Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 63: Đám côn đồ! (2)

Chương 63: Đám côn đồ! (2)


Thật không may là phía trước Vương Song còn có một chiếc Mercedes-Benz dừng lại do bị xe tải trước đó ngăn cản, có vẻ như là một nhà ba người, một nam một nữ trông giống một cặp phu phụ cùng với một tiểu cô nương chỉ mới sáu bảy tuổi, trong đó nam tử hơn ba mươi tuổi mặc một bộ âu phục màu đen, nhìn qua giống như một nam nhân thành đạt, lúc này gương mặt đầm đìa mồ hôi đang nói chuyện với người cầm đầu có vẻ mặt dữ tợn, sau đó thậm chí còn quỳ xuống trước bọn hắn kết quả là trực tiếp bị đá một cước ngã trên mặt đất, phun ra một vũng máu, nữ nhân cùng tiểu hài tử phía sau có chút sợ hãi nhìn một màn trước mắt.
Nhưng có lẽ đã nhìn thấy xe cảnh sát phía sau, ánh mắt ba người sáng lên lộ ra một tia hy vọng.
- Ha ha, xe cảnh sát, các huynh đệ, đó là xe cảnh sát ngăn bọn chúng lại.
Một tên nam nhân có vết sẹo trên mặt càn rỡ cười to.
- Đao Ba, ngươi đó!
Nam nhân được gọi là Mãnh ca ngồi một bên hút thuốc, nghe thấy lời nói của tên mặt thẹo có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không ngăn lại. Cho dù có là cảnh sát thật sự thì mười mấy người bọn họ có nhiều súng như vậy cũng không cần phải sợ hãi.
- Vâng, Đao Ba ca, giao cho chúng ta, khà khà, không biết bên trong có cảnh sát thật hay là giả, nếu như là thật thì vừa lúc để ta cảm nhận cảm giác dùng súng bắn vào đầu cảnh sát như thế nào!
Một tên thủ hạ dáng vẻ đáng khinh lập tức thức thời lớn tiếng phụ hoạ, nói xong ánh mắt ra hiệu dẫn theo vài người đi về phía xe của đám người Vương Song.
- Tiểu Song, phía trước hình như xảy ra chút chuyện!
Lý Tân lập tức ấn còi, “Píp”, “Píp” liên tục mấy tiếng, nhắc nhở chiếc xe phía sau. Đồng thời không ngừng giảm xuống tốc độ xe cuối cùng chỉ bọn họ khoảng chừng mười bước thì dừng hẳn.
- Xem ra chúng ta gặp được đám côn đồ trong truyền thuyết rồi, vốn dĩ không muốn sinh thêm chuyện mà người ta muốn tự tìm chết cũng không thể trách mình.
Vương Song chậm rãi mở mắt, ánh mắt bình tĩnh như nước hồ sâu lạnh nhạt nhìn phía trước, lần này hắn tiến vào nội thành có thể nói chỉ được phép thành công không được phép thất bại, bất kể kẻ nào dám ngăn cản hắn thì sẽ trở thành kẻ địch của hắn, đối với kẻ địch Vương Song hiện tại chỉ có một cách, đó chính là --- giết!
Tôn Thiên Tiếu cùng Hoàng Bối Bối đồng thời thở dài có chút đồng tình nhìn mấy tên côn đồ vẻ mặt kiêu ngạo đang đi về phía nơi này. Chỉ có chân chính thấy sức mạnh của Vương Song mới có thể thấy được trong cơ thể người trẻ tuổi này có một sức mạnh khủng bố như thế nào. So sánh với đám côn đồ thì Vương Song giống như một con hổ ăn thịt người.
- Đi thôi, xuống xe!
Vương Song dẫn đầu xuống xe, trên người bọn họ đều mặc áo chống đạn, trong ngực đều có súng lục, trái lại bọ họ cũng không sợ hãi.
Nhìn thấy bộ dạng non nớt của đám người Vương Sơng, cả gia đình phía trước đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, mấy người đi tới đều cười to có vẻ vô cùng thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Bối Bối mặc rang phục cảnh sát, ánh mắt đám côn đồ sáng ngời, lộ ra một mặt dâm tà:
- Thật là xinh đẹp lại còn là cảnh sát, vừa lúc có thể đưa cho lão đại, lão đại chơi xong có lẽ chúng ta cũng có thể chơi một chút!
Nói xong, yết hầu không ngừng nhấp nhô giống như nghĩ tới một vài chuyện tươi đẹp, những người khác nhìn thấy Hoàng Bối Bối cũng sáng lên giống như đám sói đói. Có người muốn tiến lên sờ khuôn mặt Hoàng Bối Bối lại bị Vương Song ngăn ở phía trước vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đối phương:
- Các ngươi là ai, vì sao chặn đường quốc lộ?
Nam nhân nhìn Vương Song cản trở chuyện tốt của mình không khỏi có chút tức giận, khẩu súng M16 trong tay trực tiếp đặt trên trán của Vương Song:
- Vương bát đản, chúng ta là Mãnh Hổ Bang, con đường này hiện tại là của chúng ta, muốn đi qua, có thể, giao ra tất cả vật tư trả phí qua đường nếu không thì đừng hòng đi!
Chớp mắt không khí như ngừng lại, đám người Lý Tân đang muốn động thủ thì Vương Song ra hiệu trực tiếp bảo bọn họ dừng động tác.
- Đúng rồi, còn có nữ nhân này, cũng phải để lại làm ấm giường cho lão đại chúng ta!
Nam tử tiếp tục không biết sống chết mở miệng.
- Toàn bộ vật tư, không phải quá đáng quá rồi sao, có khác gì ăn cướp đâu!
Vương Song nhíu mày, bộ dáng không hề sợ hãi.
- Ha ha, chúng ta là cướp vậy thì sao, chẳng lẽ còn có cảnh sát tới bắt chúng ta sao! Hiện tại là Mạt thế, người nào nắm taylớn thì người đó chính là lão đại!
- Tên này xem ra là đầu óc có vấn đề, vẫn còn tơ tưởng đây là thế giới trước Mạt Thế sao, chẳng lẽ không biết hiện tại là lúc nào sao!
- Buồn cười, loại này cho dù còn sống cũng chỉ lãng phí lương thực, sớm hay muộn cũng sẽ bị Zombie ăn thôi!
Một đám côn đồ châm chọc, nhưng lại không chú ý đến gương mặt Vương Song đang lộ ra vẻ trào phúng nhàn nhạt.
- Mãnh lão đại, chúng ta thật sự không có vật tư, chỉ có tấm chi phiếu trên người bên trong có mấy trăm vạn, nếu ngươi muốn thì cho ngươi hết! Xin ngươi hãy tha cho chúng ta đi!
Ở phía trước, nam tử mặc âu phục, vẻ mặt chán nản đang cầu xin tên nam nhân cầm đầu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất