng gì, dơ Đường Đao trong tay lên định chém xuống. Mấy nữ sinh bên cạnh thấy vậy hông hẹn mà cùng nhắm mắt lại có chút không đành lòng nhìn nữ tử trước mắt mình hương tiêu ngọc vẫn.
- Đại ca, dừng lại đã! Đừng giết nàng!
Ngay khoảnh khắc Hoàng Bối Bối nhắm mắt chờ chết, Tôn Thiên Tiếu đột nhiên mở miệng kêu Vương Song ngừng lại động tác khiến cho hắn dừng tay lại, thân đao dừng ở giữa không trung, nghi hoặc quay đầu nhìn đối phương.
Tôn Thiên Tiếu có chút khó khăn nhìn thoáng qua Đường Đao của Vương Song, ánh mắt hiện lên sự khát vọng mịt mờ.
- Đại ca, nàng là nữ nhi của chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh, tập đoàn Hoa Thịnh hẳn là ngươi biết chứ, chính là một trong những xí nghiệp mũi nhọn của thành phố Giang Nam chúng ta, tài sản có mấy trăm triệu, nếu như đối phương còn sống mà các ngươi giết nữ nhi duy nhất của hắn thì chỉ sợ đối phương sẽ nổi điên.
- Có lẽ ngươi không biết, mấy công ty vệ sĩ ở Giang Nam đều là do đối phương mở ra, một khi hắn sống sót khỏi tai họa lần này thì dựa vào sức ảnh hưởng của hắn sẽ rất nhanh tạo ra một thế lực khổng lồ, hiện giờ dưới tình hình này thì thật sự không thích hợp để trêu chọc địch nhân như vậy.
- Đương nhiên lời ta nói cũng chỉ là vạn nhất, cũng có thể đối phương đã chết trong tai họa, nếu đúng như vậy thì coi như ta chưa nói cái gì đi!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất