Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 114 Quải Ấn Phong Kim

Tôi liếc nhìn Trương Mục, lại phát hiện anh ta và Trương mù nhìn nhau một cái, sau đó mới nói với tôi:

- Cô ta chết rồi!

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Chết rồi? Cô ta chết thế nào?

Sắc mặt Trương Mục có chút dị thường, nói:

- Chẳng lẽ cậu không còn nhớ?

Tôi nói:

- Tôi nhớ hình như cô ta muốn dùng ‘giấu trời qua sông’ với tôi, bảo tôi ngồi bên nửa vòng bát quái. Sau đó tôi nghe thấy cô ta niệm một hồi, trước mắt tôi bỗng tối sầm, đầu óc choáng váng, nên cái gì cũng không còn nhỡ nữa. Đúng rồi, lúc đó, tôi còn thấy tay trái Trương mù giật giật, tôi nghĩ anh ta sắp tỉnh.

Tôi vừa nói xong, sắc mặt Trương Mục và Trương mù vô cùng khiến sợ, Trương mù hỏi:

- Cậu thật sự không nhớ gì?

Tôi hỏi:

- Những gì tôi còn nhớ tôi đều nói rồi, các người còn muốn tôi nhớ cái gì?

Trương mù nói:

- Chẳng lẽ cậu không nhớ, là tự tay cậu giết chết Triệu Giai Đường?

Câu nói của Trương mù, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là sấm sét giữa trời quang, đánh xuống đầu tôi khiến tôi đầu váng mắt hoa, tôi sao có thể giết người? Tuy rằng tôi oán hận Triệu Giai Đường, nhưng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể phòng vệ, không có khả năng giết người! Hơn nữa, bản lĩnh của Triệu Giai Đường, tôi cũng không phải không biết, tôi cho dù muốn giết cô ta, cũng không có cái năng lực đó.

Tôi nói:

- Trương mù, anh đừng nói đùa nữa, tôi là người thế nào chẳng lẽ anh còn chưa biết, tôi sao có thể giết được Triệu Giai Đường?

Nhưng Trương mù lại nói:

- Hai mắt của tôi đều nhìn thấy, cậu vẫn còn định không thừa nhận?

Tôi nói:

- Không phải anh vẫn luôn hôn mê hay sao? Sao anh lại nhìn thấy? Đúng rồi, không phải bởi vì anh xoay người cho tôi nên hồn phách không được đầy đủ sao? Sao anh còn tỉnh lại được?

Trương mù nói:

- Cậu có biết vì sao tôi nhất định muốn đến đây không? --- Cậu đừng lắc đầu, tôi biết cậu không biết, nhưng có lẽ cậu có thể đoán ra, nơi này là mảnh đất vô gián, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, linh hồn của tôi cũng chỉ vất vưởng ở quanh nơi này. Còn nhớ trước lúc tôi vào trong thôn các cậu, đã dựng đũa vào trong bát nước đặt bên ngoài cổng thôn không?

Tôi gật đầu, tôi còn nhớ Trần tiên sinh lúc tiễn chúng tôi có nói, đây là một cách để báo tin, một khi Trương mù xảy ra chuyện, đũa sẽ đổ về hướng anh ta gặp chuyện.

Tôi nói những gì mình hiểu cho Trương mù nghe, Trương mù gật đầu nói:

- Ồ, Trần Ân Nghĩa này cũng có chút kiến thức! Quay lại chuyện chính, lúc đó sau khi đũa đổ xuống, anh cả tôi đã bắt đầu ở đây chiêu hồn rồi, có điều thôn các cậu đúng là quái dị, cơ thể của tôi vào trong, đến hồn cũng không quay lại được, nhưng cuối cùng không biết cậu học được bản lĩnh gà mờ ở đâu, giữ linh hồn còn lại của tôi lại, chờ những linh hồn đã mất của tôi quay về, đương nhiên có thể tỉnh.

Tôi hỏi:

- Vì sao tôi xoay người cho anh, lại không xoay được?

Trương mù đáp:

- Thằng ngốc này, không chỉ có cậu ngốc, mà Lăng Giáng cũng ngốc! Lúc đó chúng ta ở bên trong kính giới, mọi vật đều ngược lại với bình thường, cậu từng đến tiệm cắt tóc chứ? Cậu nghĩ xem, nếu cậu và tôi đứng tựa lưng vao nhau, bị hai tấm gương soi lên người, có phải sẽ biến thành mặt đối mặt không? Thế thì còn xoay người cái rắm gì nữa! Nếu muốn xoay người với tôi, thì phải đứng đối mặt với nhau, bị gương soi, mới có thể đưa lưng về nhau, mới xoay người được!

Tôi hồi tưởng lại một chút hình ảnh lúc tôi và Trương mù nằm tựa lưng nhau trên giường, tôi nằm trên lưng anh ta, trên tầng và dưới tầng đều là kính giới, tương đương như hai tấm gương lớn, sau khi bị soi, quả thật là mặt đối mặt. Nhưng nếu muốn đưa lưng lại với nhau, vậy tôi phải đối mặt với anh ta, cũng có nghĩa, phải nằm bò trên người anh ta ---- hình ảnh này thực sự kinh dị, tôi không dám nghĩ tiếp.

Trương mù tiếp tục nói:

- Hồn của ông đây trở về đúng lúc nhìn thấy cậu đang giết Triệu Giai Đường, cậu còn định không thừa nhận?

Tôi vẫn không tin, hỏi:

- Anh hãy kể tất cả những gì anh nhìn thấy cho tôi biết, không được thiếu chữ nào, tôi muốn nắm được từng chi tiết nhỏ.

Thời gian kế tiếp, Trương mù kể lại chuyện anh ta vừa tỉnh là nhìn thấy tôi đang giết Triệu Giai Đường cho tôi và Trương Mục nghe. Bởi vì Trương mù ngọng líu ngọng lô tiếng Trùng Khánh, vì để tiện tường thuật lại, tôi cố ý sửa sang lại ngôn từ, dùng tiếng phổ thông để giải thích.

Hóa ra sau khi hai mắt tôi tối sầm hôn mê bất tỉnh, một lúc sau Trương mù mới tỉnh lại. Tôi nhìn thấy nắm tay của anh ta khẽ động đậy, không phải là dấu hiệu anh ta sắp tỉnh, mà là Lăng Giáng dùng dấu ấn vẽ trong tay Trương mù để chiếu sáng, xác định phương hướng và tầng trệt cho cô ấy và Trương Mục, cho nên tay anh ta mới giật giật.

Sau khi Trương mù tỉnh lại, không lập tức cử động, mà híp mắt hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn tình hình trong phòng, xác định không bị phát hiện, mới im lặng ngồi trên ghế, giương mắt nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra.

Triệu Giai Đường thấy tôi ngất xỉu, liền để tôi nằm nghiêng trên nửa vòng tròn, tư thế nằm còn là một đường cong hình chữ S, giống với ranh giới ở giữa hình bát quái. Sau đó Triệu Giai Đường dùng cái bát sứ trong vòng tròn này đặt bên tai tôi, đốt một ít tiền giấy về hướng tây, bốc ít tàn giấy bỏ vào trong cái bát đặt cạnh đầu tôi.

Làm xong, cô ta lại cầm lấy ống tre, đổ ‘vô căn thủy’ vào trong bát, dùng đũa khuấy đều hỗn hợp nước và tàn giấy, vừa khuấy vừa đọc câu chú. Trương mù giải thích ở khúc này là, những câu chú này anh ta chưa nghe thấy bao giờ, có lẽ là thủ pháp của thợ xây bọn họ (ở nông thôn có lẽ mọi người đều nhìn thấy thợ xây lúc làm việc, trộn lẫn hỗn hợp xi măng, nước, vôi vân vân vào với nhau, sau khi khuấy đều, bôi chát lên gạch, đợi sau khi khô, sẽ biến thành một bức tường cố định.)

Triệu Giai Đường trộn xong hỗn hợp, tìm ra một chiếc bút lông trong ba lô, sau đó dùng bút lông chấm lên ‘hỗn hợp’, vẽ một nét lên tai, mắt, mũi, miệng tôi. Trương mù nói, đây là dùng để che lại thất khiếu của tôi. Xong xuôi, cô ta cởi giày và tất của tôi ra, lại vẽ một bức vẽ lên lòng bàn tay và lòng bàn chân tôi, lúc đó vì góc độ hạn chế, Trương mù không nhìn rốt cuộc là vẽ hình gì, về sau lúc anh ta muốn đi xem, thì bức vẽ đã biến mất rồi, cho nên anh ta không biết là vẽ gì, nhưng anh ta đoán, có lẽ là thủ đoạn phong ấn ba hồn bảy vía của tôi và trong cơ thể.

Làm xong, Triệu Giai Đường tự cởi giày cao gót và tất da chân của mình, sau đó nằm xuống một bên nửa hình tròn khác, cũng là tư thế hình chữ S, chẳng qua, phương hướng ngược lại với tôi, đầu của cô ta nằm cạnh chân tôi. Đầu tiên, chân cô ta kê lên vai tôi, hơn nữa, còn để hai tay của tôi ôm hai chân cô ta, sau đó cô ta mới nằm xuống, đặt hai chân tôi lên vai cô ta, cô ta cũng ôm hai chân tôi.

Tư thế này rất giống cá âm dương trong Thái Cực đồ, trong âm có dương, trong dương mang âm, âm dương kết hợp, mới có cương có nhu.

Sau đó, Trương mù nghe thấy Triệu Giai Đường niệm một đoạn chú tối nghĩa, anh ta thậm chí còn nghe thấy sự đau đớn trong ngôn ngữ của Triệu Giai Đường, mà thỉnh thoảng, còn phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Đáng tiếc, toàn là những từ ngữ tối nghĩa, mặc kệ Trương mù có cố gắng hồi tưởng thế nào, anh ta cũng không nhớ nổi một chữ. Anh ta đoán, là Triệu Giai Đường đang phát động chú ngữ của bí thuật nào đó.

Tôi cắt ngang lời anh ta ở khúc này:

- Có thể là ‘giấu trời qua sông’, lúc trước cô ta đã nói với tôi, nói tôi có thể chết dưới ‘giấu trời qua sông’, cũng coi như không thiệt thòi.

Trương mù hỏi:

- Cái gì ‘giấu trời qua sông’? Vì sao tôi chưa nghe nói qua? Trương Mục, lão già có dạy anh ‘giấu trời qua sông’ không?

Trương Mục lắc đầu nói:

- Em không nên gọi ông là lão già, đó là ông nội em!

Trương mù cũng chẳng lưu tâm, tiếp tục kể.

Triệu Giai Đường sau khi niệm xong một đoạn, hô to một tiếng: ‘Khải!’

Sau tiếng hô, hình bát quái trên mặt đất hình như phát ra vòng ánh sáng màu trắng, bao vây tôi và cô ta trong đó, lá tre bên ngoài bắt đầu chậm rãi xoay tròn. Lúc ấy Trương mù chuẩn bị đứng lên ngăn cản, nhưng đúng thời khắc này, xuất hiện bất ngờ!

Trương mù nói anh ta thấy tôi một cước đá văng Triệu Giai Đường, Triệu Giai Đường nằm co quắp trên đất, hình như là bị phản phệ. Anh ta thấy tôi đứng lên, đi đến ngồi xuống cạnh Triệu Giai Đường, vươn tay trái và tay phải ra, hai tay đồng thời điểm lên trên bụng và đầu cô ta liên tục, thủ pháp đó Trương mù biết, thế mà lại là Phong Kim Quải Ấn!

Lúc này Trương Mục nghi hoặc hỏi:

- Không phải em nói thất khiếu của cậu ta đều bị che lại rồi sao? Còn cả lòng bàn tay lòng bàn chân cũng bị vẽ lên, sao cậu ta còn cử động được?

Trương mù nói:

- Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai!? Lại nói, đến hiện tại tôi còn chưa hiểu, thằng ngốc này sao lại biết dùng Phong Kim Quải Ấn, đây không phải là thợ thuật của thợ vàng mã chúng ta hay sao? --- Không đúng, thằng đó không phải dùng Phong Kim Quải Ấn, Phong Kim bên dưới, Quải Ấn bên trên, thủ pháp của cậu ta, vừa hay tương phản, Phong Kim bên trên Quải Ấn bên dưới, là Phong Kim Quải Ấn đảo ngược lại!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất