Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 88: Khách sạn xa hoa

Chương 88: Khách sạn xa hoa


Đột nhiên, một thanh âm thê lương xuất hiện, là một nữ nhân trung niên, ôm một tiểu hài tử tầm 8, 9 tuổi, nhìn thân ảnh Vương Song đi xa dường như không thể chịu đựng được tử vong đang tiến đến.
Những người khác mặc dù không dám mở miệng, nhưng vẻ mặt cừu hận nhìn Vương Song, dường như hắn còn đáng hận hơn đám Zombie đó, vốn dĩ bọn họ có một chỗ ẩn thân, nhưng bây giờ, không còn gì cả, chỉ có thể lẻ loi trơ trọi đối mặt với Zombie vô tận.
- Lớn mật! Dám nói với Tiến hóa giả đại nhân như vậy sao!
Vương Song còn mở miệng, nam tử trung niên đi cuối cùng vẻ mặt tức giận quay đầu nhìn lại, giống như một câu nói kia chẳng khác nào nhục mạ tổ tiên hắn, dù sao hiện tại Vương Song chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất, hắn chỉ có thể một lòng mà bắt lấy. Mà hắn không có tác dụng gì, chiến đấu cũng không được, cho dù nguyên nhân khiến Vương Song dẫn hắn rời đi cũng là do hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bởi vậy, chỉ có thể nhiệt tình vỗ mông ngựa để nhận được hảo cảm của Vương Song.
Vương Song có chút cạn lời, nam nhân này hắn cũng không biết tên, lại phản ứng lớn hơn cả hắn nữa, nhưng mà hắn cũng không để ý. Thân thể dừng lại, một thanh âm xuất hiện:
- Cho dù không có sự xuất hiện của ta, các ngươi cũng sẽ bị Biến Dị Giả giết sạch, thậm chí chết thảm hại hơn, càng nhanh hơn, mà bây giờ, ta cho các ngươi một thời cơ chạy trốn, thừa dịp hiện tại Zombie không nhiều, các ngươi có lẽ còn có một đường sinh cơ!
Nói xong, không nói nữa, trực tiếp mang theo mọi người chạy về phía trước. Không quan tâm khóc tê tâm liệt phế của đám người sau lưng, nam tử quay đầu nhìn một chút, không chỉ cảm thấy bản thân vô cùng may mắn nắm chặt thời cơ mà có một chỗ dựa vững chắc.
- Grào!
Nơi xa, Zombie nghe thấy tiếng động tĩnh dần dần tụ tập đến, nếu như những người này không đi, đợi bọn chúng đến chỉ có một con đường chết.
...
Vương Song cũng không có tâm tư suy nghĩ cảnh ngộ của những người sống sót kia sau khi mình đi, đám người vô cùng cẩn thận dọc theo địa đồ trong đầu mình, chạy về phía Cảnh Uyển Hoa Viên.
- Đây là?
Đám người Vương Song nhìn khách sạn tráng lệ trước mặt, tòa nhà ước chừng mấy chục tầng, nơi cửa, có một đám Zombie đi tới đi lui chẳng có mục đích gì.
Đám người Vương Song lần đầu tiên nhìn thấy khách sạn này nhận ra đây là một trong những khách sạn năm sao của thành phố Giang Nam, bình thường có thể tới nơi này ăn cơm dừng chân không phải ngôi sao thì cũng là phú thương! Nhân viên phục vụ nơi đây đều là sinh viên khoa du lịch, trước kia nơi này đã từng có một khẩu hiệu, chính là phục vụ ở chỗ này chỉ có ngươi không ngờ tới chứ không có chuyện bọn họ không làm được, nhưng mà theo sự phục vụ như vậy thì giá cả lại cao như trên trời chỉ dừng chân một đêm, cần phải tiêu gần ba vạn, giá tiền này có thể so với thu nhập một năm của tầng lớp công nhân bình thường!
Trước đó đám người Vương Song đã từng tưởng tượng tương lai mình phát tài sẽ đến nơi đây tiêu tiền, nhưng mà bị người khác giễu cợt hắn đang nằm mơ, lúc ấy Vương Song cũng không tức giận, bởi vì lúc ấy bản thân cũng tự nhận là mình đang nằm mơ.
Nhưng mà, hiện tại, với bộ dạng hoàn toàn tĩnh mịch của khách sạn này, Vương Song không khỏi thở dài, nghĩ đến trước đó bản thân làm thêm ở chỗ này đụng phải một nữ tử, dung mạo của nàng rất xinh đẹp, tuổi tác cũng không lớn, cười rộ lộ ra một lúm đồng tiền đáng yêu.
Lúc đó Vương Song thổ lộ với Trương Hân thì bị nhục nhã, sau đó ở trên Internet nhìn thấy khách sạn này tuyển nhân viên phục vụ bán thời gian, trực tiếp gọi điện thoại qua, trốn học một tháng, ở chỗ này làm phục vụ viên gần một tháng.
May mắn có Lý Tân dối với lão sư hắn bị bệnh, ở nhà chữa trị, mới miễn cưỡng cho qua, nếu không, trốn học một tháng, có thể khiến Vương Song trực tiếp bị khai trừ.
Vương Song cũng là ở chỗ này, gặp được một nữ tử, nàng nói với mình tốt nghiệp trung học, bời vì gia đình, không thể không ra ngoài làm việc, vừa vặn nàng có một đồng hương ở chỗ này, khuôn mặt nàng cũng không tệ lắm, bởi vậy trực tiếp được thu nhận, cùng một tổ với Vương Song.
Vương Song ở nơi đây một tháng cùng làm việc với nàng, cùng nói đùa, ăn cơm, lắng nghe lý tưởng của nhau, kể cho nhau những chuyện đậu đen rau muống mình gặp phải, những lúc bị khách gây khó dễ Vương Song sẽ chủ động cản ở trước mặt nàng. Hàng hóa gì nặng, công việc bẩn thỉu, đều là hắn làm, mà nàng, sau khi tan ca sẽ xuất hiện sau lưng hắn, mỉm cười đưa cho hắn một chai coca ướp lạnh.
Tính cách nàng tùy tiện, có đôi khi vô cùng thông minh, nhưng có đôi khi lại ngốc nghếch đáng yêu, thường xuyên làm một vài việc ngốc nghếch, ví dụ như xem đường đỏ như Hồng Trà bưng lên cho khác, bước đi cũng có thể bị một hòn đá nhỏ làm trượt chân, khát nước muốn rót nước, nhưng lại quên đi đâu để rót nước, ngồi xe buýt cũng có thể giao thêm mấy khối tiền...
Có thể là do gia đình, nàng không thích nói chuyện với những người khác, nhưng lúc ở cùng Vương Song, lại có thể đùa giỡn nói chuyện thoải mái. Thậm chí trong thời gian nửa tháng đã học được uống rượu, đương nhiên là dưới sự xúi giục của Vương Song, vừa uống đã không dừng được, mỗi lần đều lấy đi hai chai, sau khi Vương Song đến mới có chút hối hận đã dạy cho nàng uống rượu!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất