Một Đêm Thành Hoan

Chương 36: Giữ chặt

Chương 36: Giữ chặt

Mẹ Lâm thấy Lâm Phỉ Phỉ chạy vào bếp, còn tưởng Lâm Phỉ Phỉ ngầm đồng ý với Hoắc Minh Lãng, liền vui vẻ quay trở lại sofa ngồi xem TV.
Nhưng Hoắc Minh Lãng thì không nghĩ vậy. Đầu óc xoay chuyển, gã bắt đầu nghĩ xem làm cách nào để giữ Lâm Phỉ Phỉ lại.
Lâm Phỉ Phỉ vào bếp, vừa giúp ba Lâm rửa rau, vừa nói lại một lượt những gì đã nói với mẹ Lâm trong phòng khách.
Ba Lâm dừng tay, lo lắng nói:
- Hôm nay phải chuyển đi à? Sao gấp vậy? Phòng bên đó như thế nào, con ở một mình có an toàn không?
- Ba yên tâm đi, bên kia tốt lắm, điều kiện khá hơn bên này nhiều. Ba không cần lo lắng cho con gái đâu.
Lâm Phỉ Phỉ làm nũng dựa lên vai ba Lâm.
Từ nhỏ đến lớn mẹ Lâm luôn thiên vị em gái Lâm Tiêu Tiêu, có gì ngon, có gì tốt đều cho Lâm Tiêu Tiêu trước. Đối với cô không đánh thì mắng, dù cô có làm gì trong mắt mẹ Lâm cũng thành sai, đều không bằng Lâm Tiêu Tiêu. Hai mươi hai năm qua, chỉ có ba Lâm thật sự yêu thương cô, cưng chiều cô. Cũng chỉ trước mặt ba Lâm, cô mới có thể làm nũng như một cô gái nhỏ.
Nhìn con gái lớn tựa vào vai mình đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, ba Lâm yêu thương vỗ lưng Lâm Phỉ Phỉ. Ông gật đầu nói:
- Tùy con vậy, chỉ cần con thích, thì cứ theo đuổi đi. Ba luôn ủng hộ con.
- Cảm ơn ba!
Mũi Lâm Phỉ Phỉ cay cay, suýt chút nữa thì rơi lệ.
Sau khi phát hiện gian tình giữa Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu, mấy ngày nay cô đã chịu rất nhiều ủy khuất. Nếu ông trời không đưa Sở Tây Hàng đến bên cạnh cô vào lúc này, e cô đã sụp đổ rồi. Giờ, cô càng hiểu rõ, ngoài Sở Tây Hàng, trên đời này chỉ có ba mới yêu thương mình sâu đậm nhất.
Đúng lúc này, trong phòng khác đột nhiên phát ra âm thanh của một tiết mục truyền hình.
Lâm Phỉ Phỉ nhướng mày, sao mẹ đột nhiên mở TV lớn vậy? Không để cô suy nghĩ nhiều, giọng Hoắc Minh Lãng đột nhiên từ sau lưng truyền đến:
- Ba, chương trình ba thích nhất chiếu rồi kìa, mẹ gọi ba ra coi. Chuyện trong bếp cứ giao cho con và Phỉ Phỉ đi.
Ba Lâm nghe vậy, không nghi ngờ gì, hơn nữa nghe thấy âm thanh đúng là tiết mục mà ông thích nhất, liền cởi tạp dề trên người đưa cho Hoắc Minh Lãng, cười nói:
- Cũng được, chuyện ở đây giao cho hai đứa.
Nói xong ông liền ra khỏi phòng bếp.
- Ba...
Lâm Phỉ Phỉ quýnh lên, muốn ra khỏi bếp với ba Lâm. Giờ cô không dám ở cùng một phòng với Hoắc Minh Lãng.
- Phỉ Phỉ, em ở lại giúp anh
Hoắc Minh Lãng dùng cả thân hình cản đường Lâm Phỉ Phỉ.
- Tôi... tôi muốn ra ngoài, tránh ra... ơ...
Lâm Phỉ Phỉ định đẩy Hoắc Minh Lãng, nhưng lại bị một tay Hoắc Minh Lãng giữ chặt, một tay bịt miệng cô. Lúc này, ba Lâm đã đi xa.
- Tiện nhân, tốt nhất cô đừng kêu. Nếu không tôi hiếp cô ngay tại đây.
Lúc này nụ cười trên mặt Hoắc Minh Lãng đã tắt, chỉ còn lại vẻ dữ tợn.
Hung hăng ép Lâm Phỉ Phỉ lên tường nhà bếp, một tay giữ hai tay Lâm Phỉ Phỉ trên đầu, một tay bịt miệng Lâm Phỉ Phỉ, gã dùng đầu gối đầy sức mạnh ngăn hai chân đang không ngừng đạp lung tung của Lâm Phỉ Phỉ, cố ý mở hai chân cô ra, để thứ cứng rắn bên dưới của gã đâm vào chỗ tư mật của Lâm Phỉ Phỉ. Nếu không phải hai bên đều mặc quần, với tư thế này chắc chắn đã đâm thẳng vào trong rồi.
Lâm Phỉ Phỉ bị tư thế này của gã dọa cho sợ hãi, cảm nhận được thứ cứng rắn đang đâm bên dưới cô, hình ảnh đêm đó lại hiện lên trong đầu cô,
- Ư... không...
Lâm Phỉ Phỉ liều mạng lắc đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Sớm biết về nhà dọn đồ sẽ bị Hoắc Minh Lãng khống chế, cô thà không cần mấy thứ đồ này. Hoặc, lúc nãy Sở Tây Hàng muốn lên cùng cô, cô đã đồng ý rồi. Giờ phút này, Lâm Phỉ Phỉ vô cùng hối hận.
Hoắc Minh Lãng thỏa mãn thưởng thức ánh mắt sợ hãi của Lâm Phỉ Phỉ. Nhếch môi nở nụ cười tà ác, gã cắn vành tai Lâm Phỉ Phỉ, cọ xát nói:
- Tôi mặc kệ cô có thật sự chuyển ra ngoài là vì công việc hay không, tôi không đồng ý, không cho phép cô rời khỏi tôi. Lâm Phỉ Phỉ cô cả đời này đều là người phụ nữ của Hoắc Minh Lãng tôi. Giờ tôi sẽ thả miệng cô ra để cô nói, nhưng đừng có kêu lên đấy. Mà cho dù cô có kêu, ba mẹ cô ngồi trong phòng khách cũng chẳng nghe thấy được đâu. Vì lúc nãy tôi đã mở volume lớn nhất rồi. Hơn nữa dù họ có nghe thấy, thì cũng chỉ nghĩ chúng ta đang cãi nhau. Không đến cứu cô đâu. Đương nhiên cô có thể thử xem, tôi dám đảm bảo, chỉ cần cô kêu lên, tôi lập tức làm luôn đấy.
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng gật đầu, ý bảo cô sẽ không kêu lên, lệ đã tràn khỏi hốc mắt rồi.
Lúc này Hoắc Minh Lãng mới từ từ thả miệng Lâm Phỉ Phỉ ra. Lâm Phỉ Phỉ sắp thở không nổi nữa, mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ vừa được tự do liền hít mạnh từng hơi...


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất