Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương Nghiệp im lặng nãy giờ đột nhiên cười, hắn cũng đứng bên cạnh Vương Song.

Chương Nghiệp im lặng nãy giờ đột nhiên cười, hắn cũng đứng bên cạnh Vương Song.
Hành động này khiến mọi người rất bất ngờ, sắc mặt họ trở nên trắng bệch.
Tiến Hóa Giả cấp ba lập tức không đi cùng bọn họ nữa. Việc bọn họ muốn đến thành phố Hoa Tân bằng chính sức mình đã trở thành điều không thể rồi.
- Vương Song ca, ta đi theo huynh.
Cô nhóc Tạ Linh Ngọc đứng luôn bên cạnh Vương Song, mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Vương Hổ không nói gì cả, hắn đi đến cạnh Vương Song luôn, dùng hành động để nói lên tất cả.
Một tiếng ào ào vang lên, cho dù là Tiểu Bạch, Lâm Du Nhiên, Vương Đan hay là những người khác cũng đều đứng bên cạnh Vương Song. Cuối cùng, thậm chí cả Trương Dao và Lâm Tuyết Tình cũng không còn cách nào khác mà phải gia nhập vào.
- Nếu mọi người đều chọn đi với ta thì ta cũng sẽ không để mọi người đi đâm đầu vào chỗ chết đâu. Ta sẽ đưa một vài người vào trong thành phố để cứu người, những người khác thì có thể ở đây đợi. Đến khi ta cứu được tỷ tỷ của ta ra rồi thì ta sẽ đưa mọi người rời khỏi đây.
Vương Song nhìn mọi người đưa ra quyết định rồi nói với giọng không nhanh không chậm.
- Ai muốn đi cùng ta?
Vừa nói xong thì có rất nhiều người đứng ra. Có Lý Tân, Chương Nghiệp, Vương Hổ và những người khác, còn có hai nhóc con Tạ Linh Ngọc và Lâm Du Nhiên nữa.
- Tiểu Song, tuy bây giờ chúng ta có ba Tiến Hóa Giả nhưng nếu chạy vào thành phố một cách tùy tiện thì sợ là vẫn sẽ hơi nguy hiểm. Vậy nên ta đề nghị vẫn nên chuẩn bị nhiều hơn một chút thì hơn.
Lý Tân lên tiếng.
- Ừm, ý gì thế?
Vương Song hơi nghi ngờ.
- Chuẩn bị một vài vũ khí nóng, ví dụ như là súng.
Lý Tân nói một cách chậm rãi, ánh mắt hắn có hơi sáng lên.
- Súng!
Không chỉ là Vương Song, những người khác cũng bị bất ngờ. Ở nước Hoa, súng bị quản lý rất nghiêm ngặt, người bình thường không thể có súng được, phần lớn chúng đều ở trong quân đội hay cục cảnh sát.
- Không sai, là súng đấy. Chúng ta tuy là Tiến Hóa Giả nhưng sẽ có lúc dị năng bị dùng hết thôi. Vậy nên không đến lúc bất đắc dĩ thì vẫn không nên sử dụng dị năng thì hơn.
- Vậy nên những lúc như vậy, có một cây súng ở trong tay sẽ rất có ích.
Lý Tân phân tích một cách chậm rãi.
Vương Song và những người khác nghe lời Lý Tân nói xong không thì gật đầu đồng ý, thế nhưng ngay sau đó, họ lại đặt ra câu hỏi.
- Nói thì nói vậy, nhưng làm sao để chúng ta có được súng đây?
- Chuyện này ta đã nghĩ xong từ lâu rồi.
Lý Tân cười một cách rất tự tin, nhìn Vương Song rồi lấy một tấm bản đồ ra, chỉ vào một chỗ trên bản đồ.
- Đây là đồn cảnh sát của đường Kiến An khu Tây Kiều, nằm ở gần đại học Giang Nam, nơi đó chắc là có súng và vũ khí sử dụngđược. Bây giờ chỗ đó chắc đã loạn cào cào lên rồi, ta nghxicó lẽ chúng ta có thể lấy được một ít.
Vương Song càng nghe mắt càng sáng lên, cuối cùng, hắn cười phá lên, vỗ vai Lý Tân thật mạnh, cười với hắn.
- Tiểu Tân, ngươi giỏi thật đấy, vậy mà lại suy nghĩ chu đáo đến vậy.
Lý Tân lườm hắn một cái, không vui vẻ gì.
- Đi theo ngươi lâu vậy rồi, ta còn không biết khả năng gây chuyện của ngươi sao? Nếu không chuẩn bị tốt, không chừng vào một lúc nào đó chúng ta sẽ đi đời hết.
Vương Song cười hi hi, không nói gì cả. Mối quan hệ giữa hai bọn họ đã đến mức không cần nói cảm ơn rồi.
- Được, nếu đã vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đi luôn.
Vương Song nhìn mọi người rồi đưa ra quyết định.
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng thì đám Vương Song đã đi về phía đồn cảnh sát đường Kiến An rồi. Một tiếng sau, một người đã đến gần đồn cảnh sát. Ở đây có không ít zombie, phải có gần một trăm con.
Xe dừng ở cửa đồn cảnh sát. Bọn zombie nghe thấy tiếng động đó thì xông đến luôn. Vương Song và những người khác chưa đợi xe dừng hẳn đã xông xuống, xông về phía đám zombie xung quanh.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất