Mặt Trăng Đỏ

Chương 67: Màu Hồng

Chương 67: Màu Hồng


Vừa tỉ mỉ lau chùi và lắp ráp từng món, hắn vừa mở miệng trả lời câu hỏi của Lục Tân:
"Lần đầu tiên luôn là ký ức khiến người ta khó quên…”
Lục Tân nghĩ về những gì hắn nói, trong đầu cũng lặng lẽ nhớ lại. Sau khi mình rời khỏi cô nhi viện bao lâu thì người thân tới? Bắt đầu từ khi nào mình lại nhận ra có thể mượn dùng năng lực của người thân?
Đoạn ký ức kia cứ luôn mờ ảo, mơ hồ, chẳng có tí chân thật nào.
Nhưng Thằn Lằn chẳng chờ hắn trả lời, cái miệng như được mở khóa mà nói lia lịa: "Ha ha, ấn tượng về lần đầu tiên phát hiện ra năng lực của mình khiến ta rất khó quên. Đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ, khi đó trời đã vào đông, hoa tuyết rơi dày đặc, mà con người ta quá thiện lương, dù lúc đó trong túi chỉ còn chưa tới năm mươi đồng, nhưng khi nhìn thấy bên đường có một chị gái đang cực khổ làm đêm không màng gió tuyết lạnh lẽo…lòng ta chợt cảm thấy thương cảm. Vì thế ta quyết định ủng hộ việc mua bán của cô ấy một chút. Khi đó cô ấy vô cùng cảm động, cũng rất tin tưởng ta, nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng phá cửa của vệ binh. Lúc đó vì quá sợ hãi, ta vèo một tiếng đã chui tọt vào trong ngăn kéo ở bên cạnh. Tận đến khi có người dời cái hộc tủ có chứa ta ở trong đến căn cứ vệ binh, ba chục, năm chục người cầm súng vây quanh một người chỉ mặc độc một cái quần lót là ta, ta mới phát hiện…thì ra cái hộc tủ kia chỉ là một cái tủ giày cao tầm ba mươi xen-ti-mét!”
"Ồ…”
Lục Tân có hơi ngẩn ra, nhìn vẻ mặt bình thản của Thằn Lằn, trong lòng nghĩ thầm:
"Nói chuyện này cho người ngoài có ổn không vậy?"
"Ngươi đã gia nhập vào đội chúng ta, vậy là người mình, sớm muộn gì cũng sẽ nghe kể về chuyện xấu của ta thôi!"
Thằn Lằn giống như biết được hắn đang nghĩ gì, cười nói: "Ta tự mình nói cho ngươi nghe và để người khác kể cho ngươi nghe không phải như nhau sao?"
Lục Tân không hiểu sao lại cảm thấy lời của hắn cũng khá có lý.
"Hơn nữa cũng không phải chỉ mình ta mới có lời đồn!"
Thằn Lằn bỏ súng xuống, bắt đầu cầm dao găm lên lau, miệng vẫn nói:
"Để ta kể ngươi nghe, trong đội chúng ta không có mấy người là bình thường đâu. Tên Nát Rượu ngày nào cũng uống say bí tỉ rồi nói nhìn thấy rồng đang bay trên trời, còn nói có thể phân biệt được con nào là đực con nào là cái. Còn Búp Bê thì, uổng công cha mẹ sinh ra đẹp như vậy, gương mặt đó, dáng người đó, vẻ đẹp đó cực kỳ hoàn mỹ không thể tưởng tượng ra nổi, có thể khiến toàn bộ đàn ông trên thế giới điên cuồng, chỉ là ông trời trêu ngươi sao đó lại là một người khờ…”
Nói tới đây, hắn hạ giọng xuống, thì thầm với Lục Tân: "Về phần đại tá Trần của chúng ta…ngươi có biết đồ lót của cô ấy màu gì không?”
"Khụ…"
Lục Tân đang uống nước thì bị câu hỏi của hắn làm cho suýt sặc. Hắn quay sang nhìn Thằn Lằn bằng ánh mắt kỳ quái: bàn tán sau lưng chỉ huy như vậy có ổn không đấy?
"Màu hồng đó…."
Em gái vừa mới bò vào qua cửa sổ đã bình tĩnh trả lời ngay với vẻ mặt chẳng hề thay đổi. Do vừa nãy không được ăn kẹo nên tâm trạng cô bé lúc này vẫn còn hơi buồn bực.
"Màu hồng?" Lục Tân có hơi bất ngờ, vô thức thốt ra khỏi miệng.
"Con bà nó ngươi biết thật hả?"
Thằn Lằn nghe thấy hắn nói thì hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Hình dáng ra sao?"
Trong lúc Lục Tân đang quay sang nhìn em gái bằng ánh mắt trách móc thì cửa phòng chợt bị người đẩy ra, Trần Tinh ôm xấp văn kiện trên tay xuất hiện trước cửa.
Dù là Thằn Lằn hay Lục Tân đều vô thức ngồi thẳng sống lưng. Còn cô em gái thì u oán quét mắt nhìn phần ngực Trần Tinh một cái rồi cầm lấy dây điện, chui ra ngoài cửa sổ đung đưa tới lui theo làn gió.
"Hai người đang nói chuyện gì?"
Trần Tinh vừa cười vừa tiến lại gần, thả xấp văn kiện lên bàn.
Tuy nghe rõ câu hỏi của cô, nhưng cả Lục Tân lẫn Thằn Lằn đều không dám thành thực trả lời câu hỏi này.
"Đợt kiểm tra của ngươi đã xong!"
Trái lại, trông Trần Tinh chẳng có vẻ gì là để ý đến chuyện đó, cô lật xấp tài liệu ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lục Tân, tiến vào trạng thái làm việc. Cô nói: "Phải mấy ngày nữa mới có báo cáo cụ thể, nhưng chúng ta cũng đã hiểu biết kha khá tình hình cơ bản của ngươi, chuyện sắp xếp công việc tiếp theo cũng dễ hàng hơn nhiều. Còn kế hoạch liên quan tới việc dẫn dắt ngươi, hẳn sẽ sớm được thực hiện thôi. Điều kiện cần trước mắt là nhanh chóng làm quen với khả năng của bản thân trước khi bước vào kế hoạch dẫn dắt!"
Vừa nói, cô vừa đánh mắt về Thằn Lằn đang ngồi bên cạnh, nói: "Chuyện này cứ để Thằn Lằn giúp ngươi. Vốn dĩ năng lực của hắn và ngươi giống nhau, hơn nữa hắn còn là một năng lực giả có kinh nghiệm, giai đoạn trước ta sẽ sắp xếp cho hắn dẫn ngươi chấp hành vài lần dọn dẹp, để ngươi có cơ hội mau chóng tìm hiểu rõ bản thân!"
"Ờ."
Lục Tân liếc nhìn Thằn Lằn một cái:
"Được!"
Thằn Lằn thì có hơi lười nhác gật nhẹ đầu, như thể đã sớm đoán được mục đích mình tới đây hôm nay.
"Tối hôm nay có một nhiệm vụ dọn dẹp!"
Trần Tinh trực tiếp phân xấp văn kiện ra làm hai, lần lượt đưa cho Thằn Lằn và Lục Tân, giải thích: "Đây là sự kiện ô nhiễm đặc biệt mới xuất hiện đã được đội điều tra đặc biệt xác định rõ, cấp đe dọa là cấp C, tổng bộ vừa phê quyển quyết định tiến hành dọn dẹp. Nhiệm vụ do Thằn Lằn chỉ huy, Lục Tân đi theo làm trợ lý, nhiệm vụ chủ yếu là làm quen với quy trình làm việc!"
"…."
Lục Tân và Thằn Lằn nghiêm túc đồng ý.
Có thể nhận ra, khi đối mặt với nhiệm vụ dọn dẹp, dù Thằn Lằn cũng không dám cợt nhả như ngày thường.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất