Mặt Trăng Đỏ

Chương 95: Đầu Người

Chương 95: Đầu Người


Rõ ràng những gì Lục Tân làm là một loại phản ứng rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao, nghe một hồi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
“Sau đó, ngươi đã đuổi theo hắn suốt chặng đường và đến chỗ này ư?”
Trần Tinh bình tĩnh lại, hỏi tiếp.
Lục Tân gật đầu: “Ta muốn biết tại sao hắn lại lạ lùng đến như vậy nên mới không ngừng đuổi theo.”
Lục Tân vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía bức tường cao: “Nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, cái nhanh của hắn khác hẳn với ta và Thằn Lằn. Ta có thể thấy hắn có thể duỗi ra một số xúc tu kỳ lạ, giống như những sợi tơ, móc vào những thứ khác ở đằng xa, hắn thật sự giống như đang bay. Ở nơi có rất nhiều tòa nhà, ta rất khó để bắt kịp hắn, mãi đến chỗ này, hắn sắp trèo ra khỏi bức tường cao... Vì vậy ta đã quyết định giết hắn.”
“...”
Tuy rằng nếu gặp phải tình huống này, có thể cô cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy, nhưng khi nghe Lục Tân nói một câu chắc chắn như vậy, Trần Tinh vẫn cảm thấy hơi kỳ quái. Cô nói: “Chỉ vì cảm thấy hắn hơi kỳ quái nên ngươi muốn giết hắn sao?”
“Không phải!”
Lục Tân lắc đầu rồi thản nhiên nói: “Bởi vì hắn xuất hiện bên cạnh cô nhi viện Trăng Đỏ.”
Lục Tân bình tĩnh trả lời.
Nhưng Trần Tinh đột nhiên hiểu được trọng tâm vấn đề mà Lục Tân muốn biểu đạt.
Lục Tân đã giết người đàn ông đó vì hắn đã xuất hiện bên cạnh cô nhi viện Trăng Đỏ. Nói cách khác, dù người đàn ông này có đến gần Lục Tân, Lục Tân cũng không định giết hắn. Chỉ vì hắn xuất hiện bên cạnh cô nhi viện Trăng Đỏ, điều đó có nghĩa là hắn có thể đe dọa đến cô nhi viện Trăng Đỏ, vì vậy Lục Tân đã giết hắn mà không hề do dự.
Cô không nói gì ngay mà chỉ từ từ suy nghĩ: “Ngươi vừa được chúng ta tuyển dụng không lâu, chưa có xử lý nhiều sự cố ô nhiễm tinh thần. Hơn nữa mỗi lần như vậy ngươi đều dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy có lẽ không gây thù kết oán với người khác... Trước đây, ngươi từng tiếp xúc với thứ gì khác chưa?”
Lục Tân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có, ta vẫn luôn sống ở thành phố vệ tinh.”
Trần Tinh khẽ nhíu mày, dường như nghĩ tới cái gì, nhưng không lập tức nói ra.
“Đối phương giấu xe ở bên ngoài bức tường, cho thấy hắn rất có thể là người đến từ bên ngoài bức tường!”
Một lúc sau, cô mới gật đầu, trầm giọng nói: “Xem ra những năng lực giả ở bên ngoài thành phố lại muốn gây chuyện.”
Lúc này, đội hỗ trợ từ đằng xa chạy tới báo tin: “Tìm thấy cái đầu bị rơi đó rồi!”
Sau đó, hai nhân viên đội hỗ trợ trong bộ quần áo bảo hộ vừa dày vừa nặng, trên mặt họ còn đeo liền ba bốn cái ống nhựa đặc chế, khuân một chiếc hộp bằng thủy tinh trong suốt đến. Bên trong chiếc hộp là một vật thể có hình một cái đầu người.
Lục Tân nhìn lướt qua, là cái đầu của người đàn ông mà hắn từng gặp trước đó.
Trên mặt hắn mọc đầy râu quai nón, trông rất bình thường, khuôn mặt hắn thậm chí còn lưu lại vẻ kinh ngạc.
Mặt cắt ở cổ có dính lại những sợi thịt lởm chởm không đều trông giống như bị nhổ ra.
Ở một mức độ nào đó, trông nó giống một chiếc cọc gỗ bị gãy.
Nhìn cái đầu này, Lục Tân đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Không biết là do phản ứng chậm hay có vấn đề gì khác mà trước đó khi nhìn thấy cái xác không đầu kia đột nhiên sống lại, nhảy qua bức tường rồi vọt lên xe máy chạy điên cuồng, hắn cũng không cảm thấy có gì quái lạ. Sau khi Trần Tinh đến, hắn mãi kể cho cô nghe chuyện mình đã gặp con người kỳ lạ này, hắn thậm chí quên cả ngạc nhiên. Đến bây giờ, khi nhìn thấy cái đầu trong hộp thủy tinh, hắn mới có phản ứng.
“Không có đầu mà vẫn chạy được, thật đáng sợ...”
Trần Tinh liếc nhìn hắn rồi nói: “Từ góc độ thời gian, phản ứng của ngươi hơi chậm!”
“Chuyện này...”
Lục Tân đành tiếp tục nhìn cái đầu rồi nói: “Chuyện này rất vô lý. Mặc dù ta không được học nhiều nhưng ta cũng từng đi học, thành tích khi đó rất tốt... Ý thức và tư duy của con người đều xuất phát từ não bộ. Mọi hành động, phản ứng của cả cơ thể cũng là sự kết nối và phản hồi giữa cơ thể và não bộ. Hắn... Không có đầu, sao có thể chạy trốn như vậy được?”
Trần Tinh liếc nhìn khuôn mặt hơi đờ đẫn của hắn, như muốn tìm kiếm sự ngạc nhiên và hoảng sợ tương ứng.
Cũng có đấy, nhưng thật sự không nhiều.
Vì vậy, cô quay đầu lại tiếp tục nhìn chiếc hộp thủy tinh, rồi đột nhiên nói: “Làm ba hạng mục kiểm tra cơ bản!”
Hai thành viên đội hỗ trợ gật đầu, một người cầm chiếc hộp, người còn lại lấy ra một chiếc bút laser dài bằng ngón tay, chiếu hai lần vào mắt của cái đầu, nhưng chỉ thấy tia laser chiếu vào hai tròng mắt u ám của hắn, không có phản ứng.
Sau đó, hắn cất chiếc bút laser đi, rồi lấy ra một chiếc búa kim loại nhỏ và gõ vào bên ngoài chiếc hộp.
m thanh kim loại va chạm xuyên qua chiếc hộp, truyền vào tai của cái đầu, vẫn không có phản ứng.
Hai nhân viên đội hỗ trợ đưa mắt nhìn nhau, sau đó mở nắp kính, xoay người nhìn về phía Trần Tinh.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất