Một Đêm Thành Hoan

Chương 44: Làm cho cô xem

Chương 44: Làm cho cô xem

- Tổng giám đốc, tôi...
Giờ đúng là đang giờ làm việc, nhưng cô chỉ gọi hai cú điện thoại cho người quan trọng nhất báo tin. Ai biết đến Đồn kỳ nhông thâm sơn cùng cốc kia rồi, điện thoại có có tín hiệu nữa không. Chẳng qua cô chỉ chu đáo phòng ngừa, đâu có quá đáng đâu.
Nhưng Triệu Dã Thành không cho cô cơ hội giải thích, phất tay, giành nói trước:
- Tôi và cô đổi chỗ, cô lên trước ngồi đi.
Lâm Phỉ Phỉ hơi sững sờ, vô thức hỏi:
- Vì sao?
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lập tức biết mình lắm mồm. Triệu Dã Thành đòi đổi vị trí với cô, rõ ràng là muốn thân mật với Lâm Toa Toa bên cạnh cô.
Nghĩ vậy, đôi má Lâm Phỉ Phỉ lập tức đỏ ửng nhìn Lâm Toa Toa, sau đó ngoan ngoãn đổi chỗ với Triệu Dã Thành.
Triệu Dã Thành ngồi xuống bên cạnh Lâm Toa Toa liền không chút khách khí kéo Lâm Toa Toa vào lòng y, cúi đầu hỏi:
- Sao thấy em vừa lên xe đã ủ dột vậy, có phải tối qua ở nhà anh chơi điên cuồng quá không?
Vừa nói, một tay y đặt lên cặp đùi trắng tuyết của Lâm Toa Toa, vừa vuốt ve, chậm rãi tìm kiếm trong quần.
Lâm Toa Toa giật mình, vội đưa tay đè cánh tay không an phận của Triệu Dã Thành, sốt ruột nói:
- Đừng như vậy, Phỉ Phỉ ở trước...
Cô và Triệu Dã Thành không phải chưa từng làm trong xe. Thật ra rất nhiều lần vì Triệu Dã Thành yêu cầu, lái xe vẫn lái ở trước, cô và Triệu Dã Thành vẫn điên cuồng phía sau. Lái xe kia thấy mãi thành quen, đoán chừng Triệu Dã Thành cũng từng cùng không ít phụ nữ khác làm trong xe, nên dần dần cô cũng thoải mái hơn.
Nhưng lần này thì khác, trong xe có thêm một Lâm Phỉ Phỉ, bạn tốt của cô.
Vốn cô cam tâm trụy lạc làm thư ký kiêm người tình của Triệu Dã Thành nhưng cô cũng lo Lâm Phỉ Phỉ sẽ coi thường cô. Giờ cô lại hoan ái với Triệu Dã Thành trước mặt Lâm Phỉ Phỉ, chỉ sợ, Lâm Phỉ Phỉ sẽ thật sự coi thường cô.
- Đừng thế nào, ưm?
Triệu Dã Thành không thèm để ý, tay trái vốn đang ôm eo Lâm Toa Toa như con rắn bơi vào trong cổ áo Lâm Toa Toa, chụp lấy nơi căng đầy bên trong, ra sức xoa nắn.
Cơ thể Lâm Toa Toa lập tức có phản ứng, hơi thở không kìm được càng lúc càng nặng nề. Nhưng lý trí cho cô biết, lúc này, cô không thể nhượng bộ, nhỏ giọng khẩn cầu:
- Đừng, Tổng giám đốc, cầu xin anh, giờ đừng. Đợi đến Đồn kỳ nhông, anh muốn thế nào cũng được, có được không?
- Đến Đồn kỳ nhông, ít nhất năm sáu tiếng, chẳng lẽ em bắt anh nhịn lâu như vậy?
Triệu Dã Thành lắc đầu, ngón tay linh động thuần thục cởi nút áo ngực của Lâm Toa Toa, lách vào kéo chiếc áo ngực của Lâm Toa Toa lên trước, hai chú thỏ ngọc lớn lập tức nhảy ra, run rẩy giữa không trung.
- A!
Lâm Toa Toa thấp giọng kêu lên, bàn tay đang chụp lấy tay Triệu Dã Thành ngăn cản y đưa vào trong quần cô, lại vô thức che lấy phần ngực đột nhiên lộ ra của mình.
Cô vừa buông tay, ngón tay Triệu Dã Thành lại nhân cơ hội chui vào, lượn vòng tà ác bên trong cô.
Lâm Toa Toa bị y giở trò trên dưới, giữ trên không giữ được dưới, liền căng thẳng đến mức nhăn nhó.
Triệu Dã Thành tiếp tục tấn công, khóe mắt vô tình cố ý liếc nhìn gương chiếu hậu. Vì trong gương, đã chiếu rõ bộ mặt đỏ bừng của Lâm Phỉ Phỉ đang ngồi phía trước.
Mặc dù biết Triệu Dã Thành đổi chỗ với mình là để thân mật với Lâm Toa Toa, nhưng Lâm Phỉ Phỉ không ngờ y lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Cô nghe thấy liền mắc cỡ muốn chết. Nhưng tất cả đều do Toa Toa tự nguyện, bản thân Toa Toa không giận, cô dựa vào cái gì mà ngăn cản.
Cho nên, cô chỉ có thể làm như không nghe thấy gì, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Không ngờ, Triệu Dã Thành gây ra động tĩnh như vậy là muốn để cô ghen. Cho dù không ghen, thì cũng nên giận dữ, để chứng tỏ y có chút sức nặng trong lòng Lâm Phỉ Phỉ. Nhưng Lâm Phỉ Phỉ phản ứng bình thường như vậy, quả thực đã bỏ qua sự hiện hữu của y.
Triệu Dã Thành đã hoàn toàn tức giận.
Y kéo khóe quần, phóng thích thứ dựng đứng của y, hai tay ôm Toa Toa, đẩy cô ngồi xuống giữa háng y!
- A...
Lâm Toa Toa kêu lên đau đớn, nhưng lại mất hồn mất vía vô cùng. Nhưng nghĩ lại Lâm Phỉ Phỉ còn ngồi phía trước, cô vội bịt chặt miệng mình lại, không muốn để mình phát ra âm thanh gì.
Đáng tiếc, cô không để mình phát ra âm thanh, nhưng Triệu Dã Thành thì lại nghĩ cách để gây ra động tĩnh lớn. Y giơ tay phải, đánh mạnh vào mông trắng tuyết của Lâm Toa Toa, hơn nữa tiếng đánh rất vang dội, miệng còn cố ý nói:
- Kẹp hai chân cho anh, uốn éo, nhanh lên, đừng để anh phải hối hận vì không đưa Mễ Lạp và Nhiêu Na đi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất