Mặt Trăng Đỏ

Chương 53: Khảo Sát Năng Lực

Chương 53: Khảo Sát Năng Lực


“Muốn nghiên cứu và phân tích sâu hơn thì còn cần thêm thời gian. Nếu có kết quả, chúng ta sẽ thông báo cho ngươi!”
Giọng nói mềm mại của Hàn Băng vang lên: “Nhưng cho dù như thế nào, ngài Lục Tân đã lập công rất lớn, thù lao ba mươi ngàn tệ đã được chuyển vào tài khoản của ngươi rồi. Bên cạnh đó, tổ trưởng Trần Tinh còn xin chỉ thị cấp trên, xin thêm sáu ngàn tệ cho ngươi!”
Lục Tân gật đầu: “À!”
“Ngoại trừ thù lao ở ngoài, đại tá Trần đã sắp xếp một buổi khảo sát toàn diện cho ngươi, thời gian có lẽ sẽ sớm thôi, ngươi chuẩn bị một chút nhé!”
“Khảo sát sao? Khảo sát cái gì cơ?”
“Khảo sát đánh giá toàn diện về tình trạng hiện tại và năng lực của ngươi.”
Hàn Băng hơi ngừng một chút, bổ sung thêm: “Theo nguyên tắc cũ, trước khi được tuyển chọn chính thức sẽ phải thực hiện khảo sát như vậy!”
“Tuyển chọn chính thức sao?”
Lục Tân giật mình, thản nhiên nói: “À!”
“Thêm nữa, trong sự kiện lần này, nghe nói ngươi đã nổ súng một lần, tốn một viên đạn, có thể tới Phòng Cảnh vệ để nhận bổ sung lại!”
“...”
“Các ngươi còn suy xét tới cả chuyện này nữa cơ à?”
Lục Tân cảm thấy khá bất ngờ, vội hỏi: “Cảm ơn, cảm ơn nhé, làm phiền rồi!”
Hàn Băng nói xong chuyện chính, cũng lại khách khí: “Không cần không cần, phải nói là ngài cực khổ rồi...”
“Không hề, không hề, không hề, ngươi vất vả mới đúng...”
“Không có, ngài mới cực khổ...”
Lục Tân cúp điện thoại xong, bình tĩnh rút một điếu thuốc ra.
Hắn dựa vào lan can, cau mày, khói thuốc lặng lẽ toả ra, dường như hắn đang suy nghĩ về quy luật kỳ lạ trong sự kiện ô nhiễm này.
Yên ắng một lát, hắn bỗng nhiên ném thuốc lá, nhảy cẫng lên: “Ba mươi sáu ngàn tệ đó!”
Hắn định phóng khoáng rời đi, nhưng rồi lại quay lại, dập tắt tàn thuốc trên đất, bỏ vào trong hộp thuốc lá.
Sau đó lại nhảy cẫng lên một lần nữa: “Mình sắp được tuyển chính thức rồi!”
Thở sâu ra một hơi, cố gắng tỉnh táo, lúc này hắn mới thả lỏng, đi về phía phòng làm việc.
Tuy hắn đã nỗ lực kìm nén, nhưng vẫn bất giác bước vào nhịp sống của một nhân viên chính thức, đặc biệt là không còn thiếu tiền nữa!
Trong quán cơm với mặt tiền đen sì vì ám khói, lác đác vài vị khách.
Lục Tân vừa chậm rãi dùng đũa khều mì rau cải trước mặt, nhìn quầy hàng trong quán.
Đằng sau lồng kính đầy dầu mỡ ở quầy bày hàng có treo hai con gà béo ngậy được nướng vàng chảy mỡ, có lồi có lõm, tràn đầy sức hấp dẫn. Từng thớ thịt bóng nhẫy như dục vọng nguyên thủy nhất thấm ra từ lỗ chân lông, tựa như đang mặc sức khiêu khích Lục Tân. Hắn bị kích thích đến độ không thể kìm chế, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu giày vò...
Lần trước mình ăn thịt là khi nào nhỉ?
Lục Tân sắp không nhớ nổi nữa.
Dù hiện giờ có rất nhiều quán cơm bán thịt, nhưng đắt cắt cổ.
Ví dụ như hai con gà nướng này, một con phải bán hơn bảy mươi tệ, một cái đùi gà thôi cũng tốn hai mươi tệ rồi.
Hai mươi tệ đó!
Bình thường Lục Tân không dám nhìn chúng đâu, nhưng dù sao bây giờ hắn cũng kiếm được một khoản tiền lớn, có của ăn của để.
Vì vậy, tuy hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân đừng nghĩ tới những thứ xa xỉ đó, song hắn không kìm chế được nỗi khát khao trong lòng, liên tục nhìn về phía lồng kính, mì rau cải trước mặt bỗng trở nên nhạt nhẽo.
"Haiz..."
Sau mười mấy phút đấu tranh nội tâm, Lục Tân từ bỏ chống cự.
Cuối cùng hắn rề rà đứng dậy, cứng nhắc đi tới trước lồng kính.
"Cho ta một cái đùi gà!"
Hắn nói một cách khó khăn.
Sau đó, hắn lại bổ sung thêm một câu để vớt vát danh dự: "Cái nhỏ thôi!"
"Ok..."
Dường như ông chủ đứng sau lồng kính đang cười nhạo Lục Tân không cưỡng lại sự cám dỗ, đầu hàng trước hai con át chủ bài mà mình tung ra. Hắn sảng khoái đặt đùi gà lên cái cân điện tử bám đầy dầu mỡ, sau đó báo giá: "Mười bảy tệ rưỡi..."
Lục Tân cầm đùi gà được bọc trong túi giấy Kraft về chỗ của mình rồi từ từ nhúng nó vào trong mì rau cải khiến nước lèo dính tí dầu mỡ.
Lục Tân ăn bữa cơm này tròn nửa tiếng rồi rời đi trong tâm trạng tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Hắn lại nhịn đau tốn một xu đi xe buýt. Xe chạy lắc lư cả đường, đi tới trước trường tiểu học Trăng Máu ở phía đông thành phố.
Thấy Lục Tân tới sớm, ông cụ trong chốt bảo vệ liếc nhìn hắn nhưng không nói gì, vẫn cúi đầu đọc báo. Lục Tân quen cửa quen nẻo đi vào trường, bước tới trước phòng học duy nhất kia.
Hắn ngó vào trong thì thấy mười mấy đứa trẻ đang chăm chú chép bài vè bảng cửu chương.
Lục Tân tìm trái tìm phải mà không thấy cô Tiểu Lộc đâu, không biết lúc này cô đang làm gì.
Hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi lấy túi giấy dày cộm mà mình giấu trong ngực ra, nhét vào trong hộp thư han gỉ.
Sau khi nhét xong, hắn quay đầu ngó nghiêng rồi ngắt một bông hoa, đè lên trên.
Tiếp đó hắn thở phào nhẹ nhõm, bước thật khẽ toan rời đi.
"Lục Tân!"
Giọng nói vừa trong vừa êm ái bỗng vang lên sau lưng.
Lục Tân sững người, giả vờ không nghe thấy, bước thoăn thoắt về phía cổng.
"Lục Tân, đứng lại!"
Giọng nói phía sau có phần sốt sắng, người đó cũng nhanh chóng tới gần.
Lục Tân lập tức tăng tốc, đi càng lúc càng nhanh, thoắt cái đã ra khỏi trường.
"Ông Tôn, cản hắn lại..."
Người phía sau gọi to, ông lão trong chốt bảo vệ nghe thấy nhưng vẫn ung dung lật báo.
"Ngươi đừng chạy..."
Giọng điệu càng sốt sắng hơn.
Thế nhưng cô không thể đuổi kịp Lục Tân, giọng nói càng lúc càng xa.
"Ối..."
Đúng lúc này, tiếng kêu đau đớn cùng tiếng xe lăn va vào cái gì đó vang lên.
Lục Tân hoảng hốt, vội xoay người lại.
Tức thì hắn trông thấy cô Tiểu Lộc ngồi trên xe lăn vừa kêu "ối" vừa vỗ mạnh lên xe lăn làm nó phát ra tiếng động, đồng thời mỉm cười nhìn Lục Tân với vẻ đắc ý.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất