Một Đêm Thành Hoan

Chương 97: Chỉ cần tận hứng

Chương 97: Chỉ cần tận hứng

Hai tay Lâm Tiêu Tiêu ôm mặt, cúi đầu, một mình ngồi một góc hành lang phía xa, đột nhiên cảm giác vai của mình bị người ta vỗ một cái, lập tức kinh hãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tề Huy đang mỉm cười đứng đó.
Lúc này, Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên cảm nhận được cái gọi là ôn hòa như xuân. Giờ khắc này, Lâm Tiêu Tiêu xác định Tề Huy có đủ vị trí trong lòng cô.
- Chủ...
Vô thức cô bật lên gọi Tề Huy một tiếng Chủ nhiệm lớp.
Chỉ là lời còn chưa ra đến miệng, ngón tay của Tề Huy đã chặn ngay môi cô, anh ta mỉm cười nói:
- Đi theo tôi.
Ma xui quỷ khiến, Lâm Tiêu Tiêu không chút suy nghĩ đi theo Tề Huy đến một góc khác của hành lang.
Còn Lâm Phỉ Phỉ, Sở Tây Hàng và bà Lâm đều đang nóng ruột chờ kết quả, căn bản không chú ý đến việc Lâm Tiêu Tiêu rời khỏi.
Tề Huy kéo tay Lâm Tiêu Tiêu, một đường đi thẳng vào nhà vệ sinh bệnh viện, đẩy cô vào một gian bên trong, trở tay đóng cửa lại.
Đến lúc này, Lâm Tiêu Tiêu mới hiểu Tề Huy muốn làm gì.
Lập tức cô tức giận không kềm được.
- Tên khốn kiếp kia, cha của tôi vẫn còn nằm trong phòng giải phẫu, anh không quan tâm cha tôi thì thôi, lúc này mà anh còn muốn... Hơn nữa đây còn là nhà vệ sinh của bệnh viện. Tề Huy, anh rốt cuộc có còn là người hay không?
Lâm Tiêu Tiêu dùng sức đẩy Tề Huy ra, định mở cửa đi ra.
Tề Huy không cho là đúng, anh ta cười ha hả, ôm lấy Lâm Tiêu Tiêu từ đằng sau, một tay kéo quần lót hình tam giác của Lâm Tiêu Tiêu xuống, sau đó kéo khóa quần của mình, cũng chẳng có bất kỳ dạo đầu nào, rất nhanh đi vào từ phía sau.
Đồng thời vẫn không quên châm biếm:
- Tôi có phải là người hay không, không phải em đã sớm biết rồi sao? Ba năm trước, tôi thích đùa bỡn cơ thể của em. Ba năm sau cũng vậy. Đừng mong nhận được sự quan tâm hoặc an ủi từ tôi. Bởi vì, ngoại trừ cơ thể của em, hết thảy những thứ khác của em, dù một chút tôi cũng không hứng thú.
- A, đau quá, anh nhẹ một chút, đồ cầm thú.
Lâm Tiêu Tiêu im lặng nhắm mắt lại.
Lúc này, cô thật sự hận chết Hoắc Minh Lãng. Nếu không phải Hoắc Minh Lãng không nhận điện thoại của cô, cô cũng sẽ không tuyệt vọng mà gọi điện thoại cho Tề Huy, để cho tên khốn này chơi cô như vậy.
- Nhẹ một chút? Theo như tôi nhớ thì em rất thích tôi thô bạo mà. Chẳng lẽ ba năm qua, em bị thằng đàn ông khác dạy cách thay đổi khẩu vị?
Tề Huy căn bản không quan tâm đến yêu cầu của Lâm Tiêu Tiêu, ra sức chạy nước rút từ đằng sau.
Lâm Tiêu Tiêu vừa tức vừa giận, nhưng không gian bên trong phòng vệ sinh thật sự quá nhỏ, cô không có chỗ để trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào vách toilet, cắn môi chịu đựng sức mạnh và sự điên cuồng của Tề Huy.
- Anh nhanh lên một chút. Nếu mẹ của em không thấy em, nhất định sẽ đi tìm.
Lâm Tiêu Tiêu cắn răng không rên, nhưng trong lòng của cô lại đang điên cuồng kêu gào. Cô không thể không thừa nhận, cô thật sự thích cách Tề Huy bạo lực và mạnh mẽ như vậy.
- Thật sao? Em thật muốn anh chấm dứt nhanh một chút?
Tề Huy thay đổi tư thế, ngồi lên nắp bồn cầu, sau đó để Lâm Tiêu Tiêu ngồi trên đùi mình, hai tay tìm tòi bên trong áo của cô.
- A, anh muốn chết sao? Anh xé áo của tôi như vậy, lát nữa tôi mặc cái gì ra ngoài?
Lâm Tiêu Tiêu tức giận cắn lên cánh tay Tề Huy một cái.
- Anh chẳng quan tâm em mặc cái gì. Em mặc hay không mặc chẳng liên quan gì đến anh. Bây giờ anh chỉ muốn tận hứng mà thôi.
Tề Huy nắm chặt tóc Lâm Tiêu Tiêu kéo mạnh một phát, phòng Lâm Tiêu Tiêu lại cắn mình, còn tay kia và eo thì càng thêm hung bạo.
Hai người lăn qua lăn lại mất hai tiếng.
Khi đã no đủ, Tề Huy chỉnh trang lại quần áo, sau đó hào hoa phong nhã bước ra khỏi nhà vệ sinh, rời khỏi bệnh viện. Lâm Tiêu Tiêu cả người mềm như một bãi bùn nhão, vô lực ngồi phịch trên bồn cầu.
Nhưng điều kỳ quái chính là, Lâm Tiêu Tiêu không hận Tề Huy.
Bởi vì khi Tề Huy tận hứng, cô cũng đạt được khoái hoạt không giống người bình thường. Khoái hoạt này còn kích thích hơn khi cô ở cùng với Hoắc Minh Lãng.
Lâm Tiêu Tiêu lại giống như ba năm trước đây, rất thích cảm giác bị Tề Huy hành hạ.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy cô bị coi thường, nhưng trong lòng cô đã sớm không khống chế được cơ thể cô rồi.
Khi Lâm Tiêu Tiêu khôi phục lại tinh thần, mặc lại quần áo, sau đó trở về phòng phẫu thuật, ông Lâm đã được giải phẫu xong, được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt.
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn chưa qua được giai đoạn nguy hiểm.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất