Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 172 Bánh xe không chuyển

Trương Mục vừa mới nói xong, cả ba chúng tôi đều trợn to mắt nhìn đối phương.

Đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!

Bắt đầu từ lúc Lăng Giáng nói tôi đến ngôi trường này theo học không phải là sự trùng hợp, đến khi thông qua chỉ dẫn của Trần tiên sinh tìm được Trương mù, lại nghe thấy Trương Mục nói Trương mù và tôi cùng Lăng Giáng đến ngôi trường này theo học đều là do người thế hệ trước sắp xếp, cho đến lúc này, nói trong tay ông nội tôi và ông nội nhà họ Trương cũng có một cái quạt hương bồ, tất cả mọi chuyện, đều biểu thị, đây chính là ‘bàn cờ’ mà người thế hệ trước đã sớm sắp xếp.

Trương mù khởi động xe, tôi biết, hiện tại chúng tôi phải tới nhà họ Trương ở Vạn Châu, nơi đó cất giấu bí mật chúng tôi đều muốn biêt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ bốn năm tiếng nữa, chúng tôi sẽ biết chân tướng của tất cả mọi chuyện!

Sau khi xe lên đến đường cao tốc, con xe HUMMER hoàn toàn bị Trương mù phóng với tốc độ ‘bàn thờ’, tôi biết, Trần tiên sinh lúc bị ức chế, đã trút giận lên con gà âm chặt đứt cánh tay của Vương Nhị Cẩu, còn Trương mù, dùng cách phóng xe như điên để phát tiết.

Tôi liếc nhìn bảng đồng hồ, xe đang chạy với tốc độ 150km/h, tốc độ hạn chế cao nhất trên đường cao tốc là 120km/h, đoạn đường ở Trùng Khánh này, bời vì Trùng Khánh nhiều vùng núi, nhiều đoạn đường khúc khuỷu quanh co, cho nên đường cao tốc chỉ giới hạn không được đi quá 120km/h, thường chỉ được đi 100km/h, với tốc độ hiện tại của Trương mù, đã vượt quá tốc độ quy định, chắc chắc sẽ bị phạt tiền, rất có thể còn bị treo bằng lái.

Tôi nhắc nhở Trương mù lái chậm chút, nhưng Trương mù căn bản không bỏ vào tai, tốc độ chỉ có tăng không có giảm, tôi chỉ đành quay đầu lại nói với Trương Mục:

- Anh không quản anh ta đi à?

Trương Mục mặt mày phờ phạc rũ rượu nói:

- Lên xe của Trương mù, không ai nói được nó, tôi khuyên cậu vẫn là nên thắt dây an toàn chặt một chút thì hợp lý hơn.

Lúc Trương Mục nói, tôi nhìn thấy anh ta đã nằm xuống băng ghế sau, hai tay thắt hết dây an toàn trên băng ghế lên trên người.

Tôi nhìn xong, cũng muốn thắt cho bản thân mấy cái dây an toàn, nhưng con mẹ nó, ghế phụ chỉ có một dây, làm sao đây? Mẹ nó, tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu, vì sao Trương Mục lúc trước đánh chết cũng không chịu ngồi ở ghế phụ, còn mặt không biến sắc nói sợ tôi dễ say xe, nên nhường ghế phụ lại cho tôi, hứ, người nhà họ Trương đều là ‘boy tâm cơ’!

Trương mù nhìn thấy sắc mặt tôi căng thẳng, hừ lạnh một tiếng nói:

- Lần trước không thấy cậu sợ hãi, lần này lại sợ thế rồi?

Tôi nói:

- Lần trước anh cũng lái nhanh vậy sao?

Trương mù nói:

- Lần trước còn nhanh hơn thế này, đều sắp 180km/h rồi, lúc ấy cậu còn chê tôi lái xe chậm, hôm nay lại kêu tôi lái nhanh là sao?

Tôi nghĩ ngợi, lúc ấy tôi một lòng muốn nhanh chóng về cứu bác cả, cho nên căn bản không chú ý Trương mù lái xe nhanh hay chậm, chỉ muốn anh ta có thể lái nhanh một chút, nhưng lần này lại khác, lần này thời gian có đủ, cho nên tôi bắt đầu thấy sợ chết rồi!

Tôi nói:

- Sự tình có nặng nhẹ, hơn nữa, từ nơi này đến Vạn Châu, nhiều nhất cũng chỉ mất bốn năm tiếng, lái nhanh như vậy để làm gì?

Trương mù không nói gì, nhưng sắc mặt lại nặng nề, tôi liếc nhìn Trương Mục, anh ta đã nhắm mắt lại, tôi cũng không hiểu anh ta đang ngủ thật hay là giả vờ ngủ.

Không biết qua bao lâu, tôi ngáp dài một cái, nói với Trương mù:

- Anh cứ chuyên tâm lái xe, đừng ngủ gật, tôi hơi mệt, tôi ngủ trước đây, nếu anh mệt, anh gọi tôi dậy lái thay.

Trương mù chỉ ‘ừ’ một tiếng, sau khi đưa ghế ra sau một chút, mới thật sự cảm nhận được vì sao người có tiền đều thích mua xe xịn, hóa ra là không gian lớn, lúc nằm cũng thoải mái, nên không bao lâu sau tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Không ngờ vừa ngủ đã ngủ hơn ba tiếng, đợi tới khi tôi tỉnh lại, tôi thấy Trương Mục ngồi thẳng nhìn chằm chằm đường trước mắt, tôi ngồi lên, hỏi có phải sắp đến rồi không?

Không ai trả lời tôi, tôi liếc nhìn bảng đồng hồ, vẫn là 150km/h, theo lý mà nói, với tốc độ này, đã sớm đến Vạn Châu, nhưng vì sao hiện tại vẫn còn ở trong khu vực đường núi?

Trương mù vẫn lái xe, phong cảnh hai bên rất nhanh đã lùi về phía sau, xe xịn đúng là xe xịn, ngồi bên trong không thấy xóc tí nào, tôi nói:

- Trương mù, có lẽ sắp đến rồi, anh lái chậm một tí, đừng đi qúa mất cả lối ra.

Mọi người đều biết, trên đường cao tốc không thể quay xe, nếu đi quá mất, nhất định phải đi tiếp, đến lối ra khỏi đường cao tốc mới được quay đầu.

Trương Mục không nói chuyện, Trương mù đáp:

- Lẽ nào cậu không phát hiện có gì đó bất thường?

Lòng tôi lộp bộp một tiếng hỏi:

- Bất thường chỗ nào?

Trương mù nói:

- Cậu nhìn gương chiếu hậu đi.

Tôi làm theo lời anh ta, tôi thấy ngoài con đường phía sau xe chúng tôi và vài chiếc xe đi sau ra, không có gì bất thường, tôi hỏi Trương mù:

- Không có gì bất thường, phía sau cũng chỉ có mấy chiếc ô tô mà thôi, có vấn đề gì à?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu nhìn bánh xe đi!

Vì thế tôi lại liếc nhìn vào gương chiếu hậu, tôi thấy bánh xe vẫn đang chuyển động rất nhanh, không có gì dị thường, tôi hỏi:

- Rốt cuộc bất thường chỗ nào?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy bánh xe chúng nó không hề chuyển động?

Nghe Trương mù nói vậy, tôi sợ hãi nhìn bánh xe của một chiếc xe ở phía bên phải cách chúng tôi không xa, nhưng không phải vẫn đang chuyển động rất nhanh đó sao? tôi cười nói với Trương mù:

- Anh đừng thần hồn nát thần tính, xe chạy tốc độ nhanh, anh không nhìn thấy chuyển động của bánh xe đâu, nhìn rất giống không chuyển động.

Trương mù nói:

- Cậu nhìn vào giữa bánh xe nó đi, cũng là cái ký hiệu ở trục bánh xe.

Tôi nghe lời liếc nhìn, nói:

- Không phải là ký hiệu của xe BMW sao? làm sao vậy? còn có vấn đề gì?

Trương mù nói:

- Nói chuyện với cậu thật con mẹ nó phí nước bọt, tôi hỏi cậu, nếu bánh xe chuyển động rất nhanh, thì con mẹ nó cậu có nhìn thấy cái ký hiệu ở giữa bánh xe không?

Tôi nghe như thế, đầu ‘vù vù’ nổ tung!

Quả thật, nếu xe chạy nhanh, không thể nhìn thấy ký hiệu ở giữa bánh xe, lấy một ví dụ đơn giản, nếu nhà bạn có quạt điện, cái chỗ tròn tròn nối các cánh quạt ở giữa, có một hình vẽ hoặc một chữ, khi quạt không quay, bạn có thể nhìn thấy, nhưng một khi quạt chuyển động, bạn chỉ có thể nhìn thấy một màu sắc, chứ không nhìn thấy bất cứ cái chữ hoặc hình vẽ nào.

Cho nên nói, tôi hiện tại nhìn thấy, thực ra là những chiếc xe không hề lăn bánh đang đi theo xe chúng tôi!?

Tôi khiếp sợ hỏi Trương mù:

- Anh phát hiện ra từ bao giờ?

Trương mù nói:

- Sau khi lên đường cao tốc chưa bao lâu đã phát hiện rồi, bằng không cậu thực cho rằng tôi muốn lái xe 150km/h à? Tôi không sợ bị treo bằng à? Vấn đề là, cho dù tôi đã lái nhanh như vậy, vẫn không bỏ xa được mấy chiếc xe kia!

Tôi lại sợ cứng người với câu nói của Trương mù, tôi hỏi:

- Chúng nó đi theo chúng ta suốt dọc đường?

Trương mù đáp:

- Thế cậu nghĩ là sao?

Không thể không nói, khả năng chịu đựng áp lực của Trương mù, thực sự không phải mạnh bình thường! nếu đổi lại là tôi, phát hiện có những chiếc xe bánh xe không chuyển động đi theo, tôi đã sớm bị dọa tới mức lao xuống khỏi đường cao tốc, nhưng Trương mù lại khác, anh ta vẫn luôn kiên trì chạy tiếp, còn suy nghĩ biện pháp bỏ xa xe chúng nó, nếu bàn về ‘gặp nguy không hoảng loạn’, Trần tiên sinh xếp thứ hai, Truong mù chắc chắn có thể xếp thứ nhất.

Tôi nói:

- Anh lái chậm một chút, để chúng nó vượt lên trước không được sao?

Trương mù không nói gì, mà đạp mạnh phanh xe, tốc độ xe được giảm xuống rất nhanh, từ 150 km/h xuống còn 80, tôi kinh ngạc phát hiện, những chiếc xe kia cũng đồng thời giảm tốc độ, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì ở khoảng cách năm sáu mét phía bên phải xe chúng tôi, tôi định thò đầu ra ngoài cửa xe để nhìn rõ người lái xe, nhưng lại bị Trương mù tát một cái vào sau gáy , anh ta nói:

- Đừng quay đầu, không phải thứ sạch sẽ!

Tôi vội vàng rụt đầu vào trong, sau đó nói với Trương mù:

- Tìm đường ra, xuống khỏi đường cao tốc!

Nhưng Trương mù lại lắc đầu, than nhẹ một tiếng nói:

- Ông đây đến mắt cũng chưa chớp, lái xe nhiều tiếng vậy rồi, vẫn chưa tìm thấy một cái lối ra khỏi đường cao tốc nào!

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Không thể nào! Với tốc độ này của anh, ít nhất cũng phải chạy được hơn bốn trăm km rồi, giữa quãng đường đó không thể không có lối ra! Có phải mắt anh bị hoa rồi không?

Lời tôi nói là thật, đường cao tốc, cứ cách mỗi đoạn lại có một lối ra, nối tiếp với các thị trấn lân cận hoặc là thành thị, không thể nào kéo dài hơn bốn trăm km vẫn không có lối ra.

Trương Mục bỗng nói:

- Lúc đầu tôi cũng nghĩ Trương mù bị hoa mắt, nhưng tôi đã tỉnh dậy được hai tiếng rồi, vẫn chăm chú nhìn đường, tôi phát hiện, Trương mù nói đúng!

Tôi lại lần nữa phủ định nói:

- Không thể nào, để tôi xem, tôi không tin không có lối ra!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất