Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 90: Tô Vi

Chương 90: Tô Vi


Một tiểu hỏa cầu cỡ nắm tay hỏa cầu xuất hiện, trực tiếp rơi trên đầu con Zombie, đốt thành một cái động lớn, trong nháy mắt đánh chết con Zombie này.
- Phù, cám ơn ngươi, Vương Song!
Vương Hổ cảm kích mở miệng nói vois Vương Song. Vừa rồi nếu không phải Vương Song xuất thủ, có thể hắn đã bị cắn trúng, nếu như bị cắn trúng. Hắn chắc chắn sẽ chết, cho nên, vô cùng cảm kích Vương Song.
- Không có việc gì, cẩn thận một chút!
Vương Song khoát khoát tay, căn dặn một câu, lần nữa đi thẳng về phía trước, trong đại sảnh trừ những thi thể này, không có Zombie nào, nhưng Vương Song cũng không dám buông lỏng, dù sao nơi này có rất nhiều người tụ tập, chắc chắn sẽ không ít Zombie như vậy.
Lầu một cửa khác sạn phục vụ cơm, phía trên là ký túc xá và phòng ở, mà nhân viên phục vụ ở trong ký túc xá cách khách sạn không xa, điều kiện rất kém chỉ có một cái giường trải, một tủ quần áo cũ nát cùng một cái bàn nhỏ, ngay cả một cái Quạt Điện cũng không có.
Vương Song không biết sau khi bản thân rời đi đối phương sống như thế nào, còn ở đó hay không, hắn chỉ muốn an lòng, muốn biết đối phương trôi qua có tốt hay không mà thôi.
Dọc theo hành lang quen thuộc trong đầu nhìn lấy từng phòng bao trống rỗng, Vương Song thở dài, năm đó mình cùng nàng cũng ở chỗ này làm việc, đáng tiếc bây giờ không thấy được bóng dáng của nàng.
Đột nhiên Vương Song vô cùng khát vọng tìm được một người sống, muốn biết nàng còn ở đó hay không. Có thể là ông trời phù hộ, lúc hắn đi qua nhà bếp, ngầm trộm nghe thấy bên trong hình như có thanh âm của người sống.
Trên mặt Vương Song lộ ra vẻ vui mừng, chăm chú nhìn cửa sắt, không khỏi dùng sức gõ một chút “ Cạch cạch” âm thanh vang lên trong lầu một trống trải, nhất thời dẫn tới rất nhiều Zombie nghe thấy thanh âm nhào về phía nơi này.
- Người bên trong, mở cửa!
Trong cửa một đám người mặc vô cùng đẹp đang ăn một ít bánh ngọt, một nam nhân đang cầm một miếng bánh đậu xanh, chỉ tùy tiện ăn một miếng, nhíu mày lắc đầu, tiện tay ném ra, rơi vào trong thùng rác.
“Ừng ực” một người mặc quần áo của nhân viên phục vụ tên là Tiết Vân nằm trong góc có chút gian nan nuốt từng ngụm từng ngụm nước, nhìn những người kia bên cạnh ăn như gió cuốn, bản thân với các nhân viên cấp thấp chỉ có thể ở đây chờ chết, mặc dù trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng cũng không dám phản kháng, dù sao từ xa xưa tới nay bọn họ đều là người bị thống trị, sự uy nghiêm của những người này đều xâm nhập nhân tâm, lúc trước, bọn họ đều là cấp cao của khách sạn này, có giám đốc, chủ tịch, còn có giám đốc cấp cao của khách sạn cao cấp, mỗi một người lúc trước đều là nhân vật mình chỉ có thể nhìn không thể tiếp xúc, hiện tại gặp rủi ro, đám người này ăn điểm tâm, không thích thì tiện tay ném vào thùng rác, chỉ cần chính phủ kịp thời phản ứng chắc chắn sẽ đến cứu bọn họ, tiêu diệt những quái vật này, mà bọn họ, vẫn là tinh anh của xã hội, người trên người, những người khác, mãi mãi cũng chịu sự quản lý của bọn họ.
Nghĩ một hồi, cảm thấy điểm tâm bị bọn họ vứt bỏ chắc hẳn sẽ không muốn nữa, thế nên giãy dụa lấy thùng rác nhặt lên, đã vài ngày rồi nàng không có gì ăn, thực sự chịu không được cảm giác nghèo đói này.
- Hắc hắc, muốn ăn? Ngươi đã hỏi ta chưa?
Nam tử nhìn thấy Tiết Vân bò về phía thùng rác, trong mắt lóe lên một tia dâm tà, trực tiếp tiến lên mấy bước đứng trước mặt nàng, đánh rơi điểm tâm nàng nhặt trong thùng rác, một tay lấy bánh đậu xanh mình đã cắn một nửa giẫm dưới chân, trực tiếp nghiền nát, đậu bánh lục sắc ngọt vỡ nát, trực tiếp dán trên mặt đất.
Nữ nhân Tiết Vân này nhìn thấy điểm tâm mình vơ vét để cứu mạng trực tiếp bị một đôi giày da màu đen nghiền nát, có chút phẫn nộ, thế nhưng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, lại là tổng giám đốc của khách sạn này, Đổng Chấn Phong, đối cấp trên của cấp trên mình, nàng hiểu biết không ít, nghe nói là một tên cực kỳ háo sắc, nữ nhân bị hắn chà đạp không có một trăm cũng có tám mươi, cho dù bản thân ở khách sạn này cũng đã chứng kiến không biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp bị hắn dùng thủ đoạn dơ bẩn uy hiếp.
Bản thân mình chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ bình thường, đối mặt với nhân vật quyền cao chức trọng, lòng tràn đầy phẫn nộ cũng không dám phát tiết, chỉ có thể sợ hãi rụt rè nhìn đối phương,
- Tổng giám đốc, ta, ta thấy ngươi không ăn, muốn ném đi, cho nên, cho nên không muốn lãng phí...
Lời nói sau cùng càng ngày càng nhỏ, dần dần trở nên bé không thể nghe.
- Ngươi nói ta lãng phí lương thực? Hả
Trên mặt nam tử hiện lên vẻ mỉa mai, nhìn Tiết Vân, trông hùng hổ dọa người.
- Không, không phải, ta, ta không có ý này.
Sắc mặt Tiết Vân kinh hoảng mở miệng, sợ đối phương hiểu lầm:
- Ta thật sự quá đói rồi, đã ba ngày rồi ta không có gì ăn, ta muốn ăn cái gì đó, hu hu.
Nói xong nước mắt từng giọt rơi xuống.
Những người khác cũng nhìn thấy tình huống bên này, không ít người giống như xem náo nhiệt, nhìn lấy tất cả, ở một bên chỉ trỏ, chuyện trò vui vẻ. Cũng có một số người không nhìn nổi, vô cùng phẫn nộ, đáng tiếc cũng không dám mở miệng, dù sao luận thân phân địa vị, tổng giám đốc đều là nhân vật hàng đầu. Cũng không người nào nguyện ý đắc tội một vị cấp cao vì một nhân viên phục vụ nho nhỏ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất