Một Đêm Thành Hoan

Chương 77: Khiếp sợ

Chương 77: Khiếp sợ

- A, anh rể, đừng mà, người ta nhìn thấy đấy.
Hai chân Lâm Tiêu Tiêu kẹp chặt, khẩn trương quan sát xung quanh.
- Không có ai đâu, cho dù có cũng không sợ. Đèn bên này mờ như vậy, bọn họ không thấy rõ đâu.
Ngón tay Hoắc Minh Lãng ma sát phần đùi Lâm Tiêu Tiêu một hồi. Lâm Tiêu Tiêu bị anh ta kích thích, hai chân đang kẹp chặt không tự chủ được, dần dần mở ra.
Hoắc Minh Lãng kéo quần lót Lâm Tiêu Tiêu xuống, một đầu ngón tay dùng lực xâm nhập vào.
- Ưm.
Lâm Tiêu Tiêu nhịn không được rên lên một tiếng. Dục vọng kềm nén hơn mười ngày lập tức bùng phát, không cần Hoắc Minh Lãng yêu cầu, một tay của cô đã ôm cổ Hoắc Minh Lãng, một tay còn lại kéo khóa quần của Hoắc Minh Lãng xuống.
Hoắc Minh Lãng vốn đang muốn tiếp tục khiêu khích Lâm Tiêu Tiêu, sau đó sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô một phen, cuối cùng mới đột phá đạo phòng tuyến cuối cùng. Ai ngờ Lâm Tiêu Tiêu đã kềm nén không được, ngồi ngang qua anh ta, rất nhanh nhấn xuống.
- Ưm.
Cả hai người đều rên nhẹ. Dục vọng áp chế nhiều ngày thời khắc này bộc phát ra.
Lâm Tiêu Tiêu quay đầu quan sát xung quanh. Sau khi xác định không có ai, mới bắt đầu chuyển động.
Hoắc Minh Lãng cười như không cười nhìn Lâm Tiêu Tiêu. Vốn tưởng rằng đã có bài học lần trước, Lâm Tiêu Tiêu sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi mấy chuyện này. Xem ra là do anh ta quá lo nghĩ rồi.
Hai người điên cuồng trên ghế đá công viên suốt hơn một giờ, cuối cùng là vì có một đôi tình nhân đột nhiên xuất hiện, hai người sợ quá mới nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi về đến nhà, trong phòng khách cũng không có ai. Đèn cũng đã tắt. Nghĩ đến Lâm phụ Lâm mẫu đều đã ngủ, Lâm Tiêu Tiêu vừa vào cửa đã đi thẳng đến phòng Lâm Phỉ Phỉ.
Đáng tiếc, Lâm Phỉ Phỉ cũng không có ở nhà. Hơn mười ngày rồi cũng chưa trở về.
- Chị ấy đi đâu vậy?
Lâm Tiêu Tiêu nổi giận đùng đùng hỏi Hoắc Minh Lãng. Vừa nghĩ đến lần trước bị Hoắc Minh Lãng dày vò như vậy, cô hận không thể xé xác Lâm Phỉ Phỉ.
- Anh không biết. Ở công ty cũng nói không thấy cô ấy đi làm. Nghe người ta bảo, là đi theo tổng giám đốc công tác ngoài thành phố. Nhưng Tổng giám đốc đã trở về rồi nhưng vẫn không thấy cô ấy.
Hoắc Minh Lãng quay lưng về phía Lâm Tiêu Tiêu, ánh mắt hiện lên sự lo lắng. Anh ta có một loại dự cảm, chỉ sợ từ nay về sau Lâm Phỉ Phỉ sẽ không trở về nữa. Suy nghĩ này khiến cho anh ta muốn phát điên, nhưng Lâm Tiêu Tiêu đang ở trước mặt, đương nhiên anh ta không thể thể hiện ra.
Lâm Tiêu Tiêu nghe xong liền hừ một tiếng:
- Tốt nhất là chị ấy đừng quay lại gặp em. Nếu không, em sẽ cho chị ấy đẹp mắt.
Nói xong, cô lại mỉm cười ôm Hoắc Minh Lãng từ đằng sau, bộ ngực đẫy đà dán sát vào lưng anh ta, kiều mị nói:
- Anh rể, chúng ta đi ngủ đi, mặc kệ chị ấy.
Hoắc Minh Lãng quay người, bế ngang Lâm Tiêu Tiêu lên:
- Vừa nãy trong công viên còn chưa tận hứng sao?
Lâm Tiêu Tiêu xấu hổ đập nhẹ Hoắc Minh Lãng một cái, gắt giọng:
- Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ. Nữa nha, anh rể.
- Được, nhưng lần này em không thể rên thành tiếng như lúc nãy được. Ba mẹ của em đang ở bên cạnh đấy.
Hoắc Minh Lãng mỉm cười, ôm Lâm Tiêu Tiêu bước vào phòng ngủ của cô, sau đó dùng chân đá cánh cửa đóng lại cái rầm.
Rất nhanh, trong phòng truyền đến thanh âm da thịt va chạm kịch liệt, còn có tiếng thở dốc và rên rỉ của Lâm Tiêu Tiêu.
Lại không biết, Lâm mẫu đang khiếp sợ đứng nhìn bọn họ ngay cửa ra vào.
Vốn Lâm phụ Lâm mẫu đã đi ngủ, chỉ là Lâm mẫu khát nước nên xuống giường vào bếp tìm nước uống.
Lớn tuổi nên khó ngủ. Bà vì tiết kiệm chút điện nên không có mở đèn. Dù sao đèn cũng không thiếu ở thành phố. Vì thế, Lâm mẫu mượn ánh sáng từ ngọn đèn bên ngoài chiếu vào để vào nhà bếp.
Lúc này, Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu vừa lúc từ bên ngoài trở về. Vốn Lâm mẫu muốn gọi bọn họ, nhưng nhìn cử chỉ hai người thân mật như vậy, bà như phát mộng.
Đặc biệt, sau khi nghe đoạn đối thoại giữa Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu, bà lại càng ngây ra như phỗng.
Tiết mục trong phòng càng lúc càng kịch liệt. Lâm mẫu đứng ngoài cửa, càng nghe càng kinh tâm.
Xâu chuỗi mọi chuyện lúc trước lại với nhau, Lâm mẫu nghĩ đến một tình huống, bả cảm thấy những lần hai người điên cuồng trên giường phát ra âm thanh khiến ông bà nghe thấy không phải là con gái lớn Lâm Phỉ Phỉ mà là con thứ Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm mẫu là nông dân. Tuy bình thường tính cách rất mạnh mẽ, không đầu hàng trước bất kỳ tình huống nào. Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay khiến cho bà luống cuống tinh thần, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Bà quay trở về phòng của mình, dùng sức đẩy Lâm phụ trên giường, gấp giọng gọi:
- Cha tụi nhỏ, cha tụi nhỏ...
- Làm gì vậy? Mới hơn nửa đêm thôi mà, có để cho người ta ngủ hay không?
Lâm phụ mơ màng tỉnh lại.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất