Minh Thiên Hạ

Chương truyện vừa nghe, nghe tiếng hô này tức thì kẻ nào kẻ nấy đá ghế, đẩy bàn, bỏ chạy thục mạng, nơi này khô hạn lâu ngày, hỏa hoạn một cái là lan nhanh lắm.

Chương truyện vừa nghe, nghe tiếng hô này tức thì kẻ nào kẻ nấy đá ghế, đẩy bàn, bỏ chạy thục mạng, nơi này khô hạn lâu ngày, hỏa hoạn một cái là lan nhanh lắm.
Đám Vân Mãnh cũng hòa vào đám đông chạy ra.
Vân Chiêu, Tiền Đa Đa tất nhiên ở lại cuối cùng mới rời nhã phòng, khi xuống lầu, Vân Chiêu còn tốt bụng đỡ chưởng quầy quán trà lên, ân cần hỏi thăm, rộng rãi thanh toán tiền trà nước, làm chưởng quầy quán trà cảm động rơi lệ.
Người uống trà chật nhà, nhưng mà trả tiền chỉ có đôi tiểu nam nữ này, đám khốn kiếp đều lợi dụng thời cơ chạy sạch rồi.
Đi ra ngoài nhìn, thế lửa không lớn, vẻn vẹn chỉ có một lầu phụ cháy mà thôi, lúc này là giữa trưa, các nương tử Minh Nguyệt Lâu đa phần còn ngủ, ai nấy mặc yếm lót run rẩy ôm nhau đứng bên đường làm không ít nam nhân được một phen no mắt, một lão bảo tử béo ú đang dẫm chân tức tối chỉ huy đám hỏa kế phó dịch lấy nước cứu hỏa.
Vân Chiêu liếc nhìn Tiền Đa Đa, cho dù là cách mũ chùm và lụa che mặt, cũng cảm thụ được ánh mắt nha đầu này có một ngọn lửa.
“ Nếu như giờ ngươi có một chiếc đoản nỏ, có thể giết lão yêu bà đó mà thần không biết quỷ không hay.”
“ Ngươi có không?”
“ Chưa có, nhưng sau này sẽ có.”
“ Được, khi ấy ta muốn ngươi dạy ta dùng thứ đó.”
“ Tất nhiên rồi, chúng ta là những người sẽ làm cường đạo, làm sao có thể không biết dùng vũ khí?”
“ Vì sao lại là chúng ta?” Tiền Đa Đa lúc này đang nhìn bốn phương tám hướng tìm đệ đệ của mình, vẫn nhận ra lời của Vân Chiêu không ổn:
“ Từ ngày ngươi đặt chân vào Vân thị thì đã là cường đạo rồi.”
Vân Mãnh đang tham gia đội ngũ giúp đỡ cứu hỏa, đẩy một thằng nhóc gầy gò chắn đường ra, hai tay xách hai thùng nước nhiệt tình xông vào đám cháy, khiến lão bảo tử lớn tiếng khen hay.
Ánh mắt mọi người đều bị thu hút vào nam nhân hùng tráng hiệp nghĩa đó, không để ý thằng nhóc kia bị người ta lôi đi mất.
“ Này, đệ đệ của ngươi được cứu ra đồi, không đi an ủi nó à?” Vân Chiêu thấy Tiền Đa Đa vẫn đứng yên tại chỗ, nghĩ nó chưa biết, nhắc:
Tiền Đa Đa lắc đầu: “ Không cần, ta muốn xem lửa cháy.”
“ Còn xem gì nữa, đám cháy này sắp tắt rồi.”
“ Chưa chắc.”
Vân Chiêu ngạc nhiên nhìn Tiền Đa Đa.
“ Bên trong kho của lầu phụ có một thùng đèn dầu.”
“ Í, chẳng phải ngươi bị người ta bán tới Trường An à, làm sao lại am hiểu nơi này như thế?”
Lúc này do ngọn lửa phát hiện kịp thời, lại thêm mọi người tích cực chữa cháy, thế lửa bị áp chế, đám đông xem náo nhiệt dần tản đi, ai ngờ đột nhiên lại có ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, cao tới cả trượng, khuôn mặt mỹ lệ của Tiền Đa Đa mới xuất hiện nụ cười đẹp thê lương:” Đèn dầu là do ta đặt vào đấy, ta trải qua một đêm đáng sợ trong tiểu lâu đó, thế nên sinh ra ý định kéo tất cả chết chùm, về sau nghĩ tới đệ đệ, nên ta từ bỏ.”
Vân Chiên tìm lấy bàn tay Tiền Đa Đa, nắm chặt:” Quên đi, vừa vặn hôm nay đốt sạch luôn.”
Tiền Đa Đa quay đầu nhìn Vân Chiêu, lần đầu tiên trong ánh mắt thể hiện sự ôn nhu chân thành:” Thời khắc đó ta thấy mình không phải là người, chỉ là con vật bị người ta kiểm tra đi, kiểm tra lại.”
“ Quên hết đi, sau này ngươi là cường đạo, chỉ có chúng ta ức hiếp người khác, không ai ức hiếp được chúng ta.”
“ Ừ, sau này ta theo ngươi làm cường đạo, cho dù bị chặt đầu cũng không hối hận.”
Vân Chiêu cười toét miệng:” Chúng ta phải cực lực tránh chuyện đó, bị người ta chặt đầu không phải mục tiêu cuối cùng của chúng ta.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất