Ngân Hồ

Chương 041: Đạo kinh doanh của Thiết gia.

Chương 041: Đạo kinh doanh của Thiết gia.


Đợi hai ngày rồi, cuối cùng đám ăn mày cũng tới.
Thiết Tâm Nguyên ngăn cản mẹ mình, chạy đi vớt trong nồi ra một miếng thịt, dùng là sẽ gói lại, lấy thêm mấy cái bánh hấp phơi khô, dùng lá sen gói lại đưa cho đứa ăn mày:” Ngươi có biết trạch viện bỏ hoang ở gần Thông Thiên kiều không?”
Đứa ăn mày cầm lấy rối rít tạ ơn, nó phải kiềm chế lắm mới không mở ra ăn ngay, nuốt nước bọt: “ Biết, trước kia đám người Cái Bang độc chiếm, gần đây bị đuổi đi hết, nghe nói có quý nhân ở đó tĩnh tu ngộ đạo gì ấy ...”
“ Tốt, quý nhân đi rồi, sau này các ngươi tới đó ở, đừng sợ ta sẽ nhờ phối quân ở Tây Thủy môn giúp các ngươi, không cho ăn mày khác tới quấy nhiễu, vài ngày nữa ta cũng tới xem.”
Vì vừa được Thiết Tâm Nguyên cho rất nhiều thức ăn, đứa ăn mày nghe theo ngay, bọn chúng là thế, chỉ cần có cái ăn, gần như việc gì cũng dám làm, gật đầu chạy đi ngay.
“ Chậc chậc, nhi tử ngốc của mẹ hôm nay động lòng trắc ẩn đấy. Có điều con hào phóng như thế định khiến cửa hiệu nhà ta không còn đường sống nữa à?” Vương Nhu Hoa vừa rồi chỉ ở bên nhìn, đứa bé này tâm tình không tốt, nếu như qua bố thí làm vui vẻ hơn thì đáng lắm, nhưng hành vi này chỉ có thể làm một lần thôi, nếu không sẽ gọi toàn bộ ăn mày trong thành tới.
“ Hì hì, mẹ đợi xem con có tính toán đấy, trên đời không ai vô dụng đâu, chỉ xem có phát hiện tác dụng của người ta không, phát hiện ra là tiền chảy về như nước.”
Vương Nhu Hoa cười ngặt ngoẽo, vuốt cái đuôi ngựa của nhi tử:” Được, dù sao con cũng là nam nhân duy nhất trong nhà, mẹ sá gì chút tiền, xem con dùng đám ăn mày ra sao.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì nhìn thấy một đám học sinh mặc thanh sam cổ tròn đi qua Mã hành nhai, cũng không biết là ai chỉ cho tấm biển hiệu bánh canh Thất ca, một tên thư sinh tay cầm đoàn phiến, lớn tiếng lảm nhảm: “ Thịt lợn chính là thịt phân, thịt lợn chính là thịt bẩn, con thú này ngày lăn trong bùn, tối rúc thùng phân, sao có thể làm thứ đồ ăn trong miệng? Các Uyên tiên sinh chẳng qua là vì sinh kế bách tính mới hạ mình nếm thử thịt bẩn, đó là một loại cảnh giới. Chúng ta chỉ học tấm lòng của tiên sinh, thứ thịt phân không ăn, cho ít tiền tài là được rồi.”
Nói xong rất rộng lượng vẫy tay gọi Thiết Tâm Nguyên tới.
Vương Nhu Hoa có chút lo lắng không hiểu chuyện gì xảy ra, Thiết Tâm Nguyên vỗ tay trấn an mẹ, cười hì hì chạy tới ngay, muốn xem đám ngốc này làm trò gì.
Sĩ tử cầm đầu thấy Thiết Tâm Nguyên y phục sạch sẽ, tướng mạo tuấn tú, đuôi ngựa sau đầu nảy tưng tưng rất đáng yêu, bỏ bàn tay bịt mũi xuống:” Mọi người xem, đây chính là trẻ con nhà thương cổ, không biết chư vị học huynh có nhìn ra điều gì không?”
Thiết Tâm Nguyên cúi đầu hết nhìn quần áo lại nhìn tay chân mình, sạch sẽ mà, có gì đâu?
Không những y nghi hoặc mà sĩ tử khác cũng không hiểu, một sĩ tử bạch sam chắp tay:” Phồn Minh huynh đứa bé này hoạt bát đáng yêu, đâu thấy gì không ổn.”
Phồn Minh huynh phe phẩy quả làm điệu làm bộ:” Trạch Lâm huynh nói câu ấy sai rồi, thương cổ giảo hoạt ở chỗ đó. Đứa bé này nhìn thì ngây thơ, thức tế bụng đầy mưu mô.”
Trạch Lâm huynh đi quanh Thiết Tâm Nguyên, chỉ thấy đứa bé há cái mồm răng còn răng mất cười ngốc ngếch, lắc đầu tỏ ý không hiểu Phồn Minh ám chỉ điều gì.
Khi cả đám đều đưa mắt dò hỏi Lý Phồn Minh mới gài quạt sau cổ áo, kéo tay Thiết Tâm Nguyên cho mọi người xem:” Nhìn ra chưa, chẳng lẽ chư vị không thấy đứa bé này sạch quá mức à?”
Trạch Lâm huynh vẫn lắc đầu:” Nó sạch sẽ chứng tỏ phụ mẫu cần cù, yêu thương nó thôi mà.”
“ Trạch Lâm huynh, quyết không thể dùng tâm thái bình thường đánh giá thương cổ, với chúng ta thì y sam sạch sẽ chứng tỏ song thân yêu con, nhưng thương cổ không phải. Cái cửa hiệu này có thể nổi tiếng Đông Kinh, còn được Các Uyên tiên sinh khen không ngớt miệng, là dựa vào hai chữ sạch sẽ.”
“ Chư vị huynh đài nghĩ mà xem, thịt lợn là thịt bẩn, tuy xẻo thịt xong không thấy ô uế, nhưng vẫn không che được bản chất dơ bẩn, cái hiệu này ở gần Thảo thị tử, đầu đường có trại lợn lớn, ai đi qua cũng phải bịt mũi. Bởi thế cửa hiệu này mới quét dọn sạch sẽ, thêm vào trà nước tươi, món ăn kèm mới mẻ, thêm ít rượu, và đứa bé sạch sẽ, phó phụ gọn gàng, vừa vặn hợp với khẩu vị của Các Uyên tiên sinh, mọi người nói xem dưới hoàn cảnh tương phản mạnh mẽ đó sao còn nhớ được thịt lợn là thịt bẩn.”
Thiết Tâm Nguyên cũng có chút thán phục, tên này nói đúng yếu quyết giúp cửa hiệu của mẹ nhanh chóng được lòng người Tây Thủy môn, mới đầu mẹ làm thế chẳng qua vì bản tính tiểu thư phát tác thôi, sau này mới tổng kết nó thành đạo kinh doanh.
“ Cho nên ta mới nói thương cổ giảo hoạt là thế, ngay cả Các Uyên tiên sinh cũng trúng kế, có thể thấy thương cổ ghê tởm ra sao.”
Đám thư sinh choàng tỉnh, không ai không chắp tay.
Thiết Tâm Nguyên liếc nhìn Lý Phồn Minh đang dương dương đắc ý, đột nhiên mếu mồm khóc, dụi mắt nói:” Mẹ bảo đó là bí quyết bất truyền, nếu người khác biết, ta không có tiền ăn cơm nữa, cũng không có tiền nộp học cho tiên sinh nữa.”
Lý Phồn Minh bợp một phát:” Khóc cái gì, chẳng lẽ lão gia ta lại đem trò là gạt của nhà ngươi tuyên dương khắp nơi à, sĩ nhân ăn dê, thứ dân ăn lợn, đó là lệ thường, chỉ cần không lừa gạt sĩ nhân, ai thèm nhiều chuyện.”
Thiết Tâm Nguyên khóc nức nở chỉ đám đông xem náo nhiệt xung quanh:” Bọn họ đều nghe thấy rồi, ta sắp không còn cơm ăn nữa, không đi học được nữa.”
Lý Phồn Minh ung dung mỉm cười, lấy trong ống tay áo ra một cái túi đeo lên cổ Thiết Tâm Nguyên:” Lão gia sao có thể để nhà ngươi không có cái ăn, cầm lấy đi, nửa lượng bạc đấy.”
Những thư sinh khác cũng thấy Lý Phồn Minh vạch trần đạo mưu sinh của người ta ở giữa đường ít nhiều không phải hành vi quân tử, cho nên đều lấy tiền đứa cho Thiết Tâm Nguyên, thấy xung quanh mỗi lúc một đông, phẩy tay áo bỏ đi.


Q11 - Chương 042: Kế hoạch kiếm tiền.


Vương Nhu Hoa tay chống cằm sau quầy tủm tỉm cười nhìn nhi tử nghịch ngợm, không ngờ chớp mắt nhi tử mang về năm sáu cái túi tiền, cái nào cũng căng phồng, có vẻ không ít.
“ Mẹ, sau này tiền ăn cho đám ăn mày lấy từ đây ra nhé.” Thiết Tâm Nguyên nhe răng cười đưa tiền cho mẹ:
Đếm tiền xong Vương Nhu Hoa phát hiện nhi tử ngây người nhìn ra xa, vỗ má y:” Nghĩ cái gì đấy?”
Thiết Tâm Nguyên sực tình, giơ hai nắm đấm nhỏ liên tục đấm đầu:” Sao con ngốc thế chứ, kiếm tiền của đám ngốc tự cho mình là đúng này mới là dễ nhất.”
“ Nhi tử ngốc, quan gia có người chuyên môn chiếu cố chuyện ăn ở của Thái học sinh, người ta không thiếu gì cả, làm sao con kiếm được tiền của họ.” Vương Nhu Hoa không tán đồng ý nghĩ kỳ dị của nhi tử, cơ hội như hôm nay không phải mỗi ngày đều có, Thái học sinh không phải ngày nào cũng có thời gian đi dạo, thời gian nghỉ ngơi của họ giống quan viên, nhưng không được tự do như quan viên, mỗi ngày phải học kinh thư, nghiên cứu văn kiện, làm cơ sở cho việc làm quan sau này.
“ Đám quan lão gia có ý đồ gì mà lại mở thanh lâu đối diện Thái học, như thế làm gì còn tâm tư đọc sách.”
Vương Nhu Hoa trừng mắt với bà nương nói linh tinh, bà nương tự biết lỡ mồm, vội ôm lấy Thiết Tâm Nguyên nói lảng đi:” Nguyên Nhi của chúng sau này sẽ thi trạng nguyên, đúng không?”
“ Không phải, không phải.” Thiết Tâm Nguyên hoa chân múa tay:” Kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền cho mẹ hưởng phúc rồi mới đi thi trạng nguyên.”
Thấy nhi tử giở chiêu giả ngốc ra, Vương Nhu Hoa cười gập người, búng tay vào cái miếng nhỏ của y:” Bằng vào cái miệng này là không sợ đói rồi.”
Thiết Tâm Nguyên hì hì ôm chầm lấy cổ mẹ làm nũng, mẹ đã hoàn toàn bình thường lại rồi, không uổng công mình làm đứa con có hiếu một phen.
Sinh hoạt quay trở về quỹ đạo vốn có, ngoại trừ người Đồ phu bang suốt ngày tới nghe ngóng xem Vương Nhu Hoa khi nào gia nhập Đồ phu bang thì không có chuyện gì phiền não.
Toan Nghê bang biến mất, nghe nói lần này là do tuần thành ngự sử nổi giông tố, một vị ngự sử vô tình nhìn thấy cuộc chém giết kinh hoàng kia, sợ đái ra quần, thế là huyện lệnh Khai Phong như con lừa kinh hãi xua đám bộ đầu bộ khoái hỏa tốc bắt Đường Kim Thủy của Toan Nghê bang.
Mỗi ngày nhìn đám bộ khoái tập tễnh đi tuần cũng là chuyện vui, ít nhất phố phường bình yên hơn nhiều, ngay cả Cái Bang gần đây cũng phải lánh đi, tránh đám bộ khoái giận cá chém thớt.
Từ đó Thiết Tâm Nguyên mỗi buổi chiều đi học về lại tới phế viên xem, đám ăn mày đã chuyển tới ở rồi, gọi là chuyển chứ bọn chúng có bộ quần áo lành lặn mà mặc là may rồi có gì mà chuyển, thế nên giường chiếu và chăn đệm mà Hạ Tủng để lại với bọn chúng mà nói là ân điển trời ban.
Bọn chúng có mười ba đứa, tám đứa nam hài, đứa lớn nhất tên Xảo Ca Nhi mới mười ba mười bốn, đứa nhỏ nhất Thủy Châu Nhi bốn tuổi, còn nhỏ tuổi hơn Thiết Tâm Nguyên.
Nghe nói vì kiếm ăn cho mấy đứa nhỏ hơn, chân Xảo Ca Nhị bị ngựa đạp thương, nhờ Thiết Tâm Nguyên mang thuốc thang mà khôi phục rất tốt, thêm mười ngày nữa là có thể đi lại.
“ Ngày mai Thủy Châu Nhi cùng ta tới cổng Thái học kiếm tiền, Bảo Ca Nhi, Linh Ca Nhi, Thọ Ca Nhi canh gác, phát hiện ác ôn của Thái học thì báo, tránh giống như lần trước bị người ta tụt quần thị chúng.” Thiết Tâm Nguyên chẳng tốn quá nhiều thời gian thành kẻ cầm đầu đám nhóc con này, ngồi trên cái ghế lành lặn hiếm hoi trong phế viên, vung tay múa chân ra lệnh như đại tướng quân:
“ Hiểu rồi.” Đám trẻ con đồng thanh:
Thiết Tâm Nguyên rất thích ở với đám trẻ con, ở bên cạnh người lớn lúc nào cũng cẩn thận không để mình thể hiện quá mức, còn với đám trẻ con thì không lo lắng gì.
Nhìn Thủy Châu Nhi bám góc áo của mình dò hỏi, xoa đầu nó :” Nhiệm vụ của đệ là khóc, khóc càng to càng tốt.”
Thủy Châu Nhi mút ngón tay, ngọng ngịu nói:” Đệ không khóc được.”
Thiết Tâm Nguyên cười gằn:” Đệ sẽ khóc ra thôi, học sinh của Thái học gần đây thông minh hơn nhiều, cờ năm quân đã không lừa được chúng nữa, nên ta chuẩn bị tàn cục cờ tướng, không tin bọn ngốc đó trong thời gian ngắn phá được thớ cờ của chúng ta.”
Xảo Ca Nhi buồn bã nhìn cái chân đắp thuốc cao xanh đỏ của mình:” Ta là đứa lớn nhất, lại không giúp được gì, thật vô dụng.”
“ Đợi chân ngươi lành tha hồ giúp, giờ mọi người ăn cơm thôi, đại quân xuất chiến phải no bụng trước.”
Nghe tới ăn là cả đám rèo hò tích cực hẳn lên, nhờ phúc Thái học sinh, gần đây mọi người sống không tệ, có cơm có thịt có trứng, Linh Ca Nhi nói hồi Ngưu thúc còn sống mọi người cũng chẳng được ăn mấy bữa thế này.
Thiết Tâm Nguyên thấy Xảo Ca Nhi chỉ gắp rau xanh ăn, liền gắp miếng thịt lớn nhất cho hắn:” Ăn nhiều vào thì vết thương mới lành được, tương lai còn cần ngươi nhiều.”
Thủy Châu Nhi cũng lấy thịt trong bát mình đưa cho Xảo Ca Nhi, làm sống mũi hắn cay cay, và lấy và để cơm vào mồm, thấy chân mình đã tốt hơn nhiều, mai có thể đi lại được ...
Đông Kinh Biện Lương luôn bắt đầu một buổi sáng trong sự huyên náo, chợ đêm vừa mới lắng xuống, chợ sáng đã tấp nập, đồ tể đem lợn cạo lông treo lên móc, bán rau gánh gồng lớn tiếng chào hàng, không quên rưới nước lên rau, như thế có thể bốc phét rau của mình tươi mới hái vẫn dính sương đêm.
Triệu Trinh cũng từ trong mộng tỉnh lại, nhìn mỹ nhân giống như giá non trần truồng tóc tai tán loạn ngủ mê mệt bên cạnh, không khỏi tự trách đêm qua mình quá tham lam, có lẽ quan viên phụ trách khởi cư trú lại sắp cằn nhằn rồi, có điều hắn không bận tâm, mình tới nay còn chưa có nhi tử, chăm chỉ một chút là nên.
Ngủ một giác mà thấy người vẫn cứ mỏi mệt, đấm lưng mấy cái, ba mươi tuổi dù sao cũng không so được với thời thiếu niên nữa.
Song chẳng thể nghỉ ngơi, thân là hoàng đế, cái quốc gia khổng lồ này còn cần mình cai trị, lưu luyến nhìn tấm lưng trần nõn nà của mỹ nhân, tay đưa ra nửa chừng dừng lại, giật sợi thừng vàng.
Chiêng trống vang lừng, đến giờ thượng triều rồi.
Hoàng đế đã dậy, bách tính tất nhiên cũng thức dậy.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất