Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 100 Vẽ nhà tù trên đất

Đợi đến khi gió ngừng, tấm ảnh kia lung lay vài cái, cuối cùng cũng an tĩnh lại, lẳng lặng dính trên móc áo, mượn ánh sáng lờ mờ của màn hình máy tính, tôi nhìn thấy rõ, khuôn mặt của ‘tôi’ trên tấm ảnh, nhìn vô cùng dữ tợn, gương mặt đó giống một tờ giấy bị vo nát, sau đó lại mở ra, chân trái hắn bước lên một bước, giơ ống tay áo trống không lên, giống như đang muốn bóp chết tôi.

Đúng lúc này, tôi kéo mạnh một cái, cửa sau lưng cuối cùng cũng bị tôi giật ra!

Tôi lùi ra sau, lại đột nhiên đụng phải cái gì mềm mềm, trong lòng thầm nghĩ, xong đời rồi chẳng lẽ trên hành lang cũng có thứ không sạch sẽ?

Chính vào lúc tôi đã hết hi vọng, một tiếng nói trong treo bỗng vang lên bên tai:

- Trương Phá Lỗ nói anh không nghe điện thoại, anh đang làm gì vậy?

Lăng Giáng!

Là tiếng nói của Lăng Giáng!!

Tôi xoay người lại, sau khi nhìn rõ đúng là Lăng Giáng, mới giang tay ôm chặt cô ấy vào lòng (đã có kinh nghiệm lần trước ôm nhầm người ở trong sân nhà mình, nên từ đó trở đi tôi hình thành một bản năng, nhìn rõ người mới dám ôm). Kích động đến mức nửa ngày sau vẫn không nói được lời nào, thậm chí còn quên mất phía sau lưng, vẫn còn một đôi giày tự biết mặc quần áo, và một tấm ảnh đã bị tôi đốt nhưng vẫn còn xuất hiện!

Lăng Giáng rất không khách khí đẩy tôi ra, quát lớn:

- Anh làm gì vậy?

Nói thật, cho dù hiện tại Lăng Giáng đánh tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng sau tiếng quát của cô ấy, tôi lập tức nhớ ra đôi giày và tấm ảnh sau lưng, nhưng đợi tới khi tôi quay người nhìn vào trong phòng, lại phát hiện bộ quần áo vừa biết đứng thẳng ban nãy, đã rơi hết xuống dưới đất.

Tôi nhìn thấy vậy, nói năng không đầu không đuôi với Lăng Giáng, vừa rồi nhìn thấy giày tự biết đi, còn tự biết mặc quần áo, còn cả bên trên móc áo, dính một tấm ảnh đen trắng của tôi!

Lăng Giáng nghi hoặc nhìn tôi, rõ ràng không tin lời tôi nói lắm, tôi nghĩ, có lẽ cô ấy cho rằng tôi đang bịa chuyện để lấy cớ ôm cô ấy.

Tôi không biết nên giải thích như thế nào, đành phải nghiêm túc nói:

- Tôi nói thật!

Lăng Giáng nghe xong, đi qua người tôi, bật công tắc đèn bên cạnh cửa phòng, dưới đất đúng là có một đống quần áo, và một đôi giày phía dưới, ngoài ra, cái gì cũng không có.

Không đúng! Còn một thứ không thấy đâu rồi !

Tấm ảnh đen trắng của ‘tôi’ đâu? Vừa rồi rõ ràng nó còn ở trên móc áo!

Tôi nói với Lăng Giáng:

- Không thấy tấm ảnh đâu rồi!

Lăng Giáng không để ý đến tôi, mà liếc nhìn bộ quần áo dưới đất, sau đó đưa tay ra gạt, gạt quần áo sang một bên, để lộ đôi giày ra ngoài.

Lăng Giáng sau khi nhìn thấy đôi giày, lông mày nhíu chặt, sắc mặt vô cùng khó coi, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, thật giống như đang nhìn thấy thứ gì rất khủng khiếp.

Đột nhiên, Lăng Giáng hô lên một tiếng với tôi:

- Lật giày lại, nhanh!

Tôi hơi khó hiểu, tuy rằng sợ hãi đôi giày tự biết đi này, nhưng tôi vẫn làm theo phân phó của Lăng Giáng, lập tức ngồi xổm xuống lật ngược đôi giày lại, để đế giày hướng lên trên trời.

Tôi lật xong, Lăng Giáng lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay phải ra, để lộ cổ tay phải , tôi nhìn thấy trên cổ tay cô ấy đeo một chiếc vòng màu đỏ, là loại vòng bện thủ công, Lăng Giáng nhẹ nhàng kéo ra một sợi chỉ màu đỏ trên vòng tay đỏ, sau đó dùng chỉ đỏ, đặt một vòng tròn quanh đôi giày, để đôi giày ở giữa vòng tròn.

Tôi hỏi, đang làm gì vậy?

Lăng Giáng nói:

- Vừa rồi không phải anh nói đôi giày này tự biết đi sao? tôi đang ‘vẽ nhà tù trên đất’, tôi muốn xem xem, nó có thể đi ra khỏi cái vòng tròn này không!

Trước đây, tôi luôn cho rằng Lăng Giáng là một cô gái lạnh lùng, lại không ngờ, có lúc cô ấy còn có thể thốt ra những lời nói ‘khí phách’ như thế, cứ giống như một ‘nữ anh hùng’.

Sau khi cô ấy nói xong, bắt đầu đánh giá phòng ký túc của tôi, nhìn hết một lượt, sau đó hỏi tôi vừa rồi xảy ra chuyện gì, tôi kể lại chuyện lúc nãy cho cô ấy nghe, nghe xong, cô ấy cau mày, đi tới cửa nhà vệ sinh, bật đèn, đi vào trong xem vài lần mới đi ra ngoài, lắc đầu với tôi, ý là không phát hiện ra có chỗ nào dị thường.

Lúc này đám người lão đại đột nhiên trở về, đứng ngoài cửa thấy tôi và Lăng Giáng đang đứng chung một chỗ, dưới đất còn có đống quần áo của tôi, thế là, lão nhị đầu têu, lão đại lão tam cũng phát ra những tiếng khóc ‘sụt sịt’, sau đó lão nhị vung tay, nói:

- Lão tứ, có cậu trông nhà rồi, mình không quấy rầy hai cậu nữa, anh em, đêm nay thông đêm ở quán net nhé!

Nói xong, bọn họ âm thầm giơ ngón tay cái với tôi, sau đó luồn đi nhanh như một cơn gió, tôi thậm chí ngay cả giải thích cũng lười, huống hồ, loại chuyện này tôi phải giải thích thế nào?

Nhưng tôi lo Lăng Giáng sẽ có ý kiến, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh tiết của một người con gái, vì thế tôi nói với Lăng Giáng:

- Sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ!

Lăng Giáng liếc nhìn tôi, hỏi:

- Giải thích? Anh định giải thích như thế nào?

Tôi nghĩ ngợi, chuyện này đúng là không giải thích rõ được, tôi không biết nên trả lời Lăng Giáng thế nào, đợi tới khi tôi muốn mở miệng nói, lại phát hiện Lăng Giáng đã đứng trước ngăn tủ của tôi, nhìn chằm chằm cửa tủ.

Tôi đi qua, nhỏ giọng hỏi, làm sao vậy?

Cô ấy nói:

- Cảm giác giống hệt lúc ở trong phòng Tưởng Viễn Chí!

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, sau khi Lăng Giáng gật đầu, tôi cẩn thận mở cánh cửa tủ ra, tôi nhìn thấy quần áo của mình đã bị đẩy sang hai bên, ở giữa có một chỗ trống rất lớn, sâu bên trong chỗ trống, dựng thẳng tấm ảnh trắng đen đã biến mất của ‘tôi’, ở phía trước tấm ảnh, đặt ba nén hương! Sau khi cửa tủ vừa mở, hương tự cháy, lúc cháy lúc tắt!

Tôi sợ tới mức vội vàng đóng tủ lại, sau đó Lăng Giáng vô cùng thuần thục vẽ ‘ếch ngồi đáy giếng’ lên trên cửa tủ, bởi vì không có đồng tiền, không có biện pháp dùng ‘bỏ đá xuống giếng’.

Xong xuôi, Lăng Giáng nói với tôi:

- Tới chỗ Trương Phá Lỗ!

Tôi vừa đi vừa hỏi:

- Vì sao không hủy nó đi?

Lăng Giáng đáp:

- Năng lực của tôi không đủ, với lại, không phải anh nói anh từng đốt nó rồi à? Hữu dụng không?

Nói xong, Lăng Giáng không để ý tôi nữa, tự bước đi, tôi chỉ đành đi theo, lúc ra khỏi phòng, tôi xoay người khóa cửa, lúc cửa sắp đóng lại, tôi nhìn thấy đôi giày kia đột nhiên nhảy lên một chút, lật ngược lại!

Tôi đuổi theo nói với Lăng Giáng, Lăng Giáng lại nói:

- Tôi cũng không có biện pháp, tôi nhiều nhất chỉ có thể nhốt nó lại, muốn diệt nó, chỉ có Trương mù ra tay mới được.

Tôi gật đầu, sau đó thầm nghĩ thật may quá, cũng may đám người lão đại đều đi ra quán net rồi, đêm nay nhất định sẽ không trở về, nếu bọn họ quay lại, tôi thật không biết bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì.

Lúc xuống dưới tầng bốn, Lăng Giáng lại cố tình đi nhìn qua phòng của Tưởng Viễn Chí, không vào trong, chỉ đứng ngoài nhìn, vẫn may, không có động tĩnh gì, đồng tiền dính trên cửa tủ vẫn còn.

Lăng Giáng lúc này mới thở phào một hơi, tiếp tục xuống tầng.

Lúc ra khỏi ký túc, gió đêm phả vào người, tôi cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít.

Dọc đường Lăng Giáng đều không dừng lại, mà đi thẳng ra bên ngoài cổng trường, ra khỏi cổng, lại quẹo phải, tôi cho rằng cô ấy định đi thẳng tới khoa cấp cứu, nhưng không ngờ cô ấy lại qua đường, sau đó đi vào một quán ăn rất đông khách, tôi không hiểu cô ấy muốn làm gì, đành phải đi theo, sau khi vào trong, Lăng Giáng lập tức gọi phục vụ ra gọi món.

Tôi hỏi:

- Không đi sang chỗ Trương mù à?

Lăng Giáng lườm tôi một cái:

- Chẳng lẽ anh không cần ăn cơm trước?

Lúc này tôi mới ý thức được, đã sắp mười rưỡi, mà tôi còn chưa ăn tối, vừa rồi luôn trong trạng thái căng thẳng, còn không cảm thấy đói, hiện tại vừa ra ngoài, bụng lập tức kêu gào thảm thiết.

Lúc đang đợi đồ ăn, tôi nhìn đoàn người náo nhiệt xung quanh, thần kinh vốn đang buộc chặt, cũng buông lỏng ra không ít.

Lăng Giáng đột nhiên nói với tôi:

- Để cho anh ‘dính’ hơi người đấy, sao anh lại đụng phải mấy thứ không sạch sẽ rồi? nếu anh cứ mãi thế này, ai cũng không cứu được anh!

Nghe cô ấy nói xong, tôi mới hiểu, tôi chưa ăn cơm tối chỉ là một mặt, nhưng quan trọng hơn là, cô ấy muốn đưa tôi đi ‘dính’ ít hơi người.

Sau một hồi ăn như ma chết đói, tôi cảm thấy bụng mình no căng sắp vỡ ra, mà Lăng Giáng chỉ ngồi yên cúi đầu xem điện thoại, tôi kêu cô ấy ăn một chút, cô ấy không ăn, chỉ nói hai chữ:

- Giảm cân!

Trả tiền xong, tôi gọi điện cho Trương mù, hỏi anh ta có cần tôi mua cá nướng Vạn Châu mang đến cho không, nhưng lại nghe thấy tiếng Trương mù thét lớn trong điện thoại:

- Mang cái ông nội nhà cậu ấy! còn không tới đây, tôi sẽ chết mất!

( * trích lời dịch giả: cảm ơn các bạn đã đón đọc ^^! tham gia nhóm 'Động bàn tơ của Sam Zhou và những người bạn mê chuyện kinh dị' để tương tác với mình nhiều hơn nhé ^^! )

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất