Mặt Trăng Đỏ

Chương 84: Đan Binh Tiên Sinh

Chương 84: Đan Binh Tiên Sinh


Mặc dù hôm trước phải tăng ca đến khuya, nhưng chín giờ sáng hôm sau Lục Tân đã đến công ty như thường lệ.
Sau khi đã có hy vọng, động lực cũng nhiều hơn bình thường.
Bây giờ ở công ty, dự án Lục Tân được “chỉ định” tiếp quản đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Anh Trương - người mà trước nay vẫn thích lười biếng, rượu chè và trốn tránh trách nhiệm, sẽ phụ trách các công việc lặt vặt và điều tra thị trường, chính là lo liên hệ với các nhà máy sản xuất vải lọc sợi thủy tinh lớn nhỏ ở thành phố vệ tinh số hai, để đánh giá chất lượng sản phẩm của họ. Còn chị Tôn – người hay lắm mồm, tham tiền và lòng dạ hẹp hòi chịu trách nhiệm so sánh các mức giá khác nhau.
Về lý mà nói, Lục Tân không cần phải đích thân xử lý những công việc này nữa. Hơn nữa, những tài liệu chất đống như núi trước đây của công ty bây giờ bỗng trở nên ít đi một cách khó hiểu. Vì vậy Lục Tân cũng coi như rất nhẹ nhàng thoải mái, hắn thậm chí cảm thấy mình có thể được nhàn rỗi cả ngày.
Tuy nhiên, hắn vẫn không có ý định quá lơi lỏng như vậy.
Sau khi đến công ty, Lục Tân liền nhanh chóng bắt tay vào làm việc, đến xưởng sản xuất và so sánh chất lượng sản phẩm cũng như giá cả.
Không phải là hắn muốn cố tình thể hiện, mà vì bản thân đã làm việc ở công ty rất lâu nên hắn hiểu rất rõ nội quy văn phòng.
Bản thân là người phụ trách dự án, không tìm hiểu thị trường mà hoàn toàn giao cho anh Trương và chị Tôn xử lý trung gian, rất có thể sẽ xảy ra một số vấn đề. Anh Trương vốn dĩ hơi tham tiền, giờ đây khi đã có được quyền lực, anh ta rất có thể sẽ dễ dàng bắt tay tung hứng với xưởng sản xuất, giở trò động tay động chân để nhận hoa hồng... Đương nhiên, Lục Tân cũng không thật sự cảm thấy nhận hoa hồng là không tốt, trong tình huống mọi người đều nhận khoản tiền này thì cũng không có cách gì để nói.
Hắn chỉ lo lắng anh Trương quá tham lam, ngộ nhỡ gây ra phiền phức gì quá lớn thì mọi người sẽ không thể thu dọn hậu quả.
Trong trường hợp này, nếu bản thân hắn có hiểu biết nhiều hơn về thị trường, trong vô thức họ cũng trở nên thật thà hơn.
Làm việc nghiêm túc vẫn hay hơn.
Dù sao, cuộc tuyển chọn nhân viên gương mẫu của công ty lần tiếp theo cũng sắp bắt đầu.
...
Kết thúc một ngày làm việc, Lục Tân đúng giờ tan làm và đến thẳng Văn phòng An ninh để tiến hành đào tạo chuyên nghiệp.
Trần Tinh sắp xếp rất hợp lý. Dù sao hắn cũng làm công việc về phương diện này, không có kiến thức chuyên môn nhất định sao có thể làm tốt được?
Huống hồ, tiền trợ cấp ăn uống và phương tiện đi lại hàng ngày lại cao như vậy...
Tuy nhiên, Lục Tân vẫn chọn huấn luyện vào buổi tối, sau khi tan sở để không ảnh hưởng đến công việc ở công ty.
“Ta tên là Lục Tân, đại tá Trần đã sắp xếp ta đến đây.”
Sau khi đến Văn phòng An ninh, Lục Tân báo họ tên của mình giống hệt như một người báo án.
“Xin chào anh Lục, mời đi theo ta!”
Cô gái phụ trách trực ở sảnh cẩn thận quan sát khuôn mặt của Lục Tân, sau đó liền đứng dậy.
Cô ta đưa Lục Tân đến thang máy rồi đi thẳng lên trên.
Văn phòng An ninh là bộ phận bảo vệ an ninh của thành phố vệ tinh số hai. Tầng một là khu vực báo án, tầng hai là văn phòng của các bộ phận khác nhau, có lẽ tầng ba là nơi mà cảnh vệ trưởng và những người khác tổ chức họp. Tuy nhiên, cô gái nhỏ này lại đưa Lục Tân lên thẳng tầng bốn. Sau khi bước ra khỏi thang máy, hắn nhận thấy nơi này rất yên tĩnh, gần như không có một bóng người. Hành lang cũng không hề có camera.
Cô ta đưa Lục Tân đến một văn phòng khá rộng rãi. Trong toàn bộ văn phòng chỉ có một mình Lục Tân.
Một màn hình LCD khổng lồ treo đằng trước chiếc bàn làm việc rất dài.
Có một túi tài liệu đã đặt sẵn trên bàn.
Cô gái nhỏ mang cho Lục Tân một tách cà phê và hỏi về yêu cầu bữa tối của hắn, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
“Xin chào, Đan Binh* tiên sinh!”
* biệt hiệu trong đội của Lục Tân
Lục Tân vừa nhấp một ngụm cà phê, trên màn hình LCD trước mặt đã xuất hiện một số bông tuyết, sau đó nhanh chóng ổn định trở lại. Một bức ảnh có tiêu đề “Phân loại các ô nhiễm đặc biệt” hiện lên, cùng lúc đó là một giọng nói dịu dàng vang lên.
Lục Tân nhận ra giọng nói này chính là giọng nói của Hàn Băng, người trước đây từng cùng hắn thực hiện nhiệm vụ. Hắn vội vàng nói: “Xin chào.”
Nói xong, hắn chợt nghĩ không biết Hàn Băng có nghe thấy giọng nói của mình không.
Hàn Băng nhanh chóng đáp lại: “Xin chào, ta là Hàn Băng. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện về lý thuyết cơ bản cho ngươi!”
“Ồ!”
Lục Tân vội vàng gật đầu, không ngờ người huấn luyện cho mình lại là cô ta. Hắn còn tưởng người đó sẽ là một vị giáo sư già hói đầu nào đó.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, nếu như hình ảnh của Hàn Băng có thể xuất hiện trên màn hình thì tốt biết mấy.
Không phải là hắn tham sắc, chủ yếu là với một cô gái nhỏ có giọng nói hay như vậy thì bất kỳ ai cũng muốn biết cô ta trông như thế nào, không phải sao?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất