Minh Thiên Hạ

Chương 097: Làm việc xấu phải trả giá. (2)

Chương 097: Làm việc xấu phải trả giá. (2)
Vân Bảo được dùng xe ba gác kéo về, coi như đã là đãi ngộ cao rồi.
Trận chiến này Vân thị chiến tử 19 người, bị thương tương đối nặng gần 80, thương nhẹ nhiều không đếm xuể.
Vì cần thêm nhiều xe để vận chuyển lương thực, cho nên xác của người bị chết chôn qua loa ở gần chiến trường, người bị thương thì được an bài ở mặt khuất gió sau đồi trọc, nơi đó được xây tạm hai dãy lán cỏ dài, phụ nhân trong các sơn trại được huy động, bọn họ đã quen với công việc này rồi.
Không có tiếng khóc lóc, chẳng có tiếng rên la, trong trại thương binh dựng tạm ấy, có mấy đống lửa lớn cháy rừng rực, tiếng húp cháo xì xụp, thời buổi buổi mạng người quá rẻ mạt, ai nấy trơ lỳ cả rồi.
Ngực Cao Kiệt quấn băng, trời lạnh vậy mà phanh áo sáng một bên, khi Vân Chiêu thấy hắn thì hắn đang ăn cháo loãng với bánh nướng đen, liền lấy từ trong lòng ngực ra một quả trứng gà, đặt vào bát cháo của hắn: “ Phiền ngươi đi chuyến nữa, đưa những người chiến tử quay về.”
Cao Kiệt ngẩn người, hết nhìn quả trứng gà trong bát, lại nhìn Vân Chiêu, không hiểu lắm:” Yên tâm, chôn rồi ...”
“ Họ sống là người Vân thị, chết làm ma Vân thị, họ phải được chôn ở trên mảnh đất tổ tiên, không thể làm cô hồn dã quỷ. Đi đi, nhớ, dù tàn phế cũng phải mang về cho ta, không được vứt tùy tiện.” Vân Chiêu phất tay quyết định:
Ăn hết cháo và bánh nướng, nhưng Cao Kiệt lại giữ lại quả trứng, dùng miếng vải bẩn thỉu cẩn thận bọc lại, sau đó cất đi:” Cho ta ba chiếc xe, ba người khỏe mạnh, thế là đủ.”
“ Cho ngươi năm cái xe, ngàn vạn lần đừng để họ thiếu chân thiếu tay.”
Vân Chiêu gọi Vân Giáp, Vân Ất, Vân Bính, Vân Đinh tới, dắt theo năm sái xe lừa, Cao Kiệt cũng là người dứt khoát, nhảy ngay lên một xe lừa chưa chủ, giật dây cương, rời Vân gia trang tử.
“ Sống có ngày, chết có đất, thế là không tệ rồi.” Cường đạo già cảm thán:
“ Ta đã bảo các ngươi rồi, người của Thanh Cốc trại rất tình nghĩa, ngay cả người chết còn được chỗ an thân, đám người vẫn động đậy được chúng ta sẽ không bị vứt đi đâu.” Tên cường đạo bị mất một cánh tay nói lớn, an ủi người khác cũng là an ủi bản thân, sau đó gặm bánh khỏe hơn nhiều:
“ Không nghe Trư thiếu gia nói hay sao, thiếu gia có một miếng cơm ăn, sẽ không để chúng ta chết đói.”
“ Chó má, đó là Trư thiếu gia nói với Báo Tử gia, có tên ngươi trong đó bao giờ?”
“ Ngươi hiểu cái chó, Trư thiếu gia chia cho nha đầu Báo Tử gia một nửa, chúng ta liếm bát còn chưa đủ no à? Lần này chúng ta chiếm được Hắc Phong Lĩnh của Hám Phá Thiên, lương thực không thiếu, đủ ăn cho tới khi chúng ta khỏi rồi, gia gia vẫn có thể đi cướp.”
“ Nghe nói lần này đánh lén Hắc Phong Lĩnh là chủ ý của Trư thiếu gia đấy, làm vài vụ thế này, chúng ta chiếm cả Quan Trung luôn, Trư thiếu gia nhà chúng ta thật bản lĩnh.”
“ Nói thừa, Trư thiếu gia là Lợn rừng tinh chuyển thế, lần trước ta gặp con lợn rừng già kia rồi, trời ơi, các ngươi biết nó to thế nào khô? Răng nó như loan đao ...”
Vân Chiêu đi ngang qua trại thương binh, mặc dù mỗi lời của đám thương binh đều lọt vào tai y, nhưng y không có chút kiêu ngạo nào, lo lắng trùng trùng vào phòng bệnh của Vân Báo.
Vân Báo vẫn ngủ say, mặt như tờ giấy, môi khô nứt nẻ, may là vẫn không sốt.
“ Báo thúc đã đánh rắm chưa?”
Tiền Thiểu Thiểu ngồi co ro bên giường, mũi nó nhét hai cuộn vải, nói chuyện hơi khó nghe: “ Rồi ạ, đánh liền cả một tràng, trong phòng thối mù, không ai chịu nổi, sau đó còn muốn đi ỉa, không muốn đám Trương bà bà ở lại, nói là bị bà già nhìn thấy xui xẻo lắm.”
Vân Chiêu thấy bát cơm ở trên đầu giường thì cau mày: “ Không phải nói là không cho ăn rồi sao?”
Tiền Thiểu Thiểu bất lực đáp: “ Báo thúc không chịu nghe, thúc ấy nói là mình khỏe lắm rồi, phải ăn mới có thể lành vết thương, tiểu nhân liền mang cho thúc ấy một bát cháo loãng.”
Vân Chiêu vén chăn lên kiểm tra băng của Vân Báo, không tệ, không có máu, trong ống sậy vẫn từ từ chảy ra dịch tích ở khoang bụng.
Không khỏi khâm phục sức sống ngoan cường của người thời đại này, người hiện đại mà gặp phải cách chữa trị như y chắc là không qua nổi một đêm.
Nhưng mà cũng nhờ Vân Báo sức khỏe cực tốt đi, bản thân chuyện hắn mang vết thương như thế mà có thể sống từ chiến trường về để "trăn trối" với Vân Chiêu đã nói lên vấn đề.
Chỉ là Vân Chiêu không ngờ mình cùng đường làm bừa lại cứu được một mạng người.
Đến trưa Vân Nương đến thăm Vân Báo, Vân Báo hoàn toàn không nhắc tới chuyện mình bị thương, chỉ bảo Vân Nương đừng quá nhân từ, lần này gặp nạn đói lớn, tới tháng tư tháng năm mới là lúc thảm nhất, lúc này đừng lãng phí lương thực cho nạn dân nữa, ngoài kia còn nhiều nạn dân lắm, nếu còn phát lương, họ sẽ kéo cả tới Vân gia trang tử, lúc đó tình hình càng tệ.
Điều này làm Vân Nương rất khó xử.
Nữu Nhi nhìn thấy cha bị băng bó như bánh tét, gào một tiếng nhào tới, bị Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu hết hồn nhào tới giữ lại, dỗ mãi mới chịu yên tĩnh lại, nhìn bộ dạng gào khóc đó, Vân Chiêu rất lo vị tỷ tỷ này về sau làm sao mà gả đi được.
Tiền Thiểu Thiểu rất hiểu tâm tư của Vân Chiêu, sán tới nói nhỏ:” Thiếu gia quá lo rồi, trên núi nam nhiều nữ ít mà.”
Nhắc tới lưu dân trong dãy Tần Lĩnh, tâm tình Vân Chiêu mới tốt hơn vì bệnh tình Vân Báo đã ổn định liền lập tức mất sạch:” Đám người đó ăn nhiều quá.”
Tiền Đa Đa vỗ bụng:” Thiếu gia, khi tiểu nhân vừa mới tới nhà, một bữa ăn nhiều hơn thiếu gia ăn cả ngày đúng không?”
Vân Chiêu gật đầu:” Bây giờ khẩu lương hai ngày của ngươi bằng ba ngày của ta, vậy mà ta vẫn béo hơn ngươi, nuôi ngươi thật là phí cơm.”
“ Ý tiểu nhân là, kỳ thực tiểu nhân ăn no lắm rồi, song tay nó vẫn cứ nhét thức ăn vào mồm.” Tiền Thiểu Thiểu vừa nói đã thấy miệng thèm ăn, bụng kêu ùng ục hưởng ứng:” Khi ở Minh Nguyệt Lâu, Lương ma ma không chuẩn bị cơm cho tiểu nhân, chỉ thi thoảng cho ít cơm thừa, khi đó tiểu nhân còn không bằng con chó của Từ tiên sinh. Từ khi tiểu nhân nhớ chuyện, chưa bao giờ ăn một bữa cơm thực sự, toàn ăn đồ thừa của người ta, tới nhà thiếu gia mới biết trên đời này còn có người ăn sáng. Cho nên nếu lương thực không đủ thì mọi người ăn ít một chút là được, không đói chết được đâu, mọi người cũng sẽ không trách thiếu gia.”
Vân Chiêu buông một tiếng thở dài:” Ta tin rằng ăn no bụng là quyền mà ông trời ban cho chúng ta, khi lương thực không đủ, chúng ta phải nghĩ cách, ngươi không biết, con người một khi ăn không no sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề, như bệnh tật ...”
“ Vậy thì cướp thêm đi.” Khi Vân Chiêu chưa nói hết Tiền Thiểu Thiểu mắt rực sáng:
Đây chính là minh chứng của việc ăn không no sẽ có vấn đề, Vân Chiêu gõ đầu hắn, nhưng mà đúng là chỉ còn cách này.
Vân Mãnh vừa về đã vội vội vàng vàng chạy vào doanh thương binh, thấy Vân Báo ngáy rất to, hắn thở phào.
Bản thân hắn cũng thương tích chằng chịt, nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng, băng bó qua loa rồi lại bắt đầu vận chuyển lương thực.
Lúc này bất kỳ chuyện gì liên quan tới lương thực đều trở nên quan trọng.
Hắc Phong Lĩnh giống Thanh Cốc của Vân thị, đều là những nơi dễ thủ khó công, cho dù Vân Mãnh và Long Bào Thủy hợp lực tấn công, đám thổ phỉ Hắc Phong Lĩnh bị tập kích bất ngờ, bị áp đảo về số lượng, vì bảo vệ lương thực cũng liều mạng.
Trong lúc kịch chiến, Long Bào Thùy bị Vân Giao lén cho một rìu đập chết, số thổ phỉ còn lại bị đám Vân Báo kích động xua lên báo thù cho trại chủ, biến thành tốt thí, tử thương thảm trọng.



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất