Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 47 Ăn thạch

Toa tàu số 21? Nơi này lấy đâu ra toa tàu số 21? Rõ ràng bên trên kia ghi là toa số 20 --- trời, đúng là số 21!

Tôi ngẩng đầu nhìn chữ số trên bảng hiệu, rõ ràng lúc trước là số 20, như thế nào lại tức khắc biết thành số 21? Hơn nữa, chỗ ngồi trong toa đã hoàn toàn không thấy đâu, nhưng lại biến thành những chiếc quan tài xếp thẳng hàng!

Bên trên mỗi một chiếc quan tài, đều dán một di ảnh! Đây vốn dĩ là chuyện không có gì đáng trách, nếu không khi quan tài đến nơi, không có di ảnh, không biết người nằm bên trong là ai, chẳng lẽ còn phải mở nắp quan tài ra xem? ( lúc dỡ xuống tàu có lẽ sẽ được mở ra kiểm tra, nhưng phải đợi tới lúc đem về quê, có mặt người nhà, mới có thể mở quan). Nhưng lúc này đối với tôi mà nói, nhìn thấy những tấm ảnh trắng đen, toàn thân tôi như bị hàng ngàn con kiến bò lên, khó chịu tới mức chỉ muốn đập đầu chết!

Thảo nào những người đó vừa lên xe đã nằm ngủ, hóa ra bọn họ không phải ngủ, mà là vĩnh viễn nằm bên trong, mà vị trí quan tài của bọn họ, vừa hay giống với lúc xếp hàng, còn ba người xúc hộp thạch lúc trước, quan tài của bọn họ xếp cạnh nhau, bên dưới quan tài của họ, đặt ba hộp thạch! Bên trên hộp thạch, còn cắm một cái thìa nhựa.

Liên tưởng đến vị trí bọn họ vừa mới ngủ đều là quan tài, vậy chỗ tôi vừa ngủ ---- tôi nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn, ở vị trí cuối toa tàu, quả nhiên đặt một cỗ quan tài!

Nói như vậy, vừa rồi, tôi nằm ngủ bên trên cỗ quan tài đó!

Tôi muốn thử nhìn rõ di ảnh phía trước cỗ quan tài đó, nhưng lại phát hiện, di ảnh bị lật úp xuống, nói cách khác, mặt trước hướng vào trong quan tài, mặt sau khung ảnh hướng ra phía lối đi, như vậy, căn bản không thể nhìn thấy mặt của người đó, nhất định phải đi qua lật di ảnh lên thì mới nhìn thấy, nhưng hiện tại có đánh chết, tôi cũng sẽ không đi đến lật di ảnh hắn lên, trời mới biết chỗ đó có cái gì khủng khiếp.

Di động vẫn còn đặt bên tai, tên lừa đảo kia vẫn đang nói gì đó, nhưng tôi đã bị tất cả những chuyện trước mắt dọa không biết phải làm sao, những gì hắn nói, tôi không nghe lọt tai chữ nào.

Mãi cho đến khi trong điện thoại vang lên tiếng chửi thề ‘cái tông môn nhà cậu’ , tôi mới tỉnh táo lại, tên lừa đảo vẫn chưa cúp điện thoại, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh ta là một gã lừa đảo chuyên nghiệp, đã đến lúc này rồi, vẫn còn đang chào hàng ‘vé lậu’ của anh ta.

Nhưng rất nhanh, tôi lập tức phản ứng lại, anh ta tuyệt đối không phải là một gã lừa đảo bình thường, nếu không, vì sao anh ta biết tôi đang ở toa tàu số 21. Quan trọng nhất là, hiện tại tàu hỏa đang đi qua đường hầm, người có kiến thức đều biết, trong đường hầm, điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu, không thể gọi điện, nhưng anh ta, làm thế nào để gọi cho tôi? Hơn nữa, tiếng nói còn rõ ràng như thế, không hề giống tín hiệu kém!

Tôi bỏ điện thoại ra xa tai một chút, liếc mắt nhìn một cái, trên điện thoại đúng là hiển thị bốn chữ ‘không có dịch vụ’ màu đen chói mắt.

Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng nói của gã lừa đảo, anh ta gần như là gào lên với tôi:

- Tông môn nhà cậu, cậu rốt cuộc có đang nghe ông đây nói không đấy?

Tôi vội vàng đáp lời:

- Tôi đang nghe, tôi đang nghe.

Tôi thừa nhận, tôi đúng là đã bị dọa sợ phát điên, đặc biệt là khi nhìn thấy toàn bộ chỗ ngồi trước mặt mình, chỉ trong nhát mắt biến thành những cỗ quan tài, giây phút ấy, trái tim tôi thậm chí đã ngừng đập, nên khi nghe thấy tiếng nói của người xa lạ này, tôi thật sự đã xem anh ta là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tàu hỏa lại một lần nữa chui ra đường hầm, tôi hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, chờ tới khi tôi tỉnh lại, tất cả đều khôi phục về nguyên trạng, nhưng lần này, bóng đèn không sáng lên, mấy cỗ quan tài chói mắt vẫn còn, tôi lại nhìn thời gian, vẫn là mười hai giờ đêm!

Không đợi gã lừa đảo lên tiếng, tôi cất lời với anh ta trước:

- Tôi bị nhốt trong này rồi, tôi bị nhốt trong này rồi, tôi không ra ngoài được, tôi làm thế nào cũng không thể chạy khỏi, vẫn là mười hai giờ, vẫn không chạy thoát được.

Tôi đã bắt đầu nói năng lộn xộn, thậm chí, tôi cũng không biết mình đang nói gì, nhưng gã lừa đảo đã nghe hiểu ý tôi, anh ta nói trong điện thoại:

- Cậu chớ hoảng sợ, nghe tôi nói, tôi hỏi cậu, hiện tại chỗ cậu có mấy cỗ quan tài?

Nghe anh ta nói xong, tuy rằng tôi không biết vì sao lại hỏi tôi như vậy, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, đếm lại, cộng với cỗ quan tài bị tôi ‘ngồi’ lên lúc trước, tổng cộng có mười!

Tôi nghĩ đến chín người trong toa tàu, cộng với một gã ở trong nhà vệ sinh chưa từng ra ngoài, chẳng lẽ, quan tài thứ mười chính là cái gã trong nhà vệ sinh?

Tôi nói tin tức về mười cỗ quan tài cho gã lừa đảo nghe, anh ta trầm ngâm một lúc, sau đó lại hỏi:

- Vậy cậu nhìn tiếp xem, mười cỗ quan tài có phải đều có di ảnh hay không?

Tôi nói, đều có di ảnh.

Gã lừa đảo lại hỏi tôi:

- Cậu nhìn kỹ đi, có phải đều có hay không?

- Thật sự đều có di ảnh….. không đúng, di ảnh của cỗ quan tài dưới đuôi toa tàu, mặt úp vào trong, nhìn không rõ diện mạo hắn.

Anh ta nói:

- Tông môn nhà cậu, thế thì tốt, tôi nói cho cậu biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định không được đi lật di ảnh đó lên, nhớ chưa?

Tôi vội vàng gật đầu, nói, tôi biết rồi.

Sau đó lại nghe thấy gã lừa đảo nói:

- Cậu chờ một lát, đừng lộn xộn, tôi qua đó tìm cậu!

Khoảnh khắc ấy, tôi đã xúc động muốn khóc, bạn có hiểu thế nào là tuyệt vọng không? nếu bạn hết lần này đến lần khác chạy đi từ một chỗ, kết quả, lại quay về chỗ cũ, mà thời gian còn không hề trôi đi một phút một giây nào, bạn sẽ hiểu thế nào là tuyệt vọng, cho nên, khi nghe thấy gã lừa đảo nói anh ta tới tìm tôi, tôi thật sự muốn khóc.

Một lúc sau,tàu hỏa tiến vào một cái đường hầm, tôi không biết đã đi qua bao nhiêu cái đường hầm, cũng không có cách nào căn cứ theo thời gian để phán đoán, bởi vì hiện tại với tôi, thời gian vĩnh viễn dừng lại ở mười hai giờ đêm.

Đèn trên đỉnh đầu mờ nhạt u tối, trên người đột nhiên xuất hiện cảm giác bị theo dõi, hơn nữa lần này, không chỉ có một đôi mắt.

Cơ thể tôi không dám động đậy, chỉ có thể khẽ chuyển động tròng mắt, tôi nhìn thấy di ảnh của cụ ông ăn thạch, ánh mắt của ông ta, vừa hay cũng đang chuyển động, bốn mắt nhìn nhau với tôi.

Ông ta đột nhiên nhe răng cười, lộ ra hàm răng ố vàng bẩn thỉu, khắp mặt chằng chịt nếp nhăn, tôi nghe thấy một tiếng nói của cụ ông dập dờn trong toa tàu:

- Ăn thạch!

Lời này vừa dứt, người con gái bên cạnh ông ta cũng đưa ánh mắt về phía tôi, cô ta chẹp chẹp miệng, hỏi một câu:

- Thạch đâu?

Người trả lời cô ta không phải là cụ ông, mà là người đàn ông trẻ tuổi, hắn nói:

- Trong hộp sọ của người kia!

Hắn --- bọn họ, vậy mà lại cho rằng óc của tôi là thạch!

Người đàn ông trẻ tuổi vừa nói xong, người ở những quan tài khác bắt đầu cười hà hà, âm thanh còn sắc bén chói tai hơn cả trong phim kinh dị, bọn chúng lặp đi lặp lại một câu, ‘ở trong hộp sọ của người kia! ở trong hộp sọ của người kia!.....’

Tôi nhìn những di ảnh đó, cả đám đều híp mắt cười, tất cả đều nhìn chằm chằm đầu tôi, tôi biết, bọn họ coi đầu tôi là thạch, muốn ăn hết sạch! Chính lúc này, khung di ảnh của cụ ông kia lập tức nhảy xuống từ trên quan tài, sau đó dựng thẳng trước mặt tôi, dùng hai cạnh trái cạnh phải, bước từng bước tới gần, sau lưng ông ta, là tám người khác, hoàn toàn chặn đường tôi.

Bọn họ tiến lên từng bước, tôi lùi ra sau từng bước, dần dần, tôi bị dồn đến cạnh cỗ quan tài thứ mười, sau đó tôi nhìn thấy, khung di ảnh úp ngược vào trong kia, bắt đầu khẽ nhảy lên, hắn, hình như hắn, muốn lật lại!

Tôi nghĩ đến lời dặn của gã lừa đảo, vội vàng đưa tay ra ấn lên trên di ảnh, sợ hắn lật lại, tôi không biết mặt trước của hắn có gì, nhưng tôi tuyệt đối không có hứng thú muốn biết.

Chính lúc này, ánh mắt tôi lướt qua đống di ảnh đang híp mắt cười, mượn ánh đèn yếu ớt, tôi nhìn thấy ở cửa nhà vệ sinh, có một người giấy sắc mặt trắng bệch, hai má đỏ ửng, tròng mắt trừng lớn, cột một bím tóc!

Người giấy vươn tay, động tác cực kỳ cứng ngắc, nó vẫy vẫy tay với tôi, nói:

- Đi theo tôi!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất