Ngân Hồ

Chương 063: Tha thứ.

Chương 063: Tha thứ.


“ Sao thằng nhãi như ngươi cái gì cũng biết vậy?” Dương Hoài Ngọc có lẽ là muốn chữa thẹn khi để lộ ra tâm tư u tối, lảng đi:
Thiết Tâm Nguyên cho tay vào túi lấy sách ra vẫy vẫy, nở nụ cười hớn hở của trẻ con khoe với người lớn:” Thời gian ngươi uống rượu, chơi bời thì ta đọc sách thôi, rảnh rỗi thì xem nhiều sách vào, trong sách gì cũng có.”
Dương Hoài Ngọc đần mặt ra một hồi: “ Nghĩ đi nghĩ lại rồi, ta không làm chuyện đó đâu, bây giờ đã bị Tô Mi xem thường rồi, nếu còn làm thế, lão tử làm người sao được. Mất rồi thì thôi, lão tử cưới một nông phụ, nói không chừng còn tiêu diêu hơn, có điều vẫn cám ơn ngươi, mai ta sẽ mang tiền cơm tới trả.”
Thiết Tâm Nguyên cười vỗ tay:” Hảo hán, coi như ta tha thứ cho ngươi, có điều muốn nghe ta nói chủ ý thứ hai không?”
“ Nếu là thủ đoạn âm hiểm thì đừng nói.” Dương Hoài Ngọc lấy lại được chút tinh thần, cảm giác mình vĩ đại hơn một bậc, lên mặt xoa đầu Thiết Tâm Nguyên:” Ngươi là thằng bé thông minh, ta gặp nhiều thần đồng rồi, thấy ngươi không kém ai đâu, đem tâm tư đặt vào chuyện học hành ...”
Thiết Tâm Nguyên bực mình gạt tay hắn ra:” Năm nay khai ấn sau tết Nguyên Tiêu triều đình làm chuyện gì nhớ không, ngươi chưa bao giờ nghĩ tới đi tranh đoạt võ trạng nguyên à?”
Dương Hoài Ngọc cười nhạo:” Lão tử là tướng môn, không cần đi tranh cái võ trạng nguyên vặt vãnh, vả lại giờ tuy là tặc phối quân, nhưng vài năm nữa, tước vị vẫn còn, khởi điểm còn cao hơn võ trạng nguyên.”
Ghét nhất cái bản mặt hoàn khố của đám tướng môn các ngươi, tự cho rằng mình gia thế sâu xa coi thường hiền tài triều đình chọn, Thiết Tâm Nguyên bĩu môi:” Từ chuyện Tế Phong Tư Mộng là nhìn ra, bệ hạ chẳng lẽ không hiểu hồ ly không thể cắn chết hắn, vẫn mà vẫn cho nó vinh diệu, không cho tướng môn chút lợi lộc nào, chứng tỏ bệ hạ đã thất vọng cùng cực rồi.”
“ Nếu ngươi bám lấy tước vị, cả đời ngươi chỉ có chút thành tựu đó thôi, nếu ngươi bỏ tước vị đi, tự mình phấn đấu, dù ngươi giành được võ trạng nguyên hay không, bệ hạ nhất định nhìn ngươi với con mắt khác.”
“ Võ trạng nguyên không đáng tiền, nhưng cũng là hảo hán chân chính từ thiên quân vạn mã giành lấy, chắc chắn được bệ hạ trọng dụng, nói xem ngươi thích làm cấm quân ở kinh thành hay làm đô ngu hầu ở biên châu?”
Dương Hoài Ngọc nghe cũng xuôi xuôi, bắt đầu nhíu mày cân nhắc khả năng này:” Võ trạng nguyên tuy thấp kém nhưng không dễ lấy đâu, chẳng những phải thi binh thư chiến sách, còn phải thi chiến trận, mã chiến, bộ chiến, xạ kỵ, còn khảo nghiệm có tâm trí lâm nguy không loạn hay không, mỗi năm võ thí, người chết không kể siết, nên con cháu tướng môn không ai tham gia.”
“ Nguy hiểm càng tốt, ngươi thích Tô Mi, nhưng Tô Mi không biết ngươi thích nàng thế nào, nên cự tuyệt ngươi một cách vô tình.” Thiết Tâm Nguyên xúi:” Giờ ngươi viết cho nàng một lá thư, nói rằng sẽ mạo hiểm sinh mạng đi thi võ trạng nguyên, nếu thắng, bất kể thế nào cũng không từ bỏ nàng, nếu thua, không cần Tô gia, tự ngươi từ bỏ hôn ước.”
Dương Hoài Ngọc ưỡn ngực hít sâu một hơi:” Đường đường chính chính, hảo nam nhi phải thế.”
Rồi vỗ vai Thiết Tâm Nguyên:” Tiểu huynh đệ, vi huynh thế nào cũng phải giành được võ trạng nguyên.”
Thấy Dương Hoài Ngọc lấy lại tinh thần nói xong là đứng lên chuẩn định đi, Thiết Tâm Nguyên tóm tay áo kéo lại:” Ngươi cho rằng ta ăn no rửng mỡ đi giúp ngươi đấy à?”
Dương Hoài Ngọc hiểu ra, cười ha hả:” Mẫu thân ta làm đậu hoa số một kinh thành, mai mang cho tiểu huynh đệ một bát.”
“ Đậu hoa tất nhiên phải ăn, nhưng dù sao ngươi cũng chuẩn bị huấn luyện chiến trận, ta muốn nhờ ngươi chỉ đạo đám nhỏ ở phế viên, học ít võ nghệ tự bảo vệ bản thân. Coi như ngươi cảm tạ ta, được không?”
“ Ha ha ha, té ra là thế, được, phế viên yên tĩnh là nơi luyện võ tốt.” Dương Hoài Ngọc cười không tốt lành gì:” Dương gia ta gì không có chứ lão tốt thân kinh bách chiến nhiều lắm, cả người theo gia lão tổ nhà ta huyết chiến Kim Sa Than cũng còn một hai vị sống tới bây giờ ... Ha ha ha, ngươi cũng học chứ hả?”
Thiết Tâm Nguyên rùng mình lắc đầu liên tục, bị đám lão binh huấn luyện còn sống thoải mái sao nổi.
Dương Hoài Ngọc tiếc nuối:” Cơ hội hiếm có đấy, ngươi nên thử xem.”
Thiết Tâm Nguyên bĩu môi, chả thèm cơ hội tốt đó:” Được rồi, đừng nói nữa, ngươi định bao giờ gì huấn luyện.”
Dương Hoài Ngọc nắm tay đấm ngực:” Thời gian không nhiều, mai bắt đầu luôn.”
Sau đó vẫy tay sải bước về quân doanh, bộ dạng tự tin trăm phần, lưng cũng thẳng lên.
Bằng hữu mà, thế nào cũng phải ta đánh ngươi, ngươi đánh ta vài lần mới thành chí giao, khi ấy ngươi mới hiểu nông sâu của ta, ta mới biết ngắn dài của ngươi, mới biết bằng hữu này có thể dùng khi nào, mới biết mình có thể giúp hắn vào thời điểm nào.
Còn nếu muốn trở thành huynh đệ bất kể tình huống nào cũng giúp đỡ không suy nghĩ thì cần chặng đường rất dài để đi, Thiết Tâm Nguyên lựa chọn huynh đệ có yêu cầu rất cao.
Chuyện liên quan tới tính mạng không thể không cẩn thận.
Thiết Tâm Nguyên hài lòng phủi đít về nhà, tới gần cửa hiệu cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhíu mày quay đầu lại nhìn một lúc thì nhận ra, hai cửa hiệu gần nhà mình đóng cửa mất rồi, sập tiệm hay là bán cho người khác? Thảo nào vừa rồi đi qua thấy văng vắng, lạ thật sao trước đó không thấy họ nói gì cả.
Vương Nhu Hoa thấy nhi tử và Dương Hoài Ngọc thì thầm với nhau rất lâu thì lo lắm, thấy nhi tử về thì kéo tới hỏi:” Con và Dương gia đại lang nói gì thế?”
Thiết Tâm Nguyên không kịp nghĩ tới chuyện hai cửa hiệu kia, trong lòng có dự tính trước, trả lời mẹ:
“ Dương đại lang cho rằng thân thể con quá yếu, muốn kiếm một vị thương bổng giáo đầu luyện gân cốt, nói chỉ có thế mới thành đại hán bảy thước.”
Câu này quả nhiên nói trúng tâm sự lớn nhất của Vương Nhu Hoa:” Có lý, cha con là nam nhi đường đường, con lại quá gầy gò, không biết cơm nước đi đâu rồi, còn không nặng bằng hồ ly.”
“ Nên từ mai con theo Dương đại lang luyện võ, mẹ nói bao giờ đi thì tốt?”
Vương Vũ Hoa khẽ vỗ đầu nhi tử: “Thế nào cũng phải bái sư phó trước đã, không biết vị sư phó đó có thu nhiều tiền không?”
“ Mẹ, nhà ta hình như đâu thiếu tiền.”
“ Con thì biết cái gì, mẹ không những phải chuẩn bị tiền đi học cho con, còn cả tiền du học, rồi du học về con sẽ thành thân, tới khi đó chẳng thể còn cùng mẹ ở cái nhà nhỏ kia chứ?” Vương Nhu Hoa luôn suy tính rất xa:
Thiết Tâm Nguyên cười hì hì:” Con thấy nhà ta có gì không tốt đâu, đợi con lớn rồi, con và mẹ làm lại lần nữa, thành tiểu viện tử hoàn toàn mới, nhà như thế còn thua kém ai được?”
Vương Nhu Hoa múc cho nhi tử một bát mỳ, rưới nước xương lên, thấy nhi tử vẫn ăn phăm phăm như thường ngày hài lòng gật đầu, con mình trừ thích chơi với mấy đứa ăn mày ra thì không có gì để oán trách.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất