Một Đêm Thành Hoan

Chương 46: Lấy cái chết để giữ mình

Chương 46: Lấy cái chết để giữ mình

Lâm Phỉ Phỉ đang nhắm mắt giả vờ ngủ, căn bản không phát hiện Triệu Dã Thành đến gần. Đợi đến khi cô giật mình, bàn tay Triệu Dã Thành đã như con rắn đặt chui vào quần trong được bao bởi chiếc váy công sở lưng cao của cô, ngón tay chạm vào một vùng ướt át.
- A!
Lâm Phỉ Phỉ kêu lên sợ hãi, nhảy dựng lên, đầu đập phịch vào mui xe, cơ thể nặng nề rơi về lại chỗ ngồi.
Tiếng kêu, cú nhảy và va chạm của cô, lập tức kinh động tài xế đang ngồi bên trái.
- Nhìn cái gì, lái xe đi.
Triệu Dã Thành trong lòng vốn tức giận, chưa tìm được chỗ phát tiết, lập tức rống lên như sư tử giận dữ.
- Vâng, Tổng giám đốc!
Lái xe sợ tới mức toàn thân run rẩy, mắt vội nhìn thẳng phía trước, ngồi nghiêm chỉnh, không dám liếc mắt thêm.
Triệu Dã Thành ấn Lâm Phỉ Phỉ ngồi tại chỗ từ phía sau, rướn cổ lên thổi bên tai Lâm Phỉ Phỉ, nói:
- Tôi còn tưởng em ngủ rồi chứ, hóa ra là giả vờ ngủ. Nhưng giả vờ ngủ, mà bên dưới ướt hết rồi. Nghe thấy trò chơi hôm nay có ghiền không? Có phải giờ cũng muốn rồi không, hả?
- Tổng giám đốc, xin tự trọng, thả tôi ra!
Lâm Phỉ Phỉ muốn giãy dụa, tiếc rằng hai tay Triệu Dã Thành như gọng sắt đặt lên vai cô, đè chặt cô trên chỗ ngồi, cô càng giãy dụa thì lực áp chế của Triệu Dã Thành càng mạnh.
- Phụ nữ thông thường đều nói ngược với lòng. Ban nãy Toa Toa cũng thế, miệng nói không muốn, nhưng cơ thể thì lại muốn khủng khiếp. Em thấy ban nãy tôi làm cô ấy sướng chừng nào. Lâm Phỉ Phỉ, em thử buông thả một lần xem. Nói với tôi là em muốn, chỉ cần em nói, tôi có thể lập tức thỏa mãn bên dưới trống không của em. Để em tận hưởng sung sướng và khoái hoạt trước nay chưa từng có.
Triệu Dã Thành tiếp tục cọ xát nói thầm bên tai Lâm Phỉ Phỉ.
Cho đến lúc này, y vẫn không muốn dùng sức mạnh với Lâm Phỉ Phỉ. Y muốn phụ nữ phải cam tâm tình nguyện, chủ động dâng hiến tât cả. Đây chính là quy tắc chơi hoa của Triệu Dã Thành y bao năm nay.
- Không, tôi không muốn!
Lâm Phỉ Phỉ không chút do dự lắc đầu từ chối.
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ muốn cầu cứu Toa Toa, nhưng giờ Toa Toa đang mềm người nằm phía sau. Nói là đã ngủ chi bằng phải nói bị Triệu Dã Thành làm cho hôn mê. Vừa nãy tiếng hét của Triệu Dã Thành với tài xế còn không đánh thức được cô ấy, giờ cho dù cô có kêu rách họng cũng không gọi được cô ấy.
- Con mèo hoang, hôm nay Triệu Dã Thành tôi không thuần phục được em, tôi đổi sang họ em!
Triệu Dã Thành nghe Lâm Phỉ Phỉ từ chối dứt khoát như vậy, lửa giận trong lòng lập tức dâng cao. Thu mười ngón tay lại, y chụp lấy vai Lâm Phỉ Phỉ, định đưa Lâm Phỉ Phỉ ra ghế sau của y. Đến lúc đó, dĩ nhiên là để mặc y muốn làm gì thì làm.
- A, đừng!
Thấy nguy cơ đến gần, Lâm Phỉ Phỉ hét lên. Cô đưa tay chụp lấy nắm tay cửa xe, két một tiếng đẩy cửa xe ra, cô nhảy xuống, mặc kệ lúc này xe đang chạy rất nhanh.
Nếu nhảy xuống, không chết cũng tàn phế.
- Chết tiệt!
Triệu Dã Thành lập tức bị hành động cương liệt này của Lâm Phỉ Phỉ dọa cho biến sắc. Mười ngón tay đang giữ vai Lâm Phỉ Phỉ suýt tuột ra. Cũng may y phản ứng nhanh, chụp lấy hai tay Lâm Phỉ Phỉ, mới ngăn được một màn bi kịch xảy ra.
Lúc này, hai chân Lâm Phỉ Phỉ đã treo lơ lửng ngoài xe, nếu không phải Triệu Dã Thành kịp thời giữ chặt nửa thân trên của cô, thì cô đã ngã xuống xe, nói không chừng đã nằm dưới bánh xe nào đó.
- Cô gái chết tiệt này, cô thực sự điên rồi à. Cô có cần mạng nữa không?
Triệu Dã Thành một tay kéo Lâm Phỉ Phỉ vào trong xe, bật dậy đóng mạnh cửa xe lại.
- Là do anh ép tôi. Anh thử đụng vào tôi nữa xem, tôi sẽ chết ngay cho anh xem.
Nhặt được một mạng bên bờ sinh tử về, Lâm Phỉ Phỉ cũng hoảng sợ, hai chân không kìm được run lên. Nhưng cô biết, lúc này cô không thể mềm yếu, nếu không, hôm nay cô có chạy trời không khỏi nắng rồi.
Đêm đó chỉ bị Hoắc Minh Lãng xâm phạm có một chút, cô đã thấy có lỗi với Sở Tây Hàng. Lần này, nói gì cô cũng phải bảo vệ tốt bản thân, giữ sự sạch sẽ của mình cho Sở Tây Hàng.
Nhìn ánh mắt quyết tuyệt và hận ý trong mắt Lâm Phỉ Phỉ, Triệu Dã Thành đột nhiên nhắm chặt mắt lại. Nghĩ Triệu Dã Thành y cả đời trải qua vô số phụ nữ, cô nào mà chẳng yêu y đến chết đi sống lại. Chỉ có cô gái trước mặt là coi y như cọng cỏ, không thèm đặt trong mắt. Thà chết chứ không cho phép y đụng vào.
Lúc này, tất cả kiêu ngạo của Triệu Dã Thành đều bị đánh thành tro bụi. Thời khắc này, Triệu Dã Thành không khỏi nghi ngờ. Có lẽ Lâm Phỉ Phỉ do ông trời đặc biệt phái đến để trừng phạt y. Có lẽ đây là cái giá vì trước đây y thích coi phụ nữ là đồ chơi. Giờ y thực sự gặp được người con gái khiến mình rung động thì có chết cũng không chiếm được.
Lại mở mắt, trong mắt là một ánh nhìn giá lạnh. Triệu Dã Thành lạnh lùng nhìn Lâm Phỉ Phỉ. Giọng nói đã cao cao tại thượng như trước:
- Được, tôi không miễn cưỡng cô nữa, trừ phi cô tự nguyện.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất