Một Đêm Thành Hoan

Chương 86: Không thể nhịn được nữa

Chương 86: Không thể nhịn được nữa

- A, đau quá, cứu mạng, cứu mạng….
Lâm Phỉ Phỉ vừa đau vừa giận, lại vừa sợ. Cô thật sự rất sợ sẽ bị Hoắc Minh Lãng kéo về nhà. Cô không dám nghĩ đến kết cục của nó.
Động tĩnh lớn như vậy lập tức kinh động đến khách và nhân viên trong quán café. Có mấy người khách và nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhanh chóng xông lên muốn cản lại.
Hoắc Minh Lãng hung ác đá ngã một cái bàn bên cạnh, quát lớn:
- Đừng hòng chõ mõm vào. Cô ta là vợ của tôi, dám ra bên ngoài lén lút với gã đàn ông khác sau lưng tôi. Hơn mười ngày rồi còn chưa chịu về nhà. Bây giờ tôi bắt cô ta về có cái gì không đúng? Các người nói đi, tôi có làm gì sai không?
Mọi người nghe xong lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ không còn sự thương tiếc nữa mà chỉ là sự khinh bỉ và chán ghét.
- Không phải, không phải, tôi không phải là vợ của anh ta. A!
Lâm Phỉ Phỉ muốn giải thích, ai ngờ Hoắc Minh Lãng lại tát cho cô một cái. Lâm Phỉ Phỉ bị đánh đến nổi đom đóm mắt, hai tai ù lên.
- Hoắc Minh Lãng, anh là đồ cầm thú. Buông Phỉ Phỉ ra. Anh ài vụng trộm với người đàn bà khác. Anh còn có mặt mũi ở chỗ này to mồm? Anh không phải là đàn ông.
Lâm Toa Toa một tay ôm bụng do bị Hoắc Minh Lãng đá, một tay chống người ngồi dậy, cố gắng ngăn Hoắc Minh Lãng không tiếp tục bạo hành Lâm Phỉ Phỉ.
Nghe nội dung cốt truyện đột nhiên xoay chuyển 360 độ, mọi người xung quanh không còn biết rốt cuộc là ai đúng ai sai. Và vì thế, lại càng không có ai chịu ra tay giúp đỡ.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Huống chi bọn họ chỉ là khách đến đây uống café.
Trong lúc Hoắc Minh Lãng đắc ý kéo Lâm Phỉ Phỉ tiếp tục đi ra, cửa quán café đột nhiên bật mở. Một chàng thanh niên rất anh tuấn, tay ôm một cô gái vô cùng xinh đẹp nói cười bước vào.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy chàng thanh niên này, lập tức vui mừng, vội vàng kêu lên:
- Mạc Tiểu Lâu, cứu tôi, cứu tôi với.
Chàng thanh niên này chính là Mạc Tiểu Lâu.
- Bà mẹ nó.
Mạc Tiểu Lâu thấy có người gọi tên mình, lập tức nhướng mắt tìm, lập tức nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ bị Hoắc Minh Lãng túm tóc kéo đi.
- Ở đâu ra một tên nhóc tóc vàng dám đụng đến người phụ nữ của anh Tây Hàng? Có phải muốn chết rồi hay không?
Mạc Tiểu Lâu mắng to, một bước phóng tới, không thèm nói một câu, hung hăng nện một quyền vào mặt Hoắc Minh Lãng.
Hoắc Minh Lãng không thể ngờ Mạc Tiểu Lâu nói động thủ là động thủ ngay. Hơn nữa động tác còn nhanh vô cùng, gã không tránh kịp. Má trái liền bị trúng một quyền, cơn đau khiến gã bất giác nới lỏng bàn tay đang nắm tóc Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ được cứu, lập tức chạy đến đỡ Lâm Toa Toa.
Mạc Tiểu Lâu một quyền đắc thủ, nâng chân lên, đạp thẳng vào ngực Hoắc Minh Lãng.
Mạc Tiểu Lâu cấp bậc thượng tá, thân thủ tất nhiên là cao. Hơn nữa thân hình của anh ta lại cao lớn, khí lực tất mạnh. Một cú đá này làm sao mà dân văn phòng như Hoắc Minh Lãng có thể chịu được, đặc biệt còn là ở ngực.
Phụt.
Phun ra một ngụm máu, Hoắc Minh Lãng không vịn nổi cái bàn bên cạnh.
Mạc Tiểu Lâu đánh đến đỏ mắt, muốn tiếp tục đánh tiếp. Lâm Phỉ Phỉ vội vàng ngăn cản:
- Mạc Tiểu Lâu, được rồi. Anh đừng đánh nữa. Đánh chết anh ta, anh sẽ bị ngồi tù đấy.
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, Hoắc Minh Lãng sẽ bị Mạc Tiểu Lâu đánh chết mất chứ chẳng chơi.
Lúc này, Mạc Tiểu Lâu mới phủi phủi bụi trên người, hất lại mái tóc, dựng thẳng ngón tay giữa lên với Hoắc Minh Lãng, sau đó nói với Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa:
- Tôi có xe bên ngoài. Để tôi đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra.
Bụng của Lâm Toa Toa đau đến nỗi không đứng dậy được. Còn má trái của Lâm Phỉ Phỉ thì sưng to. Hai người đích thật là cần phải đến bệnh viện để kiểm tra.
Cô gái xinh đẹp đi theo Mạc Tiểu Lâu đột nhiên thấy Mạc Tiểu Lâu không nói không rằng bỏ đi với hai người phụ nữ khác, gương mặt đỏ bừng, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Ai ngờ, Mạc Tiểu Lâu đã đóng cửa xe, rõ ràng là không muốn cho cô lên xe.
- Tiểu Lâu, anh mở cửa xe cho em. Em còn chưa lên xe nữa mà.
Cô gái phụng phịu nhìn Mạc Tiểu Lâu trong xe.
- Đằng nào thì sau này chúng ta cũng không cần gặp nhau nữa. Cứ như vậy nhé. Bye bye.
Nói xong, anh ta liền khởi động xe, lưu lại một làn khói bụi cho cô gái đứng gào khóc bên đường.
Trong xe, Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy cảnh tượng này, thiện cảm dành cho Mạc Tiểu Lâu đột nhiên biến mất.
Vốn tưởng rằng Mạc Tiểu Lâu sẽ đưa cô và Lâm Toa Toa đến bệnh viện của Hứa Thần, ai ngờ anh ta lại đưa các cô đến một bệnh viện khác.
Hai người được bác sĩ kiểm tra qua, cũng may chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Uống thuốc vài ngày là ổn.
Rời khỏi bệnh viện, Mạc Tiểu Lâu lại đưa Lâm Toa Toa và Lâm Phỉ Phỉ về nhà.
Sau khi Lâm Toa Toa về đến nhà, trong xe chỉ còn lại Mạc Tiểu Lâu và Lâm Phỉ Phỉ.
Mạc Tiểu Lâu cũng không nói một câu, sắc mặt lạnh băng chở Lâm Phỉ Phỉ đi. Tốc độ lái xe như lái máy bay của anh ta khiến tim Lâm Phỉ Phỉ như muốn nhảy lên cổ họng. Cuối cùng, chiếc xe đột nhiên dừng lại ven đường khá vắng vẻ.
Do xe thắng gấp, Lâm Phỉ Phỉ theo quán tính đổ về phía trước, thiếu chút nữa đập đầu vào tấm chắn thủy tinh.
- Mạc Tiểu Lâu, có phải anh bị điên rồi hay không?
Lâm Phỉ Phỉ rốt cuộc không thể nhịn được nữa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất