Ở Rể

Chương 141: Lưới Trời

Chương 141: Lưới Trời

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMấy hôm nay, tâm tình Tô Sùng Hoa có gì đó bất an, nhưng vì sao như vậy thì ngay cả hắn cũng không rõ.
Do được lão thái công coi trọng nên địa vị của Tô Sùng Hoa trong nhà không thấp, cộng thêm người quản lý thư viện Dự Sơn là Tô Trọng Kham nênnghiễm nhiên hắn trở thành một nhân vật trọng yếu của phòng hai. Thờigian gần đây, phòng hai, phòng ba liên thủ ra tay với phòng lớn, chuẩnbị đẩy bay phòng có ít người nhất, hắn cũng là một trong những ngườitham dự hoạt động này. Thỉnh thoảng hắn có tham gia một số cuộc họp củaphòng hai, có thể nhận định rằng, tuy họa ngoại xâm chưa trừ, nhưng nộibộ phòng hai tương đối ổn định, đã tiến một bước dài trong cuộc chiếngiành quyền quản lý Tô gia. Đối với việc này, mọi người đều tương đốihài lòng.
Hôm nay có thể coi là một ngày trọng đại. Từ sáng sớm,hắn đã hiểu như vậy, mọi người cũng vậy, khi gặp Tô Trọng Kham và một số chưởng quỹ, quản lý thân cận với phòng hai, ai cũng tươi cười hớn hở.
Họ đều hiểu chuyện tối nay đã được quyết định, Tô Đàn Nhi vì chuẩn bịHoàng thương mà đã tiêu rất nhiều tiền, thế nhưng lợi ích lại chẳng có,thậm chí còn đánh mất luôn sự tín nhiệm của người ngoài với Tô gia. Đâylà một trong những chủ đề trọng điểm của cuộc họp tối nay. Rất nhiềungười trong Tô gia sẽ đứng lên, một số người vốn đã không đồng ý chuyệnmột cô gái quản lý gia tộc, một số trưởng bối đã dao động đứng về phíaphòng hai, phòng hai. Tình hình khiến cho Tam đường thúc (chú ba, bằngvai với lão thái công) dù nổi tiếng mạnh mẽ cũng bất lực.
Thếnhưng, trong tâm lý hi vọng, chờ đợi đó, sự bất an thỉnh thoảng xuấthiện, đặc biệt là mấy ngày gần đây khi thấy Ninh Nghị cứ nhàn nhã chơibời, trong lòng hắn xuất hiện một số suy nghĩ phức tạp.
Định Phong Ba...
Hắn thỉnh thoảng nhớ tới bài từ mấy hôm trước. Đây là một bài từ tuyệt vời.
Tô Sùng Hoa là người có thực tài, cũng có danh tiếng văn nhân ở GiangNinh, tham gia viết thơ làm văn nhiều năm nhưng số bài thơ từ có thểkhiến hắn chấn động không nhiều. Trong số đó, có hai bài trước đây củaNinh Nghị, bài Rót rượu mời Bùi Địch đương nhiên không tính, giờ tớilượt bài Định Phong Ba này. Nếu sự việc chỉ đặt trong bối cảnh đơn lẻ,hắn sẽ coi đây là một bài từ viết ra để an ủi mình, đứng trên vị thế của người bại trận tưởng tượng như mình đang thắng.
Nhưng... mỗi lần nhìn thấy Ninh Nghị, lại kết hợp với bài từ này, hoặc là nhìn thấyngười khác viết từ, cảm giác bất an lại hiện lên. Sáng nay, Tô Sùng Hoađứng bên ngoài nhìn vào trong phòng học, dưỡng như suy nghĩ điều gì đó.
"... Ở đây nói tới số học, chiều nay mọi người mới được học cái này, thếnhưng ta chưa dậy các em cách tính toán ngay, các em phải biết, số họclà một hệ thống lô gic, coi trọng nguyên tắc và phương pháp, rất thúvị... Ở phương Tây có một quốc gia tên là Hi Lạp, nơi đó có một câuchuyện kể về “nghịch lý Zeno” (1) thế này. Có một ngày, một anh hùngchạy cực nhanh gặp một con rùa, rùa nói: Nếu như anh thi chạy với tôi,anh vĩnh viễn không đuổi kịp tôi..."
(1) Nghịch lý Zeno bao gồmnhiều vấn đề thuộc lĩnh vực triết học được cho là do triết gia Hy LạpZeno xứ Elea đặt ra nhằm củng cố học thuyết "vạn vật quy nhất" củaParmenides, phủ định tính hiển nhiên của các giác quan, phủ nhận niềmtin vào có sự khác biệt hay có sự biến đổi, đặc biệt ông cho rằng mọi sự chuyển động không tồn tại vì đó chỉ là ảo giác mà thôi. Ba nghịch lývững nhất và nổi tiếng nhất là của nghịch lý Zeno là nghịch lý Achillesvà con rùa, lý lẽ của sự phân đôi và mũi tên bay.
Trên bục giảng, Ninh Nghị đang cười giảng bài, vẽ một đường thẳng trên bảng:
"Đại anh hùng kia nói, dù tôi có chạy chậm thì tốc độ cũng nhanh hơn anh gấp 10 lần, sao lại đuổi không kịp anh. Rùa nói, vậy chúng ta đánh cuộc,anh chấp tôi 100 mét, tốc độ của anh nhanh hơn tôi 10 lần, vậy sau khianh chạy được 100 mét, đến vị trí hiện giờ của tôi, tôi đã chạy thêm vềphía trước được 10 mét, cho nên anh phải đuổi theo tôi thêm 10 mét,nhưng lúc này tôi lại chạy về phía trước được 1 mét, anh lại phải đuổitôi, đuổi mãi tôi vẫn ở phía trước anh... Anh có thể tới gần tôi nhưngvĩnh viễn không thể đuổi kịp tôi. Đại anh hùng cảm thấy rùa nói khôngđúng lắm nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào..." (2)
(2) Nghịch lý Achilles và con rùa:
“Trong một cuộc chạy đua, người chạy nhanh nhất không bao giờ có thể bắt kịpđược kẻ chậm nhất. Kể từ khi xuất phát, người đuổi theo trước hết phảiđến được điểm mà kẻ bị đuổi bắt đầu chạy. Do đó, kẻ chạy chậm hơn luôndẫn đầu.”
Theo lời ghi lại của Aristotle, Vật lý VI:9, 239b15
Cách hắn dạy học vốn là như vậy, rõ ràng là học các loại sách như TrungDung, Đại Học nhưng lại toàn đi nói linh tinh, chủ yếu là những chuyệnthú vị, phía dưới có một học trò tên là Chu Quân Võ giơ tay nói:
"Tiên sinh, Hy Lạp ở đâu?"
Ninh Nghị vừa cười bắt đầu giảng giải về Hy Lạp.
Nhìn bóng người ung dung, nhàn nhã như không, lại liên hệ với những biến cốhơn tháng qua của Tô gia, lại kết hợp với bài từ “Định Phong Ba”, cảmgiác cổ quái lại xuất hiện, hắn nhíu mày, thật lâu sau mới xoay ngườirời đi.
Tên Lập Hằng này năng lực viết từ rất mạnh, chỉ bằng một bài từ đã ảnh hưởng hắn tới mức này.
Tô Sùng Hoa nghĩ vậy rồi lắc đầu...
****
Buổi sáng dần trôi, giờ đã là buổi chiều, Tô gia hiện đã tập trung rất nhiều người, náo nhiệt chẳng khác nào tết nguyên đán. Tới lúc này, phe pháicũng đã hiện lên rõ ràng, chẳng cần quan tâm nhiều thứ, chỉ cần nghĩ tới chuyện đêm nay là được rồi. Người của phòng lớn, phòng hai, phòng bavẫn đang lục tục kéo nhau về nhà.
Trong khu nhà của Tô Dũ, hôm nay người nối đuôi nhau bái phỏng không ngừng.
"... Đệ cũng vậy nghĩ, Nhị nha đầu đã quản lý nhiều chuyện quá rồi, áp lựcrất lớn. Năng lực của nó thế nào, mọi người đã biết, nếu phòng lớn cònmột người con trai thì dù sau chuyện này, chúng ta vẫn có thể để nó quản lý. Nhưng dù sao..."
"Với tình hình của ba phòng lúc này, không nên cố chấp duy trì như vậy, Tam ca..."
"Ai, nếu như Bá Dung không xảy ra việc gì..."
Phòng khách không tính hoa lệ nhưng lại có sự thanh nhã, Tô Dũ ngồi ở vị tríchủ tọa, chống quải trượng, nhắm mắt dưỡng thần, người bên dưới cứ thinhau nói chuyện. Đây đều là những anh em trong nhà, họp họ đêm nay chính là muốn làm việc này. Tối nay có thương lượng chuyện gì cũng nên đượcthông báo trước trong buổi chiều hôm nay.
Bỏ qua vấn đề lậptrường, bọn họ làm sao không biết năng lực của Tô Đàn Nhi, nhưng họ cũng biết tình hình Tô gia lúc này thế nào, tranh đoạt giữa ba phòng ra sao. Tô Bá Dung gặp chuyện không may, đúng là không có cách nào, nếu Tô ĐànNhi lại cố sống cố chết chống đỡ cục diện, vậy chẳng khác nào kéo dài sự suy yếu như một căn bệnh ác tính. Tô Dũ hiển nhiên cũng hiểu điều nàynhưng không hiểu tại sao tới giờ lão vẫn chưa tỏ thái độ.
Uy tíncủa lão gia tử tới giờ vẫn là rất lớn, nếu lão không đồng ý thì chuyệnnày chẳng đi tới đâu cả, có khi tối nay phải tranh cãi gay gắt cũngkhông chừng. Đều là anh em trong nhà, cũng đã lớn tuổi, họ không muốnchuyện như vậy xảy ra, hiện giờ có mâu thuẫn nội bộ nhưng lão gia tử vẫn cương quyết lập trường của mình, vẫn muốn bảo vệ cháu gái, lúc đó baphòng nổ ra xung đột, hậu quả thế nào rất khó nói.
Tuy rằng những năm gần đây Tô Dũ vẫn vô cùng tỉnh táo, nhưng dù sao cũng đã già, chẳng ai biết khi nào lão xảy ra chuyện.
"Tam ca, việc này huynh phải đưa ra quyết định mới được."
Lão Thất ở bên dưới có chút lo lắng phải đứng dậy nói chuyện, nói xong lãongoảnh đầu nhìn mấy người phía sau, có một số người đứng lên phụ họa. Tô Dũ mở mắt ra rồi híp mắt nhìn bọn họ:
"Quyết định chuyện gì?"
"Chuyện Nhị nha đầu, rốt cục ý huynh thế nào, dù sao cũng phải thể hiện một chút chứ, huynh có nói bọn đệ mới có căn cứ..."
"Tròng lòng ta chưa từng để tâm tới chuyện đó, sao các đệ lại cho rằng lời nói của ta sẽ là căn cứ?"
"Tam ca, chuyện lần này... huynh không thể bỏ qua được, mọi người đã nghe huynh bao nhiêu năm rồi đấy."
"Để tối hãy nói, dù sao cũng phải nghe lão đại, lão nhị nói thế nào, cònngười khác nữa chứ, ngoài ra còn phải nghe Nhị nha đầu phân trần, có thế mọi người mới hiểu rõ tình hình."
"Tam ca, huynh nói như vậy làkhông đúng, bọn họ biết nói cái gì, lúc đó chúng ta nói cái gì họ phảinghe đó thôi, trước tiên huynh cứ biểu thị thái độ đã, bọn đệ sẽ..."
"Lão Thất."
Quải trượng nện mạnh xuống sàn nhà, Tô Dũ nhìn người em thứ bảy chừng 50 tuổi trước mặt, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, thở dài:
"Chưa đến mức cuối cùng sẽ không biết được chính xác sự tình ra sao, nóichung, lúc đó mà có đạo lý thì các đệ phải nghe, nếu không có đạo lý mọi người có thể lấy đó làm căn cứ, tình hình hiện giờ thế nào ta cũngkhông rõ lắm."
Ông cụ nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần:
"Nói chung, tới buổi tối rồi tính."
Ánh trời chiều chiếu xuyên qua khe cửa, soi sáng một vùng trong nhà, tiếng nghị luận ầm ĩ vang lên sau đó một lúc...
***
Sột xoạt, sột xoạt, trong một trà lâu có ba nha hoàn đang bận rộn kiểm kêrất nhiều sổ sách, có người đang sao chép, cũng có thành viên hạch tâmcủa Ô gia, ánh mặt trời chiếu qua mái hiên, thỉnh thoảng có gió thổitới, đôi lúc mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tô Đàn Nhingồi một bên uống trà, từ khi Ô gia nhận thua tới nay, tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, lúc này đôi bên đang hợp tác ngầm, nói là hợp tácnhưng chỉ một bên hài lòng.
Ô Khải Long cũng ngồi uống trà cách đó không xa, Ô Thừa Hậu không tới, việc này do Ô Khải Long làm chủ.
"Tối hôm nay, nghe nói Tiết Duyên hẹn mọi người ăn cơm ở Nguyệt Hương lâubên đường Thị Tử, khả năng lớn là cũng có người của Lữ gia, Trần gia."
Ô Khải Long thổi một hơi trà, phảng phất như đang nói chuyện chẳng liên quan gì tới mình:
"Bọn họ rất quan tâm việc này, thái độ lúc đó chắc sẽ rất thú vị."
Hắn nói thú vị nhưng sắc mặt chẳng có gì chứng tỏ điều đó cả.
Tô Đàn Nhi cũng chẳng muốn dùng việc này châm chích đối phương, ngày đầutiên cần phải ra oai phủ đầu chứ sau này không cần làm vậy nữa:
"Theo như những gì chúng ta đã thỏa thuận, hôm nay huynh nên nói cho ta biết hết mọi chuyện."
Ô Khải Long thong thả đi vài bước nói:
"Những chuyện ta đã hứa tối nay sẽ cho cô biết thì tối nay sẽ nói."
"Vệ kệ huynh."
Tô Đàn Nhi đưa mắt nhìn sang một bên:
"Nhưng mà nếu như huynh dây dưa kéo dài để người đó chạy mất, ta sẽ nuốt không trôi việc này, phụ thân ta cũng vậy."
"Hừ."
Ô Khải Long hừ lạnh một tiếng, một lát sau:
"Tướng công của cô hiện đang làm gì?"
"Đi dạo, tìm bằng hữu chơi cờ hoặc đến nghe cô nương nào đó đàn hát."
Tô Đàn Nhi ngửa đầu cười cười:
"Ta là thê tử, không tiện quản chuyện của tướng công ở bên ngoài... Quản gia đình tốt là được rồi."
***
Ninh Nghị đúng là đang xem con gái diễn trò.
Trên tầng hai của Trúc ký, Ninh Nghị ngồi một bàn, uống trà, ăn điểm tâm,hôm nay cũng có một vài cô nương đến hát, nhưng cái Ninh Nghị nhìn không phải là việc này.
Nguyên Cẩm Nhi lúc này đang ngồi bên cạnh hắn, mà ở đối diện cách đó không xa, đại tài tử tên là Liễu Thanh Địch cũngcó mặt, rất chú ý quan sát tới tình hình bên này.
Mấy hôm trướcLiễu Thanh Địch đã tìm ra Trúc ký, không biết hắn thông qua ai mà tìmđược Nguyên Cẩm Nhi, gần đây ngày nào cũng tới. Hôm nay Nguyên Cẩm Nhicũng tới làm việc, Ninh Nghị cũng tới đây, hai người ngồi với nhau, thái độ khá là thân mật.
Giang hồ đồn đãi là Nguyên Cẩm Nhi trước đây cũng có tình cảm với Tào Quan, Liễu Thanh Địch, tình cảm tài tử giainhân sâu đậm thế nào thì rất khó nói, có thể Liễu Thanh Địch không cótâm lý giống Cố Yến Trinh, nhưng mà kiểu gì khúc mắc cũng có. Khúc mắcđã có từ khi ở Yến Thúy lâu, thời gian càng lâu càng sâu đậm, trong lúcnhất thời có muốn giải cũng không hết.
"Cô cảm thấy có ý nghĩa không?"
Ninh Nghị cười dựa vào người Nguyên Cẩm Nhi.
"Có... ý nghĩa."
Nguyên Cẩm Nhi cũng dựa sát vào người Ninh Nghị, như một con chim nhỏ nép vàongười đối phương nhưng thực ra Ninh Nghị chẳng chiếm được chút tiện nghi nào. Hoa khôi dù sao vẫn là hoa khôi, kiểu gì cũng duy trì với ngườikhác một khoảng cách, hắn nhích tới là kiểu gì cũng bị đẩy ra.
"Vân Trúc đâu?"
"Vân Trúc tỷ nói, tỷ ấy không thích xem náo nhiệt kiểu này nên ở trong tínhtoán sổ sách. Chỉ có tiểu nữ ngồi cùng với đại anh hùng mà thôi."
Thời tiết cũng bắt đầu vào đông, quần áo hai người đã khá dày, Nguyên CẩmNhi mặc rất đẹp, do hai người cố tình ngồi sát nhau nên trông rất thânmật, hai mắt Liễu Thanh Địch ở bên kia như bốc lửa.
"Với tình hình mập mờ thế này, cô nói xem, nếu ta khinh bạc cô một chút, vậy có phải hợp lý hay không?"
"Được thôi, bản cô nương bất chấp mọi thứ, dù phải hi sinh sắc đẹp này cũngphải để cho Vân Trúc tỷ nhìn thấy huynh là con người như thế nào."
"Ta sợ à?"
"Vậy tới đây."
"Có tiện nghi mà không chiếm... cô làm như vậy thì ta khó ăn lắm..."
Nguyên Cẩm Nhi há miệng cười, thanh thuần vô cùng, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung sinh ra tia lửa điện, sau một khắc, Ninh Nghị đangđịnh làm một động tác có hệ số nguy hiểm cao thì Nguyên Cẩm Nhi “a” lênmột tiếng, một cái tát tai vang dội vang lên. Vốn Liễu Thanh Địch khôngmuốn nhìn hành vi của đôi cẩu nam nữ này nữa, nhưng do tiếng động này có mức hấp dẫn mà phải nhìn sang, đám công nhân, tiểu nhị, phục vụ cũng vì vậy mà nhìn sang bên này.
Trong tầm mắt, thiếu nữ thanh thuần mỹ lệ đứng lên nhanh chóng lùi lại hai bước, tiếng loảng xoảng thi nhauvang lên, nàng một tay ôm gò má, hai mắt nhìn thẳng vào Ninh Nghị, nướcmắt đã rơi, giống như mưa hoa lê, khiến người khác đau xót vô cùng.
"Lưu manh!"
Không xong, bị nàng ta đi trước một bước...
Cái bạt tai kia vốn không có thực, Nguyên Cẩm Nhi đột nhiên đứng dậy vungtay tát một cái nhưng thực chất chỉ có ống tay áo phất qua mặt NinhNghị. Nàng ta xuất thân từ vũ đạo, ống tay áo lúc nào chẳng dài, tiệntay che lại vỗ một cái, người ngoài đương nhiên không nhận ra âm mưu bên trong.
"... Cầm thú, đồ háo sắc..."
Nguyên Cẩm Nhi lau nước mắt, nháy mắt với Ninh Nghị một cái, Ninh Nghị bĩu môi:
"Cô độc ác vừa thôi."
Liễu Thanh Địch ở bên kia đã đứng dậy, Nguyên Cẩm Nhi nói:
"Người ta còn chưa cho phép huynh, huynh... tại sao huynh lại như vậy..."
Sau đó chạy mất.
Trong tửu lâu lúc này đương nhiên không chỉ có một mình Liễu Thanh Địch tứcgiận, nhưng khi nghe những lời hờn dỗi của Nguyên Cẩm Nhi vừa rồi, trong lúc nhất thời họ cảm thấy không hiểu được mối quan hệ của hai ngườinày. Ninh Nghị thở dài, đặt chén trà sang một bên.
Có một sốngười làm thuê cho Nhiếp Vân Trúc là hiểu mối quan hệ giữa Ninh Nghị vàNguyên Cẩm Nhi, thấy chuyện này họ giật mình sửng sốt, không biết bà chủ nhỏ lại bày ra trò gì.
Trà này không uống được nữa rồi...
Nguyên Cẩm Nhi ly gián thành công bỏ chạy vào trong nhà, tâm trạng vô cùng đắc ý, lau nước mắt đẩy cửa phòng bên trong, bụm mặt khóc rất thật:
"Vân Trúc tỷ, Ninh Nghị hắn càng ngày càng quá đáng, muội nói đùa một chútmà hắn khinh bạc muội, có rất nhiều người thấy, không tin tỷ đi hỏi tiểu Đinh mà xem..."
Vân Trúc sửng sốt một lát:
"Trước mặt mọi người... huynh ấy khinh bạc muội thế nào được."
"Hắn hôn lên mặt muội một cái."
Nguyên Cẩm Nhi ngồi xuống bên cạnh Vân Trúc, hít mũi một cái, ánh mắt quật cường:
"Vốn muội chỉ nói đùa nhưng hắn lại cố ý!"
Vân Trúc nâng cằm nàng một lúc rồi hôn lên đó một cái:
"Được rồi, tỷ giúp huynh ấy khinh bạc muội vậy."
"Thật mà!"
Nguyên Cẩm Nhi kháng nghị:
"Vân Trúc tỷ tin hắn mà không tin muội ư?"
"Trước mặt mọi người, huynh ấy làm vậy thì mới lạ, muốn ta tin muội ư... mau giúp ta cộng sổ đi nào."
"Mấy thứ này khó tính lắm... À, không đúng, đàn ông ai chẳng như vậy, rõràng đã tính toán trước chiêu dù là ở trước mặt mọi người tỷ cũng khôngtin, quá âm hiểm, nếu như lần sau hắn ở trước mặt mọi người đem muội..."
Nguyên Cẩm Nhi giãy dụa một lát rồi nói tiếp:
"…làm gì đó thì Vân Trúc tỷ cũng không tin ư?"
Tuy rằng mọi người đều trong sạch, nhưng thủ đoạn mưa dầm thấm lâu của thanh lâu rất lợi hại, Vân Trúc bật cười:
"Nếu huynh ấy thực sự ở trước mặt mọi người làm... gì đó… à, mà chắc chắn ta không tin đâu..."
Nguyên Cẩm Nhi nhăn nhó, nhịn không được bật cười:
"Tỷ rất bất công."
Rồi quay đầu hỗ trợ tính toán sổ sách.
"Người ta tối nay có việc, muội đừng làm phiền huynh ấy nữa."
"Thích hắn mới làm phiền hắn chứ, nếu không thích muội đã..."
***
Tiếng chén trà đặt xuống bàn kêu cạch một tiếng, ánh hoàng hôn đã buông,chiếu thẳng vào trong quán trà, Tô Sùng Hoa bị tiếng động này làm giậtmình, ngẩng đầu nhìn trung niên nam tử ở phía trước.
"Mấy hôm nay dường như Sùng Hoa huynh có tâm sự, chẳng lẽ đang lo lắng chuyện gia sự tối nay?"
Trung niên nam tử này vóc người cao gầy, mang hơi hướng của người Hồ (chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc), là một trong những bạn thơcủa Tô Sùng Hoa, tên là Trần Lộc, hiệu Không Sơn cư sĩ, cũng có chútdanh tiếng ở Giang Ninh, chiều hôm nay hai người ngẫu nhiên gặp mặt nênđi uống trà.
"À, buổi tối... đại khái sẽ không có chuyện gì cả..."
"Sùng Hoa huynh chớ để giấu diếm ta, nhiều ngày nay ta nghe nói tối nay Tôgia sẽ họp họ, biến động là không thể tránh khỏi, hai hôm trước huynhtham gia hội thơ trông có vẻ cũng không yên lòng, hứng thú không nhiều,nếu không lo lắng việc này thì còn chuyện gì nữa? Nếu như đêm nay vô sự, ta với huynh đâu phải ngồi đây, cứ cùng ta đến Xương Vân các tụ hộichẳng phải tốt hơn sao."
"Kết quả họp họ thế nào không liên quan quá nhiều tới ta, đúng là nên đi cùng huynh thì hơn."
Tô Sùng Hoa cười, sau đó suy nghĩ một chút:
"Nhắc đến hội thơ mấy hôm nay mới nhớ... Kỳ thực tại hạ chỉ là cảm khái vềmột bài từ mà thôi. Mấy hôm trước ta gặp một bài từ, đọc xong trong lòng rất phức tạp, ngày nào cũng phải nghĩ tới nó, hứng thú làm thơ cũng mất luôn."
"Từ?"
Trần Lộc cũng cảm hứng thú:
"Tốt lắm à?"
"Vô cùng tốt."
Tô Sùng Hoa lắc đầu:
"Chỉ là nếu liên hệ người sáng tác bài này với nội dung bài từ thì đúng là khiến cho người khác cảm khái trong lòng."
"Sùng Hoa huynh nói kiểu này đến ta cũng phải hiếu kỳ, huynh đừng có vòng vo nữa, nói mau, nói mau."
"A, đây là bài từ do một người cháu trong nhà, tên là Ninh Nghị - Ninh LậpHằng làm, chuyện về người này Không Sơn huynh chắc cũng đã nghe nói. Tôgia ta tới mức này, một phần nguyên nhân cũng là do hắn... Mấy ngàytrước đây hắn có làm một bài từ cho một đứa bé 9 tuổi xem, ta vô tìnhđọc được mà thôi. Bài này tên là Định Phong Ba... ý cảnh bình sinh ítthấy, không thua kém gì hai bài thơ trước, bởi vậy cứ mỗi khi thấy người khác làm thơ, viết từ là lại nhớ tới hắn, hứng thú viết thơ chẳng biếtbiến đâu mất. Thế nhưng người này, đúng là không làm được việc..."
Tô Sùng Hoa lắc đầu, vươn tay chấm nước trong chén trà, trong ánh trờichiều, vừa cảm thán vừa viết lại bài từ, dường như muốn dùng cách nàycảm nhận tác phẩm, trung niên nam tử đối diện tai nghe, mắt nhìn, sắcmặt dần trở nên nghiêm túc...
***
Ở trước một quán tràkhác trong thành, thấy xe ngựa đã tới, Tô Đàn Nhi và Ô Khải Long đềuđang đứng dưới mái hiên, chuẩn bị rời đi. Ô Khải Long ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời cuối cùng.
"Người cô muốn biết, theo thứ tự là..."
Ánh mắt Tô Đàn Nhi vốn đang trong trẻo lạnh lùng, khi nghe thấy Ô Khải Long nói câu này thì lập tức run rẩy, hơi nhíu mày, nhưng không nói lời nào. Cho tới khi nghe xong, Tô Đàn Nhi tự ngẫm một lúc rồi mới hỏi:
"Chính xác là bọn họ?"
"Có tin hay không là tùy cô."
"Không, tôi tin huynh."
"Thật à?"
"Có người chúng tôi đã biết từ trước rồi, nếu như huynh cố tình che giấu thì hai chúng ta lại có chuyện để bàn thêm."
Nàng cười cười, nói:
"Huynh có biết hôm ngửa bài với huynh, tướng công ta về đến nhà, chuyện đầu tiên đề cập đến là gì không?"
"Là gì?"
"Tề Quang Tổ là nội gian."
"..."
Ô Khải Long cau mày nhìn sang.
"Bởi vì câu nói đầu tiên của huynh khi tướng công ngửa bài là: Quả nhiên là ngươi."
"Vậy thì sao?"
"Tên này tìm Chu chưởng quỹ hỏi thăm tin tức, Chu chưởng quỹ chỉ giả bộ uống say mà thôi. Một khi bên huynh xảy ra vấn đề, kiểu gì trong bữa tiệchắn cũng phải mở miệng hỏi thăm tin tức. Tướng công trước đó đã bày choChu chưởng quỹ một vài câu chuyện, khi Tề Quang Tổ dò hỏi, Chu chưởngquỹ lập tức nói người hắn bội phục nhất là ông nội và tướng công...Tướng công nói, hôm đó huynh không nên thốt ra như vậy, tướng công chỉnghe cũng biết vấn đề nằm ở đâu, tuy nhiên để cho chắc chúng ta vẫn phải hỏi huynh... Ta chỉ không ngờ là vẫn còn đồng bọn..."
Trong im lặng, cái cảm giác lạnh lẽo thấu xương như muốn hút hết tinh thần của Ô Khải Long. Tô Đàn Nhi nhìn hắn một cái.
"Về thôi, thời gian tới chúng ta hợp tác cho tốt, ta không muốn đuổi tậngiết tuyệt Ô gia, như vậy có ảnh hưởng không tốt với danh tiếng của Tôgia."
Xoay người, ánh mắt Tô Đàn Nhi trở nên lạnh lùng. Ô KhảiLong đứng tại chỗ nhìn xe ngựa của Tô Đàn Nhi đi khuất, ánh mặt trời vẫn chiếu lên người nhưng hắn không cảm thấy ấm áp, trước mắt như có bónghình Ninh Nghị đang nhìn hắn, phủ bóng lên toàn bộ Ô gia...
***
Trong Tô phủ, mọi người đang nói, cười, di chuyển, trong những thanh âm ồn ĩđó, có người nói một cách thoải mái, có người cười, có người mừng rỡ, có người hàn huyên, chào hỏi chẳng khác nào dịp tết cuối năm.
Tiệctối đã chuẩn bị xong, sau phần tiệc rượu mới tới phần bàn bạc quyết định công việc trong gia tộc. Trong thành, đám người Tiết Duyên, Tiết Tiếncũng đã khởi hành đi tới nơi tập trung.
"Nhanh lên một chút,nhanh lên một chút, cuộc gặp đêm nay kiểu gì cũng phải bỏ tiền mời mộthoa khôi tới, nếu muốn may mắn thì phải biểu hiện cho tốt vào..."
"Hoa khôi? Chẳng lẽ là Khởi Lan cô nương?"
Cùng là thương nhân, Tiết gia và Bộc Dương thế gia xưa nay có quan hệ tươngđối tốt, hoa khôi năm nay là Khởi Lan, cũng là người được Bộc Dương giatài trợ, hiện giờ không phải là mùa ca hát, có thể nàng sẽ tới, nhưng mà Tiết Duyên đã lắc đầu.
"Vốn muốn mời Khởi Lan tới đây, nhưng màBộc Dương Dật hôm nay cũng mở tiệc đãi khách, cũng là một đám văn nhân,nào là Tào Quan, Liễu Thanh Địch đều đến, đấy là thể diện của Bộc Dươnggia nên phải có Khởi Lan tọa trấn mới xong. Ta mời Lạc Miễu Miễu..."
Cùng lúc đó, sau khi do dự, Tô Sùng Hoa quyết định ngồi xe ngựa về nhà. Ninh Nghị và Vân Trúc cũng chia tay, ai trở về nhà người đấy. Hầu như toànbộ người ở bên ngoài đều đang tập trung về Tô gia.
***
Xengựa đi qua ngõ phố, Tô Đàn Nhi ngồi ở trong xe, đang nhắm mắt suy nghĩrất nhiều sự tình, sau đó nàng lấy một tờ giấy viết lên trên đó ba cáitên. Khi rèm xe được vén lên, Cảnh hộ vệ đang ngồi trên càng xe quay đầu lại.
Tô Đàn Nhi giao tờ giấy cho hắn, ánh mắt lạnh lùng:
"Cứ theo dự định mà làm, cẩn thận chút, đừng có bị Ô gia chơi xỏ."
Cảnh hộ vệ gật đầu, cất tờ giấy rồi nhảy xuống xe ngựa chạy theo một hướng khác.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm nhưng nàng không cảm thấy ấm áp.
Không lâu sau, trong một căn phòng, Cảnh hộ vệ đưa ánh mắt nhìn ba người còn lại, gật đầu rồi đốt tờ giấy.
Trong một cửa hàng khác của Tô gia, Tịch Quân Dục đang ngồi ngoài trời phơinắng, nhắm mắt trầm tư nghĩ tới những công việc do mình sắp đặt từ trước tới nay, không lâu sau, hắn thở dài, cười cười, đứng dậy đi về phía Tôphủ.
"Cũng đã tới thời gian ăn cơm rồi, mọi người chuẩn bị đi."
Trong phòng khách, Tô Dũ mở mắt, miệng cười cười, bắt đầu đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Tô Bá Dung sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên một chiếc xe lăn được thê tử vàtiểu thiếp đẩy ra ngoài. Bên ngoài phòng, đã có rất nhiều người đangđứng đợi, trong đó có cả Tô Vân Tùng, Tô Đan Hồng, hắn cười phất phấttay, nói với giọng yếu ớt:
"Đi thôi, đi thôi, đêm nay sẽ bận đấy..."
Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương, Tập An Chi, Vu Đại Hiến, Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê, Tô Văn Quý... hơn trăm người đã bắt đầu vì lợi ích mà liên kếtchặt chẽ với nhau.
Cổng Tô phủ trông có vẻ náo nhiệt, Tô Đàn Nhixuống xe ngựa, thấy phu quân đang chào hỏi, hàn huyên với mọi người ởphía trước nên cười đi tới.
"Tướng công, chúng ta vào đi."

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 142: Giao Thác

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com(1) Giao thác: một từ đa nghĩa, trong chương này, giao thác chỉ một quytrình mời rượu trong bữa cơm cuối năm. Hai người đối diện mời nhau gọilà giao, chéo tay nhau gọi là thác.
Mặt trời chiều thấm vào không gian như một cái đèn lồng lớn, bàn đã nhiều, người còn nhiều hơn. Đãtới thời gian ăn cơm tối, nhưng với số lượng người hiện nay, anh em họhàng tập trung đông đủ, nó không khác gì bữa cơm cuối năm, chỉ khác mộtđiều là bầu không khí hôm nay không giống như xưa.
Tiếng người ồn ào, náo nhiệt, chỉ là ngày xưa náo nhiệt vì ăn uống linh đình, vì mọingười cười đùa không quan tâm tới công việc, không phân chia phòng lớn,phòng hai, phòng ba. Lúc này, thế trận đã phân, người đã chọn vị trí,thế chân vạc hiện ra, chỉ có người không tim không phổi mới có thể ănuống vui vẻ. Mọi người vẫn cười nói, vẫn chào hỏi nhau nhưng không cóbao nhiêu người uống rượu. Trong sự náo nhiệt, họ đang quan sát lẫnnhau, đánh giá lẫn nhau, sóng ngầm khởi động, bầu không khí mang theo sự khẩn trương.
Tô Dũ ngồi trên vị trí chủ tịch, yên lặng quan sáttất cả, khi lão quét mắt nhìn vị trí của phòng lớn, phòng hai, phòng ba, lão nhận ra người của phòng lớn đang mang tâm trạng chán chường, buồnbã, chỉ có Tô Vân Tùng và mấy người khác đang cố gắng cười nói làm chobầu không khí thêm sôi động. Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị chỉ chăm chú ngồiăn, nhỏ giọng bàn tán, thỉnh thoảng họ cũng im lặng. Tô Đàn Nhi vẫn bình tĩnh liếc mắt quan sát xung quanh, nhưng đa phần thời gian là tập trung sự chú ý lên người Ninh Nghị.
Tô Dũ dừng ánh mắt trên người Ninh Nghị một lát, thấy Tập An Chi – chưởng quỹ phòng hai cầm chén rượu đitới, ông cụ cười cười thu hồi ánh mắt, nhìn hắn gật đầu.
Buổi tiệc tối nay không dài.
Đại khái là khi đã no, tiệc tàn rất nhanh. Lúc này không có những nghi thức mang tính trang nghiêm, mọi người đã sớm hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếptheo, chẳng qua vẫn cử mấy vị quản sự đi thông báo cho những thành viêntrong danh sách vào họp họ. Bữa tiệc giữa sân trở nên hỗn loạn, có người đứng dậy bắt đầu đi tới phòng nghị sự, thậm chí hình thành tốp 5, tốp 3 bàn tán, có người tìm nhau căn dặn nhau một vài thứ.
Người cóthể tham gia họp họ tối nay ước chừng khoảng 50 người, những người cònlại trong bữa tiệc tối hôm nay là gia quyến hoặc là chưởng quỹ, quản sựcủa Tô gia, những người này không thể dự thính nên quyết định ở lại vườn hoa hoặc trong sân lớn để đợi tin tức.
Di chuyển qua mái hiênvẫn thấy ánh đèn ở sân lớn nơi tổ chức bữa tiệc tối chiếu tới, Tô BáDung đang được mọi người đẩy xe lăn đi đầu, đi phía sau một chút chínhlà Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi.
"Tướng công... có cảm thấy đêm nay nhàm chán hay không?"
"Làm gì có."
"Nhưng mà..."
Tô Đàn Nhi cúi đầu, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười,trong gió đêm nàng lặng lẽ đưa tay cầm tay Ninh Nghị, hai vợ chồng rấtthân mật nắm tay nhau sóng vai bước đi. Có lúc, Tô Đàn Nhi còn lắc taynhư trẻ con nhưng đột nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, quay đầu, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh.
Tịch Quân Dục đang nói chuyện với một đámchưởng quỹ của phòng lớn, thỉnh thoảng nhìn sang phía Tô Đàn Nhi, trongcái nhìn mang theo sự lo lắng về lập trường. Đại khái là khi Tô Đàn Nhidi chuyển qua được một nửa sân lớn, Cảnh hộ vệ - một trong những ngườiđược tin tưởng nhất của phòng lớn đi tới, bắt chuyện với hắn.
"Đêm nay tiểu thư có bố trí một việc, phiền Tịch chưởng quỹ giờ Tuất mộtkhắc (19h15phút) cùng tôi ra ngoài một chuyến, giải quyết một việc vôcùng trọng đại, thời gian vẫn còn khoảng nửa khắc (7phút), nếu như Tịchchưởng quỹ có việc xin cứ đi sắp xếp, tối nay sợ phải đi tới khuya."
Cảnh hộ vệ nói nhỏ.
"Chuyện trọng đại?"
Tịch Quân Dục nhíu mày:
"…đêm nay... là gì vậy?"
"Tạm thời chưa nói được, nói chung đây là việc do tiểu thư bố trí."
Tịch Quân Dục suy nghĩ một chút, mặt lộ vẻ vui mừng:
"Có khả năng lật ngược thế cờ?"
"Không nói được, chỉ cần Tịch chưởng quỹ đi cùng tôi là biết..."
"À, được."
Tịch Quân Dục gật đầu, khi đưa mắt nhìn Tô Đàn Nhi thấy nàng đã rời khỏi bên cạnh Ninh Nghị, đang cúi người nói gì đó với phụ thân. Thấy ánh mắt của hắn, nàng khẽ cười cười, gật đầu ý bảo hắn đi cùng với Cảnh hộ vệ, sauđó Tô Bá Dung cũng ngoảnh sang bên này khẽ gật đầu.
Thấy vậy Tịch Quân Dục cũng cười gật đầu đáp lại.
Lúc này khoảng cách của đôi bên đã khá xa, thấy Tô Đàn Nhi xoay người đitới phòng nghị sự, hắn mới nhớ tới ý định của mình là trước khi diễn rahọp họ phải tìm Đàn nhi an ủi vài câu, nhưng mà... thôi được, về rồi nói cũng không muộn.
Hắn nhìn theo bóng hình kia biến mất trong tầm mắt.
Chẳng nhẽ còn cơ hội lật ngược thế cờ? Làm sao có thể.
Hắn bắt đầu suy nghĩ...
Không bao lâu sau, thanh âm tế tổ lần thứ nhất vang lên.
***
Trong phòng nghị sự đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng len lỏi khắp ngóc ngách của căn phòng to lớn này.
"... Theo tục lệ cũ, mỗi năm chúng ta đều tổ chức gặp nhau một lần để quyếtđịnh những việc trọng đại. Mấy năm trước chọn thời điểm cuối năm, nhưngnăm nay phải tổ chức sớm hơn một tháng, thậm chí còn phải làm phiền cảtộc trưởng, các vị tông trưởng (trưởng chi), cũng làm phiền mọi người ởrất xa trở về gấp. Nguyên nhân là bởi vì gần đây, Tô gia chúng ta xảy ra rất nhiều vấn đề, có việc nhỏ nhưng cũng có việc lớn... mọi người chorằng tình hình hiện giờ đã rất phiền phức..."
Thanh âm to rõ vang lên trong phòng nghị sự, bầu không khí lặng ngắt như tờ, các vị trưởngchi ngồi theo một hàng dài, sắc mặt của Tô Bá Dung không được tốt lắm,Tô Trọng Kham ngồi một cách nghiêm chỉnh, Tô Vân Phương giống như đangôn lại những ý nghĩa trong đầu. Người đang đứng giữa phòng nói là Thấtthúc Tô An, hắn nói tới đây thì dừng lại một chút.
"Những việc trong nhà như thế này, tộc trưởng là người nắm rõ nhất..."
Hắn quay đầu lại hỏi:
"Tam ca, huynh có định phát biểu không?"
Tô Dũ cau mày, nhìn mọi người trong phòng nghị sự một lượt, sau một lát thì giơ tay:
"Lão Thất, đệ nói tiếp đi."
Tô An gật đầu, chỉ tay vào một người nói:
"Cụ thể thế nào... xin mọi người nghe đại quản gia nói, ông ấy là người hiểu mọi chuyện nhất."
Người hắn chỉ là một người đàn ông trung niên, đại quản sự quản lý mọi chuyện trong Tô gia, là một người mang họ Tô, bình thường người này tương đốikhiêm tốn, biết điều, không tham gia vào các loại chuyện tranh chấp,nhưng mà phần lớn công việc ở Giang Ninh đều phải qua tay hắn, lậptrường của người này tương đối khách quan.
Không bao lâu sau, có một giọng nói vang lên.
"Việc này có lớn hay không, tôi không tiện nói, nhưng mà tình hình thời giangần đây, cụ thể là tình hình do tôi nắm được là thế này: Một là, gần batháng nay, sản lượng hàng bán được ở quanh Giang Ninh đã giảm, nhưng mới chỉ xuất hiện ở vấn đề tiền lãi, tính ra không bằng 50% so với thờigian trước đó. Thời gian gần đây, có tới 6 phần thương gia cung cấp hàng hóa và đối tác yêu cầu Tô gia can thiệp thị trường, họ nâng giá nguyênliệu và đòi giảm giá bán sản phẩm, tôi có thể liệt kê một số như: Tề gia yêu cầu..."
Đại quản gia nói không to nhưng đủ truyền khắp phòng nghị sự, tiếng nói vang vọng trong gió đêm, ở gần sân lớn và vườn hoabên cạnh cũng có thể nghe thấy. Đám người Tô Văn Khuê tập trung ở gần đó không ngừng nghị luận. Cách không xa lắm, Tô Đan Hồng đang cùng với mấy chưởng quỹ, gia quyến thân cận phòng lớn bàn bạc tình hình, thỉnhthoảng nhíu mày.
Tất cả đều đã bắt đầu như ý nghĩ. Tô gia lúc này phải đối mặt với nhiều vấn đề và những vấn đề này đều tiềm ẩn nhiềunguy cơ, trong kia nói gì nàng cũng nghe rõ. Khi nàng quay đầu lại thấyNinh Nghị đang đi ngang qua, nam nhân này dường như rất chán, tay đongchân đưa định đi tới một nơi nào đó.
Tô Đan Hồng cũng đi theo.
Đi qua một cái cổng tường, nàng đã không còn nghe thấy giọng nói kia, chỉcòn thấp thoáng thấy những ngọn đèn trên tường phòng nghị sự. Ninh Nghịtrông bây giờ có vẻ khác lúc trước, rất thoải mái… giống như đang cảmnhận thứ gì đó. Hắn ngồi trong lương đình, ngẩng đầu nhìn trời cao, đếmsao ngắm trăng, Tô Đan Hồng nhíu mày.
Người này chẳng nhẽ đang cảm nhận nốt thời khắc cuối cùng trước khi phòng lớn thất thế hay sao?
Nàng nhíu mày chặt hơn...
****
Trong phòng nghị sự vẫn còn đang tiếp tục cuộc nói chuyện của đại quản gia,chỉ cần là người hiểu kinh doanh là có thể cảm nhận được sự nguy hiểmsau những vấn đề này. Tô gia xảy ra chuyện, sói đói vây quanh sẽ thừa cơ hãm hại, đại quản gia nói rất lâu mới xong rồi trở về ghế ngồi. Phíadưới không có ai nói chuyện, mấy vị trưởng bối của dòng họ ngồi phíatrên bắt đầu mở miệng.
"Vậy chẳng phải là... đại sự đã xảy ra, Tô gia chúng ta hết hi vọng phát triển..."
"Vấn đề sẽ được từ từ bàn bạc giải quyết, mọi người nói xem, nguyên nhân của việc này là gì..."
Mấy vị lão nhân ngắm nhìn bốn phía, trong phòng tiếp tục im lặng. Tô SùngHoa ngồi bên dưới, im lặng quan sát tình hình, đại khái hắn đã đoán được chuyện tiếp theo là gì, nhưng mà việc này không cần hắn lên tiếng, hắnthả lỏng tâm tình chỉ ngồi quan sát, khi đảo mắt nhìn ra cửa bỗng nhiênlại nhớ tới Ninh Nghị.
Người này hiện giờ ở đâu, có tâm trạng gì. Bài Định Phong Ba kia...
"Chuyện này xảy ra từ khi đại bá bị đâm, đương nhiên trách nhiệm không nằm trên người đại bá, cháu nghĩ Tô gia chúng ta sẽ cố hết sức tìm cho được hung thủ phía sau. Nếu bàn tới nguyên nhân của chuyện này, Văn Hưng có mộtcách nghĩ..."
Trong hàng ghế dưới đã có người châm ngòi nổ, ngườiđứng lên là đời thứ ba của Tô gia, nhưng do gần đây đã bắt đầu quản lýmột số chuyện cụ thể của phòng hai cho nên hắn có tư cách tham dự hộinghị này.
"Xét đến cùng, nguyên nhân của chuyện này là do chúng ta dồn hết sức tranh Hoàng thương nhưng lại không đạt kết quả..."
"Thanh thế kinh người, tiền bạc đổ vào quá lớn, vậy mà chẳng có chút lợi ích gì..."
"Cho nên người ngoài mới hoài nghi..."
Giống như những bước đi đã định sẵn, từ khi Tô Văn Hưng đề cập tới vấn đềnày, việc bàn tán bắt đầu nổ ra, sau Tô Văn Hưng là một số người củaphòng hai, phòng ba tiếp sức, trong đó có cả Tô Trọng Kham và Tô VânPhương. Có người bàn tán, có người nghi vấn, sự nhốn nháo bắt đầu truyền ra ngoài.
"Cho nên vấn đề hiện giờ là, Đàn nhi vì Hoàng thương này đã bỏ ra bao nhiêu..."
"Phòng lớn... do Liêu chưởng quỹ quản lý, tình hình cụ thể thế nào… đáng tiếc là hiện giờ ông ấy không có ở Giang Ninh..."
"Tình hình chúng ta đã như vậy thì kiểu gì cũng có vấn đề nảy sinh, không cách nào cứu vãn được, cái đáng nói là tương lai..."
"Hai năm gần đây, không, là ba năm gần đây, dòng lưu chuyển của tiền vốn có vấn đề, việc này đại ca là rõ nhất..."
Những tiết mục đã dự định từng bước từng bước được mọi người nối tiếp nhaudiễn tấu, phòng lớn từ đầu tới giờ phần lớn là im lặng, có một vài lầnTô Đàn Nhi mở miệng rất ngắn rồi lại thôi. Sao sáng chiếu xuống, tối hôm nay nhất định sẽ rất dài. Bên ngoài phòng nghị sự, đám Tô Văn Khuê nói, cười, có người rời đi rồi quay lại:
"Đêm nay mới chỉ bắt đầu..."
Bọn họ nói vậy.
***
Trên Nguyệt Hương lâu cách Tô phủ một con đường, đám người Tiết Duyên đangăn uống cười nói, tầm mắt đang tập trung về phía Tô phủ:
"Hình như bên kia đã bắt đầu rồi."
Là một trong bốn hoa khôi đứng đầu Giang Ninh, Lạc Miễu Miễu cười:
"Hình như tối hôm nay Tiết công tử và các vị không quan tâm tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa thì phải."
"Ha ha, Miễu Miễu tuệ nhãn như đuốc, tối nay chúng ta đúng là có một việccần quan tâm. Miễu Miễu cô nương có biết hãng vải Tô gia không?"
Lạc Miễu Miễu suy nghĩ một chút, trong mắt hiện lên sự hưng phấn:
"Chẳng nhẽ Tiết công tử nói tới Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng, một người ở rể Tô gia?"
Chuyện vải vóc chỉ có người trong cuộc mới quan tâm, Lạc Miễu Miễu hiện giờ đã là hoa khôi, biết thì có biết nhưng không nhiều, người mà nàng nhớchính là đệ nhất tài tử đã sáng tác ra Thủy Điệu Ca Đầu và Thanh NgọcÁn. Tiết Duyên ngẩn người, sau đó bật cười.
"Đúng, đúng, chuyệnnày cũng có quan hệ tới hắn, Miễu Miễu cô nương có từng nghe nói, mấytháng trước, khi Giang Ninh đóng cửa thành đã xảy ra một chuyện ám sátrất là thu hút sự chú ý..."
Lúc họp họ của Tô gia bắt đầu thì ởbên Nguyệt Hương lâu cũng tiến hành thuật lại những bấp bênh, sóng giócủa ngành vải Giang Ninh trong mấy tháng gần đây. Cũng ở dưới bầu trời,có một nơi vốn không liên quan tới việc này, cách Nguyệt Hương lâu tương đối xa, đó là Xương Vân các, một trong những tửu lâu lớn, tối hôm naycó một cuộc gặp do Bộc Dương gia đứng ra tổ chức.
Là gia tộc giàu nhất Giang Ninh, Bộc Dương gia đã kinh doanh rất nhiều năm, lại có hoakhôi Khởi Lan tọa trấn, hiện giờ có quan hệ với rất nhiều tài tử ở Giang Ninh. Hôm nay không phải ngày trọng đại gì, do đó cuộc gặp được tổ chức với sự tham gia của rất nhiều tài tử, trong đó có Tào Quan, Liễu ThanhĐịch. Bộc Dương Dật – người tổ chức cuộc gặp này là một người chu đáo,tuy vậy vẫn không thể lo hết mọi thứ, có một việc nhỏ đã xảy ra.
Hôm nay không biết vì sao tâm tình Liễu Thanh Địch không tốt, uống rượu khá nhiều, sau đó vô ý đẩy một người khác, đôi bên cãi vã, tuy rằng BộcDương Dật đã nhảy ra can thiệp nhưng mọi người đã nhận ra mùi thuốcsúng.
Một người được mệnh danh là Không Sơn cư sĩ, tài học khôngtính là xuất chúng vốn định xông ra hòa giải, nhưng cũng bị Liễu ThanhĐịch kéo cả vào trong cuộc tranh chấp.
Bầu không khí này khiếncho việc tổ chức làm thơ trở nên gượng ép, nhưng do nỗ lực hết mình củaBộc Dương Dật nên thời gian sau đó không khí làm thơ, tả từ đã sôi độnghơn nhiều. Bộc Dương Dật cũng vì vậy mà rất vui vẻ.
Quan trọng là mục đích của cuộc gặp này không liên quan gì tới Tô gia...
***
"Bộp"
Ninh Nghị tung một hạt đậu phộng vào trong miệng, vốn đang ư hử hát khúc nhạc “quỷ vào thôn” nay đã biến thành khúc nhạc hôn lễ.
Tô Đan Hồng đi tới bên cạnh, tức giận nhìn hắn.
"Hồng biểu tỷ, ngồi đi, không cần phải khách khí. Ăn đậu phộng không?"
"Ta đúng là không biết cậu đang nghĩ gì."
"Cảm nhận bầu không khí này..."
"Đàn nhi đã phải cố gắng rất nhiều năm, trả giả rất lớn vậy mà bây giờ trắng tay, cậu có biết không?"
"Tỷ đoán sai rồi."
Ninh Nghị trả lời một cách lạnh nhạt, quay đầu nhìn sang hướng phòng nghịsự, ánh sáng ngọn đèn bên đó vẫn hắt hiu tới đây, ánh lửa bập bùng nhưmang theo sự xao động:
"Cũng đã tới lúc rồi..."

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 143: Định Phong Ba (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐèn đuốc sáng trưng!
Chỉ cần nhắc tới các vấn đề của Tô gia gần đây là mọi người nghĩ ngay tới chuyện công việc kinh doanh của phòng lớn, phòng hai, phòng ba đã giảm, đám thương nhân cung cấp hàng hóa hoặc cung tiêu sản phẩm đua nhau đòi lợi ích, có người nói nguyên nhân là do quyết sách kinh doanh của phòng lớn có sự sai lầm, đẩy thanh thế của việc Hoàng thương lên quá cao, sau đó đột nhiên thua trắng, cộng thêm thân phận người quản lý là con gái nên tình hình mới hỗn loạn như bây giờ.
Thế nhưng chẳng qua đây chỉ là một thủ đoạn thương trường, nguyên nhân thực sự khiến cho bên ngoài hỗn loạn là việc ba phòng tranh đoạt quyền quản lý gia tộc, quản lý kinh doanh.
"Các vị, tôi muốn nói mấy câu cảm nghĩ."
Trong phòng, Tô Trọng Kham đứng lên, áp đảo những tiếng bàn luận xôn xao:
"Khi lập một kế hoạch tranh đoạt việc làm ăn trên thương trường, không ai dám nói kế hoạch đó nhất định sẽ thành công. Từ xưa tới nay, việc cố gắng nhưng không được diễn ra thường xuyên, nhiều tới mức người ta cho đó là chuyện thường. Lần này tranh đoạt Hoàng thương thất bại, nguyên nhân vì sao mọi người ngồi đây chắc cũng hiểu, đó là Ô gia quá đê tiện, dùng thủ đoạn không quang minh, ài, đúng là tội Phi Chiến (1). Năng lực của cháu gái Đàn nhi thế nào, tài năng kinh doanh thế nào mọi người đã được chứng kiến, trách nhiệm trong chuyện này không chỉ có một người."
(1): Tội phi chiến: thất bại của cuộc chiến không phải do bên mình (ý nói không phải trình độ bên mình không đạt, mà là do nhân tố bên ngoài dẫn tới thất bại)
"Thế nhưng, dù nó không phải trách nhiệm của một người, trước việc tình hình diễn biến xấu, chúng ta cũng phải tổng kết và tìm ra nguyên nhân. Việc Hoàng thương lần này đổ vào bao nhiêu tiền cũng nên ghi chép nói lại cho rõ. Có người nói, chúng ta vì việc Hoàng thương đã dùng rất nhiều tiền vào những mối quan hệ vô ích, rốt cuộc có phải như vậy hay không, mọi người cũng cần làm rõ mới được. Trong chuyện này, mọi việc đều do một mình cháu gái Đàn nhi tiến hành, tôi với Tam đệ chưa từng nhúng tay vào, bởi vậy tôi nghĩ chuyện đầu tiên hôm nay cần làm là phải làm rõ chúng ta đã mất bao nhiêu tiền rồi mới tính tới chuyện khác..."
Hắn mới dứt lời thì Tô Vân Tùng đã đứng lên:
"Tôi nghĩ việc này không ổn lắm."
Phía sau cũng có người đứng dậy:
"Có phải ông muốn phòng lớn chúng tôi công khai sổ sách lúc này?"
"Ông tính bỏ đá xuống giếng hả?"
"Tô gia chưa bao giờ phân chia rạch ròi phòng lớn, phòng hai, phòng ba!"
Tô Trọng Kham nhíu mày:
"Huống chi, chuyện này đã có ảnh hưởng khá lớn, cả gia tộc đều bị thiệt hại, các vị trưởng chi hôm nay kiểu gì cũng phải cân nhắc tới chuyện này. Giả như việc Hoàng thương chưa xong thì khoản tiền này có thể không công khai, nhưng nó đã xong rồi, tiêu cũng đã tiêu rồi, có gì mà phải giấu diếm!"
Tô Vân Tùng nhìn Tô Đàn Nhi và Tô Bá Dung nói:
"Việc Hoàng thương có liên quan rất rộng, phải làm rất nhiều công việc, mọi người không thông báo trước thì hôm nay chúng ta lấy đâu ra số liệu, Trọng Kham, việc này phải có thời gian..."
"Chẳng nhẽ đợi tới sang năm…!"
Bên phòng hai có người đứng dậy nói chuyện nhưng Tô Trọng Kham quay đầu ý bảo bình tĩnh, nhưng bên phòng lớn đã có người đứng lên:
"Nói cái gì đó? Lẽ nào Vân Tùng nói không đúng?"
Cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn, Tô Đàn Nhi đứng dậy định nói thì Tô Dũ ở phía trên đã nện quải trượng thình thịch: "Đừng cãi nhau nữa!" thì trong phòng mới yên tĩnh, lục tục ngồi xuống ghế.
Tô Đàn Nhi định cất tiếng lần nữa thì lại có một người đứng dậy. Đây là một gã quản sự tương đối trọng yếu của phòng lớn, cũng mang họ Tô, tên là Tô Đình Quang, trên tay của hắn có cầm một vài thứ, thái độ do dự, Tô Đàn Nhi thấy vậy thì nói:
"Đình Quang thúc..."
Tô Đình Quang nhìn Tô Đàn Nhi, thở dài:
"Chuyện hôm nay, ta... ta đồng ý với cách nói của phòng hai, chỗ ta cũng có một vài cuốn sổ muốn lấy ra cho mọi người xem."
Tất cả mọi người nhìn hắn, lần đầu tiên phòng nghị sự yên tĩnh tới mức kim rơi cũng nghe tiếng, sắc mặt, thái độ của tộc trưởng, mấy vị lão nhân trong nhà, các vị trưởng chi của phòng lớn, phòng hai, phòng ba đều khác nhau.
Sau một khắc, Tô Đình Quang tiếp tục nói.
"Việc Hoàng thương chưa xong nên những cuốn sổ này còn tiếp tục ghi chép, nhưng với tình hình bây giờ mà muốn lật ngược thế cờ thì chẳng khác nào lừa mình dối người. Mấy năm nay, Đàn nhi cố gắng thế nào mọi người cũng biết, vì việc Hoàng thương mà đã sớm lập kế hoạch, chuẩn bị tất cả, tốn không ít tiền. Đúng là tội Phi Chiến..."
Hắn thở dài:
"Những cuốn sổ này ghi chép những khoản tiền mấy năm nay âm thầm chuyển từ vùng Viên châu về, hiện nay con số đã lên tới hơn 5 vạn lượng, không cách nào bổ sung, cháu gái Đàn nhi, các vị..."
Tô Dũ nhíu mày, Đàn nhi nhắm mắt lại, ngoảnh đầu sang một bên, Tô Bá Dung cúi đầu tỏ vẻ không rõ tình hình thế nào, bên kia, ánh mắt Tô Trọng Kham trở nên nghiêm túc, Tô Vân Phương cẩn thận lắng nghe.
Tô Đình Quang vẫn tiếp tục nói nhưng mọi người đã không còn nghe rõ, phòng nghị sự lúc này loạn như chợ vỡ, theo những tia sáng chiếu ra bên ngoài, đám người ở trong sân lớn và vườn hoa cũng ồ lên.
***
Những tiếng động nhốn nháo truyền qua những bức tường bao khiến cho bên này cũng nghe rõ, trong phòng nghị sự đã có chuyện, có lẽ là có người đã nổi giận động thủ rồi.
"Đoán sai cái gì?"
Tô Đan Hồng quay đầu nhìn Ninh Nghị, thỉnh thoảng vẫn đảo mắt sang phía phòng lớn.
Vỏ lạc được bỏ lên bàn, Ninh Nghị cúi đầu.
"Từ... mấy năm trước."
Hắn dường như phải suy nghĩ một lúc mới có thể nói được, lời nói khá chậm:
"Mọi người cũng biết Đàn nhi muốn tranh vị trí gia chủ Tô gia, năng lực thì có nhưng lại mang thân phận con gái, điều này thì không cách nào thay đổi được. Cho dù ở trong phòng lớn, Tô Bá Dung vô cùng tin tưởng nàng nhưng cũng chưa dám quyết định, rất nhiều người cũng chưa chắc chắn rằng mình sẽ 100% ủng hộ một người con gái lên ngôi."
"Cho nên dù có được lão thái công trợ giúp ngồi lên vị trí gia chủ thì cũng chỉ là cái ghế, nói không chừng sẽ có người không phục, không tin tưởng, tuy rằng đó cũng là chuyện thường tình, nhưng thay vì cứ để yên như vậy, chẳng bằng tìm thời khắc thuận lợi chỉnh họ một phen."
Tô Đan Hồng nhíu mày, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc, không rõ hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn phía bên kia, tai vẫn nghe thấy những tiếng bàn tán truyền tới:
"Tối hôm nay, việc quan trọng nhất là tranh đoạt giữa ba phòng, nhưng đây chỉ là điều thầm hiểu, không thể công bố ra bên ngoài. Họ muốn đoạt công việc của phòng lớn, nhưng lại không có năng lực quản lý nhiều chuyện như vậy, cho nên thay vì tranh đoạt chức tộc trưởng, họ sẽ tìm cách loại bỏ nhân tố bất ổn định là Tô Đàn Nhi ra ngoài, muốn làm chuyện này thì tốt nhất là bắt đầu từ tiền bạc, đây cũng là việc đang xảy ra."
"Tô Trọng Kham đã liên kết với Tô Vân Phương nên nhất định sẽ có mấy người ra mặt, đây không phải vấn đề lòng trung thành, mà là lòng tin đối với phòng lớn, với Đàn nhi đã không còn, mỗi khi tình hình khó khăn, họ sẽ lại nhớ tới chuyện Đàn nhi là con gái. Bây giờ thì những người này không làm được gì, nhưng sau này sẽ có phiền phức, cho nên... tốt nhất là xác định được vị trí của Đàn nhi, cảnh cáo họ một cái, hôm nay coi như là một lần diễn tập, mục đích là để cho họ biết, sau này có gặp vấn đề khó khăn thế nào đi nữa, Đàn nhi cũng có thể giải quyết."
"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
"Nói việc tỷ đoán sai rồi."
Ninh Nghị cười cười.
Đúng vào lúc này, có mấy bóng người ở phía bên kia đi tới, trong đó Tô Văn Khuê đi đầu, tên này từ khi dùng chút khôn vặt thừa cơ tranh quyền đoạt lợi lúc Tô Bá Dung bị đâm, kết quả bị Tô Dũ đập cho một gậy vào đầu, sau này cứ nhìn thấy Ninh Nghị là mặt lại xám xịt, bây giờ thấy Ninh Nghị và Tô Đan Hồng, hắn chỉ hơi sửng sờ, sau đó bật cười đi tới.
"Lập Hằng, sao không qua bên kia xem tình hình thế nào, đã biết gì chưa? Trong đó đang náo loạn cả lên đấy, ha ha."
Tô Văn Khuê cười, sau đó nhỏ giọng:
"Nội chiến rồi, ngươi có biết không? Đình Quang thúc và Miễn Vân thúc đã xuất hiện công bố những khoản tiền mà phòng lớn đang thiếu hụt, mọi người đang tranh nhau chỉ trích, tình thế quá hỗn loạn, Đàn nhi muội tử thế cô lực mỏng, thiếu chút bị người ta mắng chửi, ngươi là tướng công của muội ấy vậy mà lại không đi xem, thật sự là... chà chà chà... chẳng có chút tình nghĩa nào cả..."
Sự nghi hoặc trên mặt Tô Đan Hồng vẫn còn, nghe thấy Tô Văn Khuê nói đến điều này, lại nghĩ tới những điều Ninh Nghị vừa nói, nàng có cảm giác rợn người vô cùng, nàng hết nhìn Tô Văn Khuê, lại quay đầu nhìn Ninh Nghị. Tô Văn Khuê thấy sắc mặt của nàng như vậy thì hỏi:
"A, sao vậy? Đan Hồng biểu muội rất lo lắng à?"
Tô Đan Hồng vẫn nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị bật cười:
"Thấy chưa, tỷ cũng cảm nhận được mà..."
Sau đó hắn quay đầu nhìn Tô Văn Khuê, cầm một hạt lạc nói:
"Muốn ăn lạc không?"
Tô Văn Khuê nhìn hắn một cái rồi nhún vai:
"Không muốn."
Hắn còn phải quay về xem trò vui.
***
Cũng trong đêm này, Xương Vân các.
Choang một tiếng, chén rượu đã bị đập nát.
"Liễu Thanh Địch, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có không coi ai ra gì!"
"Ta không coi ai ra gì thì sao?"
Trong sự ồn ã, Liễu Thanh Địch mặt đỏ tới mang tai, gằn từng chữ.
Cảnh tượng lại trở nên hỗn loạn, là người tổ chức cuộc gặp này, Bộc Dương Dật cũng có chút đau đầu. Đương nhiên, cảnh tượng đêm nay cũng rất kịch tính và hấp dẫn, không biết hôm nay Liễu Thanh Địch có chuyện gì mà uống rất nhiều rượu, hiện giờ đã không còn khống chế được tâm tình, cãi nhau với khá nhiều người, châm chích cũng khá nhiều người, viết một bài thơ với ý đồ đại chiến quần hùng. Mấy nhân vật ngang cỡ với hắn đêm nay như Tào Quan chỉ ngồi bên xem chuyện, uống rượu, không tham dự.
Đương nhiên, tuy rằng bầu không khí đêm nay không được tốt cho lắm nhưng cũng chẳng thành giai thoại gì, nếu có truyền đi thì danh tiếng của Liễu Thanh Địch chỉ trở nên rạng rỡ hơn mà thôi. Trong lời qua tiếng lại, có người đã không còn nhẫn nhịn được, bắt đầu dùng từ ngữ thô tục.
"Mày cho rằng mày lợi hại nhất Giang Ninh à, tao cho mày biết, có người chỉ viết một bài từ cho một đứa bé 9 tuổi xem đã lợi hại hơn mày gấp trăm lần."
"Mày nói xem đó là ai?"
Liễu Thanh Địch kêu lớn.
"Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng!"
Cái tên này khiến cho Liễu Thanh Địch ngẩn người, Bộc Dương Dật nhíu mày, Tào Quan giơ chén rượu lên định uống thì dừng lại, sắc mặt Liễu Thanh Địch thoạt đỏ thoạt trắng, sau đó ánh mắt trở nên dữ tợn.
Có người hỏi:
"Lại có một bài từ mới của Ninh Nghị xuất thế à?"
"Không Sơn huynh từ đâu biết được?"
"Mau lấy ra cho mọi người coi đi..."
Trong nháy mắt, cảnh tượng từ chỗ chửi nhau ầm ĩ chuyển sang tò mò, ngay cả Khởi Lan cũng phải nghển cổ ngó qua.
Liễu Thanh Địch phất phất tay, thật lâu sau mới lấy lại được sự bình tĩnh, bắt đầu quát:
"Lấy ra đi! Đừng có nói là bài Rót rượu mời Bùi Địch đấy nhé! Đạo sĩ nhà hắn đã ngâm tới bài thứ 3 rồi à?"
Trần Lộc được mệnh danh là Không Sơn cư sĩ bước nhanh tới một cái bàn, hắn đã tức giận, mặt đỏ tới mang tai, cầm lấy cái bút lông trên mặt đất rồi vỗ mạnh vào bàn một cái.
"Trần Lộc ta chẳng có tài cán gì hơn người, viết thơ làm văn chỉ là để rèn luyện tính tính! Tuy tài năng không bằng mày nhưng cũng không quen cái thái độ không coi ai ra gì của mày! Bài từ này không phải của ta, ta chỉ muốn cho mày biết thế nào là ngoài trời có trời, trên người có người!"
"Đúng đấy!"
Có người đổ thêm dầu vào lửa.
"Vậy viết đi! Để cho ta xem thằng nhãi đó có thể viết được cái gì!"
Trần Lộc trợn mắt nhìn đối phương, tay ngoáy bút như rồng, ba chữ lớn hiện ra: Định Phong Ba (1)!
(2): Định Phong Ba là bài từ do đại văn học gia thời Tống – Tô Thức sáng tác. Trong một lần đi ra ngoài ngẫu nhiên gặp mưa, cảm ngộ ra thâm ý cuộc đời, từ chỗ tầm thường sinh ý cảnh, biểu hiện lòng dạ thoáng đạt rộng rãi, ước vọng một cuộc sống siêu phàm thoát tục. Trong mưa suy nghĩ, dưới mưa quan sát, bài từ thể hiện cuộc sống long đong của một văn nhân chính trực đang cố gắng bước lên con đường giải thoát, mặc dù bài từ ngắn nhưng ý cảnh thâm thúy, ẩn chứa nhiều điều phong phú, thể hiện tín niệm của tác giả với cuộc sống, thể hiện được tinh thần mà tác giả theo đuổi.
(3) Tô Thức: (8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, sinh ra tại Mi Sơn, Mi Châu, nay là thành phố Mi Sơn, tỉnh Tứ Xuyên. Ông là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống, được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Bút đã hạ là không ngừng di chuyển, một đám người sốt ruột muốn xem chen lấn đi tới, Liễu Thanh Địch nín một hơi thở, ngực phập phồng. Bài từ đã hiện trên giấy!
Cứ mặc lá rừng lát xát rơi,
Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi,
Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa.
Ai sợ!
Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời...
Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo
Viết đến đây, Trần Lộc ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Địch rồi tiếp tục múa bút.
Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 144: Định Phong Ba (2)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTiếng bánh xe lọc cọc, một chiếc xe ngựa đang di chuyển khá nhanh trênđường phố, thỉnh thoảng có ánh sáng và tiếng người truyền vào trong xe,cũng có lúc tối đen, bốn phía yên tĩnh vô cùng. Tịch Quân Dục ngồi trênxe ngựa, thỉnh thoảng nhíu mày nhìn Cảnh hộ vệ đang ngồi phía trước.
"Chúng ta... định làm gì vậy?"
Vấn đề này hắn đã bóng gió hỏi rất nhiều lần nhưng câu trả lời lần nào cũng giống nhau.
"Đến lúc đó Tịch chưởng quỹ sẽ biết."
Vốn hắn còn đang suy nghĩ xem Tô Đàn Nhi dùng phương pháp gì để chuyển bạithành thắng trong tối hôm nay, nhưng dần dần cảm thấy chuyện không đơngiản như vậy. Bốn tháng trước, việc Hoàng thương xuất hiện cùng với lũlụt, loanh quanh luẩn quẩn phát triển cho tới tận bây giờ, tối nay họphọ, việc phòng hai, phòng ba nổi giận xuất thủ với Tô Đàn Nhi cũng làkết cục đã định, không thể đảo ngược, Tô Đàn Nhi sẽ bị tước hết quyềnlực, công lao trở thành bọt nước, giờ có thể làm gì chứ?
Hắn rấtghét cái cảm giác không rõ tình hình này, Tô Đàn Nhi giống như một họctrò do chính tay hắn đào tạo, nhưng trong tình huống này trò lại giỏihơn thầy, thầy không cách nào đoán được trò muốn làm gì. Nhưng mà, hắnvẫn còn tự tin với sự tín nhiệm của cô học trò kia, thôi cứ đợi xem nàng muốn làm gì...
Hắn ngồi trong xe ngựa tính xem mình đang dichuyển tới đâu, thỉnh thoảng nhìn qua mành xe quan sát tình hình bênngoài. Xe ngựa đang chạy tới ngoại thành, hơn nữa chiếc xe này cũng cóchút kỳ quái, nó không phải xe của Tô gia, thậm chí còn chạy vòng vòngmấy lượt trong thành, có lẽ là tránh bị người khác theo dõi. Trong lòngTịch Quân Dục lập tức xuất hiện một cảm giác không ổn, địch thủ hiện giờ của Tô gia là ai, hắn đều nắm trong lòng bàn tay, rốt cuộc là ai, làchuyện gì mà cần phải ứng phó kiểu này?
Xe ngựa rời khỏi thànhGiang Ninh, dừng lại trước một căn nhà, Tịch Quân Dục nhìn hoàn cảnhxung quanh thấy nơi này tương đối yên tĩnh, cách đó không xa là một conphố khá nhộn nhịp, cũng có thể coi là một nơi rồng rắn lẫn lộn, người ta thường gọi nơi này là Thập Bộ cương (gò 10 bước). Nơi này có mấy cửahàng và sạp cá, thường có người trong thôn trang gần đó tới mua đồ,thỉnh thoảng cũng có chuyện sống mái với nhau tranh giành địa bàn.
Tịch Quân Dục đi vào trong nhà.
Sau một khắc, hắn đứng ở một nơi mà hắn cảm thấy không thể nào tin nổi,nhưng đó lại là sự thực, hắn đại khái hiểu một vài chuyện.
Một thanh đao nhọn để ngay bên hông hắn, cạnh cửa có một bóng người.
"Cảnh đại ca, rốt cuộc... có chuyện gì vậy?"
"Vào trước rồi nói, Tịch chưởng quỹ, chúng ta cứ chờ ở nơi này, ông muốnbiết chuyện gì có người sẽ tới nói cho ông hay. Đến lúc đó, nếu như mọichuyện không đúng, tôi sẽ chịu tội với ông."
***
NguyệtHương lâu, tiếng đàn trong trẻo, tiếng hát miên man. Lạc Miễu Miễu đanggảy đàn, mọi người ngẩn ngơ nghe hát. Tiết Duyên, Tiết Tiến thỉnh thoảng phụ xướng, tỏ vẻ mê say. Bài hát kết thúc, mọi người mỉm cười ca ngợinhiệt tình.
Hôm nay, họ ở đây chờ kết quả tranh đấu trong Tô giađã được một khoảng thời gian dài, việc cần làm chỉ là uống rượu đùagiỡn, có Lạc Miễu Miễu ở đây nên không ai thấy buồn chán gì cả. Qua mộtlúc, Tiết Tiến nhìn phía Tô gia nói:
"Căn cứ vào thời gian mà nói, tình hình bên Tô gia chắc cũng có kết quả rồi."
"Đáng tiếc là chúng ta không thể tới xem, việc ba phòng của Tô gia lục đục tranh đấu chắc rất là đặc sắc."
Có người ở bên cạnh phụ họa.
"Ở đây có Miễu Miễu, chúng ta chỉ cần chờ kết quả là được. Đệ còn muốn xem người ta lục đục với nhau ư, chẳng khác nào dùng đàn làm củi, nấu chimhạc để ăn, tục không chịu được, biết nói với Miễu Miễu cô nương thế nào? Phạt rượu!"
Mọi người tiếp tục cười đùa, trong lòng nghĩ Tô giađúng là không đoàn kết, may mắn là Tiết gia không giống như vậy. Trongtiếng cười có người xốc mành đi vào, người này là một thành viên của Lữgia, đã tới từ khi khai cuộc nhưng lúc nãy phải ra ngoài xử lý côngchuyện, giờ mới trở về:
"Lữ huynh, mọi người chờ huynh lâu lắm rồiđấy, huynh biết không, huynh đã bỏ mất tiết mục biểu diễn của Miễu Miễucô nương rồi, đúng là chuyện vô cùng đáng tiếc..."
Thanh niên họ Lữ kia nghe vậy liền cười xin lỗi một tiếng, nói:
"Vừa nãy ra ngoài đảo quanh một vòng, nghe được mấy chuyện náo nhiệt. À, mà kết quả bên Tô gia thế nào, đã có chưa?"
"Vẫn chưa. Lữ huynh sốt ruột à? Ha ha, lúc nãy còn nói, Lữ gia vì chuyện này mà tốn công phu rất lớn, thế nhưng lại bỏ Miễu Miễu cô nương ở đây, đểcho nàng phải cô đơn, việc này nên phạt."
"Tiết huynh nói đùa, ai chẳng biết Tiết gia vì chuyện này đã chuẩn bị rất chu đáo rồi, một khiTô gia xảy ra chuyện, người chiếm lợi nhiều nhất đương nhiên là Tiếtgia. Lữ gia chúng tôi chẳng qua chỉ là đi theo sau, ăn chút cơm thừacanh cặn, đục nước béo cò mà thôi. Tiết huynh nói lời này, tuyệt đối làvu oan, Miễu Miễu cô nương đừng nên tin. Huynh ấy quan tâm tới kết quảcủa Tô gia như vậy mà còn mang người khác ra đùa."
Lạc Miễu Miễu đưa mắt nhìn mọi người nói:
"Lời của mấy huynh đều không đáng tin, Miễu Miễu cũng chẳng biết tin ai, lúc nào cũng sợ bị các huynh bán đi lấy tiền, hơn nữa còn bán không đượcgiá tốt..."
Cô gái bật cười:
"Mà Tô gia kia thật đáng thương khi trở thành đối thủ của các huynh."
Mấy người cười ha ha, Tiết Duyên lắc đầu nói:
"Không nói việc này nữa, không nói việc này nữa, việc Tô gia đã định rồi, cầngì quan tâm, hôm nay chỉ cần vui vẻ là được. À, mà chuyện náo nhiệt lúcnãy Lữ huynh nói là chuyện gì vậy?"
"À, bên Xương Vân xảy ra chuyện, nghe nói Liễu Thanh Địch thơ chiến quần hùng, ha hả, thiếu chút nữa thì quyền cước tương giao."
Hôm nay Bộc Dương Dật thiết yến ở Xương Vân các, Liễu Thanh Địch, Tào Quanđều tới cho nên có thể nói là một cuộc gặp tương đối quan trọng trongthành Giang Ninh. Có đám thi nhân ở đấy nên Tiết Duyên đương nhiên không tham dự, đối với vấn đề văn thơ, đám Tiết Tiến cũng có chút bản lĩnhnhưng so với đám người này thì chỉ là viết vè mà thôi. Lúc nãy mọi người cũng bàn bạc về hội thơ bên đó, nghe nói tình hình khá căng, Lạc MiễuMiễu quan tâm hỏi thăm:
"Vậy Khởi Lan tỷ tỷ không sao chứ?"
"Ha hả, đương nhiên là không sao, có Bộc Dương Dật ở đó sẽ không xảy rachuyện đánh nhau đâu, chỉ là đôi bên bốc hỏa một chút. Nhưng mà..."
Hắn dừng một chút nhìn Tiết Duyên, Tiết Tiến rồi nói:
"Việc này có liên quan tới Ninh Nghị của Tô gia."
Tiết Tiến sửng sốt:
"Không có khả năng, Ninh Nghị lúc này sao ở Xương Vân các được?"
"Cũng đâu cần hắn có mặt, ha hả, mà là có người ở Xương Vân các lấy ra mộtbài từ mới của Ninh Nghị. Chuyện này nhắc tới lại cảm thấy thú vị, LiễuThanh Địch..."
Người này kể lại tình hình trong Xương Vân các, từ chỗ Liễu Thanh Địch tranh chấp với người khác rồi dùng tài nghệ văn thơ trấn áp quần nho, đến lúc Không Sơn cư sĩ nổi giận thế nào. Đồng thờihắn còn lôi ra một tập giấy, trên đó có chép một số tác phẩm xuất sắctrong hội thơ Xương Vân các tối nay.
"... Bài cuối cùng là mộtbài từ mới của Ninh Nghị, có người nói mấy hôm trước hắn giảng bài ở thư viện Dự Sơn, thấy một cô bé có hứng thú với văn thơ liền làm bài từ này để đổi, chuyện vốn là bí mật nhưng lại bị Tô Sùng Hoa nhìn thấy, sau đó nói cho Trần Lộc - Trần Không Sơn. Bài từ này có tên là Định Phong Ba,một bài từ quá tuyệt, sợ rằng tài danh của Ninh Nghị qua tối nay lạităng thêm một bậc... Chỉ là căn cứ vào tình hình Tô gia tối nay, nghĩlại cảm thấy khá buồn cười..."
Trong khi nghe kể chuyện, mọingười tiếp nhận mấy tờ giấy của người này mang tới. Hôm nay tiêu chuẩnso đấu ở Xương Vân các khá cao, bài nào cũng tốt, nhưng khi nhìn thấymột bài, sắc mặt mọi người ai cũng có chút phức tạo. Khi Lạc Miễu Miễutiếp nhận tờ giấy để xem, nàng đọc rất chậm, trong mắt rất có thần thái, do dự một lúc rồi mới đọc lên.
"Định Phong Ba...
Cứ mặc lá rừng lát xát rơi,
Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi.
Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa,
Ai sợ?
Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời.
Heo hắt gió xuân, men rượu tỉnh,
Hơi lạnh!
Mặt trời chếch núi đón chào ngươi.
Ngoái cổ lại nhìn nơi hiu quạnh,
Về rảnh!
Cũng không mưa gió, chẳng hong trời.
Mọi người ở đây vốn đã xem một lượt, giờ thấy Lạc Miễu Miễu đọc lên, tronglòng lập tức cảm thấy ớn lạnh. Tiết Duyên xem một lúc rồi bật cười.
"Định Phong Ba, Định Phong Ba... Ha ha, tài hoa làm thơ của Ninh Nghị thậtkhông thể chê, nhưng mà gần đây hắn có chuyện, vậy mà lại còn viết cáigì mà Định Phong Ba, chẳng phải là trong lòng cảm thấy buồn tủi, muốn tự an ủi mình một phen hay sao?"
Hắn nói cũng có lý, những người còn lại thấy cũng đúng bèn cười phụ họa:
"Thảo nào mà viết cho đứa trẻ 9 tuổi xem, viết cho người khác thì người ta sẽ cười cho, bảo là lấy vải thưa che mắt thánh, bởi vậy chỉ còn cách viếtcho đứa trẻ 9 tuổi xem mà thôi."
"Ta còn đang nghĩ, nếu hắn biphẫn thì cũng chỉ nên viết một bài giống như Rót rượu mời Bùi Địch màthôi, chép lại sẽ không bị người ta cười, ha ha ha ha..."
"Chúngta chỉ là kẻ ngoại đạo nhưng cũng biết bài từ này rất tốt, Miễu Miễu cônương tài học hơn xa chúng ta, không biết cô nương cảm thấy bài từ nàythế nào?"
Lạc Miễu Miễu nhìn sắc mặt mọi người, lại nhìn bài từ trong tay, nhẹ giọng cười nói:
"Bài từ cũng khá tốt."
Nàng đánh giá là khá tốt nên mọi người càng cười to. Lạc Miễu Miễu nhìn thêm vài lần mới truyền cho người khác, yên lặng tự đọc để nhớ.
Sauđó mọi người tha hồ đàm tiếu, thậm chí còn nói tới sự cố gắng của Tô gia hai tháng nay, nhưng kết quả cũng chỉ là thất bại. Lần trước Ninh Nghịthất bại trước Ô gia nên viết bài Rót rượu mời Bùi Địch, lần này....nhưng mà bầu không khí cũng có chút biến hóa vi diệu, một số người bàntán về mấy tác phẩm trong Xương Vân các tối nay, trong đó có cả bài thơcủa Liễu Thanh Địch, khi họ xem bản thảo lại nhịn không được liếc mắtnhìn sang bài Định Phong Ba rồi mới rời đi.
Đem so sánh những bài thơ này với Định Phong Ba thì chẳng khác nào đem một ngọn núi vô hình ném vào trong không gian này.
Nhưng mà chẳng có ai nói ra, ban đầu mọi người tới đây chỉ là đợi kết quả của bên Tô gia, dù có ngọn núi kia hay không thì nó cũng chẳng ảnh hưởngmấy. Tiết Duyên thỉnh thoảng lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, sau một lúchắn bật cười.
"Kết quả tới rồi."
Một gã gia đinh chạy từbên dưới lên, tất cả mọi người đều cười, Tiết Duyên đang ở gần cửa chính nên kéo cửa phòng ra, mọi người đồng thời nhìn xuống, gia đinh đi từdưới lên, Tiết Duyên xoay lưng đi ra ngoài.
"Nào, uống rượu, uống rượu."
Tiết Tiến tỏ vẻ mình không quan tâm hô hào người khác uống rượu, mọi ngườiđáp lại hắn nhưng xong đâu đấy lại đợi tin tức phía bên Tiết Duyên.
Việc Tô gia đã định, mọi người chỉ đợi thông báo kết quả một hai câu màthôi. Họ vốn tưởng Tiết Duyên sẽ nhanh chóng xoay người lại, cười nóivới họ kết quả mỹ mãn, nhưng mà gia đinh kia nói chuyện rất thần bí,thời gian nói chuyện khá dài.
"Ngươi nói cái gì..."
"Thế nào... sao có thể được..."
"Ngươi nói ai?"
Trong lúc chờ đợi loáng thoáng có thanh âm nói chuyện truyền vào nhưng chẳngai hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gia đinh ở ngoài cửa trả lời, TiếtDuyên cứ hỏi, mọi việc kéo dài thêm. Chuyện ăn uống linh đình đã dừng,mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, tất cả đều nghi hoặc không biếtchuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà, nếu chỉ là Tiết gia có xảy ra điều gìngoài ý muốn thì những người tham dự ở đây, chẳng hạn như Trần gia, Lữgia sẽ không lo lắng quá nhiều. Tiết Tiến đứng dậy suy nghĩ một chút sau đó bước ra cửa.
Hắn định hỏi: "Ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Nhưngmà lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã thấy Tiết Duyên quay đầu lại, sắcmặt phức tạp, tâm tình dường như cũng chẳng còn ở nơi này. Tiết Duyênliếc mắt nhìn em trai, nhìn mọi người trong phòng, há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không thành tiếng. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắnlắc đầu trở lại chỗ ngồi, quả thật có một số việc không thể nào hiểunổi.
"Tiết huynh, làm sao vậy?"
Thanh niên họ Lữ kia mở miệng dò hỏi.
"À."
Tiết Duyên cười cười, qua một lúc mới thấp giọng nói một câu:
"Việc Tô gia đã có kết quả."
"Thế nào?"
"Thế nào..."
Tiết Duyên lập lại một lần, hai mắt trợn trừng, phải mất một lúc mới nhắmđược hai mắt lại. Tiết gia đã sắp đặt đủ mọi chuyện nhằm vào Tô gia, tới giờ mới ý thức được sự tình sợ rằng sẽ không như ý muốn, hoặc thậm chírất không như ý muốn. Tiết Duyên mở mắt, một tay dùng sức đẩy đổ toàn bộ bát đĩa trên bàn, sau đó lại nhìn bài từ trên giấy, ngón tay gõ gõxuống bàn, sau một lúc mới rút tờ giấy có ghi bài từ đó ra, xem tận mắt, xem thật kỹ. Qua một lúc hắn lẩm nhẩm thành lời, giống như muốn đọc cho mọi người cùng nghe.
"Ài...
Cứ mặc lá rừng lát xát rơi...
Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi.
Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa.
Ai sợ?
Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời..."
Bài Định Phong Ba này mọi người đã đọc một lần, hắn cũng đã đọc nhưng giờ nghe sao khác quá:
"Ngoái cổ lại nhìn nơi hiu quạnh… A... Nếu như ta nói, tất cả chúng ta đã đoán sai, đã bị người ta gài bẫy, gài vào một cái bẫy chết thì mọi người sẽnói thế nào?"
Không ai trả lời.
"Bốn tháng..."
Tiết Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ thì thào nói:
"Ô gia bị người ta gài bẫy thảm nhất, phòng hai, phòng ba Tô gia cũng..."
"Tiết huynh... Cụ thể là thế nào vậy?"
"Là thế này."
Tiết Duyên đập tờ giấy có chép bài từ lên bàn:
"Người ta đang cười mình đấy. Kết quả... tốt cho Tô Đàn Nhi nhất... chém sạchloạn trong giặc ngoài, thậm chí... vải cũng được..."
Hắn không còn khống chế được tâm tình, đưa tay bóp trán:
"Bây giờ nghĩ lại mới thấy... Quả thực là... Thập Bộ Nhất Toán (1)..."
(1): Thập Bộ Nhất Toán: ý chỉ người tính toán sâu xa, nhìn trước được mọiviệc. Xưa các cụ có câu, cờ đi ba nước, ý nói đi một nước cờ mà nhìntrước được ba nước, nay có người đi một nước cờ mà tính trước được 10bước, vậy thì quá kinh thiên động địa.
"... Ninh Lập Hằng."
Tiếng cảm thán cuối cùng kèm theo một cái tên vang lên, mọi người nghe vậy mà ngây ngẩn cả người, thế nhưng cụ thể là chuyện gì thì không ai hiểu.Tiết Duyên hít sâu một hơi, rốt cục ngẩng đầu lên, cười cười.
"Xin lỗi, các vị, bố cục bốn tháng... Không, tính toán hai tháng nay hỏnghết nên có chút thất thố, mọi người thông cảm. Việc Tô gia đã có kếtquả, ta nói cho mọi người nghe, mọi người sẽ hiểu..."
***
Trở lại thời gian khoảng gần một giờ đồng hồ trước. Đêm, trong phòng nghị sự của Tô phủ.
Cuộc tranh giành đã tới hồi kết...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 145: Định Phong Ba (3)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMột làn sóng bàn tán và giao phong xuất hiện trong phòng nghị sự, cuốicùng biến thành tranh cãi kịch liệt và lan tới cả sân lớn, vườn hoa,thậm chí một số nơi khác. Tiếng tranh cãi đua nhau vang lên, ai cũng cócái lý của mình, tuy không tới mức động chân động tay nhưng điều này rất hiếm khi xảy ra ở Tô gia trước đây.
"Năm vạn lượng, một vạn lượng... cộng thêm 2 vạn lượng, ta đã sớm nói mấy năm gần đây phòng lớn đang làm loạn mà..."
"Từ vụ bán vải đỏ năm trước ta đã nhận ra, tiền lãi rất nhiều nhưng lại không thấy ghi, nếu không như thế..."
"Đúng là làm loạn, sau hôm nay nhất định còn nhiều vấn đề hơn..."
"Ta đoán ít nhất cũng phải thiếu hụt 20 vạn lượng, thậm chí còn hơn… đúng là không biết họ giấu kiểu gì..."
"Nhị tỷ chắc không tiếp tục nắm quyền được nữa rồi..."
Từ khi Tô Đình Quang công bố sổ sách của phòng lớn đến giờ, đã có ngườithứ hai, người thứ 3 nối gót, giống như một tấm màn đen bị lựu đạn nổtung, không còn gì có thể ức chế những lời bàn tán bên ngoài, tất cả trở nên hỗn loạn. Trong phòng nghị sự, phòng lớn, phòng hai, phòng ba đangtranh cãi với nhau nguồn gốc của những khoản tiền này.
Trên thựctế, trong một gia tộc, việc kinh doanh giao cho 3 phòng quản lý, mỗiphòng một khu vực thì những tình huống kinh doanh giống nhau kiểu gìcũng có. Nếu thực sự tìm bới về phương diện tiền bạc thì số tiền nàychưa tính là thiếu nhiều, cuối năm cộng sổ, tính số tiền lãi thu được,phòng lớn chưa chắc đã kém phòng hai, phòng ba. Việc quan trọng đó là Tô Đàn Nhi đã hi sinh thời cơ phát triển trong tương lai rút lấy tài chính lo chuyện Hoàng thương, bây giờ không có khả năng bù vào chỗ thiếu, một khi bị lôi ra ánh sáng thì trở thành một trong những chuyện vô cùngnhục nhã trong Tô gia.
Ở ngoài phòng nghị sự, đám Tô Văn Khuêkhông cần phải suy nghĩ điều này, dù Tô Đàn Nhi có thiếu trăm vạn lượngđi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Mà lúc này, ở trong phòng nghị sự đã trở thành chiến trường, mấy chưởng quỹ thuộc phòng lớn đãđứng ra, trên tay cầm một vài thứ để chứng minh, lúc này, chẳng cần phải suy nghĩ lô gic làm gì nữa, bởi từ khi Tô Đình Quang xuất hiện, cảnhtượng chỉ còn mạnh ai nấy nói, tranh cãi ầm ĩ.
Phải cố gắng khálâu, mấy người có trọng trách ở ba phòng mới tạm ổn định được tình hình, Tô Trọng Kham trở lại chỗ ngồi nghỉ ngơi, uống trà, Tô Vân Phương đangnhíu mày nghị luận gì đó với Vu Đại Hiến, bên phòng lớn, Tô Vân Tùng cảm thấy tình hình đã không thể dịch chuyển nữa rồi, vốn hắn quyết tâmtranh luận một chút, nhưng khi tranh luận mới biết, dù có tiếp tục cãinhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có một số thủ đoạn bị bóc mẽtrong lúc tranh luận nhưng chẳng ai quan tâm, dù là kết quả tranh luậnthế nào, trong mắt các vị trưởng bối, phòng lớn đã không được coi trọngnữa, lòng người đã hướng về một mối. Nếu như có người tạo cơ hội chophòng lớn thì với thân phận nữ tử, Tô Đàn Nhi cũng không làm nổi chuyệngì, bởi vì lần trước gặp khó khăn, cô ta bị ốm không thể đứng ra gánhvác công việc.
Bị đầm mâu trực chỉ, Tô Đàn Nhi chỉ còn cách yên lặng ngồi bên cạnh phụ thân, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát mọi chuyện.
Tô Trọng Kham uống trà xong, đứng dậy cố gắng đi ra giữa hòa giải nhữngnơi còn đang tranh cãi, sau đó lại đi về ngồi xuống. Việc tranh cãi xemra vẫn còn khá kịch liệt, một số biết nếu như lần này phòng lớn thất thế thì nhiều thứ sẽ trôi theo nên phải cố gắng mà tranh giành, phòng hai,phòng ba đương nhiên sẽ không chịu nhún nhường, phụng bồi tới cùng. TôTrọng Kham đương nhiên chẳng muốn can làm gì, chẳng qua là mọi việc đãbố trí xong, cái gì cần nói đã nói, còn phải để cho các vị trưởng bối và phụ thân tộc trưởng đưa ra kết luận.
Từ khi cuộc họp này diễnra, tâm tình của phụ thân đã không tốt, mặc dù Thất túc nói rất nhiều lý do nhưng người vẫn chỉ ngồi nhìn, thỉnh thoảng sắc mặt nghiêm túc hơnmột chút mà thôi. Nguyên nhân trong chuyện này là gì, hắn đương nhiênbiết, cô gái cháu thứ 2 có năng lực mạnh, phụ thân cũng mất bao nhiêutâm huyết mới tài bồi được, huống chi những năm gần đây tình hình trongnhà không tốt lắm, phòng lớn đột nhiên gặp chuyện không may, thậm chí là chia rẽ, điều này làm cho ông cụ vô cùng thất vọng, buồn bã.
Nhưng dù thế nào thì phụ thân ơi, mọi chuyện đã bày ra trước mặt rồi, chẳngcòn cách nào làm khác được cả, con với Vân Phương xuất thủ cũng khôngquá tay, chỉ là biết thời biết thế mà thôi. Đàn nhi lần này đã thất bạilớn, đại ca thì đã không còn lo được chuyện kinh doanh… phụ thân cũnghiểu điều này mà...
Hai tháng nay tình hình phát triển thế nào,mọi người đã rõ, phụ thân đương nhiên biết tất cả. Trong lòng Tô TrọngKham thở dài, những thời khắc cuối cùng cứ lặng lẽ trôi qua, khoảng nửacanh giờ sau, hắn nhìn Tô Vân Phương. Tam đệ của hắn cũng nhìn hắn cườicười, xoa xoa tay. Sau một lát, Tô Trọng Kham chú ý tới nơi cãi nhaucăng nhất, hình như có chút biến hóa nào đó...
Tô Sùng Hoa có chút buồn chán, nguyên nhân là bởi vì hắn là người đầu tiên phát hiện ra sự biến hóa này.
Từ khi Tô Đình Quang xuất hiện, phía dưới bắt đầu cãi nhau, các vị trưởngchi phía trên không can thiệp nhưng cũng cau mày, thỉnh thoảng châu đầughé tai nhỏ giọng nghị luận. Chuyện này vô cùng bình thường, phía dướicứ cãi nhau, phía trên sẽ quy nạp tổng kết tình hình. Hai ông cụ ngồicạnh Tô Dũ là lão nhị và lão tứ thỉnh thoảng nói nhỏ, vị nhị bá ít nóikia thỉnh thoảng nói gì đó với Tô Dũ vài câu, giống như đang lo lắngtình hình gia tộc. Tô Dũ thỉnh thoảng trả lời một hai điều, nhưng mắtvẫn quan sát tình hình phía dưới, chưa có bao nhiêu sự buông bỏ chấpnhận.
Ông cụ là trung tâm của cả gia tộc, dù có tiến hành “bứcvua thoái vị” thì tất cả mọi người đều phải cho ông cụ một quá trình gọi là chuẩn bị tâm lý, hôm nay dùng hết thủ đoạn, lôi hết mọi chuyện ranói chẳng qua là bức bách các vị trưởng chi, cũng là quá trình để các vị ấy chuẩn bị tâm lý.
Thế nhưng ông cũ vẫn quá mức bình tĩnh, bởivậy trong bối cảnh cãi nhau kịch liệt, mọi người hầu như đã quên đi mộtngười. Cứ mỗi một khắc, nhị bá lại nói nhỏ điều gì đó, ông cụ cũng quayđầu lại đáp vài câu, sau đó lấy một tập giấy đưa cho các vị ngồi bêncạnh mình xem.
Đây có lẽ là hành động đầu tiên của Tô Dũ trongcuộc họp này, cũng có ý nghĩa là chính thức biểu thị thái độ, mọi ngườibên dưới vẫn đỏ mặt tía tai cãi nhau nên không phát hiện điều này, bọnhọ cũng đều biết, phía dưới cãi nhau càng hăng thì càng có tác động đếnkết quả bên trên. Trong lúc nhất thời Tô Sùng Hoa cũng không muốn biếttập giấy kia viết gì, chỉ là sau một lát, hắn mới chú ý tới sự biến hóatrên nét mặt của mấy vị ngồi trên.
Lão đại nhíu mày xem tập giấy, sau đó lại nhìn Tô Dũ, mỗi khi lật qua một trang lại nói với Tô Dũ mộtvài điều, sau đó tiếp tục xem, càng xem thì sắc mặt càng nghiêm túc.
“Có thể... đây là bản thảo quyết định của Tam bá...”
Tô Sùng Hoa nghĩ như vậy, thế nhưng tình hình diễn ra lại không như những gì hắn nghĩ.
Mấy vị lão nhân xung quanh bắt đầu chú ý tới tập giấy bên này, có ngườinhích lại gần, sau đó bắt đầu quay sang hỏi Tô Dũ. Tô Dũ cũng quay đầuđáp vài câu, sau đó có thêm một người, hai người, ba người… hầu hết cácvị trưởng chi đều không còn quan tâm tới tranh luận bên dưới, quây quanh tập giấy bàn luận rôm rả.
Khi Tô Trọng Kham chú ý tới tình hình thì nó đã biến thành như vậy, tất cả các vị ngồi trên đều xem tờ giấy một cách kinh ngạc.
Tô Dũ nhìn phía dưới, mặc cho đám con cháu trong nhà tranh luận, bên dướicãi nhau thì bên trên cũng kinh ngạc, sau một lúc tiếng cãi nhau bêndưới cũng dần giảm bớt.
Không lâu sau, khi tiếng cãi nhau bêndưới ngừng lại, tiếng thảo luận bên trên vẫn còn tiếp tục, có một hai vị xem tập giấy xong rồi đưa mắt nhìn xuống bên dưới, ánh mắt rất là phứctạp, Tô Trọng Kham hết nhìn Tô Vân Phương ý hỏi tập giấy kia là gì, lạinhìn Tô Đàn Nhi, nhìn Tô Bá Dung sức khỏe yếu ớt ngồi trên xe lăn. Tiếng quải trượng vang lên đúng lúc này.
Là tộc trưởng, Tô Dũ đã ngồiđây quan sát, lắng nghe tất cả, lúc này ông cụ đã đứng dậy, ngồi lâukhiến hắn mệt mỏi, ánh mắt đảo quanh toàn phòng.
"Tất cả... cãi nhau xong chưa, ta nghe đủ rồi."
Ông cụ chậm rãi đi ra giữa, trong phòng lập tức yên tĩnh, bên ngoài cũnggiảm bớt tranh luận, đám Tô Văn Khuê đứng ở ngoài cửa nhìn vào, đợi kếtquả bên trong.
"Khoảng 4 tháng gần đây Tô gia chúng ta nảy sinh rất nhiều chuyện, có hoạ ngoại xâm, cũng có nội loạn."
Ông cụ thở dài, chậm rãi nói từng câu:
"Ta đã già rồi, có lúc sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, từ khi Bá Dung bị đâm, ta đã cảm thấy điều này."
"Vấn đề của Tô gia hiện giờ, tất cả mọi người đều rõ. Hôm nay, mọi người tập trung về đây cũng là để giải quyết chuyện này, cũng có người nói cho ta biết, mấy cậu (em trai Tô Dũ) cũng như ta, đã già rồi, có một số chuyện ta biết các cậu không hài lòng, nhưng quyết định vẫn phải đưa ra..."
Chú ý tới ngữ khí của phụ thân, trong lòng Tô Trọng Kham và Tô Vân Phươngtrở nên nhẹ nhõm, mọi chuyện không khác dự tính là bao...
"Thựcra mấy năm trước ta đã muốn làm chuyện này rồi. Tình hình Tô gia có chút không ổn, đám con cháu trong ba phòng không đoàn kết, chia bè kết pháikinh doanh riêng biệt, có lẽ là phương phức giáo dục của Tô gia khôngđúng. Mấy năm trước đây, ta nhìn thấy một đứa cháu gái rất có tiềm lực,nhưng cũng rất do dự, ta muốn đợi ngày Bá Dung có thể quản lý công việc, Tô Đàn Nhi có thể tiếp tục học tập, nên quyết định cho nó bắt đầu quảnlý công việc..."
Lão nhân gia dừng một chút:
"Nhưng mà, việckinh doanh đối với con gái không ổn lắm, người khác mất một phần sức lực là có thể làm được việc, con gái phải mất tới ba phần. Vì việc này,trước đây đã làm trễ nải việc hôn nhân của Đàn nhi, bên ngoài cũng cócác loại lời ra tiếng vào... Dù sao, việc này vẫn khiến ta rất quan tâm, nếu như có một ngày, Bá Dung phải lui xuống, ta không dám chắc chắn lắm về lòng tin để cho một cô gái quản lý gia tộc..."
"Đàn nhi có ýchí rất cao, những năm gần đây công việc kinh doanh thế nào chắc mọingười cũng biết, nhưng dù sao nó vẫn rất trẻ tuổi, đặc biệt, Bá Dung xảy ra chuyện đúng lúc này, chuyện mọi người nói với ta, ta vẫn đang suynghĩ. Hiện giờ nó còn khả năng, uy vọng để tiếp quản công việ của giatộc hay không, có thể mang lại cho mọi người niềm tin hay không. Hômnay, ta sẽ… quyết định vấn đề này..."
Lão nhân nhắm hai mắt lại,người bên trong và bên ngoài phòng nghị sự đều đang đợi. Khi ông cụ mởmắt cũng là lúc nhìn về phía sau:
"Đàn nhi, cháu chuẩn bị đi..."
Tô Đàn Nhi gật đầu, cúi người lấy ra một cái hộp nhỏ ở trong xe của phụthân, đứng dậy bắt đầu đi tới. Lão nhân quay người lại trở về chỗ ngồi,quải trượng chống xuống nền nhà cứ thình thịch.
"Từ hôm nay trở đi, tất cả những chuyện do Bá Dung quản lý…."
Ông cụ nói rất chậm:
"… toàn bộ đều giao cho Tô Đàn Nhi quản lý."
Tô Vân Phương đứng lên, Tô Bá Dung chần chờ một chút cũng đứng lên, bênngoài trở nên ầm ĩ, ở chỗ ngồi, Tô Vân Tùng trợn to hai mắt, Tô Sùng Hoa sững sờ nhưng cũng vì vậy trong lòng hắn xuất hiện nhiều thứ, cháu gáinhỏ, giấy, bài từ.
"Sơn Trường bá bá, đó là của ta."
"Tiên sinh đổi với Tiểu Thất."
Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa, ai sợ?
Heo hắt gió xuân, men rượu tỉnh.
Hơi lạnh!
Mặt trời chếch núi đón chào ngươi...
... Định Phong Ba.
Phía trước, Tô Đàn Nhi mở cái hộp trước mặt các vị trưởng chi, lấy ra từngthứ, đây đều là ngân phiếu, khế ước, giấy tờ nhà đất, nàng thi lễ mộtcái rồi quay đầu nhìn tất cả mọi người. Trong ngoài phòng nghị sự đều có người kinh sợ vì ánh mắt kiêng nghị này của nàng, không mở miệng vì họđang muốn nàng nói chuyện.
"Thứ mọi người muốn xem đều ở trong này."
Nàng nói:
"Đây chỉ là nhóm đầu tiên."
***
"Mọi người... Không, Đàn nhi... đã sớm tính được ngày hôm nay?"
Trong lương đình, Ninh Nghị ăn hết lạc rồi nên có chút buồn chán, Tô Đan Hồng đứng bên cạnh với tâm tình phức tạp, Ninh Nghị đã nói với nàng một sốlời ký quái, giống như đã sớm có dự tính đối với chuyện này, thậm chí đã có bày bố từ trước một bước ngoặt cho chuyện hôm nay. Nhưng mà dườngnhư Ninh Nghị cũng không có ý nói rõ mọi chuyện, nàng phải kết hợp nghengóng tới lui, lúc thì xem bên kia cãi nhau thế nào, lúc thì suy nghĩxem dụng ý của Ninh Nghị ra sao.
"Nóng ruột như vậy là bởi vìtrong tiềm thức tỷ không tin Đàn nhi có thể xoay chuyển tình thế, bởi vì Đàn nhi là con gái đúng không. Một số chưởng quỹ như Đình Quang thúccũng vậy, họ không có ác ý, nhưng mà..."
"Thì bản thân Đàn nhi vốn là con gái, người bên ngoài cũng nghĩ vậy, ta quan tâm tới nó nên cũng sẽ nghĩ như vậy..."
"Tỷ phải làm cách nào cho họ không nghĩ như vậy nữa, dù Đàn nhi có là congái, có quản lý Tô gia thì cũng tuyệt không thua kém nam nhân về nănglực. Nếu như không làm cho người ta quên mất nàng là con gái, vậy thìphải khiến người ta nhớ thật kỹ, thật sâu sắc một chuyện… Tỷ nghe xemthanh âm bên kia thế nào."
Sau đó là những tiếng ồ, cám thán truyền tới.
"Lần này bọn họ nhất định sẽ có ấn tượng khó phai."
Ninh Nghị cười.
"Sao vậy, chuyện gì xảy ra..."
"Hơn... Bốn mươi bảy vạn lượng ngân phiếu, hơn 20 giấy tờ nhà đất, bất độngsản, khế ước chuyển nhượng cửa hàng, công việc làm ăn, có khoảng 5phương pháp dệt, nhuộm, số còn lại ta không rõ lắm, nhưng mà… Mấy thứnày đã tạm thời có thể chặn đứng miệng lưỡi thiên hạ rồi..."
Ninh Nghị vơ vỏ lạc rồi đứng dậy:
"Đi thôi, qua đó xem Đàn nhi lật ngược thế cờ."
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì đó, cái gì... Ngân phiếu, nhà đất... này..."
***
"Điều này... Không có khả năng!"
Tô Trọng Kham lắc đầu, kiểm tra giấy tờ trên bàn, , về phần phương phápnhuộm, dệt đã bị Tô Đàn Nhi thu vào ống tay áo, không cho người khácnhìn:
"Không đúng, mảnh đất này là... tại sao lại là nó?"
"Ông nội."
Đàn nhi nói một câu, Tô Dũ bắt đầu thu hồi những giấy tờ kia lại đưa cho nàng, Tô Đàn Nhi đặt chúng lên bàn rồi nói:
"Nhị thúc, Tam thúc, mọi người xem đi, phần này... là do Ô Thừa Hậu ký vănkhế, được để ở phía trên, phần còn lại là những văn bản giấy tờ nhượngvề công việc, địa bàn..."
Đám Tô Trọng Kham cuống cuồng lật xem, ở phía trên, Thất thúc công cau mày hỏi ngã:
"Ô gia rõ ràng... tại sao lại đưa những thứ này cho cháu?"
"Nếu vậy thì Ô gia còn lại bao nhiêu!" Có người ở trong đám người nói.
"Không thể có chuyện này..."
"Vải Ô gia đã phai màu."
"Ô gia rõ ràng... A..."
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn vì câu nói này, Tô Vân Phương ngẩng đầu nhìn cô cháu gái trước mặt:
"Cháu nói cái gì?"
Tô Đàn Nhi cười:
"Vải của Ô gia đã phai màu, họ không cầu ta thì còn cách nào nữa?"
"Vải của Ô gia..."
Tô Vân Phương suy nghĩ một chút, ánh mắt chuyển động:
"Vải Hoàng thương… phai màu?"
"Đúng vậy."
Tất cả trở nên yên tĩnh, yên tĩnh một cách bất ngờ, cô gái trên mặt vẫn còn mang một chút ngây thơ kia đang cười… dù sao nàng cũng chỉ mới 19 tuổi, nụ cười lúc này rất chân thành.
"Nói vậy thì bốn tháng trước cháu đã..."
"Ô gia trộm phương pháp giả?"
"Thế phương pháp thật cháu vẫn đang giữ?"
"Mấy tháng nay cháu đều đang đóng kịch? …Đợi vải Hoàng thương phai màu?"
Trong những tiếng ồ cảm thán, Tô Đàn Nhi từ chối cho ý kiến cười cười, ở phía trên, Tô Dũ thở dài.
"Hiện giờ, mọi người không cần phải hỏi đến kết quả Hoàng thương nữa rồi...Bốn tháng trước lúc Đàn nhi bị đâm, Đàn nhi bị bệnh, phòng lớn liền nghị ra cách bí quá hoá liều này, ta ngay lúc đó... cũng biết."
"Việc này cần được giữ bí mật nghiêm ngặt, muốn thành công thì phải có sự trả giá, do đó mọi người sẽ không được biết chuyện này... Ta cũng biết rõ,mọi người đều vì Tô gia, nếu không phải sự việc diễn biến quá phức tạpthì nên nói ngày từ đầu mới đúng..."
Tô Dũ đứng dậy kể lại quátrình trong bốn tháng vừa rồi, sau đó độ khó của sự thành công, sự tinhtế trong bố cục, đối với khả năng quản lý và bày bố:
"... Qua việcnày, ta biết Tô gia chúng ta có hai nội quỷ, thứ nhất là Tề Quang Tổ,thứ hai là người đang quản lý Thịnh Hưng đường, Hàn Thất! Hiện giờ họ đã bị giam giữ, mai ta sẽ giải lên quan phủ để điều tra!"
Tất cảmọi người thực ra vẫn còn đang thất thần vì câu chuyện lần này, khi lãonhân điểm danh hai tên nội quỷ, họ mới giật mình tỉnh lại nhìn Tô ĐànNhi, trong việc này không chỉ Ô gia bị chơi một vố, mà còn bất lợi vớiphòng hai, phòng ba, thậm chí còn bắt được cả nội gian.
Đám Tô Đình Quang vốn bị Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương thuyết phục thành công, nay sắc mặt lúng túng, ánh mắt chẳng biết về đâu.
"Việc này rất khó, thu lợi nhiều thế nào mọi người đều biết, bên ngoài còn có Tiết gia, Lữ gia, Trần gia… đang nhắm vào Tô gia, nếu như việc này thất bại… Tô gia kiểu gì cũng chia rẽ và suy tàn."
Đây là một lời nói khá khách sáo.
"Đàn nhi đã nắm trong tay đại cục và các bước đi."
Điều này đương nhiên là thật.
"Mà là tối quan trọng là..."
Ông cụ dừng một chút:
"Lập Hằng là người bày mưu nghĩ kế."
Cái tên này xuất hiện khiến cho Tô Trọng Kham giật mình ngẩng đầu nhìn phụthân, tưởng là ông cụ nói sai, đám Tô Vân Phương, Tô Vân Tùng thì trợnmắt há mồm, Tô Sùng Hoa dựa lưng vào ghế. Tô Đàn Nhi vốn đang cười cũnggiật mình, nét mặt cứng đơ quay đầu nhìn về phía ông nội ở phía sau. TôDũ cười nhìn nàng, ánh mắt có chút biến động.
"Đàn nhi, cháu có một phu quân tốt. Tử An huynh... có một đứa cháu giỏi."
Ông nội...
***
Tô Đan Hồng và Ninh Nghị vòng qua đường nhỏ đi tới phòng nghị sự, khi đitới sân lớn họ đã cảm nhận được bầu không khí khác thường.
NinhNghị không đi nhanh mà duy trì một tốc độ vừa phải, vừa đi hắn vừa nhìnnhững người xung quanh nhưng cũng không có nhiều lắm, bởi đa số họ đãdồn về phòng nghị sự. Tuy nghe không rõ những gì họ thảo luận, nhưngnhìn nét mặt cũng đại khái đoán được câu chuyện thế nào. Không thể không nói, lúc này nhìn họ trông rất thú vị.
Khi hắn tới gần, nhữngtiếng ồ lên bắt đầu lan rộng, có người quay đầu lại nhìn sang bên này,có người nghị luận, có người chỉ trỏ, trong đó bao gồm cả đám Tô VănKhuê, họ dùng thái độ kinh ngạc giống như nhìn thấy quỷ quan sát NinhNghị, càng ngày càng nhiều mọi người nhìn sang, chắc chắn một điều rằng, họ không nhìn Tô Đan Hồng.
Hắn ngừng lại, ánh mắt chuyển động, mấp máy môi.
Điều này hắn vô cùng không thích nhìn, cảm thụ bao giờ cũng thích hơn.
Tô Đan Hồng nhìn mọi người, cũng quay đầu nhìn hắn:
"Sao, làm sao vậy?"
"Tốt nhất là không nên đi cùng với cô, ảnh hưởng không tốt..."
Ninh Nghị lắc đầu, xoay người đi nhanh tới một nơi khác.
Ài, cứ trốn một chút cũng được.
Tô Đan Hồng đứng đó, ngơ ngác nhìn mình rồi lại nhìn người khác...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 146: Tâm Sự Trong Lòng

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGiống như kết thúc một vũ hội, âm nhạc ngừng lại, đêm đen buông xuống,gió thổi không ngừng, mây trời tụ lại để lộ ra sự lo lắng, bồn chồn.Họp họ Tô gia cũng đã tới hồi kết, tối hôm nay có quá nhiều bất ngờ,phần lớn người trong Tô gia vẫn chưa tiêu hóa hoặc tiếp thu kịp sựthực. Nhưng dù thế nào, mấy tháng nay, việc Hoàng thương đã kéo theo vô số người dính vào, tấm màn đen đã vén, kết quả cuối cùng cũng đã lộ ra một chút.
Tuy rằng có khá nhiều người kinh ngạc bất ngờ, nhưngmuốn nghĩ cho trọn vẹn bố cục vẫn cần phải mất thêm một khoảng thờigian. Tuy nhiên, chỉ một thông tin cũng đủ khiến cho mọi người kinhngạc không thôi, giống như bố trận và phản trận, sức ép đối phương dồntới bị đánh tan vào không gian. Cái điều đặc biệt nhất là, người bày bố thế trận không phải Tô Dũ, Tô Đàn Nhi, mà là Ninh Lập Hằng, một tênchỉ lăng xăng trong suy nghĩ của mọi người. Hắn đứng sau lưng ra chiêu, làm chủ thế trận, một điều không ai nghĩ tới.
Trong phòng nghịsự, người của ba phòng hiện còn đang ngẩn ngơ tiếp thu ván cờ lật ngửa, cảm thán Tô Dũ dù 4 tháng nay trầm mặc ít nói, tưởng như sắp nản lòngthoái chí mà vẫn có sức nặng lớn lao. Khi sự tình được công bố, việcHoàng thương cũng đã vén bức màn phía sau, ông cụ lập tức thuyết phụcđược những lão nhân trong họ tiếp nhận sự thực, thuận nước đẩy thuyềnáp đảo mọi người trong nhà phải tiếp nhận chuyện Tô Đàn Nhi thượng vị.
Trên thực tế, nếu không phải vì tình hình trong nhà mấy tháng nay quá khókhăn thì mấy lão nhân này cũng không muốn phải đi nói chuyện điều đìnhvới Tô Dũ, tình thế hiện giờ lại càng chứng minh năng lực khống chế mọi việc của ông cụ. Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng họ vẫn phải tiếp thu sự thực này, việc Tô Dũ giúp Tô gia thoát khỏi tình thế khó khăn như thếnày không phải lần đầu.
"Vậy... mọi người có ý kiến gì đối với việc để Đàn nhi tiếp nhận vị trí của Bá Dung không?."
Trong sự bàn tán, Tô Dũ lần thứ 2 nhắc lại việc này, mạnh mẽ đâm chém liêntiếp vào sự rung chuyển, trong lúc nhất thời chẳng ai dám đưa ra ý nghĩ nghi vấn. Mấy lão nhân cũng tỏ thái độ:
"Với chiến công này, đương nhiên sẽ không có ai nói gì việc Đàn nhi tiếp nhận công việc của phòng lớn."
Mọi chuyện dần được quyết định, nguy cơ chấm dứt mà không có quá nhiềutranh cãi. Câu nói vừa rồi của các bô lão chính là lời kết cho sự việc, trong lòng mọi người tràn ngập sự phức tạp, đám Tô Trọng Kham, Tô VânPhương quay trở lại chỗ ngồi, lúc thì nhìn Tô Đàn Nhi, lúc thì nhìn phụ thân mình. Còn Tô Vân Tùng thì thở dài liên tục, thỉnh thoảng nhìn TôĐàn Nhi, trong lòng liền nghĩ tới thời gian gần đây, cô cháu gái củamình đi dạo khá nhiều với tên thư sinh kia.
"Trọng Kham, Vân Phương, cũng đã đến lúc về rồi, ta qua bên đó xem thế nào."
Vào thời khắc cuối cùng của buổi họp, Tô Dũ đi xuống nói chuyện với haingười con. Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương gật đầu, công sức mấy thángnay chẳng giúp được gì, thậm chí còn biến họ thành kẻ bại trận. Dưới sự uy nghiêm của phụ thân, họ chỉ còn cách chuyển cay đắng chuyển thànhphẫn uất.
Ở một vị trí khác, cảm nhận được ánh mắt, lời bán táncủa mọi người, Tô Đàn Nhi mang con bài chưa lật ra chiến đấu, thắng một trận sạch không kình ngạc, tâm tình không thể nào tốt hơn được nữa.
Đây chẳng phải là sự bồi hồi khi đại thắng, cũng không phải cảm thánchuyện phụ thân bị liệt, cũng chẳng than thở vì việc mình bỏ ra baonhiêu công lao. Thời khắc nàng bưng chiếc hộp tiến lên vị trí giữaphòng, trong lòng nàng ngập tràn cảm giác kích động và chờ mong của một vị nữ hoàng đăng cơ. Mỗi một tấm ngân phiếu, khế ước được lấy ra làmột lần trái tim nàng run rẩy. Nhưng lúc này, cô gái mặc bộ quần áoxanh giản dị kia thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài phòng, trong lòng nảysinh cảm giác làm thế nào để đi ra khỏi cánh cửa này đây.
Chuyện nàng lo lắng vốn là chuyện nhỏ nhưng giờ lại choán hết cả tâm trí, làm cho nàng không cảm nhận được vị ngọt của thành công.
Cuối cùng, các vị lão nhân tuyên bố cuộc họp kết thúc, mọi người đứng lên, nóichuyện với nhau, nghị luận, đưa mắt nhìn những người đáng được nhìn. Tô Đàn Nhi hơi do dự nhưng cũng đứng lên, theo ông nội và cha mình đi rangoài.
Ra khỏi cửa, nàng đưa mắt nhìn bốn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng người muốn nhìn, nàng hơi có cảm giác yên tâm, nhưngđồng thời cũng lo lắng. Tô Đan Hồng từ một hướng đi tới nhưng nàngkhông biết, chia tay với phụ thân, nàng đi theo ông nội và các vị lãonhân.
Phải đi qua một hành lang thì Tô Dũ mới chú ý tới cô cháugái, quay đầu gọi Đàn nhi tiến lên, hai vị thúc công bên cạnh cũng nóichuyện với nàng một lúc, nàng lễ phép trả lời. Đợi khi các vị thúc công rời đi, Đàn nhi mới nhíu mày, đưa mắt nhìn ông nội.
"Ông nội, sao ông lại nói thế..."
"Hả, nói như thế nào?"
Ông cụ cười hiền lành.
"Nói về Lập Hằng."
Thấy thái độ của cháu gái, Tô Dũ trầm mặc một lát:
"Nói về nó thì có gì không tốt à?"
"Ông, huynh ấy là tướng công của cháu, cháu nghĩ... nên đơn giản một chút."
Thấy bốn phía không người, Tô Đàn Nhi cau mày:
"Hơn nữa, tướng công chắc chắn sẽ hiểu, ông nội, cháu nên nói chuyện với tướng công thế nào đây?"
Lão nhân thở dài:
"Lập Hằng đến Tô gia ở rể, cháu đã là thê tử của nó, nó phải có trách nhiệm bảo vệ cháu. Việc lần này có ảnh hưởng rất lớn, trong lòng chú hai,chú ba của cháu nhất định có oán hận, thay vì đặt toàn bộ nên người của cháu, không bằng để Lập Hằng gánh một chút, vậy sẽ tốt hơn. À, sứckhỏe của Bá Dung dạo này có chút không tiện, có Lập Hằng ở sau lưngcháu mới không rơi vào hoàn cảnh thân cô thế cô. Việc này đúng là chúng ta có lỗi với Lập Hằng, nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện giúp thê tử,cũng là một phần bổn phận của nó, hợp tình hợp lý."
Tô Đàn Nhi nhắm mắt lại, vẫn khá ngoan cố nói:
"Nhưng ông làm như vậy chẳng khác nào đem sự thù địch của Tô gia dồn vàongười huynh ấy, tướng công đương nhiên sẽ nhận ra dụng ý này."
Tính tình nàng kiên cường từ nhỏ, dù chuyện nó lớn thế nào cũng chẳng mấykhi nàng tỏ ra mình mềm yếu, đặc biệt là khi ở trước mặt ông nội. Khivải phai màu, nàng cũng chưa từng tỏ ra mình bất lực, vẫn kiên trì cốgắng nên mới bị bệnh. Nhưng lúc này, công việc khổng lồ đã làm xong, có được quyền lớn trong tay, vậy mà nàng lại tỏ ra sắp khóc vì một chuyển con con.
Có một số việc không thể nói với ông nội được, khôngcách nào thể hiện được tình cảm phu thê của nàng với Ninh Nghị đậm đàra sao, cũng không có cách nào nói với ông nội chuyện mình sắp độngphòng, chuyện tướng công của nàng là người như thế nào. Nhưng tronglòng của nàng biết, tướng công nhất định sẽ nhận ra dụng ý của ông nội.
Khi tướng công giúp nàng quá nhiều chuyện, phụ thân cũng nói những lờinày, bây giờ đến ông nội cũng e sợ, bắt đầu đề phòng, nhắc nhở ngườicủa Tô gia nên chú ý, mặc dù chuyện này không mang nhiều ác ý, nhưngtrong lòng tướng công sẽ nghĩ thế nào đây? Mình phải nói với tướng công chuyện này thế nào, mặc dù tướng công là người lòng dạ rộng rãinhưng...
Ông cụ nhìn nàng một lúc lâu, sau đó giơ tay vỗ vỗ vainàng bật cười, nụ cười này có chút khác với trước đây, có vài phầnthông cảm, cũng có vài phần vui mừng:
"Hóa ra... là như vậy..."
"Ông nội..."
"Tử An huynh có một đứa cháu giỏi. Ta đã suy nghĩ rất lâu chuyện để cháuquản gia tộc này, năng lực của cháu thì đủ nhưng ta cũng lo lắng chuyện cháu quá mạnh mẽ. Nữ tử kinh doanh phải mạnh mẽ hơn người khác nhiều,nhưng cũng có cái đáng sợ là cháu sẽ không làm tròn bổn phận người vợ,khiến cho người khác không quan tâm. HIện giờ, ông nội đã yên tâm rồi.Trước đây khi Lập Hằng mới vào ở rể, ta không muốn đối với hắn như mộtngười ở rể thực sự vì ta lo lắng hắn không thích ứng được, lần này tanói ra đúng là có một chút e ngại, nhưng quan trọng hơn hết là nó cónăng lực để ta phải e ngại."
Lão nhân dừng một chút:
"Có năng lực thì người ngoài không thể gây tổn thương tới nó, cũng có thể đứng ở vị trí trên cháu để suy nghĩ mọi việc. Cháu lo lắng cho nó là tốt, ông cũng vì thế mà vui mừng, thế nhưng trong mắt ông, nó là tướng công của cháu, dù là ở rể nhưng có năng lực gánh vác trách nhiệm, vậy thì nênđể nó gánh vác một vài việc chia sẻ với cháu. Trên thế giới này, namnhân sẽ phải chịu không biết bao nhiêu trách nhiệm, cháu là vợ nó nênquan tâm tới nó một chút, ha hả, đấy là chuyện tốt, hai vợ chồng cháunên như vậy."
Hai ông cháu tiếp tục di chuyển:
"Còn về đámanh em của cháu, tài trí của họ đều bình thường, dù có cố tung hai bachiêu thủ đoạn nhưng cũng chẳng làm được gì. Sau chuyện hôm nay, trênthương trường cháu sẽ trở thành người thế cô lực mỏng, nhưng khi ngườibên ngoài tính chơi xấu với cháu, người ta sẽ nghĩ tới người sau lưngcháu là ai. Nếu cháu thực sự thích nó thì tốt nhất hai đứa nên sinh hai ba đứa con, đứa thứ hai sẽ để nó mang họ Ninh, việc này do cháu quyếtđịnh, ta cũng coi như là có mặt mũi nói chuyện với Tử An huynh,... À,nó đang tới kìa."
Tô Dũ đưa tay chỉ về phía trước, Ninh Nghịđang đủng đỉnh di chuyển tới, trên đường đi còn bắt chuyện với các vịthúc công, sau vài lời khách sáo, các vị thúc công rời đi, Tô Dũ dẫntheo Tô Đàn Nhi đi tới, sau đó cầm tay Tô Đàn Nhi đặt vào trong tayNinh Nghị nói:
"Ta giao cô cháu gái này cho cháu."
Ninh Nghị bật cười thành tiếng.
Sau khi Tô Dũ rời đi, Tô Đàn Nhi vẫn nắm tay Ninh Nghị trầm mặc một lúc lâu:
"Tướng công, chúng ta... thành công rồi."
"Ta rất tức giận."
"A..."
Tâm tình của Tô Đàn Nhi lập tức trùng xuống, nàng đương nhiên hiểu NinhNghị ám chỉ cái gì, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Ninh Nghị nhìn xung quanh một chút rồi kéo nàng đi về phía trước, lắc đầu:
"Tối nay quyết định ngủ riêng."
"..."
"Ông cụ quá không trượng nghĩa."
"..."
"Không thương lượng, ta nói tức giận là tức giận."
"..."
"Làm cho ta khó chịu còn mang cháu gái ra để ta trút giận."
"..."
"Nàng có khóc cũng vô ích, tối nay ngủ một mình đi."
"..."
"Ha ha ha... này, nàng đừng khóc thật đấy chứ, không cần phải như vậy."
Hai người đi tới một hành lang không người, Tô Đàn Nhi giật ống tay áoNinh Nghị vài cái, nước mắt tuôn rơi, vừa cười vừa khóc, một lúc saumới bình tĩnh lại được, mỉm cười:
"Vốn thiếp định xin lỗi tướng công thay ông nội..."
"Ta bảo lưu quyền truy cứu và tức giận."
Ninh Nghị bật cười, vỗ vỗ vai nàng:
"Nhưng mà, tốt nhất là nàng nên đi xử lý công việc đi, đêm nay sẽ rất nhiều chuyện?"
Lúc này Tô Đàn Nhi mới bình tĩnh gật đầu:
"Đúng vậy, còn có một số việc phải đi xử lý..."
"Vậy đi nhanh đi."
Dưới ánh đèn, Ninh Nghị cười phất phất tay, Tô Đàn Nhi đứng nhìn thêm một lúc, do dự khá lâu mới gật đầu, xoay người rời đi.
Ninh Nghị đưa mắt nhìn bóng hình Tô Đàn Nhi đi xa. Kế hoạch tiếp theo củanàng thế nào, hắn không rõ lắm, với lại những công việc này không cầnhắn tham gia, những lúc hai người rảnh rỗi ngồi nói chuyện, Tô Đàn Nhicũng không nhắc tới quá nhiều.
Đổi một bộ nam trang, Tô Đàn Nhi cùng với một số hộ vệ đắc lực nhất của Tô phủ ngồi xe ngựa ra ngoài, mục tiêu là ngoại thành.
Lúc này cũng đã sắp nửa đêm, trong một gian phòng nằm gần Thập Bộ pha, ánh nến chập chờn, Tịch Quân Dục ngồi trên ghế, hai tay vẫn đặt trên bànnhư bình thường. Trong phòng lúc này còn hai người nữa, một là Cảnh hộvệ ngồi đối diện Tịch Quân Dục, một người khác vóc người hơi khô gầy,nhưng ánh mắt có thần, tựa cửa như bóng ma, trên tay hắn có một thanhđao, vừa nhìn cũng biết cũng không phải là người lương thiện.
Công việc kinh doanh của Tô phủ rất lớn, thường xuyên phải áp tải hàng hóara ngoài, việc giao chiến thỉnh thoảng cũng xảy ra, Tịch Quân Dục cũng biết lúc này không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Thời gian trôi qua một cách buồn chán, Tịch Quân Dục nghe tiếng chuông ở phía xatruyền tới, trong lòng nghĩ tới diễn biến cuộc họp trong Tô phủ nhưngkhông dám chắc điều này.
"Lúc này cuộc họp chắc đã có kết quả rồi, đúng không?"
Hắn tiếp tục hỏi nhưng Cảnh hộ vệ cũng vẫn chỉ lắc đầu:
"Tôi không biết."
"Lật ngược thế cờ thế nào?"
"Đây là chuyện của nhị tiểu thư."
"Đúng là ta nghĩ không ra."
Tịch Quân Dục thở dài, hắn thực sự không thích cảm giác này:
"Ai có thể nhanh chóng cho ta biết đáp án bây giờ thì tốt."
Nói xong câu này, trong phòng trở nên yên tĩnh, những tiếng động tí tách ở bên ngoài truyền vào, Tịch Quân Dục nói:
"Cảnh đại ca, huynh biết không? Ta ở Tô gia đã… rất nhiều năm, chứng kiếnĐàn nhi trưởng thành, tiếp thu học hỏi việc kinh doanh, mặc dù có rấtnhiều người dạy nàng, nàng cũng là người ham học hỏi, thấy gì cũng muốn học, nhưng tóm lại, nàng như một học sinh do chính tay ta đào tạo nên, vậy mà bây giờ, càng ngày ta càng không hiểu được nàng, loại cảm giácđúng là không tốt..."
"Kiểu gì cũng có lúc này."
"Nhưng thờ điểm quá sớm, đối với..."
Hắn nhìn xung quanh:
"… đối với việc này ta thực sự không hiểu..."
An tĩnh, trầm mặc, có một giọng nói vang lên ở bên ngoài:
"Muội cũng không hiểu."
Thanh âm kia rất lạnh lành, qua một lát có một bóng người đẩy cửa vào trong, Tô Đàn Nhi mặc một bộ đồ đen, trên đầu đội khăn, trông rất gọn gàng.Nàng đứng ở cửa nìn vào trong, bộ quần áo khiến nàng trở nên gầy gò, có chút đơn bạc. Tịch Quân Dục cảm thấy từ nhỏ đến lớn, lúc này cô gái kia mới dùng ánh mắt xa lạ và nghi ngờ nhìn mình.
"Quân Dục ca...Muội còn nhớ khi còn rất nhỏ, lần đầu tiên gặp huynh, cha muội đã bảomuội gọi huynh như vậy. Huynh đã dạy muội rất nhiều thứ, nên đây là lần cuối cùng muội gọi huynh như vậy." Tô Đàn Nhi đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt ngày một nhiều. Đây cũng là mộttrong những thứ Tịch Quân Dục dạy nàng, khi đàm phán phải tỏ rõ tháiđộ, Tịch Quân Dục trong ánh mắt lạnh lùng kia có sự đau lòng, đángtiếc:
"Rốt cục là vì chuyện gì, tại sao lại tới mức độ này?"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tịch Quân Dục nhíu mày, nhìn xung quanh hỏi:
"Không phải muội cho rằng ta là kẻ chủ mưu bày ra cuộc họp tối nay của Tô gia đấy chứ?"
"Không phải, muội chỉ muốn hỏi..."
Tô Đàn Nhi lắc đầu nhìn hắn nói:
"Vì sao ngươi gọi người ám sát phụ thân ta?"

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 147: Chủ Mưu

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comSau khi họp họ xong, tiếng bàn luận xôn xao lan ra bốn phía, giống nhưkhi chiếu xong một bộ phim ở rạp, cái khác là chẳng ai rảnh có thời gian ngồi cắn hướng dương, hạt dưa, họ nhẹ nhàng di chuyển về nhà rồi tất cả lao đầu vào công việc của mình.
Điều mà mọi người sợ nhất xưanay chính là phải làm những việc mà mình không hề có sự chuẩn bị. Lúctrước họ có rất nhiều dự tính và an bài, đáng tiếc khi ván bài đã đượclật ngửa, tình hình lại phát triển ngược lại với những dự tính của họ,điều này vô cùng ít thấy trong thương trường thời gian gần đây. Cái cảmgiác mất mát khi bỏ công phu chuẩn bị mấy tháng cộng với cảm giác hụthẫng khi hi vọng quá nhiều đã làm cho họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hầunhư mọi người đều nghĩ tất cả công sức đã đổ xuống sông xuống biển, thếnhưng dù đã đổ sạch tất cả, có những chuyện họ không thể không làm,không thể không cố gắng vớt vát.
Phòng hai và phòng ba lúc nàyđang nghĩ cách làm thế nào hạn chế sự mất đoàn kết nội bộ và tính tiêucực của sự kiện lần này, vốn trước đây họ âm thầm cười nhạo phòng lớnthì hiện giờ lại đang tính xem làm cách nào thể thân cận, lão thái côngcũng cố gắng trấn an hai đứa con trai là Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương, điều hòa mối quan hệ giữa đám anh em già.
Về phần phòng lớn, họđương nhiên không muốn chuyện cứ êm đềm trôi qua như vậy, Tô Đàn Nhiphải nắm chặt cơ hội, hành động như sấm rền gió cuốn củng cố vững chắcđịa vị phòng lớn sau hai tháng trời lung lay, tìm cách ổn định, trấn an, lôi kéo tối đa lợi ích về mình.
Mặt khác, họ cũng phải chấnchỉnh thật nghiêm đám người đã bị Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương thuyếtphục dám đứng ra phản bội công khai trong họp họ, đồng thời đưa ra mồingọt để họ yên tâm. Dường như đúng như lời Ninh Nghị nói, những ngườinày chưa chắc đã hết lòng trung thành với phòng lớn, bọn họ chỉ khôngtin tưởng hoàn toàn vào Tô Đàn Nhi mà thôi. Những người này đều là người có năng lực, gõ cũng không nên gõ mạnh quá, có chuyện lần này, lần sauhọ sẽ kiên định hơn những người khác.
Kết quả của lần họp họ nàychỉ trong vòng nửa khắc đã truyền ra khỏi Tô gia, khuếch tán tới nhữngnơi, những người quan tâm tới việc kinh doanh của Tô phủ trong thànhGiang Ninh, tạo thành một chấn động, một cơn lũ khiến không chỉ có duynhất đám Tiết Duyên trợn mắt há mồm trong Nguyệt Hương lâu.
Mà ởXương Vân các, khi Bộc Dương Dật đang cố hết sức mình can gián trận cãinhau như mổ bò thì tin tức truyền tới, hắn cũng phải ngơ ngác mất mộtlúc, không ngờ kết quả mong chờ lại có sự chấn động mạnh tới như vậy.
Bộc Dương thế gia chính là gia tộc giàu nhất Giang Ninh, tài sản của họnhiều hơn hẳn so với Tô gia, Ô gia. Gia tộc này buôn bán và quan hệ đềurất khóe, trước kia đã nhiều lần cố gắng thân cận với Ninh Nghị, nguyênnhân là cảm phục tài học của đối phương. Mấy tháng nay, ngành vải GiangNinh nội bộ lục đục, họ trở thành một khán giả bất đắc dĩ ngồi xem nhiều nhân vật diễn tuồng, cũng chẳng bao nhiêu hi vọng việc Ninh Nghị thamgia kinh doanh, tình hình phát triển sau này cũng không nằm ngoài dựliệu của họ. Đối với chuyện một tài tử, một thư sinh lao vào thươngtrường đâm ngang chém ngửa, tâm tình của họ có chút phức tạp, có thở dài nhưng cũng có chút vui vẻ. Tâm tình này có thể miêu tả bằng câu nói:Viết thơ từ ngươi rất lợi hại, ta bội phục ngươi, nhưng ở phương diệnnày, ta lợi hại hơn ngươi, ngươi không nên nhảy vào làm gì.
Tốinay, Bộc Dương Dật cũng dự đoán không khác gì so với những người khác,đương nhiên đây cũng không phải chuyện quan trọng gì đối với hắn, hắnkhông mấy quan tâm. Nhưng khi tin tức này truyền tới, hắn mới cảm thấyhoảng sợ, có thể nói hầu như tất cả mọi người quan tâm chuyện này ởGiang Ninh đều có cảm giác hụt hẫng, như rơi vào một hố sâu không đáy,cái loại cảm giác này thật khó mà tả được.
Tất cả mọi người đềucho rằng Ninh Nghị chỉ là một người không quan trọng, một thế thân, thậm chí không được coi là một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng, nhưngtới lúc này, họ mới phát hiện hóa ra người này mới là nhân vật chính,mấy tháng nay hắn cứ âm thầm bày binh bố trận điều khiển thế cục màkhông có ai phát hiện ra....
Đám Trần Lộc, Liễu Thanh Địch và mấy người xung quanh lúc này vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra tình hình xung quanh có biến đổi, hai mắt cứ chăm chú nhìn vào ngón tay của Trần Lộcxem đối phương viết bài từ thế nào. Khi bài Định Phong Ba được viếtxong, sắc mặt Liễu Thanh Địch thoạt đỏ thoạt trắng, bí quá đành đứng dậy cười đối phương tự an ủi mình, làm thơ viết từ tốt có gì lợi hại, hắnlại lôi chuyện Tô gia ra chế giễu, đôi bên lại cãi nhau, cho tới khi Bộc Dương Dật xuất hiện nói:
"Bên Tô gia vừa mới có kết quả... "
Sau đó là mọi người lại bị hù dọa.
Những hành động nhìn như vô ý lúc trước nay đã trở thành những mắt khâu kínđáo, toan tính một thế cục vá trời, một người bị mọi người cho rằng đang cố tình chịu nhục như thể hiện sự bất mãn của mình trong mấy thángnay... giờ lại trở thành một người khiêm tốn, coi nhẹ thế gian, âm thầmbày bố đem lại kết quả tốt nhất cho mình, chẳng khác nào câu chuyện cổtích trong diễn nghĩa. Sau khi trợn mắt, đám nhân sĩ mới bắt đầu cảmthán, trong khi đó Liễu Thanh Địch lại im lặng, hắn chẳng biết nói gì và cũng không có gì để nói, bởi vì vừa nãy hắn vừa công kích đối phương,bây giờ nghiễm nhiên trở thành một trò cười. Mà quan trọng nhất là, Ninh Nghị không có ở đây, nhưng bài từ đối phương viết cho cô bé 9 tuổi đãtrở thành một cái bạt tai vang dội, tát thẳng vào mặt hắn.
Chuyện Tô gia như một cơn sóng lớn truyền đi trong thành Giang Ninh, lúc nàychẳng biết câu chuyện ngày mai sẽ khiến cho thế cục Giang Ninh trở nênnhư thế nào, lời bình Thập Bộ Nhất Toán trong miệng Tiết Duyên sẽ đượctruyền đi ra sao. Là đương sự, Ninh Nghị cũng không biết tối nay cóngười cầm bài Định Phong Ba của mình ra khoe, kéo theo cả đám văn nhânbị cuốn vào cơn sóng dữ dội này.
Trước mắt hắn vẫn tương đối lạc quan.
Lão thái công tuyên bố tên hắn trong họp họ có thể khiến hắn không vui,nhưng cũng không có mấy kinh ngạc, bất ngờ. Gừng càng già càng cay, nước cờ này của Tô Dũ không có gì là thần kỳ, chỉ là một nước cờ đúng, nếunhư là hắn, hắn cũng sẽ đi như vậy. Giả như Ninh Nghị hắn có dã tâm,nước cờ này có thể khiến toàn bộ người trong người của Tô gia đề phònghắn, nhưng nếu như hắn không có dã tâm, vậy thì sự đề phòng của mọingười chẳng có ý nghĩa gì cả, thậm chí hắn còn nhân tiện trở thành mộtquân sư sau lưng Tô Đàn Nhi hù dọa người khác.
Đúng là hắn chẳngcó dã tâm gì trong chuyện này, nguyên nhân hắn không thèm để ý tới việclần này là bởi vì nó không phải chuyện hắn muốn làm, ván cờ mà ông cụđặt ra với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả, đối với một người có khả năng phá cục lúc nào cũng được thì sẽ không bao giờ lưu tâm việc nhỏ này. Đây là Lão thái công suy nghĩ cho Tô gia, hắn không thể ngồi mà chờ mong người ta hoàn toàn có thiện ý với mình, chỉ cần xác định trong lòng họ vẫn có thiện ý, vậy là quá tốt rồi.
Lúc này, cơn sóng thần kia vẫn đang quét ngang Giang Ninh. Trong Tô phủ đã không còn chuyện gì cho NinhNghị làm nữa rồi. Ba cô nha hoàn thì ai cũng bận rộn, Tô Đàn Nhi đã rangoài, nàng muốn làm gì đêm nay, Ninh Nghị cũng không rõ lắm, nhưng khimọi việc đã vào quỹ đạo thì năng lực xử lý công việc của Tô Đàn Nhikhông kém hắn bao nhiêu, hắn không cần tham gia nữa.
Sau khi thêtử rời đi, hắn đi dạo loanh quanh trong trong Tô phủ một vòng, thấy nơinào cũng mang tâm trạng hốt hoảng, tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con dotrêu chọc cha mẹ mất hứng cứ vang lên. Hắn đành phải suy nghĩ chuyện làm thế nào để mang những nghiên cứu của mình gần đây ra giúp Trúc ký mởrộng kinh doanh.
Sau khi làm xong ống nhòm, hắn giảng giải quamột chút nguyên lý với Khang lão rồi tìm cách đổi mấy thứ mình muốn, vídụ mấy thứ trong quân doanh đang nghiên cứu như thuốc nổ, hỏa tiễn vàĐột Hỏa thương (1), những thứ này ít nhiều cũng có tác dụng phòng thân.Mặt khác, hắn lo cho cuộc chiến sắp xảy ra, ống nhòm sẽ có trợ giúp lớncho quân đội triều Vũ, coi như là góp một chút sức trong cuộc sống annhàn này, Khang lão vẫn còn đang tỉ mỉ nghiên cứu.
(1) Đột Hỏathương: là loại súng được quân đội triều Tống phát minh trong những nămKhai Khánh của Tống Lý Tông. Loại súng này dùng ống trúc lớn làm thân,bên trong nhét thuốc nổ và đạn Tử Khoa - một loại đạn được làm bằnggiấy. Tầm bắn của loại súng này xa khoảng 150 bộ (230 mét) và là loạisúng trường đầu tiên trên thế giới.
Bên phía Trúc ký hiện giờ đãkhai trương thêm hai chi nhánh để chuẩn bị cho đợt mở bán rượu cấm sắptới, dự tính là trước tết sẽ bán, một khi rượu mạnh có chỗ đứng chân,lợi ích sẽ đua nhau kéo tới.
Kỳ thực, vấn đề hắn đang nghĩ nhiềunhất là chuyện phía bên kia Lữ Lương Sơn (2) vẫn chưa có khả năng... chế tạo ống nhòm, cồn, thuốc nổ, súng. Với căn cơ triều Vũ hiện nay, việcchế tạo là không khó nhưng hắn vẫn đang đắn đo suy nghĩ không biết cónên nói cho Khang lão những vấn đề này hay không. Vấn đề của triều Vũhiện giờ không phải nằm ở quân giới mà là quân đội chẳng ra sao cả, quân Kim có thể dùng 2 vạn đánh tan 70 vạn quân Liêu, thế nhưng quân độitriều Vũ chỉ cần nghe tin thấy quân Liêu là đã sợ mất mật, quân tâm vôcùng bạc nhược. Dù có cải tiến Đột Hỏa thương rồi mang cho quân đội sửdụng thì phúc hay họa vẫn là điều rất khó nói.
(2) Lữ Lương Sơnlà dãy núi nằm ở phía tây tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, dài khoảng 400km, do bị Hoàng Hà chảy xuyên nên dãy núi này bị tách thành hai nửa, có dạnghình bình hành, phía đông bắc của dãy núi là Quản Sầm sơn và Lô Nha sơnkéo dài tới Nhạn Môn quan và tiếp giáp với Hằng sơn. Ở giữa dãy núi làQuan Đế sơn. Ngọn núi cao nhất nằm ở vùng Thái Nguyên có độ cao 2831 mét so với mặt nước biển, được đặt tên là Nam Dương sơn. Phía nam là HỏaDiệm sơn, Long Môn sơn, điểm cuối là Vũ Môn khẩu - bờ đông sông HoàngHà.
Hắn chỉ muốn trải nghiệm cảm giác thành công khi chế ra mộtthứ gì đó, có thể sau này sẽ liên hệ với Lục Hồng Đề, nhưng việc này còn phải đợi rất lâu, đã mấy tháng trôi qua, Lục Hồng Đề chắc cũng đã vềtới Lữ Lương Sơn, không biết tình hình bên đó thế nào.
Không lâusau, Tô Vân Tùng thấy hắn đi dạo một mình bèn đi tới bắt chuyện một hồi, trong câu chuyện lão kinh ngạc nhận ra, người này đúng là chẳng quantâm, chẳng muốn quản chuyện gì cả. Từ thái độ và nội dung câu chuyện màcon gái kể lại, lão cũng mang máng nhận ra được điểm này, nhưng tới khitai nghe mắt thấy, lão mới cảm thấy kỳ quái. Lão vốn tưởng rằng NinhNghị là một con hổ ở phòng lớn, tuy không tham dự nhiều chuyện nhưngcũng không tới mức không thèm quan tâm, chắc chắn đã âm thầm giúp Tô Đàn Nhi rất nhiều việc, vậy mà... đâu có ai như thế này chứ.
Cũngchính trong bầu không khí này, dù là Tô Đàn Nhi hay Ninh Nghị cũng không dự liệu được những vấn đề này sinh trong tối hôm nay.
Sau khinói chuyện với Tô Vân Tùng, Ninh Nghị trở về phòng mình đọc sách, tiệnbổ sung những hiểu biết của mình về súng ống, nhưng trên đường đi, cómột gia đinh chạy tới báo:
"Cô gia, Thiền nhi tỷ... ở bên kia khôngbiết bị thứ gì làm bị thương, nhị tiểu thư không có nhà, cô gia mau quađó xem thế nào..."
Nghe thấy vậy Ninh Nghị biến sắc, nhanh chóngcùng gia đinh qua bên đó, con đường này di chuyển qua một cửa hông củaTô phủ, tương đối an tĩnh, khi đi ngang qua cửa hông, gia đinh kiathoáng lùi lại một bước, dí một thanh đao vào sau lưng Ninh Nghị:
"Cô gia đừng đi quá nhanh, tiếp theo nên nghe theo tôi"
Ô gia điên rồi... Ninh Nghị nhíu nhíu mày, tuy rằng khả năng này khônglớn nhưng hiện giờ chỉ có cách giải thích như vậy. Thấy một chiếc xengựa được đỗ sẵn cách cửa hông không xa, Ninh Nghị giơ tay nói:
"Thiền nhi không bị thương à?"
"Chúng tôi không biết ai là Thiền nhi tỷ, nhưng mà... nếu cô gia vui lòng chobiết thì chúng tôi cũng không ngại làm cô ta bị thương."
Ninh Nghị gật đầu, bật cười:
"Thật tốt quá".
***
Ngoài thành, Thập Bộ pha.
"Vì sao ngươi cho người ám sát phụ thân ta?!"
Thấy Tô Đàn Nhi hỏi câu này, Tịch Quân Dục trợn mắt sửng sốt một lúc, dường như nghĩ có gì đó không ổn:
"Tiểu thư... nghe chuyện này ở đâu? Sao như vậy được."
"Thừa nhận đi".
Tô Đàn Nhi hắn, sau đó lắc đầu:
"Trên đường tới đây ta còn suy nghĩ, Quân Dục ca, ngươi là người luôn hiểuthế cục, cho nên ta nghĩ ngươi sẽ nói gì với ta, khi còn nhỏ ta theongươi học rất nhiều thứ, khi đó ta nghĩ, Quân Dục ca, đời này ngươi sẽlà thầy tốt bạn hiền của ta. Hiện giờ trong lòng ta rất đau đớn, bởi vìta là một cô gái cho nên ngươi muốn làm nhục ta sao? Tịch Quân Dục!"
Nói xong hai câu cuối, thái độ của Tô Đàn Nhi trở nên lạnh lẽo tới cực điểm, nàng nhìn người đang ông trước mặt gằn từng tiếng.
"Cô... phá hỏng chuyện Hoàng thương, tối nay họp họ kết quả không tốt, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, nhưng..."
Tịch Quân Dục dừng một chút rồi nói tiếp:
"Cô thua tới mức điên rồi đúng không?"
"Ngươi vẫn suy nghĩ những điều này ư. Đáng tiếc, ngươi tính sai hết rồi..."
Tô Đàn Nhi lắc đầu:
"Hiện giờ ta đã quản lý phòng lớn, Nhị thúc, Tam thúc cũng không dám phản đối gì, kết quả họp họ hôm nay khiến cho vô số người chấn động, đáng tiếcngươi không có ở đó..."
"Làm sao có thể, phòng lớn đã hết cáchrồi, quá nhiều cái bẫy được đặt ra, sao cô có thể lật ngược thế cờ? DùLão gia tử có cố chấp đứng về phía cô cũng không làm được gì... Chuyệnđã thất bại rồi thì phải chấp nhận, cô..."
Tịch Quân Dục do dự nhìnTô Đàn Nhi, trong lúc nhất thời hắn thậm chí cảm thấy cô gái trước mặtmình có chút không bình thường, hắn nhìn Cảnh hộ vệ rồi lại nhìn nam tửcầm đao bên cạnh.
"Vải của Ô gia đã phai màu".
Tô Đàn Nhi nghiêng đầu, đợi Tịch Quân Dục tiêu hóa xong hàm nghĩa của câu này rồi mới nói tiếp:
"Mấy tháng nay, mọi người bị vây hãm trong một thế cục không ánh sáng. Khiphụ thân ta bị ám sát, các ngươi làm cho ta tin rằng có người muốn đốiphó Tô gia, ông nội phải tốn khá nhiều công sức mới dẹp được loạn, cácngươi cố ý làm cho tầm ảnh hưởng của mình trở nên nhạt nhòa đi, bìnhthường với năng lực của ngươi, chỉ cần cho ngươi không gian là ngươi cóthể làm rất nhiều chuyện, nên khi mọi chuyện diễn ra, ngươi vẫn tưởngmình là kẻ nắm giữ đại cục..."
Trong khi nàng nói chuyện, bênngoài đột nhiên vang lên những âm thanh leng keng, đó là tiếng binh khíva chạm, sau dó có người đột nhiên hét vang.
"Tới rồi!"
"Giết hắn!"
"Đừng để chúng chạy mất!"
Trong sự hỗn loạn, Tịch Quân Dục nhìn sang bên kia, Tô Đàn Nhi cũng nhìn sang phía đó, dường như có người định lẻn vào bị hộ vệ phát hiện, hai bêngiao chiến với nhau một lúc, đám người kia bỏ trốn.
"Người của ngươi?"
Tô Đàn Nhi hỏi Tịch Quân Dục một câu:
"Hóa ra họ dám đến cứu ngươi thật, ngươi có tin họ sẽ trở lại lần nữa không? Họ cũng hiểu là vận may của ngươi đã hết rồi"
Tịch Quân Dục nghiêng đầu không nói gì, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, không rõ vì sao mọi chuyện lại phát triển tới mức này.
"Ngày phụ thân ta bị đâm là ngày ta và tướng công phát cháo cứu chẩn, ban đầu phụ thân ta dự định không tới, trong khi thích khách đã được bố trí ởđó từ sớm, cũng đã chuẩn bị khá nhiều lý do để hủy hoại danh tiếng củaTô gia. Việc dự tính ám sát phụ thân ta là điều không thể, chỉ có mộtlời giải thích duy nhất là họ tới ám sát ta, khi thấy phụ thân ta xuấthiện bèn thay đổi chủ ý. Điều này chứng tỏ trong Tô gia nhất định có nội quỷ, người này biết rõ là phụ thân ta sẽ tới, thậm chí biết rõ thóiquen của từng người trong gia đình, cho nên mới nhanh chóng quyết địnhám sát phụ thân ta. Các ngươi thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mộtcái bẫy quá lớn sẽ không cách nào kiểm soát hết được, khi chúng ta mangchiêu bài vải hoàng kim ra dụ, quả nhiên nội quỷ mắc bẫy, bởi vì tên này đã tận mắt chứng kiến...."
Hiện giờ vải của Ô gia phai màu, họbiết là đã hết cách, Ô gia sẽ mang tội khi quân nên đã tới cầu xin Tôgia. Ô Khải Long chỉ còn cách nói tên nội quỷ... Ta vốn biết trước Tôgia có nội quỷ, nhưng không ngờ ngươi mới là kẻ chủ mưu, tính toán lợihại quá đấy, ngươi rất đắc ý đúng không? Đáng tiếc, ngươi bày ra một cái bẫy nhỏ, người khác còn bày ra một cách bẫy lớn hơn..."
Tiếng đánhnhau không ngừng từ bên ngoài truyền vào, đột nhiên có một tiếng kêuthảm, hình như số người kéo tới khá nhiều, nhưng người mai phục bêntrong còn nhiều hơn. Tô Đàn Nhi lấy một tờ giấy trong người ra nói:
"Đây là những gì Ô Thừa Hậu ký nhận, ta sao ra một phần, ngươi có muốn xem không?"
Tịch Quân Dục tựa lưng vào ghế nghe tiếng chém giết bên ngoài, không nhìntập giấy được vất trên bàn, sắc mặt hắn rất phức tạp, qua một lúc lâumới nhìn Tô Đàn Nhi nói:
"Tội khi quân..."
Hắn đoán được một phần những thứ trên bàn khi chuyện đã phát triển tới mức này, lắc đầu nói:
"Đây không phải là điều cô có thể làm... Cô không tính nổi thế này đâu..."
Tô Đàn Nhi trầm mặc trong chốc lát, sau đó bật cười, nụ cười khá ấm áp, nhẹ giọng trả lời:
"Đúng vậy, không phải ta làm..."
***
Gần cửa hông của Tô phủ.
Có hai người một trước một sau đang di chuyển, tới chỗ này thì dừng lại.
Trong hai người này, có một người mặc trang phục gia đinh, một người tay trái quấn vải giơ lên.
"Lão nhị đã đắc thủ, mau bảo lão tứ đánh xe ngựa tới đây, chúng ta lập tức ra ngoài."
"Được... ngươi coi chừng lão nhị một chút, đừng để hắn ra tay nặng quá, thư sinh rất yếu đuối, đánh chết không tiện ăn nói với người ta."
"Biết rồi"
Hai người này nói xong liền tiếp tục di chuyển, bọn họ liên tục quan sátxung quanh, bước đi rất nhanh. Chỉ chốc lát sau, lão nhị và thư sinh kia đã di chuyển tới trước cửa, con đường trước mặt tương đối tối, khi họtới được trước cổng thì nghe đánh bịch một tiếng, một bóng người bị quật ngã.
"Tính lão nhị thật là..."
Một người trong đó thầm mắng một câu, bước chân nhanh hơn.
Dưới ánh sao, họ nhìn thấy đại khái bóng hình tên thư sinh kia, hắn đangđứng trước mặt, nghiêng đầu nhìn người nằm dưới chân, tay trái nhanhchóng quấn vải vào tay phải rồi cầm lấy thanh đao, tiện túm tóc tên nằmdưới như muốn kéo sang một bên. Sau đó hắn quay đầu lại, thấy hai ngườiđứng ở cửa thì đứng dậy.
Sáu con mắt nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt ngưng thần như muốn đọc suy nghĩ trong lòng người khác...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 148: Giết Hết

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNửa đêm, trong khu nhà nhỏ nằm bên cạnh rừng cây thấp thoáng có bóngngười, ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên, máu tươi bắn ra ngay sau đó, trong tiếng kêu hỗn loạn, tiếng gào thảm thiết thỉnh thoảng thốt lên. Lúcđầu, ba tên mặc trang phục giang hồ chia theo những hướng khác nhau lẻnvào trong khu nhà, bị những người mai phục ở bên trong phát hiện, haibên triển khai chém giết, một người bị trọng thương, hai người bỏ chạyvào rừng cây.
Sau đó, lại có người lợi dụng bóng tối trèo tườngđịnh vào, nhưng mới chỉ leo được lên tường đã bị mấy người ở bên trongkéo tuột vào trong, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, những hànhđộng này mới chỉ mang tính dò xét và ban đầu, trong bóng tối, hai bênchẳng biết đối phương có bao nhiêu người.
Mọi người hiển nhiênchẳng ai là người lương thiện, đêm tối ở Thập Bộ pha rất ít người qualại, các loại bang phái giang hồ tranh chấp chém giết nhau liên tục xảyra, phải tới ngày hôm sau mới có người phát hiện tình hình. Một lúc sau, trong rừng cây dường như có tiếng kêu, bên trong khu nhà vẫn yên tĩnh.
"Việc này không phải do cô làm... Cô không tính được tới mức này..."
Tịch Quân Dục lật lật những khế ước trên bàn, Tô Đàn Nhi cười cười.
" Đúng vậy, không phải ta".
Nàng hơi dừng một chút rồi nói tiếp:
"Cuối cùng thì ngươi cũng thừa nhận rồi".
"... Vậy rốt cục là ai? Ông cụ? Phụ thân cô?"
Tô Đàn Nhi nhíu mày nhìn hắn.
" Không thể nào là Liêu Khai Thái, Tô Vân Tùng khi đó không ở đây..."
"Ngươi không biết đâu".
Cô gái đặt tay lên bàn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nàng hiệngiờ đang mặc trang phục đàn ông nhưng dáng người vẫn thanh lệ, khí thếmấy năm ẩn dấu giờ hiển lộ ra cả, lại cộng thêm khí chất tiểu thư khuêcác càng làm cho nàng thêm lạnh lùng. Trong lúc nói chuyện, tiếng chémgiết từ ngoài truyền vào, Tô Đàn Nhi nhìn qua cửa sổ một chút, có thể do nàng chưa quen với chuyện này nên mới nhíu mày.
"Khi Ô Khải Long nói với ta, ta có chút không tin, nhưng mà dựa trên tình hình chém giết tối nay, Ô gia hoặc Tiết gia đều không thể làm được, không ngờ sau lưng ngươi lại có lực lượng mạnh như vậy..."
Trầm mặc hồi lâu, Tịch Quân Dục nhìn Cảnh hộ vệ ở phía sau nói:
"Lúc còn ở Tô phủ tối nay, Cảnh lão đại nói là còn thời gian cho ta chuẩn bị, có phải chuẩn bị điều này?"
"Ngươi nghĩ rằng ta nhất định sẽ thua, những gì Cảnh thúc nói với ngươi đều do ta dặn trước, ngươi sẽ nghi hoặc những điều này, cho rằng đêm nay nhấtđịnh có chuyện quan trọng liên quan tới ngươi. Để phòng ngừa vạn nhất,ngươi đương nhiên sẽ thông báo cho những người tin tưởng, chúng ta lầntheo đó mà tìm hiểu nguồn gốc mọi việc, tìm ra tất cả những người cóliên quan, ta chỉ không ngờ họ tới cứu ngươi nhanh như vậy".
"Tính toán giỏi lắm".
Tịch Quân Dục cười cười một cách châm chọc:
"Bốn tháng ẩn nhẫn bày bố, thế cục này... là do ai bày ra?"
Tô Đàn Nhi hít một hơi, không trả lời vấn đề hắn hỏi:
"Việc chém giết ban đêm ở Thập Bộ pha, quan phủ cũng không quản lý được, ngày mai họ phát hiện ở đây có người chết thì cũng chỉ có cách phái ngườitới xử lý, dù thấy người qua đường bị giết, họ cũng chỉ thầm kêu đángtiếc mà thôi. Trước đây ngươi đã từng nói, chúng ta là thương nhân, sợnhất là các chuyện như trở mặt với nhau, đặt ra quy định xấu, ám sát, ai cũng sợ điều này nên một khi có người làm, thì nó sẽ kéo dài không dứt. Ta vốn rất sợ chuyện này, nhưng may mà đã tra tới manh mối cuối cùng,nếu thực sự là do đám người Tiết gia, Ô gia làm, ta đúng là không biếtnên làm gì... nhưng may mà bây giờ... hung thủ lại là ngươi."
Nàng đẩy ghế đứng dậy, dường như định rời đi, Tịch Quân Dục nhíu nhíu mày:
".... Rốt cuộc là ai? Đỗ Đình Trung?"
Người này là một trong những chưởng quỹ tương đối đáng tin cậy.
"Ta đã nói ngươi sẽ không biết mà."
"Ngươi không muốn biết vì sao ta làm việc này ư?"
Tô Đàn Nhi đứng lại một lúc rồi nói:
"Con người không phải cây cỏ, Tịch chưởng quỹ, ta từng coi ngươi là thầy làbạn, dù chuyện hôm nay có kết quả ra sao, trong lòng Tô Đàn Nhi cũngkhông vui vẻ gì, có chăng chỉ là sự thương cảm, lý do của ngươi càng dễnghe thì tâm trạng ta lại thương cảm hơn vài phần, ta chỉ cần biết Tôgia ta chưa từng bạc đãi ngươi là được, đâu cần phải ngồi nghe vì saongươi lại làm như vậy?"
Tịch Quân Dục sững sờ, lần đầu tiên nhậnra Tô Đàn Nhi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện "con trai", "con gái" vớihắn, nàng chỉ coi hắn là thầy là bạn, hoặc thuần túy là thượng cấp vàngười làm mà thôi.
"Ha ha..."
Hắn bật cười, tiếp tục nói:
"Vậy rốt cuộc là ai?"
Tô Đàn Nhi đi ra ngoài cửa, hắn vẫn ngồi đó tiếp tục đoán:
"Không đến mức ba con nha hoàn của cô nghĩ ra chứ?"
"Ninh Lập Hằng?"
Đi tới cạnh cửa, Tô Đàn Nhi hơi dừng lại, Tịch Quân Dục nhận ra sắc mặt nàng có sự thay đổi liền suy nghĩ:
"Cô đùa à..."
Tô Đàn Nhi đẩy cửa đi ra, ngoài sân, Tô Bá Dung ngồi xe lăn đang nóichuyện với một người đàn ông có thân hình cao lớn, trong phòng truyềntới tiếng nghiến răng chất vấn.
"Là... Ninh Lập Hằng?"
***
Cùng thời khắc này, ở bên trong thành.
Những ảnh hưởng của cuộc họp họ đã dần vơi bớt nhưng trong ngoài dinh thự Tôgia vẫn còn khá nhộn nhịp, khu nhà gần cổng khá là tối, những âm thanhtừ ngoài truyền đến càng làm nổi bật sự yên lặng nơi đây. Thư sinh nhìnhai gã gia đinh ở phía sau, thở phào nhẹ nhõm:
"Các ngươi do ai quản lý?"
Thanh âm kia có vài phần phẫn nộ, hai gã gia đinh hơi sững sờ, thư sinh chỉ vào người nằm dưới đất nói:
"Các ngươi có biết có người lẻn vào không? Lập túc đi gọi người, ngươi, đến đây canh chừng hắn, ta đi tìm dây trói."
Trong bóng đêm nhập nhoạng, câu nói này là sự ra lệnh khá nghiêm túc. Từ khihai người thấy đồng bọn bị quật ngã, tới lúc thư sinh kia nói xong liềnxoay người rời đi, thời gian quá ngắn nên hai người không biết đốiphương thực sự coi họ là gia đinh Tô phủ hay giả bộ. Nhưng cho dù thếnào, nếu để hắn gọi người tới thì mọi chuyện hỏng bét. Hai người nhanhchóng "dạ" một tiếng rồi lao đến, trên mặt vẫn còn sự kinh ngạc và sự đề phòng, tay đặt lên đao, lúc nào cũng có thể rút ra.
Khoảng cách nhanh chóng bị kéo gần lại, thư sinh kia mới đi được hai ba bước lại quay đầu:
"Còn không đi gọi người!"
Tên gia đinh ở bên trái bị hắn quát thế thì hơi có chút do dự, liếc mắtnhìn đồng bọn. Do thời gian để nghĩ quá ngắn, dù họ có nghi đối phươngdiễn trò cũng chỉ có cách một là phối hợp nhận vai, hai là rút đao trởmặt. Thấy hai người chần chừ, thư sinh kia chìa tay đưa thanh đao trongtay cho hai người nói:
"Được rồi, cầm lấy cái này".
Hai ngườivốn đề phòng vũ khí trên tay đối phương nhưng hành động kế tiếp thực sựlà ngoài dự đoán của họ, trong lòng hai người thở phào, người bên phảiđưa tay nhận đao, người bên trái khẽ gật đầu:
"Dạ".
Cũng trong nháy mắt này, trong bầu không khí căng thẳng như tên đã lên cung, mộtđộng tác nhanh như cắt khiến người khác không kịp phản xạ đã chính thứcnổ ra.
Khi đã buông lỏng cảnh giác, một đòn công kích xé gió laođến, bóng người đập vào nhau, người bên trái "keng" một tiếng rút đao,ánh đao phản xạ ánh sao nhanh chóng chém tới, "keng" một tiếng nữa, tialửa tóe lên giữa không trung. Lực đạo phản chấn truyền đến, cộng thêmrút đao vội vàng chưa chắc chắn khiến hắn phải bật lùi lại mấy bước,thân hình đồng bọn bay thẳng ra ngoài, đập thẳng xuống bàn đá nhỏ bêncạnh.
Trong mắt hắn lúc này, thư sinh kia đang kéo ngắn khoảngcách, dáng vẻ thư sinh biến mất chẳng còn chút dư âm nào, tay cầm đao,thư sinh kia trực tiếp đâm thẳng xuống người vừa ngã xuống bàn đá.
Gia đinh bên trái bị bức rút đao kinh hồn táng đởm, tới khi thư sinh kia dừng động tác vẫn chưa phản ứng kịp với tình hình.
Khi thư sinh kia diễn xuất, dù có chân thật tới mức nào thì hai người cũngkhông tin. Khi thấy thư sinh gọi tới, hai người đương nhiên vui vẻ laolên, trong đầu vẫn mang theo sự đề phòng và cảnh giác, đề phòng thư sinh bỗng nhiên kêu lớn gọi người. Nhưng bởi vì chuyện sau đó xảy ra quánhanh, rất nhiều chuyện chỉ xử lý theo cách phản ứng bất ngờ, thư sinhkia giao vũ khí cho họ khiến lòng cảnh giác giảm đi, sự đề phòng gần như biến mất, sơ hở xuất hiện.
Trong lúc kinh ngạc, người bên phảiđưa tay đón, người bên trái thì thả lỏng tâm tình. Đao mới đưa lên đượcgiữa không trung thì thư sinh đã ra đòn. Hắn trực tiếp đánh bay ngườibên phải, tay đao trên không trung chém thẳng tới người bên trái.
Thấy ánh lửa tóe lên giữa không trung, Ninh Nghị cũng có chút kinh ngạc.Trước kia, Lục Hồng Đề dạy cho hắn nội công nhị lưu, khi tranh đấu cóthể làm tăng sức mạnh của mình, công phu không tính là thượng thừa, thậm chí có thể làm tổn hại sức khỏe của chính mình, thời gian tu luyện cũng không tính là quá lâu, nhưng hắn đã dùng toàn lực, cũng bất ngờ vì cúđá vừa rồi không ngờ lại mạnh như vậy, dường như cũng không khác mấy sovới cao thủ nhị lưu mà người ta vẫn đồn thổi? Ý niệm này lóe lên trongđầu, hắn lập tức chuyển đao từ tay phải sang tay trái, cúi người cầm một hòn gạch xanh, đập thẳng vào thân hình còn đang ngọ nguậy trên bàn đá.
Xoay người lại, hắn xông về phía tên gia đinh cầm đao, giơ đao lên giữa không trung rồi dừng lại.
Tên kia đinh kia thấy hai tên đồng bọn đều đã bị hạ, thấy đối phương áp sát thì dồn dập nói:
"Ngươi, ngươi..."
"Chuyện kiểu này mà các ngươi cũng làm được, đúng là rất giỏi... Tại hạ NinhLập Hằng, người giang hồ yêu mến tặng cho phỉ hiệu là Huyết Thủ NhânĐồ."
Trong bóng tối, thư sinh chắp tay, cười cười làm giống như nhân sĩ giang hồ:
"Cừu gia quá nhiều nên ta không nhớ rõ, xin hỏi mấy vị là do ai phái tới."
Mặc kệ mọi chuyện, cái ngoại hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ này hình như cũng rất kêu...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 149: Đao Hiện

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTin tức Ninh Nghị bị ám sát ở cửa hông truyền đi không rộng lắm, sau một lúc, Hạnh nhi đã dẫn theo mấy gia đinh chạy tới nơi này, bảo vệ khunhà.
Đêm nay vừa mới họp họ xong đã xảy ra chuyện mẫn cảm. Kẻđứng sau chuyện ám sát... bắt cóc này vẫn chưa biết được nên không thểtruyền đi rộng rãi, phòng lớn tự xử lý nội bộ với nhau. Sau khi Hạnh nhi chạy tới, Ninh Nghị dẫn vài tên gia đinh kiểm tra xung quanh, bắt lấymột xa phu tương đối khả nghi.
Tên quản sự quản lý khu vực nàyđang uống rượu, đại khái còn chưa biết cuộc họp tối nay xảy ra như thếnào, thấy Ninh Nghị dẫn người tới, hắn còn định ngăn cản một phen. Hạnhnhi tâm tình đang thoải mái vì Ninh Nghị không sao, cau mày nhìn đốiphương một cái, lạnh lùng nói cho đối phương biết mình có ý định tìm đại quản gia tố cáo, tên quản sự này lập tức tỉnh rượu, liên mồm nói xinlỗi.
Hạnh nhi mới 17 tuổi nhưng đã xinh đẹp tú lệ, có thân phậnđại tỷ trong ba nha hoàn, tính cách mạnh mẽ, làm việc hiệu quả, cô bénày thường học theo cách nói chuyện lạnh lùng của Tô Đàn Nhi, khiến chonhững người ở phòng khác không dám trêu chọc, nếu đôi bên muốn nóichuyện đạo lý, nàng cũng không ngại tranh chấp với người ta một phen, có mấy lần còn định kéo cả nha hoàn, gia đinh phòng lớn ra đánh đấm. Dầndà, người ta quen với tính cách bướng bỉnh và mạnh mẽ của cô gái này,Ninh Nghị cảm thấy khá thú vị với chuyện này, nhưng mà do tình hình cấpbách, trước tiên lo liệu chuyện có quan hệ tới việc bắt cóc này rồi tính sau.
"Chuyện này nhất định đã có dự mưu từ trước, do ai làm thìrất khó nói, hiện giờ ta không sao cả, nhưng mà muội có biết Đàn nhi ởđâu không?"
Cho dù việc này là do phòng hai, phòng ba, Tiết giahay Ô gia làm thì mục đích cuối cùng đều là nhắm vào Tô Đàn Nhi. NinhNghị vốn cho rằng mọi việc đã kết thúc, không ngờ lại nảy sinh chuyệnphức tạp thế này, trong lòng rất lo lắng cho cô vợ nhỏ. Thấy hắn nhắctới chuyện này, Hạnh nhi mới nhớ ra một việc.
"Tiểu thư... Tiểu thư không sao, nhưng mà hiện giờ tiểu thư ở đâu, muội cũng không biết..."
"Sao?"
Ninh Nghị nhíu nhíu mày:
"Có chuyện gì?"
"Tiểu thư đi xử lý chuyện đại lão gia bị ám sát, chỉ có Quyên nhi biết chuyện này, muội đi tìm cô ấy."
Hạnh nhi tỏ vẻ gấp gáp, thè lưỡi chạy mất. Trong lòng Ninh Nghị xuất hiện sự nghi ngờ, ở phòng bên cạnh, đám gia đinh còn đang tra hỏi bốn tên lẻnvào, qua một lát, Quyên nhi hổn hển chạy tới:
"Cô gia không sao chứ?"
Hiển nhiên nàng đã nghe Hạnh nhi nói chuyện Ninh Nghị bị ám sát, trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết của đám thích khách.
Tốinay Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đều rất bận, Ninh Nghị vốn nghĩchuyện này tương đối bạo lực, có thể chỉ có Hạnh nhi là chấp nhận được,nhưng không ngờ khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong vọng ra,thần sắc Quyên nhi vẫn bình thường, nàng chỉ cau mày đi tới cửa sổ nhìnvào trong một cái rồi vội vàng hỏi Ninh Nghị có bị thương ở đâu không.Ninh Nghị kể lại câu chuyện và suy nghĩ của mình, Quyên nhi do dự mộtchút rồi cũng kể đầu đuôi câu chuyện.
"Tiểu thư và đại lão gia đi tới Thập Bộ pha để xử lý chuyện đại lão gia bị ám sát, một lưới bắt hết bọn họ, mọi người đã tìm Trình minh chủ của Bách Đao minh giúp đỡ, rấtđông người đi theo bảo vệ, sẽ không có chuyện gì đâu... Tới hôm nay tiểu thư mới biết, hóa ra kẻ chủ mưu ám sát đại lão gia chính là... TịchQuân Dục - Tịch chưởng quỹ, sau lưng hắn còn có lực lượng rất mạnh..."
Khi nói tới Tịch Quân Dục, Quyên nhi khẽ cúi đầu nhìn lén Ninh Nghị, khithấy Ninh Nghị cũng đang nhìn mình thì vội vàng thu ánh mắt mấp máy môi. Tương đối mà nói, ngày thường tính tình Thiền nhi hiền lành nhất, Hạnhnhi thì phóng khoáng, Quyên nhi lại là người dịu dàng nhất trong bangười. Ninh Nghị dùng ánh mắt đặc vụ nhìn nàng một chút rồi nhăn mày hỏi quan hệ đôi bên với Bách Đao minh. Hóa ra Bách Đao minh là một bangphái lớn trong trong thành Giang Ninh, bình thường không nghiêm chỉnhcho lắm nhưng rất có thực lực. Bang chủ Trình Liệt có giao tình thâm hậu với Tô Bá Dung, điều này khiến cho Tô gia có thể vận dụng một lực lượng cực lớn trong giới hắc đạo.
"Chuyện lần này là do đại lão gia và tiểu thư an bài, trước kia tiểu thư không quan tâm tới mấy chuyện kiểunày, Quyên nhi biết cũng không nhiều, sợ cô gia lo lắng cho nên khôngnói với cô gia..."
Qua những lời giải thích của Quyên nhi, NinhNghị đại khái cũng hiểu được tình hình. Tô Bá Dung không phải là ngườikhông biết tức giận, do lần này bị ám sát mà bại liệt, thù đã kết nhấtđịnh phải báo, sau này Tô Đàn Nhi quản lý gia tộc cũng sẽ phải tiếp xúcnhiều hơn với những chuyện kiểu này. Nhưng thật ra khi Quyên nhi nói tới Tịch Quân Dục, trong giọng nói có mang theo ý vị sâu xa, nguyên nhân vì sao hắn đại khái có thể đoán được, nhưng việc ám sát là do một gãchưởng quỹ trong nhà làm chủ mưu, đây đúng là điều hắn không ngờ tới.
"Số người đi theo..."
Ninh Nghị gật đầu:
"... tổng cộng là bao nhiêu người?"
"À, chuyện này muội cũng không rõ..."
***
"Trình thúc, bọn họ rốt cuộc là ai?"
Trong khu nhà ở Thập Bộ pha, Tô Đàn Nhi nhìn đám người bên ngoài hỏi nhỏ.
Lúc này ngoài sân vẫn đang đánh nhau túi bụi nhưng số người tham dự khôngnhiều, cũng không thấy rõ toàn bộ cuộc chiến, lúc nãy mới có một đệ tửBách Đao minh phá cửa xông vào, trên người toàn là máu, báo cáo là đôibên vẫn đang trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau. Hiện giờ cũng đã có vàingười bị thương, việc chảy máu rên rỉ đối với con gái mà nói bao giờcũng là chuyện cực kỳ kinh khủng, sắc mặt Tô Đàn Nhi đã thay đổi, mộttay vân vê tà áo, đây không phải lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh tượng này. Hồi trước, có một lần nàng cùng mọi người rời khỏi thành GiangNinh, trên đường gặp sơn tặc, mua không được đường đi nên đôi bên laovào chém giết lẫn nhau, máu cũng lênh láng bây giờ không kém, nhưng tómlại, nàng không thích những chuyện kiểu này.
Ở bên cạnh nàng lúcnày là phụ thân và một trung niên nam tử thân hình cao lớn, tầm khoảng40 tuổi, râu đã trắng một nửa, bóng người như sư tử, có khí thế uynghiêm trầm ổn, trong tay cầm một thanh đao lớn. Người này chính là minh chủ Bách Đao minh Trình Liệt, hắn đang nghiêng đầu nghe ngóng thanh âmchém giết bên ngoài.
"Còn rất khó nói, người của bọn họ không ít, do không chiếm địa lợi để mai phục nên chỉ còn cách liều mạng xông vào. Hừ, đám này không phải người Giang Ninh chúng ta."
"Không phải người Giang Ninh?"
"Vì cuộc sống mà tụ họp nhau lại kiếm ăn mà thôi, có thể là một trong mấynhóm chán sống kéo tới Giang Ninh từ khi xuất hiện lũ lụt."
Giang Ninh giàu có và đông đúc nên đương nhiên trở thành địa bàn tranh giành, người trong hắc đạo cũng không ít, hằng năm đều có người mới tới đâydốc sức tranh giành địa bàn. Thiên tai nhân họa khiến cho vô số ngườimất đi tất cả, họ ùn ùn kéo nhau tới Giang Ninh liều mạng kiếm cơm. Đốivới những bang phái, thế lực nhỏ mà nói, đám này sẽ có uy hiếp cực lớn,do không có cơm ăn, sắp chết đói đến nơi nên họ có lực phá hoại kinhkhủng, ai cũng kiêng dè. Nhưng đối với những thế lực kiểu như Bách Đaominh, lực phá hoại không lớn, Trình Liệt nhắc tới với thái độ khá thảnnhiên.
"Cháu gái yên tâm, rồng mạnh cũng không thể áp chế rắn bản xứ, đám này đã bộc lộ thân phận, không cần quá lo lắng nhiều. Bọn họcho rằng với vài người cỏn con là có thể làm loạn, tối nay chúng sẽ chết cả ở nơi đây. Năm nay, đám tới Giang Ninh kiếm cơm chúng ta đều nắm rõ, chỉ cần biết chúng thuộc nhóm nào là ta đảm bảo họ sẽ không còn cáchsống ở Giang Ninh này nữa đâu. Việc này... A..."
Trình Liệt nóivới giọng uy nghiêm chắc chắn, tràn đầy tự tin, đương nhiên hắn có thựclực để tự tin, nhưng mà đột nhiên hắn nhớ tới là mình đang nói với mộtcô cháu gái nhỏ, sau khi do dự thì phất tay:
"Đừng dây dưa với chúng nữa, ra tay đi!"
Lúc này dưới mái hiên khu nhà đều có rất đông người đang đứng, bên ngoàikhông nhìn thấy chứ bên trong thì nhung nhúc, căn nhà Đàn nhi đang đứngchẳng khác nào một lô cốt được bảo vệ chặt chẽ. Khi hắn vung tay lên,một người bên cạnh lập tức mở một cái ống trúc, phóa hoa bay khắp trời,bên ngoài có người quát lớn:
"Giết...."
Chỉ sau một lát, tiếng hô như thủy triều kéo tới, như muốn phá vỡ trời đêm:
"Giết..."
"Giết!"
Thành viên của Bách Đao minh được bố trí ở Thập Bộ pha đã toàn bộ xuất thủ,như một làn sóng thủy triều quét mạnh về phía rừng cây, lao vào đốiphương chém giết, địch nhân bị ép vào thế bắt buộc phải xuất hiện đánhnhau. Từ trong khu nhà cũng có người xông ra, trong lúc nhất thời ngườingựa nhốn nháo, đột nhiên Tô Đàn Nhi nhớ ra một việc, mở miệng hỏi Trình Liệt.
"Cái gì?"
Trình Liệt không nghe rõ, lớn tiếng hỏi.
"Trình thúc! Cháu muốn hỏi đám người này có phải từ Ngạc châu đến hay không?"
Tô Đàn Nhi lớn tiếng hỏi.
"Ngạc châu?"
"À, ta nhớ ra rồi, người hãm hại cha cháu trước kia cũng là người Ngạc châu!"
"Đám này là người tứ xứ, nhưng cũng có một nhóm ở Ngạc châu, kẻ cầm đầu là Âu Bằng... Cẩn thận! Nóc nhà!"
Trình Liệt đang nói chuyện bỗng nhiên quát lớn, xoay người, tay trái cầm đạiđao, tay phải tung một cái thiết hoàn ném thẳng về phía nóc nhà. Chỉthấy một bóng người không biết xuất hiện ở trên nóc nhà từ lúc nào,thiết hoàn bay tới đánh tung cỏ tranh, bóng người kia cũng kịp phản ứng, trở tay cầm một thanh đại đao chém thẳng xuống thiết hoàn.
"Keng..." một tiếng, tia lửa lóe lên trong trời đêm, thiết hoàn bị đập bay, người kia lấy chân đạp vài cái xuống nóc nhà rồi nhảy xuống.
"A..."
"Chết đi"
Trình Liệt vốn đang đứng cạnh Tô Đàn Nhi đã trực tiếp đánh tan một cái cửa sổ lao vào trong, trong phòng vốn cũng chỉ có một ngọn đèn, bóng người lao vào trong loạn thành một đống, thanh âm keng keng đua nhau truyền ra,ánh đao bay múa, tia lửa rực trời, những tiếng thét không ngừng vanglên, ầm một tiếng, một cái bàn gỗ đã bị chém tan, gỗ vụn bay tứ tung.
Một bóng người lao ra từ cửa sổ, người này vóc người cao gầy, chính là mộtthành viên của Bách Đao minh, kẻ đã dí đao vào lưng Tịch Quân Dục. Hắncũng được coi là một hảo thủ, nhưng lúc này hiển nhiên đã bị đánh bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên đất, phun ra một búng máu rồi đứng dậy. Tô Đàn Nhi vốn định chạy tới chỗ phụ thân mình, nhưng Tô Bá Dung phất phất tay ý bảo không cần, bởi vì Cảnh hộ vệ đã cầm đao chắn trước người. Hiệngiờ trong phòng còn lại ba người, Tịch Quân Dục, Trình Liệt và tên mớitừ nóc nhà chui xuống, chém giết vẫn diễn ra, tia lửa kinh người, khôngbiết trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi Tịch Quân Dục có bị chém chết haykhông nữa.
"Chết đi!"
Trong phòng, Trình Liệt đột nhiên hétlớn một tiếng, một tiếng ầm thật lớn vang lên, một bóng người bị bổ bayra ngoài cửa sổ. Người nọ nắm cương đao, nửa người đã bị máu nhuộm đỏ,khăn che mặt cũng đã bị đánh bay, thảm hại vô cùng. Người này bò dậy,hét lớn một tiếng, như một kẻ điên xông về phía Tô Đàn Nhi, thành viêncao gầy của Bách Đao minh lướt ngang, vung đao ngăn trở, hai bên lại lao vào nhau, binh khí tương giao, địch nhân quát lớn một tiếng, đại đaochuyển động rất nhanh, binh binh binh binh, tia lửa tóe ra, may mà namtử cao gầy đã có kinh nghiệm, ước lượng lực đạo của đại đao đánh đốiphương lùi ra ngoài.
Một số thành viên của Bách Đao minh từ từ kéo về vây kín nơi này.
"Đi!"
Ở trong phòng, Trình Liệt quát một tiếng, Tịch Quân Dục bị đá lảo đảoxuất hiện, hắn còn chưa đứng vững thì một thanh đao đã kề cổ, Trình Liệt một tay cầm đao đi ra ngoài, đưa mắt nhìn kẻ địch nói:
"Ngươi là người phương nào?"
Tên cầm đao hẩy mái tóc một cái, cắn răng nói:
"Ông nội tên là Mã Lân!"
"À, giết hắn!"
Trình Liệt không nói nhiều làm gì, nghiêng đầu ra lệnh, đột nhiên có tiếng xe gió bay tới, hai thành viên của Bách Đao minh bị đánh bay, cũng có haithành viên khác bị bức lui, Trình Liệt lập tức vung đao chém bay một mũi ám khí, đại đao quay một vòng trở về cổ của Tịch Quân Dục. Ngoài cổngcó một gã nam tử cao lớn, tay cầm thiết thương đi vào, hắn đưa mắt quansát kỹ tình hình trong khu nhà, nhìn đồng bạn... và địch nhân trong sân.
"Quả nhiên là các ngươi, Âu Bằng!"
Trình Liệt lắc đầu:
"Đám ngoại lai các ngươi đã đùa quá trớn ở Giang Ninh này rồi".
"Chỉ là kiếm miếng cơm mà thôi."
Nam tử kia giơ thiết thương trong tay nói:
"Ai cản ta kiếm cơm, ta giết cả nhà, ta biết ngươi họ Trình, đường này ngươi có nhường không?"
Trình Liệt nhăn mặt nhíu mi, sau đó bật cười dữ tợn, gằn từng chữ:
"Ta đợi đấy, đường này không nhường!"
Trong khu nhà, phàm là đệ tử của Bách Đao minh hay Trình Liệt đều đã nổi cơnđiên, chậm rãi vây lấy Âu Bằng, Âu Bằng tiến tới vài bước rồi đột nhiênxoay người bỏ chạy.
"Giết thằng không biết sống chết này đi!"
Mặt âm trầm, Trình Liệt vung đại đao trong tay, cộc một cái đánh ngã TịchQuân Dục xuống đất, nửa mặt Tịch Quân Dục xưng vù. Hắn cầm đao đi vềphía Mã Lân, một số thành viên khác thì đuổi theo Âu Bằng. Trong lúcnhất thời, tiếng chém giết ngoài Thập Bộ pha đã trở nên đỉnh điểm!
Cùng thời khắc đó, có một chiếc xe ngựa lao nhanh khỏi cửa hông Tô gia về phía ngoại thành...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 150: Niềm Vui Bất Ngờ

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNgọn lửa bập bùng trong gió đêm khiến cho ánh sáng lắc lư điên cuồng.Khi Trình Liệt dùng đao vả Tịch Quân Dục ngã xuống đất, cầm đao xônglên, các thành viên của Bách Đao minh ở trong sân cũng biết, vị hắc đạokiêu hùng chiếm giữ thành Giang Ninh bấy lâu nay đã bị thái độ lúc nãycủa Âu Bằng ảnh hưởng, thực sự nổi giận.
Mà dù có nổi giận hay không thì kết quả cũng chỉ như thế này mà thôi.
Một nhóm người xông ra truy sát Âu Bằng, tiếng hò hét, tiếng kêu thảm lankhắp nơi, trong sân, có một người hét lớn cầm đao xông tới Mã Lân, tialửa tóe trong không trung, Mã Lân bị đánh bay ra ngoài. Tô Đàn Nhi đượchai gã gia đinh hộ vệ đi về phía phụ thân và Cảnh hộ vệ.
"Tiểu thư không sao chứ?"
"Không sao."
Tô Đàn Nhi lắc đầu:
"À... Cảnh thúc thúc, hình như ai cầm đao càng lớn càng lợi hại đúng không?"
Trong sân đã vương máu, Mã Lân bị vây kín không còn đường thoát, khi hắn đưangang đao đẩy được mấy người vây công mình ra ngoài thì cũng là lúc máutươi tung tóe. Tô Đàn Nhi mặc dù vân vê góc áo nhưng cũng biết hiện giờbên mình đang chiếm thượng phong, sẽ không có vấn đề gì xảy ra, sự khẩntrương trong lòng cũng giảm bớt. Lúc nãy, thành viên của Bách Đao minhdùng đao nhọn đấu không lại Mã Lân dùng đại đao, nay Trình Liệt dùng một thanh đại đao cực nặng, có vẻ cổ xưa ra chém giết, cương đao trong tayMã Lân tuy rằng có nhanh có mạnh, nhưng không cách nào địch nổi.
Trong lúc Mã Lân đang điên cuồng quát lớn liều mạng đỡ mấy đao của Trình Liệt thì Cảnh hộ vệ cũng vung vẩy thanh đao của mình, nhìn cửu hoàn đại đaotrên tay cười.
"À, người bình thường khi cầm binh khí, sẽ khôngmấy ai phân biệt được điều này, nhưng một khi đạt tới trình độ nhất định thì đúng như tiểu thư nói, đao pháp của tên Mã Lân kia rất mạnh, cũngrất kỳ quái, lúc nãy hắn xông vào trong, thuộc hạ thiếu chút nữa cũng bị hắn cướp đường. Nhưng mà, tuy thanh đao trên tay Trình minh chủ cũngrất nặng, nhưng ông ấy lại sử dụng nhẹ nhàng, mỗi một đao đều có sự trầm ổn nhất định, thế đao không nghiêng mà mạnh, tiểu thư chỉ cần nhìn khíđộ cầm đao một tay lúc nãy của ông ấy là biết, tên Mã Lân này cùng lắmchỉ đỡ được ba chiêu nữa là bại..."
Tô Đàn Nhi đương nhiên khônghiểu những điều này, nhưng mà rất chú tâm lắng nghe, nguyên nhân bởi vìthỉnh thoảng Ninh Nghị cũng tâm sự về vấn đề này, nghĩ đến Ninh Nghị,nàng lại quay đầu nhìn Tịch Quân Dục bị đánh ngã xuống đất.
Nên giết hắn đi mới phải....
Đối với việc xử lý Tịch Quân Dục thế nào, do chiều hôm nay mới biết tinchính xác nên nàng cũng chưa có phương án cụ thể. Đêm nay giết lúc nào,giết cách nào cũng là một vấn đề khó nói, bởi vì từ xưa đến nay nàngchưa từng quyết định một vấn đề hóc búa đến mức này, có lẽ nên tham khảo ý kiến của phụ thân.
Dù sao tất cả đều là con người chứ đâu phải cây cỏ, đối với Tịch Quân Dục, nàng vẫn còn một phần cảm tình, bởi vìtrước kia hắn đã từng là thầy, là bạn của nàng. Nàng cũng biết đêm nayhắn sẽ chết, việc chết thế nào sẽ có người quyết định, nàng không cầnsuy nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Nàng vốn không muốn cho Tịch Quân Dụcbiết người bày mưu nghĩ kế là tướng công mình, bởi vì nếu hắn không chết sẽ tạo thành một uy hiếp cực lớn đối với Ninh Nghị. Hiện giờ, hắn nênchết sớm đi mới đúng... Đây là lần đầu tiên trong tối nay, nàng cảm thấy như vậy.
Ở giữa sân, gió lửa lạnh thấu xương, Mã Lân như bị điên hét lớn nhưng bị một đao chém lùi, đao phong của Trình Liệt trầm ổn,liên hoàn đánh xuống mấy đao, hắn bị buộc vào thế phải ngăn cản chínhdiện nên bị đánh bật về phía sau, ánh lửa, máu tươi thi nhau bắn lênkhông trung, mặt đất bụi mù, những bước chân bị ép lùi liên tục kéo dàitrên đất thành những đường rãnh nhỏ. Thời tiết đang khô ráo, bụi trầnvương khắp nơi.
Trình Liệt tiếp tục giơ đao bổ mạnh một cái nữa,thân hình Mã Lân bị đánh bay như diều, ầm ầm đập vào vách tường của khunhà, máu tươi phun ra như suối. Cũng đúng vào lúc này, tiếng hò hét chém giết ở một góc tường khác vang lên ác liệt một cách bất ngờ, một bóngngười đạp chân vào tường mượn lực phóng lên cao, cây thương lớn trongtay múa may quay cuồng. Âu Bằng, một tên bỏ chạy bị đuổi giết nay xôngthẳng vào trong.
"Lão thất phu!"
"Địa ngục không lối..."
Keng keng keng, dưới sự công kích mãnh liệt của trường thương, râu tóc Trình Liệt dựng đứng cả lên, quát to một tiếng, tay giơ cao đại đao, haingười giằng co trên không trung một chớp mắt, tia lửa tóe sáng, haingười lập tức tách nhau ra.
"... ngươi lại vào!"
TrìnhLiệt lui về phía sau một bước, một chiêu kia vốn là Âu Bằng lăng khôngđánh xuống, hai chân còn chưa rơi xuống đất đã bị đánh bay lên tườngphía sau. Hắn đạp chân một cái, tiếp tục mượn lực bay thẳng đến nhào tới Trình Liệt, Trình Liệt vung đao như sấm, bổ thẳng vào sườn của kẻ đanglao tới, đao vung lên, trong ánh lửa chập chờn tạo thành một đường sángmàu vàng như sấm động đánh xuống.
"Keng" một tiếng, tia lửa khắprời, hai chân Âu Bằng trượt trên mặt đất ba bốn thước mới dừng lại được, bụi bay cuồn cuộn, trong sân lúc này đã đứng đầy đệ tử của Bách Đaominh. Hắn còn chưa đứng vững đã khua thương lớn trong tay bức lui địchnhân xung quanh, mới định thần lại được thì Trình Liệt đã vung đao nhưsấm sét chém tới.
Do Trình Liệt đã xuất thủ nên đám thành viêncủa Bách Đao minh không ai lao vào, chỉ di chuyển tiến lùi tạo thành một vòng vây di động, đao phong của Trình Liệt mãnh liệt, vóc người Âu Bằng thì to lớn, một người dùng đao, một người dùng thương như hai cơn lốcđang xoắn vào nhau, trông mà kinh tâm động phách.
Tiếng đánh nhau trong rừng cây vẫn còn rất dữ dội, nhưng những người trong sân bị trậnđấu hấp dẫn, thành viên Bách Đao minh chỉ chú ý vây quanh Âu Bằng và MãLân đang bị trọng thương, không ai chú ý tới một hướng khác cách đó vàimét. Đúng vào lúc này, những tiếng động cực lớn từ một phía của căn nhàtruyền tới, thoáng cái đã tới gần.
"Ầm!"
Rất nhiều đất đá, gạch ngói bay khắp trời, một chiếc xe ngựa lao thẳng vào trong, haithành viên của Bách Đao minh bị đánh bay, khắp trời toàn là bụi. Chỗ bức tường bị phá vỡ không hiểu sao lại gần ngay chỗ của Tịch Quân Dục, mộtbóng người cường tráng toàn thân dính máu từ trong bụi bặm lao ra, đánhbay một thành viên Bách Đao minh ở gần, nhanh chóng kéo Tịch Quân Dụcđang nằm trên mặt đất, sau đó lại có hai bóng người lao vào. Ở bên ngoài lỗ hổng, thành viên Bách Đao minh đã vây khốn được đám người đánh xe,hai bên đang chém giết nhau ác liệt, Bách Đao minh đang chiếm thượngphong, lỗ hổng cơ bản đã được bịt nhưng chỉ trong nửa khắc đã có một đội hình khoảng gần 10 người lao tới cứu thành công Tịch Quân Dục.
Trình Liệt quay đầu quan sát tình hình, mọi người trong sân cũng nhìn sangbên này, tên có cơ thể cường tráng, lau máu tươi bên miệng, cười khằngkhặc, chống thẳng thanh sạn lớn (vũ khí hình cái xẻng) làm bằng thépròng xuống đất.
"Tới đây, ai dám tới nào!"
Chỉ sau khoảng hai giây, tất cả mọi người trong sân lập tức kéo tới bên này.
***
Chiến cuộc kéo dài, mỗi khắc qua đi là trung tâm của cuộc chiến lại đổ dần về phía khu nhà nhỏ.
Trên một sườn núi cách đó không xa, có hai chiếc xe ngựa đang đỗ ở venđường, một nam tử giơ cái ống đồng khá dài nhìn sang phía Thập Bộ pha.
"Oa, đánh đấm kiểu gì mà lại thành như vậy..."
Chỉ cần nhìn qua cũng biết, nhân số tham gia trận chiến này đã lên tới vàitrăm người, mức độ chém giết vô cùng ác liệt, điều này đã đủ chứng minhlực lượng sau lưng Tịch Quân Dục kinh người tới mức nào. Ban đầu mọingười cho rằng, Tô gia vận dụng thế lực Bách Đao minh ở Giang Ninh là sẽ đủ để bóp đám người của Tịch Quân Dục như bóp châu chấu, nhưng hiện giờ xem ra, con châu chấu này không dễ bóp như vậy, đã lớn chuyện rồi.
Ban đêm yên tĩnh, bên này có thể nghe rõ tiếng gào thét, hét hò từ bên đótruyền tới, thỉnh thoảng có tiếng nói linh tinh gì đó khiến cho NinhNghị nhíu mày... Còn ở trong sân, đám người Trình Liệt cũng đang kinhngạc ngẩn người, kinh ngạc vì sự ngoan cường của đám ngoại lai này.
Lúc nãy ở trong sân, dưới vòng vây trùng điệp, đám người này vẫn ngoancường chống cự, liều chết xung phong ra ngoài. Trong số họ, Âu Bằng kiacó bản lĩnh rất cao, cân tài cân sức với Trình Liệt, có lẽ là người bàybinh bố trận tối nay. Khi đám người này bị vây lại, những người đangchém giết ở trong rừng cây cũng bắt đầu chuyển hướng sang bên này, cảnhtượng trở nên hỗn loạn, nhân số của Bách Đao minh chiếm thượng phongnhưng rốt cục vẫn để thoát.
Nhưng dù là mãnh long quá giang thìkhi cứu được Tịch Quân Dục, đám người này cũng bị tổn thất thảm trọng.Từ khi ở rừng cây xung phong liều chết tới bên này, họ đã chết không ítngười, hiện giờ có khoảng 20 người đang tạo thành một nhóm, kẻ đứng đầulà Âu Bằng, kẻ đứng sau là đại hán cầm sạn lớn, Mã Lân bị thương khôngnhẹ được bố trí ở giữa, hai bên đang quyết chiến với nhau. Bên cạnh MãLân, trên người Tịch Quân Dục cũng đã bị bổ một đao, lúc này đang nóichuyện với một nam tử gầy gò.
"... Tưởng đại ca, lần này là đệ không tốt, đã liên lụy mọi người..."
"Ta hành sự từ trước đến nay đều theo phương châm có ân tất báo, có cừu oán phải đền, đệ có ân với bọn ta, giúp đệ lần này cũng là bọn ta cam tâmtình nguyện, chỉ tiếc là mưu kế chúng ta tưởng hoàn mỹ thì từ khi mớibắt đầu đã bị người ta nắm thóp, tên Ninh Nghị kia thật lợi hại..."
"Hắn ở trong tối, ta ở ngoài sáng, đã biết kẻ phá hoại thì còn lo gì, lần này thua, lần sau chúng ta đòi lại..."
Nhắc tới cái tên Ninh Nghị, Tịch Quân Dục nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên thực tế tới lúc này hắn vẫn có cảm giác chuyện này không phải là thực.Người đứng bên cạnh hắn lúc này là Tưởng Kính, cũng giỏi về tính toán,bố cục lúc trước bao gồm cả chuyện ám sát hắn cũng tham gia một phần,lúc này hắn lạnh lùng bật cười.
"Thua ư? Chưa hẳn đâu..."
"Sao?"
"Chuyện chưa tới bước cuối cùng, vẫn còn cơ hội lấy lực phá xảo (dùng sức mạnhphá khéo léo)! Nhưng mà việc này để sau, bây giờ mọi người liều chết phá vây ra ngoài, tất cả xông về phía nam!"
"Giết!"
Nhận vịtrí chốt hậu, đại hán cầm sạn lớn đánh bay một người lên không trung, ởphía trước Âu Bằng múa thương như gió, bức lùi bốn năm thành viên BáchĐao minh đang công tới, cách đó không xa, Trình Liệt dẫn theo hai chacon họ Tô đi tới, định cầm đao xông lên, Âu Bằng vung một tay, một mũiám khí bay thẳng tới chỗ hai cha con họ Tô, Trình Liệt vung đao ngăncản, Âu Bằng cười ha ha.
"Người của Tô gia nghe cho kỹ đây, hômnay nếu như chúng ta thoát khốn, tương lai nhất định sẽ dẫn theo huynhđệ tới giết cả nhà họ Tô! Lấy đó để an ủi hương hồn những huynh đệ đã tử thương hôm nay!"
"Ha ha!"
Trong đội ngũ, Mã Lân ngăn cản được một kích của đối phương, bật cười:
"Tính thêm cả ta nữa! Tiểu kỹ nữ Tô gia kia nhớ kỹ ca ca ngươi đấy, ha ha!"
Trong chém giết, việc chửi rủa khiêu khích cũng là là một loại chiến thuật,việc này họ thực hiện không phải là lần đầu tiên, đều là kẻ liều mạng,lại thấy đám huynh đệ của mình tử thương cũng nhiều nên đã phẫn uất, nay chẳng bằng nhanh miệng chửi rủa một phen, nhất thời tiếng chửi đua nhau vang lên.
"Tô gia nhớ kỹ ta đấy..."
"Chỉ cần hôm nay ta không chết..."
"Các ngươi nếu dám..."
Tưởng Kính kia cũng cười quát lớn:
"Nói cho tên Ninh Lập Hằng kia, tương lai ta sẽ tới, hắn sẽ không may mắn như lần này nữa đâu..."
"Tiểu kỹ nữ Tô gia kia nhớ kỹ đấy, tương lai ta chiếm đoạt ngươi, ta muốn tướng công của ngươi đứng bên cạnh nhìn..."
Cách đó một khoảng, hai tay Tô Bá Dung nắm chặt vào thành xe, tức giận điêncuồng. Cảnh hộ vệ sắc mặt âm trầm lặng lẽ di chuyển tới chỗ đám ngườinày. Tô Đàn Nhi biết bọn họ cố ý làm vậy nhưng cũng tức giận tới mứckhuôn mặt đỏ bừng. Cho dù như thế nào, đây cũng chỉ là mấy kẻ giang hồchém giết, đâu có hiệu quả bằng việc quân đội vây công, vòng vây củaBách Đao minh không chặn nổi đám người này chạy trốn.
Cũng đúngvào lúc này, trên một con đường ở Thập Bộ pha, có một chiếc xe ngựa laođến, như không cần mạng lao vào vòng vây rời rạc của Bách Đao minh.
Một bóng người xuất hiện quát lớn:
"Dừng tay, ai dám động thủ..."
Trên xe ngựa có ánh sáng chập chờn, màn xe bị kéo ra, một nam tử bị tróichéo tay bị đẩy tới, nhìn kỹ hóa ra đây là một thư sinh mặc trường bào,mấy tên gia đinh Tô phủ gác cương đao lên cổ tên bị trói.
Đámthành viên Bách Đao minh ở xung quanh thấy người tới mặc trang phục củaTô phủ thì không dám động thủ nhưng vẫn loạn lên bởi không biết đốiphương thuộc phe nào, sau đó, đèn lồng trên xe cũng bị thổi tắt. Nhưngchỉ cần chút thời gian này cũng đủ cho những người xung quanh nhận rabóng dáng thư sinh kia.
Tưởng Kính nhìn thoáng qua, đột nhiên bật cười:
"Ha ha, thành công rồi! Thành công rồi! Các huynh đệ giết sang bên này."
Tịch Quân Dục còn tưởng là mình hoa mắt, bởi rõ ràng người bị trói ở phía xa xa chính là Ninh Nghị:
"Tưởng đại ca, đó là..."
"Ninh Nghị, ha ha, đó chính là bố trí của ta, sau khi họp họ có kết quả, tađã đoán đệ bị chúng lừa rồi, vì vậy ta tiến hành vẽ hai bút cùng lúc...Dù sao việc bên này đã bố trí xong, bố trí bên kia cũng phát huy tácdụng, hiện giờ có con tin, họ dám không nhường đường ư!"
Bách Đao minh thế lực hùng hậu, dù có miễn cưỡng phá được vòng vây thì kiểu gìtiếp theo cũng phải đối mặt với sự truy sát, có con tin trong tay sẽ cótác dụng cực lớn, mọi người lập tức chuyển hướng lao về phía Ninh Nghị.
Mã Lân lúc này dù đã bị trọng thương nhưng vẫn cười ha ha xông lên phía trước:
"Tiểu kỹ nữ Tô gia kia, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau thương..."
Bên này, Trình Liệt nhìn Tô Bá Dung, Tô Đàn Nhi hỏi xem chuyện gì đang xảyra, chỉ có Tô Bá Dung trả lời vài câu, thành viên Bách Đao minh ở phíaxa xa cũng hồ đồ, không biết mấy tên gia đinh mặc trang phục Tô phủ làngười phe nào, mắt thấy địch nhân giết tới, họ chỉ còn cách duy trìtrạng thái bao vây, trong lúc nhất thời, tiếng hò hét ở Thập Bộ pha lặng xuống.
Tô Đàn Nhi đứng đó, trái tim như ngừng đập.
Trướcđây, nàng đã trải qua nhiều sự rèn luyện, làm thương nhân thì phải cốgắng giữ tỉnh táo, trong bất kỳ tình huống nào cũng phải cố gắng giữbình tĩnh, nghĩ biện pháp ứng phó, bởi vì bối rối chỉ làm mọi chuyệnhỏng thêm, nhưng vào giờ khắc này, dường như hô hấp của nàng cũng tạmthời ngừng lại.
Người như mơ mộng, thân thể như rơi vào hầm băng, đông cứng suy nghĩ.
Chiếc xe ngựa kia đã dừng lại trên sườn núi, tiếng binh khí giao kích vẫnliên tục vang lên, Mã Lân cầm đao nhọn xông thẳng về phía chiếc xe ngựa, chuẩn bị hội hợp với bốn huynh đệ, khi đánh bay được người chặn đườngcuối cùng, hắn đi tới bên cạnh xe ngựa, quay đầu nhìn Ninh Nghị đang bịcột vào càng xe, sau đó quay đầu nhìn xuống dưới, giơ đao:
"Dừng tay, thằng nào còn dám đánh thì nhìn đây!"
Trình Liệt lúc nãy cũng đã được Tô Bá Dung nói cho biết mức độ quan trọng của Ninh Nghị, tên này không chỉ đơn giản là một ông con rể, nên hắn vungtay bảo các huynh đệ ngừng tay, Tưởng Kính giang hai tay đứng ở trênsườn núi cười:
"Ha ha, các ngươi có thể làm gì đây! Ta nói, chúng ta sẽ trở lại mà!"
"Tiếp tục như vậy không được, tổn thất sẽ nhiều hơn!"
Ở phía xa, Trình Liệt quay đầu nhìn Tô Bá Dung nói một câu, Tô Đàn Nhi đột nhiên lắc đầu:
"Không! Không được!"
Sau khi thở dốc, Âu Bằng cầm đại thương đi tới, mọi người cũng trở mình đitới sườn núi bên kia. Nơi đó rất tối, do không có ánh sáng lên mọi người chỉ thấy lờ mờ, Mã Lân đứng ở bên cạnh xe ngựa, con tin ngồi trên càngxe.
Sau đó bọn họ thấy con tin đứng lên.
Động tác này rấtnhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng đánh thẳng vào tim những người đang xem, tại sao con tin có thể đứng lên? Trong bóng tối nhập nhoạng, người kianhìn mọi người, giơ tay nhắm thẳng vào Mã Lân.
"Bùm!"
Khoảng cách không tới nửa mét, một bông hoa lửa nở rộ trong bóng tối, baythẳng vào đầu Mã Lân, máu tươi cùng với bông hoa đó văng ra phía xa xa.
Mã Lân thậm chí còn không kịp phản ứng, hoa lửa tắt đi, thẳng tắp ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều dừng bước.
Bóng người trên xe buông tay, cúi đầu kéo một sợi dây bên người.
Tiếng nổ mạnh vẫn còn vang vọng trong trời đêm, quanh quẩn mãi không tán đi.
"Thấy các ngươi nhắc tới tên ta một cách vui vẻ như vậy..."
Hắn bỏ sợi dây sang một bên, giang hai tay, đầy nhiệt tình nói:
"... cho nên ta đã tới!"

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 151: Bắn Phát Trúng Mặt, So Với Danh Nhân

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Thấy các ngươi nhắc tới tên ta một cách vui vẻ như vậy... cho nên ta đã tới!"
Người trên sườn núi giang tay nói một cách thản nhiên.
Thành viên của Bách Đao minh từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt khiến cho nhiều người nói không ra lời, ở rấtxa, Tô Đàn Nhi nhìn bóng người kia kéo dây, sững sờ thêm một lúc rồi haha bụm miệng cười, nước mắt đã chảy đầy mặt. Ở bên cạnh, một thành viêncủa Bách Đao minh thấy Trình Liệt và Tô Bá Dung đang méo mặt trợn mắtthì lắp bắp nói:
"Chưởng, Chưởng Tâm Lôi?"
Đứng từ vị trí nàymà nói, người kia chỉ đứng dậy giơ tay một cái ánh lửa lập tức phun ra,tiếng nổ kinh người vẫn vang vọng quanh Thập Bộ pha, thanh thế bậc nàychẳng khác nào Chưởng Tâm Lôi trong truyền thuyết. Nhưng khi tới gần,mọi người có thể thấy trên tay Ninh Nghị là một đồ vật giống như ốngđồng, ánh lửa từ đó tóe ra, khói vẫn còn bốc lên.
Con ngựa bịtiếng động làm cho hoảng sợ đang liều mạng giãy dụa, một gia đinh Tô gia cố gắng kéo lại, xe ngựa lắc lư thêm một lúc mới ổn định lại được.Người tên Ninh Nghị kia chẳng chút ảnh hưởng, hai tay giang ra, lẩm bẩmnhư tự nói một mình. Khi Mã Lân ngã xuống, Âu Bằng "á" lên một tiếng rồi định liều mạng xông lên, khi thấy ống đồng đỏ lòm chĩa sang bên này, có người kia bên nhanh tay kéo hắn lại.
Tưởng Kính lắp bắp nuốt một ngụm nước bọt nhìn bốn phía xung quanh.
Bên cạnh hắn lúc này vẫn có chừng 20 người, vừa nãy cơ hội phá vây thànhcông là rất lớn, mặc dù có phá vây thành công cũng chưa chắc đã trốnthoát khỏi sự truy giết của Bách Đao minh nhưng hi vọng là có. Nhưng lúc này, thành viên của Bách Đao minh đã vây quanh họ, chật như nêm cối.
Nhìn lên phía sườn núi, Ninh Nghị đứng đó nhưng hắn không thấy rõ sắc mặtđối phương thế nào. Thực ra những người này đều đã từng nghe nói hoặcgặp mặt Ninh Nghị, nguyên nhân là vì mấy tháng trước họ đã phối hợp vớiTịch Quân Dục bày mưu tính kế Tô gia, cũng có vài phần điều tra tên ở rể này. Chỉ là, lúc đó là một cách nhìn, tới khuya hôm nay khi tin tức từTô gia truyền tới, họ lại có một cách nhìn khác, họ còn chưa kịp tiêuhóa cách nhìn này thì bây giờ lại phải chứng kiến một thư sinh yếu đuốidùng một phương thức khiến kẻ khác kinh sợ xuất hiện, loại hình tượngnày chưa bao giờ họ nghĩ tới.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến họ không kịp nghĩ nhiều, sáng sớm nay Tưởng Kính đã sớm định rakế hoạch bắt cóc rồi để Ninh Lập Hằng chết một cách ngoài ý muốn, tốinay họ vẫn hành động theo kế hoạch nên phái 4 tên mặc trang phục giađinh Tô gia tới bắt cóc Ninh Nghị. Tình hình vừa nãy quá nguy cấp, hơnnữa lại khớp với kế hoạch cho nên không kịp quan sát kỹ, thấy người mình tới là họ mừng như điên.
Nhưng mà đột nhiên bọn họ nhận ra, mộtkhắc trước là bầu trời hi vọng, một khắc sau ánh sáng đã tắt ngấm. Cộngthêm cảm giác kinh ngạc với người đã bày bố tình hình hơn 4 tháng trước, với sự mạnh mẽ đến choáng váng khi xuất hiện, uy lực kinh người củaloại hỏa khí kia, đám người Tưởng Kính có chút bối rối không biết làmsao. Đại hán cầm cự sạn nhìn xung quanh, chuẩn bị vọt tới trước, Âu Bằng cũng nắm chặt trường thương trong tay, nhưng do tất cả mọi người đều đã bị thương, dù trong lòng có tức giận cũng không ai xông lên.
Bởi vì ở sau lưng Ninh Nghị, đám gia đinh Tô phủ đã rút đao đề phòng, thành viên Bách Đao minh cũng đã vây kín nơi này. Đại hán cầm cự sạn mới bước về phía trước một bước thì cái ống đồng đỏ lòm đã nhắm thẳng vào hắn,hắn giật mình vội vàng lui lại một bước.
Ninh Nghị buông khí giới trong tay, bật cười.
"Ta có khoa học, các người có thần công... Hì hì, lừa các người các mà thôi."
Thanh âm vang vọng trên sườn núi:
"Thứ này ta chỉ tiện tay chế ra, đổi ống trúc thành ống đồng, bỏ thuốc nổvào bên trong nên không khác gì pháo kép, chỉ bắn được một phát, dokhông có rãnh ngắm nên không được chính xác cho lắm, hơn nữa lực sátthương chưa tới một trượng..."
Hắn đứng đó lắc đầu, nói liênthanh một hồi mà người ngoài chẳng ai hiểu, Tô Đàn Nhi ở phía xa vốnđang che miệng cười trong nước mắt, có lẽ cảm nhận được gì đó quen thuộc nên lại bật cười, nét đẹp càng khắc họa.
"Nếu như không có người đứng gần và quay mặt lại thì ngoại trừ công dụng dọa người ra, nó chẳng có chút tác dụng nào. Vị này..."
Hắn quay đầu nhìn thi thể dưới đất suy nghĩ một hồi mới nói tiếp:
"Vị tráng sĩ này bị bắn trúng ngay phát đầu tiên nên có thể nói là số mệnhkhông tốt, cho nên ta quyết định đặt tên cho thứ này là Bắn phát trúngmặt".
Hắn ném cái thứ gọi là "Bắn phát trúng mặt" vào trong xe ngựa, nghiêng đầu nhìn hộ vệ bên cạnh:
"Sau này lập bia đồng cho hắn, viết lên đó là chết vì miệng thối"
Lúc này, thành viên Bách Đao minh đã vây kín nơi này, hắn nói nhiều như vậy là không muốn cho đám Âu Bằng biết rõ thực hư về hắn. Với những gì hắnbiểu hiện ở Tô gia tối nay, cộng thêm khí độ ung dung đã tạo thành mộtáp lực tâm lý khá lớn, mọi người không còn cách nào khác là im lặng,chuẩn bị lực lượng liều một trận cuối cùng.
Trong im lặng, có một tiếng cười vang lên:
"Ha ha, vị này có phải là Ninh hiền chất?"
Trình Liệt cầm đao đi tới hỏi chuyện.
"Tại hạ Ninh Lập Hằng, được giang hồ yêu mến đặt cho phỉ hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ (tay dính máu người), vị này là... Trình minh chủ?"
Trong gió đêm, âm thanh truyền đi rất xa, Ninh Nghị chắp tay, đem danh hiệu radọa người. Trình Liệt hơi sững sờ, đám thành viên Bách Đao minh xungquanh rỉ tai thì thầm, ai cũng nghi hoặc vì trước đây tại sao chưa từngnghe qua cái phỉ hiệu này? Đám Âu Bằng, Tưởng Kính cũng ngẩn người,không ngờ tên Ninh Lập Hằng này đã thành danh trong chốn giang hồ từlâu, có lẽ cái thân phận thư sinh của hắn chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Mọi người bắt đầu liên tưởng, có lẽ trước khi thành thân với Tô Đàn Nhi,tên Ninh Nghị này đã là một nhân sĩ giang hồ, thậm chí phải xông phakinh khủng lắm mới có danh tiếng như vậy, người ta gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ chứng tỏ hai tay hắn đã dính không ít máu, sau đó hắn về nhà thànhthân, tự thu mình lại... cho nên hiện giờ hắn mới trấn định và bình tĩnh tới mức này.
Trong sự kinh ngạc, Trình Liệt cũng chắp tay đáp lễ:
"Ha hả, lão phu là Trình Liệt, Ninh hiền chất quả thực nổi danh như tiếngđồn, Tô gia may nhờ có hiền chất bày mưu nghĩ kế, lần này lại thi triểnthủ đoạn nhỏ chặn đứng đường lui của đám ngươi này.... Âu Bằng! Ngươicòn gì để nói?"
Tiếng quát của Trình Liệt văng vẳng, Âu Bằng nắmchặt trường thương chậm rãi đi tới chỗ Ninh Nghị, sau đó lại nhìn thithể dưới đất, nói gằn từng chữ:
"Huynh đệ Mã Lân của ta bị ám khí cổquái của ngươi gây thương tích, ngươi thắng cũng không vẻ vang gì...Huyết Thủ Nhân Đồ, ngươi có dám đánh với ta một trận!"
"Mã Lân... Âu Bằng?"
Ninh Nghị cúi đầu nhìn thi thể dưới đất, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên kỳ quái. Qua một lát, hắn vung chân đá thi thể dưới đất một cái, quảnhiên là đã chết, máu tươi còn chảy lênh láng cơ mà. Ninh Nghị thở dài,nhìn Âu Bằng đang cầm trường thương trong tay nói:
"Ngươi bây giờ... có tư cách gì mà đòi đánh với ta một trận?"
Trên người hắn lúc này vốn đã mang một khí chất khiến người khác tin tưởng,câu này nói ra đúng là rất tuyệt vời, đúng lúc, đúng chỗ, đánh trúng vào điểm yếu tâm lý của con người. Hắn nói xong liền quay đầu đi tới xengựa, kéo cương, quay xe.
"Đối phó với đám tiểu nhân gian tà thì không cần phải nói đạo nghĩa giang hồ... Mọi người cùng lên chém chết chúng đi!"
Nghe hắn nói vậy, mọi người ai cũng thấy tên này cổ quái, người của Bách Đao minh hay người của Âu Bằng ngày nào cũng chém giết sống mái kiếm cơm,tranh giành địa bàn, đâu có ai lãng mạn tới mức đi nói chuyện đạo nghĩagiang hồ. Ngày thường không dùng nhưng không phải họ không hiểu câu nàycó nghĩa là gì, đó là mọi người cùng tiến lên kết thúc trận chiến này,câu nói vừa dứt, khí tức máu tanh đột nhiên ngưng tụ, đại hán cầm cự sạn hét lớn một tiếng như muốn xé rách trời đêm, sau đó là vô số tiếng gầmrú.
"Giết... chém chết chúng đi!"
Trình Liệt đầu tàu gương mẫu lao thẳng vào địch nhân, trường đao kinh thiên như sấm chém xuống,đông đảo người của Bách Đao minh cũng ùa lên, vung đao chém tới.
Xe ngựa đang chạy chếch sang bên trái, Ninh Nghị quay đầu lại thì thấysóng người đang ùa vào tới nhau, ánh đao, máu đỏ, Âu Bằng cầm thương lớn phối hợp cùng đồng bọn cố gắng bảo vệ Tịch Quân Dục ở giữa. Đươngnhiên, đối với Ninh Nghị lúc này, Tịch Quân Dục đã không còn quan trọng, không cần để trong lòng.
Âu Bằng, Mã Lân... đây chẳng phải mấyngười trên Lương Sơn hay sao... Hiện giờ trong lòng hắn chỉ nghĩ tớichuyện này, đúng là thú vị. Mặc dù trong kế hoạch là hắn sẽ xuất hiệnkéo dài thời gian khiến cho họ không phá vây được, nhân mồm miệng củađám người này không sạch sẽ nên hắn mới giương tay một cái. Trải quatrận chiến ở Tô phủ, hắn đã rất có lòng tin với môn nội công tầm trungcủa mình, kiếp trước cũng đã từng cầm đao chém người nên cũng có ítnhiều tự tin tới đây. Nhưng sau khi nghe thấy tên hai người này, hắn cho rằng chiến lược đúng đắn nhất hiện giờ là trốn chiến.
Phải côngnhận một điều là, hắn đang luyện nội công tầm trung, thời gian luyện tập cũng không lâu, cần gì phải tự mình lao đầu vào đánh nhau với mấy thằng nổi tiếng giang hồ này. Quay đầu lại, hắn thấy Âu Bằng đã bất chấp mạng sống chém giết tới mức máu chảy thành sông, tâm trạng của Ninh Nghịtrùng hẳn xuống, không biết Lý Quỳ, Lỗ Trí Thâm thế nào nhỉ, đám võ lâmnhân sĩ nổi danh khác có được như vậy không, có lẽ Thánh công PhươngTịch - người khởi binh chống triều đình cũng tới mức này là cùng. Mộthai năm nay, hắn nghe mọi người đồn thổi Phương Tịch phi thường lợi hại.
Lại nghĩ tới Lục Hồng Đề, hắn cảm thấy phương thức chém giết của nhữngngười này khác hẳn với Lục Hồng Đề, có thể lợi hại hơn chuyện chém giếtngàn năm sau nhưng lại không thảm liệt và kiên cường bất khuất bằng cảnh Lục Hồng Đề ám sát quan binh lúc trước. Âu Bằng xem ra rất lợi hại, đặc biệt là khi bị uy hiếp tới tính mạng, trường thương trong tay múa nhưđiên, người cản giết người, ngay cả Trình Liệt cũng bị hắn bức lui,trông thì như điên đấy nhưng thương pháp có rất nhiều điểm đặc biệt.Hiện giờ Ninh Nghị cũng không cảm nhận được điều gì đặc biệt, chẳng quachỉ cảm thấy so với công phu của Lục Hồng Đề, trận chém giết này chẳngkhác nào trận đánh của mấy kẻ thổ dân.
Cô ấy nói công phu có được là do rèn luyện trong những trận chiến với người Liêu, chưa từng thửvới võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên, không biết đám này có thể đỡ được mấychiêu của cô ta nhỉ, có lẽ đám võ nghệ đứng đầu Lương Sơn như Lâm Xunghoặc đám khởi binh như Phương Tịch mới có thể đánh một trận ngang tay.
Ninh Nghị đứng ở phía xa xa quan chiến, vừa xem vừa nghĩ linh tinh, thỉnhthoảng hắn quay đầu lại, rút ống nhòm nhìn tình hình phía thành GiangNinh.
Dường như có một con rắn lửa đang trườn tới, đại khái quanphủ cũng đã có phản ứng với chuyện chém giết nhau ở đây, Ninh Nghị đánhxe ngựa, bỏ mặc đám hò hét chém giết ở phía sau di chuyển tới chỗ Tô Đàn Nhi và Tô Bá Dung.
Khi quan phủ tới, trận chiến bên này đã cókết quả. Mà kệ nó, hắn chỉ là một nhà khoa học, không tham gia đánh nhau làm gì. Hắn cầm khẩu súng thô sơ - mà có lẽ nói gì một khẩu pháo nhỏmới đúng buồn chán nghĩ ngợi.
Bên kia, trận chém giết vẫn tiếptục, Tô Đàn Nhi đẩy xe lăn dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ di chuyển tớibây này. Dưới bầu trời đêm, Thập Bộ pha giờ như một vòng tròn thái cực,không cách nào chứa đựng được hai nhóm người là hai cực âm dương, haicực mà gặp nhau, bên này sống thì bên kia nhất định phải chết.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 152: Mưa Gió Tạm Lắng

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comCuối tháng 10, nhiệt độ đã giảm, trời cũng sáng chậm hơn. Gà gáy, Tô gia cũng bắt đầu lơ mơ tỉnh ngủ, tiếng động mỗi lúc một nhiều, đêm qua Tôphủ trải qua một trường biến loạn, hôm nay nhất định là một ngày vô cùng bận rộn.
Khi Ninh Nghị tỉnh, hắn thấy những đốm sáng yếu ớt bậpbùng ngoài cửa sổ, Thiền nhi đã quen với cách sinh hoạt của hắn nên đãdậy đun nước trong bếp. Bóng người nàng chiếu hắt ra ngoài cửa, nàng dichuyển rất nhẹ nhàng, nhỏ giọng ư ử hát bài hát nào đó.
Đêm quacó rất nhiều việc ba cô nha hoàn này không được tham gia, nhưng cũng đợi tới rất khuya, khi Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi từ ngoài thành trở về mới đi ngủ. Ninh Nghị được Lục Hồng Đề dạy nội công, rèn luyện bản thân mỗingày mới có lợi, mỗi buổi tối chỉ nên ngủ chừng hai canh giờ (4 tiếng)là đủ, nhưng đối với Tiểu Thiền mà nói, việc ngủ ít dậy sớm này rất ảnhhưởng tới sức khỏe. Thế nhưng nhìn qua, tinh thần của cô bé này cũngkhông tệ lắm, sau một lát nàng ho nhẹ, không biết có phải bị sặc khóihay không nữa.
Ninh Nghị thắp đèn trong phòng mình không được bao lâu thì Tiểu Thiền cũng bưng nước nóng tới, khi cửa mở ra, gió từ bênngoài thổi mạnh vào, ánh đèn lập tức nhảy múa, Tiểu Thiền thấy thế vộivã đóng cửa. Nàng cũng mới ngủ dậy, trên người chỉ mặc bộ quần áo mỏng,tóc mai cũng chưa chải kỹ, trông rất tươi mát động lòng người, đặt chậurửa mặt lên giá, nàng tới giúp Ninh Nghị gập chăn màn.
"Sáng nay gió lớn, trời có chút lạnh, nói không chừng sẽ mưa, cô gia vẫn muốn ra ngoài chạy bộ ư?"
"Ừ, giờ chắc không mưa được đâu."
Nghe tiếng gió thổi qua mái hiên, Ninh Nghị đánh giá Tiểu Thiền một chút,đặt một tay lên trán nàng rồi nhíu mày. Tiểu Thiền nháy mắt, vẻ mặt nghi hoặc:
"Cô gia, làm sao vậy?"
"Muội hình như cảm lạnh thì phải."
Ninh Nghị lấy chiếc áo khoác ngoài ở trên giường chùm lên người Tiểu Thiền,sau đó bắt nàng ngồi xuống, liếc nhìn một cái, quyết định:
"Lát nữa về phòng ngủ đi, trời lạnh, đắp nhiều chăn một chút."
Tiểu Thiền đặt tay lên trán mình khá lâu:
"Đâu, làm gì có, đâu có nóng đâu."
"Muội là bệnh nhân nên làm sao cảm nhận được, tối qua đi ngủ muộn, sáng nay gió lại lớn, trong khi muội mặc rất ít áo."
Hắn đi tới cầm khăn rửa mặt, Tiểu Thiền ở phía sau giải thích:
"Không sao cả đâu, sức khỏe Tiểu Thiền rất tốt..."
Bề ngoài thấy Tiểu Thiền khá mảnh mai trong số ba nha hoàn, nhưng do ngàythường làm nhiều việc, sức khỏe của nàng khá tốt, mà kể cả Tô Đàn Nhicũng không yếu ớt như những tiểu thư khuê các khác. Ninh Nghị không chonàng tranh luận, rửa mặt xong, khi Tiểu Thiền định tới bưng chậu nướcthì hắn cầm tay nàng kéo ra khỏi phòng.
Tiểu Thiền và Ninh Nghịtuy đã khá xác định về mặt tinh thần nhưng chưa tiếp xúc nhiều ở phươngdiện thân thể, nàng sớm coi mình là người của Ninh Nghị nhưng trước khitiểu thư và Ninh Nghị động phòng thì không thể nào xúc tiến chuyện này.Giờ bị Ninh Nghị nắm chặt tay, nàng lập tức đỏ mặt, không dám tiếp tụclên tiếng, cúi đầu theo Ninh Nghị ra ngoài.
Trong nhà lúc này rất yên tĩnh, Quyên nhi và Hạnh nhi bình thường không có trách nhiệm hầu hạ Ninh Nghị, tối qua lại ngủ muộn nên chưa dậy. Khi Ninh Nghị kéo TiểuThiền tới cửa phòng ngủ, nàng nhỏ giọng giải thích:
"Thế nhưng... vẫn còn có chuyện phải làm, dù sao cũng đã dậy rồi, còn phải đun nước... muội không bị bệnh đâu..."
Ninh Nghị cười đẩy cửa, đẩy mạnh Tiểu Thiền vào trong, chỉ vào giường:
"Đi ngủ, không được tranh luận."
Tiểu Thiền khoác áo của Ninh Nghị ngồi xuống giường, bĩu môi:
"Cô gia cũng đâu có ngủ nhiều."
Ninh Nghị bật cười nói:
"Ta là nhất lưu cao thủ mang tuyệt thế võ công, muội chỉ là vô danh tiểu tốt, sao so được với Huyết Thủ Nhân Đồ, nghe lời đi."
Thực ra tuổi hắn cũng không lớn nhưng thỉnh thoảng nói chuyện với Tiểu Thiền thường coi nàng là trẻ con, kiểu như là "Nghe lời đi", "Không đượctranh luận"… Tiểu Thiền vô cùng mất hứng với chuyện này, nàng không muốn cô gia coi mình là trẻ con, nhưng do Ninh Nghị cứ nhắc đi nhắc lại,nàng không tiện cãi lại mà thôi. Lúc này nàng bĩu môi nhìn Ninh Nghị một lát mới cởi giầy, vẫn giữ cái áo khoác của Ninh Nghị chui vào trongchăn, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài.
Ninh Nghị nhìn thiếu nữoán niệm trên giường cười cười, khá lâu sau hắn tiến đến hôn lên tránnàng một cái. Trong nháy mắt, khuôn mặt Tiểu Thiền đỏ bừng, chẳng khácnào sốt cao, ngơ ngác không nói thành lời.
Đợi khi Ninh Nghị thổi tắt đèn ra ngoài, đóng cửa lại, Tiểu Thiền mới đưa tay sờ lên tránmình, sau đó lại sờ hai má. Trong phòng tối thui, im ắng, trời bên ngoài khá lạnh, gió khá to, tiểu nha hoàn kéo chăn, giống như cảm thấy cáibóng của cô gia đang bao phủ lấy mình, vô cùng ấm áp. Trong vui sướng,nàng có cảm giác hình như mình bị cảm thật...
***
Thực rasức khỏe của Tiểu Thiền rất tốt, không bị cảm mạo gì cả, chỉ là mấy ngày nay cô bé rất vất vả, làm rất nhiều việc, hôm nay mọi việc đã xong,Ninh Nghị muốn cho nàng nghỉ ngơi một chút.
Hắn trở về phòng bưng chậu nước đi đổ, sau đó tới nhà bếp tiếp tục bỏ củi vào bếp, bìnhthường sau khi Tiểu Thiền dậy đun nước, Quyên nhi, Hạnh nhi cũng sẽ tớilàm việc này. Trong khi nước sôi, không có việc gì làm, Ninh Nghị ngồinhìn xung quanh, thỉnh thoảng bỏ một vài cành củi, đột nhiên nghe thấytiếng cửa kêu ken két, một bóng người màu trắng bước ra đi tới nơi này.
Trong ánh sáng lờ mờ, hình như người kia là Tô Đàn Nhi, nàng mặc chiếc áo đơn màu trắng, trên hai ống quần còn có hai đóa hoa, giày thêu dưới chânmàu trăng bạc, nàng đang khoác một cái áo choàng khá dài, hai tay co kéo đi tới nhà bếp. Khi xác định người bên trong là Ninh Nghị, nàng khẽcười đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh hắn, vị trí ngồi khá gần bếp, đại khái là trời khá lạnh. Trong ánh lửa, những đường cong trên cơ thể nàng in hằn trong mắt Ninh Nghị.
"Thiền nhi đâu? Lúc nãy hình như muội ấy tới đây đun nước thì phải."
"Muội ấy đêm qua ngủ ít nên ta bảo về phòng ngủ tiếp rồi."
"Nhưng dù thế cũng không tới mức tướng công phải làm những việc này..."
Tô Đàn Nhi tất nhiên rất quan tâm tới đám nha hoàn của mình, nhưng đối với chuyện Ninh Nghị phải nhóm bếp đun nước thì lại coi đây là đại sự. Ninh Nghị cầm một thanh củi ném vào trong bếp, tiếng lửa cháy tí tách.
"Không có gì, mấy hôm nay các muội ấy đều mệt mỏi. Muội cũng thế, sao dậy sớm vậy?"
"Thiếp..."
Tô Đàn Nhi ngồi đó, hơi nhón chân nhìn ánh lửa trong bếp, không trả lời câu hỏi của hắn mà thấp giọng nói:
"Sáng nay tướng công lại ra ngoài chạy bộ à?"
"Ừ, hôm nay trời không mưa."
"Mấy ngày tới... có lẽ không nên đi?"
Tô Đàn Nhi liếc hắn một cái, Ninh Nghị ngẫm lại, sau đó cũng hiểu. Chuyệnđêm qua vốn chưa xong, người của Bách Đao minh tuy đông nhưng không cókỷ luật và chiến thuật như quân đội, đám Âu Bằng có tận gần 20 người,dưới sự liều mạng phá vây, vẫn có chừng bốn năm người giết ra được, ÂuBằng cũng kéo theo Tịch Quân Dục trọng thương chạy thoát.
BáchĐao minh có ảnh hưởng khá lớn ở Giang Ninh, họ tiếp tục truy sát nhưngkết quả chưa biết thế nào. Sau khi quan binh chạy tới, Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Tô Bá Dung và những người còn lại cũng nhanh chóng rời đi.
Tô Đàn Nhi đêm qua cũng đi ngủ muộn, nhưng do trong lòng lo lắng việc này, tối qua lại không kịp nói với Ninh Nghị, hiện giờ lại nghe tiếng độngnên mới ra ngoài căn dặn Ninh Nghị mấy hôm tới không nên ra ngoài. Donàng vội vã ra ngoài nên đầu tóc chưa được chải kỹ, trên người cũng chỉcó chiếc áo ngủ đơn bó khá sát, chỉ là thái độ nói chuyện của nàng vẫnnhư ngày thường. Ninh Nghị cười cười, biểu thị việc này không đáng ngại, không cần lo lắng.
Trên thực tế, cũng có một số người gan lớn,sau khi ăn thiệt thòi là tính chuyện hồi mã thương cắn lén, đánh chongười khác trở tay không kịp. Chỉ là với tình hình tối qua, cộng thêm vô số chuyện quỷ dị chưa hiểu rõ, dù có trốn thoát nhưng cũng đã bị trọngthương, lại phải chịu sự truy sát của Bách Đao minh, nếu mà vẫn tính ratay với hắn vậy thì không phải là lớn mật mà là ngu xuẩn. Từ khi tuluyện võ công, trái tim Ninh Nghị to hơn rất nhiều, lòng tự tin tănglên, trong đầu lúc này không để ý tới nó.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện thêm một lúc, cũng đề cập tới vài việc lặt vặt trong nhà, saukhi nước sôi, Ninh Nghị dập tắt lửa, Tô Đàn Nhi cũng căn dặn vài câu rồi kéo áo về phòng. Đứng phía sau nhìn thì thấy bóng lưng kia khá đơn bạc, nhưng khi nàng quay đầu lại nở nụ cười thì nó rất ấm áp. Rất nhiềuchuyện trong lòng đã được giải quyết, cô gái 19 tuổi lúc này mới đúng là cô gái 19 tuổi.
Sáng sớm vẫn chạy bộ theo lộ trình cũ, hắn không thấy người nào tới quấy rầy mình. Trong cuộc trò chuyện với Nhiếp VânTrúc, hắn có đề cập tới việc các chi nhánh của Trúc ký nên bán rượumạnh, hắn vốn không định đề cập tới chuyện tối qua, nhưng Nguyên Cẩm Nhi như rồng như hổ ở đâu xông ra, bắn liên thanh kể chuyện hắn viết mộtbài từ mới, hắn mới sửng sốt.
Ninh Nghị không đề cập tới việc này nhưng Nhiếp Vân Trúc cũng biết những biến hóa ở Tô gia thời gian gầnđây, do nàng quan tâm nên Nguyên Cẩm Nhi mới tình nguyện làm mật thám,chuyện tối qua truyền đi, Nguyên Cẩm Nhi là một trong những người biếtđầu tiên.
Đêm qua, khi Ninh Nghị rời thành, hai cô gái ở trong phòng bàn tán chuyện này, phục hồi gần như toàn bộ câu chuyện phát sinh.
Nguyên Cẩm Nhi phổi bò nói năng chua ngoa, cũng chưa nói tốt với Ninh Nghị câu nào, phần lớn nguyên nhân là việc Vân Trúc tỷ coi Ninh Nghị là một"người đặc biệt của chính mình", bình thường nàng cũng hay giành VânTrúc tỷ với Ninh Nghị, nhưng đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ, khi đối ngoạisẽ khác. Tâm tình Vân Trúc như thế nào chắc không cần đề cập thêm.
Các nàng không tham dự vào chuyện này, mà bản thân câu chuyện cũng khôngquan hệ gì tới các nàng, nhưng Cẩm nhi nói rất hăng say, Vân Trúc cườitíp nghe ngóng, thỉnh thoảng chen vào một hai câu. Căn nhà này cách Tôphủ hơi xa, ở nơi ven sông này, hai cô gái cảm thấy như chính mình đangthắng trận này, đây là một chuyện đáng chúc mừng. Ninh Nghị vẫn chưabiết chuyện liên quan tới Định Phong Ba, vì vậy Nguyên Cẩm Nhi liền thêm mắm thêm muối kể lại câu chuyện ở Xương Vân các và Nguyệt Hương lâu tối qua, nói tới cả chuyện "Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa, ai sợ!", thỉnhthoảng Vân Trúc cũng tranh thủ bổ sung một vài lời.
Tới cuối cùng, Ninh Nghị chỉ còn cách cười mà buông tay:
"Vậy lại nổi danh rồi."
"Thập Bộ Nhất Toán - Ninh Lập Hằng."
Nguyên Cẩm Nhi phê bình một câu:
"Người này quá âm hiểm giảo hoạt, Vân Trúc tỷ, sau này tỷ đừng để ý tới hắnnữa, bằng không khi bị hắn bán đi rồi vẫn còn ý định giúp hắn kiếmtiền."
Vân Trúc cười nhìn sang Ninh Nghị không trả lời, thực ratrong lòng nàng cũng đã nghĩ mình là người của Ninh Nghị, chằng khác mấy so với việc bán cho hắn cả. Nàng tin vào nhân cách của Ninh Nghị, nếunói Ninh Nghị đem nàng đi bán, nàng tất nhiên sẽ không tin, chuyện nàykhông cần phải suy nghĩ, trong lòng cũng chắc có khúc mắc gì. Thật lâusau nàng nhìn Cảm nhi cười nói:
"Giờ chẳng còn ai nhận ra ta nữa, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, muốn bán thì bán muội đi mới đúng."
Cẩm nhi trở mình liếc mắt:
"Hừ, muội sẽ không để hắn bán đi đâu."
Câu chuyện còn tiếp tục kéo dài thêm một thời gian nữa, lúc hắn về nhà trời đã sáng rõ, khi về tới nhà cũng là thời gian ăn sáng. Mấy tháng qua,khu nhà của họ tương đối quạnh quẽ, nhưng hôm nay trở về hắn được rấtnhiều người chào hỏi, khi tới cửa khu nhà còn thấy rất nhiều nha hoàn,gia đinh tụ tập, trong phòng có tiếng khách nhân trò chuyện, mấy nhahoàn bưng trà ra ra vào vào.
Ninh Nghị đi qua cửa phòng thấy TôĐàn Nhi đã trang điểm xong, đang ngồi nói chuyện với mấy anh em họ,trong đó có cả hai vị thúc thúc bá bá trong tộc. Tô Đàn Nhi đang ngồiquay lưng lại với hắn, cười nói với mọi người, trong nụ cười hiện sự ung dung, ưu nhã, thuộc tính thiếu nữ 19 tuổi đã bị nụ cười này kéo đi mất.
Trước đây khi Tô Đàn Nhi tiếp khách, sự tồn tại của hắn không khiến mọi người nhận ra, nhưng hôm nay chỉ mới xuất hiện ở cửa, đang chuẩn bị rời đithì mọi người trong phòng đã phát hiện, khu nhà lập tức trở nên yêntĩnh, Tô Đàn Nhi quay đầu nhìn thấy Ninh Nghị liền đứng dậy cười nói:
"Tướng công đã về."
Ninh Nghị liền chào hỏi đám anh em họ hàng này, từ khi những người này coitrọng Ninh Nghị, họ mới nhận ra mình chẳng hiểu bao nhiêu tính cách củahắn cho nên cũng không biết nên nói gì mới phải, Ninh Nghị cười nói:
"Mọi người tiếp tục trò chuyện, ta không hiểu những thứ này nên đi bảo Hạnh nhi chuẩn bị bữa sáng."
Sau đó, hắn rời đi như mọi ngày.
Rời khỏi phòng khách về khu phòng ngủ yên tĩnh, lúc chuẩn bị đi tìm Hạnhnhi bảo các nàng chuẩn bị bữa sáng, hắn phát hiện ra Tiểu Thiền đang ư ử hát khúc ca nào đó, nàng nhìn thấy Ninh Nghị, sắc mặt đỏ hồng, sau đóbĩu môi:
"Cô gia, muội không có bệnh."
Sau một lát lại vội vàng bổ sung:
"Muội ngủ vừa mới dậy đấy."
Hiển nhiên là sợ Ninh Nghị lại bắt nàng đi ngủ.
Không lâu sau, hai vợ chồng Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi đã ngồi ăn sáng cùng vớiđám anh em họ hàng, những người này thực ra bình thường đều thân vớiphòng lớn nhưng lại thiếu đi cái tình thân đó, tuy nói là trong nhà nêntrò chuyện để tăng cường tình cảm, nhưng có trò chuyện tự nhiên haykhông phải dựa trên vấn đề làm ăn.
Trong quá trình nói chuyện với Tô Đàn Nhi, mọi người đều chú ý quan sát thái độ của Ninh Nghị, chú ýtới những vấn đề Ninh Nghị trả lời. Những gì họ nói, ám chỉ, trong lòngnghĩ thế nào Ninh Nghị đều hiểu, chẳng qua hắn không để ý tới việc này,trong toàn bộ bữa sáng, ngoại trừ lúc nói ăn nhiều một chút thì hắn đềuvục đầu vào ăn, người xung quanh không nhận ra thái độ của hắn thế nào,có người còn nghĩ có khi Ninh Nghị chẳng thèm để tới những người đangngồi nói chuyện với hắn ở đây?
Trên thực tế, trong lòng Ninh Nghị hiện giờ đang tập trung nghĩ tới việc khi bài Định Phong Ba truyền đisẽ tạo thành cơn sóng như thế nào, thậm chí cả lời bình "Thập Bộ NhấtToán" của mọi người, sáng nay đi dạy phải nhắc nhở cô bé Tiểu Thất mộtcâu mới được, nhưng mà ngẫm lại, hắn thấy mình chơi phụ thân cô bé mộtvố lớn, tâm tình cô bé chắc cũng không dễ chịu, tốt nhất là nên khoanhồng độ lượng, tha thứ và an ủi cô bé một phen.
Đương nhiên, cũng có người nghĩ hắn trầm mặc là không muốn tỏ thái độ, chắc là sau lưngsẽ thương lượng với Tô Đàn Nhi đủ mọi sự tình. Tô Đàn Nhi ngồi đó hiểutính tình Ninh Nghị, trong lòng khá buồn cười.
Nàng biết tínhtình cổ quái của tướng công mình như thế nào, tiếp xúc lâu một thời gian mới có thể hiểu, mà đối với rất nhiều người, chỉ sợ cả đời này cũngkhông thể hiểu được...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 153: Đốt Nhà (Thượng)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMấy ngày tiếp theo, ngoại trừ bên ngoài hơi đồn thổi một chút thì mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường.
Khi hắn về Tô phủ, có nhiều người chào hỏi hơn, nhiều người nhiệt tình hơn, người trong nhà cũng tranh thủ mời ăn, mời chơi, chuyện cần cự tuyệtcũng rất nhiều. Mấy học sinh trong thư viện Dự Sơn vốn đã xin chuyển lớp nay lại muốn trở về, người nhà của những học sinh này kéo tới thư việnquan hệ nọ kia. Chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu, chỉ là tính khí con người, không có gì quá kỳ quái.
Sau khi bài “Định Phong Ba” lantruyền, có một số người nhân cơ hội tường thuật sống động chuyện hai nhà Tô - Ô đại chiến, người tới thư viện Dự Sơn bái phỏng nhiều hơn, cũngtương đương với thời gian bài “Thủy Điệu Ca Đầu” xuất hiện, chỉ là sốngười bái phỏng lúc này có khá nhiều phức tạp.
Ví như thương nhân Bộc Dương Dật của Bộc Dương gia có tìm hắn một lần, mời hắn tới thuyềnhoa ABC gặp mặt, có Khởi Lan cô nương tiếp khách…, tuy rằng Ninh Nghị có cảm tình không tệ với Bộc Dương gia nhưng những chuyện gặp gỡ kiểu nàyhắn vẫn theo thói cũ từ chối.
Với lại Khởi Lan không có mê hoặclớn với hắn, thỉnh thoảng hắn vẫn tới khu nhà ven sông nghe Vân Trúc đàn hát. Trên phương diện này, Khởi Lan đúng là kém hơn Vân Trúc một chút,huống chi Ninh Nghị đã quen với khẩu vị bên này, đôi khi còn có thể được nghe những ca khúc mới, nhạc điệu mới do chính hắn dạy.
Bên đócó Khởi Lan là đệ nhất hoa khôi Giang Ninh nhưng bên này cũng có NguyênCẩm Nhi – một trong tứ đại mỹ nhân, chỉ là cô nàng này không muốn múacho hắn xem, cả ngày chỉ chằm chằm đấu võ mồm, cảm giác cao cao tạithượng của hoa khôi theo đó mất đi, nhưng lại có thêm một phần chânthực.
Qua được mấy ngày, hắn gặp Tần lão, Khang lão một lần, haivị lão nhân mang danh hiệu "Thập Bộ Nhất Toán" ra đùa, nói là hắn bàybinh bố trận rất nhẹ nhàng, có phong độ đại tướng. Khang Hiền vừa cườivừa nói:
"Cái danh 'Thập Bộ Nhất Toán' thì còn tạm được, còn cái phỉhiệu 'Huyết Thủ Nhân Đồ' thì đúng là có chút kỳ quái, lão phu đã dò hỏingười ta mấy ngày, trước đây họ chưa từng bao giờ nghe qua cái danh hiệu này..."
Lực lượng sau lưng Khang Hiền khá lớn, nếu hắn có hứngthú với hành động lần này của Ninh Nghị, việc biết chuyện xảy ra ở ThậpBộ pha cũng là bình thường. Hắn đem những chuyện đêm đó nói lại cho Tầnlão nghe, Tần lão nhíu mày:
"Chuyện kiểu này phải diệt cỏ diệt tậngốc, chọc tới đám người giang hồ này mà vẫn để cho mấy tên chạy thoátthì sợ là sẽ có hậu hoạn, tình hình truy sát hiện giờ thế nào rồi?"
Khang Hiền cười nói:
"Khi biết được việc này tôi đã báo quan phủ, họ cũng đã phái công văn theođường bộ, đường sông thông báo cho mấy châu huyện xung quanh ra roi thúc ngựa điều tra, sáng sớm hôm nay nghe nói đã bắt được một người, kẻ nàyđã bị trọng thương từ trước, khi bắt được là giết luôn."
Tần lão gật đầu:
"Đã toàn lực xuất thủ thì mấy tên này cũng không trốn được vài ngày nữa."
Hai người đều là đại nho đương thời, trước đây chỉ chơi cờ tán gẫu, chủ đềcâu chuyện toàn là giúp người tích thiện. Nhưng lúc này Khang lão mở chủ đề, Tần Tự Nguyên lại hưởng ứng, chẳng có chút bất mãn vì chuyện giếtchóc đâm chém, ngược lại, họ coi đây là một chuyện cần phải suy tínhnghiêm túc.
Khang Hiền đã vận dụng rất nhiều ảnh hưởng của lãotrong mấy ngày gần đây, Ninh Nghị đương nhiên chưa biết chuyện này, bâygiờ nghe xong thì không khỏi lắc đầu cười cười.
Trước kia mọingười thoải mái chơi cờ, thời gian lâu dần nên đại khái hiểu được tácphong của nhau. Bây giờ, hắn thấy rõ hơn một điểm, đó là hai lão nhântrước mặt bình thường làm thơ, nói chuyện đạo đức văn chương, nhưng khicó chuyện cần làm thì đều rất nghiêm túc.
Trên thực tế, mọi người nói tới chuyện này cũng chỉ xoay quanh câu chuyện Ninh Nghị xuất hiện,thi triển thủ đoạn đẩy lùi gần 20 tên sắp chạy thoát về lại vòng vây.Còn về chuyện đám thương nhân động thủ, bang phái sống mái với nhau chết bao nhiêu người, Tần lão và Khang lão không quá quan tâm. Dù sao trướcđây Tô Bá Dung bị đâm, giờ họ trả thù cũng là chuyện phải làm. Nếu muốnnhắc nhở, Khang Hiền đại khái sẽ nói Ninh Nghị là người làm đại sự,không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn,mất mạng vì mấy tên tiểu mao tặc (trộm cắp vặt) thì tổn thất cho quốcgia thiên hạ.
"Thiên Lý kính do cậu phát minh đã được đưa đếnĐông kinh, chúng tôi cũng đang gia tăng nghiên cứu chế tác, hiện nay đãxong được mấy cái, nếu dùng cho quân trận thì có tác dụng cực lớn."
Khang lão và Tần lão vừa hạ cờ, lắc đầu đã vứt thẳng chuyện Thập Bộ pha lên mây xanh, bắt đầu nói tới những chuyện quan trọng.
"Chỉ là cậu khiêm tốn quá, muốn thỉnh công cho cậu rất khó, cố gắng làm thìngười khác sẽ tức giận... Trong nhà của ta có một đám thợ, nếu cậu cóhứng thú ta sẽ bảo họ tới bái cậu làm thầy, cậu dạy họ những chuyện phải làm để trở thành thợ giỏi. Gần đây nghe Tiểu Bội và Quân Võ nói, cậuđang nghiên cứu những thứ có liên quan tới thuốc nổ. Thành thật mà nói,không phải quân đội không nghiên cứu vấn đề này, tôi cũng biết cậu cócách nghĩ riêng, nhưng nguy hiểm quá lớn. Đột Hỏa thương gì đó, mặc dùcậu đã dùng sắt chế ra, nhưng nó cũng có thể tự nổ làm tổn thương chínhbản thân mình, vấn đề này quân đội cũng thử nghiên cứu rồi. Sao cậukhông nghĩ tới chuyện giao lại ý tưởng của mình cho người khác tiếp tụcthử nghiệm?"
Hiện nay, quân đội triều Vũ đang nghiên cứu cáchdùng thuốc nổ làm vũ khí, có khá nhiều bản vẽ thiết kế rồi nhưng khôngcách nào thành công xuất sắc. Khang Hiền tất nhiên có vài phần tôn trọng Ninh Nghị, không muốn hắn vì nghiên cứu thứ này mà bị thương. Chỉ cầnhắn tiện tay làm Thiên Lý kính cũng đã có giá trị lớn đến kinh người,huống chi hắn còn năng lực tính toán và bày bố. Lão có ý định vì nước cử tài, nhưng tên Ninh Nghị này lại có cách nghĩ riêng, những suy nghĩ này lão và Tần Tự Nguyên đều hiểu rõ nên tạm thời cứ để hắn tự do.
Nhiệt tình của Ninh Nghị với Đột Hỏa thương cũng tạm thời dừng ở đây, nguyênnhân chủ yếu là bởi vì hạn chế ở mặt kỹ thuật, đây chưa phải là lúc phát triển loại hình vũ khí này. Mà dù súng ống có phát triển thêm một thờigian nữa cũng tạm thời không bằng cường nỏ. Tiếp theo nên làm gì hắn vẫn chưa nghĩ ra, cũng không còn cách nào khác là phải lắc đầu cự tuyệt ýtốt của Khang Hiền. Nếu hắn đồng ý thì sẽ thêm một tầng trói buộc lênngười.
"Còn bao lâu nữa thì chiến tranh xảy ra?"
Khi Ninh Nghị hỏi việc này, Khang Hiền cười lắc đầu:
"Vẫn chưa biết rõ, ngươi ta bảo Kinh quốc công chủ trì việc này đã mấy năm,ngày thường tôi cũng không hỏi nhiều, nhưng nhìn thế cục thì cũng sắprồi. Hiện giờ mới bắt đầu vào đông, thời tiết ở Liêu Đông rất lạnh. Nếucó thể đàm phán, đầu xuân phát binh... À, Tần công nghĩ như thế nào?"
Tần lão ngẫm lại, gật đầu:
"Tên Đồng Quán này tuy là... Khụ, tuy là hoạn quan, nhưng làm việc cũng không tệ lắm, chẳng qua hiện giờ tôi hơi sợ..."
"Sợ cái gì?"
Tần lão giơ quân cờ một lúc lâu mới đặt xuống, thở dài:
"Sợ hơi gấp."
Khang Hiền không ở trong quan trường, nhưng trước đây Tần lão lại là ngườiquyền cao chức trọng, Kinh quốc công Đồng Quán hiện giờ tuy rằng oaiphong nhưng cũng không bằng lão lúc trước. Chỉ là bình thường Tần lãokhông nhắc tới chuyện này, giờ chỉ nói vài câu đẩy trọng tâm câu chuyệnsang hướng khác, Ninh Nghị đại khái nhận ra, trong lòng ông lão này cótâm sự nên không muốn nói quá nhiều.
Thời gian cùng Khang lão,Tần lão chơi cờ, chuyện chính trị không được nhắc tới nhiều lắm, tuyệtđại đa số thời gian đều bàn về vấn đề học thuật hoặc những việc vặt xảyra trong thành Giang Ninh, nhiều khi bông đùa vài câu.
Thời giancứ thế trôi qua, cuối tháng 10, quan hệ của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi càng lúc càng hòa thuận, trời lạnh dần, buổi tối mọi người tập trung trongphòng khách nói chuyện phiếm, chơi cờ kể chuyện xưa, ấm áp vô cùng. TôĐàn Nhi vẫn bận như cũ nhưng những chuyện cần nàng quan tâm, coi trọngcơ bản đã được giải quyết hết.
Nếu nói với phạm vi Tô gia thì đây đúng là thời gian vô cùng bận rộn, trước kia việc tính toán công trạng, chia hoa hồng, đại để đều rơi vào cuối tháng 11, đầu tháng 12. Nhưngnăm nay do các vị quản sự ở các nơi tập trung về trước một tháng, việctổng kết cuối năm cũng lục tục kéo về. Cũng bởi vì thân nhân bạn bè gặpmặt nên ngày nào Tô gia cũng vô cùng náo nhiệt, ban ngày trà lâu tửuquán, buổi tối thanh lâu sở quán. Cũng trong những ngày cuối tháng 10nay, danh tiếng Tô gia vang dội như mặt trời giữa trưa trong thươnggiới.
Cũng do phải quan hệ nên Tô Đàn Nhi không có thời gianrảnh, sau khi họp họ, biểu tỷ Tô Đan Hồng thường xuyên tới ngủ cùngnàng, thời gian ở cùng với Ninh Nghị cũng không nhiều, nhưng mà quan hệvợ chồng của họ gần như đã đi vào thực chất. Tô Đàn Nhi có chủ kiến củamình nên việc kinh doanh Ninh Nghị không cần quan tâm nhiều lắm. Chỉ làchiều ngày mồng 5 tháng 11, khi hắn về đến nhà, hắn thấy Tô Đàn Nhi đang làm một chuyện kỳ quái.
Tuy rằng trời đã trở lạnh nhưng chiềuhôm đó khá ấm áp, Ninh Nghị về nhà sớm, trong nhà vẫn rất yên ắng. Hắnvốn tưởng rằng trong nhà không có ai nhưng khi đi về phòng mới phát hiện Tô Đàn Nhi ngồi ở trong lương đình đang nhìn căn nhà hắn ở, trầm tư suy nghĩ việc gì đó.
Theo lý thuyết, họp họ đã xong, công việc ổnđịnh, nàng không có chuyện gì mà phải nhíu mày khổ não thế này, NinhNghị nhìn nàng rất lâu, có chút nghi hoặc, nhưng có lẽ do Tô Đàn Nhi suy nghĩ quá mức nhập thần, sắc mặt biến hóa liên tục nên không chú ý tớihắn. Sau một lát, thấy nàng mấp máy môi dường như hạ quyết định, đứnglên, lại nhìn một lúc vào căn nhà của hắn rồi mới xoay người đi tới bếp.
Nét mặt lúc hạ quyết định của nàng có vài phần trẻ con, là đặc trưng củathiếu nữ tuổi 19, có điều không biết nàng quyết định điều gì mà khó khăn tới như vậy. Ninh Nghị nhún vai, đi về phòng, mới đóng cửa không lâu đã thấy Tô Đàn Nhi đi từ trong bếp ra, đại khái là nhớ ra điều gì đó nênbước nhanh tới cổng nhà, nhìn ra ngoài mấy lần, xác định không có ai,nàng mới trở lại bếp ôm một bó củi khô tới.
Bình thường Tô ĐànNhi rất chú ý hình tượng, khi ra ngoài quản lý việc chuyển hàng nàng cóthể giúp một vài việc, nhưng khi ở trong nhà nàng tuyệt đối giữ gìn hình tượng tiểu thư khuê các, việc nhóm lửa, lấy củi sẽ không làm. Nhưng lần này thấy nàng hành động có vẻ thần bí, Ninh Nghị len lén từ trong phòng nhìn ra ngoài, thấy Tô Đàn Nhi xách bó củi đi thẳng tới căn nhà củahắn.
Ninh Nghị đóng cửa lại, lén lút rời khỏi phòng, chỉ thấy sau khi Tô Đàn Nhi đem củi tới liền đổ vào đó ít dầu, tất cả đặt ở cạnh cửa sổ căn nhà hắn đang ở, có lẽ nàng đang cân nhắc xem đốt thế nào cháynhanh nhất.
Ninh Nghị há hốc mồm, cô gái này suy nghĩ nửa ngàymới quyết định, hóa ra là chuẩn bị mưu sát thân phu? Định tàn nhẫn đốtchết mình như vậy sao?
Không lâu sau, hắn mới phát hiện, chuyện không phải như hắn nghĩ...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 154: Đốt Nhà (Hạ)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTô Đàn Nhi gần đây có chút phiền não.
Đây là vấn đề riêng tư, đối với nàng mà nói, phiền não lần này là một loại tình cảm khá xa lạ. Saukhi đại sự trong nhà đã ổn định, mấy hôm nay nàng cứ nhớ tới chuyện nàylại đỏ mặt, cái gì cần hỏi đã hỏi biểu tỷ Đan Hồng rồi, nhưng ở tronglòng mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm tình xấu hổ, cố gắng suy nghĩ vấnđề này.
Trước kia, nếu như mình không bỏ đi có phải là tốt rồi không...
Hiện giờ nàng rất hối hận về chuyện này. Trong cuộc đời con người có rấtnhiều việc không cách nào tính toán, dự liệu được kết quả và hướng pháttriển, bởi vậy sự hối hận thực sự là một loại tâm tình tương đối vôdụng, với lại nó không giống như kinh doanh, có đau khổ suy nghĩ thìnhiều lắm cũng chỉ tự nhếch miệng cười, cười mình kỳ quái và ấu trĩ.
Dù sao thì tiến cũng chết mà lùi cũng chết, chỉ còn cách tự trách mìnhtrước kia sao lại như thế. Khi đó nếu như cứ nhắm mắt đưa thân, nhẫnnhục chịu đựng một phen thì bây giờ làm gì phải khổ não, phiền muộn tớithế này.
Động phòng... dù sao cũng cần phải tự nhiên. Thế nhưngdạo này do bận công việc trong nhà, khi có kết quả thì vẫn có rất nhiềuviệc phải làm, chắc là tướng công cho rằng mấy hôm nay mình bận việc,trong khi người lại là chính nhân quân tử, sẽ không nhân cơ hội đẩy mình xuống giường, mà thực ra nàng cũng không quan tâm chuyện lễ nghĩa trong việc đẩy mình xuống giường nhiều lắm...
Hiện giờ, nàng không thể không suy nghĩ và lên kế hoạch về chuyện này, chuyện vợ chồng… khôngnên kéo dài quá mùa đông năm nay. Nhưng nghĩ tới “chuyện vợ chồng”, nàng lại phải thừa nhận, tình thế phát triển tới ngày hôm nay chính là donàng tạo ra. Trước kia, nàng đã từng nghĩ, có một gia đình, có một tướng công, nàng sẽ làm tròn bổn phận một cách dễ dàng… tới bây giờ nghĩ lại, nàng mới thấy mình chưa làm tròn được trách nhiệm của một người vợ.
Nhưng mà nàng không phải cô gái cứ cả ngày chìm trong hối hận, rèn luyệntrong thương trường mấy năm, khí phách đã có. Sau khi đau đầu suy nghĩmấy ngày, đầu tiên là lo lắng, sau đó coi là chuyện tự bản thân phảigiải quyết. Đương nhiên, chuyện này không thể nói với tướng công được,kiểu gì cũng phải giữ lại chút sĩ diện, nhưng do quá quan tâm tới NinhNghị nên việc này trở thành một tảng đá trong lòng.
Để giải quyết vấn đề... đúng là có chút phiền phức, thế nhưng nó cũng chưa phải việccó thể làm khó cô gái mạnh mẽ này. Sáng hôm nay nàng bỗng nhiên nghĩ ramột cách, cách nghĩ này nếu là người bình thường sẽ cảm thấy không đúng, không ổn, nhưng đối với Tô Đàn Nhi mà nói, nó chẳng khác gì một chuyệncần phải áp dụng tính quyết đoán thương trường. Buổi trưa, khi trở vềnhà, nàng bố trí Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đi ra ngoài lo liệu công việc, đồng thời điều động mấy gia đinh hộ viện ở xung quanh, đảm bảotrong một thời gian nhất định họ không thể kéo tới. Khi tất cả chuẩn bịxong, nàng khẽ cắn môi bắt đầu hành động.
Sau khi xem xét kỹlưỡng căn nhà bên kia, nàng tới phòng chứa củi ôm đống củi đi tới.Chuyện cần làm tình tương đối nhiều, lửa phải cháy thật mạnh, địa điểmđốt phải chọn thật tốt, có nên làm thành chuyện ngoài ý muốn không.Nhưng mà nàng lại nghĩ, cháy nhà là chuyện thường hay xảy ra nên lắcđầu: mặc kệ nó, nhà của mình, mình thích thì đốt, chỉ cần mình khôngđiều tra thì ai dám nói gì?
Buổi chiều yên tĩnh, thiếu nữ cầmquyền phòng lớn Tô gia khẩn trương, cẩn thận, lén lút làm việc, sau đónàng lại nhớ ra một chuyện nên chạy vào phòng tướng công, không biết dựđịnh làm cái gì.
Ngoài cửa phòng, Ninh Nghị nghi ngờ đục thủngmột lỗ, chỉ thấy ở trong phòng, cô gái kia mở tủ ôm những thứ đồ mà hắnhay dùng ra ngoài phân định.
"Bút, mực, giấy, nghiên mực, y phục, cái này là... những bài thơ tướng công viết à?"
"Cây quạt... chắc là huynh ấy vẫn cần..."
"Bộ y phục này... thôi, đốt..."
"Viết cái gì thế này..."
"Tranh...hay bản vẽ..."
"Là một cuốn tiểu thuyết... Ách, cái này có đốt hay không?"
Nàng vừa kiểm duyệt vừa phân định xem thứ nào cần dùng, xác định được rồithì cầm ném ra ngoài cửa sổ phía sau nhà. Nói chung là quần áo cũ, giá,bút thì quyết định đốt hết. Nàng tìm được cái nghiên mực mà Ninh Nghịvẫn thường dùng nhưng lại không biết nó có tác dụng gì bèn đổ nước tràvào rồi cầm bút chấm chấm vài cái. Đống tiểu thuyết nàng đã di chuyển nó sang phía cửa sổ, nhưng sau khi xem qua một lượt bèn đem hết trở lại,đặt lên bàn. Ninh Nghị thấy mà có chút tiếc hận, có mấy cuốn trong đóhắn còn chưa xem xong.
Đại khái là nhìn kỹ hết mọi thứ, lại cẩnthận kiểm tra lại một lần nữa, nàng lau mồ hôi trên trán, gật đầu. Lúcnàng rời khỏi phòng, Ninh Nghị đã nhanh chân chạy mất, hứng thú đi tớimột góc tường, kiễng chân lên mấy hòn gạch nhìn vào trong.
Mộtlát sau, Tô Đàn Nhi ho khù khụ, hai tay cầm một bó đuốc đi tới, bó đuốckia khá lớn nên khói tương đối nhiều, Tô Đàn Nhi cầm đuốc giơ phía trước nên bị khói bay thẳng vào mặt, vừa đi vừa phe phẩy, híp mắt, ho cũng là điều đương nhiên.
Ninh Nghị ốp tay lên trán cười.
Tô ĐànNhi hành sự quả quyết, không suy nghĩ nhiều liền châm lửa, cau mày, rấtchăm chú nhìn ngọn lửa cháy bùng lên. Căn nhà Ninh Nghị ở đa phần đượcxây dựng từ gỗ, giờ bị đốt nên việc cháy là điều đương nhiên. Tô Đàn Nhi ném bó đuốc vào đống lửa, vỗ vỗ tay. Ninh Nghị thích thần thái khi nàng phủi tay như vậy, trông rất sảng khoái tự nhiên, do mượn lực vào tườngquá nhiều nên có một viên ngói rơi xuống, Ninh Nghị vội vàng đưa tay rađỡ, sau một khắc, hắn giật mình ngẩn người.
Lúc nhìn sang phía Tô Đàn Nhi, hắn phát hiện nàng cũng đang nhìn sang bên này, khuôn mặt trái xoan, ánh mắt ngạc nhiên, mân mê môi, một cô gái ung dung trong mọiviệc giờ lại tỏ ra lo lắng.
Ninh Nghị thò đầu nhìn nàng trong nửa giây, động tác đầu tiên mà hắn kịp phản ứng là rụt đầu lại, cười khùngkhục trong miệng, điều quan trọng nhất lúc này là rời đi, nhưng độtnhiên viên gạch dưới chân bị nghiêng khiến cho chân hắn bị trượt, thiếuchút nữa thì ngã trẹo chân, đành phải bấm bụng vừa cười vừa di chuyển.
***
Ninh Nghị ở con đường dẫn tới khu nhà mình canh giữ một chút, thỉnh thoảngthò đầu ra nhìn cảnh tượng lửa cháy nhà, đồng thời xác định tạm thờikhông có ai tới đây nên cứ để nó cháy thêm một chút nữa. Tô Đàn Nhi cũng không đuổi theo ra ngoài, lúc này rất khó để đoán được tâm tình củanàng, đương nhiên, nếu giờ mà gặp nàng hắn nhất định sẽ ôm bụng cười to, không phải hắn biết trước thì kiểu gì cũng có tới 80% là sẽ xảy ra thảm kịch "mưu sát thân phu".
Đàn ông thông minh là phải biết thờiđiểm nào nên hài ước, thời điểm nào nghiêm túc, lúc nào phải tỏ ra ngỡngàng, lúc nào phải đau khổ… nhưng mà tóm lại rất buồn cười... Ha ha haha...
Tuy trong lòng buồn cười vô cùng nhưng trên mặt hắn lạikhông tỏ quá nhiều thái độ, khi nhìn thấy hai gã gia đinh đang di chuyển tới bên này, hắn nghiêm túc ngăn cản:
"Này, các ngươi đi đâu?"
"A, cô gia, chúng tôi vừa đi tặng đồ về xong, giờ về phục mệnh với Chu quản sự."
"Đã xong rồi à?"
"Dạ."
"Ông ta ra ngoài một lúc rồi, hai người tạm thời không cần phải đi báo vớiChu quản sự, mau đến cửa hông chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, sau đócùng ta đi làm chút việc... Nhưng mà, nếu như nửa canh giờ sau ta khôngđến thì chứng tỏ đã có việc, lúc đó các ngươi có thể đi báo với Chu quản sự."
Hiện giờ trong Tô gia không ai dám tỏ thái độ với những gìNinh Nghị, hắn nói xong là hai gã gia đinh đã gật đầu, vội vã xoay người rời đi. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, trong lòng còn đang đoán là lửa đã cháy lớn thì đúng vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng kêu của vợ mình.
"Người đâu, mau lấy nước, mau lấy nước! Người đâu..."
Nhưng tiếng kêu của nàng khá trấn định.
***
Lửa cháy, hai gã gia đinh vội vã chạy vào trong, lửa lúc này còn chưa baophủ toàn bộ căn nhà nhưng khói đã mù mịt. Ở giữa sân, Tô Đàn Nhi caumày:
"Đi lấy nước, mau nghĩ cách cứu hỏa!"
"Dạ, thùng, vại nước... Vại nước ở đâu, nhị tiểu thư..."
"Ngươi kêu gì đó, mau đi lấy nước!"
Hai gã gia đinh trong lúc nhất thời có chút bối rối, nhưng biết nhị tiểuthư của phòng lớn là người làm đại sự nên không dám nói nhiều. Hai người thấy nàng bình tĩnh dặn tiếp:
"Chờ một chút, chờ một chút, ở phòngbếp không có nước... Các ngươi mau đi gọi người, đồng thời di chuyển đồđạc trong phòng, đừng để bị lửa cháy lan vào người! Nhanh lên một chút."
Vừa dứt lời thì lại có một gã gia đinh chạy tới, Tô Đàn Nhi nói:
"Nhanh lên một chút, ngươi cũng đi..."
Còn chưa nói xong thì Ninh Nghị đã xuất hiện ở cổng. Lúc này nàng không cócách nào chú ý tới thái độ của tướng công mình, khuôn mặt lập tức đỏbừng, trừng mắt ngẩn người, sau đó nhìn tên kia gia đinh nói:
"Ngươi cũng đi hỗ trợ!"
Xoay người nhìn căn nhà của Ninh Nghị đang mịt mù khói, bộ ngực sữa phập phồng, trái tim trong lòng đập thình thịch.
Ninh Nghị chạy tới:
"Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra! Tại sao lại cháy!"
Trên mặt hắn rất kinh ngạc, vô cùng gấp gáp. Nghe thấy hắn kêu như vậy, TôĐàn Nhi cũng hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy NinhNghị thở hổn hển, cau mày:
"Sao vậy, sao lại cháy rồi..."
Ninh Nghị nói xong thì liếc nhìn nàng một cái, khuôn mặt Tô Đàn Nhi lại đỏ, nghiêng đầu đi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh:
"Thiếp, thiếp cũng không biết, đột nhiên nó bốc cháy, có thể là... lúc nãykhông có ai ở nhà, thiếp đi đun nước nóng, sau đó... không dập lửa kỹ... thiếp vừa đi nghỉ..."
"À."
Ninh Nghị gật đầu, trầm mặc:
"... Mùa đông, khí trời khô ráo, cháy... cháy nhà cũng là chuyện hay xảy ra."
Đang tìm lời để nói tiếp thì một gã gia đinh đã mang theo thùng nước vọt ra, đồng thời nói với một gã gia đinh khác:
"A Sơn, ở đây chỉ có hai thùng nước! Phải tới các khu khác lấy..."
Hắn vừa nói chuyện vừa định lao vào trong phòng, Ninh Nghị chạy tới:
"Ngươi làm gì vậy?"
"Cứu, cứu hoả mà..."
"Hai thùng nước không dập được lửa, trước tiên khuân đồ, khuân đồ! Tìm mộtcái chăn, sau đó nhúng nước, phủ lên trên đầu, như vậy sẽ không bị lửađốt..."
"A..."
Gia đinh kia gật đầu một cái, ào một tiếng dội thẳng thùng nước lên đầu rồi trực tiếp vọt vào trong.
Lửa cháy bừng bừng, khói tỏa mịt mù, gia đinh, nha hoàn chạy tới mỗi lúcmột nhiều, tranh thủ thời gian khuân đồ từ bên trong ra. Tô Đàn Nhi vàNinh Nghị đứng ở giữa sân, thái độ của thiếu nữ rất nghiêm túc, cau mày, chỉ là không dám nhìn Ninh Nghị. Giọng nói của hai người thỉnh thoảngvang lên trong sự hỗn loạn.
"Mau đem cái bàn này ra trước... Khụ khụ..."
"Đầu giường, đầu giường có một cái hộp..."
"Không cần vác bàn Bát Tiên ra làm gì!"
"Sách kìa, sách kìa, mấy cái thẻ tre kia nữa, đúng rồi..."
"Mấy thứ này cứ để sang mái hiên bên kia..."
"Mà phòng của Tiểu Thiền cũng được! Đúng... Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, cẩn thận bị lửa cháy lan vào người..."
"Vết bỏng này sẽ được chi 10 lượng bạc tiền thuốc..."
"Tất cả đều được thưởng..."
Trong bận rộn, Ninh Nghị vừa nói chuyện, vừa chi đạo gia đinh, nha hoàn làmviệc, Tô Đàn Nhi chỉ trỏ bảo họ khuân mấy thứ vác ra được sang bên kiaxong thì lại chỉ đạo cứu hoả, một số người đi múc nước cũng lục tục chạy tới, chỉ chốc lát sau, Tiểu Thiền và mọi người cũng chạy về hỏi "Làmsao vậy, sao lại bốc cháy", một gã quản sự đại khái không nhìn thấy TôĐàn Nhi đứng ngoài và Ninh Nghị đang tham cứu hỏa nên quát:
"Tại sao lại cháy, tại sao lại cháy! Có phải có người đốt hay không..."
Những thứ này khiến cho buổi chiều càng thêm náo nhiệt.
"Chuyện này... Hiện giờ đang là mùa đông, khí trời khô ráo, có cháy cũng bình thường mà thôi..."
Ninh Nghị hắt một thùng nước vào lửa, đi qua vỗ vỗ vai vị quản sự kia nói:
"Hiện giờ tất cả mọi người đang rất bận, đừng luôn hỏi vì sao, nói ít, làmviệc nhiều hơn, mà không cần hỏi cũng được, đây thùng đây, mau đi cứuhỏa đi."
Ở ngoài cổng, Thiền nhi cầm theo một cái chậu rửa mặt dẫn theo mấy nha hoàn chạy vào, Tô Đàn Nhi hô:
"Tiểu Thiền, muội đừng tới, cẩn thận bị lửa bén vào người đấy."
Tiểu Thiền quay đầu nói:
"Không sao đâu."
Rào một tiếng, nước bay ra ngoài, chậu rửa mặt lăn lông lốc, có tiếng kêu, mọi việc tiếp tục hỗn loạn...
***
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, nạn ngập úng lại tràn về, hơi nước mù mịt,khi tia sáng mặt trời chuyển sang màu vàng, phần lớn căn nhà đã bị cháysụp, xác định không ai có thể ở được.
Trong khu nhà bây giờ trông khá linh tinh, bàn ghế, tủ đồ và đủ thứ thượng vàng hạ cám. Đám cháy đã được mọi người giải quyết, một số người cũng chạy tới hỏi thăm, trongđó có cả Tô Dũ và Tô Bá Dung, những người có địa vị thi nhau bàn tán,người không có địa vị không dám bàn loạn, một số gia đinh đang khuân,chuyển những thứ của Ninh Nghị vào phòng. Tiểu Thiền, Quyên nhi và Hạnhnhi kiểm kê số tài sản khuân ra ngoài được.
Có một số thứ vốn dĩ thuộc về nơi này, nhưng có một thứ của Ninh Nghị thì không biết giải quyết cách nào.
Lúc nãy, khi có quản sự tới xin chỉ thị của Tô Đàn Nhi, nàng đang nói chuyện với một người chú trong họ, tiện tay chỉ:
"Cứ đặt lên bàn trong phòng đi."
Quản sự liền theo đó mà làm.
Những thứ này vốn thuộc về Ninh Nghị, mà hướng nàng chỉ chính là phòng ngủcủa mình, lúc này chẳng qua chỉ là thuận miệng trả lời cho nên không cóbao nhiêu người để ý.
Nàng rất bận rộn, hơn nữa, chẳng ai đi suy nghĩ ý nghĩa câu nói trong lúc này.
Trời chiếu tối dần, đèn đuốc sáng trưng, sắp tới giờ cơm, gia đinh được lệnh ngừng dọn dẹp. Trong khu nhà, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Ninh Nghị hiện giờ chẳng còn thứ gì của riêng mình, ngay cả chiếc ghế cuốicùng cũng bị kéo xuống nhà ăn, có một số người nhạy cảm nhận ra, đại đasố đồ Ninh Nghị thường dùng đều đã được đưa vào trong phòng Tô Đàn Nhi,khiến cho gian phòng trở nên chật chội và hơi bừa bộn.
Chẳng aihiểu vì sao lại như vậy, lúc nãy Tô Đàn Nhi phải lo tiếp đón họ hàng,cũng không chỉ huy đưa đồ vật tới chỗ này chỗ kia, Ninh Nghị thì cònđang bận giải quyết hậu quả đám cháy, chẳng ai biết người nào ra lệnh,mà lúc này muốn tìm người ra lệnh cũng không được.
Tô Đàn Nhinhìn phòng mình, dường như có chút đau đầu nhưng không nói gì, Ninh Nghị cũng đi xem, đại khái cũng rất đau đầu, tối nay không biết ngủ ở đâu,Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi cũng đi xem nhưng không biết giải quyếtthế nào cả.
Bầu không khí chẳng hiểu vì sao trở nên cổ quái.
Có lẽ tối nay là một buổi tối có nhiều sự xấu hổ, đương nhiên cũng là một buổi tối thú vị...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 155: Động Phòng

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐêm xuống, đám gia đinh lần lượt rời đi, sau khi giải quyết xong hậu quả của đám cháy thì đống đuốc sáng rực dần được tắt hết. Nguyên khu nhà hai dãy nay chỉ còn lại một, ánh đèn sáng trưng, thậm chí còn ấm áp hơn xưa.
Sau khi ăn cơm tối, khoảng giờ Hợi (9h-11h đêm), đám thân thích lục tục kéo tới hỏi thăm, hỏi tình hình vụ cháy thế nào, đám nha hoàn và người hầu cũng được mang theo, tuy rằng họ không có tư cách vào trong phòng nhưng cũng khiến cho bên ngoài vô cùng náo nhiệt.
Ban ngày mọi người tập trung tới bận rộn giải quyết hậu quả đám cháy, một số người cảm thấy tiếc nuối, nhưng tới buổi tối, khi biết hỏa hoạn không làm ai bị thương, trong lòng lập tức cảm thấy may mắn, hỏa hoạn trở thành nguyên nhân để mọi người tập trung nói chuyện, thậm chí bầu không khí còn dần chuyển sang phấn khởi. Trong phòng, mọi người còn đang khuyên Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi nên đổi sang một khu nhà khác.
Cũng đúng, căn nhà của Ninh Nghị chẳng tốn bao nhiêu tiền của Tô gia, cháy cũng cháy rồi, nếu không làm ai bị thương thì chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Chủ nhân còn không để ý thì mọi người đâu cần vì chuyện này mà hao tổn tâm tư, đa phần người tới chơi chỉ hỏi thăm, thậm chí trong phòng còn coi đây là một buổi hội tụ.
Trên thực tế, sở dĩ Tô Đàn Nhi chọn khu nhà này là vì đây là nơi nàng thích nhất hồi còn là thiếu nữ. Theo lý thuyết, hiện giờ nàng đã quản lý công việc của phòng lớn, lại thêm thâu tóm khá nhiều mảng kinh doanh của Ô gia, nhân thủ, đầu mối công việc sắp sửa chiếm một nửa Tô gia, ở khu nhà này đúng là không hợp lý cho lắm.
Khu nhà này do người trong nhà tự thiết kế, sống ở đây cũng chẳng có gì khó chịu, chẳng qua phòng khách không đủ lớn mà thôi. Mọi người cũng hiểu Tô Đàn Nhi muốn nhân dịp này chọn một nơi khác nên thi nhau đề cập tới cách nhìn của mình về vấn đề này.
Nhưng tình hình thực tế thế nào lại chỉ có mấy người biết.
Tô Đàn Nhi trò chuyện rất vui vẻ với anh em họ hàng của mình, tiếng cười tuy trong trẻo nhưng lại có chút không yên lòng, ứng đối chỉ theo khuôn mẫu, đương nhiên, không có nhiều người nhận ra điều này.
Ninh Nghị không giống ngày thường, thấy họ hàng tới, hắn thể hiện đủ những lễ nghi phải có, cùng Tô Đàn Nhi chiêu đãi họ, thậm chí còn ngồi trong phòng khách nói chuyện trời ơi đất hỡi, nghiễm nhiên coi như chẳng có chuyện gì phát sinh, đôi khi còn lấy giấy bút vẽ vẽ viết viết gì đó.
Bởi có nhiều người tới chơi nên Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi liên tục ra ra vào vào, lúc thì trái cây, lúc thì dâng trà, vừa chào hỏi những người tới, vừa phụ trách bố trí nha hoàn và người hầu đi theo. Bình thường ở nhà, các nàng cũng làm việc chẳng khác nào một quản sự, lúc này chỉ là cưỡi ngựa đường quen, làm việc rất thành thạo, rõ ràng.
Thoạt nhìn, tất cả mọi chuyện đều như thường, không có vấn đề gì cả.
Dường như cuối năm ngoài, khi trời trở lạnh, mọi người tập trung ở phòng khách nói chuyện. Tô Đàn Nhi khi thì xem sổ sách, khi thì cùng đám nha hoàn đan len, nghe Ninh Nghị kể chuyện xưa, mọi người cùng chơi cờ, nói chuyện phiếm, khi có khách tới, ba cô nha hoàn liền dâng trà chiêu đãi. Hôm nay, tất cả mọi việc đều diễn ra bình thường như vậy, nhưng có một điều khác là hôm nay có một đám cháy.
Cũng do tất cả đều như bình thường nên mọi người mới cảm thấy có gì đó không đúng, người ngoài dù không cảm nhận được nhưng khi thời gian trôi đi, chí ít ở trong lòng mấy cô gái như Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi cũng nhận ra.
Thế nhưng không ai phát biểu ý kiến của mình.
Cũng không hẳn chỉ là quan tâm tới vấn đề giải quyết hậu quả. Tô gia không thiếu tiền, Tô Đàn Nhi lại càng không thiếu tiền, cháy một căn nhà chẳng có vấn đề gì lớn, người trong cuộc tỏ ra bình thường cũng chẳng khiến người ngoài nghi ngờ điều gì. Nhưng dù thế nào, một dãy nhà cũng đã bị cháy, nơi ở của Ninh Nghị và Tiểu Thiền không còn, nhà bếp và phòng tắm cũng bị cháy lan, dù không quan tâm nhưng cũng phải hỏi thăm vài câu, vậy mà chẳng ai đề cập tới việc này.
Tiểu Thiền chuyển một số đồ đạc của mình sang phòng của Quyên nhi, nhưng mà nàng có định cư luôn ở đây không thì Tô Đàn Nhi không nói. Đương nhiên nàng cũng có quyền riêng của mình về việc này, những thứ bị đốt cháy trong phòng nàng đều có thể bảo bọn người hầu mang tới. Thế nhưng, không có phòng bếp và nhà tắm thì làm sao bây giờ, quan trọng hơn cả là đêm nay Ninh Nghị ở đâu, biết là quan trọng nhưng chẳng ai dám hỏi.
Là một người lãnh đạo chu đáo trong mọi việc, đêm nay Tô Đàn Nhi lại không tỏ thái độ rõ ràng về vụ hỏa hoạn chiều nay, nàng trả lời theo kiểu xã giao đối với họ hàng. Bản thân Ninh Nghị cũng chẳng thắc mắc nhiều, hắn vẫn duy trì thái độ như ngày xưa, khi cần đi lấy bút và mực, hắn tới phòng Tô Đàn Nhi tìm bới tung tất cả mọi thứ, thậm chí còn gọi cả Hạnh nhi vào giúp: "Lúc họ chuyển đồ vào đây đã để bút mực của ta ở chỗ nào..."
Gian phòng bị lục tung.
Tô Đàn Nhi hôm nay như khác với mọi hôm, việc Ninh Nghị ngủ ở đâu nàng không nói, sau khi trời tối, thời gian dần vào đêm, nàng cũng không chỉ rõ cái đống đồ đạc này phải giải quyết thế nào bây giờ, hình như nàng đã quên chúng rồi. Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đại khái muốn hỏi, nhưng mà sau khi suy nghĩ kỹ, trong lòng mấy người hiện lên một cảm giác và dự đoán quỷ dị, tới cuối cùng, mọi người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ, tâm tình phức tạp, không ai hỏi vấn đề gì đang xảy ra, yên lặng tạo cảnh thái bình giả tạo.
Giờ Hợi đã qua được phần lớn thời gian, mọi người tới hỏi thăm cũng đã lục tục trở về. Không gian trở nên yên tĩnh, ba cô nha hoàn thu dọn phòng, quét tước xung quanh. Sau khi các nàng xong việc, Tô Đàn Nhi vẫn đang ngồi chơi cờ với Ninh Nghị. Ba nha hoàn cổ quái, nhàm chán ngồi bên cạnh xem một lúc, sau đó Hạnh nhi đi pha trà, Quyên nhi làm nữ hồng (1), Thiền nhi buồn chán giúp Quyên nhi chỉnh sửa đường kim.
Nữ công: một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung quốc, phần lớn chỉ những người phụ nữ kiếm sống bằng nghề thêu thùa may vá.
Tô Đàn Nhi cúi đầu, không nói gì với Ninh Nghị, thỉnh thoảng nhớ tới chuyện gì đó lại quay ra hỏi ba nha hoàn về việc có chiêu đãi tốt họ hàng tới đây hay không, Hạnh nhi và Quyên nhi cũng nhỏ giọng trả lời một câu. Trên bàn cờ, hai vợ chồng mang một tác phong tưởng chừng đã biến mất ra đánh, đó là chỉ chặn cờ đối phương, có vẻ như đây là hành động vui lắm không bằng. Đêm nay có thể sẽ xảy ra một việc, bởi vì ... nó chỉ là suy đoán và có phần phức tạp nên ba nha hoàn cũng có chút thấp thỏm bất an.
Không khí trở nên đỡ gượng gạo hơn là lúc Ninh Nghị hỏi Thiền nhi là có bao nhiêu thứ bị đốt, Thiền nhi trả lời rằng không có thứ nào quý trọng bị thiêu hủy, Ninh Nghị thì nói rằng có thể có món đồ mà Thiền nhi rất thích bị thiêu mất, chẳng hạn như quần áo… Tô Đàn Nhi lập tức nói sau này sẽ cho Thiền nhi mua nhiều bộ khác.
Trong bầu không khí quỷ dị, thời gian có vẻ chậm chạp hơn, thỉnh thoảng Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi ra ngoài đun nước nóng, pha trà, trong phòng cũng chỉ thỉnh thoảng mới có một vài câu chuyện. Thời gian dần trôi sang giờ Tý, cũng không biết mọi việc sẽ diễn ra như thế nào, chủ nhân không ngủ, cũng không bảo các nàng rời đi, các nàng đương nhiên không thể về phòng. Hình như hôm nay Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị rất có hứng thú đánh cờ, thậm chí có thể đánh tới tận sáng mai.
Thời gian càng trôi qua, trong lòng Tô Đàn Nhi càng hồi hộp, thấp thỏm, chẳng nhẽ lại không biết xấu hổ bảo:
"Các muội đi ngủ đi."
Qua nửa đêm, tiếng mõ truyền tới, đêm vô cùng yên tĩnh, do công việc bận rộn nên Hạnh nhi ngáp một cái, Ninh Nghị nhìn sang, Tô Đàn Nhi cũng nhìn sang rồi rốt cục mở miệng nói:
"À, Hạnh nhi, mọi người cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi."
Nàng nói xong câu này, tay cầm một quân cờ, cúi đầu tỏ vẻ chăm chú suy nghĩ nước đi. Ba nha hoàn đứng dậy thu dọn trà bánh, Ninh Nghị nhưng nghiêng đầu chào ba cô. Trong khoảng thời gian này, Tô Đàn Nhi mới thoáng bình tĩnh lại được một chút.
Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi ra khỏi phòng còn bận rộn trên hành lang một chút, giống như muốn sắp xếp công việc ổn thỏa trước khi đi ngủ. Thêm một lúc, Ninh Nghị đứng dậy đi vệ sinh, khi trở về có gặp Thiền nhi, cô gái này có chút trầm mặc, trên tay bưng chậu rửa mặt, nhưng sự trầm mặc này không phải sự uể oải hoặc mất mát, mà chỉ là sự phức tạp trong tâm tình thiếu nữ. Đây có lẽ là chút tình cảm mà nàng không cách nào xử lý được. Thấy Ninh Nghị, nàng thở nhẹ một tiếng.
"Chẳng phải là muội nói buồn ngủ hay sao?"
"Không có chậu rửa mặt nên muội đi lấy."
Thiền nhi cúi đầu.
Hai người cùng đi qua gian nhà bên kia, Ninh Nghị cũng không biết nghĩ đang nghĩ tới cái gì nhẹ giọng bật cười, Thiền nhi nhìn hắn, hắn vẫn cười, giống như việc hôm nay thú vị lắm không bằng, cuối cùng Thiền nhi cũng nhịn không được mà bật cười. Khi gần tới cửa phòng, nàng thấp giọng kêu:
"Cô gia..."
"Hả?"
Thiền nhi nhìn hắn:
"Cô gia muốn... Ư, cô gia muốn..."
Không biết nàng muốn nói điều gì nhưng sau một lúc liền lắc đầu: "Không nói nữa." rồi ôm chậu rửa mặt đi đi tới phòng của mình.
Tô Đàn Nhi lúc này đang rất băn khoăn, thời gian càng về khuya càng rối loạn, việc này vừa có chút chờ mong lại vừa có chút sợ hãi.
Tâm tình ngày hôm nay của nàng khá phức tạp, đôi lúc khá xấu hổ, nhưng đối với việc đốt nhà bị phát hiện, trong lòng nàng không dám nghĩ tới nữa, cũng không dám dự đoán kết quả tiếp theo là gì. Không biết tướng công có thể hiểu tâm tình này của mình hay không, không biết mọi việc sẽ phát triển thế nào, sẽ phải đối thoại thế nào, không biết tướng công có bất ngờ hỏi một câu: "Đêm nay ta ngủ ở đâu?" Nếu như hắn thật sự hỏi như vậy, mình nên trả lời như thế nào đây?
Cái loại tâm tình này khá là linh tinh nhưng hiện giờ chỉ còn cách tới đâu hay tới đó. Sau khi Ninh Nghị rời đi, nàng ngồi trong phòng mà tâm trạng bất an, thỉnh thoảng đi loanh quanh, không biết mình nên làm gì. Cầm chén trà uống một hớp, thấy chậu hoa cạnh cửa sổ hình như hơi thiếu nước bèn tưới vào một ít, tưới xong mới biết là trà nóng nên vội vàng tìm nước lạnh trung hòa. Trong khi đang làm việc này, tiếng bước chân của Ninh Nghị đã vọng lại.
Nàng hít một hơi, bưng chén trà trở về chỗ ngồi, trong lòng đang nghĩ không biết phải chơi cờ thêm bao lâu nữa, nhưng lại thấy Ninh Nghị dường như đang đi về phía phòng ngủ, hình như đang phát sầu vì đống đồ đạc linh tinh, Tô Đàn Nhi đặt chén trà xuống, đi tới nói:
"Tướng công."
"Ừ."
Ninh Nghị cười cười:
"Mấy thứ này để đây rất lộn xộn, tốt nhất là dọn dẹp một chút."
Có khá nhiều thứ đồ đạc đặt lên bàn, để trong phòng khiến gian phòng trở nên khá lộn xộn, phần lớn là quần áo, mấy thứ hộp đựng đồ lặt vặt, tất cả đang để lẫn với nhau, chưa có ai phân loạn. Tô Đàn Nhi gật đầu:
"Đúng."
Nàng đi về phía tủ cầm một cái ghế, Ninh Nghị cũng bắt đầu đi vào thu dọn một số đồ vật, Tô Đàn Nhi mở một số bọc quần áo, thu dọn một số đồ dùng hàng ngày của Ninh Nghị, thỉnh thoảng đưa cho Ninh Nghị một vài món đồ.
"Luận Ngữ, Mạnh tử..."
"Giáo án..."
"Ngọc bội của Quảng Nguyên trai, à, cái này là..."
"Mấy bản vẽ này là gì... chắc là vô dụng."
"À, còn quyển sách này..."
"Cái quạt này của ai?"
Tuy nói Ninh Nghị là người không có ham muốn về vật chất, nhưng đồ đạc phải nói là khá đầy đủ, lúc thành thân mặc dù Tô Đàn Nhi bỏ trốn, nhưng lão thái công vẫn hạ lệnh chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đa phần là chuẩn bị cho Ninh Nghị dùng. Lúc này hai người ở trong một không gian nho nhỏ thu dọn đồ đạc, phần thì phân loại cất đi, cái hỏng thì đem bỏ, mất khá nhiều thời gian. Tô Đàn Nhi xong việc về ngồi trên giường, nhìn cái khuê phòng của mình mà có cảm giác nó không còn là của mình nữa, một nửa không gian đã bị đồ đạc của Ninh Nghị chiếm dụng.
"Đống đồ này chắc hôm nay không cách nào thu xếp xong."
Ninh Nghị lấy một cái ghế ra ngồi trước bàn làm việc nói:
"Ngày mai gọi người tới thu dọn vậy."
"Dạ."
Tô Đàn Nhi gật đầu, trong chốc lát, nàng giật thót mình vì cảm thấy giường rung lên, hóa ra Ninh Nghị đã ngồi xuống bên cạnh.
Trước kia, số lần Ninh Nghị tới phòng nàng không nhiều, chỉ khi nàng bị bệnh hắn mới tới thường xuyên, giờ hắn ngồi bên cạnh khiến cho nàng vô cùng khẩn trương. Đây là giường của nàng, chỉ có khí tức của nàng, ngay cả chị Đan Hồng cũng chỉ ngủ ở đây có mấy đêm mà thôi. Bây giờ lại có sự hiện diện của nam tử, hơn nữa còn ở rất gần.
Ninh Nghị trông khá bình thản, giống như là đã dọn dẹp xong mọi thứ thì ngồi xuống thôi, tim Tô Đàn Nhi đập nhanh hơn, trong lúc nhất thời rụt cổ không dám nhìn sang bên cạnh, bên ngoài vang lên tiếng mõ, giờ Tý đã qua (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng). Ninh Nghị nhìn xung quanh, nở nụ cười.
"Dùng nơi này làm tân phòng đúng là không tốt cho lắm."
Tô Đàn Nhi nghiêng đầu qua, trong tầm mắt, Ninh Nghị đã nhích lại gần, đưa tay áp lên má nàng.
"Thời gian không còn sớm."
Môi chạm với nhau:
"Tiếp theo giao cho ta đi..."
"Ư..."
Không có chữ Hỷ, không có nến đỏ, trong bóng đèn mờ ảo, hai bóng người áp vào với nhau làm một, bốn môi chạm nhau, ánh mắt Tô Đàn Nhi trở nên mê ly, hai tay giơ lên không biết là muốn ôm phu quân ở trước mặt hay vì không thở được mà muốn đẩy đối phương ra. Hai tay nàng cứ lắc lư như vậy, chẳng dám làm gì, cứ để nguyên ở trên không trung. Chẳng bao lâu sau, nàng bị Ninh Nghị đẩy nằm xuống giường.
"A... Cửa, cửa không khóa..."
Môi rời môi mấy giây, ý thức nàng thoáng trở lại, Tô Đàn Nhi cố gắng nói mấy từ này. Ninh Nghị vốn đã phủ lên người Tô Đàn Nhi phải quay đầu lại, thấy phòng ngủ này thông với phòng khách, vừa nãy mấy người còn ngồi chơi cờ, giờ cửa phòng chưa đóng cho nên ánh đèn bên ngoài vẫn chiếu vào. Hắn gãi gãi đầu, nhẹ giọng bật cười nói:
"Ta đi đóng vậy."
Hắn tới phòng khách, đóng cửa, thổi tắt đèn.
Tô Đàn Nhi nằm trên giường, hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, đôi mắt nhìn màn, hai tay nhẹ nhàng nắm lại, thậm chí còn cắn nắm tay. Lúc này nàng không biết nên làm gì, ngay cả cử động cũng không dám, nghe thấy tiếng Ninh Nghị đóng cửa, tắt đèn, nghĩ tới lúc Ninh Nghị về thấy bộ dáng nàng bây giờ, mặt nàng nóng như đang sốt. Ninh Nghị ngồi vào giường, nắm tay nàng, nàng cũng để mặc cho đối phương nắm.
Nói chung, nếu Ninh Nghị đã bảo là giao cho hắn thì tối nay cứ giao cho hắn định đoạt vậy.
Ninh Nghị cúi người, cảm thấy có vài phần là lạ, nguyên nhân đại khái là vì tâm tình của Tô Đàn Nhi vô cùng khẩn trương, hắn quay đầu nhìn bố cục gian “tân phòng”, sau đó hôn lên miệng Tô Đàn Nhi vài cái, Tô Đàn Nhi mặt đỏ, không dám động đậy, hắn không khỏi bật cười:
"Được rồi, có cần nghi thức gì đó hay không, ví dụ như uống chút rượu chẳng hạn... nếu không uống trà cũng được, làm giống như lúc người khác thành thân ấy..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tô Đàn Nhi đã nhớ ra gì đó, "A" lên một tiếng:
"Trắng, vải trắng..."
Nàng nhanh chóng bò dậy, chạy đến lục tung ngăn tủ của mình, lấy ra một tấm vải lụa trắng, mặt đỏ hơn uống rượu, đi tới bên giường:
"Tướng, tướng công..."
"Ta cảm thấy cảm giác này rất lạ."
Ninh Nghị cười, mở chăn, trải vải trắng xuống giường. Tô Đàn Nhi cúi đầu:
"Thiếp thân, thiếp thân cũng cảm thấy rất lạ."
Nàng nói mà nhịn không được cười, cảm giác xấu hổ vô cùng.
"Cũng nên động phòng rồi."
Ninh Nghị cười nói mà Tô Đàn Nhi không dám tiếp lời, nàng ngồi trên giường cởi chiếc giày thêu. Nàng hôm nay mặc một bộ quần áo màu trắng, xanh lá cây, lúc cởi giầy, hai chân trắng muốt lộ ra khỏi làn váy. Cô gái mảnh mai ngồi đó, nhìn tấm vải trắng mà lo lắng, dựa theo kế hoạch của nàng, nàng nằm trên vải trắng, cắn răng một cái, ôm phu quân thế là động phòng, nhưng bây giờ, từ lúc cầm tấm vải, nàng cảm thấy việc cắn răng nằm lên đó rất dâm đãng, do dự mà không biết có nên hành động hay không. Một lát sau, nàng cắn môi nói:
"Tướng công, tắt đèn đi..."
Ninh Nghị gật đầu, thổi tắt ngọn đèn, trong phòng tối đen, thấy không còn ánh sáng, Tô Đàn Nhi lại khẩn trương hơn, nàng buông màn.
"Tướng, tướng công... nên làm như thế nào..."
"Ta thấy nó rất nhẹ nhàng, nhưng tạm thời nàng không có cách nào buông lỏng tâm tình cả..."
"Rất, rất lạ..."
"Đúng vậy, sau này chúng ta có thể cùng với nhau, ngày nào cũng như vậy… Ai bảo nàng gả cho ta cơ chứ."
"Dạ, thiếp thân... thực ra rất vui... Ư..."
Trong chốc lát.
"Phải, phải cởi quần áo ư?"
"Thông thường thì cần cởi, chẳng còn cách nào khác cả..."
Tách tách tách, đai lưng được cởi ra.
"Ư... Rất lạ..."
Nhắm mắt lại chịu đựng.
Đai lưng bị ném ra ngoài màn, sau đó ưỡn lưng để Ninh Nghị cởi áo ngoài, Ninh Nghị lấy chăn đắp lên hai người.
"Ư... Ha ha..."
Cười mà như khóc, Ninh Nghị đưa tay chạm vào người Tô Đàn Nhi, thân thể vợ hắn co lại, nhưng sau một lát lại thở ra một tiếng:
"Phản, phản rồi..."
Ninh Nghị sửng sốt giật mình, sau đó ôm nàng cười rộ lên, Tô Đàn Nhi cảm thấy cơ thể hai người sát vào nhau nhưng lại chẳng thấy xấu hổ gì cả, thẹn thùng cười:
"Làm sao bây giờ..."
Cái yếm của nàng vốn buộc theo kiểu thòng lọng, Ninh Nghị kéo nhầm hướng nên thít lại với nhau. Tô Đàn Nhi mặt đỏ tới mang tai nằm sấp để Ninh Nghị cởi mà không nổi, thậm chí có khi phải thắp đèn. Nhưng Ninh Nghị là người phóng khoáng, cứ mặc kệ cái yếm đã, bắt đầu triển khai bước tiếp theo. Hai tay Tô Đàn Nhi đan vào với nhau, nhắm mắt mắc cỡ không dám thở mạnh, để cho đối phương thoải mái bài bố. Chiếc quần dài bị ném ra ngoài màn, không lâu sau là tới quần nhỏ, vốn nàng đưa tay muốn giữ nó lại nhưng bị tướng công ép phải buông, hai chân thon dài khép lại, cuống tới mức gần như khóc.
Cuối cùng cái yếm cũng bị giật đứt, toàn bộ quần áo của nàng đã nằm bên ngoài màn, cơ thể Tô Đàn Nhi nóng hổi, hai tay kéo chăn, cảm thấy tấm vải trắng bên dưới bị lệch mà không dám đưa tay ra chỉnh, mắt khẽ nhắm lại. Ninh Nghị cũng cởi quần áo của mình, hắn cố ý kéo dài thời gian, trước tiên để cho đối phương thích ứng với cảm giác này một chút.
Không lâu sau lúc, hai cơ thể dán lại vào nhau...
"Tiếp theo làm thế nào, chúng ta cùng nhau nghiên cứu mới biết được..."
Đây chỉ là câu nói đùa của vợ chồng khi yêu nhau, nhưng thật bất ngờ, Tô Đàn Nhi vốn đang nhắm mắt lại khẽ gật đầu: "Dạ..." Thanh âm tuy nhỏ như muỗi nhưng Ninh Nghị vẫn nghe thấy.
Bóng đêm tối mò, bầu trời bên ngoài không trăng, thậm chí ngay cả ánh sao cũng mắc cỡ vì cảnh tượng này nên lấy tay che mắt, trốn vào sau tầng mây. Thời gian ban đêm vốn dài, tiếp theo còn rất nhiều chuyện cần bọn họ nghiên cứu. Trong khi ánh đèn ở phía xa xa mờ ảo, có một người nhẹ nhàng trợn mắt...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 156: Buổi Sáng Tốt Lành

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÁnh sáng nhạt nhòa không biết chiếu từ nơi nào tới, lặng lẽ len lỏitrong phòng, soi sáng một số đồ đạc, thỉnh thoảng từ bên ngoài còn vọngtới tiếng chó sủa, không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa.
Cái màn đang yên lặng bỗng nhiên động đậy, một cánh tay trắng trẻo của con gáithò ra, vươn tới cái gối trên đầu giường khiến nó rơi xuống đất, nằm lẫn lộn trong đống quần áo và những vật dụng trong phòng. Bây giờ trongphòng vẫn còn tối, cô gái vươn tay tóm lấy cái gối và quần áo lên trên.
Có lẽ là sợ người khác tỉnh giấc nên động tác này rất nhẹ nhàng, qua mộtlát, cô gái lại vươn tay lấy nốt mấy thứ còn lại, động tác có vẻ khá mệt mỏi, uể oải. Trong ánh sáng lờ mờ, chúng ta có thể thấy rõ đó là mộtcái yếm, một cái quần nhỏ màu xanh da trời, một cái quần có thêu sentrắng, nó mang theo phong cách của những thiếu nữ, vừa cổ xưa vừa trongtrắng.
Có một cái đai lưng bị giật tung, ở giữa vẫn còn hai mốithắt, không còn mặc được nữa. Cũng có thể bởi vì chuyện này mà cánh taykia lại chán nản ném nó ra ngoài, sau một lát lại động đậy đưa tay kéonó vào trong màn.
Sau một lúc yên tĩnh, tiếng lịch kịch bắt đầuvang lên, màn được vén, một đôi chân trần trắng như ngọc được đưa ra,đặt chân xuống chiếc đệm gỗ, cô gái lúc này đã ngồi dậy.
Nàngkhoác một cái áo choàng, một tay giữ một tay vuốt lại mái tóc đang rốitung, sau đó cúi người tìm kiếm đôi giày thêu của mình, tới lúc chuẩn bị đứng lên, nàng nhíu mày, ôm bụng dưới ngồi xuống.
Trong yênlặng, cô gái há miệng sau đó hơi phùng phùng thở ra một hơi, cố gắngđứng dậy. Nàng hít sâu một hơi, xoay người ngồi xổm xuống thu dọn nhữngthứ vương vãi còn lại sau trận chiến, hiện giờ nàng mới chỉ mặc mộtchiếc áo choàng và đi giày, thỉnh thoảng cơ thể bị lộ ra ngoài. Ngay cảchính nàng cũng không biết vì sao mình lại đi thu dọn quần áo, sau khixong việc bèn đứng dậy, xoay người mở ngăn tủ, tìm quần áo và cái yếmmới mặc vào.
Ánh sáng trong phòng khá yếu, mọi vật chưa rõ ràng,nhưng với thói quen, việc tìm kiếm quần áo không mấy khó khăn, vậy màkhi tìm ra, nàng cũng chỉ ôm trước ngực, quay đầu lại nhìn cái giường,giống như đang suy nghĩ có nên mặc vào hay không. Cuối cùng nàng bỏ quần áo lên đầu giường, xoay người tìm hộp đánh lửa, đốt đèn.
Cố gắng dùng cơ thể che ánh sáng từ ngọn đèn, nàng tới trước cái tủ cẩn thậntìm mấy bộ quần áo, sau đó thổi tắt ngọn đèn, đem quần áo của con traiđặt lên quần áo của mình. Làm xong điều này, nàng mới cởi giày, co mìnhlên giường.
Cái giường này vốn là của mình nàng, nàng rất quenvới nó, chỉ là tối qua có một nam nhân lần đầu tiên xâm nhập vào trongthế giới riêng của nàng. Thế nhưng nàng không khó chịu, có chút thíchthú, nàng nhìn người đang ngủ kia, chuẩn bị xốc chăn chui vào trongnhưng lại suy nghĩ gì đó, cởi trường bào trên người rồi mới chui vào.Cái áo choàng được cầm đặt ở bên mép giường.
Cảm giác ấm áptruyền tới, đôi chân nhỏ chạm vào người phu quân. Từ nhỏ tới lớn, nànghiểu thế nào là trinh tiết, là nam nữ thụ thụ bất tương thân, hành độngnày là một khái niệm mới mẻ với nàng, lần đầu tiên nàng trần truồng nằmcùng một người đàn ông, cố gắng đem khái niệm mới trở thành một điềuđương nhiên.
Nàng cảm thấy mình như thuộc về người kia, trước mặt người này, những quy tắc, hiểu biết xưa cũ không còn thích hợp...
Thực ra nàng cũng chẳng hiểu vì sao lúc nãy lại ra ngoài làm những việc vừarồi, chẳng hiểu tại sao khi nàng muốn đi ngủ tiếp lại cởi quần áo. Có lẽ mặc quần áo sẽ khiến tướng công biết nàng vừa tỉnh dậy.
Nàngnghiêng người chuyển mình sang phía phu quân, trong bóng tối, nàng chỉcó thể hành động dựa trên cảm giác, nhưng trong chăn lại cảm giác rõ hơi nóng từ người đối phương tỏa ra. Vì vậy, nàng cúi đầu, lặng lẽ dựa sátvào bên kia, cho tới khi thân hình hai bên chạm nhau. Nhưng có lẽ phuquân nàng cũng cảm nhận thấy điều gì đó, hơi xoay người ôm lấy nàng.
Da thịt tiếp xúc.
Nàng cuộn mình lại, không dám nhúc nhích. Dù thế nào thì nàng vẫn còn đangtrần truồng, khi tỉnh táo nàng vẫn cảm thấy xấu hổ, trong lòng nghĩ mình sẽ được phu quân ôm tới khi trời hửng sáng... quần áo vẫn còn ở bêncạnh, có nên mặc thêm chiếc yếm hay không, trong đầu thì nghĩ vậy nhưngcơ thể không dám cử động... thỉnh thoảng nàng còn nghĩ… hay là mìnhthích được ôm khi ngủ…
Rốt cục... đã là vợ của tướng công, sau này đều có thể như vậy...
Trong suy nghĩ, ý thức nàng dần trở nên mơ hồ, rúc vào lòng đối phương tiến vào mộng đẹp...
Lúc tỉnh lại, trời đã hơi sáng, bên ngoài mưa nhỏ, tí tách rì rào.
Nhìn vợ mình cuộn tròn ngủ trong lòng, lúc bình thường sẽ nghĩ giống như ômmột đứa bé, nhưng đây là một cơ thể tràn ngập sức sống, mềm mại mà ấmáp, cảm giác rất thoải mái. Rất ít khi Ninh Nghị có cảm giác này, mà cólẽ hắn cũng chưa từng ôm ai có thể khiến trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trước kia... có lẽ nên gọi đó là một kiếp sống đã cực lâu, thời đó hắn chưabao giờ thiếu đàn bà, cũng đã điên cuồng tìm kiếm niềm vui và sự kíchthích trong phương diện này, nhưng khoảng thời gian đó rất nhạt nhòa vàchưa bao giờ có cảm giác như lúc này. Giống như khi đó hắn chỉ tìm kiếmphụ nữ là để giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi.
Cũng có thời hắnrất hoang dâm, đồng thời ngủ cùng với 3, 4, 5 nữ nhân cũng có nhưng cảmgiấc rất phiền phức và buồn chán. Việc ôm nhiều đàn bà cùng một lúc hắncảm thấy mấy người này rất nặng, nhiều khi không cần thiết bởi giảiquyết vấn đề sinh lý một người là đủ. Tuy rằng đàn ông thường hay mạnhmồm quảng cáo năng lực của mình, nhưng mệt vẫn rất mệt.
Tình yêuđối hắn lúc đó là không có, ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ lại thời còn trẻ. Thời đại ngày xưa, chỉ cần có tiền, có vật chất là con gái sẽ sẵn sàngtình một đêm, việc theo đuổi một cô gái cần phải dành một thời gian dàivà mất nhiều tâm tư, công việc làm ăn sẽ bị phân tâm, thậm chí đối lúccòn đau khổ, nhiều khi không thể mang lại thành công trong kinh doanh.
Trong thế giới giản dị cổ xưa này, hắn có thể quên đi nhiều chuyện trước đây, trong thế giới hiện đại ngàn năm sau, dù có ôm lấy đối phương, hắn cũng chỉ cảm nhận được nhiệt độ của chính cơ thể mình, với cảm nhận bây giờ, có lẽ… đây là một sự khởi đầu tốt?
Cứ suy nghĩ linh tinh nhưvậy, hắn ôm vợ mình ngủ thêm một lát rồi mới quyết định dậy. Tối qua hắn còn nhớ hắn nằm bên ngoài, nhưng không biết vì sao giờ lại nằm bêntrong, cho nên khá nhẹ nhàng ngồi dậy, khi nhìn thấy quần áo trên đầugiường thì không khỏi bật cười.
Tốt nhất là qua bên kia tắm rửa,còn về phần Đàn nhi, Thiền nhi và mọi người sẽ hỗ trợ xử lý tất cả, tình hình hôm nay khá đặc thù, cũng là lần đầu tiên hắn ngủ cùng vợ, nêntránh để thê tử xấu hổ, vấn đề vải trắng và chăn dính máu, có lẽ nên đểcác nàng xử lý xong cái đã rồi gặp nhau cũng được.
Kỳ thực nhớtới tối hôm qua, hắn cảm thấy khá mệt mỏi, dù sao đó cũng là lần đầutiên của vợ, khi chuẩn bị nàng khá căng thẳng, rụt cổ thè lưỡi. Dù hắnđã cố gắng làm cho nàng thoải mái nhưng khi đi vào nàng khá đau, do chú ý tới cảm nhận của vợ nên hành sự không được nhiều. Xử nữ thật phiềnphức, nàng đau đớn, mình mệt mỏi, coi như vợ chồng hòa nhau. Hắn đã tốnkhá nhiều công phu, có lẽ sẽ không tạo thành bóng ma ám ảnh với vợ saunày.
Vốn tưởng rằng vợ mình xấu hổ, khi hắn ra ngoài nàng sẽ cốgắng giả bộ ngủ thêm một lúc. Nhưng mà khi chuẩn bị rời đi, có một giọng nói khá nhỏ vang lên:
"Tướng công."
Quay đầu nhìn, Tô Đàn Nhi đã tỉnh dậy, một tay vén màn, mỉm cười nhìn hắn, nhẹ giọng nói một câu:
"Buổi sáng tốt lành."
Đây là cách hắn thường chào nàng, thấy nàng nói câu này, Ninh Nghị ngẩn người, bật cười gật đầu:
"Buổi sáng tốt lành..."
Hôm nay là ngày mồng 6 tháng 11 năm Cảnh Hàn thứ 8, cách lễ thành hôn củaNinh Nghị và Tô Đàn Nhi một năm rưỡi, cảm giác vợ chồng giờ mới có. Giờđã bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ giảm mạnh, vài ngày sau, tuyết bắt đầu rơi, thành Giang Ninh thực sự bước vào một mùa đông dài.
Trongkhu nhà ... căn nhà của Ninh Nghị bị đốt trụi vẫn còn đó, tạm thời không ai động tới, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi hiện đang ở cùng nhau, tuy rằng có vẻ chật chội nhưng do mùa đông nên không ai nghĩ tới chuyện đổi phòng.
Đầu xuân sang năm, họ tiến hành xây dựng một căn nhà mới, đồng thời bố cụclại khu nhà. Gần đây Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thường bàn bạc chuyện này,cũng gọi Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi sang xin ý kiến. Buổi tối, chủtớ năm người thường đốt lò sưởi trong phòng khách, bầu không khí vẫn ấmáp như ngày xưa, đương nhiên, Tiểu Thiền cũng đã hiểu quan hệ giữa tiểuthư và cô gia có tiến triển, ở với nhau thỉnh thoảng thân mật vui đùa là chuyện đương nhiên.
Tiểu Thiền thỉnh thoảng cũng cô đơn ước ao,nhưng phần lớn là vui vẻ vì đây là hai người thân nhất của mình, NinhNghị và Tô Đàn Nhi đối với nàng vẫn như trước kia, nàng cũng hiểu, tiểuthư và cô gia mới có tiến triển, không có khả năng Ninh Nghị thu nànglúc này, thế nhưng khi trang điểm trước gương đồng, nàng vẫn tự nhủ:"Tiểu Thiền không vội, chuyện còn cả đời mà..." Sau đó tự cười với mình, tỏ ý cổ vũ.
Nàng biết cô gia là người như thế nào, sẽ không có chuyện bỏ rơi nàng đâu.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 157: Ánh Sáng Và Bóng Tối

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrời vẫn còn nhiều mây nhưng đã bắt đầu trong xanh. Lúc này là giữa tháng 11, mấy hôm nay Đông kinh tuyết rơi nhiều, hôm nay có vẻ rơi ít nhưng màu trắng đã phủ kín một vùng, kinh thành giống như một cái nệm đựng tuyết, những con đường đi lại giống như đang tô điểm thêm những nét vẽ ngoằn nghèo.
Đi từ Ngự nhai tới quán trà, Lý Tần quay đầu lại nhìn bức tường hoàng cung nguy nga, thở ra một hơi nóng.
Hai tháng nay hắn đi khắp Đông kinh, tới tận hai ngày trước mới nhận được công văn của Thẩm Quan viện thuộc Lại bộ (1). Bóng ma ngày trước khi hắn đắc tội Lại bộ Thị lang - Phó Anh đã qua, hắn là người đầu tiên được bổ khuyết, chính thức tiến vào con đường làm quan, có thể bắt đầu đại triển quyền cước.
(1) Lại bộ chưởng quản việc nhận đuổi, khảo hạch, điều động quan lại trong toàn quốc. Bên dưới lập 4 ty là: Minh thanh vi văn tuyển thanh lại ty (ty tuyển chọn quan viên qua con đường học vấn), Nghiệm Phong ty, Kê Huân ty, Khảo Công ty. Đứng đầu mỗi ty là Lang Trung, cấp phó là Viên ngoại lang.
Tháng hai sang năm, hắn sẽ bắt đầu bắc thượng tới Hình châu làm huyện lệnh Nam Hòa, mà Nam Hòa là một nơi tốt, thậm chí có mỹ danh "Kho lương Kỳ Nam", có vị trí rất quan trọng ở Hình châu, rất dễ lập công trạng. Mới nhập quan trường mà nhận được vị trí này đúng là không dễ, có lẽ bức thư mà Tần Tự Nguyên viết cho hắn mang đi đã phát huy tác dụng.
Nhớ tới Tần lão, hắn không khỏi nhớ tới những phiền phức mà Ninh Nghị gặp phải khi ở Giang Ninh. Lúc hắn rời đi, việc Hoàng thương vừa mới quyết định xong, Tô gia bị Ô gia đâm một đao sau lưng, không biết nguy cơ đã được giải trừ chưa? Lập Hằng chỉ là một người ở rể, càng ở trong tình thế này càng khó xử. Chỉ là mùa đông khó đi lại, tháng hai sang năm đã phải đi nhậm chức, không có cách nào từ kinh thành quay lại Giang Ninh một lần.
Nghĩ tới chuyện này, hắn lại cảm thấy đang nợ tình đối phương, người ta gặp chuyện mình không thể hỗ trợ, trong lòng kỳ thực có chút hổ thẹn. Dù gì bây giờ hắn cũng đã là một huyện lệnh, lớn nhỏ cũng là một quan viên, nếu như có thể quay về hỗ trợ, chắc chắn sẽ có chút tác dụng, tuy rằng trong tiềm thức hắn vẫn cho rằng trong việc này có điều gì đó kỳ quái, Ninh Nghị có thể không cần giúp đỡ nhưng hai người vẫn là bạn bè thân thiết.
Có thể làm huyện lệnh Nam Hòa, cũng có một phần công lao của Ninh Nghị khi tiến cử hắn với Tần Tự Nguyên, nhưng cũng chính điều này khiến hắn thấy kỳ quái.
Tần Tự Nguyên là một đại nhân vật, tuy rằng lúc tiến cử Ninh Nghị nói rất qua loa, nhưng hắn vẫn biết vị đại nho này đã từng làm Thượng thư Lại bộ. Đối với những sĩ tử mà nói, trong ba tỉnh sáu bộ, chỉ có Lại bộ là dính dáng nhiều quyền lợi nhất, trong 6 bộ, tầm quan trọng của Lại bộ là đứng đầu, Tần lão mấy năm trước có thể nói là một trong những người đứng đầu triều đình, dưới một người, trên vạn người, rất ít người có thể sánh bằng.
Nếu không có Ninh Nghị tiến cử, Lý Tần căn bản không biết có một đại nhân vật như vậy ẩn cư Giang Ninh. Sau Hiệp ước Hắc Thủy, Tần Tự Nguyên tự vô thanh vô tức rút khỏi triều đình, mấy năm nay thậm chí còn mang tiếng là “Hán gian”. Lúc nhận được phong thư tiến cử, Lý Tần thậm chí còn hoài nghi ông lão này không... còn sức… ảnh hưởng, có thể một số người trong triều nhớ tình cũ, nhưng có lẽ cũng có nhiều địch nhân bởi hiệp ước Hắc Thủy, mình cầm thư tiến cử của Tần Tự Nguyên không biết có mang lại hiệu quả không tốt hay không.
Nhưng phản ứng sau đó lại mang theo ý vị vô cùng sâu xa.
Hắn cảm thấy hầu như mọi công đoạn đều rất thuận lợi, sau khi dâng thư, mất 2 tháng chờ đợi, hắn đã được người ta bố trí cho một vị trí tốt là huyện lệnh Nam Hòa. Ở kinh thành hai tháng, hắn cảm thấy kết quả này có khi không phải do những công sức của mình bỏ ra, những vị quan lớn tươi cười xem thư nhưng cũng có sự đắn đo suy nghĩ, thậm chí hắn còn loáng thoáng nghe nói, thánh thượng đã chú ý tới hắn nhưng sau đó lại thôi, điều này đúng là có chút dọa người.
Nếu không phải vì mấy năm trước có cái danh hiệu tiến sĩ, không có người chống lưng, cũng chẳng có công tích, hắn tình nguyện coi những điều này là giả.
Nhưng mà, cũng có nhiều lúc hắn liên hệ mọi thứ với tình hình hiện nay.
Bắc địa đã không còn hòa bình, tất cả mọi người đang chuẩn bị chiến tranh, đây là thứ mà Giang Ninh cũng cảm nhận được, Đông kinh là nơi quan viên tụ tập, áp lực bao phủ khiến cho thần kinh trở nên căng thẳng. Trong bầu không khí này, có người mang hiệp ước Hắc Thủy ra nói, nói triều đình có thâm ý, từ sáu bảy năm trước đã chuẩn bị thủ đoạn, mấy năm gần đây Kim – Liêu phân tranh, Hoàn Nhan A Cốt Đả hùng tài đại lược không muốn ở dưới trướng kẻ khác cho nên mâu thuẫn càng tăng, nhưng trong chuyện này cũng có bàn tay của triều Vũ, âm thầm buôn bán với người Kim nhiều loại vật tư, dẫn tới lòng tham muốn, hư vinh càng tăng. Đây là dương mưu, tranh chấp Kim – Liêu chẳng qua chỉ là chuyện đương nhiên
Thế nhưng... Lý Tần lại cảm thấy có gì đó không đúng, những lời bàn tán hoang đường này có khi lạ là thật. Sự nhạy bén của đám quan lại ở kinh thành hơn bên ngoài rất nhiều, trong khoảng thời gian này, bên ngoài khắp nơi đều đồn thổi triều Vũ và người Kim bí mật bắt tay, người Liêu không ngừng phái sứ giả tới cầu viện triều Vũ. Nếu đây là những chuyện mà Tần Tự Nguyên bố trí 6, 7 năm trước, giờ hắn lại cầm thư tiến cử của người ta, đãi ngộ nhận được hiện giờ âu cũng là điều dễ hiểu.
Kỳ thực năm ngoái đã có người âm thầm bàn tán việc này ở Giang Ninh, hiệp ước Hắc Thủy trông thì như mình chịu nhục, nhưng thực chất là kế ly gián, đuổi hổ nuốt sói, lợi dụng hai kẻ địch mạnh giao phong thu về mười sáu châu Yên Vân, đương nhiên khi đó chẳng ai tin cách nói như mơ này... Tính nghiêm trọng của sự việc quá lớn, đến giờ Lý Tần cũng không tin. Nhưng với quan hệ của Kim – Liêu hiện giờ, kiểu gì cũng phải có một trận đánh, nếu như triều Vũ như gia nhập, Hình châu là mảnh đất nằm trên con đường bắc thượng, Nam Hòa giàu có và đông đúc, đến lúc đó tất trở thành mảnh đất trọng yếu, hắn chỉ cần quản lý cho tốt, việc kiến công lập nghiệp đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hai ngày nay ngồi suy nghĩ mà nhiệt huyết trong người sôi trào, nếu như lời đồn là thực, nói không chừng... Tần Tự Nguyên ẩn cư ở Giang Ninh bảy năm… sẽ có cơ hội trở mình, nếu vị Thượng thư Lại bộ này có cơ hội phục chức, mũ Tướng chắc chắn sẽ rơi vào đầu, chỉ là Tả tướng hay Hữu tướng mà thôi. Đến lúc đó, Lập Hằng sẽ thuận thế tiến vào triều đình, chuyện này không thể nào tốt hơn.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nở nụ cười, mùa đông năm Cảnh Hàn thứ 8 này đúng là mùa đông tươi sáng nhất trong cuộc đời hắn từ trước tới giờ, Lý Tần nhìn ánh sáng trên Ngự nhai, hơi nheo mắt.
Đuổi cường địch, thu Yên Vân, phục non sông Hán thất, rửa mối nhục trăm năm. Thiên hạ đã loạn, thời đại tiếp theo là nơi đại bàng giương cánh.
Tóm lại... có thể trong thời thế này lập nên đại sự...
Lúc này, trong lòng một vị huyện lệnh nhỏ đang nghĩ như vậy...
***
Gần đây Ninh Nghị nhận ra một vài điều, khách nhân của Tần lão nhiều hơn trước.
Cuối tháng 11, Ninh Nghị cũng khá bận. Năm ngoái, hắn chỉ cùng Tô Đàn Nhi đi bái phỏng các thương hộ, chào hỏi một vài nơi, tầm quan trọng chẳng có vì hắn chỉ là một ông con ở rể, năm nay hắn đã có cái mỹ danh hoặc ác danh "Thập Bộ Nhất Toán", không còn ai dám khinh thường hắn, điều này ngược lại mang tới cho hắn nhiều phiền phức, nhưng mà, cùng thê tử “tân hôn” làm việc này vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa, dù sao ngủ cũng đã ngủ cùng rồi, oán hận làm sao được.
Ngủ chung chưa được một tháng, hai người vẫn trong thời kỳ trăng mật, chẳng khác nào nam nữ mới kết hôn. Tô Đàn Nhi tuy rất biết kiềm chế và thậm chí nhiều khi nhút nhát, nhưng vì để quan hệ hai người tiến thêm một bước mà quyết định đích thân đốt một căn nhà.
Thường thì, buổi chiều và buổi tối nàng ở trong phòng xử lý chuyện kinh doanh, trông thực sự là một cô gái mạnh mẽ, sau khi xử lý xong mọi việc thì kéo Ninh Nghị ra nói một số việc của con gái, không khác gì mấy so với trước đây, chẳng qua nội dung câu chuyện mang tính riêng tư hơn trước, gồm cả chuyện họ thiết kế nơi này thế nào, sinh cục cưng ra sao, chuyện nhà, chuyện cửa, chuyện kinh doanh, thậm chí nói tới cả chuyện trên giường. Đương nhiên, khi nói tới chuyện này liền bị Ninh Nghị cởi hết quần áo, mùa đông vận động nhiều sẽ tốt cho sức khỏe.
Hiện giờ nàng đã quen với chuyện này, ở trước mặt Ninh Nghị cũng không tới mức quá xấu hổ, nhưng cơ thể nàng rất mẫn cảm, khi bị thích kích quá mạnh thường cau mày nghiến răng, cố gắng không chịu kêu rên nửa lời. Cảm giác dằn vặt cô gái này rất thú vị, đôi khi Ninh Nghị cố ý dừng lại, nàng liếc mắt nhìn Ninh Nghị, sau đó đấm mạnh một quyền, môi bĩu ra có chút tức giận, mắt nhắm lại, quay đầu đi, kéo chăn che mặt: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút..."
Nàng chủ động làm việc nho nhỏ này nhưng lại xấu hổ không khác gì làm chuyện lớn, Ninh Nghị cũng thích loại cảm giác này.
Khuê phòng vui vẻ có không ít chuyện thú vị, giường của Tô Đàn Nhi đã dùng nhiều năm, hai người ngủ chung được khoảng nửa tháng thì bắt đầu có tiếng kẽo kẹt, hôm sau khi Ninh Nghị trở về nhà phát hiện ra giường chiếu đã bị dọn bay, một vài gia đinh nhẹ chân nhẹ tay khênh một cái giường mới vô cùng chắc chắn đi vào. Sở dĩ họ nhẹ chân nhẹ tay là bởi vì Tô Đàn Nhi đang ngồi bên cạnh xử lý công việc, chắc là đã nhắc họ không nên làm ảnh hưởng tới nàng, bởi vậy những người này cũng không thể làm gì khác hơn là cố gắng rón rén.
Rõ ràng là Tô Đàn Nhi bảo thay giường, nàng cũng ngồi bên nhưng lại chẳng chú ý gì cả, khiến cho đám gia đinh muốn hỏi mà không dám mở lời, đành phải cặm cụi phát huy trí sáng tạo. Ninh Nghị cảm thấy rất buồn cười, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó phát hiện mình hình như ngồi vào vị trí ảnh hưởng tới công việc của người khác nên kéo ghế ngồi sát Tô Đàn Nhi, mặt Tô Đàn Nhi đỏ bừng nhưng vẫn cắm đầu xử lý công việc.
Ngoại trừ ở chung với Tô Đàn Nhi, đi bái phỏng một số nơi, thời gian còn lại dành cho Ninh Nghị khá nhiều. Trong khoảng thời gian này, hắn và Khang Hiền mướn một nhóm thợ, chuẩn bị phương án nghiên cứu xi măng, đại khái là muốn chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc xây nhà mới.
Hắn cũng không dành quá nhiều công sức vào việc này, chỉ nói hướng chung chung, nào là đất sét trộn lẫn đá vôi rồi nung chín, công việc còn lại dành cho đám thợ.
Độ khó của việc này nói nhỏ cũng không nhỏ, mà lớn cũng không lớn. HIện giờ, xây nhà, xây tường cũng chỉ cần một phương án tàm tạm, chỉ cần có định hướng là việc chế tạo ra xi măng không quá khó. Chỉ là không có dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp, việc nghiên cứu và chế tạo tốn nhiều thời gian, phải thử đi thử lại nhiều lần. Trước tiên hắn cứ dành xây cái nhà của hắn đã, không nghĩ gì tới chuyện tạo phúc cho vạn dân, trước cứ tạo phúc cho mình rồi tính, tiên phong mở đường, nếu như Khang lão và đám thợ thủ công có hứng thú gì họ sẽ tìm cách phát triển.
Cũng trong khoảng thời gian này, Ninh Nghị tới gặp Tần lão hai lần, cả hai lần nhà Tần lão đều đang có khách, hình như toàn là quan lại ở ngoài Giang Ninh, một là lên kinh, hai là quay về Giang Ninh thăm nhà, tiện ghé thăm Tần lão. Chuyện này không giống năm ngoái, chứng tỏ tình hình đã có chút thay đổi, biến hóa đã trở nên rõ ràng.
Lần tới tiếp theo là ngày 21 tháng 11, trời rơi tuyết lớn, hắn gặp Tần Cối.
Hiện giờ Giang Ninh đã bỏ lệnh cấm rượu, xưởng nhỏ của Vân Trúc bắt đầu sản xuất đợt rượu mạnh đầu tiên, hắn qua cửa hàng của Vân Trúc cầm một vò tới biếu Tần lão. Khi đến nhà, mọi người đang tiếp khách, hắn giao rượu cho Tần phu nhân, dặn vài câu rằng rượu này rất mạnh rồi chuẩn bị rời đi, nhưng Tần phu nhân sớm đã coi hắn là hàng con cháu trong nhà, bảo hắn lưu lại:
"Cậu chờ một chút, tôi lấy vài thứ cho cậu mang về."
Lão phu nhân biết tính cách của Ninh Nghị, cũng không bảo Ninh Nghị gặp Tần Tự Nguyên mà len lén đi thông báo, sau đó mới kéo hắn vào gặp mọi người. Tần Tự Nguyên vốn là quan lớn, lão phu nhân cũng biết một số thủ thuật trên quan trường, biết lợi ích của Ninh Nghị khi gặp những vị quan lớn này, có Tần lão ở đây, Ninh Nghị chẳng cần ăn nói gì nhiều cũng thể hiện được sự thân thiết giữa hai người. Ninh Nghị nhất thời cũng chỉ biết cảm kích trong lòng, dưới sự giới thiệu của Tần lão, hắn làm quen với hai người trung niên bên trong.
Một người trong đó tên là Tần Cối (1), tự là Hội Chi, giữ chức Ngự sử Trung thừa. Ninh Nghị vốn đã nghe tiếng, nay thấy người này thân hình cao lớn, khuôn mặt đoan chính, ánh mắt xem ra có chút cơ trí, khí chất, ăn nói đều vô cùng trầm ổn, mang tới cho người nói chuyện cảm giác đáng tin cậy. Tần lão và đối phương đều là đại quan, Tần Cối cho rằng Ninh Nghị là con cháu của Tần lão nên thân thiết bắt chuyện vài câu, đôi bên uống vài chén rượu phẩm thưởng, phát biểu cảm nghĩ về loại rượu mạnh này, không khí khá vui vẻ.
(1) Tần Cối, tự là Hội Chi, (1090 - 1155), là một thừa tướng của nhà Tống ởTrung Quốc, người được dân Trung Quốc xem như một Hán gian do đã góp phần hành hình danh tướng trung nghĩa là Nhạc Phi, cũng như triệt hạ các tướng lĩnh Nam Tống muốn bắc phạt chiếm lại Trung Nguyên từ tay nhà Kim.
Cuộc gặp đại khái cũng chỉ có vậy, Ninh Nghị cũng chẳng thấy gì thú vị.
Mặt khác, thư viện chuẩn bị khai giảng, Chu Bội cũng nhắc tới lễ bái sư với Ninh Nghị. Khang vương vốn định gióng trống khua chiêng làm thật lớn, kéo một đám người vác cờ hiệu vương gia tới bái phỏng Tô gia, ý định làm một lễ bái sư vô cùng long trọng, đem tới thể diện cho Tô gia và Ninh Nghị, cũng biểu hiện Ninh Nghị có một chỗ dựa vững chắc ở Giang Ninh, nhưng Ninh Nghị từ chối thẳng thừng.
Mối quan hệ của con người đôi khi rất thú vị, khi ở một tầng thứ thấp hơn, người ở tầng lớp cao hơn sẽ không chủ động chú ý tới, nhưng khi anh biểu hiện trình độ, khả năng ở thứ hạng cao, mọi người sẽ tự chủ động chú ý tới anh. Cũng giống như năm ngoái, thái độ của mọi người đối với Ninh Nghị khác hẳn với năm nay, có người chủ động lôi kéo, có người oán hận, có người thù hận, nhưng đại khái là đã bắt đầu tạo được mối quan hệ với tầng lớp cấp cao. Ninh Nghị không muốn lấy thứ này ra để khoe khoang, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, dù sao mấy thứ này chỉ là vỏ giấy, nếu hiện giờ Tô gia gặp phiền toái, mối quan hệ với vương phủ có khi bị quét sạch, nhưng nếu như giữ ở một mức độ nào đó thì sau này biết đâu còn cái để dùng.
Tuy rằng cự tuyệt lễ bái sư long trọng, nhưng cuối năm, Ninh Nghị cũng dự tính mang theo vợ mình tới phủ Phò mã và quý phủ của Tần lão chào hỏi, Tô Đàn Nhi vì thế vô cùng thấp thỏm, chuẩn bị rất kỹ nhưng khi gặp mặt hai bên toàn tâm sự việc nhà. Những nơi như phủ Phò mã đối với Tô Đàn Nhi là vô cùng cao sang, sau khi đi thăm về có hỏi Ninh Nghị là có quan hệ gì với nơi này, Ninh Nghị vừa cười vừa nói:
"Bởi vì chúng ta đều là người ở rể."
Tô Đàn Nhi liền nhẹ nhàng đấm hắn một cái.
Tuy rằng Ninh Nghị không ngại, nhưng Tô Đàn Nhi không thích ai nhắc tới thân phận ở rể của hắn.
Mưa tuyết phủ kín trời giống như không muốn ngừng, tuyết trắng khắp nơi, ánh lửa trong phòng trở nên ấm áp hơn nhiều. Năm người tập trung với nhau, dựa sát vào nhau vượt qua mùa đông này. Thành trì lúc này như nghiêng nghiêng bên sông nhỏ, những mái nhà bên sông Tần Hoài ấm áp khói sương, sáng nào Ninh Nghị cũng qua nơi này, cô gái khoác áo lông đứng chờ bên bậc cửa, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, xoa xoa hai tay, phù phù hơi ấm. Ninh Nghị bảo nàng ở trong nhà chờ nhưng nàng không chịu, đôi khi cũng sẽ có một cô gái tràn ngập sức sống nhảy vù từ bậc thềm xuống, cô nàng này hễ cứ nhìn thấy Ninh Nghị là lại khiêu khích, cãi nhau.
Sông Tần Hoài kết băng, thỉnh thoảng cô gái tràn ngập sức sống kia tung tăng nhảy múa trên đó. Nhưng dù sao trời đông rất lạnh, phần lớn thời gian Vân Trúc và Cẩm Nhi đều ở trong phòng, ngồi cạnh bếp lửa, không biết tâm sự những gì nhưng trông rất có cảm giác nương tựa lẫn nhau mà sống.
“Nếu như tên kia không đến thì tốt... mình sẽ độc chiếm Vân Trúc tỷ”.
Cẩm Nhi nghĩ như vậy...
Tháng 12 trong bầu không khí này qua nhanh như thổi lửa, tết cũng tới rồi. Tiếng pháo đuổi tuổi đi, ai già lại già thêm, người trẻ thì háo hức, cái bóng năm Cảnh Hàn thứ 8 cuối cùng cũng qua đi, thay vào đó là năm Cảnh Hàn thứ 9.
Năm này, thành thị nào thái bình thì đông đúc và giàu có, nơi nào dân chúng lầm than thì càng khổ hơn.
Năm này, đại thế thiên hạ đã nổi gió, thiên tai nhân họa cũng ùn ùn kéo tới.
Năm này, khởi nghĩa bùng lên khắp nơi, trấn áp cũng nhiều.
Năm này, chiến tranh bùng nổ.
***
Phương bắc, phương bắc, phương bắc.
Bầu trời hôn ám, gió tuyết rít gào, gió to và tuyết lớn như muốn che mất thảo nguyên, tầm nhìn chỉ còn tối đa là ba thước, thời tiết ác liệt khiến mọi thứ nhìn thấy thoáng như ảo giác.
Trong tầm nhìn của đội tuần tra, trên mặt đất, thi thể và máu tươi hiện rõ, người mới chết không lâu nhưng máu đã đông, băng bắt đầu kết.
Không chỉ là một thi thể, các loại thảm trạng cứ như đập thẳng vào mắt, tay chân la liệt, thân thể bị đâm thủng, tên bắn vào ót, máu tươi và thịt bầy nhầy quấn lấy nhau, ở giữa chiến trường có một chiếc xe ngựa, người xung quanh đã chết sạch, một người còn bị trường thương đâm qua ngực, đóng đinh ở trên xe, hai chân vẫn kéo lê dưới đất.
Trong tầm nhìn, giữa gió tuyết, ba người thục mạng chạy trốn, bọn họ mặc trang phục nước Liêu, dấu chân in hằn trên tuyết nhưng chỉ thoáng cái đã không còn, đột nhiên, một mũi tên bay nhanh trong màn tuyết, phụt một cái, người ở bên cạnh bị bắn trúng ngực, thân hình bay lên, ngã phịch xuống đất.
Trong tầm nhìn nhạt nhòa, trong gió tuyết hiện ra bóng người, hai người kia vẫn cắm cổ chạy nhưng cũng biết sẽ trốn không thoát, bởi sau lưng họ có rất nhiều người.
Một người chạy phía sau vung đao huơ tay nhìn về phía sau, dường như đây là một tướng lĩnh nước Liêu:
"Các ngươi là ai! Bộ lạc nào! Dám giết... Thiên sứ."
Trong gió tuyết rít ầm ầm, chiến mã hí dài như một tiếng sấm, tiếng đồng bạn kêu thảm truyền tới, tiếp đó là thanh âm thi thể bị nghiền nát. Chỉ trong nháy mắt nhìn sang bên cạnh, một con chiến mã đen sì vung chân đá tới, đồng bạn của hắn bị đá cho tan xác, mà hắn còn chưa nói xong thì đã có một thứ gì đó đâm xuyên qua cơ thể!
Hắn cảm thấy gió tuyết dừng lại nhưng sự thực lại không phải vậy, bóng người trên chiến mã đen như núi cao có thể chặn trời tuyết này, thế nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy trên ngực lại nhói lên, một trường thương đâm thẳng vào, xuyên ra cả phía sau.
"Nước Liêu của các ngươi, đã xong đời."
Hắn nghe thấy bóng người trên chiến mã nói như vậy. Nhiều người hơn tập trung tới đây, họ di chuyển như ác ma.
"Ngươi, ngươi là ai..."
Miệng trào máu tươi, hai tay nắm cán thương, miệng vô ý thức lặp lại những lời nói trước khi chết:
"Người của... bộ lạc nào mà dám giết... Thiên sứ..."
Người trên chiến mã lạnh lùng nhìn hắn.
"Bột Nhi Chích Cân (2)..."
Máu thật là lạnh, đây là thanh âm cuối cùng mà người đó nghe thấy, gió tuyết gầm lên, khuếch tán trong con ngươi, ba chữ cuối cùng hắn không cách nào nghe thấy.
(2) Bột Nhi Chích Cân là họ, cũng là một bộ tộc ở Mông cổ, còn được gọi với nhiều tên khác nhau, một trong những tên gọi khác là dòng họ Hoàng Kim, là cái nôi sinh ra Thành Cát Tư Hãn. Theo nghĩa Mông Cổ, Bột Nhi Chích Cân nghĩa là ánh mắt màu xám.
"... Thiết! Mộc! Chân!"
Bóng đen, phủ xuống.
***
Lữ Lương.
Tuyết phủ kín núi, nhưng tuyết đã ngừng rơi. Lục Hồng Đề ngồi trên một tảng đá tuyết phủ nhìn cảnh tượng tuyết trắng kéo dài liên miên, khắp nơi toàn là núi, trông chẳng khác nào man hoang, không biết mùa đông ở Giang Ninh thế nào nhỉ?
Sau lưng nàng có tiếng trẻ nhỏ đùa nghịch, một nắm tuyết được ném tới, hắc, không trúng. Hôm qua Nhị Hồng và Lục Tử thành thân, hôm nay không khí còn rất náo nhiệt, trại trong, trại ngoài đâu cũng vui vẻ.
Gần đây nàng liên tiếp cự tuyệt lời chiêu an của triều đình, cự tuyệt lời mời của Hà Bắc Hổ Vương - Điền Hổ, người chiếm cứ rất nhiều ngọn núi nơi này, người trong trại không biết nàng nghĩ gì, cũng không biết vì sao chiêu an cũng không nhận mà lời mời cũng không đáp ứng, giống như muốn tạo phản.
Người lãnh đạo bao giờ chẳng thần bí.
Mặt trời đang lặn xuống chân núi, ánh chiều tà loang lổ, nhớ tới thư sinh ở Giang Ninh kia, biết thế lúc trước buộc hắn lên núi có phải hơn không? Nàng hơi nheo ánh mắt.
Thụy Tuyết (tuyết may mắn, tuyết rơi đúng lúc) là điềm báo được mùa, năm nay kiểu gì cũng có một vụ mùa tốt.
Chỉ cần không có chiến tranh, thực ra năm ngoài cũng bội thu.
Hi vọng không có chiến tranh...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 158: Dư Âm

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTết mới qua, Nguyên Tiêu chưa tới, đường phố bên sông Tần Hoài vẫn ngậptràn không khí mừng vui, tiếng pháo thỉnh thoảng truyền tời, một số cửahàng khai trương đầu năm, khách vào khách ra rất là náo nhiệt, thỉnhthoảng có một vài đứa nhỏ cầm pháo ném loạn, hi hi ha ha chạy hùa vàodòng người.
Bầu không khí vui mừng nhưng trời rất lạnh, trênđường, tuyết đã được quét sang hai bên, đắp đống mà không có dấu hiệutan đi, trông chẳng khác gì những hòn núi nhỏ. Trong các quán trà, quánrượu, thanh lâu bên đường bố trí rất nhiều lò sưởi, thậm chí còn đặt cả ở bên đường nhằm để băng tan, khách nhân dễ đi lại, trong phòng thì xahoa, rèm che chướng rủ, ấm áp vô cùng, khói hương thơm phảng phất, tiếng đàn, tiếng hát vang lên như kỳ ảo, cô gái đánh đàn duyên dáng, xinhđẹp.
Chén trà mới châm, nước sóng sánh, hơi nóng bốc lên.
"Cuối năm đã qua, năm mới về, mấy hôm nay có đại sự gì phát sinh không?"
"Cũng giống Đường huynh thôi, tiểu đệ ra thành tế tổ, tiếp trưởng bối trong nhà, nào có tin tức gì đáng nói."
Khung cảnh êm đềm, hai người đang ngồi nói chuyện, một người là Bộc DươngDật, người còn lại là Đường Húc, đều là người trẻ tuổi nổi bật trongthương trường Giang Ninh, Đường Húc khá tao nhã, không chỉ trên phươngdiện kinh doanh mà văn tài cũng rất khá. Hai người này vừa là đối thủ,vừa là bạn tốt, thỉnh thoảng cũng gặp nhau, uống trà nói chuyện phiếm,hôm nay vô tình gặp gỡ, vừa lúc hoa khôi Khởi Lan cũng ở đây đánh đàntiếp khách.
"... Vừa rồi ra khỏi thành có nghe nói phương bắc gặp tuyết tai, Lâm Thọ Châu có chở một nhóm hàng tới đây, trên đường đi bịtuyết lở, mất toàn bộ vốn, khá đáng thương."
"Lâm Thọ Châu có rất nhiều thủ đoạn, đông vay tây mượn, kiểu gì cũng qua được, ha hả, chỉ là hai năm nay hắn kém may mắn mà thôi..."
"Hắn đúng là lợi hại,sắp chiến tranh, nghe nói hắn đã đầu tư rất nhiều vào phương bắc, mộtkhi chiến tranh bùng nổ, hắn sẽ phát tài lớn, chắc giờ đang bày bố tínhtoán, coi như là phú quý hiểm trung cầu..."
"Mọi người gần đâyđang bàn tán khá nhiều về chuyện vải bố, hai ngày trước uống rượu vớimấy người trong Chức Tạo viện, họ đều thở dài."
"Sao? Chuyện năm ngoái còn chưa đủ ư? Giờ lại có chuyện gì? Tiết gia có hành động à?"
"Vẫn là Tô gia và Ô gia."
Bộc Dương Dật nhấp một ngụm trà, nói với vẻ ngoài ý muốn:
"Từ cuối tháng 10 năm ngoái tới giờ, chuyện Tô gia vẫn chưa xong à?. Ô giabị Ninh Nghị tính kế thảm bại, hiện giờ vẫn còn đang bàn giao các mốilàm ăn, chẳng nhẽ không phục định gây chuyện tiếp?"
"Vẫn còn dư âm."
"Dư âm vẫn còn?"
"Tôi cũng chỉ đoán vậy, người trong ngành vải nhạy bén lắm, chắc cũng đã kịp hành động hết rồi... Ô gia chủ động nhận toàn bộ định mức vải Tuế ởGiang Ninh, thậm chí còn đi lại với quan viên các cấp nhiều hơn trước."
"Nhận vải Tuế? Họ điên à?"
"Bất đắc dĩ mà thôi, nghe nói gần đây Ô gia xài tiền như nước, núi băngtrong nhà dù lớn nhưng lần lượt bị Tô gia lấy mất một phần ba, giờ lạinhận vải Tuế, chuẩn bị xong ổn thỏa cũng mất đi một nửa, tới tận cuốinăm mọi người mới phát hiện ra, mà hành động lần này của họ quá dọangười. Hiện giờ số vốn của Ô gia chắc cũng không đủ một phần ba so vớitrước, hơn nữa mấy năm tiếp theo chắc phải liên tục bận rộn với việcHoàng thương. Tôi có gặp Ô Khải Long một lần, hắn khiêm tốc hơn trướcnhiều."
Bộc Dương Dật há miệng:
"Tại sao lại như vậy?"
"Huynh đoán xem, tôi cũng mới nghe nói."
Nâng chén trà đặt lên miệng, sau đó trợn hai mắt, buông xuống nói:
"Vậy chuyện vải phai màu... không giải quyết được ư?"
Câu này không giống hỏi mà giống câu dự đoán sâu xa.
Đường Húc ở đối diện gật đầu:
"Tôi cũng đoán như vậy, mà cũng đã có không ít người nhận ra."
"Chuyện này đúng là biến đổi bất ngờ, đến tận giờ vẫn chưa xong..."
Bộc Dương Dật lầm bầm một câu, biểu tình phức tạp.
"Tất cả đã bị lừa, ngay cả sau khi mọi việc ngã ngũ mọi người vẫn bị lừa."
Đường Húc cười lớn:
"Từ khi người của Tô gia bị ám sát, mọi người đã bị lừa rồi, tháng 8 – việc Hoàng thương, mọi người cũng bị lừa, thậm chí còn nhìn Ô gia với ánhmắt kinh sợ, cuối tháng 10, Tô gia họp họ, mọi người mới nhận ra Ô giabị lừa, thậm chí bị lừa tới mức chẳng hay biết gì... Căn cứ vào thái độcủa Tô gia lúc đó, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Tô gia đã đạtthành hiệp nghị với Ô gia, đem vải hoảng kim thực sự ra áp chế Ô gia,hiện giờ xem ra..."
Hắn nhấp một ngụm trà, thái độ phức tạp:
"Đúng là tay không bắt giặc, thật khiến kẻ khác bội phục..."
Bộc Dương Dật trầm mặc một hồi rồi nói:
"Nói vậy thì chắc chắn Tô gia không dùng vải hoàng kim thực sự đổi lấy mộtphần ba gia sản của Ô gia, mà đang dùng một bí mật nào đó. Cuối tháng 10 mọi chuyện đã được công khai, chẳng ai nghi ngời điều này, thật đúnglà... Thập Bộ Nhất Toán..."
"Hôm nay mới nhận thấy."
Đường Húc gật đầu:
"Ô gia căn cơ hùng hậu, dù mất một phần ba nhưng cũng có thể bảo trì thếchân vạc trong ngành vải Giang Ninh. Cái quan trọng là hai nhà Tô gia – Ô gia đã kết thù, nếu tôi là Ninh Nghị chắc chắn sẽ không cho cục diệnnày tiếp diễn, sẽ triệt để tiêu diệt Ô gia, khiến họ không còn lực cạnhtranh mới có thể yên tâm. Trước đây nghĩ tới chuyện này sẽ cảm thấy nóquá sức tưởng tượng nên không ai nghĩ tới mà thôi, lúc đó chỉ thấy Tôgia đã chiếm tiện nghi lớn… Tiết gia bỏ qua một cơ hội tốt, ai ngờ...Ninh Nghị này bề ngoài thì ôn hòa nhưng kì thực... rất đáng sợ.”
Hai người cơ bản chỉ là ngồi nói chuyện phiếm cho vui, việc kinh doanh củagia tộc họ lớn gấp nhiều lần so với Tô gia, cũng không sợ bị cạnh tranhnghề nghiệp, thế nhưng qua cuộc nói chuyện, đôi bên đều cảm thấy kinhngạc và sợ hãi. Vốn kết quả họp họ tháng 10 đã khiến người khác kinhhoàng, nay còn kế trong kế, kéo dài mãi tới tận bây giờ, khiến cho tàisản của Ô gia còn lại có một phần ba. Quan trọng nhất là, kẻ đứng đằngsau chỉ là một thư sinh.
"May mắn không phải kẻ thù của hắn."
"A, kỳ mưu bực này sợ rằng không phải do một mình hắn nghĩ ra, kiểu gì cũng phải có trùng hợp bên trong. Bộc Dương huynh chưa chắc đã sợ hắn. Hơnnữa tiểu đệ còn nghe nói quan hệ cá nhân của huynh và Ninh Lập Hằng khátốt, chẳng nhẽ trước đây huynh không nhận ra người này như thế nào ư?"
"Đôi bên có gặp vài lần, chưa thể nói tới quan hệ cá nhân. Người này tínhtình đạm bạc, không có hứng thú với việc tụ hội tìm vui, trước đây tachỉ cho rằng hắn lợi hại trên phương diện văn chương, không ngờ lần nàyxuất thủ, sóng gió nổi lên kinh người. Một đại thế gia như Ô gia còn bịhắn chơi cho thiếu chút nữa sụp đổ... Tháng 10 năm ngoái ta có tới báiphỏng hắn nhưng không thành, chỉ nghe nói sau khi việc Hoàng thương được định đoạt, hắn tiếp tục dạy học ở thư viện Dự Sơn, thỉnh thoảng cũng có gặp trên đường, thấy hắn chẳng quan tâm gì nữa tới chuyện kinh doanhnữa, trí tuệ bực này chắc chắn hơn ta với huynh nhiều lắm."
"Lại có quái nhân bực này."
Đường Húc cười cười, giơ chén trà, sau đó nói:
"Tôi cũng đang nghĩ, nếu sau này có ai muốn tính kế Tô gia, sợ rằng phải tính đủ cân nặng của Ninh Lập Hằng ở phía sau..."
Ngẫm lại tình hình Tô gia hiện giờ, nếu coi Tô gia là địch nhân, vậy thìphải đối đầu với "Thập Bộ Nhất Toán" Ninh Lập Hằng, nghĩ tới thôi cũngđủ khiến người khác dợn người, chỉ một lần vung tay đã lấy đi mất mộtphần ba gia sản của Ô gia, điều này khiến người phải kinh hãi khôngngừng.
Ở phía sau bức rèm che, Khởi Lan vừa đánh đàn, vừa chú ý lắng nghe nội dung câu chuyện của hai người này.
Chuyện về tài tử giai nhân luôn được người khác chú ý, nàng hiện giờ đã hoakhôi, thỉnh thoảng nghe người ta nói tới Ninh Nghị, rồi lại gán ghép với nàng, điều này khiến nàng có một cảm giác là lạ thế nào ấy. Ninh Nghịlà tài tử kỳ quái nhất Giang Ninh, được người ta gọi là đệ nhất tài tửmà chẳng vui mừng, trước đây chẳng có tài tử nào như vậy. Thế nhưng cứnhắc tới cái tên Ninh Nghị là người ta lại cảm thấy hắn lợi hại, điềunày khá kỳ quái.
Hắn không thích giao du với người khác, nhưngnếu như có hứng thú thì kiểu gì cũng phải gặp mình. Thỉnh thoảng KhởiLan lại nghĩ như vậy, dù sao mình cũng không giống người thường, thậmchí trong lần thi hoa khôi lần trước, chẳng phải hắn đã tặng cho mìnhmấy ngàn lượng hay sao.
Đương nhiên, đi kèm với địa vị, nàng hiện giờ rất bận, phải thay Bộc Dương gia đãi khách, báo đáp ơn tri ngộ…,trong quá trình này nàng cũng quen một số tài tử lợi hại, không có thờigian rảnh nghĩ tới Ninh Nghị nhiều, nhưng mỗi lần nghĩ đến lại cảm thấythích thú. Nàng cũng nghe nói tới chuyện Ninh Nghị có lui tới với Nguyên Cẩm Nhi đã hoàn lương, nhưng sự thực thế nào thì không biết, trong giới thanh lâu này, lời đồn đãi thiếu gì.
Cuộc gặp hôm nay không cầnnàng phải nói, chỉ là ở bên đàn hát là được rồi. Bộc Dương Dật, ĐườngHúc lại hàn huyên thêm một lúc mới đứng dậy cáo từ, Bộc Dương Dật cònnói mấy ngày nữa sẽ bái phỏng Tô gia, nhân tiện mời Ninh Nghị tham giahội thơ Nguyên Tiêu... không biết hắn có tới hay không, Khởi Lan tronglòng suy đoán.
Bộc Dương Dật còn bận việc nên sau khi tiễn ĐườngHúc liền chia tay với Khởi Lan, mỗi người một ngả, dù sao Khởi Lan cũngcó nha hoàn, phu xe sẽ đưa nàng về. Trên đường về, Khởi Lan nhìn thấyNinh Nghị và Nguyên Cẩm Nhi.
Tết đã qua, trên đường phố đã cókhông ít người đi lại, số người thuần túy dạo phố không nhiều, phần lớnđều là tới nhà chúc tết. Xe ngựa chạy tới cuối đường, nàng vén rèm lênthì thấy Ninh Nghị và một người tiến vào một tửu lâu cạnh sông, trôngngười kia hình như giống Nguyên Cẩm Nhi, thế nhưng nàng lại cảm thấykhông giống, cuối cùng đành bảo xe ngựa dừng lại.
Chủ yếu vẫn làlúc nãy Bộc Dương Dật và Đường Húc có nói đến Ninh Nghị, lúc này KhởiLan xuống xe nhìn mới nhận ra, quán rượu kia vẫn đang trong quá trìnhhoàn thiện, đang ngừng thi công vì ngày tết. Bố cục của quán rượu nàyrất lạ, phong cách khác với bình thường, giờ không có thời gian quan sát tỉ mỉ nhưng bố cục kiểu này khiến cho tầng 2 của quán rượu phát huynhiều tác dụng hơn trước, cũng phải mất khá nhiều công phu mới thiết kếđược kiểu này. Bởi trời lạnh, Ninh Nghị mặc áo khá dầy, đầu còn đội mũlông nên trông có chút quê, cô gái bên cạnh mặc áo nâu, mang mũ lông màu trắng, tuy rằng có phần thanh lệ nhưng nhìn từ xa chẳng khác gì con gấu mèo.
Khởi Lan nhìn kỹ nhận ra, người đi cùng với Ninh Nghị chính là Nguyên Cẩm Nhi, người đã thoái ẩn.
Đối với một hoa khôi mà nói, hôm nay Khởi Lan mặc quần áo vừa đẹp vừa ấm,phải nói là tốn khá hiều công phu chọn lựa. Trước kia Nguyên Cẩm Nhicũng là hoa khôi, thế nhưng chắc chắn không thể tỉ mỉ chọn trang phụcnhư nàng. Ninh Nghị và Nguyên Cẩm Nhi đi vào trong quán rượu, tay cầmmột tờ giấy, nhìn quán rượu chỉ trỏ bày biện. Khởi Lan nhíu nhíu mày,bảo nha hoàn đứng chờ rồi lật đật chạy tới.
Quán rượu này mớihoàn thiện được một nửa, thậm chí một vài cửa sổ còn không đóng, NinhNghị một tay cầm giấy, một tay cầm bút thương lượng với Nguyên Cẩm Nhi,thỉnh thoảng còn đặt xuống bàn viết viết gì đó, Nguyên Cẩm Nhi thì chạyloạn di chuyển đống đồ giữa quán. Tiếng đối thoại bên trong truyền tới:
"... Không cần thay đổi quá nhiều nhưng kiểu gì cũng phải ngăn nắp, sạchsẽ... Ừ, kỳ thực gần đây quá bận, hai học trò kia thì một người cả ngàybắt thực nghiệm, mà phiền hơn một chút là... cô nhóc kia gần đây cũngphụng phịu, mới mười ba tuổi, năm nay 14 mà người trong nhà đã chọn rể,cho nên rất phiền..."
"Mười bốn tuổi là lớn rồi, có thể thành thân,... ít nhất ... cũng đính hôn được."
"Ý nghĩa của vấn đề tuổi tác, cô không hiểu hết đâu... Ừ, tôi định bố tríthêm mấy cái ghế nữa… Mà cô cũng lớn rồi, sao không lấy chồng đi?"
"Tôi mạng khổ, chỉ có thể cùng Vân Trúc tỷ sống nương tựa lẫn nhau... Huynhđừng hy vọng! Được rồi, được rồi, gần đây tôi đang nghĩ, không biết cóthể đổi Trúc ký thành Cẩm nhi quán được không? Huynh đồng ý là tôi điđặt biển liền."
"... Đổi hai quán này thành Cẩm Nhi quán."
"Đúng."
"Được, không thành vấn đề, tùy cô."
"Sao huynh lại kỳ quái thế..."
Hai người ở bên trong nói thêm mấy chuyện linh tinh, có mấy câu nàng nghe không hiểu, nhưng... cảm giác này thật ấm áp.
Cứ như là người một nhà, giống vợ chồng hoặc là huynh muội.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 159: Dự Báo

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChiều nay, khi Ninh Nghị đi dạo mới gặp Nhiếp Vân Trúc và Nguyên CẩmNhi. Gần tết, việc thi công quán mới của Trúc ký tạm ngừng, nhưng thấyNguyên Tiêu đến nơi rồi nên tiếp tục triển khai, Ninh Nghị cũng bận rộnhơn một chút, hay bị kéo sang đây xem tình hình, trong khi Vân Trúc phải đi lo chuyện hàng hóa thì nhánh bên này giao cho Cẩm Nhi lo liệu.
Thực ra lúc này cấu tứ của cửa hàng cơ bản đã hoàn thành, những chuyện cầnNinh Nghị quyết định không nhiều. Còn về phần cửa hàng tên gọi là Nhịquán hay Cẩm nhi quán, Ninh Nghị không quan tâm. Quán rượu này xây cạnhsông, có rất nhiều cửa sổ chưa hoàn thiện, gió lớn mang theo tuyết bayvào trong, cũng may là hai người mặc nhiều áo, công phu hạng trung củaNinh Nghị đã có chút thành tựu, mà Nguyên Cẩm Nhi từ trước tới giờ đềuhoạt bát, vừa nãy còn mạnh mồm tuyên bố trời tuyết tắm sông, không nghĩmà run.
"Khi nào mọi chuyện hoàn thành, tôi sẽ quyết định tự lên sân khấu biểu diễn 3 ngày để lôi kéo mọi người."
"Đã lâu không biểu diễn rồi, kiểu gì mọi người cũng phải lác mắt."
"Cút, tôi chỉ biểu diễn trước mặt Vân Trúc tỷ... Á, mà huynh nghĩ gì thế?"
"Tôi không nhìn thấy, chắc là sẽ rất kém đấy."
"Tôi nói là lên sân khấu biểu diễn mà."
"... Chỉ mỗi huynh nhìn thấy, ít làm loạn đi."
Tuy rằng tính tình đôi bên không hợp nhau nhưng rất nhiều chuyện Nguyên Cẩm Nhi bội phục Ninh Nghị, nàng có kỳ vọng rất cao với việc cửa hàng mangtên mình, muốn lên sân khấu biểu diễn để lôi kéo mọi người nhưng khiNinh Nghị nói như vậy thì nàng chỉ bĩu môi, không hề nhắc tới.
"Vậy chỉ có thể mời các tỷ muội trước đây tới biểu diễn, rất tốn tiền đấy."
Cẩm nhi kéo ghế vào trong góc khuất gió, chị em của nàng nhiều, cũng đãtừng giúp Trúc ký kiếm mối làm ăn, nhưng khi dùng đến tiền lại rất keokiệt, đôi khi còn ngồi xem Vân Trúc tính toán sổ sách, tức giận chỉ vìmột khoản nào đó tiêu quá nhiều tiền không cần thiết.
"Có danh tiếng rồi thì không cần tiếp tên xú nam nhân như ta nữa, lợi cả đôi đường."
Ninh Nghị kéo mấy cái ghế đặt lên bàn để tạo không gian, vừa cười vừa nói:
"Hơn nữa sau này khi Trúc ký vang danh, có thể tự bồi dưỡng một nhóm người cho riêng mình."
"Bồi dưỡng..."
Cẩm nhi trợn mắt, nhỏ giọng nói:
"Huynh muốn mở thanh lâu?"
"Sao cô lại có ý nghĩ không thuần khiết như vậy!"
Ninh Nghị trừng mắt nhìn nàng:
"Sau khi... quy mô của Trúc ký ổn định rồi, có thể bồi dưỡng, huấn luyện một vài bé gái, thậm chí bé trai cũng được, dạy cho họ nghề nghiệp, lậpgánh hát, từ hí khúc ca nghệ đến xiếc ảo thuật, dù sao đám trẻ con bênngoài không có cơm ăn rất nhiều, chúng ta làm việc này tức là tích thêmchuyện tốt, giải quyết vấn đề lao động thặng dư."
Nghe Ninh Nghị bàn về kế hoạch phát triển, Cẩm nhi sửng sốt suy nghĩ:
"Vậy... cần rất nhiều tiền, nếu không có thanh lâu, gánh hát căn bản không ăn thua… hơn nữa… phải có nhân tài mới được..."
Nàng đúng là chưa nghĩ tới việc này, việc tìm nơi biểu diễn có khác gì gánhhát rong, trong khi muốn lập được một gánh hát lại tốn rất nhiều tiền.
"Khi lập được khoảng 3 chi nhánh kiểu này, gà sinh trứng, trứng lại sinh gà, lúc đó tiền quay vòng vốn như nước chảy, chúng ta chỉ có mỗi việc làtách nó ra thành những dòng tiền đầu tư nhỏ."
Ninh Nghị viết một vài thứ lên giấy:
"Quan trọng nhất là... quan thương phải cấu kết, Vân Trúc đã khá quen nhà Tần lão, cũng quen với Khang phò mã... Ông lão này gần đây thiếu ta khánhiều việc, cho nên ít nhất cũng đảm bảo được lợi nhuận thuận buồm,không bị quan phủ quấy rầy..."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
"Hơn nữa, quán phải làm thật sang trọng, phát triển nhanh về phía nam, tớitận Tô Châu, Hàng châu, dấy lên phong trào giải trí mới, chỉ cần kinhdoanh và quảng cáo tốt, lợi nhuận luôn có. Triều Vũ này... ngoài ngườinghèo ra thì ai cũng có tiền. Đương nhiên, còn phải tính xem các cô cóthích làm lớn hay không, nếu không chúng ta dừng lại cũng được."
Những việc làm ăn kiểu này, Ninh Nghị có đủ năng lực tính toán, huống chithời đại hiện nay, việc quyết định trong kinh doanh không phải tính toán tốt, mà là có chỗ dựa vững chắc, việc để cho Trúc ký tựa lưng vào phủPhò mã thì không cần lo lắng quá về việc gì. Trước kia không thể nói với Vân Trúc những điều này, bây giờ Cẩm Nhi nghe xong mà mặt mày kinhngạc, đăm chiêu suy nghĩ xem sau này mình có cần làm một đại phú bà haykhông, nhưng sau đó lại nghĩ những điều này do tên Ninh Nghị thối thanày nói, cho nên nàng quyết định không tin.
Trong khi hai ngườiđang trò chuyện, Vân Trúc đi từ bên ngoài vào, vừa đóng cửa vừa nhìn racon đường phía trước. Vân Trúc khác với Cẩm Nhi, Cẩm Nhi là người biếtăn mặc, nhưng Vân Trúc chỉ mặc những bộ đồ bình thường, màu sắc đơnđiệu, nhìn xa có chút quê mùa, nhìn gần thì không hợp với dung nhan củanàng. Thấy nàng tới đây, Cẩm nhi nở nụ cười nhìn xung quanh hỏi:
"Vân Trúc tỷ nhìn cái gì đấy?"
"À, vừa rồi hình như thấy... Khởi Lan cô nương, có lẽ là nhầm."
"Khởi Lan?"
Cẩm nhi đẩy cửa ra nhìn ngó xung quanh:
"Trùng hợp thôi, chúng ta trước đây đâu có quen với cô ta, lúc trước thi hoakhôi còn kết thù nữa, chắc chắn cô ta không có quan hệ gì với chúng ta."
"Muội kết thù với Khởi Lan cô nương hồi nào..."
"Cô ta đoạt hoa khôi, hơn nữa tên họ Ninh này lại tặng 2000 đóa hoa, hại muội mất mặt, thù này khá lớn."
Trước đây Nguyên Cẩm Nhi không muốn tranh hoa khôi, nhưng do lần này chuyệncó liên quan nên đem ra nói, ý muốn chỉ trích Ninh Nghị vô sỉ. Vân Trúcnghe mà bật cười, Ninh Nghị bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, hắn thấy trên cửa sổcó một đống tuyết bèn đi tới, bốc một vốc, sắc mặt Cẩm Nhi co lại, muốnchạy trốn. Vân Trúc cười:
"Đúng rồi, ném muội ấy."
Ninh Nghịlàm gì có tâm tình thương hương tiếc ngọc, đặc biệt là những người haykhiêu khích đối thủ như Nguyên Cẩm Nhi, vốc tuyết bay tới, Cẩm nhi ômlấy đầu kêu "a" một tiếng, sau một khắc, hoa tuyết tung tóe.
VânTrúc rụt cổ, căn bản không kịp phản ứng nắm tuyết đã trúng đầu nàng.Ninh Nghị vẫn duy trì tư thế ném tuyết, trong lúc nhất thời cũng ngâyngẩn cả người. Cẩm nhi nhịn cười, một lát sau, khuôn mặt đỏ bừng.
"Còn tự xưng là võ lâm cao thủ... ngay cả ném tuyết cũng không trúng..."
Vân Trúc vuốt tuyết trên đầu, hai vai sụp xuống, ánh mắt hơi có chút u oán, sau đó mím môi bắt đầu đi ra ngoài, Cẩm nhi cười hì hì cũng bước đi,hai cô gái bắt đầu bốc tuyết.
"Này, nước lũ nhấn chìm miếu Longvương (1), chỉ là hiểu lầm thôi... Vân Trúc, nàng hiểu chuyện hơn CẩmNhi mà, hai người không thể như vậy..."
(1) Nước lũ nhấn chìmmiếu Long vương: ý nói người mình nhưng không nhận ra nhau nên xảy rahiểu lầm. Long vương là người điều khiển lũ, vậy mà nước lũ lại nhấnchìm miếu của chính ông ta.
***
Sự thực chứng minh cho dùlà người hiểu chuyện cũng không bao giờ thích chịu đòn vô cớ, khi bangười xuất hiện trong đại sảnh quán rượu thì Ninh Nghị đang vuốt bọttuyết trên người, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.
"Công phu ám khí muốn luyện tốt thật vất vả..."
"Vậy chứng tỏ công phu ám khí của huynh không tốt bằng chúng ta."
Nguyên Cẩm Nhi sửa sang lại tóc, làm như mình vừa mới chà đạp người khác mộtphen, sau đó quay đầu lại nhìn những đống đồ còn đang chờ lắp:
"Tháng hai có thể khai trương không?"
"Có thể."
Ninh Nghị gật đầu:
"Quán thứ hai."
"Cẩm nhi quán!"
"Được rồi, cô quyết định..."
Thời gian đã không còn sớm, việc lắp đặt ở quán rượu thế nào đã quyết địnhxong, thực ra việc này cũng không quan trọng với ba người, họ chia tay ở đầu đường, Vân Trúc và Cẩm Nhi ngồi xe ngựa trở về, Ninh Nghị tiếp tụcđi bộ.
Trời vẫn lạnh, tuyết trong thành hơi dày, trên đường vềnhà, nhìn quán trà, quán rượu hai bên đường, lại thấy người đi đườngthảnh thơi, biểu thị năm nay thái bình bội thu. Ninh Nghị suy nghĩ mộtchút về hướng phát triển của Trúc ký, việc này tuy nói là kinh doanhnhưng đối với hắn chẳng khác nào thao tác mời rượu mọi nhà.
Lýtrí nói cho hắn biết phải phát triển về phía nam, triều Vũ đã suy yếulâu ngày, người Liêu cũng tốt mà người Kim cũng được, dù tình hình cóphát triển ra sao, tương lai họ đều ở phương bắc giết tới nơi này, phíanam sẽ thái bình lâu hơn một chút. Nghĩ tới những chuyện này, bỗng nhiên lại nhớ tới việc phát triển Lữ Lương Sơn của Lục Hồng Đề, việc này rấtkhó, hơn nữa nơi đó quá nghèo, lại thêm Điền Hổ làm loạn, sau này muốnkinh doanh làm ăn chắc phải kiếm hình thức khác.
Việc Ninh Nghịdự tính kinh doanh, đương nhiên nguyên nhân không phải vì muốn pháttriển mở rộng ra toàn quốc, mà nguyên nhân quan trọng nhất là lấy lực hỗ trợ việc phát triển vũ khí. Nếu có làm được thì hắn sẽ không giao choKhang Hiền, bởi lý do rất phức tạp.
Thứ nhất, thời đại này khôngai biết nhiều về súng ống, mà bản thân hắn cũng vậy, nếu muốn chế tạo ra cái gì đó có thể ngăn cơn sóng dữ, vậy Ninh Nghị phải dành rất nhiềuthời gian, chắc chắn hắn phải lộ mặt, nội bộ quan trường lục đục vớinhau, phía trên còn có một hoàng đế, Ninh Nghị không sợ không ứng phónổi với những hiềm khích này, mà là hắn sợ phiền phức, hắn không thíchmấy kẻ hoa chân múa tay, lưỡi uốn thay lao động. Thứ hai, hắn không cóđồng cảm với triều đại này, thậm chí đồng cảm với Lục Hồng Đề còn nhiềuhơn, hắn rất thích nữ nhân kiên cường, nếu có khả năng hắn sẽ trợ giúpnàng.
Khi để một ý nghĩ của mình mở rộng tới phạm vi "quốc gia",hắn biết những suy nghĩ của mình đã trở nên phù phiếm, hiện giờ mới cóchỉ hai cửa hàng nhỏ đã nghĩ tới việc mở rộng ra toàn quốc rồi. Thờigian này, Ninh Nghị chẳng qua chỉ cắm đầu ở trong thành, gần đây mớitheo Đàn nhi đi chúc tết, còn lại toàn làm những việc lặt vặt.
Thời đại này không phải là thời đại bùng nổ thông tin, không ai có thể tự do nói tới chuyện chính trị hoặc là yêu nước. Người đời sau nhìn vào lịchsử có thể thấy những ai yêu nước, những câu chuyện anh hùng bi tráng,buồn vui lẫn lộn, nhưng ở xã hội này, việc chiến tranh ở phương bắckhông mang lại nhiều ảnh hưởng, công việc làm ăn luôn có liên quan tớitiểu thương người Liêu, còn việc người Kim thế nào thì đám thư sinh ởthuyền hoa chẳng thể nào biết được.
Ninh Nghị thỉnh thoảng quacuộc nói chuyện với Khang Hiền và Tần lão có thăm dò thêm một số tin tức tình báo. Càng tiếp xúc nhiều thì Ninh Nghị càng tỏ vẻ thanh tu khinhàn nhã dạo chơi trong thành, hoặc dạy học nơi thư viện, rung đùi đắc ý làm công việc gõ đầu trẻ, vợ ở nhà vừa tính toán sổ sách, vừa cười thật xinh tươi nhìn hắn, cuối cùng, hắn cũng có cảm tình với một vài thứthời đại này.
Nhưng có một số cảm giác nào đó đang mở rộng, cuốinăm, số quan viên bái phỏng Tần lão ngày một nhiều và ngày một phức tạp, hắn khẳng định, sau này Tần lão chắc chắn không thể sống đời đánh cờbên sông Tần Hoài này được nữa rồi. Tần lão cụ thể đang làm những gì,Ninh Nghị không rõ ràng lắm, chỉ có thể hình dung đại khái qua những lời đồn đại bên ngoài. Ở mặt này, ông cụ cực kỳ trầm ổn, bình thường nóichuyện không nhắc tới bao giờ nhưng Ninh Nghị có thể cảm nhận được bầukhông khí căng thẳng. Tần lão cũng thế, mà Khang Hiền cũng thế, tất cảmọi người đang đợi chuyện ở phương bắc nổ ra.
Nhưng chuyện đó tạm thời chưa có.
Mùa xuân năm này, hai nước Kim - Liêu ký kết hiệp định đình chiến. Chiến tranh sắp buông màn lại bị ai đó kéo lên cao...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 160: Sáng Sớm

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrời còn chưa sáng hẳn, bình minh mới lên mà trong phòng ngủ đã ồn ào.
"... Sau khi tin tức được truyền đi, mấy ngày nay mọi người bàn tán náo nhiệt lắm, đặc biệt là đám học trò, bán tán rất kinh..."
Quấn chăn, Tô Đàn Nhi đứng dậy, vươn tay chỉnh quần áo cho tướng công. Lúcnày còn chưa hết tháng giêng, trời bên ngoài vẫn rất lạnh, tối qua tuyrằng phòng có đốt lửa sưởi ấm, nhưng giờ này đã cháy hết, nhiệt độ cũnggiảm, Tô Đàn Nhi chỉ mặc quần nhỏ, lật chăn ra cái rồi lại đắp trở lạingay, chỉ thò đầu ra nói chuyện với Ninh Nghị.
Tuy rằng nàng làbà chủ lớn, quản lý công việc kinh doanh đã nhiều năm, nhưng cuối nămngoái mới động phòng với phu quân, bình thường khá chín chắn nhưng giờquấn chăn nói chuyện với tướng công lại rất ngây ngô động lòng người. Ởthời đại này, mặc dù là người đã từng trải như Tô Đàn Nhi cũng chỉ làthiếu nữ bình thường trong khuê phòng.
Ninh Nghị đã dậy, Thiềnnhi và Quyên nhi cũng bưng chậu nước nóng và khăn mặt đi vào, khuê phòng của Tô Đàn Nhi vốn không lớn, năm trước Ninh Nghị lại mang theo mộtđống đồ vào, sau đó tuy rằng có dọn dẹp sắp xếp nhưng 4 người ở bêntrong vẫn có cảm giác chật chội, chỉ là Tô Đàn Nhi không chú ý tới việcnày, trước khi có phòng mới thì căn phòng này rất ấm áp. Ninh Nghị tiếpnhận cái khăn mặt do Tiểu Thiền đưa rồi ngồi ở cạnh giường buôn vài câuchuyện.
"Mấy hôm nay mọi người ở thư viện cũng thảo luận việcnày, chỉ hơi chút hoảng sợ mà thôi, họ sợ nước Kim đánh không nổi nướcLiêu, một số người cho rằng nước Kim lực nhỏ thế mỏng, dù đã đánh thắngmấy trận nhưng vẫn sợ nước Liêu, cũng nói triều Vũ thiếu chủ động, nếuchủ động hơn một chút thì nước Kim đã kiên quyết đánh rồi... Ài, cáchnghĩ của những người này cũng khá có lý..."
"Ngày hôm qua thiếpcó nghe cha con Tề gia nói, Trọng Hành công cùng mọi người của Khánhviên muốn triệu tập một nhóm danh sĩ để cùng dâng tấu chương lên quanphủ, còn bảo thiếp hỏi ý tướng công thế nào..."
"Hôm qua đúng là có hai ông đồ tới tìm ta... Ta mà cũng tính là danh sĩ ư?"
"Tướng công là Giang Ninh đệ nhất tài tử, bọn họ tìm đến tướng công cũng là bình thường. Tướng công đã đồng ý chưa?"
"Có Sùng Hoa thúc nói đỡ, ta không muốn làm căng nên tới lúc đó đồng ý kýtên, dù sao đây cũng chỉ là việc vặt, không có tác dụng gì lớn."
"Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh sẽ như thành đồng."
"Ài, đông người chưa chắc đã có nhiều tác dụng..."
Mấy người vừa nói vừa hoạt động, Ninh Nghị cầm khăn rửa mặt, Tiểu Thiền đưa tay ý bảo để muội làm cho, Ninh Nghị phất tay một cái cự tuyệt, tiểunha đầu liền mếu máo, nghiễm nhiên bị Ninh Nghị đoạt đi công việc củamình.
Tin tức nước Kim và nước Liêu giương cung bạt kiếm đãtruyền tới triều Vũ hơn một năm rồi, bây giờ tin tức hai nước đình chiến khiến cho nhân tâm trong nước cảm thấy mất mát, không ít nhân sĩ tríthức cảm thấy tiếc nuối. Có người cho rằng triều Vũ phải chủ động xuấtbinh, nắm lấy thời cơ liên thủ với nước Kim, tóm lại là mọi người bàntán rất nhiệt tình với chủ đề này, Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi cũng bị cuốntheo, mang nó về nhà thành câu chuyện gối đầu giường.
"Thiếp thân nghĩ đánh nhau muộn một chút cũng tốt."
"Nhà ta có làm ăn gì với nước Liêu à?"
"Đúng, có một chút, nhưng mà không phải vì cái này..."
Tô Đàn Nhi gật đầu trong chăn, sau đó lại lắc đầu:
"Chỉ là chúng ta mới tiếp nhận công việc của Ô gia, mọi thứ còn chưa ổnđịnh, nếu hiện giờ mà đánh nhau ngay, sợ rằng sẽ có biến cố… Đươngnhiên, đó chỉ là cách nghĩ của muội..."
Nàng nói đến đây, Quyên nhi đang sửa sang lại tủ quần áo bỗng nhiên bật cười:
"Nói đến Ô gia, cô gia, tiểu thư, hiện giờ Ô gia chắc sắp tức chết rồi nhỉ?"
Nha đầu này thường ngày nhu thuận an tĩnh, giờ nói câu này khiến cho mọingười trong phòng bật cười. Ninh Nghị lúc trước uy hiếp Ô gia, vốn chỉtính là uy hiếp để lấy đại thế, không ngờ lại dọa cho Ô gia sợ hãi không dám mang tính mạng tài sản của gia tộc ra đùa. Lúc này cũng chỉ mớicách thời điểm cuối năm ngoái không lâu, việc chuyển giao giữa hai nhà Ô – Tô đã xong, người bên ngoài cho rằng Ô gia là tráng sĩ sẵn sàng chặttay, vứt đi bảo ngọc, nếu như biết nội tình cụ thể chắc sẽ cười rụngrăng mất.
Do là sáng sớm nên ngọn đèn trong phòng nhuộm đẫm màuvàng, mọi người cười nhưng không lớn tiếng lắm, bầu không khí thật là ấm áp, sau một lúc, Tô Đàn Nhi chuyển hướng câu chuyện:
"Tướng công nếu như không có việc gì, hè năm nay gia đình chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút, có được không?"
"Hè năm nay?"
"Đúng, mấy tháng nữa khi vụ tơ tằm xong, chúng ta sẽ tới Tô châu, Hàng châumột chuyến, tiện đường du lịch luôn. Tục ngữ nói “trên có thiên đàng,dưới có tô hàng nhị châu”, nơi đó chúng ta cũng có ít sản nghiệp, mùa hè ở đây rất nóng, chúng ta tiện qua đó nghỉ mát luôn."
"Cũng tốt."
"Vậy thiếp thân sẽ bắt đầu bố trí."
Ninh Nghị gật đầu đáp ứng, Tô Đàn Nhi rất vui vẻ. Thực ra lúc này mới làcuối tháng 1, nếu muốn mùa hè đi chơi cũng chưa cần chuẩn bị ngay từ bây giờ, nhưng trong chuyện này có mang lý do cá nhân của Tô Đàn Nhi. Trước đây, nàng quản lý gia nghiệp của phòng lớn, mỗi năm đều phải ra ngoàimột chuyến, thời gian đầu là đi theo phụ thân, sau đó tự mình dẫn theogia đinh hộ vệ đi tìm hiểu tình hình các nơi, tránh cho lúc thực sự tiếp nhận công việc làm ăn, vẫn chỉ là ở nhà đóng cửa xem giấy tờ.
Lúc trước, khi thành thân với Ninh Nghị, nàng có rời nhà đi một thời gian,việc này cũng xuất phát từ những kinh nghiệm đi xa quản lý công việc.Nhưng bây giờ đã khác, năm nay nàng đã chính thức tiếp nhận toàn bộ gianghiệp của phòng lớn, thời gian đầu không nên đi ra ngoài nhiều, thếnhưng do quan hệ với Ninh Nghị đã có bước phát triển mới, Tô Đàn Nhi vừa muốn làm tốt công việc kinh doanh, vừa muốn củng cố tình cảm hôn nhâncủa mình. Tương lai, nàng dự tính làm một hiền thê lương mẫu, trong lòng thậm chí còn tính toán bỏ bớt công việc làm ăn. Nhân dịp này nàng muốnlấy chuyện công làm tư, theo "thói quen" ra ngoài kiểm tra công việc vàdu ngoạn một phen.
Mặt khác, chuyện này còn ẩn chứa một nguyênnhân khá phức tạp, năm ngoái khi đối phó với Ô gia, nàng với Ninh Nghịđã tuyên truyền rất kinh, tạo nên thanh thế cực lớn, giúp nàng ổn địnhđịa vị. Thế nhưng, do phụ thân bị thương, việc nắm thực quyền trongphòng lớn phải do tự nàng hành động. Tô Đàn Nhi học theo phong cách củacha mình, vừa buông vừa nắm, tuy nhiên, những công việc nhỏ xử lý còntốt, nhưng chưa thể lão luyện thành thục như cha mình.
Tô Bá Dung tuy rằng liệt, nhưng dù sao tuổi tác vẫn chưa già, đầu óc vẫn còn tỉnhtáo, sau khi việc Tịch Quân Dục bại lộ, ông ta chính là người đã ra lệnh tìm Bách Đao minh, đuổi tận giết tuyệt đối phương. Lão nhân gia tànnhẫn, uy tín, nên có một vài thứ không cách nào thay thế trong phònglớn, địa vị của Tô Đàn Nhi hiện giờ đã ổn định, không thể dao động,nhưng mấy năm tiếp theo vẫn phải có phụ thân giúp một chút.
TôĐàn Nhi và Tô Bá Dung tuy có khúc mắc về mặt tình cảm, nhưng việc truyền thừa quyền lực lại chẳng có vấn đề gì, muốn Tô Bá Dung giao toàn bộquyền lực, vấn đề này không lớn, mà Tô Đàn Nhi hiện giờ cũng không cáchnào nhận hết được. Trong lòng hai người đều tự hiểu, cùng tuyên bố vớibên ngoài là Tô Đàn Nhi đã tiếp nhận hoàn toàn công việc của phòng lớn,tránh cho người ngoài dị nghị nọ kia. Cũng vì nguyên nhân này nên Tô Đàn Nhi mới quyết định như vậy.
Sau khi đối phó Ô gia thắng lợi,việc cần làm là dừng bước, thu liễm và hồi phục, trước quản lý cho tốtnhững lợi ích nhận được, quyết định sách lược cho đúng, tránh sai lầm.Mặt khác, Tô Đàn Nhi đã có danh tiếng cho riêng mình, nàng mới hai mươituổi, chưa cần phải vội vàng phát triển làm gì, tốt nhất nên đưa phụthân mình ra, làm mờ nhạt hình tượng của mình, người bên ngoài sẽ nhậnra, Tô gia bao gồm cả ba phòng, Tô Đàn Nhi đã không còn chỉ lo cho lợiích của phòng lớn, đã bắt đầu lo lắng tới lợi ích kinh doanh của phònghai, phòng ba. Trong khi đó phương bắc có nguy cơ chiến tranh, nàng cũng đang nghĩ tới chuyện chuyển trọng tâm công việc kinh doanh xuống phíanam, Tô châu, Hàng châu là khu vực phát triển nhất, sẽ là trọng điểm của tương lai, việc tới đây khảo sát tình hình kết hợp du lịch chính là một việc lưỡng toàn kỳ mỹ.
Đương nhiên, việc này không cần nhắc tớinhiều nữa, chỉ cần nàng đi cùng với tướng công của mình là được rồi.Nàng nằm trên giường là do không có việc gì, giờ lại vội vàng xuốnggiường mặc quần áo, chuẩn bị cho việc mùa hè xuất hành. Thiền nhi, Quyên nhi cũng thích điều này, vừa hầu hạ tiểu thư mặc quần áo rửa mặt, vừanhẹ nhàng thương nghị chuyến đi chơi sắp tới.
Ninh Nghị nói vớicác nàng một lúc rồi đẩy cửa ra ngoài, trời mới mới chỉ tờ mờ sáng,tuyết đọng thành đống ở trong sân, hắn làm vài động tác ở trong hànhlang, Hạnh nhi đang từ trong bếp nhô đầu ra nói:
"Cô gia dậy rồi à."
Gió rất lạnh, tiếng gà chó đua nhau vang lên, mọi người trong Tô gia dần dần tỉnh.
***
"Cái Trúc ký kia có lai lịch gì..."
Sáng sớm, trên đường cạnh sông Tần Hoài đã náo nhiệt, những chiếc thuyềnlạnh lùng chạy ngang qua mặt sông, người, xe ngựa chen nhau đi trênđường phố, người buôn bán nhỏ đã bắt đầu công việc một ngày của mình.Trước cửa một quán rượu tên là Tụ Tân lâu, có một chiếc xe ngựa dừnglại, một người đàn ông chừng 30 tuổi bước xuống, người này cằm hơi nhọn, mặc áo khoác ngoài rất quý giá, sau lưng còn có một cái quạt. Thànhthật mà nói, trong thời đại ngày nay, chuyện mang theo quạt là rất bìnhthường, nhưng mùa đông mà mang ra phe phẩy vài cái thì đúng là rất ít,người này đang nhíu mày nhìn quán rượu xinh đẹp cạnh bờ sông.
Khuôn mặt người này trông giống viên ngoại nhà giàu, nhìn cây quạt lại thấyhắn giống văn nhân sĩ tử, việc phe phẩy mùa đông thì trông không khác gì thằng ngốc, căn cứ vào thái độ thì chẳng khác nào đứa vô lại đầu đườngxó chợ. Tụ Tân lâu sau lưng hắn vốn đang đóng cửa, đèn bên trong đãsáng, tức là chuẩn bị mở cửa, sau một lúc có một chưởng quỹ nhanh chóngbước ra đón:
"Trần tứ gia, sao ngài tới sớm vậy?"
"Sớm cái gìmà sớm? Ta mới từ Yến Thúy lâu tới đây, đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơibồi bổ sức khỏe, tiện đi ngang qua bên này... cái Trúc ký Cẩm Nhi quánnày mở ở đây chẳng khác nào muốn đoạt lợi ích của người khác? Ai mở vậy? Có Lai lịch gì?"
Chưởng quỹ kia ngẩn người, sau đó thi lễ một cái:
"Bẩm tứ gia, trước đây chưởng qủy Trúc ký có dâng bái thiếp, ông chủ đạidiện họ Lâm, là một ông già, nhưng chủ nhân thực sự phía sau là hai côgái, ngày nào cũng thấy họ tới đây, không nghe nói có lai lịch gì... A,thực ra có nghe nói họ là cô nương thanh lâu hoàn lương."
"Hoàn lương?"
Trần tứ gia kia mỉm cười:
"Ông dọa tôi à... làm gì có cô nương nào biết hoàn lương."
Hắn nhìn quán rượu bên kia mấy lần, sắc mặt trầm xuống, lắc đầu:
"Quán rượu này mở ở đây không được, rõ ràng là muốn tranh khách, gây khó khăn cho Trần gia ta... bảo họ dẹp đi."

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 161: Huyết Mạch

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChu Bội gần đây đang lo sốt vó chuyện mình trưởng thành.
Là tiểuquận chúa trong Khang vương phủ, năm ngoái nàng mười ba tuổi, năm nay đã lên mười bốn. Mười bốn tuổi không được coi là lớn, nhưng đối với congái mà nói, có một số thứ đã thể hiện rõ ràng, điều khiến Chu Bội lolắng nhất là mới qua tết, phụ vương đã sốt ruột muốn kiếm cho nàng mộtphò mã. Có một lần đã hỏi dò nàng, gần đây ở Giang Ninh có thanh niên là nhân tài kiệt xuất nào không, điều này khiến nàng cảm thấy hơi khổ não.
Thực ra cũng không phải nàng bài xích chuyện thành thân. Với thân phận quậnchúa, từ nhỏ nàng đã được giáo dục vô cùng chu đáo, nào là “nữ giới”,“nữ huấn”, tam tòng tứ đức, tất cả đã học thuộc làu. Là một cô gái, nhất là cô gái của hoàng thất, nói từ nhỏ đã được giáo dục thành một ngườivợ hợp cách cũng không quá.
Mà thường là ở những môi trường tốt,không phải lo lắng, người được đào tạo thường không thích và có nhữnghành động trái ngược với giáo dục, ở phương diện này, tính tình Chu Bộitương đối thuần nhưng cũng không có mong chờ gì ở việc hôn nhân. Phò mãtương lai như thế nào, cảm giác thành thân với một nam tử khác ra sao,trở thành vợ rồi phải làm gì, chỉ cần nghĩ thôi nàng cũng đã thấy mặt đỏ chân run. Ngoài vấn đề này, nàng nhận ra, tất cả đã chuẩn bị sẵn chỉ để cho nàng làm một cô gái.
Chu Bội không hợp với khái niệm "Congái không tài mới là đức", nàng có thiên phú hơn người, có trí tuệ mẫntiệp. Đương nhiên, đây không phải là một lời nhận định giả dối, con gáithông minh có thể chấp chưởng một gia đình, con gái ngốc thì phải chịunhiều thua thiệt, tiểu Chu Bội từ nhỏ đã ở trong vương phủ, gặp nhiều cô gái ngốc, cho nên nàng quyết tâm không giống như họ.
Từ nhỏ tớilớn nàng có rất nhiều thầy, nhưng người quan trọng nhất lại là phò mã -Khang gia gia, lão gia tử là một người nghiêm khắc, có ảnh hưởng lớn tới nàng. Từ nhỏ, Khang gia gia đã dạy nàng và em trai phải làm thế nàomang lại vinh dự cho hoàng tộc họ Chu, mang tới cho nàng lý tưởng thánhkế tuyệt học, thái bình muôn thuở, thậm chí còn dạy đệ đệ Chu Quân Võlàm hoàng tộc như thế nào. Căn cứ vào những gì đã được dạy, nàng tựnhiên sẽ nhận mình cũng có sứ mệnh như vậy, một ví dụ rõ như ban ngàychính là hoàng cô nãi nãi và phò mã gia gia kinh doanh rất lớn, ngầm ủng hộ hoạt động của triều đình ở phía nam, ví dụ này rất có lực thuyếtphục và lực ảnh hưởng.
Khang Hiền và mấy ông bạn già làm gươngtốt, “hữu giáo vô loại” (1), kết quả cô tiểu quận chúa thông minh hiếuhọc, hiểu chuyện tương đối sớm bị nhiễm rất nặng tư tưởng này, từ nhỏ đã lập nhiều chí hướng, nhân đó đốc thúc em trai mình. Mặc dù nói hoànggia quản đám hoàng thân quốc thích tương đối nghiêm, nhưng trong lòngnàng vẫn mang tư tưởng báo quốc, giống như hoàng cô nãi nãi và phò mãgia gia vậy, chỉ cần có nguyện vọng là kiểu gì bản thân cũng có cách vìnước giúp sức. Chị gái thì có trái tim kiên cường như vậy, còn em trailà Tiểu Quân Võ thì ngược lại, khá an nhàn thụ hưởng.
(1): Hữugiáo vô loại xuất phát từ Luận ngữ, nghĩa là ai cũng có quyền được giáodục, không phân biệt giàu nghèo, ngu dốt, thiện ác.
Hai chị emsống trong loại tư tưởng này nên phụ vương họ mới buông tay đẩy sang cho Khang Hiền quản giáo. Chu Bội có trái tim đầy nhiệt huyết nhưng em trai lại ngược lại, luôn tuân theo nguyên tắc “Thượng thiện nhược thủy” (2), không có gì tiến bộ. Thành tích đọc sách coi như tàm tạm, đôi khi vẫncòn mơ hồ không hiểu, nếu mà thấy chị gái nói vì nước quên mình, tiểu tử kia nhất định sẽ trợn mắt, vô cùng kinh ngạc.
(2): Thượng thiệnnhược thủy, một câu đa nghĩa, phần này mình nghĩ sẽ ở trong Đạo Đứckinh, chương thứ 8. Người lương thiện sẽ như nước sông, nước sông có thể tưới nhuần mọi vật, không tranh chấp, gần với “Đạo”. Người lương thiệnlòng dạ sẽ dễ bảo trì trầm tĩnh, giỏi về chân thành, yêu ghét rõ ràng,vô tư vô lự, giỏi về giữ chữ tín, do đó sẽ thâm sâu khôn lường, có thểtrị quốc, có thể xử sự, khi hành động là nắm chắc thời cơ. Người lươngthiện vì không tranh giành dang tiếng, quyền lợi nên không có mất mát,hối tiếc, cũng không có oán cừu.
Mà chuyện cũng rất rõ, quốc giasẽ không để họ hi sinh thân mình, phụ vương họ cả ngày chỉ biết trôngchó đá gà, triều đình lại đặt ra bao nhiêu quy định hạn chế việc hoàngthân quốc thích tham chính, bọn họ từ nhỏ đã không có cách nào làm quantòng quân. Tiểu Quân Võ cũng biết việc này, chỉ là trong lòng Chu Bộimang tâm lý có quyết tâm tất thành, từ nhỏ nàng lại là người quản lý cậu em trai, tuy không biết tình hình thế sự lúc này thế nào, thời cuộcthiên hạ ra sao, nhưng luôn cảm thấy đấy là chuyện mình phải làm, tốithiểu cũng phải đốc thúc em trai mình lập chí lớn, dù sao nó cũng là một nam tử. Mấy năm gần đây không thấy cậu em có thành tích gì, Chu Bội rất sốt ruột, nhưng dù sao em trai mình cũng chỉ mới 11 tuổi, thời gian còn dài cho nên cứ tạm thời để vậy đã. Thế nhưng thời gian này không vộikhông được nữa rồi.
Việc thành thân là việc mà con gái có trốncũng không thoát được, khi phụ thân nói chuyện, nàng chẳng những tim đập chân run, trong lòng thấp thỏm bất an, mà còn phát hiện, một khi thànhthân thì nàng chỉ có thể làm một người đàn bà thực sự, quản lý gia đình, giúp chồng dạy con, có hoài bão lớn cũng không được phép. Những chuyệnkiểu như hoàng cô nãi nãi và phò mã gia gia rất ít, phò mã của nàng sẽnhư thế nào còn khó nói, mà phò mã cũng chỉ là ở rể, một khi có ngườilàm phò mã, kiểu gì thiên hạ cũng nói “oai qua liệt tảo” (3).
(3) Oai Qua Liệt Tảo: Thành ngữ, chỉ bề ngoài xấu xí nhưng bên trong lại ngon ngọt lạ thường. Ở đây muốn ám chỉ ở rể ăn bám.
Nói chung, trước đây nàng cứ suy nghĩ xem thành thân thế nào, giờ đây nó đã kéo đến, phải đối mặt.
Em trai nàng hình như cũng có hứng thú, nhưng đáng tiếc không phải nhữngthứ có liên quan tới sự dạy dỗ và mối quan hệ trước đây, mà tất cả tớitừ tên Ninh Nghị "mọi rợ" . Hiện giờ Ninh Nghị là sư phụ của nàng, gọihắn là mọi rợ đúng là có chút bất kính, nhưng do dùng mãi thành quen,giờ chỉ còn cách cứ dùng vậy.
Sư phụ nàng được gọi là Giang Ninhđệ nhất tài tử, danh này không phải do mua mà có, tài học cũng không thể chê được, là nhân tài trong khi mới 20 tuổi. Nhưng có một điểm mà ôngthầy này không đứng đắn, đó là giảng bài rất linh tinh, thái độ thì nhởn nhơ, đi dậy mà chẳng có phong thái của sư trưởng, vừa giảng bài vừa kểchuyện, khiến cho học trò bật cười, chẳng khác nào kể chuyện nơi quántrà, đường phố. Người này chẳng nghiêm túc giống phò mã gia gia chútnào, không hiểu sao hai người họ lại thành bạn bè mới lạ.
Thực ra nàng rất bội phục tài học của mọi rợ, mỗi khi nói đều khiến người khácgiật mình, thậm chí có những chuyện do hắn nói ra sẽ khiến mọi người sợhãi than không ngớt. Trước đó không lâu nàng đã nói ra suy nghĩ tronglòng, ở trên lớp học thuận miệng hỏi một câu: "Con người vì sao phảithành thân?" Con người phải thành thân, chuyện nối dõi tông đường làchuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần phải bàn cãi, điều này có quan hệ tới đạo lý nhân luân đại đạo, ai cũng có thể nói, ai cũng phải thông,không hiểu vì sao nàng lại hỏi một câu như vậy.
Lúc đó Ninh Nghịđang giảng bài, tuổi của học trò không lớn, lại là thư viện của riêng Tô gia nên trong lớp học cũng có vài tiểu cô nương, tuổi tác của Chu Bộilà lớn nhất. Nhưng một cô gái mà hỏi câu này cũng khiến người khác giậtmình, lớp học lặng ngắt như tờ, đám con nít cũng đỏ mặt. Chỉ có TiểuQuân Võ gật đầu:
"Đúng vậy, đúng vậy, tại sao lại như vậy, khiến cho con gái không thích, hay khóc..."
Tính cách của tiểu Quân Võ rất hiền lành, được anh chị em trong gia tộc rấtyêu thích, hắn chỉ nói ra cảm giác của mình, nhưng nói ra khiến cho mấycô bé của Tô gia mặt mày đen sì.
"Tôi ghét cậu!"
"Không chơi với ngươi."
Tiểu Quân Võ vội vã giải thích một phen, cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Thựcra Chu Bội vừa buột miệng đã hối hận, nhưng không ngờ sau khi suy nghĩmột lúc, cách giải thích của Ninh Nghị lại khiến mọi người trợn mắt hámồm.
"Có một cách nói tương đối có ý nghĩa..."
Ninh Nghị cười, bắt đầu nói, trong phòng học liền yên tĩnh, mọi người dựng tai lắng nghe, Ninh Nghị chỉ chỉ Tiểu Quân Võ:
"Lấy Quân Võ làm ví dụ nhé, trò hiện là con trai độc nhất trong nhà, chỉ có một chị gái, không có anh em và chị em gì khác."
Quân Võ gật đầu.
"Như vậy tức là, phụ thân của trò muốn có con trai, ông nội, bà nội của tròcũng muốn sinh một người con trai, vậy con trai của ông nội, bà nội tứclà phụ thân của trò, cụ của cậu cũng muốn có con trai, người này sẽ làông nội của cậu, sau đó cứ thêm một đời, thêm một đời… kéo dài tới tậnnghìn năm trước đây, các trò có biết chuyện này cần bao nhiêu may mắnkhông?"
Năng lực lý giải sự việc của bọn họ hơi kém, Ninh Nghị đợi trong một khoảng thời gian.
"Nếu chúng ta suy nghĩ thì sẽ thấy kỳ quái, thế nhưng, nếu như chúng ta muốn tiếp tục huyết mạch của ngàn năm trước, vậy cần phải làm gì. Quân Võ,trò phải thàn thân, hơn nữa phải sinh một cậu con trai."
Quân Võ đỏ mặt, bọn nhỏ bật cười.
"Con của trò cũng phải thành thân, chúng phải sinh một người con trai, cháucủa trò cũng phải thành thân, cũng phải sinh một đứa chắt trai, chắt của trò... Nói chung là phụ thân trò thành thân, ông ấy sinh ra một ngườicon trai, là cậu bây giờ. Chúng ta đều như vậy, huyết mạch được tồn tạitừ mấy nghìn, năm mấy vạn năm trước, trải qua mấy trăm đời người, mỗimột đời họ phải có một người con trai..."
"Các trò nhìn Hoàng bá ở đầu phố, gia đình ông ấy không có con cái. Mà gần đây có một chuyện rất thương tâm, con trai độc nhất của Tề gia ra ngoài làm ăn, gặp phải bọnđạo tặc, bỏ mạng thân vong. Tiểu Thất, phụ thân trò cũng tới viếng mà,đúng không. Năm ngoái lũ lụt, rất nhiều người đã qua đời. Cuộc sống conngười, phải mất mấy ngìn năm, mấy vạn năm mới truyền tới đây, ở trongkhoảng thời gian này có vô số chuyện xảy ra, nếu như, bỗng nhiên có mộtthế hệ sinh ra toàn con gái, vậy thì sẽ không có các trò hiện giờ. Cólẽ, từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế tới nay, đa phần là loạn thế, thảm hoạchiến tranh, thiên tai liên miên, việc không kịp có con con trai trướckhi qua đời là điều có thể xảy ra..."
"Trong quá trình này, chỉcần tổ tiên chúng ta không sinh con là dòng họ sẽ thất truyền, nhưng...tất cả đều sinh con trai, mấy nghìn cặp vợ chồng, tồn tại mấy nghìn năm, tất cả họ đều sinh con trai, hơn nữa con cái của họ cũng sinh con trai. Nếu tính huyết mạch của mẫu thân các trò, tức là ông ngoại, bà ngoạicác trò sinh ra mẫu thân các trò… mỗi đời đều phải sinh ra một người con gái, con gái lại sinh ra cháu gái… nhưng làm gì có ai muốn sinh con gái đâu? Tất cả đều trọng nam khinh nữ..."
Ninh Nghị cười:
"Thựcra ai cũng biết chuyện này, nó là sự thật hiển nhiên, nhưng một khi suynghĩ, mọi người sẽ thấy trải qua hàng nhìn năm, trải qua bao cuộc chiếntranh, bao nhiêu nguy hiểm, họ đều không muốn dòng họ của mình bị thấttruyền, truyền tiếp, truyền tiếp, truyền mãi, truyền mãi... Cuối cùngmới truyền tới đời các trò, các trò có thấy trong sự việc này cần baonhiêu may mắn không, để có các trò, tổ tiên phải trải qua ngàn vạn khổhạnh mới duy trì nòi giống tới bây giờ, sau các trò, diễn tiếp mấy ngànvạn năm nữa, các trò hay con cháu các trò cũng không muốn dòng họ mìnhbị thất truyền..."
Tất cả hài tử trên lớp đều ngây người, cóngười hiểu, có người không hiểu, có người cũng chỉ hiểu một chút. ChuBội thì hiểu, từ nhỏ nàng đã nghe phò mã gia gia nói tới chuyện này,cũng đã xem khá nhiều văn thơ tuyển truyện, cũng hiểu một số thứ nhưkhái niệm quốc gia, trưởng thành, con đường tơ lụa, thế nhưng, thứ nàngthích nhất là “Đằng vương các tự”, “Mộng Du Thiên Mỗ Ngâm Lưu Biệt” (4), nhưng tất cả đạo lý trong đó đều thua kém ngày hôm nay.
4.1.Đằng vương các tự, bài tự về gác Đằng Vương, có tên đầy đủ là “Mùa thutới Hồng phủ Đằng vương các dự tiệc”, là văn biền ngẫu, do Vương Bột của triều Đường làm. Đằng vương các nằm bên bờ sông Cán Giang, thành phốNam Xương, tỉnh Giang Tây. Con vua Đường cao tổ là Nguyên Anh được phong là Đằng vương, xây cất gác này khi nhận chức thứ sử tại Hồng châu. NămHàm Thuần thứ hai, thứ sử Hồng châu là Diêm Bá Tự mở đại yến ở đây, saicon rể là Ngô Tử Chương chuẩn bị trước một bài tự để mang ra khoe vớitân khách. Trong bữa tiệc, họ Diêm sai đem giấy bút ra mời khách làmvăn, nhưng không ai dám nhận. Duy có Vương Bột không từ chối. Họ Diêmsai người ngó bài của Vương Bột. Khi được nghe đến câu "Lạc hà dữ cô vụtề phi" thì thán phục, khen là thiên tài, bèn thỉnh cầu Vương Bột tiếptục hoàn thành bài tự.
4.2. Mộng Du Thiên Mỗ Ngâm Lưu Biệt, cótên khác là “Biệt Đông Lỗ Gia công”, nghĩa là “Mơ đi chơi núi Thiên Mụ,làm thơ để lại lúc từ biệt”, là bài thơ thất ngôn của Lý Bạch, thuộc thể loại du tiên. Nội dung phong phú khúc chiết, cảnh tượng huy hoàng dẹpđẽ, mang màu sắc của chủ nghĩa lãng mạn.
Nàng hầu như có thể cảmnhận từ mấy ngàn năm trước, không, phải nói là từ khi thiên địa mới hình thành, nhân loại đã bắt đầu chèo chống vật lộn qua khó khăn để duy trìhuyết mạch, kéo dài hàng nghìn năm không đứt đoạn.
Có thể thoải mái nói ra chuyện này, ông thầy của mình… quả nhiên là lợi hại hơn so với rất nhiều người khác.
Nhưng cái khác là, hắn kể chuyện chẳng có một chút từ ngữ bóng bẩy, trauchuốt nào cả, điều này khiến cho nàng cảm thấy hận. Sao hắn có thể nhưvậy?
------------------------------
Trích
:
Bài tự về gác Đằng Vương
(Đây là) quận cũ Nam Xương; phủ mới Hồng Đô.
Sao chia ngôi Dực, ngôi Chẩn; đất nối núi Hành, núi Lư.
Như cổ áo của ba sông, vòng đai của năm hồ; khuất phục đất Man Kinh, tiếp dẫn miền Âu Việt.
Vẻ rực rỡ của vật chính là đồ quý báu của trời; ánh sáng vằn rồng chiếu lên khu vực sao Đẩu sao Ngưu.
Bậc hào kiệt nơi người do khí linh tú của đất mà có; nhà cao sĩ Từ Trĩ hạ chiếc giường treo của Trần Phồn.
Chốn hùng châu như sương mù giải giăng; nguời anh tuấn như ngôi sao rong ruổi.
Đài, hào nằm gối lên giao giới vùng Di, Hạ; khách, chủ đều là những vẻ đẹp miền đông, nam.
Tiếng tăm tốt của đô đốc Diêm Bá Tự cùng với những khải kích đi đến miền xa.
Quan thái thú Vũ Văn Quân, là mô phạm của châu mới, tạm dừng xe tại chốn này.
Mười tuần nhàn rỗi, bạn tốt như mây.
Ngàn dặm đón chào, bạn hiền đầy chỗ.
Giao long vượt cao, phụng hoàng nổi dậy, đó là tài hoa của Mạnh học sĩ, ông tổ của từ chương.
Tia chớp tía, hạt sương trong, đó là tiết tháo của Vương tướng quân, nhà cai quản võ khố.
Nhân gia quân làm quan tể tại Giao Châu, tôi đi thăm miền nổi tiếng đó.
Kẻ đồng tử này đâu biết có việc chi, hân hạnh gặp buổi tiệc linh đình.
Lúc này đương là tháng chín, thuộc về ba thu.
Nước rãnh cạn, đầm lạch trong; ánh khói đọng, núi chiều tia.
Trông ngựa xe trên đường cái; hỏi phong cảnh nơi gò cao.
Đến miền Trường Châu của đế tử; tìm được quán cũ của người tiên.
Núi non cao biếc, nhô khỏi lớp mây; bóng gác bay, màu son chày, dưới không sát đất.
Bến hạc, bãi phù quanh co đến tận đảo cồn; điện quế, cung lan bày ra cái thể thế của núi non.
Mở rộng cửa tô; cúi xem cột chạm.
Đồng núi trông rộng khắp; sông đầm nhìn hãi kinh.
Cửa ngõ giăng mặt đất, đó là những nhà rung chuông, bày vạc.
Thuyền bè chật bến sông, trục vẽ chim sẻ xanh, rồng vàng.
Cầu vồng tan, cơn mưa tạnh; vẻ rực sáng, suốt đường mây.
Ráng chiều rơi xuống, cùng cái cò đơn chiếc đều bay; làn nước sông thu với bầu trời kéo dài một sắc.
Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ.
Bầy nhạn kinh giá rét, tiếng kêu dứt bờ Hành Dương.
Khúc ngâm xa xôi sảng khoái; hứng thú phiêu dật bay nhanh.
Tiếng vui phát sinh, gió mát nổi dậy; ca nhẹ lắng chìm, mây trắng lưu lại.
Tre lục vườn Kỳ, khí lan chén rượu Bành Trạch.
Sắc đỏ sông Nghiệp, ánh soi ngọn bút Lâm Xuyên.
Sẵn bốn điều hay; đủ hai bậc tốt.
Ngắm trông khắp cả khoảng trời; vui chơi hết ngày nhàn rỗi.
Trời cao, đất xa, biết vũ trụ rộng vô cùng.
Hứng hết, buồn về, hiểu đầy vơi là có số.
Trông Trường An dưới mặt trời; trỏ Ngô Hội trong khoảng mây.
Thế đất tận cùng, biển Nam sâu thẳm; cột trời cao ngất, sao Bắc xa xôi.
Quan san khó vượt, nào ai sót thương người lạc lối ?
Bèo nước gặp nhau, hết thảy đều là khách tha hương.
Tưởng nhớ chốn cửa vua, không trông thấy được; phụng chiếu nơi Tuyên Thất, chẳng biết năm nào.
Than ôi!
Thời vận chẳng bình thường; đường đời nhiều ngang trái.
Phùng Đường dễ thành già cả; Lý Quảng khó được phong hầu.
Giả Nghị bị khuất nơi Trường Sa, chẳng phải không vua hiền thánh.
Lương Hồng phái náu miền Hải Khúc, đâu có thiếu thời quang minh.
Nhờ được: người quân tử vui cảnh nghèo; bậc đạt nhân biết rõ mệnh.
Tuổi già càng phải mạnh hơn, nên hiểu lòng ông đầu bạc.
Lúc cùng hãy nên thêm vững, không rớt chí đường mây xanh.
Uống nước suối Tham, lòng vẫn sáng; ở nơi cùng khổ, bụng còn vui.
Biển bắc tuy xa xôi, nhưng cưỡi gió có thể đi tới.
Đã để trôi qua lúc mặt trời mọc ở phương đông, nhưng khi bóng lặn khóm tang du, phải đâu đã muộn.
Mạnh Thường thanh cao, vẫn mang tấm lòng báo quốc.
Nguyễn Tịch rồ dại, há bắt chước tiếng khóc đường cùng.
Bột này là đứa nhỏ cao ba thước, một gã học trò.
Không có đường xin dải dây dài, như tuổi niên thiếu của Chung Quân.
Nhưng có hoài bão vứt cây bút, yêu mến cơn gió dài của Tông Xác.
Bỏ rơi trâm hốt ở trăm năm; theo việc thần hôn ngoài vạn dặm.
Tuy không phải là cây báu nhà họ Tạ; nhưng được ở gần hàng xóm tốt của họ Mạnh.
Ngày sau, tôi sẽ rảo bước trước sân, lạm phụ thêm lời đối đáp của ông Lý.
Sớm nay, nâng tay áo, vui mừng được gửi gắm họ tên tại cổng rồng.
Không còn được gặp Dương Ý, nên đọc thiên lăng vân mà tự tiếc.
Nhưng đã gặp Chung Kỳ, thì tấu khúc lưu thuỷ có hổ thẹn gì.
Than ôi!
Chốn danh thắng chẳng thường tồn tại; bữa tiệc lớn khó gặp hai lần.
Lan Đình còn đâu nữa, Tử Trạch thành gò hoang.
Hân hạnh được thừa ân Diêm công trong bữa tiệc vĩ đại này, tôi viết lời tặng khi lâm biệt.
Còn như lên cao làm phú, đó là việc mong mỏi nơi các ông.
Xin dốc lòng thành quê kệch; cung kính làm bài tự ngắn.
Trước ngỏ một lời, sau bày tình ý; đồng thời bốn vận đều xong.
Mời rảy nước sông Phan, cùng làm cho nghiêng mây trong đất liền lẫn mây ngoài biển vậy.
Bên sông, đây gác Đằng Vương.
Múa ca đã tắt, ngọc vàng nào ai ?
Cột rồng Nam Phố mây bay.
Rèm châu mưa cuốn ngàn Tây, sớm chiều.
In đầm, mây vẩn vơ trôi.
Tang thương vật đổi, sao dời mấy thâu.
Đằng vương trong gác giờ đâu ?
Trường Giang nước vẫn chảy mau mé ngoài.
Người dịch: Trần Trọng San
Mơ đi chơi núi Thiên Mụ, làm thơ để lại lúc từ biệt
Lời khách biển Doanh Châu nức tiếng
Giữa bao la sóng quyện chập trùng
Việt rằng Thiên Mụ lẫy lừng
Mây chiều mờ ảo cũng thường thấy nhau
Trông Thiên Mụ ngang trời vượt thác
Bỏ Xích Thành, Ngũ Nhạc lung lay
Thiên Thai vạn trượng vút mây
Cũng đành thấp thoảng hướng ngoài đông nam
Ta vì thế mơ về Ngô Việt
Một đêm bay nương nguyệt Kính Hồ
Đêm khuya soi bóng trăng mơ
Diễm Khê say cõi trời thơ hữu tình
Nhà họ Tạ còn lưu dấu cũ
Nước biếc rờn vượn hú thảm thương
Chân mang giày cỏ Tạ công
Mình ta bạt gió mấy tầng mây xanh
Lưng chừng núi sáng ngời mây nước
Tiếng gà trời gáy vượt không trung
Muôn khe vạn nẻo khó lường
Say sưa tựa vách thưởng ngàn hoa xinh
Rồi chẳng biết trời chiều sập tối
Dã thú gầm vang dội suối khe
Mây đen giăng phủ bốn bề
Hình như mưa sắp lê thê trần phù
Nước mù mịt tựa rồng phun khói
Sấm liên hồi nghe nhói tâm cang
Núi tan đất lở kinh hoàng
Đầu non cửa động mở toang giữa trời
Xanh xanh thẳm mờ không thấy đáy
Nhật nguyệt cung lấp láy bạc vàng
Cầu treo áo gió ngựa đường
Thần mây hạ giới, ngọc hoàng xuống chơi
Xe loan phụng, cọp đàn réo rắt
Bầy tiên ma, vũ nhạc, thiên binh
Chợt hồn phách động thất kinh
Giựt mình thức giấc tự tình thở than
Giờ chỉ thấy chăn đơn gối chiếc
Ráng mây chiều sớm biếc rồi phai
Cuộc vui như gió mây trôi
Việc đời theo nước chảy hoài về đông
Từ giả bạn bao giờ trở lại?
Hãy thả hươu trắng tại núi xanh
Vui thì cưỡi ngựa thăm non
Há chi cúi lạy đám quan cường quyền
-Khiến lòng ta không sao vui đặng!

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 162: Tổng Hợp Triệu Chứng Trước Hôn Nhân Của Chu Bội

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Câuchuyện vừa rồi chẳng qua chỉ nói vui trong khi học, nghe hiểu cũng tốtmà không hiểu cũng được, không vấn đề gì, các trò không nên suy nghĩ quá nhiều. Vấn đề của Chu Bội có rất nhiều cách, chẳng hạn như “Hiếu kinh”có nói..."
Nói xong một loạt lý luận dọa người, Ninh Nghị lại nói tới cách làm thơ, quy luật bằng trắc, nhưng đại khái là tâm tư của đámhọc trò lúc này đang ở đâu đâu, làm gì còn sự tập trung nghe hắn giảngbài. Chu Bội chẳng còn tâm trạng nghe mấy cái quy tắc cổ hủ cũ rích,đoán rằng lúc này Ninh Nghị cũng chỉ nói cho có lệ. Tuy nhiên, đối vớitài học của Ninh Nghị, từ sau khi bái sư năm ngoái, nàng đã không cònhoài nghi chút nào.
Nhưng tài học là một chuyện, thái độ làm sưtrưởng không đúng là một chuyện. Chu Bội được Khang Hiền hun đúc, lúcnào cũng tỏ ra đứng đắn, nàng thích nghe điển tích, điển cổ hoặc câuchuyện trong lúc giảng bài, nhưng lại cảm thấy đạo học không nên nhưvậy, muốn kéo em trai mình đi dạo bộ nhưng trong lòng lại nghĩ, biết đâu nghe ông thầy này nói chuyện sẽ học được cái gì đó, cuối cùng lưỡng lựkhông rời đi được. Gần đây nàng còn đang phiền não về sự trưởng thành và quận mã, trong lòng rất khó chịu, chẳng qua khả năng kiềm chế của nàngrất tốt, không mất đi lý trí, ngược lại càng hạ quyết tâm phải “chỉnh”vị sư phụ này một trận.
Năm mới khai giảng, số học sinh trong lớp của Ninh Nghị đã nhiều hơn trước tới tận 20 người, Chu Bội tài học xuất chúng, cũng hòa đồng với mọi người, tuy rằng không quá để ý tới đám nam sinh, nhưng cũng được đám nàêu thích và quý mến. Hiện giờ nàng đã hạquyết tâm, phát động quần chúng: "Tuy rằng sư phụ không nghiêm chỉnhnhưng chúng ta phải khác."
Vì việc này, Chu Bội đã làm một trường diễn thuyết ở trong phòng giáo viên trước khi Ninh Nghị tới, cái gì màtương lai mọi người là lương đống của quốc gia, khi đó phải thế này thếnày, bây giờ phải thế này thế kia. Cũng phải nói thật, Chu Bội rất cótài ăn nói, hơn nữa tình hình trong thư viện lúc này lại hợp với chuyệnnày. Đám thầy đồ ông nào chẳng nghiêm khắc, đâu có giống như Ninh Nghị,nếu không có Sơn Trường bảo vệ, hắn đâu còn được dạy học. Chu Bội nhắctới chuyện này khiến mọi người cảm thấy đó lý, chuẩn bị tăng cường quảnlý nghiêm khắc đám học sinh trên lớp của mình.
Thực ra đây cũngchỉ là bất đồng quan điểm cá nhân. Những vị sư phụ mà Chu Bội từng học,ông nào cũng cực kỳ nghiêm khắc, dù nàng là tiểu quận chúa nhưng cũng bị ăn mắng, bị trợn mắt, bị cầm thước vụt vào tay, bị phạt chép Luận ngữ,mà không như vậy thì khi lên lớp họ đều nghiêm túc, không nói chuyệnchọc cười học sinh. Ninh Nghị kể những chuyện linh tinh kiểu này ở trênlớp khiến cho nàng cảm thấy không đúng lắm, những ưu điểm khác cũng bị“khuyết điểm” này ảnh hưởng.
Còn Ninh Nghị lại nghĩ, đám học tròcủa hắn cũng tương đối ngoan ngoãn, lúc mới dạy có vài tên nghịch ngợm,nhưng hiện giờ đã không còn ai, một phần nguyên nhân là do danh tiếngcủa hắn quá vang dội ở Tô gia. Khi giảng bài, hắn đã nói những gì là rất ít học trò phản bác, còn về phần kể chuyện, luận điểm tới các ngữ nghĩa của cuộc sống, khiến cho mọi người cảm thấy cái gì cần phải suy nghĩ,cảm thấy hứng thú, vui vẻ, cái gì cần quy nạp hội tụ, việc gì cần cườichâm biếm thì chẳng có gì phải tự hạn chế cả.
Nếu như Chu Bội cóđủ kinh nghiệm sẽ phát hiện, khi nàng đưa ra ý kiến của mình, đại bộphận đám trẻ đều nghĩ nàng nói "có đạo lý" mà quyết định tín phục. Tuynhiên, vẫn có một số ý kiến cho rằng, không có uy nghiêm cũng được, họctrò sẽ giúp thầy bảo vệ uy nghiêm, thậm chí một số học sinh khác còn nói "Trước đây sư phụ đã nói, càng sống thoải mái thì càng tốt mà ", nhưngtrong lúc nhất thời đám trẻ vẫn thuận theo số đông.
Từ hôm nay về sau, khi Ninh Nghị giảng bài, đám học sinh đều ngồi rất nghiêm chỉnh,thỉnh thoảng khi Ninh Nghị kể chuyện, không nhịn được lắm mới bật cười,nhưng sau khi cười xong lại cố gắng tỏ ra nghiêm túc, điều này khiến khó hiểu vô cùng.
Điều này vô cùng kích thích tính kiên trì của Ninh Nghị, tới cuối tháng, Ninh Nghị có chút buồn cười hỏi: "Chẳng nhẽ thờicủa thầy đã qua, kể chuyện cười mà mọi người không buồn cười hay sao?"Lúc đó đám học trò mới khuyên hắn rằng, đạo làm thầy là phải nghiêmkhắc, như vậy mới có thể giữ gìn được danh vọng và danh dự của thầygiáo.
Ninh Nghị hiện giờ không chỉ được kính trọng trong Tô gia,mà tài danh cũng lan xa, thỉnh thoảng có người tới bái phỏng, làm họcsinh của một ông thầy như vậy, đám học trò cũng cảm thấy vinh dự lây,chỉ là luôn có người lên án phương thức dạy học theo kiểu “Ly kinh bạnđạo” (đã giải thích ở các chương trước), hắn dạy học được một năm rồi mà chẳng thấy thư viện Dự Sơn xuất hiện nhân tài nào. Chu Bội cũng vìnhững lý do này mà quyết tâm bỏ công sức, thúc đẩy đám học trò tự đặtquy định cho chính mình.
Ninh Nghị nghe thấy điều này mà trợn mắt há mồm, không biết nên khóc hay cười, cũng không biết nên cười hay lànên cảm động. Sự tình bị vạch trần, Chu Bội đứng dậy, tiểu cô nương vớikhuôn mặt đẹp, chẳng qua là do tâm tình dạo này không tốt nên nghiêmmặt:
"Là do học sinh tự chủ trương, xin sư phụ trách phạt."
Ninh Nghị đang đi lại trong lớp, thấy Chu Bội nói vậy lại ngẩn người, cô bénày nghiêm túc học hành, nhưng cũng tinh ranh không kém, rõ ràng là đang buộc hắn phải tỏ thái độ đây mà.
Nhìn thấy sự quật cường trên mặt nàng, Ninh Nghị trong lòng cảm thấy thú vị, sau một lát lại cảm thấy buồn cười:
"Cái quan trọng là mình thấy thế nào, trò làm rất tốt, sao phải phạt làm gì."
Tiểu cô nương lý luận với hắn một lúc, thấy Ninh Nghị đang cầm cái thước dạy học chỉ lung tung, những câu đối thoại giữa hai người khá giằng co, aicũng muốn thuyết phục đối phương, không ai nhường ai nhưng đám học tròxung quanh không ai nhận ra những điều ẩn trong câu nói của hai người.Ninh Nghị không biết nên khóc hay cười, thật lâu sau hắn dùng thước gõvào tay đối phương một cái, Chu Bội giật mình nhíu mày nhưng lại chẳngthấy đau, khi mở mắt ra, Ninh Nghị đã cười xoay người, bắt đầu giảnggiải những vấn đề có liên quan đến tầm quan trọng của "Lý giải" và "Cửnhất phản tam" (1).
(1): Lý giải: tiến hành phân tích theo trật tự và lô gic.
Cử nhất phản tam: từ một việc mà biết được rất nhiều việc khác.
Tiểu quận chúa bĩu môi ngồi xuống, không nói được một lời, nội dung bài họchôm nay cũng không nghe được nhiều lắm. Chỉ sau một lát, người ngồi cùng bàn đã không cách nào nhận ra thái độ của nàng ra, cứ im thít cả buổisáng không nói, buổi trưa còn bảo em trai ăn cơm một mình, Tiểu Quân Võcảm thấy sát khí trên người chị gái mình nên không dám tới gần, mặt xanh mét chạy mất.
Nàng đi dạo một vòng trong thư viện, chẳng quantâm tới mấy lời chào của những bạn cùng học, trước đây nàng chưa từngthất thố như vậy. Lúc đi tới góc rừng trúc trong thư viện, nàng ngồixuống nghỉ ngơi, lúc này mặt đất vẫn còn tuyết, ban ngày nhiệt độ mặc dù cao nhưng vẫn rất lạnh, hiện giờ không có ai tới đây. Nàng ngồi mộtlúc, mũi thấy cay xè, nước mắt rớt xuống, tay quệt quệt rồi khóc nấclên.
Thực ra nàng cũng không biết vì sao mình lại khóc nấc lênnhư vậy, trước đây nàng không mấy khi tức giận về những việc kiểu nhưthế này, nàng cũng hiểu rất rõ, sư phụ là người có bản lĩnh, cách dạyhọc của hắn chưa hẳn là không đúng. Mấy ngày qua, nhớ lại chuyện phụvương tìm kiếm phu quân cho nàng, nàng vẫn cảm thấy bối rối và cô độc.
Mười mấy năm qua nàng chỉ là một đứa trẻ, vừa mới bắt đầu hiểu chuyện thì đã sắp phải lập gia đình, chuyện định làm thì chưa làm được việc gì cả.
Nếu như nàng lớn hơn vài tuổi, có thể sẽ cảm thấy tâm tình lúc này thật ấutrĩ, nhưng lúc này, nàng chỉ mới là một cô bé mười ba tuổi, ngồi cạnhrừng trúc khóc như mưa rơi, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Trong lúctự thương cảm gạt lệ, nàng thấy một bóng người đứng cách đó không xanhìn tới nên vội vã lau nước mắt nhìn sang, hóa ra người đang nhìn chính là Ninh Nghị. Thực ra lúc Ninh Nghị đi ngang qua đây cũng không nhìnthấy nàng, giờ hai người mới nhận ra nhau, cô bé 13 tuổi liều mạng cốgắng ngừng khóc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không làm cách nàocho nước mắt khỏi rơi được...
***
Buổi chiều trời vẫn cónắng, tuy rằng nhiệt độ không cao nhưng so với trời tuyết vẫn còn tốthơn, thế nhưng cái bầu không khí lạnh chẳng ra lạnh, nóng chẳng ra nónglại khiến người khác cảm thấy trống trải.
Đã trải qua một quýtrời đông giá rét, một số cây cỏ hoa lá bắt đầu mọc xanh tốt trở lại, do chủ nhân chưa có kế hoạch nên mặt đất mọc đầy cỏ, vẫn có một số đốngtuyết cao ngút, khiến cho bầu không khí trở nên dào dạt sinh cơ. Chuônggió dưới mái hiên kêu leng keng, một cô bé mặc bộ đồ xanh trắng kết hợpđang cầm một xiên thịt ăn ngấu nghiến.
Với cách nhìn của thời đại này, trang phục của cô bé đã là trang phục của người trưởng thành,nhưng trên thực tế, mặc dù dung mạo đoan trang, xử sự khiêm tốn lễ phép, chiều cao cũng chỉ mới phát triển, dù có trang phục quý khí tinh xảothì cũng chỉ khiến người ta nhận thấy, đây chỉ là một cô bé đang cố gắng làm mình trưởng thành.
Lúc nãy ngồi khóc bị sư phụ nhìn thấy,cảm giác xấu hổ, khổ sở, thấp thỏm trộn lẫn trong lòng Chu Bội, thậm chí lúc đó nàng còn chẳng biết mình nghĩ gì. Trước kia, nàng không thíchnhưng lại cảm thấy rất thú vị với cách giảng bài của Ninh Nghị, gần đâydo quá nhiều chuyện phiền muộn dồn vào mà nàng cảm thấy nó trở nên không tốt.
Chỉ là nguyên nhân này không thể thừa nhận được, nàng đanghi vọng sư phụ có thể thuyết phục mình, việc mình khóc có thể không nhắc tới nhưng không thể coi là chưa hề xảy ra, cho nên, nàng đi theo NinhNghị tới nơi này. Do buổi trưa không ăn gì nên giờ đang ngấu nghiến xiên thịt trên tay.
Nhưng Ninh Nghị nghĩ thế nào, nàng làm sao hiểuđược. Ninh Nghị không tán thành một cô bé mới 13 tuổi đã phải lo chuyệnthành thân, thế nhưng đây lại là điều bình thường dưới triều Vũ, lễ pháp đã như vậy, không phải con gái mình, nói cũng vô dụng. Chu Bội đại khái cảm thấy mình đã lớn, nhưng trên thực tế vẫn chỉ là một đứa bé, hắnkhông muốn đám học trò mình dạy cảm thấy trưởng thành trước tuổi, nhưngcũng không dùng biện pháp, thủ đoạn lừa dối chúng. Chuyện cuộc đời thếnào, chỉ còn cách để tự Chu Bội trải nghiệm, dù hiện giờ khó chịu nhưngsau khi thành thân sẽ chỉ còn cách tiếp nhận sự thực mà thôi.
Tiểu cô nương ngồi ở dưới mái hiên không thấy Ninh Nghị khuyên bảo gì mình,lại thấy đối phương ở bên trong phòng thực nghiệm nên hung hăng cắn mấymiếng. Thấy cửa phòng mở ra, Ninh Nghị đã thay một bộ quần áo khác, hỏi:
"Chiều trò có cùng Quân Võ chơi ở thư viện không?"
Chu Bội nhìn bộ quần áo của hắn, nuốt xuống miếng thịt trong miệng, cắn cắn môi:
"Sư phụ muốn đi đâu?"
"Đi tới phủ Phò mã, xem Lục thúc thúc của trò có ở nhà không, trò về thư viện trước đi."
"Tìm phò mã gia gia... Vậy trò cũng đi."
Chu Bội suy nghĩ một chút, sau đó phủi váy đứng dậy đi sau đối phương. Thấy Ninh Nghị mang theo một cái bọc, bên trong cái bọc lại lòi ra một đoạnống trúc. Thứ này nàng và Quân Võ đã nhìn thấy, chỉ là Ninh Nghị khôngcho họ đụng tới, nhưng cũng bảo đây là Đột Hỏa thương sử dụng trong quân đội.
Gần đây, nàng cảm thấy rất hứng thú với chính trị, với lạiphiền muộn mấy hôm nay chưa có gì là nặng nề, nếu như sư phụ còn nhắctới nữa, nhất định phải lý luận một phen, cho hắn biết mình không phảilà cái loại trẻ con chỉ biết khóc, lúc nãy bị hắn nhìn thấy chẳng quachỉ là ngoài ý muốn, đó mới là điều quan trọng nhất.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 163: Đầu Xuân, Khiêu Chiến

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comThời gian là buổi chiều, đi qua con đường trong khu phố cạnh sông TầnHoài, thấy khắp nơi đều là người đi đường, đầu xuân là lúc tuyết tan,thương lữ bắt đầu lui tới, ghé qua ghé lại thành Giang Ninh. Thỉnhthoảng có mấy hành khách đường dài dắt ngựa đi trong phố, cũng có người ở trên đường tuyển thành viên cho thương đội, sóng người trập trùng, ngựa xe liên miên. Trong số này, có người bản địa, có người ở xa cầm đaothương cảnh giác nhìn xung quanh, tiếng nói chuyện ồn ào làm nổi bật sựphồn hoa của thành thị.
Một khi ra khỏi thành, thực sự bước vào cuộc hình trình mới, cảnh tượng phồn hoa bực này rất khó gặp.
Cửa hàng hai bên đường đều treo nhiều cờ xí và biển hiệu mới, cửa hàng gầnbờ sông thường có bến đỗ cho người dưới thuyền lên. Sau khi tuyết tan,những cây liễu xung quanh bắt đầu nảy mầm, có một số chú chim đã baytới, ríu rít vui tai. Trên mặt sông, thuyền hoa di chuyển tấp nập, tiếng ca du dương.
"Sư phụ nhìn kia, thư sinh đang đứng trên thuyền hoa kia tên là Viên Lập, mấy hôm trước đã tới bái phỏng phò mã gia gia."
Đầu xuân, chẳng mấy ai bận rộn, vội vã. Ninh Nghị mặc quần áo chỉnh tề,mang theo một cái bọc, cùng tiểu quận chúa Chu Bội dạo cảnh, ở đằng saucó một trung niên nam tử dáng vẻ là người dưới đi theo, người này là một thị vệ của vương phủ, họ Tống tên Thiên. Khi Chu Bội và Chu Quân Võ đihọc ở thư viện Dự Sơn thường có hai thị vệ đi theo bảo vệ, bình thường ở bên ngoài chờ, giờ Chu Bội muốn cùng Ninh Nghị đi gặp Khang Hiền, lưngNinh Nghị lại còn mang cả Đột Hỏa thương nên một người trong đó phải đitheo.
Người này giữ chức thị vệ trong vương phủ lâu ngày, nếukhông có chuyện gì xảy ra hắn sẽ giả dạng làm người bình thường, khiếncho người đi đường không nhận ra mối quan hệ giữa họ với chủ nhân.
Thư viện cách khá xa phủ Phò mã, nhưng dù sao cũng chẳng có gì gấp, NinhNghị thích tản bộ trong thành. Tiểu Chu Bội mặc dù có tâm sự nhưng cũngkhông thể mở miệng kể ra hết nên lẳng lặng đi theo, nghe vị sư phụ nàychỉ trỏ kể chuyện, bàn tán những điều thú vị mà hắn nhìn, nghe thấy, tâm tình dần trở nên bình tĩnh. Lúc này, trên thuyền hoa đậu sát bờ sông có một nam tử thư sinh mặc áo xanh đang đứng, Chu Bội nhận ra nên nói lạivới Ninh Nghị.
Ninh Nghị quay đầu nhìn sang bên đó, thấy thuyềnhoa khá náo nhiệt, hiển nhiên đây là một cuộc gặp, công tử áo xanh kiađứng ở đầu thuyền, cầm trong tay một cái quạt, trên đầu chít khăn tungbay theo gió, trông khá có phong độ. Một cô nương áo trắng đi từ trongthuyền hoa ra, đứng ở bên cạnh hắn nói chuyện, có lẽ những cô nương tiếp khách trên thuyền đều không phải hạng tồi nên vóc người khá đẹp, chỉtội ở xa không thấy rõ mặt mũi.
Lại quay đầu nhìn sang Chu Bội,thấy nàng đang kéo váy tránh đường bẩn, ngoái cổ hứng thú nhìn thuyềnhoa, lúc này thiếu nữ bát quái truy tinh trông khá đáng yêu.
"... Hình như là thuyền của Minh Ngọc phường, không biết cô nương kia làDoãn Tuyết hay là Họa Bình, thầy có đoán được họ đang nói gì không?"
Minh Ngọc phường cũng khá nổi tiếng ở Giang Ninh, hai vị cô nương Doãn Tuyết và Họa Bình là hai minh tinh nơi này. Với thời đại hiện giờ, chuyện này chẳng có gì xấu, chỉ cần có tài tử giai nhân là kiểu gì cũng nhuộmthành giai thoại. Từ nhỏ Chu Bội đã lớn lên trong những câu chuyện nhưthế nên giờ cảm thấy khá hứng thú, Ninh Nghị cũng híp mắt nhìn một chút, đầu xuân không khí vui tươi, thuyền hoa nhộn nhịp, phong cảnh đẹp đẽ,thật khiến lòng người thoải mái.
"Hình như cái tên Viên Lập này nghe quen quen, hắn rất lợi hại phải không?"
Chu Bội vốn định gật đầu nói lợi hại, sau đó chu miệng tạm dừng, nháy mắtnhìn sư phụ mình. Người kia đúng là khá nổi tiếng, chứng cứ là có thểgặp mặt Khang Hiền, chỉ là nếu hiện giờ đặt ngang với cái tên "Ninh Nghị Ninh Lập Hằng" thì đúng là không tạo nên được ảnh hưởng. Thấy sư phụđeo cái bọc sau lưng, hỏi mà không giống giả bộ nên trong lúc nhất thờiChu Bội chẳng biết trả lời thế nào, hứng thú với đôi tài tử giai nhânbên kia cũng giảm đi, miệng lẩm bẩm gì đó.
"Cũng tàm tạm, mấy hôm trước hắn biện luận chuyện phương bắc ở phủ phò mã cũng tương đối.Trước đó chẳng phải thầy cũng ký tên vào Phân gián ngôn hay sao? Hắncũng là một người nhiệt tình trong đó, mấy hôm nay đều nghị luận vớingười khác về chuyện này, hôm nay khẳng định cũng... Đáng tiếc nước Kimvà nước Liêu đã hòa đàm rồi, muốn đánh nhau lại không biết phải mấy nămnữa, bằng không hắn sẽ sẵn sàng xếp bút nghiên theo việc binh đao..."
"Cũng không cần mấy năm..."
Ninh Nghị cười cười, nhưng cũng gật đầu. Hắn cùng với Chu Bội, Tống Thiên di chuyển, thuyền hoa cũng chậm rãi trôi đi, trong tiếng ca vui múa đẹp,hình như còn có cả tiếng ngâm thơ, đem tới sự bình thản trong khu phốrộn ràng cạnh sông Tần Hoài này. Chu Bội líu ríu bước sát bên cạnh:
"Sư phụ cũng nói không đến mấy năm? Mấy hôm trước phò mã gia gia và Tần gia gia nói chuyện, hai người cũng nói y như vậy..."
Tiểu cô nương cau mày, sau đó nghĩ tới gì đó bèn thần thần bí bí nói:
"Sư phụ có biết chuyện của Tần gia gia không?"
"Chuyện gì?"
"À... Thì là chuyện hiệp ước Hắc Thủy, mấy năm trước trò chỉ biết là Tần giagia có học vấn rất lợi hại, cũng có giao tình rất tốt với phò mã giagia, không biết ông ấy đã làm những gì, thời gian gần đây mới nghe người ta nhắc tới."
Chu Bội suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cái gì màchuyện hiệp ước Hắc Thủy, rồi bại trận gì đó... Trước đây, nơi ở của Tần gia gia không có mấy người biết, cũng chẳng ai muốn hỏi, không có nhiều người nhắc tới, nhưng giờ đây số lượng người tới thăm rất nhiều, lạicòn bàn tán nữa chứ. Có một số người kín đáo bàn tán, cũng có người lớntiếng mắng chửi, nói ông ấy làm nhiều chuyện mua danh chuốc tiếng, thậmchí còn khó nghe hơn, nói... nói Tần gia gia là hán gian..."
Tiểu cô nương cau mày:
"Gần đây trò có hỏi phò mã gia gia, phò mã gia gia cũng không nói gì cả, chỉ bảo là có một số việc phải “cái quan định luận” (1) mà thôi, giờ chưaphải là thời gian để nói. Trò đại khái biết chuyện có liên quan tới nước Kim và nước Liêu, nhưng mỗi lần phò mã gia gia đến gặp Tần gia gia, Tần gia gia đều không chịu nói chuyện về việc này, chỉ nói toàn chuyệnthiên nam địa bắc, hình như không mấy để tâm đến chúng..."
(1) Cái quan định luận: ưu khuyết điểm của một con người thế nào, chỉ khi chết mới có thể kết luận
"Chuyện trước kia thế nào, ta cũng không rõ lắm..."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu. Thời gian gần đây hắn cũng nghe nói qua những việc mà phố phường đồn đại, chỉ là những lời đồn này rấthuyền diệu khó giải thích, không đủ để tin tưởng. Chỉ biết là bảy nămtrước, Tần lão có tham gia vào hiệp ước Hắc Thủy, ký một số điều ướcnhục quốc làm mất chủ quyền, hiện giờ có người lôi chuyện này ra, chorằng nói mâu thuẫn Kim – Liêu xuất phát từ những điều ước này, tán dương cái tên “Tần Tự Nguyên”, nhưng những chuyện kiểu này không mấy ai tin.
Trước đây, Tần lão và Khang Hiền cũng có đàm luận thế cục thiên hạ, nhưngthời gian này lại đàm luận rất ít chuyện phương bắc. Đặc biệt khi nướcKim và nước Liêu bỗng nhiên hòa đàm, Gia Luật Duyên Hi (2) sắc phongHoàn Nhan A Cốt Đả là Đại Thánh hoàng đế, khi tin tức truyền tới đã trởthành một gáo nước lạnh hắt vào đầu quan dân triều Vũ đang mong ngónghai bên đại chiến. Theo lý thuyết, Liêu đế Gia Luật Duyên Hi đã phảinhượng bộ, bất luận thiệt hay giả, hòa đàm lần này sẽ kéo dài thêm mấynăm bình yên, mắt thấy chiến tranh sắp bùng nổ lại bị kéo dài, tâm trạng đúng là rất không ổn. Cũng trong thời gian này, thỉnh thoảng Ninh Nghịcó tới gặp Tần lão, mới phát hiện ông cụ không đề cập tới chuyện này,dường như là không còn bận tâm tới nữa, nhưng không hiểu vì sao số lầnKhang Hiền tới gặp Tần lão lại nhiều hơn trước.
(2): Liêu ThiênTộ đế - Gia Luật Duyên Hi (5/6/1075 ―mất năm 1128 hoặc năm 1156), tựDuyên Ninh, vị hoàng đế cuối cùng của triều Liêu, là cháu của Liêu Đạotông Gia Luật Hồng Cơ, con của Thái tử Gia Luật Tuấn. Duyên Hi kế vị sau khi Đạo tông bệnh chết, tại vị 25 năm, sau khi mất nước bị quân Kimbắt, sau đó bệnh chết (có sách nói bị người Kim giết), thọ 54 tuổi (hoặc 82 tuổi), táng ở gần Hiển lăng (nay là Y Vu Lư Sơn, huyện Trấn Bắc,tỉnh Liêu Ninh).
Ninh Nghị có thể cảm nhận được bầu không khínày, suy đoán tự nhiên cũng có, nhưng hắn không phải là người trongcuộc, ngay cả người biết chuyện như Khang Hiền cũng rất cẩn thận tronglời nói, nên đối với chuyện nghiêm túc kiểu này, Ninh Nghị cũng khôngdám thốt ra một câu nhận định sự việc với Chu Bội. Người làm đại sự đúng là người làm đại sự, bán nước cũng được mà si quốc cũng được, thươnglượng với phường son phấn về việc xếp bút nghiên theo việc binh đao lạilà vấn đề khác.
Nói chuyện với Chu Bội về hai nước Kim - Liêu,Hoàn Nhan A Cốt Đả dùng thực lực bản thân chấn hưng bộ tộc Nữ Chân ởbạch sơn hắc thuỷ (Trường Bạch sơn và Hắc Long giang), tạo nên thầnthoại "Nữ Chân không đủ vạn, đủ vạn không thể đánh", tại Hộ Bộ Đạt Cương (3) thậm chí còn tạo nên chiến tích truyền kỳ, đúng là nhân vật anhhùng, biến thái tới cực điểm. Số người ở triều Vũ biết chuyện này khôngnhiều, nhưng do một năm nay Ninh Nghị trong lúc dạy học nhắc tới khánhiều, nên đám học sinh, bao gồm cả Chu Bội cũng rất ấn tượng, thậm chísinh ra sợ hãi, cũng may là người Nữ Chân ít, Hoàn Nhan A Cốt Đả cũngkhông còn trẻ tuổi, khả năng diệt Liêu và uy hiếp triều Vũ khi còn sốnglà không lớn.
(3) Hộ Bộ Đạt Cương: nay là thành phố Ngũ Thường -một thành phố cấp huyện thuộc thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc LongGiang. Từ Ngũ Thường xuất phát từ “tam cương ngũ thường” trong Nho giáo, tức nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Triều Thanh cắt dân tới đây khai hoang,đặt tên là Ngũ Thường.
Chu Bội thích đàm luận việc này, thỉnhthoảng suy đoán một phen, hỏi một câu: "Đúng không? Đúng không?" Do tậptrung vào chủ đề này nên sự phiền muộn trong lòng cũng tiêu tán đi không ít. Buổi trưa chỉ mới ăn một xiên thịt, buổi chiều phải đi một đoạnđường dài, bụng đã đói, lúc này lại vừa đúng lúc tới gần Cẩm nhi quán mà Trúc ký mới mở không lâu, tiểu cô nương liền nói bóng nói gió một phen, yêu cầu dừng lại nghỉ ngơi một chút, ăn vài thứ, thuận tiện xem cửahàng mới của Trúc ký thế nào, có tốt hơn so với tổng điếm trước kia Ninh Nghị dẫn theo hai chị em nàng tới ăn không.
Khi tới cửa tiệm, họ gặp hai người đang đi tới. Trong hai người này, có một người chừng nămmươi tuổi, thân hình cao gầy, mặc dù ăn mặc kiểu văn sĩ nhưng lúc nàotrên mặt cũng sẵn sàng thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến, thần tìnhnghiêm túc, ánh mắt cao ngạo. Người này trước đây Ninh Nghị cũng từnggặp, là một đại nho có tiếng ở Giang Ninh, tên là Trương Thụy, tự HồngNguyên, là một giáo viên được coi trọng trong Khang vương phủ.
Người còn lại chừng 30 tuổi, vóc người hơi mập, mắt híp, thái độ nghiêm túc,cũng ăn mặc kiểu văn sĩ, tay cầm một cái quạt. Người này Ninh Nghị không biết là ai. Trương Thụy nhận ra Ninh Nghị nên nói vài câu với người bên cạnh rồi bước tới, nhưng Chu Bội lại là người nhanh chân tới trước:
"Chào Trương phu tử, Lý phu tử."
Hai người kia vội vã đáp lễ:
"Quận chúa cũng ở đây, không dám nhận, không dám nhận."
Sau đó họ mới chào hỏi Ninh Nghị, giới thiệu cho nhau biết tên, thực ra họđều là giáo viên trong Khang vương phủ, rất có tài danh ở Giang Ninh.Người mập mạp kia tên là Lý Đồng, hắn híp mắt nhìn Ninh Nghị nói:
"Hóa ra các hạ là Ninh Nghị Ninh Lập Hằng, cửu ngưỡng đại danh nhưng lại vô duyên gặp mặt, hôm nay thật là trùng hợp."
Trương Thụy thì nhìn Ninh Nghị và Chu Bội, có chút không vui nói:
"Lập Hằng mang theo quận chúa đáng giá ngàn vàng đi dạo, điều này dường như có chút... không thỏa đáng cho lắm thì phải?"
Nếu là vô tình gặp gỡ, hai bên hàn huyên đôi câu là sẽ đi, nhưng vài câukhách sáo đã xong, hai người Trương, Lý bắt đầu hướng trọng tâm câuchuyện theo nghĩa "xin chỉ dạy", "ngồi xuống luận đạo", đồng thời cũngnói về phương thức dạy học của Ninh Nghị, kể việc mang quận chúa đi dạođều không thích hợp.
Những chuyện này đều có nguyên do của nó,cuối năm ngoái, Tiểu Bội và Quân Võ bái Ninh Nghị làm thầy, vốn Khangvương phủ định gióng trống khua chiêng, Khang vương tự mình tới Tô giagặp Ninh Nghị để nâng cao thanh thế, sau bị Ninh Nghị cự tuyệt, lễ báisư liền do Khang Hiền tổ chức, rất giản dị. Nhưng là giáo viên của Khang vương phủ, những người này cũng biết tiểu vương gia và tiểu quận chúađã có thêm một vị sư phụ.
Trong vương phủ có rất nhiều người lệthuộc, đám giáo viên đều là kẻ tài danh, địa vị cũng không tệ, nhưng chủ yếu là giảng dậy đám học trò là hạ nhân trong vương phủ, cho dù có thân phận thầy trò với tiểu vương gia, tiểu quận chúa nhưng lại không cóvinh dự được người ta tới tận nhà bái làm thầy.
Ninh Nghị mới chỉ 20 tuổi đầu, được xưng là Giang Ninh đệ nhất tài tử, không bị đố kị thì đúng là trời mọc đằng tây, ngay lúc đó đám giáo viên này đã chuẩn bịthế trận khá lớn, tìm một thanh lâu chuẩn bị thi hội, sau đó truyềnthiệp mời Ninh Nghị, mọi người đều là giáo viên của vương phủ, chẳng nhẽ Ninh Nghị lại không cho họ chút thể diện.
Ai biết ngay cả cáidanh hiệu khách khanh của Ninh Nghị cũng đều do Khang Hiền bắt nhận, hắn không đến vương phủ làm việc cho nên không coi mọi người là đồng liêu,huống chi tình cảm lúc đó của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi mới thăng hoa, vừa động phòng, có thể được coi là “gian tình”. Tô Đàn Nhi bảo hắn đi theochúc tết khắp nơi, hắn lại ném toàn bộ thiệp mời qua một bên, sau đó mới viết thư uyển chuyển cự tuyệt, nguyên nhân thì cả trang giấy nhưng tómlại chỉ có sáu chữ: có việc, không đi, xin lỗi.
Những người nàymất công ôm sách, viết chữ cả nửa tháng trời, chuẩn bị đủ loại đề mục,hi vọng mong chờ, kết quả là người ta không đi, hụt hẫng nên rất là oángiận. Hôm nay hai người Trương, Lý gặp được Ninh Nghị, Lý Đồng vốn cóchút không phục cái danh "Giang Ninh đệ nhất tài tử", lại thấy đốiphương miệng còn hôi sữa, có lẽ có tài hoa, có thể xứng với chữ "Kỳ",nhưng tuyệt đối không thể xứng với chữ "Bác", chữ "Tinh", nên lập tứcquyết định với Trương Thụy muốn thừa dịp này so đấu học vấn một phen,mấy chữ "xin chỉ dạy" đã được nói.
Xin chỉ dạy có thể từ chối,nhưng nếu đã ngồi trò chuyện thì không thể nào cự tuyệt, sau đó mấyngười đi vào Cẩm nhi quán, lên lầu hai, tìm một gian phòng để ngồi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 164: Chuyện Ngoài Ý Muốn

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Ngày thường ở vương phủ, sớm nghe tài danh của Lập Hằng, tiếc là lầntụ hội trước Lập Hằng lại không tham gia, không có duyên gặp gỡ, tại hạthật tiếc nuối. Nay được gặp, mới biết Lập Hằng thiếu niên tài tuấn, quả là danh bất hư truyền. Ta với Trương lão vốn muốn đi Đông Tập xemnghiên mực Đoan Khê tốt nhất, không biết Lập Hằng và tiểu quận chúa đang định đi đâu
- Chỉ là quận chúa sắp cập kê, nếu cứ ra ngoài thế này thì không ổn cho lắm.
Lúc này mới là tháng hai, nhà trọ Cẩm Nhi mới mở được vài ngày màchuyện làm ăn khá tốt. Nhưng cũng đã qua giờ cơm trưa, mấy gian ở lầuhai vẫn còn thừa. Ninh Nghị, Chu Bội, Tống Thiên và hai người Trương, Lý kia cùng đi đến, sảnh lớn ở bên dưới có vẻ náo nhiệt hơn, cũng khôngbiết là Vân Trúc và Cẩm Nhi có ở đó hay không. Vì dẫn theo người ngoàinên Ninh Nghị cũng không cần phải tìm hai nàng, bọn họ vào một gianphòng trên lầu hai rồi ngồi xuống, uống trà nói chuyện với nhau.
Gian phòng này bày biện đẹp đẽ tinh xảo, vị trí của nó cũng không tệ,đẩy cửa sổ đằng sau ra là có thể ngắm cảnh đẹp trên sông Tần Hoài. Chỉlà lúc này trời còn lạnh nên không thể mở cửa sổ được. Xung quanh phòngđặt vài bồn hoa, trên tường treo mấy bức tranh và thơ, rất có bầu khôngkhí thư hương. Khi mấy người trong phòng ngồi xuống, hầu nữ trong nhàtrọ dâng trà bánh, hai người Trương, Lý kia cũng mở miệng.
Tên Lý Đồng có dáng người hơi mập kia nở nụ cười hòa thuận, ở trong haingười thì Lý Đồng đúng là sắm vai mặt đỏ , dùng thái độ thân thiện để ổn định Ninh Nghị. Trương Thụy thì địa vị còn đó, tuổi cũng lớn nữa, nênông ta trực tiếp cau mày đưa ra nghi vấn với Ninh Nghị. Thực tế thì đốivới chuyện lần này hai người này chưa chắc đã không hâm mộ và đố kỵ. LýĐồng kia dù có tài danh, nhưng vào vương phủ mấy năm rồi lại không xuấthiện cùng Chu Bội, Chu Quân Vũ mấy. Trương Thụy từng dạy hai tỷ đệ không ít thứ, có danh phận thầy trò, nhưng cho dù thế nào cũng chẳng thểkhiến hai tỷ đệ đi thư viện nghe giảng bài như Ninh Nghị được, lại cònnghe nói hắn thường xuyên mang hai tỷ đệ kia chạy đi nơi này nơi kia,quan hệ này thật sự không hề giống nhau.
(): Trong hí kịch Trung Quốc, mặt đỏ là biểu thị lòng trung dũng chính nghĩa.
Chu Bội là cô nương có tư tưởng độc lực, nếu là trước kia thì sẽ sinhhờn dỗi khi nghe câu Quận chúa sắp cập kê, đi lại bên ngoài thế này cóvẻ không ổn của Trương Thụy kia, nhưng hôm nay chuyện này lại khác. Buổi sáng vừa mới tranh cãi với Ninh Nghị, chuyện mình ở bên cạnh khóc cònbị nhìn thấy, lúc này hai vị phu tử tỏ rõ là muốn phá sạp của sư phu,Tiểu Chu Bội thầm thích thú không thôi, cũng không nghi ngờ chuyện lãophu tử nói mình không được tự do ra ngoài.
Nàng vốn đói bụng, lúc này lại càng muốn ăn nên đã cầm điểm tâm ngồi cạnh cắn, cố gắng nặn ra cái hình dáng bảo bối ngoan ngoãn tôn sư trọng đạo, hận không thể ra sức gật đầu một phen. Về phương diện khác, nàng lại chờ mong Ninh Nghịsẽ lấy cái gì để bác bỏ hai vị phu tử. Đương nhiên, lúc này mới đang lànói chuyện xã giao, Ninh Nghị cũng cười trả lời là định đến phủ Phò mãđưa vài thứ nên thuận đường dẫn Chu Bội theo. Lý Đồng cười gật đầu:
- Phủ phò mã Nhưng là Minh công phủ sao? Nghe nói Lập Hằng và Minh công có giao tình?
- Có thể xem là bạn đánh cờ.
- Như vậy kỳ lực của Lập Hằng cũng cao đấy nhỉ! Vừa lúc tại hạ có chúttâm đắc, nếu có thể thì chúng ta hẹn thời gian đánh một ván cờ.
Lý Đồng vừa nói lời khách sáo xong thì Trương Thụy lại nhìn một góc của gian phòng mấy lần:
- Thứ Lập Hằng định đưa đi Minh công phủ chẳng lẽ là mấy thứ kia? Ninh Nghị liếc ông ta một cái:
- Trương lão biết ư?
- Đây chắc là Đột hỏa thương dùng trong quân, không biết Lập Hằng lấy được từ đâu? Trương Thụy cau mày.
Ninh Nghị giải thích qua một phen. Vài chiếc Đột hỏa thương này vốn làhắn tìm Khang Hiền lấy để nghiên cứu, hàm lượng kỹ thuật Đột hỏa thươngcũng không cao nên hắn đã hiểu gần hết, để lại thì cũng chẳng dùng làmgì, mà hai chiếc trong số đó đã hỏng mất. Thế lực trong bóng tối củaKhang Hiền tuy lớn, nhưng dù sao Đột hỏa thương này vẫn là vật trongquân, Ninh Nghị cảm thấy để trả về để Lục A Quý báo cáo thì tốt hơn, vìthế mới chuẩn bị đưa đi. Lúc này đề tài nói chuyện đã chuyển sangthương. Chu Bội nhai điểm tâm, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đềtài vốn phải là tài hoa thi từ mới đúng chứ, ba người này so đấu mộtphen, khiêu khích trước rồi hai phu tử đấu văn với Ninh Lập Hằng, hànhtửu lệnh, làm thơ ca, làm văn, sau dẫn thành giai thoại mới là tiếntriển mà nàng chờ mong. Lúc này hai người Trương, Lý nói một vài chuyệnlặt vặt xung quanh Khang Hiền. Trương Thụy kia nói:
Shared by đó :)
- Đột hỏa thương kia ta cũng từng thấy vài lần, vật như thế thật làmngười ta chán ghét. Để trong quân cũng là vô dụng, chỉ có hại chứ chẳngcó ích gì. Lập Hằng cảm thấy hứng thú với chuyện này, lão hủ lại từngnghe nói chuyện như này thật sự không ổn. Lập Hằng nên chuyên tâm vàohọc vấn, chú tâm vào chuyện có ích mới đúng, nếu không khó tránh khỏi sẽ lầm lẫn đó.
Dường như nhấm nháp xong một cái, Chu Bội trợntròn mắt, giơ hai tay cầm lấy một cái bánh ngọt rồi dịch mông ra sau,mắt thì chuyển động nhanh như chớp, chú ý vẻ mặt Ninh Nghị và đốiphương. Nàng mím môi thoạt nhìn như một chú thỏ và chờ đợi Ninh Nghịphản bác. Nhưng Ninh Nghị lại chỉ cười, chắp tay nói:
- Trương lão nói rất đúng!
Không có lửa cháy lên, đôi tai thỏ kia cụp xuống. Ngày trước nàng cónghe Khang Hiền nói về tử tính của Ninh Nghị, vị sư phụ này của nàng từtrước tới nay luôn là người có thể nho nhã lễ độ nói lời xin lỗi mộttrăm lần, gật đầu cả ngàn lần vì một chuyện, hoàn toàn không hề thayđổi. Hôm nay nếu Tần gia gia hoặc Phò mã gia gia mà ở đây, có lẽ hắncũng sẽ thành tâm thảo luận với người ta một phen. Nhưng hiển nhiên haingười trước mặt này chẳng khiến hắn nổi lên ham muốn chiến đấu, nên mớithuận nước dong thuyền mà gật đầu như vậy. Nhưng Ninh Nghị chịu thoáinhượng, bên kia chưa chắc đã chịu buông tha. Trương Thụy lắc đầu:
- Lập Hằng tuổi trẻ khí thịnh, có lẽ không cho lời của lão hủ là đúng.Nhưng thứ lão hủ chỉ ra vốn không phải trên thứ hỏa khí này. Nay hỏa khí ở đây, theo lão hủ thấy thì khi phát ra tiếng động quá lớn, chỉ có thểdọa người mà thôi. Tầm bắn của nó không bằng cung tên, chính xác là cựcthấp, mỗi một lần bắn ra đều phải nhét vào, cực kỳ phiền toái. Chỉ phóng được vài phát là có khả năng nổ hỏng, lại không thể sử dụng lúc trờimưa. Điểm tốt duy nhất là nó bắn ra hỏa dược, già trẻ lớn bé chỉ cầnnhắm chuẩn phương hướng là có thể dùng được. Nhưng đó cũng là điểm xấulớn nhất.
Ông già này tuy thể hiện rõ thái độ là đến đá quán, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc bất tài mà lại khá hiểu biết:
- Để thứ vũ khí mà con nít cũng dùng được ở trong quân thì có ích lợigì? Nay thứ quân sĩ triều ta thiếu hụt tới bây giờ không phải là nhữngthứ cổ quái đáng kinh ngạc, mà là sĩ khí quân tâm. Nghĩ đến tộc Nữ Chânkia có thể lấy ít thắng nhiều mà đánh cho quân Liêu đại bại, quân sĩ Võtriều ta thấy người Liêu cũng là trông chừng mà thua, giữa người vớingười chẳng lẽ lại kém nhiều như vậy? Ta cũng từng gặp người Nữ Chân,bọn họ chẳng phải ba đầu sáu tay gì cả. Nay quân nhân Võ triều ta quá sợ chết, chỉ biết hưởng lạc, chỉ có thể khuyên răn khiển trách nghiêm khắc mới mong đánh thức được khí thế để có thể chiến thắng. Nay bọn họ huấnluyện lười nhác, đao không thể vung, cung không thể giương, không phảilà không có sức mà là không có can đảm. Nếu đặt mấy thứ này trong quânsẽ chỉ càng khiến quân đội thêm vô dụng, cho dù uy lực của thứ hỏa khínày có tăng lên gấp bội cũng chỉ là có hại mà vô ích!
- Đúnglà đạo lý này! Ninh Nghị gật đầu. Lần này hắn không phải là gật đầu cólệ nữa, lời của đối phương hắn hoàn toàn tán thành.
- Thiênhành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Những thứ tài mọn tinh xảo nàychỉ khiến người ta lười nhác sa đọa, lời của các bậc thánh hiền đi trước đều là chí lý. Nghe nói Lập Hằng cảm thấy hứng thú với thứ này, vốn làngười trẻ tuổi thì cũng không ngại. Nhưng nay Lập Hằng đã là vi nhân sưbiểu, nghe nói lại làm cho Tiểu vương gia cũng học tập những thứ này,chuyện này có vẻ vượt quá rồi
(: Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ)
Trương Thụy có danh phận thầy trò với Chu Bội và Chu Quân Vũ, tuy không thân thiết lắm nhưng cũng biết gần đây Tiểu vương gia bỗng nhiên thíchhọc truy nguyên gì đó. Thuyết pháp này có lẽ lừa được người bình thường, nhưng ở trong mắt ông ta thì đúng là thứ tài mọn, đồ thủ công mà thôi.Ông già này rốt cuộc đã chuyển đề tài đến chuyện kia. Lý Đồng lại khônghiểu rõ lắm, cau mày:
- Với tài học của Lập Hằng, sẽ không đến mức như thế chứ!
Không biết Trương lão suy cho cùng là chỉ Không khí trong phòng lúc này liền trở nên cổ quái, theo ý nào đó thì được gọi là cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính. Chu Bội cắn điểm tâm một miếng, cau mày nhìn sangNinh Nghị, cảm thấy chuyện này khá khó giải quyết. Nếu một thời gian nữa vương phủ truyền ra đoạn Trương lão đầu răn dạy Ninh Lập Hằng, nàngcũng sẽ cảm thấy mất mặt nên lúc này lo lắng xem Ninh Nghị nên dùng ngôn từ thế nào để vặn lại.
Bên kia Trương Thụy và Lý Đồng đang ngươi liếc mắt một cái ta nói một câu thì có người gõ cửa. Giây lát sau, mộtcô gái đeo mạng che mặt nâng khay trà bước vào, lại không phải là hạnhân ở trong tửu lâu. Cô gái này có thân hình rất đẹp, ánh mắt sau tấmkhăn che mặt kia rất linh động, xem ra cô gái này ít nhất là nhân vậtnhư quản sự trong tửu lâu.
Cô ta cười nói khách sáo vài câu, thêm nước trà và điểm tâm rồi mới xoay người đi ra ngoài. Lý Đồng như là nhớ ra cái gì đó, ngơ ngẩn nhìn thân hình cô gái này mà nhất thời quên phêphán Ninh Nghị. Chu Bội cũng nhận ra, lúc trước ở Trúc Ký luôn gặp quanàng này, đây là hoa khôi có tên Nguyên Cẩm Nhi, nàng ấy đã thoát tịch,có quen biết với sư phụ. Quả nhiên, cô gái đi ra ngoài rồi, Ninh Nghịcũng cười đứng lên:
- Hai vị cứ tán gẫu trước, ta đi ra ngoài một lát.
Nói xong, Ninh Nghị ra khỏi phòng. Quả nhiên, ở cạnh hành lang cách đókhông xa, Nguyên Cẩm Nhi đang lén lút nhìn về bên này. Lúc trước khi đến đây chỉ huy thợ làm việc, nàng không ngại để cho người ta nhìn dung mạo của mình, lúc này trở thành bà chủ của nhà trọ Cẩm Nhi thì lại trở nênrụt rè, đeo khăn che mặt để duy trì cảm giác thần bí. Ninh Nghị đi đếnthì nàng nói:
- Dạo này cũng bận chứ, sao huynh cũng tới?
- Đi ngang qua thôi, Vân Trúc đâu?
- Vừa nãy Vân Trúc tỷ còn ở trên, giờ ta cũng không tìm thấy nữa, khôngbiết là có chuyện gì mà bị người gọi ra ngoài rồi. Ta nghe Tiểu Mẫn nóihình như huynh đến nên mới tới xem. Người đến cùng huynh ngoài tiểu cônương kia thì còn ai nữa?
- Đại tài tử tranh luận!
- Tài tử? Cẩm Nhi chớp chớp mắt. Ninh Nghị gật đầu:
- Rất nổi tiếng đấy!
- Thảo nào. Dường như ta thấy cái tên mập kia rồi.
Trong lúc hai người nói chuyện, đại sảnh ở lầu một truyền đến tiếng ồn ào,cũng có cả tiếng đàn biểu diễn xen lẫn bên trong. Cẩm Nhi có lẽ là cóchuyện gì đó, nhiều lần nhìn xuống đường phố qua song cửa sổ mở ra ở lầu hai. Ninh Nghị cũng liếc qua một cái, chỉ thấy người đi tới đi lui trên đường:
- Nhìn gì vậy?
- A Không có gì! Không liên quan đến huynh, về tranh luận với hai vị tài tử kia đi. Nàng nghĩ nghĩ, khẽ hừ một tiếng:
- Nói thật thì những tên đàn ông thối các người lúc so đấu mà không cóphụ nữ là sẽ không vui, cuối cùng vẫn là khoe khoang ra trước mặt phụ nữ thôi. Có cần gọi người vào nhìn các ngươi giương thương múa kiếm không? Hôm nay hai vị tỷ tỷ của Yến Thúy lâu đang ở đây, là mỹ nhân đấy. Huynh luôn không hy vọng Vân Trúc tỷ đi tiếp khách, tuy rằng tỷ ấy toàn thiên vị huynh.
Đàn ông chính là vì khoe khoang trước mặt đàn bà, câunói thuận miệng của Nguyên Cẩm Nhi này đúng là trúng tim đen. Kỳ thậtchuyện hôm nay không có gì phải biện luận, Trương Thụy này có hệ thốnglô-gic của mình, qua muôn ngàn thử thách không một kẻ hở. Nếu nói ảnhhưởng sau khi kỹ thuật sinh ra biến chất là gì, nếu như là loại ngườinhư Tần lão thì mọi người đã quen biết lâu, có lẽ sẽ còn tự hỏi mộtphen, những người này thì không.
Dù song phương có thành khẩn đến nữa thì cũng chẳng thể thuyết phục được nhau, loại chuyện này cũngchẳng có ý nghĩa thành khẩn gì. Trái lại Ninh Nghị còn tính toán khi trở về sẽ liệt kê ra những số liệu chính xác tỉ mỉ về món bạc kỹ tinh xảokia để lừa dối hai người này một phen, dù sao cũng nhàn rỗi vô vị. Hắnxuống lầu rửa tay một cái rồi mới đi lên, số liệu cũng đã được bày ratrong đầu.
Hắn vừa bước lên hành lang lầu hai thì vô tình lại xảy ra một việc. Tiếng huyên náo xen lẫn tiếng âm nhạc truyền tới từ đằngsau, Ninh Nghị đang đi tới gian phòng bên kia thì tiếng bước chân chạytới từ đằng sau, sau đó đẩy bả vai hắn một cái. Phía trước của hai gianphòng trọ ở Trúc Ký khá rộng rãi, hành lang cũng không hẹp mà người nọđẩy Ninh Nghị ra hiển nhiên là vì đang vội vã, Ninh Nghị cũng không để ý lắm.
Người nọ là một gã hán tử cao lớn khôi ngô, nhìn cách ănmặc thì là đến từ phương Bắc, hắn trực tiếp vào gian phòng ở phía trước.
- Chính là người kia.
Hán tử kia nói một câu như vậy, Ninh Nghị đi tới thì có người đã khép cửaphòng lại, tiếng nói chuyện ở bên trong loáng thoáng truyền tới. NinhNghị vẫn chưa để ý lắm, hắn nhìn tới chỗ rẽ ở hành lang phía trước. Lúcnày đã không còn bóng dáng Nguyên Cẩm Nhi đâu, xem tâm tư dáng vẻ củanàng hôm nay thì không biết là vì sao.
Nghĩ như vậy, hắn bỗngnhiên dừng lại, một lát sau giơ ngón tay gõ hai cái bên người. Từ khihọc nội công loại hai mà Lục Hồng dạy cho kia, tố chất thân thể hắn dẫusao cũng tăng cường rất nhiều, thính giác cũng tốt hơn. Vừa rồi hắndường như nghe được mang máng câu Bên người Tần Tự Nguyên kia Hộ vệ, lại không cách nào xác định được nên hắn lui ra sau hai bước, tập trunglắng nghe, mang máng nghe được vài từ đứt quãng.
- Xác định phải làm?
- Đúng lúc có cơ hội
- Quá hấp tấp
- Xem kỹ trước đã, làm xong rồi lập tức ra khỏi thành.
- Chuyện gì vậy?
Trong gian phòng kia có kẻ có giọng khá lớn nên cũng nghe được rõ một chút,nhưng nhất thời vẫn chưa thể hiểu hết toàn bộ. Người ở bên trong lại nói chuyện vài câu, Ninh Nghị bước tới phía trước, sau đó cửa kia mở ra.Người ở trong liếc hắn một cái rồi mới đi đến cửa ra ở đầu kia hànhlang. Ninh Nghị quay đầu nhìn thì thấy một người thân hình cao gầy, mặcmột chiếc áo khoác lông động vật, tên còn lại thì trông như một tên quýcông tử, bộ pháp của hai người này khá vững vàng.
Ninh Nghị ngẫmngẫm rồi cũng quay đầu trở về. Ra khỏi hành lang là một dãy bình đài nối với bậc thang, ở đây là có thể thấy được tình hình trong đại sảnh. Haingười đi ra khỏi phòng kia đang đứng ở đây nhìn xuống. Lúc này đại sảnhđã bớt náo nhiệt, cô nương được mời đến từ Yến Thúy lâu đang biểu diễntrên vũ đài. Ninh Nghị đứng cạnh hai người kia, nhìn xuống bên dưới mộtcái, sau đó lại vẫy tay gọi tới một tên tiểu nhị, hỏi tên cô nương đangbiểu diễn trên vũ đài rồi không nhìn thêm nữa mà xoay người bỏ đi.
Trước một chiếc bàn ở một bên trong đại sảnh, Nhiếp Vân Trúc đang cùng Tầnlão nói chuyện với điếm tiểu nhị. Trên bàn không bày gì, hiển nhiên làTần lão vừa mới đến, ngồi xuống chưa được lâu. Mấy ngày trước Tần lãonghe lão nhân gia nói Trúc Ký nhị điếm khai trương, nên rảnh rỗi là đếnđây xem qua. Hai người bên cạnh kia vừa rồi cũng chăm chú nhìn về phíanày.
Ở trong phòng, Trương Thụy đang nói chuyện với Chu Bội. Vừarồi Ninh Nghị đi ra ngoài, Trương Thụy và Lý Đồng cùng cho là Ninh Nghịchạy trối chết, Chu Bội thì biết là không phải như vậy. Ninh Nghị cùngNguyên Cẩm Nhi rời đi khiến ngọn lửa bát quái trong lòng nàng hừng hựcbốc cháy, hận không thể đuổi theo nhìn trộm một phen. Dù sao một ngườilà đệ nhất tài tử, người kia từng là Tứ đại thủ lĩnh thanh lâu, có khithực sự có chuyện tình sầu triền miên gì đó cũng nên. Chỉ là một mặt thì nàng rất là không thích Ninh Nghị mất mặt, mà mặt khác là vẫn còn hờndỗi chuyện buổi sáng nên mới không đi theo, chỉ chờ Ninh Nghị về hòanhau một thành đối với chuyện sư phụ có thể hòa được một thành hay không thì nàng chẳng hề hoài nghi, chỉ là không biết sẽ dùng cái gì để lýluận.
Vừa rồi nói được mấy lời nhằm vào Ninh Nghị kia nên TrươngThụy khá vui vẻ, cũng ra cái dáng ân cần chỉ bảo cho Chu Bội, chủ yếu là để vị Tiểu quận chúa thông minh này lầm đường mà biết quay về, biết aimới là sư phụ tốt hơn. Lý Đồng thì lại muốn đợi Ninh Nghị về nên khôngnói lời nào. Chỉ là chuyện này khá kỳ quái, tài tử tranh luận thườngtranh từng hơi một, nếu người bên ngoài nói mình sai thì bên này quyếtkhông thừa nhận. Nhưng hôm nay Ninh Nghị chẳng tức giận mà chỉ cười nóicâu Ông nói có lý, thật sự làm cho người khác khó chịu, đợi hắn đến làphải nghiêm trọng chút mới được, sau này truyền ra ngoài nhất định phảikhiến người ta cho là Ninh Lập Hằng mất mặt mũi.
Sau đó, y lạinghĩ tới nơi này có tên là nhà trọ Cẩm Nhi cùng cô gái rất giống NguyênCẩm Nhi kia, nhất thời đặt hết tâm tư vào chuyện này. Không lâu sau, cửa phòng cuối cùng mở ra, Ninh Nghị trở về. Hắn đầu tiên là khẽ nói mấycâu với thị vệ vương phủ Tống Thiên đang nghiêm nhiên ngồi ẩn thân ở một bên. Tống Thiên kia nhíu mày, đi ra ngoài với vẻ mặt khá nghiêm túc.
Ninh Nghị lại nhìn sang bên này. Lý Đồng cười nói:
- Lập Hằng, vừa rồi ta và Trương lão lại hàn huyên một trận, có một số ý kiến
Trương Thụy cau màu:
- Thật ra cũng không chỉ là ý kiến! Lập Hằng, ta cảm thấy chuyện này khánghiêm trọng. Chuyện liên quan đến tương lai của Tiểu vương gia, khôngthể coi thường. Đã mấy ngày rồi, ngươi cũng phải có cách nói mới tốt.Nếu không không chỉ lan truyền trong vương phủ, lão hủ cũng can gián với Vương gia. Chuyện này cũng không phải là nhằm vào ngươi, nhưng mà nhưng mà...
Ông ta còn chưa nói xong thì đã trợn trừng mắt lên, LýĐồng cũng trợn tròn con mắt. Mà Chu Bội ngồi cạnh đang cắn điểm tâm thìmiệng đang há to nhất thời không thể cắn xuống. Lúc này Ninh Nghị khôngtrả lời hai người kia, hắn quay đầu nhìn cửa phòng, xong lại đến gócphòng nhấc bọc vải bọc năm chiếc Đột hỏa thương kia lên. Hắn bỏ bọc đólên bàn, cởi ra rồi lấy một chiếc thương ra, cởi một túi hỏa dược nhonhỏ rồi đổ vào nòng thương, lại lấy một cây sắt dài điền vào.
Lúc này Ninh Nghị đứng đó tiến hành công việc, hiển nhiên là chẳng có hứngthú với trò biện luận nhàm chán kia. Trương Thụy và Lý Đồng ngối đốidiện, không biết tên này muốn làm cái gì. Ninh Nghị điền xong một chiếccây thương rồi, ngẫm nghĩ lại điền thêm một cây khác, đảo mắt qua khuônmặt hai người kia còn cười đầy thiện ý với bọn họ, rồi liếc qua cánhcửa. Đương nhiên hai người Trương Thụy và Lý Đồng trước mắt này khôngcách nào chú ý tới động tác đó.
- Ngươi ngươi...
Lý Đồng nuốt một ngụm nước miếng:
- Quân quân tử động khẩu không động thủ
Lắp bắp nói xong câu nà chẳng thể nói thêm gì nữa. Nào có kiểu biện luậnnhư vậy, vì nói bạc kỹ đó vô dụng là hắn liền muốn bắn chết bọn họ NinhNghị lấy hộp quẹt ra, lắc lắc vài cái rồi thổi đốt rồi lại thu lại, saulại bao hai thanh Đột hỏa thương kia rồi đeo với tư thế bất cứ lúc nàocũng có thể rút ra, rồi hít sâu một hơi.
- Bên ngoài có một số chuyện, các ngươi ngồi trong đây sẽ có lẽ là nhầm
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói:
- Hy vọng là nhầm.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 165: Bỗng Nhiên Giao Chiến

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNinh Nghị đeo bọc vải dài kia đi từ trong phòng ra thì đại sảnh truyềnđến tiếng đàn sáo, sự rối loạn hoặc phải nói là hỗn loạn trong lòng lạikhông có manh mối.
Chỉ nghe được vài câu vụn vặt, đám người đó có nói đến
"Tần Tự Nguyên" hay không, lại có ra lệnh mọi người làm một số chuyệnkhông thoải mái gì không, kỳ thật Ninh Nghị không nắm chắc, tự nghĩ chắc mình nghĩ sai, nghe nhầm, đó cũng là có khả năng.
Bản thânhắn hy vọng là như vậy, nhà trọ Trúc Ký này vừa mới khai trương, khônggánh được nhiều rắc rối. Hơn nữa những ngày bình thường vô vị đã qua hồi lâu, hắn cũng thấy phỏng đoán lần này của mình có vẻ hơi bị đúng dịp.Nhưng đúng là đám người kia cho hắn một cái cảm giác không tốt lắm,không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Từ bên này đi qua đến chỗ rẽ ở hành lang thì cửa căn phòng phía trước kia cũng mở ra. Vài ngườibước ra, đều đi tới bình đài phía ngoài kia. Nhóm người này có tất cả là năm, ngoài tên đại hán có dáng người khôi ngô, nam tử cao gầy rắn chắcvà quý công tử mà Ninh Nghị đã gặp, thì hai người khác thân hình cũngcao lớn, đều mặc áo khoác lông, ăn mặc khá gọn gàng. Một người trong đócó một vết sẹo trên mặt, tên còn lại thì người hơi béo, nhưng cũng làcường tráng khôi ngô.
Mấy người kia nhìn giống như nhân sĩgiang hồ hoặc là thương lữ vào Nam ra Bắc, khi ra ngoài bọn họ có nhìnNinh Nghị, cũng không để ý.
Bên cạnh bình đài xung quanh đạisảnh có không ít người hoặc là đang đi lại hoặc là đứng đó, cũng cónhững gã sai vặt của tửu lâu đi tới đi lui. Lúc này Tống Thiên đứng ở vị trí gần thang lầu như lời dặn của Ninh Nghị, tay thì đang bóc hạt dưa.Năm người đi ra hành lang lầu hai, nhất thời có thể quan sát tình hìnhbình đài xung quanh đại sảnh. Ninh Nghị thì đi ra sau bọn họ, nháy mắtra hiệu với Tống Thiên rằng kia là đối tượng cần chú ý.
Mộttên tiểu nhị bưng khay trà đi qua từ bên này, Ninh Nghị nhích lại gầnlan can, đụng một cái vào tên nam tử cao gầy đang chú ý phía dưới kia,sau đó hắn cười nói:
- Xin lỗi, xin lỗi!
Nam tửcao gầy kia liếc hắn một cái, nhích qua một chút. Quý công tử đang nóichuyện cùng đồng bạn thấy có người dựa tới thì ngậm miệng lại, đợi khiNinh Nghị tránh ra mới cúi đầu nói tiếp.
Ninh Nghị đi qua bên người Tống Thiên rồi bước xuống thang lầu. Lúc này chiếc bàn mà VânTrúc và Tần lão đứng cạnh kia còn cách khá xa, Ninh Nghị cũng không muốn khiến bị chú ý ngay lúc này, tránh cho Vân Trúc hoặc Tần lão chào hắn.Hắn lẫn vào đám người, quay đầu nhìn lên thì thấy năm người trên bìnhđài kia vẫn dựa vào lan can nhìn xuống dưới, nhíu mi nói chuyện.
Đại sảnh náo nhiệt, người qua người lại, tiếng nhạc vui vẻ, cũng khônghề có dấu hiệu là sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì. Vị Tần lão luôn thể hiệnrằng mình không tranh sự đời gần đây tình hình cuộc sống mới có chútbiến hóa hoặc gợn sóng, hôm nay tới đây cũng chỉ vì là đến tửu lâu mớikhai trương này ngồi một lát. Ninh Nghị hít vào một hơi, khó có thể nắmbắt được suy nghĩ trong đầu. Hắn quay đầu nhìn người quen ở xung quanh,nhưng lại không quen nhiều người làm việc ở đây. Một lúc sau hắn mới tìm được một tên tiểu nhị, kéo vào một góc dặn dò vài câu. Còn chưa nóixong thì đã thấy Nguyên Cẩm Nhi che mặt đang đứng bên cửa sổ ở một góctường cách đó không xa, nhìn hắn mấy lần rồi đi tới bên này, mỉm cười.
- Ninh Nghị, huynh đang làm gì vậy, thấy Vân Trúc tỷ chưa?
- Thấy rồi.
- Ừ, tỷ ấy đang ở bên đó. Cẩm Nhi chỉ về phía đám người Vân Trúc,
- Tần lão gia tử cũng tới! Đúng rồi đúng rồi, Tần lão gia tử kia... rất có địa vị à?
- Có thể coi là vậy... Ninh Nghị nghi ngờ liếc nàng vài lần,
- Có chuyện sao?
- Không có chuyện gì.
Rõ ràng là Nguyên Cẩm Nhi trong lòng có chuyện gì đó, nhưng lúc này gật đầu một cái, cười đến thật giảo hoạt. Nàng ta cho dù có chuyện lớn thìđại khái có thể nói là không quan trọng. Ninh Nghị liếc sang bên kia,đột nhiên nhíu mày lại. Năm người kia dường như là đã thương nghị xong,một người trong số đó gật đầu, bắt đầu đi đến phía thang lầu. Tên quýcông tử còn đang chỉ trỏ dặn dò ba người còn lại.
Ở cửa thang lầu, Tống Thiên nghiêng đầu nhìn sang phía Ninh Nghị. Ở sau lưng, Nguyên Cẩm Nhi hỏi:
- Huynh tìm Trịnh Toàn có việc...
Trịnh Toàn chính là tên của tiểu nhị bị Ninh Nghị gọi kia. Ninh Nghịđột nhiên quay sang bảo tên tiểu nhị có tên Trịnh Toàn kia:
- Đi cản cái người cao to có sẹo trên mặt kia lại, nhớ rõ xin lỗi.
Đồng thời cũng nháy mắt ra hiệu cho Tống Thiên bên kia.
Tống Thiên vốn đứng ở thang lầu, lúc này liền quay người lại đi xuốngđại sảnh. Tên hán tử mặt sẹo kia cũng đi xuống lầu, đi được một nửa thìtên tiểu nhị Trịnh Toàn bưng trà nghênh đón, hai người đi sang trái, rồi lại đi sang phải, cuối cùng đụng vào nhau, trà và điểm tâm trong khayđều bị hất hết ra.
Chỉ là một chuyện nhỏ, tiểu nhị kia vộivàng nói xin lỗi, vội rút chiếc khăn lau trên người ra rồi bắt đầu launước đọng trên quần áo đối phương. Tên hán tử mặt sẹo kia nhìn chăm chútình hình trong đại sảnh, không kiên nhẫn muốn cự tuyệt, đi xuống lầu,nhưng lại bị tiểu nhị cản lại nhiều lần. Bốn người ở trên vẫn chú ý đếntình thang lầu, liếc qua liền không để ý nữa, quý công tử tiếp tục nóichuyện. Trong lúc này, ca cơ được mời đến đứng trên vũ đài nho nhỏ trước đại sảnh đang hát khúc "Tỳ Bà hành", đang đến đoạn "Băng tuyền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt, ngưng tuyệt bất thông thanh tạm hiết". Tống Thiên đi qua đại sảnh đến bên người Tần lão, cúi người xuống.
(: suối giá lạnh không chảy được, dây đàn ngừng hẳn lại, Ngừng dứt không thông, tiếng đàn đột nhiên im bặt)
Trên bình đài, quý công tử ngừng nói chuyện, đứng thẳng người nhìnxuống. Mấy người xung quanh, kể cả tên hán tử mặt sẹo trên thang lầucũng nhìn sang bên kia. Ninh Nghị nhìn nơi đó, chân mày cau lại, mộtngụm khí nghẹn ở ngực. Ở sau hắn, Cẩm Nhi vẫn đang ríu rít nói chuyện.Tiếng đàn dần chậm, ca cơ hát đến "Biệt hữu u sầu ám hận sinh, thử thìvô thanh thắng hữu thanh", ngón tay đè xuống khiến khúc nhạc kia hơidừng lại, ánh mắt đảo qua đại sảnh.
Lúc này Tống Thiên đã nói xong với Tần lão, cầm cánh tay Tần lão đứng lên, khi xoay người định đi ra ngoài thì Tống Thiên liếc bình đài phía trên một cái rồi kéo Tần lão nhanh chóng đi. Phía trên, tên hán tử có thân hình khôi ngô dũng cảmnhất đột nhiên đứng thẳng người, lan can gỗ dưới tay gã đột nhiên nứtra.
(Ôm sầu, đau giận ngẩn ngơ, Tiếng tơ lặng lẽ bấy giờ càng hay)
Ở trong góc, Ninh Nghị hít sâu một hơi, Cẩm Nhi ở sau lưng thì khẽ hô"A" một tiếng, không biết là đang nói cái gì. Trong đại sảnh, tiếng đàncao vút lên. Tiếng ca kia đột nhiên trở nên gấp gáp, hát:
- Ngân bình sạ phá thủy tương bính, thiết kỵ đột xuất đao thương minh. . .
(Bình bạc vỡ tuôn đầy mạch nước, Ngựa sắt giong, thét ngược tiếng đao)
Bên kia, Tống Thiên và Tần lão xuyên qua đám người. Mà Vân Trúc mộtthân quần áo trắng kia lại không biết là đang xảy ra chuyện gì, ngơ ngác đứng lên nhìn xung quanh. Trên thang lầu, tên tiểu nhị Trịnh Toàn kia"A" một tiếng lăn xuống dưới. Lúc này cũng không có mấy người chú ý đếnmấy chuyện này, chỉ có Ninh Nghị ở góc sáng sủa kia đọt nhiên lui ra sau một bước:
- Mẹ nó...
Tên nam tử mặt sẹo bướcthẳng xuống thang lầu, tên nam nử cao gầy và tên hán tử hơi béo bênngười quý công tử kia xông sang hai bên, cũng nhắm đến thang lầu xuốngdưới kia. Suy đoán trong lòng lúc này đây đã được chứng tỏ, Cẩm Nhi ởđằng sau không biết là thấy cái gì, miệng lẩm bẩm:
- Đúng là đến rồi, thật sự là đến đây rồi...
Ninh Nghị chỉ khẽ quát:
- Mau tìm chỗ trốn đi!
Hắn còn chưa dứt lời, đại sảnh vang lên một tiếng ầm, phía dưới bìnhđài, một chiếc bàn đột nhiên như nổ tung, bụi bặm bắn ra bốn phía. Người ngồi xung quanh hoảng hốt ngã té xuống đất. Một vật từ không trung bayqua đại sảnh, bắn thẳng tới phía Tần lão và Tống Thiên, nhưng dù saocũng là thiếu chính xác nên đã đánh trúng một tên nam tử ngồi cạnh đó,bị đánh bay đi hơn hai mét. Giờ không có mấy ai kịp phản ứng xem chuyệngì xảy ra, tiếng ca hát trên đài vẫn còn tiếp tục. Chỉ có Ninh Nghị vẫnluôn chú ý phía trên kia mới có thể hiểu rõ.
Giờ phút này,tên hán tử mặt sẹo đang xông vào trong đám người, tên hán tử cao gầycùng nam tử có thân hình hơi mập nhưng cường tráng kia từ thang lầu khác nhau đi xuống. Bên cạnh tên quý công tử kia, đại hán khôi ngô mà caonhất thì trực tiếp đá gãy một thanh lan can rồi ném tới phía Tống Thiên, sau đó y trực tiếp nhảy xuống đại sảnh, rơi xuống một chiếc bàn khiếnchiếc bàn bát tiên đó vỡ tan tành. Có người bị đánh bay ra ngoài.
- A..........
Tiếng gào thét lúc này mới vang lên.
Đang ở trong cuộc thì nhất thời khó mà hiểu rõ là chuyện gì đang xảyra, nhưng cuối cùng vẫn là hỗn loạn. Người ở trong đại sảnh vốn khôngít, lại thêm tiểu nhị đi lại và các loại bàn bày đó, một khi loạn thìnơi này có vẻ chật chội hẳn. Nếu nhìn từ trên thì mọi người như bị phávỡ ra thành bốn dấu vết rõ ràng.
Bốn người đi theo quý côngtử kia đều là hán tử Đông Bắc cao lớn khôi ngô, mặc dù Ninh Nghị thấymột người trong số đó là cao gầy, nhưng chữ gầy này thật ra là do thânthể cao lớn đáng ngạc nhiên của đối phương. Mấy người này nhất thời nhưchiến xa xông tới hai người Tống, Tần đang đi tới cửa kia. Khách nhânkhông kịp chạy trốn đều bị đẩy ngã xuống đất, bàn ghế cũng bị đánh nát,đá văng.
- Tần lão tặc....
Trong hỗn loạn, tên đại hán khôi ngô cao lớn nhất kia quát to:
- Xem ta lấy cái mạng chó của ngươi đây!
Tiếng nhạc đã ngừng, ca cơ trên vũ đài há hốc mồm nhìn những gì đangxảy ra trong đại sảnh. Quý công tử kia cũng đã theo bốn người xuốngdưới, dù mặc quần áo đẹp đẽ quý giá nhưng khuôn mặt cũng khá hung hãn,rút ra một thanh chiến đao cũng xông lên. Gã liếc bên cạnh một cái, saulại nhìn chòng chọc phía hai người Tống, Tần kia.
Đại sảnhhỗn loạn, Vân Trúc một thân áo trắng vẫn đứng trước bàn bát tiên, hoàntoàn không hiểu sắp xảy ra chuyện gì, mọi thứ diễn ra thật quá nhanh.Cách đó không xa, tên hán tử cường tráng hơi mập kia xông thẳng tới,ngay sau đó, bàn bát tiên trước người bị đánh bay đi, đụng phải tay nàng khiến nàng khẽ hô một tiếng. Ở phía trước, một bàn tay bắt tới nàng.Vừa rồi ở trên bình đài, mấy người này chú ý đến Tần Tự Nguyên, đươngnhiên cũng nhìn thấy cô gái ngồi cùng Tần Tự Nguyên kia.
Tênhán tử cường tráng kia như một chiếc chiến xa xộc tới, cánh tay kia đãsắp cổ nàng thì một sức mạnh đẩy gã sang bên cạnh. Cùng lúc đó, một đoạn ống trúc thoạt nhìn như từ bên tai nàng phi ra, bắn thẳng tên mập kia.Ninh Nghị nắm lấy bả vai Vân Trúc rồi kéo nàng sang một bên, tay kia thì giơ đuôi thương lên, ánh sáng ngòi nổ đã dần dần nhập vào ống thương.Đồng tử tên mập kia phóng to trong khoảnh khắc.
Một tiếngđùng vang lên, đinh tai nhức óc. Trong đại sảnh này như con bướm giangđôi cánh ra, ánh lửa văng lên, bụi bay mù mịt, gần như phủ hết bóngngười. Mà máu tươi và thịt nát phóng ra sau kia gần như hợp thành hìnhquạt đối xứng với bụi mù kia, bắn tung tóe ra. Lúc này Ninh Nghị đã ômlấy Vân Trúc kéo sang một bên, thân thể tên mập kia xông qua khói bụi,xông qua người bọn họ khoảng bốn năm mét mới ngã rầm xuống đất, khiếnmột chiếc ghế vỡ tan tành. Đầu gã lúc này máu và thịt mơ hồ, máu tươichảy ra từ miệng vết thương, thân thể giật giật.
Mấy ngườixông xuống từ trên kia bản thân có võ lực cao cường, lại hạ quyết tâmnên nhất thời không ai kịp phản ứng. Đây giống như là đang mạnh mẽ xônglên, cảm giác gần như không ai có thể ngăn cản được, nhưng mà đúng lúctinh thần hăng hái nhất này lại bị phản kích một cú cũng mạnh mẽ đếnkinh người. Tên hán tử cường tráng kia cũng vọt tới bên cạnh tên mặt sẹo vài mét rồi mới ngạc nhiên dừng lại, sau đó quát lên một tiếng lớn rồilao đến phía Ninh Nghị.
Tên đại hán xông đến nhanh nhất, thân hình cũng khôi ngô nhất lại chưa chú ý bên này, hắn gần như chỉ trongnửa khắc nữa là có thể kéo gần khoảng cách với hai người Tống, Tần kia,lúc này cũng đã đuổi theo đến cửa. Cùng lúc đó, Tống Thiên kéo Tần lãođã ra khỏi cửa, lại thấy ở trên đường cái có một đội ngũ khoảng vài chục người đang hùng dũng lao đến nhà trọ Trúc Ký này. Những kẻ này khôngbiết từ đâu ra, nhưng có vẻ là đến với ý đồ không hề tốt. Lần này đúnglà đằng trước không đường đi, đằng sau lại có truy binh...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 166: Loạn Chiến

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTiếng người la hét, kêu rên vang lên ở bốn phía, trong tửu lâu này ồn ào huyên náo như nổ tung. Nhưng ở trong này thì e là không ai có thể nắmbắt được toàn bộ chuyện này. Khi Tống Thiên kéo Tần Tự Nguyên lao rangoài cửa, tên hán tử có thân hình khôi ngô cao lớn kia cũng tách rakhỏi đám người, xông thẳng đến.
Mắt thấy khoảng cách sắp gần hơn, mấy chục người hùng dũng ở con đường phía trước kia cũng chặn lại, nhất thời chỉ làm cho người ta thấy là đã trúng mai phục đã được bố trí từtrước. Tuy hiện nay tông thân đã không còn nhiều thực quyền, nhưng TốngThiên có thể vào làm thị vệ của vương phủ thì dù sao cũng không phảihạng người dễ bắt nạt, thấy trước sau đều hung mãnh kéo tới, y cũng cắnchặt răng rồi rút trường đao tùy thân ra.
Lúc này xung quanh ồnào thành một mảnh, người lao ra cửa không chỉ có bọn họ mà cả mấy vịkhách vốn đứng gần cửa nữa, bọn họ sắp đi ra khỏi cửa thì thấy đối diệncó mấy chục người hùng hổ chạy tới, cũng hơi sững sờ. Nhưng tên đầu lĩnh phía đối diện kia dường như cũng ngẩn ra, lập tức giơ tay lên khiến đội ngũ kia dừng lại, hình thành cục diện giằng co. Lúc này gần như khôngkịp suy nghĩ nữa, không ai rõ địch nhân là ai. Tiếng thương vang vọngtrong đại sảnh, đinh tai nhức óc.
Tên đại hán uy mãnh kia xông ra khỏi đám người xộc đến về phía Tần Tự Nguyên. Tống Thiên rút đao rakhỏi vỏ như muốn liều mạng, lại khó có thể quyết định là liều với bênnào trước. Một tiếng nói xen lẫn tiếng ồn ào kia vang lên:
- Là bọn chúng! Bắt lại cho ta!
Giọng nói này trầm ổn, sau đó tuy cũng bị bao phủ trong tiếng hỗn loạn kia,nhưng người nghe vẫn nghe được rõ ràng, người nói là Tần Tự Nguyên đitheo sau Tống Thiên.
Sau khi chuyện xảy ra, tuy khá đột ngột,đang không hiểu gì mà bị người kéo đi, đến chuyện này nữa, ông già tuổiquá sáu mươi kia lại không hề bối rối, làm ra phản ứng trước tiên. Giọng nói đó người bên ngoài cũng nghe rõ ràng. Tên đại hán khôi ngô phía sau hét to một tiếng, nắm lấy một cái bồn hoa quăng ra.
Tống Thiênvung tay ngăn cản, bản thân cũng bị va đập cực mạnh đánh cho lui ra saumấy bước. Mảnh gốm sứ vỡ cùng bùn đất văng lên không trung, phần chínhcủa bồn hoa kia cũng hơi chuyển hướng mà bay tới mấy chục người đangngăn ở đường kia. Tên đi đầu vừa giơ tay lên cho đám lâu la dừng lại thì bỗng thấy một chậu gì đó bay tới, vội vã liền giơ hai tay lên đập, tuykhông bị thương tích gì, nhưng vẫn bị bùn đất vẩy ra làm lem luốc cảkhuôn mặt.
- Mẹ nó, bọn chúng cũng chuẩn bị...
Tên đầu lĩnh kia lau đi bùn đất trên mặt, đột nhiên rút một cây gậy ở bên người ra.
- Các huynh đệ, đập nát bọn chúng!
Mấy chục người hô to rồi xông tới!
Hỗn loạn trước cửa bỗng dưng biến thành thủy triều dâng trào, dồn lại mộtchỗ. Trong đại sảnh, Nguyên Cẩm Nhi nấp ở dưới một cái quầy hàng ló đầura xem, nàng hoàn toàn không hiểu vì sao đột nhiên lại loạn thành nhưvậy, chỉ nghe tiếng la hét, tiếng thương, bụi mù bốc lên cùng máu tươivẩy ra, khói của hỏa dược khi sử dụng Đột hỏa thương kia thật lớn, tiếng nổ cũng kinh người, đột nhiên nổ bung ra một chùm, thanh thế khiếnngười ta sợ hãi vô cùng. Một góc của khói bụi, máu thịt văng lên, vẩyđầy mặt mấy người đứng sau.
Lúc này trên bình đài ở lối ra củahai chiếc thang lầu cũng có mấy người vội vàng ra xem, đó là ba ngườiChu Bội, Trương Thụy và Lý Đồng đi cùng Ninh Nghị kia. Bọn họ thấy NinhNghị cầm Đột Hỏa thương đi ra ngoài thì chần chừ một lát mới đi ra theo, còn chưa ra hành lang liền thấy có người nhảy xuống khỏi bình đài, rồiđột nhiên bên dưới hỗn loạn thành một đống. Chu Bội hoảng sợ, ngồi thụpxuống sau lan can rồi ngó xuống, còn chưa biết là chuyện gì đang xảy rathì một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi bốc lên che khuất tầm nhìn, bêntrong đó còn có cả máu tươi ghê người.
Sau đó, Chu Bội và hai vịphu tử cũng thấy được vị thư sinh vừa ngồi lý luận với bọn họ đã khôngcòn vẻ hào hoa phong nhã ban nãy nữa. Khi đại sảnh hỗn loạn, chỗ cửa đãloạn thành một đống kia, một thương đột nhiên xuất hiện này thật gọngàng linh hoạt, không chút lề mề. Nòng thương vừa được thu lại, thư sinh ôm cô gái áo trắng bên người kia liền định rút vào trong đám người. Bangười trên bình đài kia chung quy là không thể thích ứng được máu tươivà tử vong bất ngờ xảy ra này, cho dù là Chu Bội xem như từng trải hơncác cô gái bình thường rất nhiều hay Trương Thụy, Lý Đồng thông thứcquân lược kia, bỗng nhiên thấy một thân thể ngã xuống đất rồi máu tươivăng khắp nơi, quá sợ hãi mà đầu óc trống rỗng. Sau đó, một tên hán tửmặt sẹo ở bên dưới dừng lại, rồi đột nhiên xông tới thư sinh mặc trườngbào kia.
- A.... a....
- Giết Tần lão cẩu trước!
- Đột hỏa thương! Đừng để hắn châm lửa nữa...
Âm thanh này phát ra từ miệng vài người, nhưng lúc này Chu Bội đang ngơngác nhìn tất cả trong hỗn loạn kia lại không phân biệt được là ai nói.Nàng chỉ có thể thấy tên hán tử mặt sẹo kia phẫn nộ hét lên rồi độtnhiên lao về phía Ninh Nghị, vị đại hán phương Bắc này cao hơn Ninh Nghị một cái đầu, dáng người cũng khôi ngô cường tráng, trong chớp mắt, haingười đụng vào nhau trong khói bụi chưa tan kia.
Tiểu cô nươngnhất thời tâm như thót lên tận cổ họng, trong ấn tượng của nàng thì sưphụ Ninh Nghị vẫn là thư sinh văn nhược, cho dù thi thoảng nghe hắn bốcphét là một tay đầy máu như thế nào, nàng cũng đành quy kết là hắn thích những câu chuyện giang hồ truyền thuyết dung tục thú vị kia. Nhưng lúcnày đâu phải là đùa giỡn gì, hình thể song phương vốn không cùng mộtkhái niệm, sợ là sư phụ bị chạm cái là sẽ hộc máu bay ra ngoài, nhưngmột khắc sau nàng đã thấy hai người kia lại giao chiến trong khói bụi.
Đầu tiên gần như là từ va chạm trực tiếp nhất, đánh nhau như vậy chẳng hềcó mỹ cảm võ học nào cả. Bàn ghế xung quanh bị đánh bay, nòng Đột hỏathương trên tay Ninh Nghị là làm từ ống trúc, chỉ ở phần đuôi mới có ítkim loại, Ninh Nghị giơ tay đập mạnh lên đầu tên hán tử mặt sẹo. Đốiphương vừa đỡ thì toàn bộ ống trúc vỡ ra, những mảnh trúc đàn hồi gầnnhư biến chiếc Đột hỏa thương này thành một chiếc roi, sắt ở phần đuôisượt qua sau đầu đối phương, sau đó Ninh Nghị cũng bị đụng cho bay ngược ra sau.
Hắn tu tập môn nội công này đã một thời gian nên thânthể hơn hẳn người thường, thi thoảng bộc phát ra lực đạo cũng kinhngười, nếu không thì chiếc Đột hỏa thương kia sẽ không vỡ ra khi bịchiếc roi đánh vào. Nhưng loại lực đạo này chỉ có tác dụng bùng nổ trong chớp mắt, thân thể hắn dù sao cũng không thể so được với tên đại hánmặt sẹo này, trong giây lát người hắn đã trúng vài quyền. Hắn cũng đánhtrả, vung một chiếc ghế lên cũng bị đối phương tiện tay đập nát. Vàichiêu giao thủ ngắn ngủi này đã chứng minh thực lực hai bên không hềngang bằng, ngay sau đó tên đại hán mặt sẹo vung chiếc roi thép quấtmạnh xuống, một chiếc bàn đã bị y quất cho chia năm xẻ bảy.
Chiếc roi kia toàn thân ngăm đen, thế tới trầm mạnh, nếu bị quất trúng thìchắc chắn là thịt nát xương gãy. Mới né một lần, chiếc roi thép kia lạikhông ngừng quật tới, Ninh Nghị dịch ra sau, ngoại bào bỗng bị đâm rách, bụng cũng đau rát, không biết là do tác dụng tâm lý hay là bị thương.Hắn không dám đợi đối phương lại vung roi thứ ba, hai chân nhún mạnh lao tới, tung ra sức lực lớn nhất bóp chặt cổ và sườn phải của đối phương.
Nội công của Ninh Nghị lúc bộc phát thì có năng lượng kinh người, lúc trước Lục Hồng Đề cũng đã nói loại bộc phát lực này có hại cho cơ thể, chungquy là không luyện từ nhỏ thì không thể hoàn toàn thích ứng được phươngpháp phát lực, nhưng ở thời khắc mấu chốt thì rất bá đạo.
Đốiphương dường như không ngờ được một tên thư sinh lại có sức mạnh và sựgan dạ sáng suốt như vậy, nhất thời cổ và tay phải như bị sắt thép bópchặt lấy, cắn chặt răng lại nhưng không cách nào giãy ra được, chiếc roi thép trên tay cũng không quật xuống được, hai người ầm ầm ngã lăn rađất.
Toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, khi tên hán tử mặt sẹo kia vọt tới, hai người hung hãn giao thủ, sau đó ầm ầmngã xuống, khói bụi vẫn còn bay ra bốn phía kia cũng bị trận đánh nhaunày quấy cho cuồng loạn. Tên hán tử mặt sẹo ngã xuống đất thì dồn sứclăn một vòng, giơ tay trái ra bắt lấy Ninh Nghị. Ninh Nghị thì đã thảtay ra, lăn mình đến ra sức ôm lấy cánh tay phải đang nắm roi thép củatên hán tử mặt sẹo kia, hai chân thì quấn lấy bả vai đối phương.
Đến nơi này rồi, Ninh Nghị có hứng thú với võ công, lại có sẵn nội lực nênhọc mấy bộ quyền. Lúc trước Lục Hồng Đề cũng đã dạy hắn cách sử dụngnhững võ công này, nhưng nửa năm nay hắn chưa từng trải qua chém giếtnên không thể khiến lộ số võ thuật này hình thành phản xạ có điều kiệnđược, võ công cũng chẳng dùng được. Lúc này gặp địch, đầu óc gần nhưtrống rỗng, hắn vừa giao thủ liền biết là luận võ công thì không đánhlại được đám người này, chỉ có thể dùng cách thức liều mạng như trước.
Khi đối phương có vũ khí trên tay, chạy trốn gần như là chuyện vô nghĩa,chỉ có thể nghênh đón. Người này lực đạo cương mãnh, nếu ở trên chiếntrường có lẽ sẽ là một viên đại tướng, nhưng dù sao không phải đại sư võ học như Lục Hồng Đề. Ở trước mặt Lục Hồng Đề, Ninh Nghị ngay cả cơ hộiđến gần người rồi ra tay cũng không có, cho dù có thực sự ôm được đốiphương thì nàng cũng có thể thuận tay dùng chút kỹ xảo thoát được. Nhưng hán tử kia dù sao cũng là dựa vào sự dũng mãnh và sức lực lớn, tuy kinh nghiệm đánh giáp lá cà cũng phong phú, nhưng trước nay mà đánh nhau thì với lực đạo của mình y có thể tùy tay là ném bay người ta, đánh ngãxuống đất, mà lúc này chuyện hai người lăn lộn dưới đất, một tên thưsinh chỉ ôm chặt lấy cơ thể y, thường xuyên dùng Quan tiết kỹ đoạt mệnhkia, đúng là trước nay y chưa từng gặp phải.
(: Quan tiết kỹ làmột bộ võ kỹ ở khoảng cách siêu gần, nhắm vào xương khớp trên cơ thể.Khớp xương là nơi yếu trên thân thể, dễ bị tổn thương.)
Trong hệthống đánh nhau thời hiện đại, sự phát triển Quan tiết kỹ vì có kết hợpvới khoa học, nên nhận thức về các điểm yếu hại đã gần như đạt đến đỉnhcao. Nhu thuật Gracie sát người động chút là trí mạng, Hiệp khí đạo(Aikido), Không thủ đạo (Karate) cũng có rất nhiều kỹ xảo Quan tiết. Cầm nã công phu, các loại thuật phòng thân tán đả của truyền thống TrungQuốc cũng đều là nhằm vào nhược điểm.
Ninh Nghị tất nhiên làkhông đạt được trình độ đại sư gì đó, nhưng ở thời khắc sinh tử tư duyhắn tỉnh táo, biết nếu buông tay ra là chết chắc nên phối hợp với lựcbộc phát của nội công, vài lần đổi vị trí, lúc thì ôm lấy cổ đối phương, hoặc là tay chân, dùng các động tác Quan tiết kỹ, hướng bên phải mộtphen, sau đó lại đột nhiên lăn sang trái, định bẻ gãy tay chân đốiphương.
Có lẽ là chỉ có người chân chính luyện qua Quan tiết kỹnày mới có thể hiểu được cơ thể con người yếu ớt nhường nào, nhưng tênđại hán kia cũng cực kỳ sâu sắc đối với sinh tử, y nhất thời bị ép chochật vật thảm hại, nhưng ở trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn có thểdốc sức phản kích mà đánh bay Ninh Nghị ra. Chỉ là đẩy ra không đượcgiây lát thì Ninh Nghị lại nhào tới.
Hai người lăn lộn trên đấtmười mấy giây đồng hồ, nhưng mỗi một giây đều như là bên mép sự sống cái chết. Bàn ghế xung quanh bị vạ lây, bị tên hán tử mặt sẹo vung tay chân loạn xạ đánh cho nát tan. Đùi Ninh Nghị cũng bị y vung tay trái đánhtrúng một quyền, nhưng mỗi một giây Ninh Nghị như liều mạng muốn vặn gãy tay chân y. Lúc này hắn lại siết chặt lấy tay phải đối phương, định rasức bẻ gãy, tên đại hán kia cũng giơ tay trái ra sức nắm lấy Ninh Nghị,đột nhiên một bóng trắng vọt lên. Đó đúng là Vân Trúc đã được Ninh Nghịđẩy ra bên cạnh trước khi đánh nhau, nàng nấp ở bên nhìn mấy lần, lúcnày cắn răng một cái rồi rút trâm gài tóc trên đầu ra lao tới, đâm mạnhxuống bụng đối phương.
Đại hán kia thét to một tiếng, giơ chân đá Vân Trúc ra ngoài, một cước này đá không đúng vị trí lắm, trúng vai,tuy chưa dốc toàn lực nhưng cũng khiến Vân Trúc ngã lăn ra ngoài. NinhNghị lại không biết Vân Trúc bị thương ở đâu, hắn cắn chặt răng rồi mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay đại hán kia, roi thép cũng rơi xuống đất. Đau nhứcvì tay gãy, bụng bị đâm khiến cho đôi mắt tên đại hán kia căng lên, thân thể lại lăn một vòng.
Lần này thư sinh không có nhào tới, ythuận thế đứng lên. Vừa ngẩng đầu lên thì Ninh Nghị đã nắm lấy chiếc roi thép nặng hơn mười cân kia vọt thẳng tới, trong tầm mắt, đôi tay kia đã vung tới vị trí sau cùng nhất.
- Chết đi.....
Rầm, roithép ầm ầm quất đến não trái của nam tử mặt sẹo, nhất thời gần như nửacái đầu của đại hán vỡ ra. Lúc này y đang ở gần một bức tường của đạisảnh, thân thể trúng một kích toàn lực này của Ninh Nghị mà gần như baylên, đánh nát hai chiếc cửa sổ nhìn ra Tần Hoài kia, nửa người trên lắclắc rồi sau đó lại rơi trở về.
Trên bình đài, Chu Bội thấy NinhNghị vung roi đánh xuống, đầu đối phương vỡ nát ra, môi run run khôngnói ra lời, cả đầu óc đều trống rỗng. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn VânTrúc thì thấy nàng đang ôm bả vai ngồi xuống, cố gắng nặn ra nụ cười với Ninh Nghị.
Bên kia đại sảnh, Cẩm Nhi hét "A" một tiếng rồi chạytới bên này. Bên cửa kia không biết bao nhiêu người đang binh binh bốpbốp đánh thành một mảnh. Tên đại hán khôi ngô có dáng người cao nhất lúc này cũng ở trong đó, không ngừng áp sát Tống Thiên đang hỗn chiến trong đó và Tần Tự Nguyên được bảo vệ.
Kẻ này hiển nhiên là tên lợihại nhất trong năm người kia, mấy chục người tới từ ngã tư đường kia tuy đều có vũ khí trong tay, nhưng gần như không ngăn được y là mấy. Đặcbiệt là Tống Thiên cũng bị cuốn vào trận chiến, tuy võ nghệ của gã không tệ, nhưng dù sao phải bảo vệ Tần Tự Nguyên lại còn bị người ngăn trở,nhất thời không xông ra được. Tên hán tử có dáng người tương đối cao gầy kia lúc này cũng xông vào trong hỗn chiến, vung song đao ngăn được mấyngười kia, giây lát cũng chém được vài tên.
Gã quay đầu nhìnthoáng qua bên này, thấy đồng bạn bị quất vỡ đầu, Ninh Nghị cầm roi thép trong tay, nhất thời lại muốn quay đầu xông lại. Ninh Nghị nhìn gã vàilần, ánh mắt không hề kém phần hung ác, hắn lại vung roi thép lên lạiquật xuống đầu tên hán tử mặt sẹo kia, vách tường bên cạnh vốn làm từgỗ, cũng coi là rắn chắc, nhưng vừa rồi bị đụng một cái, lúc này lại bịđụng vào lần nữa mà đã nứt toác ra. Lúc này đầu tên hán tử mặt sẹo đã bị đánh cho hoàn toàn thay đổi hình dạng.
- Đến đây! Ninh Nghị vung roi thép, hét lên một tiếng với bên kia.
Sau hắn liền rút ra cây Đột hỏa thương còn lại ra, tay kia thì lấy Hỏa chiết tử trên người ra.
Cùng lúc đó, đao phong kéo tới, tên quý công tử ở cuối cùng kia quay đầu lại, lao đến phía hắn.
- Giết Tần lão cẩu......

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 167: Hắc Thương, Tính Kế, Nguyên Cẩm Nhi Bạch Điều Trong Sóng

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÁnh đao múa may đánh thẳng tới phía trước, tên quý công tử kia vẫn không quên quay đầu hét lên để hai tên đồng bạn bắt lấy Tần Tự Nguyên trước. Ninh Nghị cầm Đột hỏa thương trong tay, tay kia đã lấy Hỏa chiết tử, nhưng nhất thời lùi lại vài bước nên không cách nào châm lửa cho thương được. Giữa đám người ở cửa kia, tên hán tử cao gầy đột ngột quay đầu mà xông về phía Tần Tự Nguyên. Mà giây lát sau, tên đại hán khôi ngô với dáng người cao nhất cũng chú ý tới bên này, y đoạt lấy binh khí từ mấy tên bên cạnh rồi vung chém mạnh mẽ, chỉ chớp mắt đã dọn ra được một con đường, kéo gần khoảng cách với Tống Thiên, hai người va chạm một đao.
Lúc này tên quý công tử kia đã vọt tới cạnh thi thể tên hán tử mặt sẹo, liếc qua thi thể thê thảm kia rồi nhìn sang Ninh Nghị đang không có cách nào chạy tới chỗ cửa cứu viện kia, vô cùng dữ tợn hừ lạnh, vung thanh cương đao định xông lên. Ninh Nghị lúc này cũng định buông hỏa thương thì lại đột nhiên nghe tiếng cô gái ở bên cạnh la lên.
- A.........
Rầm một tiếng, hai bóng người lại đụng tới chiếc cửa sổ bên bức tường đã vỡ tan tành kia, rơi xuống sông Tần Hoài đang giữa tháng hai Âm lịch này.
- Cẩm Nhi.....
Đúng là Cẩm Nhi thấy Vân Trúc bị thương nên khóc lóc lao đến, thế nhưng lại đụng phải tên quý công tử kia cùng lao xuống. Lúc này có chỗ còn băng tuyết chưa tan hết, trời rét đông lạnh, nước sông lạnh lẽo, một cô gái bình thường sao có thể chịu được. Ninh Nghị hoảng sợ, vội ngó đầu nhìn xuống mặt sông, Vân Trúc cũng bò dậy.
- Cẩm Nhi không sao đâu, huynh đi giúp Tần lão đi...
Theo ý của Vân Trúc, đám người này hung hãn như thế, nếu Ninh Nghị có thể tránh được là tốt nhất. Nhưng mong muốn chỉ là mong muốn, nàng cũng biết được chuyện này nặng nhẹ thế nào, vội nói lời này xong cũng nhìn xuống chỗ vỡ trên mặt sông kia, ở chỗ đó sóng nước hỗn loạn, hai người rơi xuống nhưng lại chẳng thấy đâu nữa. Ninh Nghị liếc vài cái rồi quyết tâm chạy tới cửa. Chạy được vài bước thì nghe Vân Trúc kêu:
- Cẩm Nhi.
Nhưng hắn cũng không chạy lại xem Cẩm Nhi thế nào.
Từ lúc biến loạn đột nhiên xảy ra cho đến bây giờ, tính ra thì mới chỉ khoảng một phút. Ở chỗ cửa kia đã hỗn loạn không chịu nổi, đánh đấm chém giết, mấy vị khách lúc đầu vốn định lao ra cũng chạy vào trong này. Ninh Nghị lấy Hỏa chiết tử ra vẫy vẫy vài cái, làm cho ánh lửa sáng lên, nhưng muốn chạy sang bên đó thì liên tục bị đám khách chạy trở về kia ngăn trở, nhất thời không thể chạy tới được.~Webtruyen.Com~
Trong hỗn chiến kia, tên đại hán khôi ngô có dáng người cao nhất đã giao thủ với Tống Thiên vài lần. Ở trong đám người hỗn loạn kia nên nhìn không rõ, nhưng tóm lại là vì bảo vệ Tần lão nên Tống Thiên rơi vào thế hạ phong. Ninh Nghị rống lên:
- Tránh ra! Tránh ra!
Nhưng nào có tác dụng. Hắn giơ cây Đột hỏa thương kia ngắm về phía đối diện:
- Trợ thủ cho ta!
Tên hán tử cao gầy tay cầm song đao kia cũng nghe được tiếng la của Ninh Nghị, trên mặt gã là máu tươi trông thật dữ tợn, quăng một đao về phía Ninh Nghị. Đám người thì đông, Ninh Nghị chen sang bên cạnh một cái, thanh cương đao kia cũng đâm vào cánh tay của một người ở phía trước, lại là tiếng kêu rên hỗn loạn.
Hán tử cao gầy không sợ Ninh Nghị ở trong đám người xa như vậy nổ súng, căn bản không đủ độ chính xác, lại có nhiều người ở giữa như thế. Nhưng y nhận ra tên quý công tử đã không đi theo Ninh Nghị nữa, không biết là đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng há miệng hét to:
- Đến đây!
Lại giống hệt Ninh Nghị khiêu khích ban nãy, y thấy tên đồng bạn khôi ngô cao lớn sắp giết được Tần Tự Nguyên, chỉ cần bám trụ bên này thêm chốc lát nữa là xong.
Ninh Nghị đốt cây Đột hỏa thương kia, đem họng thương ngắm thẳng tên hán tử cao gầy, sau đó lại nhắm sang tên đại hán khôi ngô cao nhất kia, nhưng vì ở trong đám người hỗn loạn nên họng thương cũng bị đụng nhiều lần. Kíp nổ còn đang cháy, tên hán tử cao gầy dịch sang bên cạnh, hô lên:
- Cẩn thận tên có Đột hỏa thương!
Tên đại hán đang đánh đấm với Tống Thiên kia lạnh lùng liếc sang bên này một cái, lại mấy đao đánh lui Tống Thiên ra sau, ánh đao lóe sáng.
Đó chẳng qua chỉ là chuyện trong giây lát, kíp nổ đốt dần hết, tên hán tử cao gầy thấy hắn chen chúc chật vật trong đám người thì nở nụ cười giễu cợt, nhưng ngay sau đó đã thấy Ninh Nghị ra sức quăng cây Đột hỏa thương kia ra.
- Tiếp thương.....
- Cẩn thận....
- A........
Tiếng kêu gào tụ tập lại một chỗ, thương mang theo ánh sáng của kíp nổ bay qua trên đầu mọi người. Tống Thiên giơ đao nhảy lên thật cao, một mặt thì chém tới tên đại hán khôi ngô kia, mặt khác thì định giơ tay đón lấy hỏa thương bay tới từ sau lưng đại hán.
Ngay sau đó một bàn tay bắt được Đột hỏa thương, Tống Thiên đang ở giữa không trung thì bị một cước đá bay.
Lần này chính là tên đại hán khôi ngô kia đột nhiên vòng lại, y đá bay Tống Thiên, thậm chí còn cười đầy dữ tợn với Ninh Nghị, y cầm lấy cây Đột hỏa thương kia rồi xoay người lại, nhắm đến Tần Tự Nguyên cách đó vài mét và đã không còn Tống Thiên ngăn trở nữa.
Thời gian như đọng lại trong khoảnh khắc này.
Rầm——
Tiếng thương vang lên như tiếng nổ thật lớn, khói bụi kèm theo hồng quang, sau đó là huyết quang bay lên, tên đại hán khôi ngô ngửa người ra sau.
Nhưng đây không phải là do lực chấn.
Lúc này, hỏa thương đã nổ cả ống. Phiến trúc, báng kim loại đột nhiên đánh thật mạnh ra sau, xẹt qua mặt tên đại hán khôi ngô này, đồng thời lấy đi một con mắt của y.
Nếu là thương bình thường mà bắn ra, uy lực khi nổ ống thường không lớn như lúc này, hơn nữa phần lớn tình huống sẽ có đạn bắn ra trước. Nhưng lúc này lại không giống vậy, lượng hỏa dược gần như nhiều hơn bình thường mấy lần, đằng trước lại bị bịt kín, nên nó sẽ bắn ngược ra sau.
Mấy chiếc Đột hỏa thương mà Ninh Nghị chuẩn bị giao trả cho Khang Hiền lần này hơn nửa là đã dùng hỏng, hắn khi nhét đạn cũng từng cân nhắc, Hỏa thương này nhét vào rất khó, nếu đến trước mặt cao thủ thì uy lực lại có hạn. Những thứ này dường như là của đám thích khách tài cao mà gan cũng lớn, dùng để ra tay trong thành rồi chuẩn bị chạy trốn, mà bản thân cũng chỉ có cơ hội xuất thủ một lần. Giống như tên quý công tử xông đến kia, người ta vốn không cho ngươi cơ hội đốt lửa lần thứ hai, bởi vậy hắn chỉ nhét một chiếc hỏa thương, chiếc còn lại thì đem làm lựu đạn để phòng ngừa vạn nhất.
Hắn vốn lo lắng bọn chúng nhiều người, cho dù mình bắn một thương là xử lý được một tên, nhưng hai người hắn và Tống Thiên, đối phương đã là chiếm thế thượng phong, hỏa thương ở sau lưng, nếu lộ sơ hở là sẽ bị chúng cướp mất, bắn xong một thương thì hắn có thể phế bỏ một tên, chỉ là kế này không thể dùng lần nữa nên không cần thanh thứ ba. Lúc này tuy có khác với kế hoạch, nhưng hắn cố ý giả vờ bị người ta chen lấn không chạy tới được, quả nhiên là có hiệu quả.
Trong tiếng thét vô cùng đau đớn truyền tới từ bên kia cũng có vô số cảm giác ngạc nhiên. Tên hán tử cao gầy nhất thời sững sờ ở đó, đáng tiếc y không biết Ninh Nghị, cũng chưa từng nghe nói đến ngoại hiệu "Thập bước nhất toán", nếu không nhất định sẽ không có cái cảm giác như thế ở trong lòng. Y lại quay đầu thì thấy Ninh Nghị vừa rồi bị ngăn cản đang ra sức đẩy người ra, xông tới bên này, người đó quát lên:
- Các ngươi chết đi!
Tên đại hán có dáng người khôi ngô nhất giơ tay bụm mặt, hơi thanh tỉnh một chút, dường như còn muốn dựa vào sự dũng mãnh lao tới phía Tần Tự Nguyên, nhưng đã bị tên hán tử cao gầy kéo lại:
- Đi! Đi mau!
- Giết bọn chúng! Giết bọn chúng!
Đại hán giãy giụa vài cái, nhưng cuối cùng cũng ý thức được chuyện đã hỏng, cùng tên đồng bạn cao gầy xung phong liều chết gạt đám hỗn tạp kia rồi chạy trốn.
Ninh Nghị vốn không quá tin tưởng nếu mình tác chiến cận thân với những cao thủ này, vừa rồi tên mặt sẹo đó chính là ví dụ chứng minh, nếu không phải các loại kỹ năng phòng thân Quan tiết kỹ linh tinh coi như có bản lĩnh, cũng từng cùng Lục Hồng Đề nghiên cứu qua thì e là đã chết rồi. Lúc này thấy bọn chúng bỏ chạy, hắn đương nhiên không dám đuổi theo. Cái đám hỗn tạp không biết từ đâu xông tới kia cũng đã bị hai tên đại hán và Tống Thiên đánh ngã hơn nửa, nhưng đám còn lại dường như vẫn muốn đánh. Giờ phút này Tống Thiên đã bò dậy, y cũng ý thức được lai lịch đám hỗn tạp này và mấy tên thích khách kia khác nhau, vội che ở trước người Tần Tự Nguyên rồi móc một khối lệnh bài ra từ trong người.
- Khang vương phủ đang làm việc ở đây, các ngươi là loại người nào, lại dám đi cùng thích khách! Muốn tạo phản hả!?
Lời vừa ra, đám hỗn tạp kia cũng ngạc nhiên, ngừng đánh.
Tình hình hơi dừng lại, tiếng kêu than khắp nơi cũng càng thêm rõ ràng, Ninh Nghị quay đầu nhìn đại sảnh thì thấy nơi đó một mảnh hỗn độn, cũng may vừa rồi nơi đó tuy chật chội nhưng phần lớn là vì nhiều bàn, lại có người chui xuống gầm bàn nên không xuất hiện sự kiện giẫm đạp lên nhau gì. Nhìn thấy cô gái quần áo trắng đứng ở vách tường vỡ kia, Ninh Nghị mới đột nhiên nhớ ra Cẩm Nhi và tên quý công tử kia rơi xuống sông. Hắn vội vàng đi tới thì thấy nước bắn tung tóe, tên quý công tử kia định lao ra khỏi mặt nước, nhưng vừa nhô lên thì lại bị kéo xuống.~Webtruyen.Com~
Tình hình trong nước kia hỗn loạn vô cùng, vài giây sau, quý công tử giơ tay muốn bắt được cái gì đó, sau lại chìm xuống. Cứ như thế nhiều lần, gã thi thoảng vươn đầu lên muốn hô "Cứu mạng", nhưng chỉ kêu được nửa tiếng là bị nước sông tràn vào miệng. Vẫn không thấy bóng dáng Cẩm Nhi đâu, chỉ chốc lát sau, máu tươi tràn ra trong nước.
Ninh Nghị nhìn một lúc mới có thể thấy một bóng người mơ hồ như mỹ nhân ngư - phải nói là giống thực nhân ngư đang lượn vòng quanh thân thể tên quý công tử. Sau đó Tần lão cũng tới. Ông ta dù sao cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, đã bình tĩnh trở lại, đứng cạnh Ninh Nghị nhìn mấy lần:
- Đó là...
- Chắc là Cẩm Nhi...
Máu tươi lan ra hạ du, động tĩnh trong nước cũng dần lắng lại. Một lát sau, trên thềm đá bên bờ sông, một cô gái đột nhiên bước ra từ trong nước, cả người ướt sũng, tóc dài xõa xuống như cỏ, đúng là Cẩm Nhi. Nàng một tay kéo thân thể một tên nam tử, miệng thì ngậm một cây trâm gài tóc. Tên nam nử bị nàng kéo ra kia nửa người dưới còn trào ra máu tươi, đúng là tên quý công tử kia, lúc này đã hấp hối.
Lúc nãy ở trong nước, Cẩm Nhi không chỉ kéo gã vào trong nước mà còn thuận tay cầm trâm gài tóc đâm mạnh vào đùi, vào mông đối phương, vì tầm nhìn trong nước không được tốt nên có lẽ cũng có lúc đâm sai vài chỗ, tỷ như lúc chọc vào mông thì lại đâm nhầm ra phía trước cũng là có khả năng. Ninh Nghị trước kia biết Nguyên Cẩm Nhi bơi lội rất giỏi, lúc này nhìn thấy mà lạnh cả người, thầm nghĩ rằng sau này có đấu võ mồm với cô nàng này thì nhất định phải tránh xa mặt nước.
Trong cái thời tiết này mà nữ tử ngâm nước hồi lâu, lại là toàn thân ướt sũng đi ra thì nhất định sẽ lạnh. Lên bờ rồi, nàng ôm thân thể hít hít mũi mấy cái, sau đó có người bước tới choàng một bộ quần áo lên người nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy Ninh Nghị cởi chiếc áo choàng rách trên người ra phủ thêm cho nàng, nhất thời không có từ chối. Ninh Nghị ôm lấy bả vai nàng, còn nàng thì nhích lại gần trong lòng Ninh Nghị.
- Không sao chứ?
- Không sao...
Nàng hít mũi một cái,
- Vân Trúc tỷ đâu?
Đang nói chuyện, Vân Trúc cũng đã ôm bả vai chạy tới, đón lấy Cẩm Nhi từ trong lòng Ninh Nghị. Ninh Nghị nhìn thấy dấu vết trên vai áo trắng của nàng, cũng lo lắng hỏi:
- Không sao chứ?
- Hơi đau một chút.
Vân Trúc cười cười,
- Nhưng hẳn là không sao!
- Ta gọi đại phu ngay đây.
- Ừ, ta mang Cẩm Nhi lên trước để muội ấy đổi quần áo, tắm rửa một cái.
Lúc này Vân Trúc tuy lòng hỗn loạn, muốn nói với Ninh Nghị một vài lời, nhưng dù sao Cẩm Nhi không thể chờ đợi lâu ở trong cái trạng thái này, nàng nói xong liền đỡ Cẩm Nhi rời đi. Cục diện hỗn loạn bên này, đám hỗn tạp kia đã có Tống Thiên xử lý, nhìn tên quý công tử đang hấp hối kia, Ninh Nghị hỏi Tần Tự Nguyên:
- Tần lão, đây rốt cuộc là người phương nào, ngài có manh mối không?
Tần lão cũng đang nhìn người nọ, ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt hơi phức tạp, cười rộ lên rồi lại thở dài:
- Đã nhiều năm không gặp loại chuyện thế này, đây.... sợ là người Liêu...
Ninh Nghị gật gật đầu, nghĩ cách ăn mặc của những người phương Bắc này, quả thật là tới từ bên nước Liêu, chỉ là bọn họ tuy vũ dũng nhưng hành động hôm nay thì dường như không hề tổ chức hay sắp xếp chính thức gì, thật là kỳ quái.
Hắn lại nhìn Tần Tự Nguyên, lúc trước còn cho là ông ta thanh nhàn là thế, sợ là khoảng thời gian này đúng là phong hồi lộ chuyển, không chỉ có người khen ngợi ông ta, mắng ông ta, bái phỏng ông ta, thậm chí lúc này người Liêu cũng tới ám sát ông ta, như vậy hẳn là những lời đồn phố phường kia e là có độ đáng tin không hề thấp.
Tranh chấp, xáo trộn giữa Kim và Liêu năm gần đây sợ là có ông già nhàn cư ở Giang Ninh nhiều năm này góp một phần sức lực... Ninh Nghị hơi cảm thán, nhưng xem thái độ của Tần lão thì nếu không xảy ra đại sự gì e là ông ta vẫn không mở miệng về chuyện này. Ninh Nghị không phải kẻ tọc mạch, cho dù có cảm thấy chuyện này gay cấn, thú vị thì hắn trước đây cũng không phải là chưa từng làm qua chuyện như vậy, lòng thấp thỏm thương thế của Vân Trúc và hình tình Cẩm Nhi, hắn lập tức xoay người gọi người đi mời đại phu, xem xét thương thế cho hai người kia quan trọng hơn.
Chuyện lúc xế chiều này, tất cả mọi người đều vừa lúc gặp dịp, mấy chục tên hỗn tạp không biết từ đâu đến đang ở cửa kia, Ninh Nghị gọi đại phu rồi mới hỏi, thế mới biết đây đúng là được người ta bảo tới đập phá Trúc Ký. Tống Thiên kia có địa vị không tính là thấp ở vương phủ, vừa trải qua chém giết sinh tử nên giờ vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng biết lần này mình đã lập được công lớn. Y bội phục Ninh Nghị đã quăng thương ban nãy không thôi, đồng thời cũng cực không vừa mắt đám hỗn tạp kia, y biết Ninh Nghị có quan hệ với Trúc Ký này, khẽ hừ nói:
- Cấu kết với thích khách hành hung bên đường, lần này không riêng gì bọn chúng, cả tên đầu sỏ sau lưng cũng đừng hòng trốn.
Y đương nhiên biết thích khách và đám người này không liên quan đến nhau, nhưng đã gặp phải thì cũng là đáng đời bọn chúng.
Bộ khoái quan phủ cũng đã tới, chỉ chốc lát sau, người của vương phủ, phủ Phò mã cũng chạy tới, dẫn đầu là Lục A Quý. Bọn họ áp giải tên quý công tử hấp hối kia đi, cũng móc ra được một ít đồ từ người gã, trong đó có cả văn điệp thông thương.
- Người nước Liêu.
Lục A Quý đưa văn điệp kia cho Ninh Nghị nhìn,
- Không ngờ được là lại có chuyện như thế này, Tần công đã ẩn cư bảy năm, tên kia... thật là khinh người quá đáng!

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 168: Long Xà

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTiểu viện ở Tô phủ.
Vào đêm, ngọn đèn lay lắt trong phòng, dưới mái hiên, sân nhỏ thoáng yên tĩnh đi sau niên quan, tối nay lại trở nên náo nhiệt.
Bắt đầu từ sau bữa tối, không ít người lục tục đến đây ngồi một hồi rồi lại rời đi. Ninh Nghị vốn không muốn vì chuyện lúc xế chiều mà đưa tới những ánh mắt dò xét này, nhưng trong lúc đánh nhau thì cũng trúng một hai quyền vào người, đùi cũng bị thương. Chuyện không lớn, hắn đã rịt thuốc băng bó lúc ở Trúc Ký rồi, nhưng dù sao vị thuốc không thể gạt được người ta, Thiền Nhi nghe nói hắn gặp hung hiểm lại bị thương nữa, dường như còn phi thường mạo hiểm, nước mắt lưng tròng thay hắn kiểm tra.
- Cô gia toàn thích mấy cái chuyện nguy hiểm thôi... Tên thích khách năm trước cũng thế... Tay bị bỏng mới khỏi không lâu... Giờ lại như vậy....
Qua một năm này, Thiền Nhi coi như đã bước sang tuổi mười bảy, tiểu nha đầu với vóc người nhỏ nhắn xinh xắn và tướng mạo động lòng người này lại chẳng hề đem hung danh hiển hách "Huyết thủ nhân đồ" của cô gia nhà nàng để vào mắt. Tuy hằng ngày Ninh Nghị đều rèn luyện thân thể, thi thoảng lại khoe khoang với người trong nhà là mình đã vô địch thiên hạ rồi, năm trước thậm chí còn có chiến tích đáng kiêu ngạo là dùng thương quật ngã một tên đạo tặc hung hãn, nhưng ở trong lòng Thiền Nhi đại để là vẫn coi cô gia nhà mình là thư sinh yếu đuối. Cô gia bị thương khiến nàng vô cùng đau lòng. Chỉ chốc lát sau, Tô Đàn Nhi và Hạnh Nhi, Quyên Nhi cũng trở về, sau lại để Hạnh Nhi đi gọi đại phu, trời chưa tối thì chuyện Ninh Nghị hôm nay bị thương khi ở bên ngoài đã truyền rakhắp Tô phủ rồi.
Chuyện xảy ra lúc xế chiều ở Trúc Ký lúc này đã dấy lên không ít gợn sóng trong thành Giang Ninh, không đến nửa ngày, cũng có mấy người trong Tô phủ nghe được chuyện. Phiên bản có vẻ hơn khác với sự thật, kể về câu chuyện nhiệt huyết ở tửu lâu Trúc Ký, người Liêu hành hung ám sát mệnh quan triều đình, cuối cùng được mọi người ngăn chặn. Kỳ thật đây là kết quả sau khi Ninh Nghị an bài cùng sự phối hợp của mấy thế lực là phủ Khang vương, phủ Phò mã.
Trận lúc chiều đột nhiên ra tay kia vốn là để cứu Tần Tự Nguyên, lúc ấy nếu có thể thì Ninh Nghị cũng không muốn đấu võ trong Trúc Ký, dù sao đang làm ăn buôn bán tưng bừng náo nhiệt, khách lại đông, người ta mà bị một lần tai bay vạ gió thì về sau sao còn dám tới nữa. Tiếc là mấy kẻ kia quyết chí ra tay, cuối cùng không thể ngăn được chuyện xảy ra.
Sau lại tính toán, người bị thương nhẹ tổng cộng là hơn ba mươi, lại không có khách nhân vô tội chết, cũng coi là rất may mắn rồi. Sau khi hiểu đại khái rồi, Ninh Nghị lấy một số tiền lớn trong tiền vốn ở nhà trọ ra tiến hành bồi thường, đương nhiên cũng không dùng cái từ bồi thường kia, mà là thưởng cho những người đã biểu hiện anh dũng trong quá trình ngăn cản người Liêu ban nãy, ngay cả người chưa bị thương nhưng chỉ cần ở trong đại sảnh là có được một khoản rồi.
Nói thì là như vậy, nhưng lúc ấy ai biết được những người kia chính là người Liêu, mấy tên thích khách hành động dũng mãnh, võ nghệ lại cao cường, căn bản không vị nào dám giao thủ với bọn họ, trốn tránh còn không kịp. Nhưng an bài như vậy xong, Ninh Nghị lại để Lục A Quý sắp xếp cho những người này hỗ trợ tản lời đồn đại ra, tuyên truyền một phen, chủ yếu là nói người Liêu kiêu căng ngạo mạn, khinh Trung Nguyên ta không có người, lại dám xông thẳng tới Giang Ninh ám sát, lần này bị dân chúng Võ triều ta quần công, dù đối phương hung hãn nhưng người của Võ triều ta cũng không phải là ngồi không, mọi người anh dũng xông lên phấn đấu quên mình vân vân... Chủ yếu chính là khuếch đại chuyện này lên thành một sự kiện anh hùng đáng để khen ngợi, kích động lòng ái quốc của mọi người, thậm chí thêm mắm dặm muối biến những người bị thương thành anh hùng, mà trong một tháng sau đó chủ yếu tuyên truyền chuyện này, có khi còn có thể xoay chuyển chuyện xấu thành chuyện tốt ấy chứ.~Webtruyen.Com~
Cho dù là thế nào, với nguy cơ về quan hệ xã hội thì cũng chỉ có thể làm như vậy, lần này Ninh Nghị làm khá thuần thục, có thế lực thuộc hạ của Khang Hiền phối hợp nên cũng không có gì đáng ngại.
Ninh Nghị vẫn còn thấy kỳ quái với chuyện xảy ra lúc chiều, năm kẻ này dù bản lĩnh không tệ, nhưng cả trận ám sát này lại có vẻ ngốc nghếch, thực sự không trải qua suy tính cặn kẽ, cũng đã nói lên bọn họ dường như không có tổ chức nào chỉ thị sau lưng. Huống chi hiện tại nước Liêu đang hướng Võ triều cầu viện, bên kia cũng không đến nỗi phải mất công tới đây giết Tần Tự Nguyên, vốn là chuyện vô nghĩa. Sau lại phối hợp với một số đồ vật lấy được từ trên người quý công tử, cùng đám người Tần lão, Lục A Quý thảo luận bàn bạc một phen mới phỏng đoán ra được cái kết luận khiến người ta dở mếu dở cười.
Tên quý công tử cầm đầu này đại khái là tiểu quý tộc của nước Liêu, dẫn theo gia tướng lợi hại xuôi nam, lấy cái tiếng thông thương chạy khắp nơi. Nay quan hệ giữa Liêu và Kim căng thẳng, nước Liêu xem như ngẹn thở một hơi. Tiếng yêu cầu nhân cơ hội đánh Liêu trong dân gian Võ triều cũng nổi lên bốn phía, gã có lẽ nghe qua lời đồn liên quan đến Tần lão nên mới đến Giang Ninh, lại đúng dịp nên nổi giận quyết định ám sát.
Đây xem như là phỏng đoán có khả năng cao nhất, cụ thể là phải hay không thì còn phải tiến hành điều tra thêm bước nữa mới có thể biết được. Đám người của đối phương còn để chạy mất hai tên, hiện tại thế lực quan phủ còn đang tiến hành vây bắt, nếu không bắt được thì Ninh Nghị cảm thấy có phần phiền phức. Từ xưa đến nay, phần tử cuồng nhiệt vẫn khó ứng phó nhất, hành động căm phẫn ái quốc có thể làm ra được chính là một trong số đó. Trước mắt cũng chỉ hy vọng tên quý công tử cầm đầu là một tên yêu nước cuồng nhiệt, những kẻ còn lại đều nghe lệnh làm việc thì mới tốt, nếu không bọn họ muốn quay lại trả thù, hắn thì không sao, chỉ sợ lại mò đến Trúc Ký.
Về phần đám hỗn tạp đến đúng lúc kia, Ninh Nghị chẳng muốn quan tâm, Khang Hiền, Lục A Quý thậm chí Tống Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Qua chuyện lần này, Tống Thiên cứu được Tần Tự Nguyên một mạng, được Khang Hiền cảm kích nên đại để là cũng có thăng thưởng. Đám hỗn tạp vây đánh y kia, bao gồm cả người sau lưng bọn chúng chắc chắn là gặp xui rồi...
Đuổi được hết đám người lục tục đến dò hỏi, Ninh Nghị mới kể sơ qua chuyện hồi chiều một lần, cũng không nói mình giết hai người mà chủ yếu là nói Tần lão, phần đánh nhau thì thêm chút mắm dặm chút muối để gây cười.
- ... Chuyện sau đó, ta chỉ có thể dùng một câu phong hồi lộ chuyển để hình dung, bởi vì đột nhiên.... Một con Ngưu Ma vương xông ra...
Nói cười một phen, đến khi đêm khuya đi ngủ, Tô Đàn Nhi ghé lên ngực hắn, mái tóc dài tản ra, dường như ngửi vị thuốc ở băng vải ở ngực hắn rồi mới khẽ nói:
- Kỳ thật tình huống chiều nay rất hung hiểm phải không?
- Hở?
Trở về từ chạng vạng, nghe Ninh Nghị kể sơ qua chuyện bị thương, Tô Đàn Nhi vẫn luôn yên lặng, chỉ một mực ở cạnh chăm sóc Ninh Nghị, lúc Thiền Nhi lấy khăn lau mặt và nước trà thì nàng cũng hỗ trợ tiếp lấy, hắn cũng không rõ tại sao nàng lại có tâm trạng như vậy, lúc này mới nghe nàng nói:
- Trước khi về nhà, ta đã nghe chuyện người Liêu ám sát, nhưng lại không ngờ tướng công cũng ở đó. Nghe kể là đám thích khách đó rất hung hãn, nhưng cũng chết đi hai người, một trọng thương, lại để hai tên chạy thoát, mắt cũng bị đánh mù. Trong tửu lâu kia mấy chục người bị thương, có người nổ Hỏa thương...
Nàng hơi ngừng lại, lúc này hai người đều nằm trong chăn, Tô Đàn Nhi chỉ mặc yếm, ôm lấy Ninh Nghị, ngữ khí rất nhẹ:
- Kể là mấy chục người anh dũng hỗ trợ bắt đám hung tặc, nào có chuyện tốt như vậy... Có một thư sinh mở thương, sau lại đánh nhau với hung đồ cầm đao cầm gậy... Tử tử thương thương, ngẫm lại đều thấy vô cùng nguy hiểm, lúc ấy ta không nghĩ gì, về nhà thấy tướng công rồi mới bắt đầu nghĩ....
Ninh Nghị hơi ngẩn ra, bàn tay đang vuốt ve lên lưng nàng cũng dừng lại:
- À... Thật ra không có gì đâu...
Thực tế với hắn mà nói, trận đánh nhau này cũng là cực kỳ hung hiểm.
Tô Đàn Nhi lại không nói thêm gì nữa, lấy gò má sát qua băng vải vài cái, nhắm mắt lại:
- Ừm.
Gian phòng yên ắng tối om, qua một lúc, Tô Đàn Nhi mở mắt ra, khẽ cười nói:
- Tướng công xem lúc nào đó... thu Thiền Nhi đi.
- Hả?
- Ta chưa quan tâm chàng nhiều...
Tô Đàn Nhi khẽ nói,
- Ta cảm thấy nhất định là rất nguy hiểm, tướng công không nên tùy tiện xông vào chuyện đó. Nhưng ta suy nghĩ lại cảm thấy tướng công thấy lão gia Tần gia có chuyện thì chắc chắn sẽ lao ra giúp, là phụ nữ trong nhà thì không nên nói gì, cho nên ta không cách nào nói được, tuy rằng... trong lòng vẫn lo lắng, ngẫm lại mà thấy sợ...
Nàng nghiêng mặt, cười nói:
- Nếu tướng công thu Tiểu Thiền, ta có thể khiến Tiểu Thiền cả ngày nói tướng công, kỳ thật cũng là ta sai khiến, hì hì...
Ninh Nghị im lặng một lát, không biết nói gì, đành phải vỗ về lưng nàng, thở dài:
- Nàng phải tự xưng thiếp thân thì mới có vẻ càng thêm hiền thục....
Thực tế thì chuyện hiền thục, Tô Đàn Nhi căn bản không có vấn đề gì, phần lớn thời gian đương nhiên là tự xưng những từ như thiếp thân, có đôi khi xưng "ta" nhưng là bị Ninh Nghị làm cho nói thế.
Ngày trước hai người cứ cách vài ngày lại gặp ở lầu hai đối diện, thi thoảng dùng từ có thể nói là không kiêng nể gì. Ninh Nghị thường dùng thái độ đối xử bằng hữu mà cảm thán: “Tô Đàn Nhi nàng thật giảo hoạt...” Tô Đàn Nhi cũng thử lấy thái độ với bằng hữu trao đổi. Nếu tâm tình mà tốt, lúc gặp nhau còn có thể tiến hành những câu đàm thoại kiểu như "Huynh đài là ai, vì sao tới ban công nhà ta?", "Tướng công nhà nàng!", "Hạnh ngộ hạnh ngộ!"... Lúc này quan hệ giữa hai người đã đến giai đoạn thân mật nhất, trước đây không kiêng nể gì nay cũng thành một loại tình thú. Chỉ những lúc thân mật nhất chỉ có hai người ở cùng nhau, Tô Đàn Nhi mới thi thoảng xuất ra tư thế không chút thục nữ này, ngày thường nếu có người, cho dù là mấy nha hoàn Thiền Nhi hay Quyên Nhi, nàng lại không làm vậy.
Lúc này Tô Đàn Nhi gật gật đầu:
- Thiếp thân sai rồi...
Qua một lúc với thôi đùa giỡn:
- Kỳ thật tướng công ưa thích Tiểu Thiền mà, Tiểu Thiền cũng thích tướng công, chỉ là không biết, ôi...
Đây là lần đầu tiên hai người nói đến Tiểu Thiền sau viên phòng, có một số việc coi như hai bên cùng hiểu. Với chuyện sau này Ninh Nghị có thể thu Tiểu Thiền làm thiếp thất, Tô Đàn Nhi không phải là không chuẩn bị tâm lý, lúc trước nàng từng chủ động sai Tiểu Thiền đi bồi Ninh Nghị. Chỉ là viên phòng rồi lại nói đến chuyện này, tâm tình đương nhiên cũng phức tạp. Hiện giờ nàng thực sự không rõ Ninh Nghị và Tiểu Thiền có thật sự phát sinh quan hệ hay không. Nếu là có, nàng không nói gì sẽ không khỏi cô phụ tiểu nha hoàn như tỷ muội này.
Nàng là người vô cùng rõ ràng mọi chuyện, nên đêm nay mới nói đến chuyện Tiểu Thiền. Ninh Nghị nghĩ nghĩ liền rồi cũng nói trọng điểm chuyện với Tiểu Thiền. Tiểu Thiền làm nha hoàn, sẽ không tốt nếu mang thai trước tiểu thư, thuốc nạo thai lại tổn hại sức khỏe, Ninh Nghị có điều lo lắng nên chưa từng viên phòng. Lúc trước Ninh Nghị cũng biết là Tô Đàn Nhi gợi ý cho Tiểu Thiền, lúc này cười nói vài câu. Tô Đàn Nhi thẹn thùng cười cười, ôm lấy Ninh Nghị không nói gì nữa.
Sau đó một đêm không nói chuyện gì, sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Nghị lại dậy thật sớm. Dù trên người hắn có thương tích, nhưng nhờ nội công ưu tú cùng tác dụng của thuốc nên đã không có cảm giác gì. Công phu mà Lục Hồng Đề dạy hắn kia vốn là luyện tập trong vận động thường ngày, hiệu quả cường thân kiện thể cũng không tệ, chỉ là đột nhiên phát lực mới tổn hại sức khỏe đôi chút. Hắn làm chút động tác sẵn sàng trong sân rồi sau đó chầm chậm rời khỏi Tô phủ, ở trong sương sớm men theo sông Tần Hoài chạy tới tiểu lâu nơi Vân Trúc ở.
Cho dù thế nào, ngày hôm qua Vân Trúc bị thương, Nguyên Cẩm Nhi lại nhảy vào sông trong thời tiết như vậy, hắn vẫn có phần không yên lòng...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 169: Trò Chuyện Đêm Khuya

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTiểu viện ở Tô phủ.
Vào đêm, ngọn đèn lay lắt trong phòng, dưới mái hiên, sân nhỏ thoáng yên tĩnh đi sau niên quan, tối nay lại trở nên náo nhiệt.
Bắt đầu từ sau bữa tối, không ít người lục tục đến đây ngồi một hồi rồi lại rời đi. Ninh Nghị vốn không muốn vì chuyện lúc xế chiều mà đưa tới những ánh mắt dò xét này, nhưng trong lúc đánh nhau thì cũng trúng một hai quyền vào người, đùi cũng bị thương. Chuyện không lớn, hắn đã rịt thuốc băng bó lúc ở Trúc Ký rồi, nhưng dù sao vị thuốc không thể gạt được người ta, Thiền Nhi nghe nói hắn gặp hung hiểm lại bị thương nữa, dường như còn phi thường mạo hiểm, nước mắt lưng tròng thay hắn kiểm tra.
- Cô gia toàn thích mấy cái chuyện nguy hiểm thôi... Tên thích khách năm trước cũng thế... Tay bị bỏng mới khỏi không lâu... Giờ lại như vậy....
Qua một năm này, Thiền Nhi coi như đã bước sang tuổi mười bảy, tiểu nha đầu với vóc người nhỏ nhắn xinh xắn và tướng mạo động lòng người này lại chẳng hề đem hung danh hiển hách "Huyết thủ nhân đồ" của cô gia nhà nàng để vào mắt. Tuy hằng ngày Ninh Nghị đều rèn luyện thân thể, thi thoảng lại khoe khoang với người trong nhà là mình đã vô địch thiên hạ rồi, năm trước thậm chí còn có chiến tích đáng kiêu ngạo là dùng thương quật ngã một tên đạo tặc hung hãn, nhưng ở trong lòng Thiền Nhi đại để là vẫn coi cô gia nhà mình là thư sinh yếu đuối. Cô gia bị thương khiến nàng vô cùng đau lòng. Chỉ chốc lát sau, Tô Đàn Nhi và Hạnh Nhi, Quyên Nhi cũng trở về, sau lại để Hạnh Nhi đi gọi đại phu, trời chưa tối thì chuyện Ninh Nghị hôm nay bị thương khi ở bên ngoài đã truyền ra khắp Tô phủ rồi.
Chuyện xảy ra lúc xế chiều ở Trúc Ký lúc này đã dấy lên không ít gợn sóng trong thành Giang Ninh, không đến nửa ngày, cũng có mấy người trong Tô phủ nghe được chuyện. Phiên bản có vẻ hơn khác với sự thật, kể về câu chuyện nhiệt huyết ở tửu lâu Trúc Ký, người Liêu hành hung ám sát mệnh quan triều đình, cuối cùng được mọi người ngăn chặn. Kỳ thật đây là kết quả sau khi Ninh Nghị an bài cùng sự phối hợp của mấy thế lực là phủ Khang vương, phủ Phò mã.
Trận lúc chiều đột nhiên ra tay kia vốn là để cứu Tần Tự Nguyên, lúc ấy nếu có thể thì Ninh Nghị cũng không muốn đấu võ trong Trúc Ký, dù sao đang làm ăn buôn bán tưng bừng náo nhiệt, khách lại đông, người ta mà bị một lần tai bay vạ gió thì về sau sao còn dám tới nữa. Tiếc là mấy kẻ kia quyết chí ra tay, cuối cùng không thể ngăn được chuyện xảy ra.
Sau lại tính toán, người bị thương nhẹ tổng cộng là hơn ba mươi, lại không có khách nhân vô tội chết, cũng coi là rất may mắn rồi. Sau khi hiểu đại khái rồi, Ninh Nghị lấy một số tiền lớn trong tiền vốn ở nhà trọ ra tiến hành bồi thường, đương nhiên cũng không dùng cái từ bồi thường kia, mà là thưởng cho những người đã biểu hiện anh dũng trong quá trình ngăn cản người Liêu ban nãy, ngay cả người chưa bị thương nhưng chỉ cần ở trong đại sảnh là có được một khoản rồi.
Nói thì là như vậy, nhưng lúc ấy ai biết được những người kia chính là người Liêu, mấy tên thích khách hành động dũng mãnh, võ nghệ lại cao cường, căn bản không vị nào dám giao thủ với bọn họ, trốn tránh còn không kịp. Nhưng an bài như vậy xong, Ninh Nghị lại để Lục A Quý sắp xếp cho những người này hỗ trợ tản lời đồn đại ra, tuyên truyền một phen, chủ yếu là nói người Liêu kiêu căng ngạo mạn, khinh Trung Nguyên ta không có người, lại dám xông thẳng tới Giang Ninh ám sát, lần này bị dân chúng Võ triều ta quần công, dù đối phương hung hãn nhưng người của Võ triều ta cũng không phải là ngồi không, mọi người anh dũng xông lên phấn đấu quên mình vân vân... Chủ yếu chính là khuếch đại chuyện này lên thành một sự kiện anh hùng đáng để khen ngợi, kích động lòng ái quốc của mọi người, thậm chí thêm mắm dặm muối biến những người bị thương thành anh hùng, mà trong một tháng sau đó chủ yếu tuyên truyền chuyện này, có khi còn có thể xoay chuyển chuyện xấu thành chuyện tốt ấy chứ.
Cho dù là thế nào, với nguy cơ về quan hệ xã hội thì cũng chỉ có thể làm như vậy, lần này Ninh Nghị làm khá thuần thục, có thế lực thuộc hạ của Khang Hiền phối hợp nên cũng không có gì đáng ngại.
Ninh Nghị vẫn còn thấy kỳ quái với chuyện xảy ra lúc chiều, năm kẻ này dù bản lĩnh không tệ, nhưng cả trận ám sát này lại có vẻ ngốc nghếch, thực sự không trải qua suy tính cặn kẽ, cũng đã nói lên bọn họ dường như không có tổ chức nào chỉ thị sau lưng. Huống chi hiện tại nước Liêu đang hướng Võ triều cầu viện, bên kia cũng không đến nỗi phải mất công tới đây giết Tần Tự Nguyên, vốn là chuyện vô nghĩa. Sau lại phối hợp với một số đồ vật lấy được từ trên người quý công tử, cùng đám người Tần lão, Lục A Quý thảo luận bàn bạc một phen mới phỏng đoán ra được cái kết luận khiến người ta dở mếu dở cười.
Tên quý công tử cầm đầu này đại khái là tiểu quý tộc của nước Liêu, dẫn theo gia tướng lợi hại xuôi nam, lấy cái tiếng thông thương chạy khắp nơi. Nay quan hệ giữa Liêu và Kim căng thẳng, nước Liêu xem như ngẹn thở một hơi. Tiếng yêu cầu nhân cơ hội đánh Liêu trong dân gian Võ triều cũng nổi lên bốn phía, gã có lẽ nghe qua lời đồn liên quan đến Tần lão nên mới đến Giang Ninh, lại đúng dịp nên nổi giận quyết định ám sát.
Đây xem như là phỏng đoán có khả năng cao nhất, cụ thể là phải hay không thì còn phải tiến hành điều tra thêm bước nữa mới có thể biết được. Đám người của đối phương còn để chạy mất hai tên, hiện tại thế lực quan phủ còn đang tiến hành vây bắt, nếu không bắt được thì Ninh Nghị cảm thấy có phần phiền phức. Từ xưa đến nay, phần tử cuồng nhiệt vẫn khó ứng phó nhất, hành động căm phẫn ái quốc có thể làm ra được chính là một trong số đó. Trước mắt cũng chỉ hy vọng tên quý công tử cầm đầu là một tên yêu nước cuồng nhiệt, những kẻ còn lại đều nghe lệnh làm việc thì mới tốt, nếu không bọn họ muốn quay lại trả thù, hắn thì không sao, chỉ sợ lại mò đến Trúc Ký.
Về phần đám hỗn tạp đến đúng lúc kia, Ninh Nghị chẳng muốn quan tâm, Khang Hiền, Lục A Quý thậm chí Tống Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Qua chuyện lần này, Tống Thiên cứu được Tần Tự Nguyên một mạng, được Khang Hiền cảm kích nên đại để là cũng có thăng thưởng. Đám hỗn tạp vây đánh y kia, bao gồm cả người sau lưng bọn chúng chắc chắn là gặp xui rồi...
Đuổi được hết đám người lục tục đến dò hỏi, Ninh Nghị mới kể sơ qua chuyện hồi chiều một lần, cũng không nói mình giết hai người mà chủ yếu là nói Tần lão, phần đánh nhau thì thêm chút mắm dặm chút muối để gây cười.
- ... Chuyện sau đó, ta chỉ có thể dùng một câu phong hồi lộ chuyển để hình dung, bởi vì đột nhiên.... Một con Ngưu Ma vương xông ra...
Nói cười một phen, đến khi đêm khuya đi ngủ, Tô Đàn Nhi ghé lên ngực hắn, mái tóc dài tản ra, dường như ngửi vị thuốc ở băng vải ở ngực hắn rồi mới khẽ nói:
- Kỳ thật tình huống chiều nay rất hung hiểm phải không?
- Hở?
Trở về từ chạng vạng, nghe Ninh Nghị kể sơ qua chuyện bị thương, Tô Đàn Nhi vẫn luôn yên lặng, chỉ một mực ở cạnh chăm sóc Ninh Nghị, lúc Thiền Nhi lấy khăn lau mặt và nước trà thì nàng cũng hỗ trợ tiếp lấy, hắn cũng không rõ tại sao nàng lại có tâm trạng như vậy, lúc này mới nghe nàng nói:
- Trước khi về nhà, ta đã nghe chuyện người Liêu ám sát, nhưng lại không ngờ tướng công cũng ở đó. Nghe kể là đám thích khách đó rất hung hãn, nhưng cũng chết đi hai người, một trọng thương, lại để hai tên chạy thoát, mắt cũng bị đánh mù. Trong tửu lâu kia mấy chục người bị thương, có người nổ Hỏa thương...
Nàng hơi ngừng lại, lúc này hai người đều nằm trong chăn, Tô Đàn Nhi chỉ mặc yếm, ôm lấy Ninh Nghị, ngữ khí rất nhẹ:
- Kể là mấy chục người anh dũng hỗ trợ bắt đám hung tặc, nào có chuyện tốt như vậy... Có một thư sinh mở thương, sau lại đánh nhau với hung đồ cầm đao cầm gậy... Tử tử thương thương, ngẫm lại đều thấy vô cùng nguy hiểm, lúc ấy ta không nghĩ gì, về nhà thấy tướng công rồi mới bắt đầu nghĩ....
Ninh Nghị hơi ngẩn ra, bàn tay đang vuốt ve lên lưng nàng cũng dừng lại:
- À... Thật ra không có gì đâu...
Thực tế với hắn mà nói, trận đánh nhau này cũng là cực kỳ hung hiểm.
Tô Đàn Nhi lại không nói thêm gì nữa, lấy gò má sát qua băng vải vài cái, nhắm mắt lại:
- Ừm.
Gian phòng yên ắng tối om, qua một lúc, Tô Đàn Nhi mở mắt ra, khẽ cười nói:
- Tướng công xem lúc nào đó... thu Thiền Nhi đi.
- Hả?
- Ta chưa quan tâm chàng nhiều...
Tô Đàn Nhi khẽ nói,
- Ta cảm thấy nhất định là rất nguy hiểm, tướng công không nên tùy tiện xông vào chuyện đó. Nhưng ta suy nghĩ lại cảm thấy tướng công thấy lão gia Tần gia có chuyện thì chắc chắn sẽ lao ra giúp, là phụ nữ trong nhà thì không nên nói gì, cho nên ta không cách nào nói được, tuy rằng... trong lòng vẫn lo lắng, ngẫm lại mà thấy sợ...
Nàng nghiêng mặt, cười nói:
- Nếu tướng công thu Tiểu Thiền, ta có thể khiến Tiểu Thiền cả ngày nói tướng công, kỳ thật cũng là ta sai khiến, hì hì...
Ninh Nghị im lặng một lát, không biết nói gì, đành phải vỗ về lưng nàng, thở dài:
- Nàng phải tự xưng thiếp thân thì mới có vẻ càng thêm hiền thục....
Thực tế thì chuyện hiền thục, Tô Đàn Nhi căn bản không có vấn đề gì, phần lớn thời gian đương nhiên là tự xưng những từ như thiếp thân, có đôi khi xưng "ta" nhưng là bị Ninh Nghị làm cho nói thế.
Ngày trước hai người cứ cách vài ngày lại gặp ở lầu hai đối diện, thi thoảng dùng từ có thể nói là không kiêng nể gì. Ninh Nghị thường dùng thái độ đối xử bằng hữu mà cảm thán: “Tô Đàn Nhi nàng thật giảo hoạt...” Tô Đàn Nhi cũng thử lấy thái độ với bằng hữu trao đổi. Nếu tâm tình mà tốt, lúc gặp nhau còn có thể tiến hành những câu đàm thoại kiểu như "Huynh đài là ai, vì sao tới ban công nhà ta?", "Tướng công nhà nàng!", "Hạnh ngộ hạnh ngộ!"... Lúc này quan hệ giữa hai người đã đến giai đoạn thân mật nhất, trước đây không kiêng nể gì nay cũng thành một loại tình thú. Chỉ những lúc thân mật nhất chỉ có hai người ở cùng nhau, Tô Đàn Nhi mới thi thoảng xuất ra tư thế không chút thục nữ này, ngày thường nếu có người, cho dù là mấy nha hoàn Thiền Nhi hay Quyên Nhi, nàng lại không làm vậy.
Lúc này Tô Đàn Nhi gật gật đầu:
- Thiếp thân sai rồi...
Qua một lúc với thôi đùa giỡn:
- Kỳ thật tướng công ưa thích Tiểu Thiền mà, Tiểu Thiền cũng thích tướng công, chỉ là không biết, ôi...
Đây là lần đầu tiên hai người nói đến Tiểu Thiền sau viên phòng, có một số việc coi như hai bên cùng hiểu. Với chuyện sau này Ninh Nghị có thể thu Tiểu Thiền làm thiếp thất, Tô Đàn Nhi không phải là không chuẩn bị tâm lý, lúc trước nàng từng chủ động sai Tiểu Thiền đi bồi Ninh Nghị. Chỉ là viên phòng rồi lại nói đến chuyện này, tâm tình đương nhiên cũng phức tạp. Hiện giờ nàng thực sự không rõ Ninh Nghị và Tiểu Thiền có thật sự phát sinh quan hệ hay không. Nếu là có, nàng không nói gì sẽ không khỏi cô phụ tiểu nha hoàn như tỷ muội này.
Nàng là người vô cùng rõ ràng mọi chuyện, nên đêm nay mới nói đến chuyện Tiểu Thiền. Ninh Nghị nghĩ nghĩ liền rồi cũng nói trọng điểm chuyện với Tiểu Thiền. Tiểu Thiền làm nha hoàn, sẽ không tốt nếu mang thai trước tiểu thư, thuốc nạo thai lại tổn hại sức khỏe, Ninh Nghị có điều lo lắng nên chưa từng viên phòng. Lúc trước Ninh Nghị cũng biết là Tô Đàn Nhi gợi ý cho Tiểu Thiền, lúc này cười nói vài câu. Tô Đàn Nhi thẹn thùng cười cười, ôm lấy Ninh Nghị không nói gì nữa.
Sau đó một đêm không nói chuyện gì, sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Nghị lại dậy thật sớm. Dù trên người hắn có thương tích, nhưng nhờ nội công ưu tú cùng tác dụng của thuốc nên đã không có cảm giác gì. Công phu mà Lục Hồng Đề dạy hắn kia vốn là luyện tập trong vận động thường ngày, hiệu quả cường thân kiện thể cũng không tệ, chỉ là đột nhiên phát lực mới tổn hại sức khỏe đôi chút. Hắn làm chút động tác sẵn sàng trong sân rồi sau đó chầm chậm rời khỏi Tô phủ, ở trong sương sớm men theo sông Tần Hoài chạy tới tiểu lâu nơi Vân Trúc ở.
Cho dù thế nào, ngày hôm qua Vân Trúc bị thương, Nguyên Cẩm Nhi lại nhảy vào sông trong thời tiết như vậy, hắn vẫn có phần không yên lòng...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 170: Đệ Tử

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Sáng sớm nào cũng đến, thư sinh này là ai, thoạt nhìn cũng không giống như là bình thường lui tới đơn giản như vậy.
- Năm ngoái từng điều tra nhưng chưa hề có tin tức gì?
- Nhiếp Vân Trúc kia sau khi hoàn lương, rất ít qua lại cùng nam tử xalạ, dù là thân quen hay xa lạ, cũng đều hết sức gọn gàng chặt đứt quanhệ, quả thật chưa từng tra được sự tồn tại của thư sinh này.
Trongnắng sớm, hai tên bổ khoái nhìn bóng lưng của thư sinh kia, thì thầmtrao đồi nghi hoặc của nhau. Trên thực tế, từ năm ngoái, bọn họ từng cómột lần từng tiếp xúc với Nhiếp Vân Trúc, ngay lúc đó âm thầm điều tracũng không tra ra được nhiều tin tức có ý nghĩa gì, sau này cũng bởi vìcấp trên muốn kết án, đủ loại chuyện không được ủng hộ, quan đang điều tra án thì tạm thời ngưng hành động, lúc này Phó bộ đầu họ Từ chi cười cười.
- Hai nữ tử hoa khôi hành thủ, sau khi hoàn lương lại chi qua lại với một thư sinh này, nếu việc này truyền ra ngoài, sợ là sẽ chọc giận chếtkhông ít nam tử tự xưng là phong lưu đấy, ít nhất là có cố Yến Trinh...
- Lão Từ, ngươi có biết ta hiện tại đang suy nghĩ gì không?
-...Cố Yến Trinh?
- Lúc ấy chẳng phải là có một suy đoán như vậy sao...
- Cũng tốt... Ta sẽ điều tra thêm.
về nguyên nhân cái chết trước đây của cố Yến Trinh, hai người Trần, Từtừng suy đoán ở nhiều phương diện, nhưng thật ra lại không có căn cứ cụthể, toàn bộ đều trổng rỗng, bởi vậy mà từ đầu đến cuối không tra đượcgì. Lúc này nhắc đến, Phó bộ đầu kia gật gật đầu, đuổi theo bóng thưsinh kia. Bộ khoái họ Trần ở lại chỗ này tự suy ngẫm, vụ án này đã bịngắt quãng hơn nửa năm, cấp trên cũng đã sớm kết thúc vụ án, cảm giáclần này bọn họ có thể tim ra manh mối khả năng là không lớn. Một lúcsau, Từ bộ đầu đã quay trở lại.
- Thế nào rồi?
- Suýt thì bị phát hiện, nhưng cũng không thể đi theo kịp, thư sinh kia... tính cảnh giác cực cao.
-Ồ?
Từ Bộ đầu ngẩn người:
- Thật không ngờ đấy.
- Còn nhớ suy đoán lúc trước không?
- Cái gì?
- Trước đó là vụ giết huynh đệ Dương Dực, Dương Hoành và sau đó là xử lýcố Yến Trinh, người đó dù thật sự ngoan độc, võ nghệ lại không hơn huynh đệ Dương thị, nhưng suy đoán lúc đó, kẻ liều mạng thật sự mới có thểlàm ra chuyện đó, mà người này lại có quan hệ với nữ thích khách LữLương Sơn. Năm xưa không tra được hắn ta cũng không có gì để nói, sựviệc lâu như vậy rồi, nhưng nếu thật sự tìm được kẻ này rồi... Trần bộđầu, ngươi hiểu rõ rồi chứ?
Trên thực tế, tuy rằng bộ khoái như bọnhọ luôn giao tiếp với các loại phạm nhân, tâm tính đã được rèn luyện, sẽ không có những hành động thay đồi giống phạm tội như thế, song khi gặpphải đối thủ thực sự điên đến mức độ nào đó, nếu như có thể không đụngphải, người bình thường đúng là vẫn chọn cách nên tránh đi. Tỷ như kẻnăm xưa giết huynh đệ Dương thị chính là như thế, đại khái sau khi suyluận một hồi, cũng là bộc lộ rõ là không dễ đối phó. Với lần điều tranày, nếu suy đoán sai, tất nhiên mọi suy đoán sẽ sai theo, nhưng nếu làsự thật đã tìm ra, vậy thì lại luôn muốn chống lại kẻ kia.
Trần Bộ đầu nghĩ nghĩ sau đó cầm một nhánh cỏ nhấm trên miệng, lắc lắc đầu:
- Lúc trước cũng chỉ là tùy ý phỏng đoán, biển người mờ mịt, nào có dễdàng gặp được như vậy... Cũng giống như dạng nữ tử Nhiếp Vân Trúc,Nguyên Cẩm Nhi, sau khi hoàn lương, nếu nói không có quan hệ với bất kỳnam tử nào, chi sợ điều đó mới là nực cười, dù gì việc này cũng phải giữ bí mật, thư sinh kia có lòng cảnh giác rất cao, đại khái cũng bởi vậymà không dễ dàng chống lại, mà cho dù thật sự chống lại....
Y cười cười:
- Kẻ liều mạng, Trần Phong ta từng sợ kẻ nào sao...
Thật ra Ninh Nghị không phát hiện có người đi theo sau mình, chi là tronglòng cảm giác như vậy, nhưng khi quan sát lại không phát hiện ra, cho là mình quá mức đa tâm, nên không tiếp tục truy tra nữa.
Trước trưa hôm nay chính là đến học trường để học, hôm qua Chu Bội chứng kiến toàn bộquá trình chém giết lúc này thấy Ninh Nghị tới thì đầy kinh ngạc, hỏi:
- Sư... sư phụ, hôm qua người bị thương, không sao chứ?
Đợi Ninh Nghị trả lời không sao, nàng mới yên lòng.
Việc phát sinh vào xế chiều hôm qua, trong lòng nàng kích động tột đỉnh,thương bắn gọn gàng linh hoạt kia, cảnh chém giết kinh người kia, đámngười hung hãn phía đối diện kia cũng không có thái độ tránh lui. Trướckia Chu Bội không biết có thư sinh nào lại có thể làm được chuyện nhưnày, những chuyện người đọc sách gặp nguy không loạn, đối mặt sinh tửkhông hề sợ hãi thì nàng cũng từng nghe nói tới, nhưng đó chi là dũngkhí trong sách mà thôi, còn gặp một thư sinh vừa đọc sách thánh hiền dạy đệ tử, vừa có thể chém giết người khác, thì nàng lại chưa từng gặp baogiờ.
Thư sinh nho nhã cùng với quân nhân hung hãn, thật ra vẫn khiếnChu Bội rung động nhất, đặc biệt là sau khi Ninh Nghị bắn ra hỏa thươngkia, trong lúc nguy cấp đầu hỏa thương kia bị đại hán bắt trong tay, gần như cùng lúc làm quả tim của nàng như bị tảng đá đè nặng, nhưng mộtkhắc hỏa thương phóng ra, thật sự đã khiến toàn bộ đầu óc nàng trổngrỗng. Lúc ấy Chu Bội không kịp phản ứng với một màn kia, mãi sau tâmtình trấn định, cũng liền nhìn thấy Tần gia gia gia, nghe những lời bọnhọ từng bước suy luận, mới đại khái biết là trận này là biến cố xảy ra đột ngột, một đám người tham dự rốt cuộc là để đấu dũng đấu trí như nào.
Sư phụ mặt không biến sắc, sau khi ra tay đã lập tức cất giấu đi hỏathương kia, bao gồm cả câu mà Tần gia gia ở tại cửa kêu to Là bọn họ,bắt lại cho ta, trong lúc nguy cấp không loạn cùng với sự ứng biến cơtrí, vô cùng có tố chất đều khiến người khác trợn mắt há mồm, bản thântiểu cô nương trước kia tự xưng là thông minh, nghĩ tương lai mình sẽphải làm những chuyện lớn gì, nhưng mãi đến ngày hôm qua, nàng mới lầnđầu tiên thấy, người thật sự lợi hại là như thế nào.
Phò mã gia giachắc là biết điều này, bởi vậy mới bảo ta và Quân Vũ bái y làm sư phụ,hẳn Phò mã gia gia mà mình sống cùng nhiều năm cũng là người lợi hại,chẳng qua là ở trước mắt một tiểu hài tử như mình nên chưa bao giờ bộclộ ra mà thôi.
Cho rằng mình đã trướng thành mà thật ra vẫn chẳngkhác gì đứa trẻ. Ôm tâm tình như vậy, nên buổi sáng nay khi gặp sư phụthì cảm thấy có chút kỳ lạ, bản thân nàng cũng không hiểu. Thật rachuyện mất mặt sau khi khóc bị nhìn thấy ngày hôm qua thì nàng đã khôngcòn để ý tới nữa, chẳng qua cảm thấy vị sư phụ dã man này đúng thật làngười lợi về phần hai vị phu tử Trương Thụy, Lý Đồng hôm qua, ban đầu vốn định tranh biện với sư phụ nhưng khi nhìn thấy sự việc phát sinh,sau đó lại thấy thái độ của Tần gia gia gia đối với sư phụ thì chào hỏikhách sáo vài cầu rồi nhanh chóng lủi đi.
Tiểu cô nương bị chuyện hôm qua khắc sâu vào trong tâm khảm, tâm tình có chút khác biệt, ngay cảphiền não đối với quận mã sắp sửa chọn cũng thả lỏng, cảm thấy trên đờinày có loại người như sư phụ, Tần gia gia, phò mã gia gia, mình cũngkhông nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà phiền não, chi cần mình trở nên lợihại thì việc gì cũng có thể ứng
phó được. Nếu Ninh Nghị biết suy nghĩ lúc này của tiểu quận chúa đặt tâmtình này trên cả hôn nhân, đại để hẳn là đau lòng thay cho quận mã tương lai của nàng.
Sự việc mới phát sinh hôm qua, tới lúc xế chiều, NinhNghị cũng đến Tần phủ xem tinh hình. Lúc mới đến ngã tư chỗ rẽ đến Tầnphủ, thấy một kiệu xe ngựa đỗ ở phía trước, Tần Tự Nguyên vốn định cư ởGiang Ninh, không có tiếng tăm gì, nhưng tới năm nay cũng có không ítngười tới bái phóng, ngày hôm qua lại xảy ra chuyện đó, liên quan tớingười Liêu, thì hôm nay, các lộ nhân vật đều đồng loạt tới nhà. NinhNghị nhìn mấy lần rồi quay người trở lại, quyết định qua đợt phong banày mới tới, nào ngờ vừa quay người, lại bị có người chặn lại.
- Nếu Lập Hằng cứ đi như vậy, sợ lão phu nhân lão gia sẽ trách cứ thiếp thân.
Ngay trước mặt hắn lúc này chính là Vân nương tiểu thiếp của Tần Tự Nguyên, nữ tử tri thư đạt lễ danh giá này mang mạng che mặt, có một nha hoàn đi phía sau, khẽ chào hắn. Ninh Nghị vội vàng hành lễ:
- A, Vân phu nhân, từ bên ngoài trở về đó sao?
- Thiếp thân là đặc biệt đến chờ công tử.
Vân nương nở nụ cười:
- Phu nhân biết công tử hôm nay sẽ đi qua, mới vừa rồi ở trong nhà nóinhất định phải đợi công tử để tạ ơn cứu mạng của công tử với lão gia,lúc đó Khang gia cũng ở bên cạnh, còn cười nói nếu công tử đến thấy ởngoài cửa thế kia, nhất định sẽ quay về, bởi vậy mới bảo thiếp thân đếnngã tư chờ. Phản ứng của công tử quả nhiên là đúng sở liệu của Khang già nha.
Vân nương nói xong, lại thu lại nụ cười, trớ nên nghiêm túc:
- Hôm qua công tò cứu mạng lão gia, là có ơn lớn đối với trên dưới Tần gia, xin công tử hãy nhận một lạy của Vân Nương.
Nàng cùng nha hoàn khom người, cực kỳ trịnh trọng thi lễ, Ninh Nghị cũng chỉ biết trịnh trọng hoàn lễ.
Đã nói như vậy rồi, nhất lời cũng khó có thể từ chối, hắn đành phải theoVân Nương vào phủ, quả nhiên lúc này ở Tần gia đã tụ tập không ít người, hoặc là quan viên, hoặc là đại nho, có rất ít người Ninh Nghị biết, đại để từng là bạn đánh cờ với Tần Tự Nguyên, thấy Ninh Nghị tới, ai cũnghỏi thăm hắn có bị thương hay không, những người còn lại thì hỏi nhaungười trẻ tuổi kia là ai, sau khi biết rõ thì đều tán thướng anh hùngxuất thiếu niên, khi cũng biết hắn là thân phận ở rể, không khỏi vô cùng tiếc cho hắn, ngược lại ngoại hiệu "Mười bước tính toán" kia lại chẳngmấy ai để ý tới. Chi là việc hắn có bản lĩnh buôn bán, thiếu niên anhhùng cũng là thương nhân, điều này mới thật sự làm cho người ta tiếc hận.
Sau đó mọi người trong phòng khách trò chuyện một hồi, khó tránh khỏi nhắctới chuyện thích khách nước Liêu, sau chuyện Liêu quốc lại tới chuyệnTần Tự Nguyên, nói công lao sự nghiệp của y còn hơi sớm, dù sao quan hệhai nước Kim Liêu cũng khó nói, Tần Tự Nguyên cũng không muốn vào lúcnày nói mấy cái này. Trong lúc nói chuyện, lực chú ý của mọi người đềuhướng về phía Ninh Nghị. Tuy Ninh Nghị không có hứng thú với xã giaonhưng cũng đã được rèn luyện dày dạn ở phương diện này, cho nên sau mộthồi trò chuyện cũng đã khơi gợi được bầu không khí thoải mái.
Lúc này trong phòng có rất nhiều quan viên đại nho có thân phận địa vị, Thanhniên ở đây đều giống nhau là có thể ứng đối được trong mọi trường hợp,không những ứng đối khéo léo, còn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nhưng mặc dù không kiêu ngạo không siểm nịnh, thì biểu hiện luôn luôn tỏ racó thân phận địa vị hơn người khác. Nhưng biểu hiện của Ninh Nghị thì lại khác, xưa nay hắn thường luận giao ngang hàng với đám người Tần TựNguyên, nhưng lúc này không bởi vậy mà biểu hiện đắc ý, tỏ vẻ, có ngườitrò chuyện thì hắn mới trả lời hai ba câu, khí chất, phong thái của hắnhết sức tự nhiên,thỉnh thoảng còn nói với vài chủ đề thú vị, làm tất cảmọi người đều bật cười vui vẻ, cũng không ai cảm thấy hắn nói năng cuồng loạn không đàng hoàng ở trước mặt trướng bối, hơn nữa thái độ của TầnTự Nguyên và Khang Hiền lại rất coi trọng hắn, bởi vậy mà càng tăng thêm sự hòa nhập của bản thân Ninh Nghị với nơi này.
Lúc ấy thì thấy tựnhiên như vậy, nhưng buổi chiều sau khi đã giải tán ra về, một số ngườitrong đó mới nghĩ tới, nhận thấy người trẻ tuổi đó thật không đơn giản,phong thái này thiếu niên Giang Ninh khó mà bì kịp, đại khái biết trướcđây Ninh Nghị từng qua lại với Tần Tự Nguyên, Khang Hiền, liền suy đoán, có lẽ là đệ tử mà mấy năm gần đây Tần Tự Nguyên bồi dường, hiển nhiên,trong đó cũng có sự tham dự của phò mã Khang Hiền.
Hai lão nhân lợihại này, nếu thật sự có công lớn, có lẽ ông ta muốn phục khởi, hoặc cólẽ cũng chỉ có ông ta trong mấy năm nay mới có thể bồi dường ra một đệtử lợi hại như vậy.
Chẳng qua đệ tử này lại là người đi ở rể, lại là một thương nhân, cũng thật sự là....khiến người ta thấy kỳ quái.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 171: Lý Sư Sư

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTháng hai Nông Lịch, xuân sắc tràn ngập, hai hàng liễu bên bờ sông Tần Hoài dạt dào ý xuân múa bay trong gió.
Sáng sớm ngồi trên tửu lầu ngay phố xá sầm uất đầu đường, thường thường có thể thấy cách đó không xa người đi đường qua lại tấp nập trên phốCát Tường. Phố Cát Tường này là nơi tụ tập thanh lâu nổi danh nhất Giang Ninh, trên đường lúc này có thể thấy không ít nam tử ngủ đêm từ bên đóđi ra, có người còn chỉnh chang y phục ngay trên đường, thần sắc tươngđối hốt hoảng, đại khái là có việc, vừa chạy vừa khoác y phục, đươngnhiên, trường hợp như vậy cũng không phải là nhiều.
Trongthời đại này, đi kỹ viện cặp kè dù sao cũng là chuyện bình thường, cóthư sinh học sinh thần thanh khí sảng gật đầu chào hỏi bằng hữu quenbiết ở trên đường, sau đó sóng vai cùng nghị luận hỏi han nhau xem đêmqua ở với vị cô nương nào, tiến triển ra sao, cũng có người phong tháinho nhã phong lưu, bề ngoài như chính nhân quân tử, không nhìn ra có gìkhác trong đó.
- Ồ, Tiểu Thiền, ngươi nhìn tên kia kìa, muacháo thịt, hẳn là mua cho thê tử và con nhỏ của mình ăn, là kẻ biết locho gia đình đấy.
- Vậy vị công tử kia thì sao? Nhìn có vẻkhông giống, cô gia cũng không bởi vì người ta từ bên kia đi ra thì nóingười ta như vậy chứ.
- Ngươi không hiểu rồi, biểu hiện bềngoài tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng khí sắc thái độ của nam nhânbuổi tối ngủ nhà mình khác hẳn với nam nhân mà tối không ngủ tại nhàđấy.
Ninh Nghị ngồi ở cửa sổ lầu hai, ném một hạt lạc vào miệng.
- Cô gia nhìn là biết thế sao? Vậy có thể chỉ cho Tiểu Thiền được không?
- Ngươi muốn thế à?
- Để sau này nếu cô gia ở lại thanh lâu không về, thì Tiểu Thiền nhìn là có thể nhận ra ngay.
- Hử.
Hai ngày nay sở dĩ vô cùng buồn chán mà hắn chạy tới tửu lâu quan sátnhững người đi đêm không về ngủ, đồng thời cũng bởi vì phát hiện điểmtâm của tiểu lâu này cũng khá ngon, Tiểu Thiền cũng không có việc, nênđi theo. Lúc này hai người đang ngồi trước cửa sổ chỉ trỏ, thì chợt phát hiện ra một người.
- Cô gia cô gia, ngươi nhìn lão công công kia cũng từ trong thanh lâu đi ra kìa.
- Sao ngươi thấy được?
- Bởi vì cô nương trong cửa sổ tiểu lâu đối diện còn đang vẫy ông ta...
- Càng già càng dẻo dai, thật sự là khiến kẻ khác ước ao...
- Cô gia đừng ước ao, những nơi này không nên đến.
Hai chủ tớ cứ cười nói như vậy một hồi, lúc này trên tửu lâu cũng vắngdần khách, vài nam nhân mặc trang phục thư sinh mà Ninh Nghị nhận rõ làđêm không về nhà cũng đang ngồi ở bàn bên trái, y quan đã vô cùng chỉnhtề rồi, tinh thần cũng cực tốt, miệng thì ngâm thơ hình dung về tìnhcảnh tối qua, thỉnh thoảng còn bật cười khà khà. Tiểu Thiền nghe đượccâu thơ kiểu này, hết sức thận trọng quay lại nhìn, sau đó mặt đỏ tíatai quay đi.
Đám tài tử có học này đangnói đến chuyện phong lưu, người nào cũng ôm thái độ hết sức cợt nhả, một lát sau, có người khẽ hạ giọng:
- Này, các ngươi nói xem, Sư Sư cô nương lần này tới đây, mấy người chúng ta có cơ hội được gặp không?
- Nghe nói Lý Sư Sư này chỉ thăm bằng hữu, không tiếp khách, chỉ sợ là khó gặp.
- Nói thế là thế nào?
- Sợ là đi gặp đại nhân vật nào đó.
- Vậy cũng không hẳn, có khả năng đám người Từ Tào Quan, Liễu Thanh Địch e là có thể được gặp đấy.
- Gia đình Tịch Xương huynh cũng có tiếng là học giỏi sâu a, tộc thúc lại làm quan ở Phủ Nha, chỉ sợ cũng có thể gặp đấy.
- Ha hà, nói đùa nói đùa, thật ra năm ngoái Cố Yến Trinh kia trở về,nói là lúc ở Đông Kinh, từng gặp Lý Sư Sư rồi, nhưng ta vẫn không cóphúc khí đó.
- Chẳng qua Lý Sư Sư là danh kỹ đệ nhất kinh sưthôi, chứ so với Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu của Giang Ninh ta, làm sao màsánh bằng được....
- Đám người Khởi Lan, sợ là kém xa đấy.Hơn nữa, tại hạ nghĩ Lý Sư Sư lần này đến thăm bằng hữu, cũng thật sựtrùng hợp quá đi, các ngươi nghĩ kỹ mà xem, hoa khôi Khởi Lan hiện tạichính là được Bộc Dương gia ủng hộ, tuy rằng kỹ thuật cũng giỏi, nhưngdù sao trên người cũng toàn mùi tiền, còn Lạc Miểu Miểu rực rỡ xinh đẹpcó thừa, nhưng trên thực tế lại thiếu đại khí. Phùng Tiểu Tĩnh năm xưađược ca ngợi là Không Cốc U Lan, nhưng....hài, cũng bị tên thất phu Trần Dũng phải nhảy lầu tự tử, hôm nay cũng đã không còn tăng tiếng gì nữarồi, mà Nguyên Cẩm Nhi thuần khiết hoạt bát thì nghe nói đã hoàn lương.Thanh Lâu Hành Thủ đi bốn còn hai, Khởi Lan và Lạc Miểu Miểu hiện nàynếu như nói chống lại được đại gia bậc như Lý Sư Sư, căn bản là khôngthể. Các ngươi nói xem, có phải Lý Sư Sư khi đến đây, miệng thì nói làthăm hỏi bằng hữu, nhưng trên thực tế là đi khiêu khích không?
- ...Nếu thật sự là như vậy, kẻ sĩ Giang Ninh chúng ta nên đồng lòng, không thể để cô ta được toại nguyện.
- Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi...
Bên kia nói chuyện, tuy rằng ngữ khí và thái độ đều tỏ ra bí bí mậtmật, nhưng trên thực tế thanh âm không giảm thấp chút nào. Ninh Nghịnghe đến những cái tên như Lý Sư Sư, Cố Yến Trinh thì cảm thấy hứng thú. Tiểu Thiền thấy thần tình của hắn như vậy, cũng chăm chú lắng nghe,hỏi:
- Cô gia, cô gia, Lý Sư Sư tới, nếu ngươi muốn gặp, thì có thể đi gặp mà phải không?
Ninh Nghị ngẩn ra:
- Ta không biết cô ấy, ừm...ngươi cũng nghe được chuyện cô ấy sắp tới ư?
- Vâng, trước đó đã nghe rồi.
Tiểu Thiền gật đầu:
- Nghe nói là Lý Sư Sư cô nương tới đây để giải sầu, vốn là bí mật,nhưng chẳng hiểu sao lại lan truyền ra xôn xao, tiểu thư cũng biết, lúcnói chuyện phiếm với phu nhân chưởng quỹ của Hưng Khánh phường thì đãnhắc tới chuyện này, tiểu thư nói: 'Nếu Chuyết phu muốn gặp, thì cứ đểhuynh ấy đi gặp, chỉ là tỷ cũng biết, tính tình phu quân của tiểu muộikhác với người bên ngoài, là không có hứng thú đi gặp những hoa khôi cótên tuổi bậc này, huynh ấy thường nói, đám tài tử phong lưu này chả cógì ngoài thích những nơi ồn ào, à, đúng hơn là thích tới những nơi vớvẩn ồn ào’.
Tiểu Thiền mô phỏng lại ngữ khí của Tô Đàn Nhi,biểu hiện và giọng điệu nghĩa là, cô gia chúng ta không thể không đi, mà là không muốn đi mà thôi. Ninh Nghị bật cười, Tiểu Thiền suy nghĩ mộtchút, lại nói:
- Thật ra, nếu cô gia muốn đi, Tiểu Thiềnnghĩ, có đôi khi đi tham gia việc này một chút cũng tốt, tiểu thư cũngtừng nói như thế rồi mà.
Ninh Nghị cười nói:
- Đây là miệng nói nhưng lòng không phải thế đúng không? Nếu ta gật đầu thì nhất định sẽ rất thảm.
- Không có đâu, thật đó.
Tiểu Thiền ra sức lắc đầu:
- Cô gia bình thường căn bản là phớt lờ nữ nhân mà. Sau này cô gia códanh tiếng, tiểu thư và Tiểu Thiền cũng rất cao hứng, tuy rằng cô gialại nói những nơi tụ hợp này rất vớ vẩn ồn ào, tâng bốc nhau, nhưng mọingười tâng bốc nhau một chút cũng vui vẻ mà. Cô gia đi tham gia chút đi, dọa sợ những người đó, sau đó hả hê ra về, cũng rất thú vị đó. Thật raTiểu Thiền cũng thích hư vinh, nếu có người khen Tiểu Thiền lợi hại,Tiểu Thiền cũng sẽ rất thích.
Trong lời nói của Tiểu Thiềnđầy vẻ ngụy tạo, tuy rằng nói là nữ nhân trong nhà khẳng định sẽ rấtkhông thích khi nam nhân của mình làm bậy ở bên ngoài. Nhưng thời đạinhư vậy, cũng không phải là vấn đề chuẩn mực, nam nhân tài tử tụ hợp với nhau, cũng được xem như là một hoạt động tiêu khiển được xã hội đềxướng. Như Tiểu Thiền nói, mọi người cứ ca tụng nhau, thì bất kỳ ai cũng rất hài lòng.
Loại chuyện này nếu tham dự quá nhiều, thật sự chỉ sợ sẽ trở thành thói quen, đám người Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền đươngnhiên sẽ khó chịu, nhưng nếu Ninh Nghị không tham gia chút nào, đến lúcđó, ngược lại Tô Đàn Nhi lại cảm thấy tựa như mình đã làm ảnh hưởng tớiNinh Nghị, còn nếu Ninh Nghị thỉnh thoảng tham gia một hai lần, thể hiện tài năng khiến mọi người ganh tỵ, được hoa khôi ái mộ mới là cách sốnglành mạnh chân chính. Nói chung các nàng hiểu Ninh Nghị và các hoa khôisẽ không có quan hệ gì mờ ám cả, nếu Ninh Nghị danh tiếng vang xa, thìcũng là điều vẻ vang.
Ninh Nghị thầm nghĩ một chút, cùng cười hồi lâu, sau đó mới nói:
- Tiểu Thiền thật là lợi hại.
Sau đó xoa xoa đầu nàng làm Tiểu Thiền bật cười.
- Nói như vậy, cô gia thật sự không muốn gặp Lý Sư Sư cô nương kia?
- Cô gia nhà ngươi có sức cuốn hút quá lớn, nếu như sau khi cô ấy gặpxong thì yêu ta, khóc lóc không chịu rời khỏi Giang Ninh thì làm sao bây giờ....
- Vậy...
Tiểu Thiền cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng:
- Vậy, vậy đợi cô gia nạp Tiểu Thiệp vào nhà đã...
Thanh âm của nàng của rất nhỏ. Nếu người bình thường nghe được câu nóinày của Ninh Nghị, sẽ cho là hắn quá tự cao, sẽ cười chế nhạo hắn. Phảnứng của Tiểu Thiền lại ngoài dự liệu của hắn, hắn ngẩn ra, sau đó cũngchỉ cười lắc đầu, nhưng trong lòng cũng bất chợt nghĩ Lý Sư Sư này không biết so với Cẩm Nhi, Vân Trúc thì thế nào?
Ý nghĩ này củahắn không phải là bởi vì nhân tố danh kỹ, mà thật sự là bởi vì Lý Sư Sưquá nổi tiếng, nói vậy bản lĩnh ca vũ từ khúc của nàng hẳn cũng cực kỳthâm sâu. Ninh Nghị vốn không cảm thấy hứng thú đối với khúc nghệ ca vũcổ đại, nhưng từ sau khi nghe Vân Trúc đàn một lần thì đã thay đổi, biết người lợi hại chung quy thật sự lợi hại. Đương nhiên, đây cũng là bởivì sau khi Vân Trúc nghe chỉ bảo của hắn, đã cải biến một chút về xướngkhúc của mình theo ý tứ của hắn.
Nguyên Cẩm Nhi không muốnbiểu diễn vũ đạo trước mặt hắn, dù sao từ lúc hoàn lương, nghĩ không cókhán giả nào có giá trị nữa, đồng thời cũng không muốn lấy lòng xú namnhân là hắn, nhưng từ vài lần thấy ca vũ, đúng là vẫn còn rất yêu nghề.Mỗi khi không có Ninh Nghị ở đây thì nàng tự biểu diễn trước mặt VânTrúc, khi tâm tình cởi mở, linh cảm bung ra, nàng còn phát triển vũ đạomới để Vân Trúc xem, khi Cẩm Nhi biểu diễn xong, Vân Trúc liền mô phỏngbắt chước theo một lần.
Bản lĩnh hai người tương đương, VânTrúc giỏi về nhạc khí đàn hát, thì Cẩm Nhi lại giỏi về vũ đạo. Chỉ làkhi nàng múa lại không có người tấu nhạc chỉ có thể để Ninh Nghị quansát ưu mỹ vận luận thân thể tay chân, bình thường nếu biểu diễn lâu hơnmột chút, thì Nguyên Cẩm Nhi sẽ trở về, lớn tiếng quấy rối, kháng nghịVân Trúc đã dùng vũ đạo của nàng để lấy lòng tình lang, là hành vi trọng sắc khinh bạn đáng hổ thẹn. Kỳ thật Vân Trúc lịch sự nhã nhặn, còn CẩmNhi thì hoạt bát hiếu động, nên lúc biểu diễn vũ đạo cũng có khí chấtkhác biệt nhau.
Vài tên thư sinh bên này đang nói chuyện liên quan tới Lý Sư Sư, bên kia, lại có ba nam tử đang lên lầu thang, dướisự chỉ dẫn của tiểu nhị, ngồi xuống ngay bên cạnh. Ba người đều mặc quần áo ngắn, mang theo binh khí, có một người trong đó còn bị thương, xemra đều là nhân sĩ giang hồ, lúc ngồi xuống thì gọi cơm luôn.
- Mẹ nó, bố trí mười người mai phục, vậy mà lại để mấy tên người Liêu chạy thoát, thật là xui mà!
- Không thoát được đâu, Trình lão gia tử của Bách Đao Minh đã đích thân đuổi theo, bày thiên la địa võng rồi, có sự phối hợp của quan phủ nữa,đám Liêu cẩu này dám vào Trung Nguyên ám sát người, nếu còn có thể toànthân thoát ra, vậy thì Trung Nguyên chúng ta bị người ta coi thường rồi.
- Nhưng tên đầu lĩnh người Liêu kia cũng thật lợi hại, có thể hạ sátrất nhiều người giỏi bao vây chung quanh thoát ra ngoài.
Nghe vậy, Ninh Nghị nhíu mày, đầy lo lắng....

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 172: Nghi Hoặc, Bí Ẩn

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLiêu cẩu ức hiếp Võ triều, lẻn vào Trung Nguyên ám sát mệnh quan triềuđình. Hôm nay Giang Ninh có thể nói rõ việc này, đại khái cũng là chỉ vụ ám sát phát sinh tại Trúc Ký. Ninh Nghị vì danh tiếng của cửa hàng Trúc Ký, mấy ngày nay đã dựa vào quan hệ của Lục A Quý để tuyên truyền đếnsôi sục, kích động. Bản thân hắn cũng vì quan tâm lo lắng cho hành tungcủa hai kẻ đã chạy thoát kia, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, nên lúcnghe được ba người kia nói chuyện, coi như là đã thu hoạch được chút tin tức rồi.
Lúc này hắn đang ngồi chăm chú lắng nghe, ba ngườikia nói cơ bản đều là kẻ cầm đầu lợi hại ra sao, một đao bổ tới nhanhthế nào, nên né tránh thế nào ..v.v..Tiểu Thiền cũng nghe được vài câu,thì thầm hỏi Ninh Nghị:
- Cô gia, bọn họ nói tới chẳng lẽ là sự kiện của Tần gia lão gia gia sao?
Ninh Nghị gật đầu, sau đó đi sang bàn bên đó.
- Xin chào mấy vị.
Ba người thấy một gã thư sinh yếu đuối tới thì đều ngạc nhiên, lại nghe Ninh Nghị nói:
- Mới vừa rồi nghe nói tới chuyện người Liêu, là có liên quan tới vụ ám sát vừa rồi, tại hạ cũng đã nghe tới việc này, chỉ là không rõ xảy rachuyện gì, mấy tráng sĩ chắc hẳn cũng có tham gia, cái gọi là người hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân, tại hạ vô cùng bội phục đối vớinhững vị anh hùng hào kiệt như vậy, bởi vậy muốn nghe một chút về chuyện đêm qua, mong được mấy vị chỉ giáo một chút...
Hắn nói xong, lại bổ sung thêm:
- Ồ, tại hạ là Ninh Lập Hằng, cũng từng rèn luyện công phu quyền cước,người giang hồ đặt ngoại hiệu là Huyết Thủ Nhân Đồ, xin ra mắt các vị.
Ninh Nghị vừa mới nhắc tới giang hồ, hết sức trôi chảy, khiến TIểuThiền đi theo sau vô cùng bội phục, đợi khi hắn nói tới Huyết Thủ NhânĐồ thì biểu hiện giật giật. Tiểu nha hoàn vẫn luôn cho rằng trên mặt côgia của mình dán thiếp vàng, vô lại tự thổi phồng danh hiệu của mình,khoe khoang trong nhà thì không sao, thậm chí còn có người phối hợp mộtchút, nhưng lúc này thấy hắn "vô liêm sỉ" lừa dối vài nhân sĩ giang hồnhư thế thì lập tức sụp đổ.
Ba gã giang hồ thấy cùng là người trong nghề, nghe Ninh Nghị nói xong thì vô cùng kính cẩn, cho là đó làmột tài tử nhiệt huyết yêu nước, đợi khi hắn nhắc tới danh hiệu HuyếtThủ Nhân Đồ được người giang hồ tặng cho thì hết sức kinh ngạc nhìnnhau, sau đó cùng đồng loạt trả lời:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
- Hạnh hội hạnh hội...
Rồi đồng loạt giới thiệu:
- Tại hạ Hùng Mặc.
- Tại hạ Lâm Kim Tuyền.
- Tại hạ Triệu Hưng.
Ba người cũng không báo biệt hiệu gì, cũng không biết có phải nghĩ biệt hiệu của mình không sánh được với "Huyết Thủ Nhân Đồ" không.
Ngoại trừ biệt hiệu tương đối bất ngờ, thì các phương diện khác củaNinh Nghị hết sức xuất sắc, còn gọi vài món điểm tâm ngon nhất trongđiếm bày sớm một chút, lại bảo Tiểu Thiền chi trả, sau đó nghe ba ngườikể lại, mới biết được chuyện xảy ra đêm qua.
Liên quan đếnchuyện người Liêu ám sát ở Giang Ninh, hôm nay đã bị Ninh Nghị lantruyền rộng rãi, ngoại trừ để làm tiểu điếm của Cẩm Nhi nổi tiếng thêm,về phương diện khác, thạt sự cũng là muốn tác động tới lòng yêu nước của bang phái giang hồ. Quan phủ trong thành vẫn đang truy tìm thích kháchLiêu quốc đã bỏ chạy, đồng thời cũng tuyên bố mức thưởng gần nghìn lượng bạc ròng, bang phái nhân sĩ giang hồ tương trợ liên hệ lẫn nhau, vìtiền, vì danh, đồng thời đương nhiên cũng là vì nhiệt huyết, muons bắthai gã người Liêu kia, việc này Ninh Nghị cũng biết.
Đồngthời mọi người đại tác toàn thành, tên quý công tử bị Cẩm Nhi dùng trâmcài tóc đâm nửa người dưới thành cái sàng cũng miễn cưỡng bảo vệ đượctính mạng, đây cũng bởi vì Cẩm Nhi không dám giết người, sau khi đâmđược một lúc thì cũng không dám làm xằng nữa.
Cũng không biết phủ nha Giang Ninh rốt cuộc bố trí giam giữ thế nào, tới tối hôm qua,phòng giam bị người ta lẻn vào, lần này không chỉ là hai người, mà làbốn người cứu gã quý công tử kia ra, trên đường xảy ra trận chém giết,nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn được bốn gã lợi hại đó.
NinhNghị không rõ việc này lắm, nhưng vẫn quan tâm người giang hồ chiếm được tin tức trước tien, ra khỏi thành một đường đuổi theo chặn giết, đồngthời còn có quan binh phối hợp, nhưng vài tên người Liêu này chạy quánhanh, võ nghệ cũng cực cao cường, mà người võ lân cùng với bộ khoái nha môn tiến hành vây kín, truy đuổi tới một khu rừng gần Giang Ninh, trênđường truy đuổi có xảy ra vài trận chiến đấu quy mô nhỏ, nhưng cuối cùng chỉ để lại một người, còn để ba người khác tiếp tục đưa quý công tửchạy thoát.
Tại địa bàn chính Giang Ninh vậy mà cũng có thểphát sinh loại chuyện này, Giang Ninh cũng có chút kinh ngạc, nhưng theo như ba người nói, trong mấy người chạy trốn, võ nghệ cao cường nhấtcũng không phải là tên đại hán cao gầy suýt bị mù một mắt đang dùng băng vải quấn lấy nửa bên mặt, mà còn có một người khác, thân thủ vô cùngcao cường đáng sợ. người này vóc dáng rắn chắc ngăm đen, trên mặt đầysẹo, nhìn quả thật giống Ma Thần hung hãn, chủ yếu là vì mở một đườngmáu cho người này, bọn họ mới có khả năng trốn thoát được. Đương nhiên,thân thủ của tên cao gầy mù một mắt cũng không thể khinh thường, nhữngngười này vừa tiếp xúc, liền biết bọn họ là những binh sĩ tinh nhuệ nhất còn sống sót trong trận chiến tại Liêu quốc.
Triệu Hưng bị thương kể lại, mà Hùng Mặc ngồi bên thì trầm ngâm suy nghĩ, lát sau nói:
- Sợ rằng người này cũng đã luyện tập huyền công thượng thừa.
Triệu Kim Tuyền cũng gật đầu tán thành. Ninh Nghị cũng phụ họa theo:
- Bất luận thế nào, mấy vị có hành vi nghĩa hiệp, thật sự khiến người ta khâm phục.
Lần nói chuyện này, đại khái Ninh Nghị cũng đã khái quát được tìnhhình, thì ra không gì ngoài năm tên thích khách này, mặt khác còn có hai gã cao thủ chưa từng xuất hiện nữa. Mà càng lo lắng thêm chính là,những người này từ bên ngoài có thể lẻn vào trong nhà lao cứu tên quýcông tử ra, sợ là thế lực không chỉ có vậy. Mà ba người này đoán chừngcũng không phải là nhân sĩ võ lâm thật sự lợi hại gì, nếu Lục Hồng Đềthấy, phỏng chừng chỉ coi là một đám lâu la, mà Ma Thần trên người đầysẹo võ nghệ cao cường nhất như bọn họ nói, một đao có thể chém một gãnhân sĩ võ lâm thành như này, chứng minh là chỉ có nội công thượng thừaphát lực mới làm được như thế, chỉ là không biết so với Lục Hồng Đề thìai cao ai thấp.
Trong lòng hắn đầy nghi vấn, đợi ba kẻ gianghồ này đi rồi, hắn mới bảo Tiểu Thiền đuổi theo đưa tặng chút lễ vật làthức ăn và ngân phiếu, tuy rằng nói nghèo văn giàu võ, nhưng người đilại giang hồ đao dính máu tanh chỉ sợ cuộc sống cũng không quá tốt, hômnay mọi người ngẫu nhiên gặp nhau, Ninh Nghị sẵn lòng trợ giúp một chút. Tiểu Thiền nói năng lại khéo, rất lâu mới làm cho ba kẻ giang hồ nhậnlễ vật đó.
Tới buổi chiều cùng ngày, Ninh Nghị ngừng dạy học, dự định đi tìm Lục A Quý hỏi thăm một chút về chuyện tối qua. Hắn không phải là có mưu cầu danh lợi đối với quốc gia, chỉ là thích khách muốnám sát Tần lão chung quy là bị mình ngăn cản, khả năng bị bọn họ trả thù cũng không lớn, nhưng đã dính vào, thì cần phải tìm hiểu cho rõ ràng.Nhưng buổi chiều tới phủ Phò Mã, Lục A Quý lại không có ở đó, Khang Hiền cũng không có trong phủ, hết cách hắn đành phải quay về, nghĩ vài ngàynữa sẽ tới hỏi, hẳn là sự việc cũng không qua gấp.
Nhưng lúc quay về đi qua Tô phủ, hắn không hề phát hiện có một bóng người bám theo hắn xa xa. Đó chính là Bộ đầu Trần Phong của phủ nha Giang Ninh, gã hơi nghi hoặc quay đầu nhìn về hướngphủ Phò mã một chút, sau đó lại tiếp tục bám theo.
Lúc vòngqua hai con đường, rồi đột nhiên, Trần Phong đang theo dõi lại cảm nhậncó ánh mắt dò xét mình, gã bất chợt phản ứng, nhưng một tay đã vỗ lênvai gã, Trần Phong phất tay trả đòn, hai người giao thủ tại góc đườngnho nhỏ, sau đó nhìn kỹ, tâm trạng bình ổn lại, người này đối với TrầnPhong mà nói, gã cũng biết.
Nam tử đầu đường mà bắt được Trần Phong chính là quản sự Lục A Quý trong phủ Phò mã. Khi Ninh Nghị từ phủ Phò mã quay về, thì y lại đang chuẩn bị trở lại phủ Phò mã, trong lúcvô tình thấy Ninh Nghị, vốn định chào hỏi, nào ngờ phát hiện có kẻ bámtheo sau Ninh nghị, mà cái đuôi này y cũng biết, bởi vậy lập tức khôngchào hỏi nữa mà tìm cách cắt đứt cái đuôi này.
- Trần Bộ đầu, dạo này ngươi nhàn nhã lắm sao, không đi bắt đạo tặc hung tàn mà lạigiở trò theo dõi người này. Theo ta được biết, vị công tử đằng trức làlương dân tuân thủ pháp luật, mấy ngày trước còn ngăn trở mấy tên ngườiLiêu ám sát người đấy, vị công tử đó phạm phải chuyện gì sao?
Trần Phong nhíu nhíu mày:
- Có phạm tội hay không, là do nha môn quyết định, không phải là dongươi ta quyết định. Ta biết tựa như hắn có chút quan hệ với các ngươi,Lục A Quý, ngươi chớ nhúng tay vào.
- Chưa nói tới nhúng tay,chỉ là Minh Công làm bạn với hắn tâm đầu ý hợp, ta muốn biết rốt cuộc là phiền phức gì?
- ...Lâu như vậy rồi, ngươi vẫn là tay sai của vị Phò mã gia kia..
- Minh công cứu ta một mạng, ta nên quên mình phục vụ vì ông ta. Trướcđây ngươi có thể nói với ta Phò Mã không hề có công tích gì, hiện tạingươi đừng nghĩ thế nữa. Vị Ninh Công tử này không đơn giản như vậy đâu, sự tồn tại của hắn gần như là ân huệ của người trong thiên hạ, khôngphải như ngươi tưởng tượng đâu. Gần đây hắn lại cứu Tần Tự Nguyên, nếucó phiền phức gì, sẽ có người dốc toàn lực lượng bảo vệ hắn đấy. Hơn nữa ta bảo đảm hắn là người tốt. Thế nào, có phiền phức gì, chúng ta tìmmột nơi gần đây để trò chuyện được không? Cũng có thể xem phủ Phò mã cóthể nhận thay hắn được hay không?
- Người trong thiên hạ? Ân huệ?
Trong mắt Trần Phong hiện lên tia kinh ngạc.
- Ta biết hắn có chút tài danh ở Giang Ninh mà thôi, tuổi còn trẻ, không thể đảm đương được sự tán tụng của ngươi chứ?
Lục A Quý suy nghĩ một chút sau đó cũng bật cười một cách cổ quái:
- Không phải ngươi có thể tưởng tượng được đâu..Thế nào? Tìm một chỗ uống trà trò chuyện chứ?
Trầm mặc hồi lâu, Trần Phong nhìn y, cuối cùng mở miệng:
- ...Được!
****
Sắc trời sẩm tối, sau đó, một vầng trăng lưỡi liềm mọc lên.
Phủ Phò mã.
Chu Bội đã ăn xong cơm tối, mới từ bên Hoàng cô nãi nãi đi ra, đi ngang qua giữa đình viện đèn đuốc sáng trưng, chuẩn bị đến chỗ Phò mã gia gia thỉnh giáo học vấn một chút.
Hơn phân nửa thời gian của nàng là sống ở trong phủ Phò mã, bất luận đi đâu, hộ vệ gia đinh đều khôngngăn cản nàng, lúc này đi đến bên ngoài thư phòng của Phò mã gia gia,nghe bên trong có giọng nói vọng ra ngoài.
- Bộ khoái? Vì sao bộ khoái lại theo dõi Lập Hằng?
Đây là giọng của Phò mã gia gia.
- Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Thỉnh thoảng nàng cũng ở chỗ này nghe Phò mã gia gia nói chuyện, cũngcó thể là chuyện cơ mật, đôi lúc Chu Bội sẽ nghe một chút, đôi lúc không muốn thành kẻ nghe trộm thì xoay người đi luôn, nhưng hôm nay, nàng dựđịnh sẽ nghe, vì vậy bèn ngồi xổm dưới mái hiên...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 173: Chuyện Lúc Trước

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Vì sao bộ khoái lại theo dõi Lập Hằng? Hay là xảy ra chuyện gì?
Trăng sáng lờ mờ, thanh âm của Khang Hiền từ trong phòng vọng ra, Chu Bội ngồi ở dưới cửa chăm chú lắng nghe, trong lòng vị tiểu quận chúa trẻ tuổi này sớm đã vô cùng tò mò với vị sư phụ của mình rồi. Trong thâm tâm nàng đoán rằng có thể là bởi vì chuyện ám sát mấy ngày hôm trước có xảy ra biến hóa gì đó, nhưng sau khi nghe, lại không phải là chuyện như vậy.
- Nghe nói là vì một vụ án của năm ngoái, cũng có chút liên hệ với vụ Tống Hiến bị thích sát, dường như còn liên lụy tới một vụ một gã quan viên mất tích và một vụ án diệt môn...
Người nói chuyện là A Quý thúc luôn luôn được Phò mã gia gia coi trọng, nghe gã ta nói vậy, Chu Bội ở bên ngoài ngạc nhiên mở to mắt, ngẩn người ra. Trong phòng, đại khái Khang Hiền cũng đã nhíu mày.
- Sao lại biến thành nghiêm trọng như vậy?
- Sự việc thật ra chưa xác định, chưa có chứng cứ chính xác, nhưng Trần Phong người này, ta cũng có biết, về phương diện phá án, rất có năng lực. Nay hắn ta điều tra ra cũng chưa được nhiều, nhưng bản thân ta lại muốn nói đến một việc khác.
- Hở?
- Lão gia còn nhớ, Ninh công tử vào năm ngoái mới có hứng thú với võ học thôi.
- A, tất nhiên là nhớ chứ.
Tiếng cười của Khang Hiền ở bên trong vang lên:
- Chỉ là những hiểu biết về cái này của hắn không nhiều không thật, cũng không biết là đọc được ở trong câu chuyện xưa truyền kỳ nào nữa. Lúc đó ta còn nói với Tần Công, thấy hắn biết nhiều chuyện cứ như là một ông già vậy, nhưng ở mức độ nào đó thì hắn cũng rất có ý chí tiến thủ, chỉ là với bản lĩnh của hắn, từ đó thật sự đã tìm môn đạo để học tập, điều này cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Lúc này xem ra đã học được một chút rồi đấy, nhưng tóm lại, ta nghe kể tỉ mỉ và cụ thể tình hình vụ ám sát kia, thật sự là rất bội phục Lập Hằng, hắn thật sự là có quyết tâm, sự quyết đoán.
- Đã là như thế, nhưng mà, hẳn lão gia còn nhớ rõ, lúc ấy hắn cũng từng hỏi tình huống liên quan đến Tống Hiến và kẻ thích sát...
- Nếu nói hắn có liên quan tới việc này, ta không tin.
- Thuộc hạ cũng khó mà tin được, nhưng mà, đây cũng là thuộc hạ liên tưởng sau khi nghe Trần Phong nói. Trần Phong cũng không biết, lúc ấy hắn ta điều tra cũng thật sự không phải là sự kiện ám sát Tống Hiến, mà là vụ án mất tích quan viên tên là Cố Yến Trinh.
Khang Hiền nghĩ nghĩ:
- Cố Yến Trinh... Người này bản thân ta từng gặp qua vài lần, rất có tài học, đã học cao trung rồi.
- Năm ngoái bổ thực khuyết, giữa tháng ba tháng tư quay về Giang Ninh thăm bằng hữu, dự định tháng bảy tới đảm nhiệm Huyện lệnh Nhạc Bình, nhưng giữa tháng sáu rời khỏi Giang Ninh thì mất tích, sau đó lại phát hiện ở ngoài thành có thi thể của hắn cùng một vài người, cũng có một nhà họ Dương cả nhà bị giết, chuyện này phát sinh đồng thời, trong nhà Cố Yến Trinh có mấy tên bộc nhân cũng bị giết, tựa như là bởi vì biết việc gì đó mà diệt khẩu, cũng là nữ thích khách ám sát Tống Hiến kia, khi đó Trần Phong hắn cho rằng cái chết của Cố Yến Trinh cũng có liên quan với nữ thích khách. Lúc ấy Trần Phong tra được vài vấn đề nghi vấn, nhưng lại không bắt được thích khách, đành phải đình chỉ vụ án, bởi vì manh mối không nhiều, không thể tiếp tục tra nữa.
- Chuyện này sao lại liên lụy tới Lập Hằng?
- Lúc ấy một nhà người ta chết cùng một chỗ với Cố Yến Trinh đều không phải là người lương thiện. Hai huynh đệ Dương Dực, Dương Hoành đều là cường giả nổi danh ở Giang Ninh, cực kỳ hung ác, bình thường các tiểu bang phái cũng không dám đi trêu chọc vào hai người này, cả nhà bọn họ, Dương Dực có hai con trai, cũng đều đã trưởng thành, nghe nói thân thủ cũng không kém, ngoài ra còn có một lão bà, tổng cộng là năm nhân khẩu, Người nhà này xưa nay không hay gây chuyện, nhưng nghe nói cứ cách một thời gian sẽ nhận được một vài cuộc làm ăn bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản, quan phủ lại không thể định tội, bởi vậy đại khái đã có không ít án mạng xảy ra, khi đó suy đoán tương đối có khả năng là nhà này, nhận được giao dịch của Cố Yến Trinh, đã bắt cóc người nào đó...
Lục A Quý nói tới đây, Khang Hiền ở trong phòng hừ một tiếng:
- Cũng là mệnh quan triều đình, nhưng lại thông đồng với phỉ nhân làm bậy.
- Bọn họ rốt cuộc là bắt cóc ai, điều này đến nay vẫn không tra ra được, khả năng một người, mà lão gia cũng biết đấy, đó chính là Nhiếp Vân Trúc Nhiếp cô nương của Trúc Ký.
Trong phòng lại yên lặng một lúc, đại khái là Khang Hiền đang tiêu hóa tin tức này, cũng đang liên hệ sự việc với Ninh Nghị. Lát sau, Lục A Quý mới tiếp tục mở miệng.
- Nghe nói năm rồi Cố Yến Trinh kia ở Giang Ninh, từng có quan hệ với Nhiếp cô nương tại Kim Phong lầu, sau khi hắn học Cao Trung xong thì quay lại Giang Ninh, trong lòng vẫn cứ nhớ đến Nhiếp cô nương, nhưng đúng lúc này Nhiếp cô nương lại muốn hoàn lương…
- Hừ, cái tên Cố Hồng tài tử ta cũng biết, trong thanh lâu, hắn quan hệ với không ít người đâu. Ở đó nhiều người, nhưng hắn lại coi trọng Nhiếp Vân Trúc, cũng là có tầm mắt đấy. Vân Trúc cô nương tuy xuất thân thanh lâu, nhưng phẩm hạnh tâm tính lại rất tốt.
- Bởi vậy, theo như thuộc hạ biết đến, lúc ấy quan hệ Nhiếp cô nương với Ninh công tử đã sâu, nhưng mặc dù vậy, Cố Yến Trinh vẫn bám theo Nhiếp cô nương không tha, nghe nói còn đến cầu thân rồi, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng. Trần Phong kết hợp những chuyện trước đây của Cố Yến Trinh mà suy đoán, cảm thấy lúc ấy Cố Yến Trinh mời huynh đệ Dương thị hỗ trợ bắt cóc, có lẽ đó là Nhiếp cô nương rồi. Chỉ là sau đó điều tra tiếp, thời điểm ấy Nhiếp cô nương chưa mất tích, vì thế hắn đã điều tra được những nam tử có quan hệ với Nhiếp cô nương, nhưng cũng không có thu hoạch.
- Vậy huynh đệ Dương thị kia đã bắt cóc Lập Hằng?
Không cần phải nói nhiều, Khang Hiền cũng đã phỏng đoán việc này, cũng đã hiểu rõ:
- Tiếp theo như nào, ngươi nói huynh đệ Dương thị kia đã bị diệt cả nhà?
- Cả nhà năm nhân khẩu, không một ai may mắn thoát khỏi.
- Việc này phát sinh vào tháng mấy năm ngoái?
- Tháng sáu.
- Điều đó không có khả năng.
Khang Hiền lắc lắc đầu.
- Trong tháng năm Lập Hằng mới bắt đầu luyện võ, lúc ấy rõ ràng hắn vẫn là một thư sinh yếu đuối, mà vụ thích sát Tống Hiền lại xảy ra vào tháng năm. Cho dù lúc ấy hắn thật sự tìm được một cao thủ võ lâm, thậm chí trực tiếp bái nữ thích khách kia làm sư phụ, thân thủ cũng không đến mức giỏi có thể trong vòng một tháng luyện thành võ công….À, nếu là nữ thích khách kia đi diệt cả nhà đối phương, sau đó lại giết chết Cố Yến Trinh, cũng không phải là không có khả năng…
Những suy đoán sau cùng của Khang Hiền khá có lý, nhưng Lục A Quý lại phủ nhận:
- Nhưng kỳ quái ở chỗ, cái chết của một nhà huynh đệ Dương thị cùng với cái chết của Cố Yến Trinh, khả năng không phải là do cao thủ võ lâm làm. Dựa theo kết quả điều tra của Trần Phong lúc ấy, rất có thể là bị người mình đã bắt cóc giết chết, sau khi đã giết chết một nhà Dương thị, đồng thời sau đêm đó còn giết chết Cố Yến Trinh cùng cũng một gã hộ vệ của hắn, tổng cộng là bảy người…
Chu Bội ngoài cửa sổ đã mở to hai mắt đến hết cỡ rồi, nàng trốn ở chỗ này, chính là muốn nghe mấy thứ này, căn bản không thể tưởng được sư phụ còn có thể liên lụy tới loại chuyện như này. Quả nhiên không lâu sau, hai người trong phòng cũng đại khái tiếp tục phỏng đoán.
- Ra tay đích thị là Lập Hằng?
- Thuộc hạ cảm thấy rất có khả năng, chỉ là chuyện này qua rồi, nay truy tra lại cũng khó…
- Vậy Trần Phong định thế nào?
- Nghe nói huynh đệ Dương thị đã bị người mà mình bắt cóc giết chết kia, mà một nhà này vốn nổi danh là hung đồ, bốn nam một nữ, bị người ta giết chết toàn bộ, nếu người bị bắt là Ninh công tử, lúc ấy hắn thậm chí còn không biết võ công. Sở dĩ Trần Phong suy đoán như vậy, là vì sau khi giết chết một nhà Dương thị, người này cũng đã bị trọng thương, nhưng mà đối phương vào lúc ấy đã làm một lựa chọn, chính là ở lại một nơi gần nơi ở của huynh đệ Dương thị, vẫn chưa rời đi, mà tiếp tục bố trí cạm bẫy để chờ đợi, chờ Cố Yến Trinh đứng sau bức màn đến…
Khang Hiền gật gật đầu:
- Suy nghĩ kín kẽ, diệt cỏ tận gốc.
- Tại hiện trường có lưu lại một dấu vết, cho thấy người nọ ở trong khu rừng gần đó, đó là hai bãi nôn mửa, hơn nữa có một lượng lớn lá đắng bị hái dùng, điều này chứng tỏ hắn đã bị thương nghiêm trọng, vì quá đau đớn nên bị nôn mửa, nhưng hắn vẫn kiên trì chờ kẻ đứng sau tấm màn đến, lấy lá cây nhấm nuốt để duy trì sự tỉnh táo. Loại chuyện này, không phải người bình thường có thể làm được, thuộc hạ tự hỏi nếu bản thân mình ở trong tình huống như thế, cũng khó có thể làm được, quan trọng nhất là, khi giết xong một nhà Dương thị, bản thân lại bị trọng thương, mà người ta thường lựa chọn chính là rời khỏi hiện trường càng xa càng tốt.
Lúc Lục A Quý nói xong, Chu Bội ở ngoài cửa sổ sớm đã há hốc miệng, bị ý tứ trong lời nói kia làm cho kích động đến rối tung lên, hung đồ bắt cóc lại bị bỏ mạng, kẻ bị bắt cóc trái lại còn giết chết cả nhà đối phương, bản thân lại bị trọng thương, nhưng vẫn ở trong rừng ăn lá cây để giảm đau, phối hợp với hình tượng trẻ tuổi của sư phụ trong đầu, trong lúc nhất thời nàng cũng không rõ cảm giác như nào. Sư phụ thật sự đã làm chuyện này sao, bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy…là rất khả năng. Sư phụ nàng hẳn là làm được chuyện đó.
- Cảm giác bị người ta theo dõi thật sự là khó chịu…
Khang Hiền nói xong, sau đó, trong lời nói lại toát lên sự khó hiểu:
- À, đúng rồi..., thời điểm đó tay hắn bị bỏng, xương cốt bị gãy, chỉ là lúc đó hắn không giải thích nhiều…
Lục A Quý đại khái là gật đầu:
- Lúc ấy Ninh công tử biến mất vài ngày rất khó hiểu, sau khi trở về thì nói là bị bằng hữu không cẩn thận làm cho bị thương, từ lúc đó trên tay hắn đã quấn băng vải rồi, mãi đến năm trước mới khỏi. Việc này Trần Phong cũng không biết, là thuộc hạ nghe hắn nói xong mới nhớ ra. Lúc đấy mới thấy, sự việc cũng khá trùng hợp.
- Không thể để Trần Phong biết được.
Khang Hiền nói xong, dừng một chút mới tiếp tục:
- Việc này... không có chứng cớ?
- Kỳ thật thuộc hạ cũng chỉ là đoán mò, có lẽ là trùng hợp cũng không chừng. Trần Phong kia mấy ngày vừa rồi phát hiện Ninh công tử có qua lại với Nhiếp cô nương, bởi vậy mới dụng tâm điều tra, còn thật sự muốn nói ra, sợ là không dễ dàng.
- Dễ dàng hay không, có phải thật vậy hay không, cũng không thể nói ra sự việc này. Mệnh quan triều đình, mua chuộc bắt cóc hành hung, Cố Yến Trinh kia cũng là kẻ đáng chết, mà một nhà Dương thị dù là chết cũng chưa hết tội, chỉ là…
Khang Hiền nói xong, lại dừng lại một chút:
- A, việc này cũng kỳ quái, lúc ám sát, Lập Hằng ra tay cũng là có khả năng, mà thân thủ hắn cũng trở nên lợi hại, không phụ danh hiệu “Huyết Thủ Nhân Đồ” kia. Thật là lợi hại, thật là thú vị. A Quý, việc này ngươi đi xử lý, Trần Phong kia, có thể nói thông không?
- Hắn vẫn đang điều tra, nhưng hầu hết đều là bộ khoái quen thuộc, làm việc không cổ hủ, hơn nữa, chỉ cần đem việc lúc trước Ninh công tử hiến kế giúp nạn thiên tai nói cho hắn biết, hẳn là hắn sẽ biết nên làm thế nào.
- Như vậy là tốt rồi, ta nghe ngươi nói đến hắn, đoán chừng năng lực của hắn cũng không tệ. Ngươi quen biết với hắn, xem hắn có nguyện vọng gì, đó cũng là người có tài, tìm cách để hắn vào làm một vị trí tốt ở trong Giang Ninh phủ đi. Dù sao những kẻ đang ngồi ở vị trí đó đều là một đám ăn bám, đã đến lúc cần nhân tài mới thay thế rồi.
Trần Phong nghe như vậy, hẳn là sẽ thông suốt. Khang Hiền cũng là người thích hòa khí, nếu Lục A Quý nói người này rất cổ hủ, vì chính nghĩa mà liều lĩnh, lúc này để hắn ta tiếp tục làm, hẳn là sẽ không phải là chuyện tốt, chỉ nghe Lục A Quý đáp "vâng" một tiếng, gật đầu đáp ứng, sau đó nghe được tiếng cửa vang lên.
Chu Bội nghe xong, trong lòng vẫn rối rắm, vẫn còn đầy kích động, lúc này vội vàng đứng lên muốn chạy trốn, nhưng vì ngồi lâu, nên vừa đứng lên mông lại phệt xuống nền đất, liền vội vàng dùng cả tay cả chân bò trốn đi, sau đó nghe thấy tiếng của Lục A Quý vang lên phía sau:
- Tiểu quận chúa!
Tiểu cô nương sững sờ, biết là có bỏ trốn cũng vô dụng, ngay sau đó, giọng nói của Khang Hiền ở trong phòng vang lên, không hề có chút ngạc nhiên nào, chỉ nói:
- Tiểu Bội, vào đi.
- A…
Tiểu cô nương nhéo nhéo lỗ tai, phẫn nộ đi vào trong:
- Cháu sẽ không làm phản đồ, Phò mã gia gia không cần phải diệt khẩu cháu…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 174: Mưa Xuân

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLúc này đã là trung tuần tháng hai, trời bắt đầu có mưa.
Từ giờ tới tiết Thanh Minh còn một đoạn thời gian ngắn, những cơn mưa xuân tuy lạnh nhưng lại tẩy sạch bầu không khí, thế giới dường như trở nên trong suốt. Cỏ cây bắt đầu nảy mầm, hoa bắt đầu đơm nụ, từng cảnh từnh cảnh tô điểm thêm cho vẻ phồn hoa sẵn có của thế giới này.
Từ ngày hôm nay đến tiết Thanh Minh còn khoảng hơn mười ngày nhưng Tô gia cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ tế Tỗ vào ngày đó. Bình thường như mấy năm trước đó, cứ đến khoảng thời gian này, Ninh Nghị lại có vẻ rảnh rỗi hơn hơn thường ngày, nếu nhưng đi ở rể mà không phải sửa họ thì tất nhiên cũng không thể tiến vào khu từ đường, tới ngày tế tổ vai trò của hắn cũng sẽ không quan trọng. Đương nhiên, hắn cũng có thể giúp đỡ Tô gia chuẩn bị tế lễ, nhưng người như Ninh Nghị sẽ không cần để ý đến những vấn đề này. Vì thế hắn dùng khoảng thời gian rỗi rãi này để nghiên cứu những vấn đệ đặc thù mà trước giờ nghĩ mãi vẫn không ra.
Không được tiến vào từ đường, cũng có nghĩa là sẽ không được coi trọng. Cứ dựa theo quan niệm phổ thông như vậy thì tất cả các nam nhân đi ở rể đều sẽ không còn mặt mũi nào nữa, dù sao thế nhân cũng thường nói “nam tử hán đại trượng phu” mà. Chính ngay như Ninh Nghị trước đây cũng vậy nhưng qua đi một năm bây giờ người khó xử lại biến thành người nhà Tô gia, theo như Tiểu Thiền nói thì vài vị lão gia gia trong nhà đang tìm Tô Bá Dung để thảo luận vấn đề có nên để Ninh Nghị tham gia lần tế tổ này hay không, nhưng sau mấy lần tranh cãi mà vẫn không đạt được kết quả gì khiến mọi người đều buồn rầu không thôi.
Dù sao, hiện giờ địa vị của Ninh Nghị ở trong Tô gia cũng hết sức trọng yếu và nổi bật, mà dù chỉ mang thân phận người ở rể nhưng đến thời điểm này thì cả người bên ngoài đều tôn kính hắn chứ đừng nói tới người trong nhà. Thân phận ở rể muốn sửa cũng không được, nhưng đối với Tô gia mà nói, họ cũng sẽ không chấp nhận cho Ninh Nghị tiến vào từ đường, sau này sẽ không được hưởng hương khói từ hậu nhân, nay tất cả mọi người đều biết đến điều này, bọn họ cũng sợ trong lòng hắn có khúc mắc gì chăng. Sau khi mọi người thương lượng một phen không có kết quả như ý bèn đi hỏi Tô Đàn Nhi, khiến cho nàng phải đau đầu một hồi, cuối cùng nàng cũng quyết định sẽ mượn lời nói bóng gió vài câu, để cho hắn bây giờ phải trầm tư.
- Tô Nghị Tô cũng sẽ không dễ dàng nghe theo đâu…
- Điều này, cũng thiếp hiểu rõ.
- Vậy không thay đổi sao? Đừng tưởng những thứ kia không có, về phần mấy vị lão nhân gia kia thì hãy đi theo bọn họ, thử xem một chút cũng không phải là điều không thể.
Suy nghĩ của bọn họ, Ninh Nghị chỉ cần nghĩ thoáng qua cũng đã biết rõ ràng. Hắn hiểu được vì sao đối phương lại phải lo lắng suy nghĩ như vậy, nhưng mặc dù vậy có nhiều chuyện không thể nào hứa trước được, muốn hắn sửa họ là điều không thể nào xảy ra, đại thể thì đối phương cũng biết được những việc này và cũng chính vì vậy mới khiến họ phiền não.
Đương nhiên, mấy thứ nghi kị và lo lắng này chắc chắn là do Tô Dũ Tô lão thái công đã thông báo tình hình thực tế của đêm đó vì thế không thể không ngăn ngừa. Nhất định là những người này lo lắng hắn có dã tâm riêng mà họ không biết, lo lắng vì năng lực của hắn quá lớn, hoặc là lo lắng hắn đối với họ có điều gì bất mãn. Nhưng những chuyện này không khiến Ninh Nhị bận tâm, cho dù bọn họ muốn ước thúc hay chèn ép như thế nào thì tùy bọn họ, lúc vừa mới bước chân vào chỗ này, đối với quyền lực và tài phú của Tô gia, Ninh Nghị đã không thèm để vào trong mắt.
Tuy rằng tình cảm phu thê, phụ tử của hắn vô cùng tốt, nhưng chuyện tham gia lễ tế tổ thì… Khi Tô Đàn Nhi nói với hắn chuyện này thì hắn cũng muốn nói lại vài lời, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không cần thiết, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu được mình là hạng người gì, hắn cũng chẳng sợ nàng cảm thấy kỳ quái, chỉ cần có thời gian, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.
Vấn đề này có lẽ cần cả một quá trình dài và buồn chán, nhưng chỉ cần từ từ tiến lên, mọi việc ắt đây sẽ lại vào đấy.
Mỗi lần tới thư viện lên lớp, nhìn thấy Chu Bội ở trong đám đệ tử, Ninh Nghị lại có cảm giác kỳ quái. Lúc trước hắn biết tiểu cô nương này là vì trong nhà chọn quận Mã, hơn nữa xưa nay tiểu cô nương này rất kiên cường, thậm chí còn phát hiện cô bé lén lút khóc, nhưng gần đây hắn phát hiện nàng có rất nhiều điểm cổ quái, ví dụ như hai ngày trước hắn thấy cô bé lén lút hái một ít là cây, sau đó trốn một chỗ để ăn, phải biết rằng lá cây kia rất đắng. Nghĩ tới chuyện ấy, Ninh Nghị lại phải nhíu mày một cái, không biết vị tiểu quận chúa thân phận tôn qúy này tại sao lại làm như vậ́ nghĩ này cứ luẩn quẩn trong lòng hắn.
Làm thầy giáo, hắn vẫn luôn chú ý tới mấy nữ đệ tử ở trong lớp, bỏi vì ở xã hội phong kiến này, nữ nhân được học hành rất hiếm, hơn nữa sau khi học hết lớp nhập môn thì sẽ không có cơ hội để học thâm nữa, dù sao thời đại này thì nhiệm vụ chính của các nàng chỉ là lập gia đình, sinh con đẻ cái là chủ yếu.
Nhưng việc này cũng vẻn vẹn chỉ dừng lại ở mức độ chủ ý mà thôi, hắn cũng không phí công đi khuyên bảo hay gì khác, dù sao nếu các nàng gặp phải vấn đề tâm lý gì đó cũng là vấn đề của xã hội, nêu như càng quan tam nàng thì các nàng lại nghĩ ra những chuyện không đâu. Người ta thường nói nữ nhân chữ tài không liền với chữ đức, câu này đối với xã hội ở trước mắt hắn quả là cực kì chính xác. Vì vậy đối với hành động cổ cổ quái quái của tiểu quận chúa, Ninh Nghị làm như không nhìn thấy chỉ là vẫn dạy nàng học như cũ.
Ở bên ngoài Tô gia sự kiện thích sát có liên quan đến Trúc Ký đã dần chìm xuống, nếu mấy tên thích khách kia đã muốn chạy thoát thì âu cũng không phải chuyện khó khăn gì. Chuyện này tới đột ngột mà qua đi cũng nhanh, ẩn phía sau đó chắc chắn có liên quan đến vấn đề không bình thường, đủ để cho người tinh nhạy phải quan tâm. Người Liêu, Kim quốc, Vũ triều…nếu liên hệ tất cả những chuyện này lại thì cũng có thể tìm được đôi chút manh mối.
Nhưng dù sao chuyện này đối với Ninh Nghị cũng có chút ảnh hường, mà thân là người trong cuộc, cuộc sống của Tần Tự Nguyên tuy vẫn yên tĩnh dường như không có bao nhiêu biến hóa nhưng ẩn bên trong là sự phức tạp và áp lực. Ninh Nghị thỉnh thoảng vẫn đi qua chỗ đó nhưng cũng chỉ nói tới chuyện sách vở, đánh vài ván cờ vây hoặc là bàn mấy chuyện vặt vãnh trong nhà. Khi Ninh Nghị nói tới phiền não gần đây của Tô gia thì y chỉ cười cười, nói một tên vô danh như hắn cũng chỉ làm cho người ta phiền toái. Những việc quốc gia đại sự thì lại không hề nhắc tới lần nào.
Sau lần Trúc Ký bị thích sát, Vân Trúc bị thương, Cẩm Nhi lại chế ngự được một kẻ trong đó, nên Tần Tự Nguyên coi nàng như có ân cứu mạng. Rất lâu trước kia Ninh Nghị đã từng đánh tiếng Tần Tự Nguyện khiến y nhận Vân Trúc làm nghĩa nữ, về sau vì Vân trúc ở Yến Thúy lâu biểu diễn nên vấn đề đó không được giải quyết nhưng cũng tạo dựng được mỗi quan hệ giữa Vân Trúc và Tần gia.
Thỉnh thoảng nàng vẫn đi bái phỏng Tần lão gia, sau chuyện này có một ngày Tần tự Nguyên còn nói tới chuyện thu nhận nghĩa nữ.
Lần trước do Ninh Nghị nhắc tới chuyện này, giá trị của nó thực vốn đã không tầm thường. Muốn một gã từng làm quan trong triều thu một cô gái ở chốn thanh lâu làm nghĩa nữ, việc này nếu để truyền ra ngoài ắt sẽ khiến cho danh dự của Tần gia tổn hại không nhỏ, nhưng lúc ấy Ninh Nghị lại lo lắng là vì hắn hiểu được tính tình của đối phương, quyết tâm cấp cho Vân Trúc một cái cột chống lưng thật tốt. Về phần Tần gia thì hắn lại không lo lắm, nguyên nhân thứ nhất là do hắn cũng hiểu Tần gia đôi chút, thứ hai là hắn cũng quyết tâm vì chuyện này hắn sẽ đưa ra một số thứ có giá trị, chỉ cần lão nhân gia đồng ý, tự nhiên hắn sẽ có năng lực để làm việc này, rat ay sẽ không để cho đối phương phải chịu thiệt. Sau đó lại vì Vân Trúc và vì chính mình mà ra mặt lần nữa, cũng làm cho đối phương đáp ứng, coi như lùi một tấc mà lại tiến một thước, có như thế Ninh Nghị mới ra tay.
Nhưng lúc này, lại do chính Tần Lão gia nói ra, quả thật khiến cho việc này càng thêm quan trọng. Lúc trước Tần lão gia bị coi là một viên quan bị bãi chức, còn hiện nay, danh vọng của lão ở bên ngoài lại tăng vọt sau khi bị người Liêu thích sát bất thành, nếu như lão phục chức e rằng sẽ là kẻ đứng dưới một người nhưng ngồi trên vạn người. Không ngờ sự tình lại bị đẩy lên mức này, đó cũng là chuyện khiến cho NInh Nghị sửng sốt.
Không thể thay mặt Vân Trúc để đáp ứng nhưng cũng không thể mở miệng để cự tuyệt. Lúc này trong nhà Tần gia thường xuyên có các vị đại nhân vật lui tới nên Vân Trúc muốn gặp cũng không dễ. Sau đó Ninh Nghị mang theo Cẩm Nhi và Vân Trúc tới bái phỏng một lần, Tần Lão gia cũng đã cảm ơn các nàng ra tay giúp đỡ.
Chiều hôm đó bọn họ ở trong sân thưởng thức nước trà, mấy người cũng nói chút chuyện, trong đó có mối quan hệ giữa Ninh Nghị và Vân Trúc, Tần tự Nguyên cũng nói rõ:
- Hai người các ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì, có thể nói cho ta nghe đôi chút được không, chuyện như thế ngày trước cũng chưa bao giờ thấy qua…
Giữa hai người sớm đã có thể ở cùng một chỗ, nhưng bởi vì có Cẩm Nhi cản trở nên không thể tiến tới bước cuối cùng, Ninh Nghị cũng không có biện pháp mang nàng về nhà. Giống như lúc này mang Vân Trúc tới đây bái phỏng và vì nàng mà quyết định một số việc đại sự khiến cho người khác cảm thấy họ tựa như trượng phu mang theo thê tử trở lại thăm nhạc phụ để dò hỏi ý kiến. Đối vói loại chuyện này, Tần Tự Nhuyên cũng thỉnh thoảng bàn qua với Khanh Hiền nhưng cũng chỉ có thể cảm thấy đó là chuyện bất đắc dĩ.Lúc này, Cẩm Nhi cũng coi như đã quen biết với Tần lão gia, nghe lão nói vậy thì trở nên hưng phấn quay lại nhìn Ninh Nghị. Còn Ninh Nghị và Vân Trúc thì cũng chỉ có thể nghe theo, có đôi khi còn phải giả vờ uống ngụm trà để che giấu, đối với thái độ của hai người, ở trong mắt Cẩm Nhi tự nhiên trở thành loại thái độ “lợn chết không sợ nước nóng”, cái vẻ mặt mãi mãi không chịu tỉnh ngộ của Vân Trúc khiến nàng rất khó chịu:
- Tần gia gia, ông cần mắng bọn họ một trận a.
Tần Tự Nguyên cười rộ lên:
- Ngươi cũng biết rõ bọn họ là loại người chấp mê bất ngộ mà, cho dù mắng cũng không tỉnh đâu. Kỳ thật trong đời, nếu có một chuyện để có thể khăng khăng theo đuổi thì chưa hẳn đã là chuyện không tốt. Vả lại cũng cần cho bọn chúng một ít thời gian chứ.
- Hừ!
Cẩm Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Không cho.
Nói thì nói thế thôi chứ thật ra chuyện này Cẩm Nhi cũng không có biện pháp hữu hiệu nào, mà trên thực tế, nàng đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu hứng thú đâu. Sau khi nàng bị bệnh, mỗi ngày cùng Ninh Nghị đấu võ mồm hoặc là nhàn nhã viết chữ cũng đã thành thói quan, nên không muốn thay đổi. Mà mấy ngày nay, chuyện Lý Sư Sư từ kinh thành tới Giang Ninh để thăm bằng hữu đột nhiên trở nên náo nhiệt. Cũng không biết ai đã thổi phồng chuyện này lên, đem chuyện này biến thành chuyện Đông Kinh khiêu chiến với Giang Ninh, rất nhiều vị tài tử ở Giang Ninh đã phải hành động khiến cho đám người không hiểu rõ chuyện càng mịt mờ hơn nữa, nghĩ rằng Lý Sư Sư được mời tới để để đánh giá một màn hí kịch sắp biểu diễn. Nhưng mà bên kia người chưa đến thì bên này đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
- Danh tiếng của Lý SƯ Sư ở kinh thành đã nghe qua từ lâu, nghe nói có rất nhiều vị tài tử tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Kinh đều làm thơ vì nàng, trong đó một gã tên là Chu Bang Ngạn, danh khí của gã cũng rất lớn, ta cũng đã xem qua những mấy bài do chính gã sáng tác, viết rất khá.
Chiều hôm đó, lúc đi ngang qua tửu lâu, Cẩm Nhi cũng đã chú ý đến chuyện của Lý Sư Sư:
- Gần đây có bao nhiêu vị tài tử ở Gianh Ninh cũng đã bắt đầu làm thơ tặng nàng, Ninh đại tài tử nhà ngươi có muốn thử viết một bài để đè bẹp dáng vẻ cao ngạo của mấy tên công tử bột ở Đông Kinh không?
- Làm thơ? Tốt, gần đây cũng có chút cảm hứng.
Ninh Nghị liền cầm bút viết, thấy vậy khóe miệng của Cẩm Nhi hơi hơi nhếch lên rồi vội vàng chạy sang chỗ hắn, ngay cả Vân Trúc đã đi qua một bên cũng tò mò quay đầu lại nhìn.
"Giả bất do lục thổ thân sắc
Chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên.
Giáp nột cái mỹ lí phi phương,
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn...”
- Đây là thơ gì vây?
Gần đây Ninh Nghị thường nhớ đến bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, đáng tiếc là lại không nhớ được các đồng vị của chúng nên mới làm bài thơ này. Lúc này hắn cầm tờ giấy tuyên thành nhìn xem, có chút vui mừng xen lẫn tự đắc nhưng rồi lại lắc lắc đầu:
- Thơ hay, thơ hay… nhưng mà còn có bốn câu nữa, kế tiếp hẳn là “duyên lữ ô ba phất thán dương”. Chậc nghe qua có điểm hình như không được hay cho lắm nhỉ?
- Hứ, không viết thì không viết. Chứ viết như thế này…
Bài này, Ninh Nghị đặt tên là “Sơn viên tiểu mai” dường như cũng không đúng cho lắm, Cẩm Nhi ló đầu nhìn về phía sơn viên thì thấy đúng là hoa mai giống như đúng là hoa mai đang di động trong buổi hoàng hôn, tạo nên vẻ đẹp mĩ lệ, đành lè lưỡi nói:
- Đại tài tử, ngươi rất giỏi đó nha.
Nàng nghĩ nghĩ, rồi vừa cười vừa nói:
- Hừ, đúng rồi, sáng hôm nay có một vị công tử tới bái kiến Vân Trúc tỷ đó, dáng người hoàn mỹ, mặt lại đẹp mà tính tình lại cực kỳ ổn trọng, vừa hiểu thi thư vừa biết lễ nghĩa, làm thơ khẳng định còn tốt hơn ngươi nhiều, Vân tỷ nói chuyện cũng hắn cũng rất vui vẻ.
- Thật sao?
Ninh Nghị cười rộ lên:
- Không tin, y làm sao có thể viết hay bằng ta được…
- Là Đại công tử của Tần gia đó.
Vân trúc đang đứng ở phía sau cười nói:
- Bởi vì Tần lão gia bị thích sát, lại gần kề tiết Thanh Minh, nên mới từ Giang Châu trở về nên hôm nay tới đây để nói lời cảm tạ. Y còn nói hôm qua đã tới nhà Lập Hằng để bái phỏng, đến đi cũng rất vội vàng nên chưa được thấy, Lập Hằng còn không biết sao?
- Tần Thiệu Hòa… Hôm qua quả thật có người đi tới nhưng không gặp, mà cũng lại không để tên lại, chỉ nói sau này sẽ tới…
Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi lập tức hiểu ra, hai đứa con trai của Tần Tự Nguyên hắn cũng đã nghe qua nhiều lần, Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm, hai người một văn một võ, bởi vì có quan hệ với Tần Tự Nguyên nên được quân đội ở Trung Đô trọng dụng. Năm trước do đã tận lực giúp đỡ trều đình chống đỡ thiên tai nên Tần Thiệu Hòa đã được thăng làm Tri phủ của Giang Châu, vào dịp cuối năm chắc là vì nơi quan ải quá nhiều việc nên hai huynh đệ họ không thể trở về Giang Ninh, lần này nghe tin phụ thân bị thích sát nên mới vội vàng trở về.
Hắn hỏi Vân Trúc mấy chuyện về Tần Thiệu Hòa, thì biết y là trưởng tử của Tần Tự Nguyên, kỳ thực người này đã gần bốn mươi tuổi nên cái gọi là “anh tuấn ổn trọng hay tri thư đạt lễ” theo như Cẩm Nhi cảm nhận chẳng có gì sai. Dựa theo chuyệnmà hắn nghe Tần Tự Nguyên nói, trước kia thì Tần Thiệu Hòa là người khiêm nhường, chững chạc, sống hướng nội rất có phong thái của phụ thân y, trên phương diện học vấn cũng đã được được phụ thân truyền thụ cho toàn bộ. Nhưng y cũng không phải là người đàng hoàng, do chịu ảnh hưởng lớn từ Tần Tự Nguyên nên luôn nặng về việc vụ lợi, bản lĩnh thơ văn tuy không tồi nhưng lại thiếu đi cái hồn cần có, bởi vậy cũng không có nổi danh. Cho nên trong quan trường chỉ có thể tiến từng bước, mấy năm trước cũng bị liên lụy cùng với phụ thân, gần đây mới có thể thăng quan tiến chức.
Ba người nói một hồi về hai huynh đệ Tần gia, nhân đó Ninh Nghị cũng đem bản “Sơn viên tiểu mai” suy nghĩ kỹ càng một phen, sau đó mới chính thức đưa cho Nguyên Cẩm Nhi xem qua, Cẩm Nhi đọc qua một lần, cười nhạt:
- Cũng không hơn lúc nãy là bao nhiêu.
Nhưng nhìn sắc thái, xem ra nàng rất thích.
Ngay sau đó Ninh Nghị dặn dò hai người một phen, rồi chính mình cũng cân nhắc đôi chút các vấn đề gần đây rồi lập tức trở về. Trên đường trở về khi đi ngang qua Tần phủ, hắn cũng nhân dịp tiến vào bái phỏng, quả nhiên lập tức biết tin Tần đại công tử đã trở về, chẳng qua lúc này y đã ra ngoài để đi thăm hỏi những người khác. Nhưng cũng lúc đó ở nhà hắn cũng có người tới, nhưng không phải là Tần Thiệu Hòa mà là Bộc Dương Dật của Bộc Dương gia, do Ninh Nghị chưa trở về nên Tô Đàn Nhi và Tô Bá Dung đành phải tiếp đón gã.
- Gần đây, nghe đồLý cô nương ở Đông Kinh sắp tới đây, hẳn là Ninh huynh cũng biết, mà hiện nay ở trong thành Gianh Ninh tinh thần quần chúng đang bộc phát mạnh mẽ, tất cả mọi người đang chờ mong được chứng kiến Khởi Lan và Sư Sư cô nương luận bàn một phen… A, mặc dù còn chưa biết ý đồ của đồi phương như thế nào nhưng dù sao vẫn có khả năng phải chạm mặt nàng ta. Tiểu đệ cảm thấy việc này có quan hệ tới danh dự của toàn thể thành Giang Ninh, bởi vậy tiểu đệ muốn Ninh huynh phá lệ ra tay một lần, cấp cho danh sĩ vùng Giang Ninh chúng ta chút dang dự, cũng vì Khởi Lan.. .Chúng ta tốt nhất là lo trước tránh khỏi họa sau này…
Ngày xưa mọi người cũng thường xuyên giao lưu, danh tiếng của Bộc Dương Dật thật sự cũng không được tốt lắm, nhưng gã cũng chưa đưa ra yêu cầu nào quá phận. Lần này gã tới đây, Ninh Nghị cũng hiểu được ý định của đối phương, chắc là gã muốn thành quả một lần đây mà.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 175: Tiểu Viện Ngày Trước

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comCăn nhà mà trước đây Ninh Nghị ở, nằm trong một con hẻm nhỏ ở phía bắc thành Giang Ninh. Căn nhà có diện tích không lớm, cũng không được xưng là tổ trạch của Ninh gia. Nhiều đời trước đây Ninh gia đã sa sút nên đến thời cha chú của phụ thân Ninh Nghị thì phần lớn diện tích đất đai đã bị bán đi từ lâu, chỉ còn lại một phần nhỏ, mấy căn nhà trước đây cũng đã bị dỡ xuống sau đó xây mới lại. Đến thời phụ thân Ninh Nghị thì phải dời đến sống trong cái hẻm nhỏ này, cuộc sống khá là túng quẫn.
Tuy đã sa sút nhưng các thế hệ trong Ninh gia vẫn giữ thói quen đọc sác viết chữ, sau này cũng có người đạt được chút công danh. Cũng chính vì vậy Tô Dũ mới chịu kết giao cùng phụ thân hắn. Khiến cho phụ thân của Ninh Nghị cũng hưởng thụ được mấy ngày trong cuộc sống xa hoa lộng lẫy, coi như cũng có thể kiêu ngạo, cái khí chất ấy nều để trên người văn nhân thì có thể xưng tụng là có khí khái.
Từ khi xuyên việt tới đây, Ninh Nghị cũng nghe được đại khái mấy chuyện lên quan tới danh tiếng của phụ thân hắn lúc còn sống. Theo như Tô Đàn Nhi nói thì, phụ thân Ninh Nghị là người đáng tôn kính, lúc đang còn sống ông cũng là người phóng khoáng, giao du rộng rãi, chỉ tiếc là không gặp thời, vận khí cũng không tới, bởi vậy không thể đạt được công danh. Ninh Nghị nghe qua mấy lần thì cũng dần dần hiểu rõ, cuộc sống của những tên công tử bột, chí đại tài sơ, không thể dùng học vấn hay tiền bạc để tiến thân, chỉ có thể thoài mái ăn chơi, như thế thì cho dù gia đình có bổn sự đến mấy thì cũng sẽ bị vét sạch. Khi còn trẻ thì ăn chơi trác tác, phong hoa tửu nguyệt không biết tiết chế, sau đó khi gia tộc lâm vào cảnh túng quẫn khốn khó thì lại chỉ biết uất ức sầu não, nhưng vẫn giữ cái phong thái người từng đọc chút sách với sự tự cao tự đại. Cả tinh thần lẫn thân thể đều bị đầy đọa dày vò, như vậy thì kết cục sao có thể tốt được?
Nhưng Ninh Nghị may mắn không gặp phải cảnh như vậy, trước đây phụ thân cũng đã từng có thời gian viết tử (tử: thời xưa phân loại sách thành kinh, sử, tử, tập) để sống cũng khá nở mặt, ung dung tự tại. Nên từ lúc hắn bắt đầu biết nhận thức, phụ thân đã bắt hắn đọc sách, nhưng hắn không thông minh nên không có thành tích gì, hắn vẫn chỉ là một hài tử bị đè nén có cuộc sống khổ cực, nhưng cũng không hề nuôi dưỡng thành tính tình kiêu ngao như những tên thiếu gia kia. Nếu không như vậy thì chắc chắn hắn cũng không trở thành con rể của Tô gia, và tất nhiên cũng không có rất nhiều sự kiện diễn ra sau này.
Hôm nay Ninh Nghị đối với những chuyện đã qua đi cũng không có bao nhiêu hứng thú, sau khi kết hôn, hắn trở lại nơi này cũng không nhiều lắm, đại khái cũng chỉ vài lần mà thôi. Sau khi hắn đến ở rể nhà Tô gia, lấy tài lực của Tô gia mà nói, đối với cái tiểu viện hoang tàn nãy tất nhiên sẽ không lọt vào mắt xanh của bọn họ. Bởi vậy có thể xem đây là tài sản riêng của Ninh Nghị, thỉnh thoảng Thiền Nhi hoặc Quyên nhi sẽ an bài nha hoàn tới đây quét tước. Vì thế nếu không có chuyện gì thì Ninh Nghị sẽ không đến.
Hôm nay cũng chỉ cách tiết Thanh Minh có mấy ngày nên tối hôm qua Đàn Nhi nói với hắn, đến tiết Thanh Minh mọi người có thể đến đây một chuyến đốt cho Công công (bố chồng), bà bà một ít vàng mã. Ninh Nghị đối với quan hệ huyết thống của thân thể này cũng không quá quan tâm, nhưng ý nghĩa trọng đại của lễ Tế tổ cũng khiến hắn coi trong, thêm vào đó là lời của Đàn nhi nên hắn cân nhắc một chút, cuối cùng xem như đáp lại một phần tình nghĩa, hắn cũng chỉ đành gậy đầu.
Những chuyện này tất nhiên sẽ đều đã được đám người Tô Dũ Tô Bá Dung thương lượng qua, người bình thường khi đi ở rể đâu có thể có được những đãi ngộ này, bọn họ cũng giống như nữ nhân bị gả đi, nếu như muốn cầm về thứ gì cho nhà mẹ đẻ vậy thì còn hỏi bản phận của họ như thế nào đã. Hơn nữa thời đại này đối với mối quan hệ tầng lớp còn nghiêm ngặt hơn nhiều so với thời hiện đại. Chẳng qua bên Ninh gia cũng không có mấy người là thân tộc thường xuyên lui tới, hơn nữa thái độ của Tô Dũ lúc Ninh Nghị và Đàn Nhi sinh đứa con trai thứ hai cũng khá tốt thậm chí có thể để nó mang họ Ninh, nên một chút nhượng bộ như thế này cũng sẽ không trở thành vấn đề quá lớn.
Đương nhiên ngoài khoảng thời gian này ra vẫn phải cùng Tô gia Tế tổ và tất cả đều phải lấy Tô gia làm chủ. Vì thế trước tiết Thanh Minh, Đàn Nhi cùng hắn trở về chỗ này một ngày. Lúc này, Tiểu Thiền đang quét dọn trong nhà, Ninh Nghị cũng giúp nàng di chuyển cái bàn ra chỗ khác. Bởi vì từ lâu nơi này đã không còn người ở, nên trong phòng chỉ còn lại mỗi cái bàn này và cái tủ gổ để đựng mấy thứ linh tinh. Còn đệm chăn, y phục… các thứ dễ bị ẩm ướt thì đã bị mang đi hết rồi, Ngày hôm nay Tiểu Thiền đến đây, để xem trước nên chuẩn bị những thứ gì, ngày mai sẽ gọi nha hoàn mang tới để sắp đặt.
- Cô gia à, ngài không cần phải giúp tiểu nhân làm việc đâu, tất cả mọi thứ này đều bẩn thỉu, nếu như ngươi di chuyển chúng, cũng sẽ bị bụi bẩn bám vào đấy…
Tiểu Thiền đang cầm chổi quét dọn giường chiếu, trên đầu quấn một cái khăn, nàng tình cờ quay người lại thì thấy Ninh Nghị đang giúp nàng chuyển mấy thứ đồ đạc thì vội vàng nhắc nhở. Trong khoảng thời gian ngắn, Ninh Nghị đã đem mấy cái rương đặt trong phòng ngủ dời ra bên ngoài, rồi thuận tiện mang theo mấy cái ghế vào, sau đó lại bắt đầu đưa một cái bàn làm bằng gỗ đàn hương từ căn phòng khác tới chỗ này. Tuy cái bàn không nặng lắm đối với người có khí lực như Ninh Nghị cũng không phải là vấn đề quá lớn nhưng vì đã để quá lâu nên mặt bàn bị bụi bám đầy nên Tiểu Thiền lo lắng hắn sẽ bị dây bẩn.
Hơn nữa nào có chuyện chủ nhân làm chuyện của hạ nhân, tuy nàng ở chung với Ninh Nghị lâu ngày cũng biết tính hắn không kiêu ngạo, những việc vặt vãnh như nấu nước rửa mặt… thì dĩ nhiên hắn không cần người khác hầu hạ, nhưng những công việc dơ bẩn trước mắt mà hắn cũng phải động tay động chân thì quả thật là quá đáng.
- Sau khi trở về nhìn thấy trên người Cô gia dính bụi bẩn, tiểu thư lại mắng ta…
Dù sao Tiểu Thiên cũng làm nhưng việc này thành thói quen, lúc này cũng cầm cái chổi vỗ vỗ một chút, lau sạch sẽ cả căn phòng, tay chân hết sức nhanh chóng và thành thạo, nên trên người cũng không dính quá nhiều tro bụi. Nhưng Ninh Nghị thì lại không quen nên mới chỉ chuyển chút ít đồ đạc mà cả người đã dính đầy tro bụi, lúc Tiểu Thiền yêu cầu hắn không làm nữa thì hắn đem ngón tay dính đầy bụi ra hiệu không sao. Hai người bận rộn dọn dẹo khắp trong tiểu viện một hồi, vốn căn phòng này đã trở thành cái nhà kho giờ đây cũng đã được dọn gần hết chuẩn bị trở lại thành cái phòng đúng nghĩa. Sau khi thu dọn mấy đồ vật cuối cùng, thì chỉ cần Tiểu Thiền thu dọn quét tước một lượt nữa là hoàn tất. Ninh Nghị thì thu dọn mấy cái lặt vặt trong sân, thỉnh thoảng nghe Tiểu Thiền nói vài câu.
- Cô gia, ngài không đáp ứng hỗ trợ thiếu gia của Bộc Dương gia làm thơ à?
- Cũng không sao cả, ta cùng cô nương Khởi Lan kia không quá thân thuộc, mà cho dù làm thơ ta cũng không chiếm được tiện nghi gì, hơn nữa đối phương lại là Lý Sư Sư, nếu không gặp phải tình thế bất đắc dĩ ta sẽ không làm thơ để ứng phó nàng, nếu không ta sẽ bị cô ta chán ghét. Bên này không chiếm được lợi lộc gì, bên kia thì bị chán ghét, làm người buôn bán thì đóa hoa lần này thật sự không hái được rồi…
Chạng vạng tối qua, Bộc Dương Dật lại đến tìm Ninh Nghị, nhờ hắn thay mình ra mặt làm thơ. Nhưng Ninh Nghị cũng trả lời khá giống như mấy lời vừa rồi. Đương nhiên chuyện này cũng là nửa giả nửa thật, mà cuối cùng Ninh Nghị cũng không đưa ra quyết định có làm thơ giúp hay không.
Trước nay Bộc Dương Dật làm người cũng không tệ lắm, cũng là người thông minh, khả năng thi từ kỳ thực cũng không kém. Chỉ có điều theo như Ninh Nghị thấy thì, toàn bộ sự tình trước mắt sợ là đều tin đồn nhảm không có chút căn cứ nào, Khởi Lan chính là người mà Bộc Dương gia nâng đỡ, đứng ở phía sau để lăng xê nàng. Bộc Dương gia nhất định là đang đạo diễn màn kịch nào đó, việc Lý Sư Sư có tranh đấu cùng người nào đó hay không thì hắn vẫn chưa có chút manh mối nào, mà cũng không cần phải quá mức quan tâm, dù có hắn tham gia thì cũng chỉ là việc thêu hoa trên gấm mà thôi.
Nếu như lúc đó sự tình diễn ra phức tạp thì có lẽ Ninh Nghị cũng tham gia một lần, chỉ có điều trước đó hắn phải có đầy đủ thông tin và so sánh khả năng của hai bên đã. Nên lúc Bộc Dương Dạt đến nhờ cậy hắn, Ninh Nghị chỉ cười cười nói vài câu cho qua chuyện tỏ ra như vấn đề này không cần tự mình ra tay tất nhiên hắn cũng tỏ ra là người làm việc nghĩa thì chẳng từ gian khổ nào. Quan điểm của Ninh Nghị cũng rất rõ ràng, đối với loại tranh đấu của mỹ nữ này nếu là người thông minh ở thời điểm hiện tại thì không nên tỏ rõ lập trường, để tránh sau này phải quá khó xử.
Cách nói của Ninh Nghị tuy có chút khôi hài, nhưng Bộc Dương Dật cũng biết tác phong của hắn, cũng xem như đã đạt được lời hứa hẹn nên sau một lúc đã cao hứng rời đi. Chỉ là sau khi Bộc Dương Dật trở về, đem nguyên văn lời nói của Ninh Nghị nói lại cho Khởi Lan biết thì thái độ của nàng lại như bị ai đó khiến cho oan ức:
- Trước đây thiếp đã đưa không biết bao nhiêu thư để mời Ninh công tử, nhưng Ninh công tử chưa bao giờ để thiếp vào trong mắt, bây giờ lại còn nói không quen biết với Khởi Lan, thật sự là khi dễ người ta mà.
Biểu hiện bên ngoài thì như vậy chú kì thực ánh mắt lại hết sức thõa mãn, có vẻ như đang ra sức phối hợp ngầm với Bộc Dương Dật. Ninh Nghị nghe được mấy lời của Khởi Lan thì cũng chỉ có thể lắc đầu cười cười. Người làm ăn là phải như thế, chỉ cần giữ mọi việc ở đúng mực thì mọi người sẽ cực kì thởi mái và tích cực phối hợp, nếu không có chuyện gì quá lớn thì hắn tự nhiên cũng sẽ không quá mức lưu ý.Làm việc nên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, thoáng chốc đã đến buổi trưa. Trong lúc ngẫu nhiên Tiểu Thiền có hỏi chút tin tức liên quan tới Lý Sư Sư, lại thỉnh thỏang hỏi chuyện tương lai của Nhị công tử…
Ở cái thời đại này mà lại phải đi ở rể đó là một việc đại sự có ảnh hưởng lớn tới những người sung quanh, nhưng Ninh Nghị lại thoải mái vượt qua Tiểu Thiền cũng thực tâm cao hứng thay cho hắn. Ninh Nghị ngồi ở bên ngoài cũng cười nói:
- Này… Tiểu Thiền, tương lai ngươi gả cho ta, hài tử ngươi sinh ra thì hãy để nó mang họ Ninh còn hài tử do Đàn Nhi sinh ra thì sẽ mang họ Tô, thế nào?
Tiểu Thiền cũng đã xem hết quyển thiên hóa, nên đối với mấy loại quan hệ “Gã cưới” chỉ dùng để trêu cợt nhau thì cũng hiểu rõ, nên trên mặt đỏ phừng phừng, thần sắc cũng có chút phức tạp, hồi lâu mới đáp:
- Cô gia, lời này nếu như để cho người khác nghe được thì Tiểu Thiền sẽ bị đánh chết đấy…
Những lời này quả là không nên nói ra, lúc nói câu ấy Ninh Nghị cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, lúc này ngẫm lại thì cũng hiểu được đành cười cười an ủi nàng vài câu, Trải qua chốc lát, Tiểu thiền cầm khăn lau ngồi xuống bên người Ninh Nghị, cúi đầu nói:
-Thiền nhi biết Cô gia là người tốt, nhưng mà… Cô gia đừng trách Thiền nhi nhiều lời chứ… Thiền nhi là nha đầu giúp tiểu thư động phòng, hơn nữa từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, nên sẽ luôn đứng cùng phía với tiểu thư, thí dụ như… thí dụ như… trong tương lai nếu Cô gia có cưới vợ bé thì Thiền nhi sẽ cùng với tiểu thư đồng thời hại chết nàng ta, còn nếu Cô gia có người tương hảo ở bên ngoài thì, Thiền Nhi cũng sẽ cùng tiểu thư tìm tới cửa làm náo loạn một phen… Cô gia đừng tưởng Thiền Nhi là người hiền lành, kì thật thì Thiền Nhi rất lợi hại đó, ta là do tiểu thư dạy dỗ mà, vậy nêm đám hồ ly sẽ không đấu lại với Thiền nhi đâu. Cô gia, Cô gia nên cẩn thận đấy…
Bây giờ tiểu nha đầu này lại dám ra vẻ ta đây, trắng trợn uy hiếp người khác cơ đấy, nhưng mà mấy lời đấy chỉ khiến Ninh Nghị ngồi ở bên cạnh bật cười. Bên trong Tô gia hắn có ba nha hoàn, năng lực của mỗi người hắn đâu thể không hiểu rõ được chứ, sống ở kiếp trước hắn dù sao cũng đã từng là nhân viên cao cấp có tố chất quản lý khá tốt. Chỉ có điều mấy nha hoàn này thường ngày bề ngoài đều rất ngoan ngoãn nhưng trên thục tế thì năng lực phối hợp của bọn họ có thể nói là vô cùng xuất sắc. Có lẽ đúng như tiểu Thiền nói, nếu hắn thật sự thu nạp tiểu thiếp cho mình, thì các nàng sẽ hiệp lực với Tô Đàn Nhi gây khó dễ cho người mới đến chết mất.
- Biết rồi, biết rồi chẳng qua cũng không thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy chứ, hại chết người khác…
- Dựa vào câu nói vừa rồi của Cô gia, tiểu Thiền sẽ xin tiểu thư để lại chút hơi tàn cho nàng ta.
- Ặc…
Hai người ở trong sân nói chuyện một hồi. Sau khi hoàn tất việc quét dọn, thì Tiểu Thiền đi mua chút đàn hương để để vào trong phòng cho thơm, còn Ninh Nghị thì ở lại trong sân thu dọn những đồ vật có ở bên trong gương kia. Bên trong thật ra cũng chẳng có vật gì gọi là thú vị, những thứ trong đó hầu như là những đồ chơi lúc Ninh Nghị còn nhỏ hoặc là những vật mà hắn không dùng nữa bây giờ tất cả đều đã trở thành phế phẩm. Ninh Nghị xem chúng trong chốc lát, sau đó đem những thứ không dùng được như mấy cái bình nhỏ, vài cuốn sách thẻ tre ném ra ngoài chuẩn bị vứt đi. Nhưng vào lúc chuẩn bị đổ ra toàn bộ thì hắn phát hiện được một quyển Thiên tự văn vẫn còn tốt, trong sách có ghi rất nhiều chú thích với bút tích của hắn lúc còn nhỏ, thấy vật này có chút giá trị kỷ niệm nên hắn cất đi.
Buổi chiều, ánh mặt trời xem ra cũng không tệ lắm, ấm áo chiếu xuống từng ngóc ngách trong ngõ hẻm. Sau khi Ninh Nghị trở về thì ngồi ở trên tảng đá bên cạnh cửa lớn, hẻm nhỏ khá sâu, trông có vẻ u tối, từng cái sân, từng cái đại môn san sát nối tiếp lẫn nhau, mấy cây thanh tường len lỏi trên mái nhà tô điểm thêm cho ngói đen. Hắn ngồi chỗ này ngắm cảnh, thỉnh thoảng có người đi đường thấy thế thì gật đầu chào hắn đầy thiện ý.Ninh Nghị cũng không biết tên của mấy người đó chỉ có thể gật đầu đáp lễ. Thỉnh thoảng từ chố rất xa chỗ con phố Khẩu Bắc ở đầu con hẻm vọng tới tiếng móng ngựa gõ lên mặt đường.
Trong con hẻm này có một cố dân cư biết hắn, thậm chí biết hắn gần đây có tiếng tăm không nhỏ, chỉ là Ninh Nghị thật sự không có chút ấn tượng nào với con ngõ này nữa thôi. Hắn ngồi chỗ này tĩnh lặng hít thở bầu không khí chất phác mà từ lâu lắm rồi còn chưa được hưởng thụ. Trên tay hắn là cuốn Thiên Tự Văn đã cũ nát ban nãy, lật lật mấy trang sánh đã bị thời gian tàn phá, có đôi tờ bị rời ra, cũng chỉ có thể nhặt lại kẹp vào chỗ cũ, nhưng lúc này hắn lại cảm nhận có người đứng ở bên kia nhìn về phía mình.
Đó là một nữ tử mặc một bộ y phục màu trắng thường thấy của các nho sinh, tuy đang khoác nam trang những cũng có thể nhận rõ nàng là nữ. Kỳ thực từ lúc người này xuất hiện ở đầu con hẻm, Ninh Nghị đã phát hiện ra, nhưng bình thường cũng có nhiều người qua lại chỗ này nên hắn không để ý. Chỉ là nàng có chút khác biệt, nàng không vội vã vừa đi vừa nghỉ như đang tìm vật gì đó, lúc này tới gần nơi Ninh Nghị đang ngồi, hắn mới thực sự chú ý nàng. Nữ tử này mặt trái xoan, cằm nhọn môi cũng nhỏ, lúc giả làm nam nhân quả thực khiến cho người khác cảm thấy nàng hơi gầy yếu. Ánh mắt nàng đang nhìn về phía Ninh Nghị, nghiêng nghiêng đầu nhìn vào tiểu viện bên trong.
Ninh Nghị đang mải ngắm nghía quyển sách Thiên Văn tự đã bị rách nát kia, đến khi cúi xuống nhặt trang giấy vừa bị rơi ra mới nhìn sang chỗ nàng. Nữ tữ thấy vậy thì chỉ gật gật đầu cúi đầu xoay người đang định rời đi thì chợt dừng lại, rồi lại gật gật đầu hành lễ:
- Chào công tử, công tử có thể cho ta hỏi những người trước đây ở chỗ này đây giờ như thế nào rồi?
- Trước đây là bao lâu?
- Cũng khoảng… bảy, tám năm gì đó…
Ninh Nghị quay đầu lại nhìn nàng ta một chút:
- Khoảng thời gian đó thì tại hạ đang ở cùng với phụ mẫu, hẳn là người cô nương cần tìm… cô nương là…
Đối phương có vẻ như tuổi không lớn lắm, tuy mang trang phục của người trưởng thành nhưng phỏng chừng so với Tiểu Thiền thì cũng không lớn hơn bao nhiêu, nói không chừng trước kia mình cũng quan biết nàng ta. Nữ tử nhíu nhíu mày, quan sát Ninh Nghị vài lần, khóe miệng khẽ mỉm cười:
- À, ngươi là tiểu Ninh?
- Chúng ta quen biết sao?
- Ngược lại… cũng xem như là quen biết…
Dựa trên bộ dạng nàng hiện giờ thì có vẻ như nữ tử này cũng không chắc chắn lắm, chỉ vào một cái sân xinh đẹp ở đầu ngõ phía đối diện:
- Ta ở bên kia đã hai năm, ách… Ta họ Vương, trước giờ cũng chưa từng nói quá nhiều…
Thời điểm nữa tử chỉ vào sân, dường như nàng hơi cúi đầu, ánh mắt tựa hồ như có điều không dám nói. Chẳng qua nếu xét toàn thể sự việc thì đại khái có thể nói là trước đây hai nhà cùng ở trong một con hẻm, chắc cũng có hay nói chuyện nhưng mà phỏng chừng giao tình cũng không sâu đậm lắm.
Ninh Nghị đợi chút thì quả nhiên nàng ta đã cười nói:
- Khi đó ngươi thường ở đây đọc sách, ta còn nhớ, một lần ngươi nhường nước tương cho ta.
- Hả, hóa ra là như vậy…
Ninh Nghị cũng cười cười phụ họa theo nàng, hóa ra cũng chỉ là người quen cũng, không tính là quá đỗi thân quen, đối phương hào hứng nói ra những chuyện này, hắn cũng không nỡ khiến họ mất hứng đành đáp lại qua loa hai ba câu. Nhưng sau đó có một thân ảnh chạy vụt tới, nhưng người nọ lại quen biết nữ tữ vừa rồi:
- Vương… huynh, ngươi quả nhiên là ở chỗ này.
- Trở lại đây quan sát một chút thôi, kỳ thật địa phương này cũng không quá thay đổi…
- Nhà ta ở bên kia, Vương huynh còn nhớ sao? Chỉ tiếc là đã bị bán mất rồi, hiện tại không có cách nào để lấy lại nữa.
Người mới tới có dáng vẻ của thư sinh mặc một bộ thanh bào, trước đây chắc cũng đã từng ở trong cái hẻm nà nhìn nữ tử họ Vương một chút:
- Đúng rồi ở chỗ này huynh còn quen biết vị công tử đây sao?
Xem bộ dạng thì hai người cũng không phải là phu thê, nhưng chắc là có quan hệ đồng hương nên có vẻ cũng cực kì thân thiết. Người mới đến nhìn thoáng qua Ninh Nghị mấy lần, sau đó nhìn vào phía sân sau lưng Ninh Nghị thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là … con mọt sách ngu ngốc? À, không đúng, vào lúc này phải gọi là cái gì nhỉ?”
Y chưa kịp nghĩ ra thì nữ tử họ vương đã hơi nhíu mày:
- Tiểu Ninh.
- Hả? Đúng rồi, tiểu Ninh. Ta là Hòa Trung, Vu Hòa Trung đây, lúc còn bé ta và ngươi thường xuyên chơi đùa, nhưng đáng tiếc là sau đó ta theo phụ mẫu đi tới Biện Kinh. Khi đó chúng ta thường xuyên gọi ngươi đi chơi, nhưng ngươi lại thường bị phạt chép sách và học thuộc lòng nữa. Thế nào? Dạo này còn đọc sách nữa không ? Khi còn bé ngươi đã cố gắng như vậy, hiện tại chắc cũng đã đạt được chút công danh rồi chứ?
Nam tử vừa mới tới tên là Vu Hòa Trung có vẻ là người thân thiện, còn vỗ một cái lên cánh tay Ninh Nghị hết sức thân thiết, trên thực tế ánh mắt y đã thể hiện tất cả. Trên tay Ninh Nghị lúc này là quyển sách đã bị tàn phá kia, bộ y phục trên người tuy mua với giá cả đắt đỏ nhưng mà mới vừa rồi di chuyển ít đồ vật nên đã bị dấy bẩn, nên giống như một tên thư sinh chỉ biết đọc sách đến mức thần người ra. Vì thế cũng không thể trách tại sao họ Vu lại hỏi hắn như thế. Không may là cái vỗ vừa rồi của y lại khiến bộ y phục của Ninh Nghị sạch sẽ như bình thường.
Trong lúc nhất thời Ninh Nghị cũng không khỏi cảm thấy bật cười, nhìn y nói:
- Cũng không đạt được gì.
- A, không sao không sao, Ninh huynh là người luôn cố gắng, một ngày nào đó tất nhiên sẽ…
Hai người đang nói chuyện nên cũng không chú ý tới ánh mắt khi Vương cô nương nhìn Ninh Nghị, trong đó tựa hồ như hết sức hứng thú với bộ dạng của hắn lúc này. Vốn chỉ có chút lưu ý đối với người bạn cũ gặp lại nhưng trong lúc nhất thời lại trở nên hết sức hưng phấn. Vốn chỉ là bạn thời thơ ấu ngẫu nhiên gặp lại, cũng không có bao nhiêu tình cảm, lúc trước xa cách tưởng chừng như không có ngày gặp lại, nhưng không ngờ lúc này lại có thể gặp nhay, ba người bắt đầu trò chuyện vui vẻ ở trong con hẻm nhỏ…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 176: Bạn Cũ Tình Cờ Gặp Lại

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÁnh mặt trời xen qua những kẽ hỡ của tán cây, chiếu thẳng lêntảng đã đặt trước cổng nhà, nó cũng khiến nụ cười cùng hình dáng của ba người nhuộm chút ánh vàng kim, từ xa nhìn lạithì nghiêm nhiên sẽ thấy trong ý xuân dạt dào trong tháng hai,lại có cảnh tượng vui vẻ giữa bằng hữu cũ gặp lại.
- Bởivì năm đó phụ thân được thăng chức, tại hạ cũng phải đi theophụ thân đến Biện Kinh… Gia phụ bây giờ đang đảm nhận chức cụChủ sự của Hộ Bộ… Lúc đó mới đến Biện Kinh, vì chưa quencuộc sống nơi đó nên tiểu đệ thường làm ra những trò khiếnngười ta phải chê cười. Chẳng qua nói đi thì cũng phải nóilại, cuộc sống ở kinh thành quả nhiên không giống như ở GianhNinh chúng ta, khác ở đâu thì thật sự khó mà nói rõ được.Ninh huynh nếu có lúc nào đến đó đi du lịch, thì hãy thử cảmnhận xem, lúc đó, tiểu đệ cũng xem như là chủ nhà, nhất địnhsẽ tận tình đãi huynh một bữa…
- Kỳ thực thì việcvui mừng lớn nhất khi đệ đến Biện Kinh, chính là… gặp lạiVương huynh. Chắc có lẽ Ninh huynh không biết, thực ra thì quêgốc của Vương… Vương huynh là Biện Kinh, nếu nói ai là chủ nhàthì hẳn phải là huynh ấy mới đúng. Trong đoạn thời gian mớiđến, tiểu đệ cũng phải nhờ Vương huynh chiếu cố không ít, haha… à, xem bộ dáng của Ninh huynh thì cuộc sống của mấy nămvừa qua giống như cũng không có quá nhiều biến đổi nhỉ?...
Líu ra líu trò chuyện một hồi, thì người có biểu hiện nhiệt tình nhất chính là cái gã Vu Hòa Trung này. Trong giọng điệucủa gã cũng biểu thị ra sự tự hào đối với thân phận quan viên của phụ thân gã hiện nay. Phẩm cấp của Chủ Sự Hộ Bộ chínhlà từ lục phẩm trở lên, thực ra thì cũng không tính là lớn,nhưng đối với bình dân mà nói, thì đấy đã là một vị đại quan đủ để cho họ phải ngưỡng mộ.
Giống như Ninh Nghị vốn chỉ là một tên thư sinh hủ nho, là kẻ ngốc tử, sợ là dù hắn có đọc sách cả đời thì cũng không thể với tới. Mà Vu HòaTrung lại có phụ thân làm Chủ sự Hộ bộ, gia đình cũng cóchút tiền dư thừa nên chỉ cần dựa vào quan hệ của phụ thân gã và tiền bạc thì việc kiếm được một chức vụ có quân hàm thì cũng không phải là điều quá khó. Ở thời đại nào thì tất cả mọi người đều có thể mạnh vì gạo, bạo vì tiền, vì vậy chỉ có tiền bạc và quyền lực thì mọi việc đều có thể giảiquyết.
Mọi người trò chuyện một hồi thì Vu Hòa Trungcũng cảm giác được Ninh Nghị đối với chuyện quá khứ cũngkhông nhớ bao nhiêu, bằng không ngay cả với nữ tử họ Vương nhấtđịnh sẽ có ấn tượng. Vì thế, Vu Hòa Trung lại thuận miệnghỏi thăm vài câu về tung tích của những gia đình cũ xung quanhcái hẻm này, Ninh Nghị quả nhiên không có chút thông tin nào,gã cười nói:
- Huynh còn nhớ Trần Tư Phong không? Nămngoái y mới học cao trung, bây giờ cũng đã nhậm chức ở Hộ bộ, lúc nào Ninh huynh tới Biện Kinh chúng ta có thể đi tìm y đểtụ tập.
Vu Hòa Trung biết, trước đây Trần Tư Phong là người bạn thân thiết nhất của NInh Nghị.
Trong lúc ba người cùng nhau cười nói, Vu Hòa Trung thấy NinhNghị thỉnh thoảng mới nói chen vào vài câu thì cho rằng NinhNghị do khoa cử không mấy thuận lợi, cuộc sống cũng có chútkham khổ nên mới trầm lặng như thế. Nghĩ thế nên giọng điệucủa Vu Hòa Trung càng thêm tự đại, nhất là ở trước mặt nữ tửhọ Vương nên càng muốn thể hiện, đây cũng là điều thường tìnhnơi nhân thế, Dù sao trong tâm mỗi người đều muốn đạt được mộtchút hư vinh, đứng trước mặt của những kẻ hèn kém, trừ phibạn là quân tử chân chính, hạng người mà trong vạn người chưachắc đã có một, nếu không sẽ cũng giống như Bộc Dương Dật,những thương nhân nhưng lại thích tỏ vẻ người có học. Đươngnhiên, thành thật mà nói, nếu đứng trước mặt hạng người giống như Bộc Dương Dật, chỉ cần bạn chuẩn bị chút ít tinh thầnthì rất dễ dàng để ở chung, ngay cả Ninh Nghị cũng thích nhưvậy. Nhưng gã Vu Hòa Trung này hiển nhiên chỉ là một người bình thường, vì thế thỉnh thoảng nói vài câu khoe khoang cũng khôngcó gì là kỳ lạ, ngược lại Ninh Nghị cũng cảm thấy gã khálà thú vị.
Chẳng qua, người làm người khác phải chú ýchính là nữ tử họ Vương không hay nói nhiều kia. Trong toàn bộquá trình nói chuyện, nàng cơ bản chỉ mỉm cười hoặc gật gậtđầu rồi nhìn khắp nơi trong cái ngỏ nhỏ này, dường như đốivới nơi đây nàng có cảm giác hoài niệm.
Lúc Vu Hòa Trung nhắc tới chuyện nào đó trong quá khứ, thỉnh thoảng nàng cũng thuận miệng phụ họa một hai lời, thời gian còn lại chỉ yênlặng lắng nghe hai người kia trao đổi, tất cả đều đúng quy củ,cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng khiến Ninh Nghị cảm thấy chú ýlà, mỗi khi Vu Hòa Trung bắt đầu khoe khoang về gia cảnh nhàmình thì nàng chỉ mỉm cười gật gật đầu, thêu gấm thêm hoa.Nhưng nếu như Vu Hòa Trung ngầm nói xấu hoặc dùng giọng điệunhạo báng Ninh Nghị thì ánh mắt nàng lập tức dừng lại ở trên người hắn, thần sắc có chút không yên lòng, và cũng sẽ khôngnói bất kỳ câu phụ họa nào.
Điều này rất thú vị.
Ở trong bất kỳ yến hội hoặc là lễ tiệc nào đó nhất sẽ cómột vị chủ nhà hoặc là một người nào đó được đa số mọingười coi trọng. Trong bữa tiệc sẽ có một người nào đó tựkhoe khoang hoặc thể hiện mình thì chủ nhà sẽ phụ họa cùng y, cấp cho đối phương chút mặt mũi. Nhưng nếu như có hai vị khácnhân nào đó có thái độ đối lập, thì làm như thế nào để duytrì thái độ chuẩn mực cho họ, biểu hiện của chủ nhà có thểlà công bằng hợp lý nhưng nhất định không thể để cho người kiachán ghét. Tất cả những điều đó có thể coi là cả một mônnghệ thuật, cần có học vấn sâu sắc đấy.
Khi vị bằnghữu cũ khoác loác thì nữ tử này cũng không để ý, cấp cho gã một chút mặt mũi, nhưng nếu Vu Hòa Trung muốn ở trước mặtnàng hạ thấp thân phận của Ninh Nghị nàng tất nhiên sẽ khôngtham dự vào chuyện đó. Điều này thể hiện rõ nữ tữ họ Vươngnày quả nhiên rất tinh tế trong chuyện đối nhân xử thế. Đươngnhiên cũng bởi vì nàng có quen biết với Vu Hòa Trung nên nàngcũng hiểu rõ gã, nên sẽ cũng không can thiệp vào chuyện củagã, thái độ của nàng rất đúng chừng mực.
Nhưng nếu chỉ một hai lần thể hiện ra hành vi khéo léo như lúc vừa rồi thìngười bình thường đều có thể tu dưỡng, nhưng mỗi lần gặpchuyện như thế mà vẫn bình thản xử lý thì đúng là người cótính nhẫn nại cùng tầm nhìn rất lớn.
Nữ nhân này rốtcuộc có phải do giáo dưỡng mà thành hay không thì Ninh Nghịkhông biết. Nhưng nếu như có thể giáo dưỡng được như thế thìchắc chắn có thể rèn luyện mỗi người để vượt qua cái vòngtròn luẩn quẩn trong cuộc đời họ. Thành thật mà nói, thờinày nữ nhân xuất đầu lộ diện bon chen trong cuộc sống cơ hồcũng không nhiều, giống như thê tử của mình, Tô Đàn Nhi, nàngcũng được gia đình giáo dưỡng tương đối khá, nhưng vẫn cứ luẩn quẩn mãi trong cái vòng tròn “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”.Thành ra so với nữ nhân trước mắt này thì tư duy của Tô Đàn Nhitựa hồ sắc bén hơn nhiều, nhưng về phương diện đối nhân xử thế thì có lẽ còn chưa đủ khéo léo.
Trong số nữ tửNinh Nghị biết thì, Cẩm Nhi và Vân Trúc trước đây đều ở thanhlâu, cũng từng rèn luyện qua phương diện đối nhân xử thế, haingười đều có các phương pháp khác nhau để xử lý mối quan hệvới khác nhân. Nhưng Cẩm Nhi tương đối hoạt bát, thường thườngchỉ biết quan tâm đến việc làm thế nào để hoàn toàn giảiquyết khúc mắc trong lòng, chứ lại không quan tâm đến suy nghĩcủa bản thân người đó. Vân Trúc thì bề ngoài tuy ôn nhã, nhưngnội tâm lại cao thượng cao ngạo, ở lâu mới cảm nhận rõ nội tâmcứng cỏi đầy góc cạnh của nàng.
Đối với nụ cười đơn giản của nữ tử đứng trước mặt này, NinhNghị chỉ cảm thấy khí chất đó tương tự như khí chất mà hắncảm nhận được từ người Bộc Dương Dật. Nhưng cũng chỉ là tươngtự chứ không hắn đã đúng như vậy. Mới gặp nữ tử họ Vương này được một lúc, nói chuyện cùng nàng mấy câu đương nhiên NinhNghị cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ con người nàng ta, nêncũng không nhận xét thêm nữa.
Ninh Nghị và hai vị “bằnghữu ” nói chuyện với một hồi lâu, đợi, đến khi bọn họ muốnxoay người rời đi thì từ trong cửa viện đã có chút cũ nát ởsau lưng hắn có một bóng đi ra:
- Cô gia, ngài ở đây à?
Người này tất nhiên là Tiểu Thiền vừa mới hoàn tất việcquét dọn căn phòng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.. Khi nàng rađến cửa thì thấy Cô gia đang nói chuyện với hai người mới“ách” một tiếng, tiến đến đứng sau lưng Ninh Nghị. Tiều Thiềndáng người cũng mĩ lệ, mà nàng đang mặc một bộ áo bông màuvàng bó lấy người, xem ra cũng có mấy phần khí chất của cácvị tiểu thư, khiến hai người bọn Vu Hòa Trung ngẩn ngơ mộtchút, sau khi trấn tĩnh Vu Hòa Trung mới cười nói:
- Hả? Đây là đệ muội sao?
Nữ tử mặc trang phục nam trang họ Vương thì trước hết chào Tiểu Thiền một cái, rồi hướng Ninh Nghị hỏi:
-Đây là đại tẩu phải không?
Hai tiếng đệ muội cùng đại tẩu khiến cho Tiểu Thiền có chútvui sướng, con mắt chuyển động, trong đó có vẻ hơi kinh ngạc xen lẫn cao hứng, nhìn hai người. Sau đó nàng nhìn Ninh Nghị mộtchút rồi nhích lại sát gần hắn một chút:
- Hic, không phải rồi, ta là nha hoàn của Cô gia, tên ta là Thiền nhi, hai vị… công tử là?
- Chúng ta là người quen cũ của Ninh công tử, trước đây bọn ta ở bên kia…
Biết Tiểu Thiền chỉ là nha hoàn, nên hai người cũng không cầnthiết phải xưng danh tính, chỉ thuận miệng đáp lại một câu,Tiểu Thiền thấy vậy thì cũng không dám hỏi thêm gì nữa, mấyngười bọn Ninh Nghị lại trờ chuyện vài câu. Sau đó Vu Hòa Trung cùng nữ tử họ Vương xoay người rời đi.
Ninh Nghị và Tiểu Thiền đứng ở bên này nhìn bóng lưng của bọn họ, Tiểu Thiền thuận miệng hỏi:
- Cô gia nhớ lại được chuyện gì ngày xưa ròi phải không? À, đúng rồi… Vương công tử kia… chính là nữ nhân đó.
- Đứa ngốc cũng nhìn ra,
Ninh Nghị cười cười vỗ vỗ đầu nàng:
- Ta cũng không thể nhớ rõ bọn họ, chỉ là bọn họ trước kiaở nơi này, vì lẽ đó mới lại đây chào hỏi ta, hẳn là bọn họnhớ tới ngôi nhà này…
Khu tiểu viện này xem ra cũng đãbị thời gian tàn phá nặng nề, nhà cửa đã quá cửa năm. Lúcnày chỉ mới thánh hai, nhưng ngoài cổng lại không treo bất cứcâu đối hay là bức họa nào để mừng tết mừng xuân, hoàn toànkhông phù hợp với những tiểu viện xung quanh. Ninh Nghị nhìnmình, khắp người dính đầy tro bụi, tay lại cầm một cuốn sáchđã gần bị hỏng, không khời có chút lắc đầu, cười tự giễu.Tiểu Thiền nhìn xung quanh một chút, rồi như nghĩ đến chuyệngì, nói:
- Ngày mai Tiểu Thiền sẽ gọi người đến sửa lại sân.
Nàng dừng lại suy nghĩ một chút rồi lại cười nói:
- Thật muốn biết bộ dạng lúc trước Cô gia ở chỗ này như thế nào..
- Nghe nói là một tên mọt sách ngốc…
Ninh Nghị cười cười, lại nhìn Tiểu Thiền:
- Đừng nói ngươi không biết, e là ngươi còn biết rõ hơn ta làđường khác ấy chứ, Đàn Nhi không phải vì nguyên nhân đó mớichọn ta sao?... Hiện tại ta lại không giống như vậy, hối hậnrồi sao?...
- Hi, đó là do tuệ nhãn của tiểu thư đấy chứ ạ? Hơn nữa lúc đó Thiền nhi cũng không dám nói, khi đó tiểuthư trông rất nghiêm túc…
Tiểu nha hoàn bắt đầu nói tớinhưng điểm lý thú trong cuộc hôn nhân của hai người Ninh Nghị.Đồng thời họ cũng xoay người đi vào bên trong sân.
Mà ởchỗ khác hai người nữ tử họ Vương và Vu Hòa Trung cũng đangđứng trước một cái sân. Kì thực thì khi rời khỏi Giang Ninh,hai người tuổi đều còn rất nhỏ, bây giờ dù vẫn giữ được chút ký ức thời thơ ấu, nhưng cũng chỉ là những đứa trẻ đã cùngchơi đùa vui vẻ ngày xưa mà thôi. Cũng may Vu Hòa Trung cũng còn nhớ được một số chỗ trong cái hẻm này, nên dựa theo chút ấntượng đó bắt đầu đi gõ cửa mấy nhà để hỏi thăm, đến khi trởra thì thấy nữ tử họ Vương đang đứng trước cái tiểu viện màtrước đây nàng từng ở, chỉ là bây giờ nó đã đổi chủ.
Vu Hòa Trung cười nói:
- Ta cũng không nhớ được toàn bộ những người trước kia, chỉnhớ rõ vài người nên mới đi hỏi thăm một chút, không ngờ tronglúc hàn huyên với mấy người đó lại biết chút chuyện liên quanđên tiểu Ninh, người đoán thử xem.
Gã cố gắng đưa rachuyện hấp dẫn để nữ tử họ Vương khỏi đắm chìm trong quá khứ, nhưng nàng không trực tiếp trả lời mà thoáng suy ngẫm:
- Nha hoàn của tiểu Ninh trông rất xinh đẹp, y phục trên ngườicũng rất tốt, mấy năm qua e là cũng không sống ở căn nhà kianữa đâu.
- Hừm, hiện giờ ta cũng không quen biết nhiềungười ở chỗ này nên cũng không biết nhiều chuyện. Chỉ là lúcnãy có trò chuyện với một tên tài tử ở đây, nghe y nói chủnhân của ngôi nhà kia là người ở rể, nhà gái là một thương hộ giàu có nhất vùng này, gia đình nghe nói rất khá giả…
Nữ tử họ Vương quay đầu lại nhìn căn nhà lúc nãy ba người đứng nói chuyện:
- Thật không tệ…
- Khặc, vừa rồi ta nhìn thấy bộ dạng dơ dáy của hắn nên cũng không hỏi chuyện khoa cử của hắn, nhưng bây giờ đã biết hắnlà người ở rể thì e là không có cách nào để dự thi rồi…nhưng khó có thể ngờ hắn lại chấp nhận đi ở rể, ài…
Vu Hòa Trung thở dài.
- Cuộc sống của mỗi người, đại khái cũng sẽ có lúc gặpphải tình huống thân bất do kỷ…
- Ừm, qua mấy ngày nữa ta sẽ trở về, hỏi đường huynhvề tình huống của những người sống trước đây xem sao. À, Sư Sư, muội xem mấy ngày nữa đám người chúng ta có nên lấy danhnghĩa gặp lại bạn thân ngày xưa để mời hắn đến tụ tập mộthôm, được không? Nói không chừng cuộc gặp mặt này còn có thểcó một ít chỗ tốt cho hắn đấy.
Sau khi Vu Hòa Trung nóimấy lời này thì ánh mắt vẫn tập trung tên người nữ tữ đượcgọi là Sư Sư, nhưng chỉ thấy nàng lắc đầu khe khe, mỉm cườinói:
- Nếu huynh và Trần Tư Phong tìm hắn để gặp mặtthì mới có lợi cho hắn, chứ với thân phân của ta mà hắn lạilà người ở rể, tốt nhất thì không cần tìm thêm phiền toái cho người ta. Huống hồ ta cũng chỉ là tiện đường nên mới quay lại chỗ cũ thăm qua một chút, chứ không muốn áo gấm vinh quy, lúcnãy… cùng hắn nói mấy lời, kỳ thực bản thân ta cũng cảm thấy không quen thuộc lắm
Nghe xong mấy lời này. Vu Hòa Trung cũng chỉ có thể nở nụ cười:
- Cũng được, … thôi thì việc này… cứ như vậy đi…
Hai người vừa nói vừa xoay người đi, một lát sau, bóng họ đã biến mất ở bên kia dãy phố.
Lần tình cờ gặp mặt này cũng không có ấn tượng quá lớn với Ninh Nghị, nhưng hắn cũng không hề nghĩ tới, không lâu sau lầntrò chuyện này, ba người lại có cơ hội gặp mặt nhau lần nữa.
Trời cũng đã xế chiều, lúc vừa về đến Tô gia, hắn đã thấytrưởng tử của Tần tự Nguyên là Tần Thiệu Hòa chờ hắn đã lâu. Y chỉ nói rõ tên họ của mình, lấy thân phận người bình thườngđến bái phỏng Ninh Nghị chứ cũng không phải là lấy quan chứcđến để gặp mặt, bằng không không biết Tô gia sẽ náo nhiệt đếnmức nào nữa.
Mấy ngày trở lại Gianh Ninh, vị nam tửtrung niên làm quan Tri Châu này cũng có rất nhiều việc phải xửlý, cũng có rất nhiều người muốn bái phỏng. Mấy ngày trướcNinh Nghị cũng đã bỏ lỡ một lần gặp mặt y. Hôm nay rốt cuộccũng có chút thời gian, nên một mực chờ ở Tô gia đợi đến khiNinh Nghị trở về. Lần này y đến là để gặp mặt Ninh Nghị vànói lời cảm tạ.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 177: Phác Thảo

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐào bắt đầu chớm nụ xuân, dương liễu buông rũ xuống mặt hồ. Ởbên bờ sông Tần Hoài, tiểu viện ở trong ngõ Ô Y cũng đón thêmvài vị khách vừa mới tới.
Ngõ Ô Y ở Tần Hoài từtrước tới nay đều là chốn cần phải đến nếu như bạn muốn thamquan thành Giang Ninh. Ngõ Ô Y cũng cũng không tính là rộng càngkhông thể so với miếu Khổng Phu tử hay xa hoa bằng phố Chu Tước, chính bởi vậy mà nơi đây lại ít mang âm hưởng của thế tục, rấtnhiều nhà văn tụ tập ở đây cùng phong lưu khoái hoạt, trăm ngàn năm qua là chỗ vui chơi của nhiều văn nhân mặc khách:
- Tích viết vương tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia.
DN:
Én lầu Vương Tạ thuở nào
Bay giờ lưu lạc bay vào nhà dân
(Ô Y Hạng – Nguyên tác: Lưu Tích Vũ)
Nơi đây đã phong lưu từ thời Đông Tấn, ngàn năm trôi qua, đãbiến cái hẻm nhỏ này thành một địa điểm không thể quên củamỗi người. Ở trong hồi ức của mỗi người khi du lãm qua đây,nếu nói thanh u như trong trí tưởng tượng của bọn họ trước khiđến thì đó là chuyện không thể nào.
Như lời của haicâu thơ trên thì hiện tại đây là nơi cư trú của Vương Tạ. Nênchỉ có những người có tài năng trác tuyệt mới được ở lạiđây, nhưng nói thì nói thế chứ lúc ấy chỗ này một tấc vàngcũng không đủ để mua một tấc đất. Vì thế chỗ này danh khírất lớn, chỉ người có thân phận hiển hách hoặc những nhà đại phú quý mới mua được đất để xây nhà ở đây. Còn nếu chỉ làmột tên nhà giàu mới nổi có tiền mà muốn mua một mảnh đất để có thể bắt chước các nhà quý tộc khác, mà không quen biếtvới chốn quan trường thì rất khó. Bởi vậy tuy diện mạo củatiểu viện trước mắt này có vẻ xấu xí nhưng trên thực tế nếucó thể ở chỗ này mua đất thì nhất định sẽ là người có bốicảnh.
Nhìn thoáng qua thì đình viện này có chút cổsơ, vẻ đẹp bên ngoài dường như bị thu vào bên trong, nhưng trênthực tế bố cục của tiểu viện lại thể hiện nét đẹp nội tâmcủa chủ nhân ngôi nhà. Bố cục của đình viện cũng khá tinhxảo, không quá xa hoa nhưng lại tràn ngập khí tức văn chương, đồng thời lại toát lên hơi thở của cuộc sống. Phía sau tiểu viện tiếpxúc với con sông, phong cảnh cũng xem như bình thường, nhưng trênthực tế thì tầm nhìn lại rất tốt, liếc mắt một cái cũng đủlàm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Lúc này trong viện còn có mấy người đang đưa đến vài thứ, các gia nhân đang dọndẹp tấp nập. Một nữ tử tuổi trung niên mặc một bộ y phục màu xám sau khi cau mày quát mắng bọn gia nhân vài câu, bà đi vàogian phòng gần sông nhất, đứng trước cánh cửa nhìn thoáng vàotrong phòng.
Lúc này ngồi ở trước gương đồng là một nữtữ đang giả làm nam trang, thả mái tóc buông xuống dưới, đangngồi tự trang điểm.
Nữ tử trung niên gõ của đi vào, cố làm ra vẻ đang rất cao hứng nhưng thực ra thì bà đang hết sức bực mình:
- Xuân Mai đâu rồi? Sao lại không ở chỗ này?
- Lúc nãy còn rửa mặt ở đây, con bảo muội ấy đi ra ngoài rótnước rồi, sau đó còn sai muội ấy đi lấy chút giấy mực vào đây.Những thứ đó khá nhiều, hiện tại chắc chắn muội ấy còn đang đilấy.
Nữ tử vẫn chăm chú nhìn cái gương đồng, cười khẽ:
- Mẫu thân, hôm nay con đi chơi, được chứ?
- Không được! Ta đã nói với con nhiều lần rồi, tốt nhất làđừng giả nam trang để đi ra ngoài, thế mà con vẫn cứ đi, còncon nha đầu Xuân Mai chết tiệt kia nữa, bảo nó đi theo thì conlại không cho đi theo, đợi lúc nào nó vào ta nhất định phảimắng một trận mới được…
- Chuyện này không liên quantới Xuân Mai, là con đã tự mình bỏ rơi muội ấy, lúc trở về thìcòn thấy muội ấy đang khóc nức nở, là sợ bị mẹ mắng đấy… hơnnữa con cũng không ngờ sẽ gặp người quen cũ, nên cũng với Vuđại ca trò chuyện cùng hắn một lát mới về trễ như thế.
- Đang khóc sao…
Trung niên nữ tử lặp lại câu nói của nàng, cười nhạt:
- Một hai lần đầu thì có thể còn khóc được, nhưng mỗi ngày con đều nói vậy, nó liệu còn nước mắt để khóc không? Mà tên VuHòa Trung kia suy cho cùng là cũng không có gì tốt đẹp cả, vừa thấy con đã tựa như cẩu nhìn thấy cá, luôn cúi đầu khom lưng…
- Kỳ thực thì Vu đại ca cũng là người rất tốt, nào có giống như lời mẫu thân nói ạ. Hơn nữa muốn ăn trộm cá không phải làcẩu mà là mèo, cẩu chỉ…
Nữ tử nói tới đây thì bật cười, tất nhiên nàng sẽ không nói ra những từ ngữ thô tục ấy…
- Đúng rồi, giống mèo chỉ thích trộm đồ tanh, luôn cúi đầukhom lưng trước người khác… Nếu không niệm tình hắn và con làngười quen biết cũ, thì dù hắn có đến cửa mẹ cũng không cho vào.Ài, kỳ thực mẫu thân không phải là không có tính người, chỉ là cái tên Vu Hòa Trung này thật sự không xứng với con, nếu conniệm tình bằng hữu ngày xưa thì mời gã tham gia vào lần tụhội này cũng không sao. Chỉ là học thức của gã không bằng nhữngngười đó, nếu không có con, e rằng gã đã đánh mất mặt mũi,con vừa muốn che chở cho gã, gã được một tấc thì lại muốn lấntới một thước, còn tưởng rằng Sư Sư con thật sự thích gã nữachứ.
Nữ tử trung niên tiếp tục nói:
- Con nữađấy nhé, nếu không thích người ta thì phải dứt khoát luôn đi, đừng đểđến cuối cùng lại không làm được, dù gì cũng là đau khổ, mà thực rathì gã đau khổ cũng không sao, trong kinh thành có vô số vị côngtử thích con, luôn vì con mà tan nát cõi lòng. Người làm mẫuthân như ta cũng không quan tâm những người đó muốn sống hay muốn chết, loại nam nhi không suy nghĩ đến việc đền nợ nước mà chỉ đặt tâm tư lên người nữ nhân, chết sạch càng tốt. Nhưng mà Sư Sư,lòng con quá mềm yếu, nếu như trong tương lai con phải lòng tênVu Hòa Trung thì một lúc nào đó con sẽ phải đau lòng, áy náy, mẫu thân cũng chỉ nghĩ cho con mà thôi. Nên nếu không thích thì ngừng hẳn đi, chặt đứt ý niệm này ngay khi vừa mới bắt đầu,con xem, lần này con đi ra ngoài giải sầu, gã cũng đến, con một mình ra ngoài thì gã cũng đi theo, như thế chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?...
- Trước đây nhà Vu đại ca ởchỗ này, huynh ấy muốn trở lại đây thăm thú đó cũng là chuyện bình thường mà… Huống chi nữ nhi thường xuyên giả làm nam nhân,nhìn chướng mắt lắm đấy ạ, nếu như Vu đại ca mà cũng thích được,thì thật sự là không biết lựa chọn rồi …
Vừa nói chuyện,nữ tử cũng đã buông hẳn mái tóc dài, cũng như đã gỡ xong số trang sứcxuống. Khi nàng giả làm nam nhân thì cằm hơi nhọn, trán hơi cao,nhưng nếu thật sự là nam nhân thì lại hơi gầy. Kỳ thực đây cũng làdo nàng cố để như thế, vốn ban đầu thì cái trán đã hơi nhô cao một chút, nàng cho rằng người khác sẽ không nhìn ra điểm ấy,tuy nàng có thể dùng phấn trang điểm để che đi, nhưng nàng lạicố ý để như thế cộng thêm cái cằm nhọn, tuy rằng vẫn đẹp nhưnglại khá giống nam nhân.
Lúc này nàng đang tháo lớp giả trang ra, trở về hình tượng lúc ban đầu. Sau khi buông tócxuống hết thì một mỹ nữ thanh tú dịu dàng đã hiện ra, nàngđang cùng mẫu thân cười nói, trong nụ cười còn hàm ẩn sự thông minh.
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, hẳn là cô nha hoàn Xuan Maiđưa giấy và bút mực tiến vào. Tiểu nha hoàn cúi đầu đi vào,nàng đặt mấy thứ văn phòng tứ bảo lên một cái bàn nhỏ ởtrong phòng, đang chuẩn bị giúp chủ nhân mài mực thì đã thấyLý Sư Sư với sắc mặt không thay đổi phất phất tay, tiểu nhahoàn liền thở phào nhẹ nhõm lui ra ngoài. Nàng đã không bị bà chủ mắng.
Vị nữ tử trung niên này họ Lý, tên đầyđủ là Lý Uẩn, từ lúc Lý Sư Sư năm tuổi, mụ ta đã thu nhậnnàng, làm sao lại không rõ tính tình của nàng cơ chứ. Lý Sư Sư lúc nói chuyện với với bà cũng chỉ là nói vui, chứ không cómấy câu đứng đắn, động tác nhỏ này tất nhiên là bị mụ nhìnthấy, nên không khỏi bĩu môi. Nhưng hiện tại mụ không có tâm tưđể mắng tiểu nha đầu này nên chỉ lắc lắc đầu:
-Không có một câu nào nghiêm túc sao? Vu Hòa Trung không có lá gan để làm điều đó sao? Con xem, gã thi phú bình thường, phẩmhạnh cũng không có gì là xuất sắc, hiện tại ngay cả chút canđảm ấy mà cũng không có, thì cần gì phải để ý đến gã nữa…Hơn nữa, rất khó biết khi nào thì nam nhân bỗng nhiên ăn đượcgan hùm mật gấu, bất cứ giá nào…
Nữ tử ngồi vàochiếc bàn nhỏ ở giữa gian phòng, lúc này nàng đang rót nướctrà vào nghiên mực, chuẩn bị mài mực, nghe vậy thì bật cười:
- Nếu huynh ấy có lá gan như vậy, sao nữ nhi lại có thể từ chối huynh ấy được?
- Sư Sư, danh vọng của con hôm nay sẽ hại chết gã đấy…
- Thành quỷ thì cũng phải làm quỷ phong lưu chứ sao?
Ánh sáng mặt trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ vào, nữ tử mặcmột chiếc váy dài màu đỏ nhạt đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ,cầm lấy một chiếc bút lông dê nhìn chăm chú vào trang giấy, sau đó vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên ngoài bút. Động tác kia tưởngnhư đơn giản nhưng thật ra lại hết sức thanh nhã, lộ ra một vẻđẹp quyến rũ không tả. Nữ nhân trung niên thấy vậy thì hơi hơinhíu mày:
- Không cần liếm lui liếm tới như thế chứ, sớm đã nói với con tật xấu này…
Đang định nói tiếp thì thấy Sư Sư đưa đầu bút lướt nhẹ trên trang giấy trắng, bắt đầu phác họa.
-… Thế đạo gian nan, làm người không dễ, mẫu thân, con cũng biếtVu đại ca là hạng người gì, có thể tài hoa của huynh ấy khôngbằng con, nhưng nghề nghiệp của chúng ta cũng cao quý hay sao...
Nữ tử trung niên nhíu mày mội cái:
- Đó là cái nghề đáng quý! Sư Sư, con bây giờ cũng là ngườiquan trọng có danh tiếng, con thử hỏi mọi người xem, ai cũng sẽ trả lời như vậy.
- Con lại không cảm thấy như vậy.
Sư sư đưa lưng về phía nữ tử trung niên, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi thẳng lên khuôn mặt của nàng:
- Chẳng qua… đó cũng chỉ là một nghề mà thôi, mẫu thân, mấyngười Vu đại ca thường xuyên lui tới đây là chuyện của bọn họ,vì huynh ấy cảm thấy vui vẻ, huynh ấy cảm thấy thú vị. Còn tương lai, cũng chính huynh ấy tự mình đạt lấy. Con cũng mong muốn huynh ấy trở thành bằng hữu hay đại ca, huynh ấy đương nhiên cảm kích.Nhưng nếu như mẫu thân nói, chặt đứt quan hệ với huynh ấy, đốivới chúng ta chỉ là chuyện xấu hay tốt thì còn chưa nói được,nhưng đối với huynh ấy tất nhiên sẽ bị mất hứng và nhớ rõchuyện này.
Nàng nghĩ nghĩ:
-Thế sự nơi nhângian được mọi người chia thành ba tầng chín lớp, giống như mẫuthân nói, có thể bây giờ con là người nổi danh, đó là thượngđẳng, mọi người đến Phàn lâu của chúng ta, gặp con, trò chuyệncùng con sẽ có cảm giác mình trở thành người thuộc tầng lớpthượng đẳng. Khi con qua lại cùng Chu tài tử thì sẽ được mẫuthân coi đó là việc thượng đẳng, nhưng nếu ta qua lại với Vu đạica thì mẫu thân lại coi là trung đẳng, thậm chí là hạ đẳng.Mẫu thân, cuối cùng tất cả chỉ là cảm giác của mỗi người mà thôi, con cảm thấy tất cả mọi người đều giống nhau, nhưng bởitất cả mọi người lại có quan niệm như vậy thì con cũng khôngthể thay đổi được. Vu đại ca thường xuyên lui tới chỗ con, cảmthấy rất có mặt mũi, cảm giác như mình trở thành tầng lớp thượngđẳng. Con hiểu và con cũng vui vẻ, bởi vì con, đã làm trong cuộc đờinày của huynh ấy có cảm giác mình là người thượng đẳng.
- Huynh ấy làm người thượng đẳng, thì huynh ấy cảm thấy hết sứcvui vẻ, ngay cả phiền não hay vất vả cũng coi là thượng đẳng. Nhưngnếu cả đời này huynh ấy cũng chỉ thuộc tầng lớp trung đẳng,thành thân cưới vợ, rồi nhận một chức quan nhỏ, làm những chuyện không có gì đặc biệt, khi đến thanh lâu ngay cả hoa khôi cũngkhông thể gặp được. Như vậy đương nhiên huynh ấy cũng sẽ chỉ có niềmvui và phiền não trung đẳng. Sư Sư lớn như vậy rồi, nhưng cũng không biết thượng đẳngg, hạ đẳng hay trung đẳng là gì nhưng vẫn luôn có phiền não của mình. Nếu cẩn thận lục tìm cũng có chuyệnkhiến con phải vui mừng, chính là con đã có thể làm cho mấyngười Vu đại ca cảm thấy mình cũng là người thượng đẳng. Conđã làm cho người khác thỏa mãn và vui vẻ, thế thì ta cũng đãlàm một việc có ích rồi…
Mẫu thân, người nói con nênngừng những việc này, ta cũng biết ở trong mắt mẹ, Vu đại ca bọn họ không thể so sánh được với những vị đại tài tử kia. Conđương nhiên cũng thích cách ăn nói đầy thi vị, hay những kiếngiải tài hoa của mấy người Chu đại ca. Nhưng con thích Vu đại ca không phải vì những chuyện này, con thường xuyên qua lại vớihuynh ấy bỏi vì Vu đại ca là người con quen biết từ nhỏ. Gặpngười quen cũ có gì không đúng chứ? Đã là người thì ai màchẳng có khuyết điểm này nọ, người nào cũng có sở trườngriêng của mình, chẳng qua cũng chẳng có mấy ai xứng đáng đượcgọi là đại thiên tài. Ai có thể quen biết với hạng người thiên tài Chu đại ca, Quý đại ca, Đào đại ca từ nhỏ chứ? Chẳngphải trước kia con từng bị người khác gọi là đầu củ cải, Vươnggia đầu củ cải… Lý gia đầu củ cải…
Lý ma ma nhíu mày:
- Khi đó con cũng đã rất đẹp, mà đầu củ cải (trên to dưới nhọn) cũng không phải là xấu xí…
Lý Sư Sư vẫn chăm chú vẽ tranh, cũng không trả lời:
- Con cùng với Vu đại ca quen biết đã lâu, qua lại thường xuyêncùng huynh ấy, có đôi khi cũng có cảm giác phẩm hạnh của mình quá cao thượng, cho dù là người quen biết cũ cũng có thế không rời không bỏ. Bọn họ cũng có thể nói như vậy: ‘A, ngươi xemLý Sư Sư cùng Vu Hòa Trung hợp lại cũng không tệ nhỉ? ’ ‘Tacũng không rõ nữa, bởi vì huynh ấy quen biết với nàng từ nhỏcho nên họ khá là quan tâm nhau.’. Bọn họ đối với con rất tốt,nên con cũng có cảm giác rất vui vẻ.
Nàng nói xong thì cười rộ lên:
- Mẫu thân, người cũng biết, từ nhỏ con đã bắt đầu đã họcđàn, con rất thích nghe những lời khen ngợi, con cũng là ngườithích hư vinh mà …
-Tất cả đều chỉ là quan điểm của con chứ không được thực tế chứng minh, nhưng thôi thì cho qua…
Lý ma ma xoa trán, thở dài nói:
- Không nói chuyện này nữa, con thích làm như thế nào thì cứlàm như vậy đi… Ừ, mà hôm nay các con đi thăm ngõ nhỏ bên kia,nhìn thấy những gi?
- Vẫn như cũ thôi, so với trướckia cũng không có gì thay đổi, đáng tiếc là lão công công trước kia dạy đàn cho con đã mất…
Cái bút lông trong taynàng qua lại đều đặn, trong thời gian nói chuyện, nàng đã vẽgần xong toàn bộ cái ngõ nhỏ mới đi thăm về, nàng nghĩ nghĩ,liền điểm thêm mấy bóng người.
- À, còn gặp thêm một người quen biết trước kia nữa…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 178: Phác Thảo

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- À, chỉ gặp được một người quen cũ trước đây thôi.
Ánh tà dương bắt đầu chiếu xuống khắp thế thế gian, trongphòng nhỏ ven sông, cây bút trong tay nữa tử hơi ngừng lại mộtchút, sau đó lại tiếp tục uyển chuyển di động.
Cáchđây mấy năm, Lý Uẩn có gửi nuôi một vài đứa trẻ ở trong cái ngỏnhỏ kia, để chúng cùng nhau họa đánh đàn và ca hát. Bởi vậyLý Uẩn đối với chỗ đó cũng có chút ấn tượng, lúc này bà nghe Sư Sư nói có gặp lại người quen cũ thì lại liên tưởng đến VuHòa Trung, cau mày hỏi:
- Trước đây quen biết sao? Ai vậy?
- Trước đây hắn cũng ở trong cái hẻm nhỏ đó, là một cậu bécả ngày chỉ biết đọc sách. Phụ thân hắn là một nhà nho hủlậu, thường ngày vẫn hay tranh cãi cùng với mấy người trongnhà, theo như con nhớ thì hắn họ Ninh…
- Ồ.
Lý ma ma nghe xong thì liền nhớ lại:
- Đứa bé kia cũng không phải là hạng người ham học, cả ngàybị phụ thân hắn mắng mỏ, bị mắng nhiều tới nỗi khiến hắnphải choáng váng, ta nhớ lúc chúng ta rời đi thì phụ thân hắnhình như cũng qua đời. Hắn còn ở chỗ đó sao? Sao con lại nhậnra hắn được.
- Con cũng không nhận ra, so với trước kiahiện tại hắn đã thay đổi khá nhiều. Nhưng lúc con gặp hắn thì hắn vẫn ngồi trước cổng nhà trong tay cũng cầm một quyểnsách, phong thái y hệt như lúc xưa. Nên con mới đi tới hỏi thămthì mới biết chính là hắn.
Nữ tử vẫn mãi mê vẽ bứctranh, tay nàng di chuyển thoăn thoắt, chỗ này điểm chỗ kiaphác, càng ngày càng nhìn rõ đấy chính là phong cảnh tú lệcủa cái hẻm nhỏ mà lúc trước nàng từng sống. Tuy ý cảnh cóvẻ khá là mới mẻ nhưng vẫn thiên về tả thực nhiều hơn, phongcách bức tranh này cũng giống như các thể tranh truyền thống.Kỹ năng để vẽ bức tranh này cũng không thể xưng là đăng đườngnhập thất, có lẽ là nàng không được bậc thầy nào truyền thụkỹ năng vẽ mà chỉ là tự mình mày mò dựa vào thiên phú củabản thân để lĩnh ngộ. Nhưng nếu như có thể vẽ được đến trìnhđộ này cũng đủ chứng minh một điều: thiên phú nàng không tệ.
Chỉ là trong cái hẻm nhỏ trông có vẻ gọn gàng sạch sẽ tuycó ba người đang cùng nhau nói chuyện nhưng hình dáng của mộtngười nào đó lại có chút mơ hồ. Thân hình người đó nàng chỉtùy ý điểm vài nét bút nên không thể biết rõ hắn là ngườilớn hay là một đứa trẻ:
- Nhìn hắn nói chuyện thì hoàntoàn không giống với hài tử chỉ biết cắm mặt đọc sách trướckia. Nhưng con nghĩ đi nghĩ lại thì lại không biết khác nhau ởđiểm nào, cũng có thể con đã nhìn nhầm. Lần nói chuyện này,tất cả đều là Vu đại ca nói, còn hắn cũng không có bao nhiêulời.
Lý ma ma nghe vậy thì có chút hoảng sợ:
- Sư Sư, không phải con lại nhớ tới… nhớ tời tình nghĩa năm xưa đấy chứ…
Nữ tử lắc đầu cười:
- Những người quen biết từ thuở nối khố nhiều như vậy, kỳthực cũng không có bao nhiêu người giàu tình cảm, ở nơi đấtkhách quê người, trước đây quen bết âu cũng là duyên phận, cũngkhông đáng để quan tâm lắm… Hơn nữa nghe nói hắn đã đi ở rể,nhà gái hình như là một thương gia giàu có nhất vùng này. Concùng Vu đại ca may mắn gặp mặt một lần khiến cho Vu đại ca caohứng không thôi, nhưng con cũng sẽ không lại đi gặp hắn, nóikhông chừng như thế sẽ gây thêm phiến toái cho hắn nữa. Gặp mặt một lầm coi như đã hết duyên hết phận, sau này chắc cũng sẽkhông gặp lại nữa đâu.
- Nếu như thế thì tốt.
Lý mụ mụ vỗ vỗ ngực:
- Đừng để quan hệ với những kẻ như thế, lần đụng phải tên VuHòa Trung thì cứ coi như mụ mụ không may, cũng sẽ không tiếptục để gã kiêu ngạo nữa, nếu như gã vẫn đến, thì Phàn lâu chúngta cũng không phải là nơi làm từ thiên.. Còn tiểu tử Ninh gianày… hắc… thế mà lại đi ở rể… Hắc, trước đây ta đã biễt tiểu tử này sẽ không có tiền đồ mà, con có nói với hắn tên của conkhông?
- Không ạ, lần gặp gỡ này, con chỉ nói mình họVương, cũng không khai ra danh tính thật sự, mà ngay cả hắn cũng không hỏi. Sau đó thì Vu đại ca đi tới, nên mọi người cũngkhông ai tự giới thiệu mình cả.
- Không biết cũng tốt.Đúng rồi, một khoảng thời gian ngắn trước thì tin tức ngươiđến Giang Ninh đã bị loan truyền, khiến nơi này đã trở nên cựckỳ huyên náo, nhất định là có kẻ đứng đằng sau đổ dầu vàolửa, chẳng qua không có những kẻ như thế thì mọi việc cũngkhông thể thuận lợi. Ta đang định sắp tới đây sẽ làm một bữatiệc mời những danh sĩ ở thành Giang Ninh này đến để cho họđược chứng kiến diện mạo của đệ nhất mĩ nhân ở chốn kinhthành một chút. Thời gian rãnh rỗi còn lại thì mụ mụ cùngcon đi đâu đó để giải sầu cũng là một ý hay.
Lý ma ma cười, sau đó lại nhíu lông mày:
- Hừ nếu thật có kẻ không có mắt nào đó muốn mượn danh conđể nổi tiếng thì cũng không cần khách khí với các nàng làmgì, hãy cho các nàng biết thế nào mới là cái đẹp chân chính.
- Như thế cũng sẽ không hay lắm đâu, đến lúc đó các nàng sẽ lại bảo là con quá ngạo mạn đấy.
Lý Sư Sư nghiêng nghiêng đầy suy nghĩ một chút:
- Hơn nữa Giang Ninh cũng là vùng đất rộng lớn, nói không chừng ta còn không thể sánh bằng vài người ở đây đấy chứ.
- Con thật là, việc gì cũng muốn hoàn mĩ, ngay cả chuyện tỷ thí mà cũng không muốn mất lòng người khác.
- Ở Biện Kinh cũng làm như vậy mà.
- Các nàng biết không thể sánh với con, nên mới phải giở cáitrò này ra, vì lẽ đó cho dù con làm gì đi nữa thì đám nữnhân ở Giang Ninh này cũng sẽ không cảm kích con đâu. Hôm nay rađi gặp Dương Tú Hồng, nàng ta nói tứ đại Hành Thủ năm nay củathành Giang Nam thiếu đi một nửa lại là lứa tệ nhất trong tấtcả các năm qua, cái gì mà Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu… căn bảnđều không thể so được với con. Hắc, thật ra thì năm nay cũng là năm khó khăn của Dương Tú Hồng, năm ngoái có một cô nương nổidanh nhất của bà ta đã rời đi, nghe nói là muốn chuộc thân đểlập gia đình, vậy còn không sao, nhưng lại bị một tên rủ rê mở tửuquán, mà trước đó cũng có một nữ nhân có tài nghệ cực cao cũng tựchuộc thân ra, hiện tại hai người cùng mở tửu lâu đó, khiến cho DươngTú Hồng tức gần chết. Hai nữ tử này chưa từng phải chịu cuộcsống khó khăn bao giờ, có công tử phong lưu muốn lấy về nhà làm thiếuphu nhân cũng không chịu, vậy mà lại chịu xuất đầu lộ diện...
Ngày hôm nay ở Kim Phong lâu, nói chuyện cùng vị tỷ muội củamình, Lý Uẩn nghĩ ngay đến nữ nhi của mình, bây giờ lại đượcdịp thì lải nhải một phen, đề phòng ngày nào đo Sư Sư cũng sẽ rời bỏ mình mà đi, chung quy lại cũng chẳng có gì tốt đẹp…
Nhưng Sư Sư nghe được câu chuyện này thì cảm thấy rất thí vị :
- Hai vị tỷ tỷ này đúng là khiến cho người khác khâm phục.
- Có cái gì đáng để không phục? Sư Sư, con ngàn vạn lần không được như thế đâu nhé…
Lý ma ma vội vàng khuyên nhủ.
Sư sự gật đầu:
- Vâng ta sẽ không như vậy đâu.
- Mẫu thân biết con là người biết nghe lời mà, à đúng rồi,nghe nói hôm nay Chu đại ca đến tìm con đấy, đáng tiếc là conlại không có ở nhà, nếu như ngày mai con có tâm tình tốt thìhãy đi ra ngoài cùng y một chút cũng được. Thuận tiện quan sát xem y đã làm ra bài thơ nào mới chưa? Nếu y chịu xuất thủchắc chắn có thể lực áp quần hùng, khiến cho tất cả tài tửluôn tự cao tự đại ở cái thành Giang Ninh này phải phục sátđất.
Nghe giọng điều đầy hậm hực của Lý ma ma, Sư Sư chỉ cười cười nói:
- Mẫu thân làm sao vậy? Sao lại tức giận như vậy chứ?
- Không hề tức giận, rõ ràng là Sư Sư chỉ đến đây trong mộtquãng thời gian ngắn để nghĩ ngơi và giải sầu, không biết têntrời đánh nào lại làm lộ tin tức ra ngoài. Những kẻ tự chomình là thanh cao kia còn nói, Sư Sư con tới Giang Ninh này cốtlà để thị uy, còn nói cái gì mà con đến rồi thì tuyệt sẽkhông để ý tới, bọn họ chỉ làm thơ để tặng cho Khởi Lan, LạcMiểu Miểu mà thôi, hừ, bọn chúng cho rằng chúng ta thèm sao?Nếu không phải chúng ta có mấy vị đại tài tử đi theo thì Sư Sư con đúng là sẽ bị khi dễ rồi, đám người kia đồn rằng cái gì mà đệ nhất tài tử cũng sẽ làm thơ tặng cho Khởi Lan nữachứ, bọn chúng còn ôm mộng nâng cao danh tiếng của Khởi Lan đèbẹp tiếng tăm của con. Lần này chúng ta tuy chỉ tới đây đểthưởng lãm nên sẽ không có lòng hiếu thắng, nhưng cũng phảichuẩn bị cẩn thận mới được?
- Rốt cuộc đệ nhất tài tử là ai vậy?
- Trước đây có câu “văn không có đệ nhất” nhưng nói thì nóithế chứ thực tế vẫn có người đứng đầu. Có người nói đó làTào Quan, nhưng mà Lý Tần làm thơ cũng rất tốt, nhưng hai người đó hiện tại đều không có ở Giang Ninh. Trước đây có một người tên là Cố Yên Trinh mà con cũng đã được gặp qua một lần, nhưng lúc này cũng không ở Giang Ninh…
Nữ tử gật gật đầu:
- Hình như hai năm trước con cũng đã gặp qua, khi đó con còn nhỏ.
Lý ma ma suy nghĩ một chút:
- Cũng có người cho rằng đó là người biết ra bài Thủy ĐiệuCa và Thanh Ngọc Án, tên hắn là Ninh Lập Hằng, chẳng qua ngàyhôm nay ta cũng đã hỏi qua Dương Hồng Tú, bà ta nói hắn không làmquá nhiều bài thơ, và cũng không thường xuyên tham gia các hộivăn đàn, hành tung thần thần bí bí, có phải hắn xuất thủ haykhông thì còn rất khó nói..
Dù sao thì khoảng cách giữa Giang Ninh và Biện Kinh cũng kháxa, những bài thơ như Thủy điệu ca đầu, Thanh ngọc án hay Địnhphong ba truyền đến kinh thành cũng chỉ là mọi người truyềnmiệng cho nhau nghe, thì những bài ca đó đã trở nên mơ hồ, ngaycả Lý Sư Sư nghe danh tiếng của mấy bài ca này cũng chỉ quamột số lời đồn đại, còn đối với tác giả của mấy bài ca này thì chung quy chưa từng được gặp mặt.
Lúc này mới hơi ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, nở nụ cười:
- Nghe nói xưa nay hắn không động bút sáng tác mấy, cũng không cómặt trên các văn đàn, nếu như hắn có thể vì Sư Sư mà sáng tácmột bài thơ để cho tất cả mọi người cùng thường thức thì đócũng là chuyện không tồi đâu...
Lúc trước nàng đốivới chuyện tỷ thí cùng mấy người khác thì tỏ vẻ hững hờ,nhưng lúc nghe mẫu thân nói đến tác giả của mấy bài từ kia thì cũng có chút hứng phấn, ngữ khí cũng có thêm mấy phần kiêungạo và tự tin. Gường như nàng rất mong đợi những bài thơ dotác giả thần bí kia viết ra.
Lý ma ma rất hiểu tính bết nữ nhi này, bình thường luôn tỏ ra lãnh đạm, hòa nhã nhưng sâutrong nội tâm nàng luôn có một cỗ ngạo khí, hẳn là trong lòngnàng đang rất mong đợi để được gặp người tên là Ninh Lập Hằngđó. Vì thế để không xảy ra chuyệt bất trắc gì, Lý ma ma mớicăn dặn nàng thường xuyên tiếp xúc với vị đại tài tử Chu BangNgạn nhiều một chút, nhờ y làm cho nàng một bài thở để saunày nếu có việc cần đến thì còn có thể dùng.
Đương nhiên Lý Uẩn cũng biết rõ bãn lĩnh của nữ nhi, bình thường thì hết sức thanh thuần, tú lệ, đoan trang, nhưng đến lúc thật sự phải tỉ thí thì cũng sẽ không sợ ai bao giờ. Nhưng bản thân nànglại không muốn dựa dẫm vào người khác, thí dụ như nếu muốnnàng tìm Chu Bang Ngạn để làm thơ, thì trong lòng nàng nghĩ sẽ khôngcần phải làm vậy, nhưng Chu Bang Ngạn có tới tìm nàng nhiều lần, nàngcũng chỉ tiếp đã một chút. Chính vì vậy Lý ma ma phải cứ lải nhàlải nhải mấy câu nói đến cho líu cả lưỡi để nàng tư mình giác ngộ.
Nữ nhi này từ nhỏ đã như thế, chỉ cần người bêncạnh thành tâm đối đãu với nàng thì cho dù muốn nàng làmchuyện gi đi nữa nàng cũng sẽ không từ chối, tất cả mọi việcnàng đều có thể làm.
Vì lẽ đó, tuy thỉnh thoảngnàng có nói một ít chuyện dường như khá kỳ quái nhưng Lý ma ma vẫn cực kỳ yêu thích đứa nữ nhi này. Cái này hình như gọilà ngoan ngoãn…
Trong căn phòng nhỏ, Lý ma ma còn mãi lảinhải, thì bên ngoài khắp nơi trên phố xá đều đã lên đèn, nhữngcon thuyền nhỏ trên sông cũng đã bắt đầu treo những chiếc đềnlồng nhỏ lên, bất chợt ánh sáng từ con thuyền nào đó khẽlướt qua cửa sổ nơi hai mẹ con họ đang đứng.
Một góc khác của khu phố, trong trạchviện của Ninh Nghị ở Tô gia cũng đang có một buổi yến tiệc nho nhỏ, hắn cho làm bữa tiệc nhỏ này chủ yếu là để thiết đãiTần Thiệu Hòa.
Vị đại công tử của Tần gia này đãgần bốn mươi, khuôn mặt hình chữ điền, khí chất đoan chính trầm ổn, tuy không lấy làm hài hòa mấy với khuôn mặt nhưng vẫntoát ra cảm giác y đúng là chính nhân quân tử, khá giống vớiphụ thân của y. Tần Tự Nguyên vì đã có kinh nghiệm quan trườngnhiều năm, lại trải qua mấy đợt biến cố, thường ngày khi gặpNinh Nghị thì thường tỏ vẻ khôi hài, nhưng nếu là hai mươi nămtrước đây, sợ là Tần tự Nguyên sẽ có phong thái như này.
Tần Thiệu Hòa từ trong bức thư mà phụ thân y gửi cho đã biếtđược bãn lãnh của vị tiểu huynh đệ này, sau sự kiện lũ lụt y càng hiểu rõ Ninh Nghị là người có tài năng. Đầu tiên Ninh Nghị đã hiến kế cho phụ thân y giải trừ được thiên tai, tạo lập nên thành tích ấn tượng nhất từ trước tới nay. Trước đây TầnThiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm cũng vì chuyện của phụ thân màbị liên lụy, muốn thăng quan tiến chức thì khó hơn nhiều so với những người khác, nhưng với thành tích đó bề trên không thểkhông thăng y làm Tri Châu. Đối với y, lần giúp đỡ này của NinhNghị không khác nào cứu mạng phụ thân y. Vì vậy sau khi hỏi quaphụ thân y một ít sự tình khác, y đã hai lần tới Tô phủ đểbái phỏng, nhưng cũng không dùng thân phận Tri châu của mình,chỉ dùng thân phận ngang hàng để đáp lễ. Lúc vừa thấy NinhNghị đã lập tức nói lời cảm tạ.
Lúc này hai ngườiđang ngồi trong sảnh đường để ăn cơm tối, Tô Đàn Nhi chỉ đếnbắt chuyện mấy câu đã lập tức lui vào trong phòng nghỉ ngơi,chỉ để lại Thiền nhi để hầu hạ lúc cần thiết. Dù sao nàngcũng biết được chút ít chuyện liên quan đến thân phận của TôThiệu Hòa nên buổi chiều lúc Ninh Nghị chưa trở về nàng chỉnói là có người quen đến bái phỏng chứ không gọi phụ thânhoặc gia gia đến tiếp chuyện y. Sau khi chào hỏi thì nàng lạisai Hạnh Nhi, Quyên Nhi ra ngoài tìm người, nhưng trong lòng nàngcũng có chút thấp thỏm không yên. Sau đó Ninh Nghị trở về thìnàng mới lại xuất hiện nói đôi lời cùng đối phương. Tâm tìnhcủa nàng lúc này cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ yên lặngngồi ở trong phòng để xem qua sổ sách, thỉnh thoảng lại nghebên ngoài phòng vọng vào mấy tiếng cười đùa khiến nàng cũngcảm thấy bị kích động, hay nói đúng ra là có chút tự đắc.
Vì này là một vị Tri Châu đấy.
Trong quá khứ, vị quan lớn nhất mà Tô gia có thể tiếp xúccùng cũng chính là một vị Tri Châu tên là Tống Mậu, hằng nămTống Mậu đều đến đây, người trong nhà ai nấy đều vô cùng coitrọng chuyện này. Nhưng nàng cũng biết Tống Mậu thân với chithứ hai hơn là thân với chi của nàng, tuy trên phương diện làm ăn gã sẽ chiếu cố cho cả Tô gia, nhưng mà mình thì lại không cóquá nhiều hi vọng. Nhưng hiện tại bởi vì tướng công của nàngmà, sau lưng nàng cũng có một vị Tri châu chống đỡ.
Ách, nàng quên mất là … sau lưng nàng và tướng công chứ.
Tuy mấy hôm trước hình như tướng công nàng chỉ nói một câu là:
- Nghe nói là một vị Tri Châu.
Giọng điệu có vẻ rất tùy ý khiến cho nàng phải ngẩn ngườingay tức khắc. Tuy nàng biết rõ người đó là một nhân vật quantrọng của Tần gia đến bài phỏng, hơn nữa trong lễ mừng năm mới người của Tần gia cũng đến khiến cho nàng cảm giác đượctướng công của mình rất lợi hại, lại có thể quan hệ được với vị lão nhân gia này. Nhưng cảm giác lúc đó cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy tướng công có thể quan hệ với người ta đãkhông dễ nên mình đừng nghĩ nhiều làm gì, đành để cho nhữngđấng mày râu tự giải quyết. Nhưng lúc xế chiều đối phương quảthực đã đến nhà mình bái phỏng, lúc đấy nàng mới biết dượcý nghĩa quan trọng của cả sự việc.
Xưa nay Tô Đàn Nhinhìn mọi việc bình thường đã quen mắt, cũng không phải làkhông có cơ hội để giao thiệp với những vị đại quan, nhưng chung quy cũng chỉ là hợp tác dựa trên lợi ích đôi bên chứ khôngtính là thân thiết gì. Người bình thường thì không thể nàohiểu nổi tại sao Tô gia lại khát vọng có quyền lực đến mứcnhư vậy, cuối cùng thì có thể đạt được gì đây? Thói đờithường là như vậy, lúc ngươi đã có tiền thì sẽ thích quyềnlực, muốn vươn lên sống trong tầng lớp xã hội cao hơn. Tô Dũ bỏ nhiều tâm huyết như vậy để làm Dự Sơn thư viện, mục đích cuối cùng cũng chính là như vậy.
Hiển nhiên, Tô Đàn Nhicũng biết không thể trông cậy vào loại quan như Tô Mậu, biết gã làm ô dù cho toàn bộ Tô gia cũng chỉ vì lợi ích của chínhmình. Nhưng, nàng cảm thấy thái độ của Tần Thiệu Hòa lúc xếchiều tới đây bái phỏng khác với những người chỉ dùng lợiích để trao đổi, có thể nói là khác biệt to lớn.
TầnThiệu Hòa hôm nay đã nắm đại quyền trong tay nhưng lại không cóthái độ như những kẻ kia, hơn nữa y còn nhận ân cứu mạng củatướng công, nên hôm nay y tới đây với tinh thần của một ngườibằng hữu. Nếu như thế thì thật tốt, nói không chừng có thểliên kết hai nhà ấy chứ.
Trước đây bất luận thươngtrường có biến đổi như thế nào, có thể thông quan quan hệ vớingười nào, hoặc có thể nhờ cậy được vị đại quan nào, nàng vẫnchỉ cảm thấy gia tộc của mình chỉ là một thương nhân, cùnglắm thì cũng chỉ có thể biến Tô gia thành đại thương nhân,nhưng hiện tại cảm giác ở trong lòng nàng lại hoàn toàn khác.Nàng cố gắng trấn tĩnh để xem hết số sổ sách nhưng thật sựkhông thể kìm nén được, mà Quyên nhi ở bên cạnh cũng mơ hồbiết được thân phận của đối phương, và dường như cũng biết cảm giác của nàng bèn nhỏ nhẹ nói.
- Tiểu thư, vị Tần lãogia kia có phải là Tri Châu của Giang Châu không? Cô gia tròchuyện với y có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
- Đúng vậy.
Tô Đàn Nhi gật gật đầu.
- Nếu để cho người khác biết Tần lão gia dùng thân phận nhưvậy dến nhà chúng ta bái phỏng, mà đối với y Cô gia còn có ân cứu mạng, thì không biết họ có hâm mộ đến chết hay không nhỉ? Nhất là chi thứ hai …
- Ngươi cẩn thận cái miệng đấy.
Tô Đàn Nhi nhàn nhạt cắt ngang lời Quyên nhi:
-Tướng công cùng với Tần tri châu chẳng qua chỉ là dùng lễquân tử để tri giao, giữa họ không hề có chút lợi ích nào, cácngươi chớ có rêu rao chuyện này ra bên ngoài, không thì lại làmhỏng mất giao tình của bọn đấy, biết không?
- Biết rồi!
- Chẳng qua…
Tô Đàn Nhi đặt cây bút lông ở bên môi, suy nghĩ một chút:
- Tiết lộ chuyện này với chi thứ hai một chút cũng khôngthành vấn đề, nhưng nhớ là phải có chừng mực, chớ để bọnchúng nói chúng ta chỉ biết khoe khoang.
- Vâng.
Hai nha hoàn nhìn nhau, cười cười, những chuyện khoe khoang tấtnhiên là có chừng mực, chuyện này đúng là sở trường của hainàng rồi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 179: Miếu Sơn Thần (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNgọn đèn dầu lay nhẹ, bữa tiệc rượu không thể coi là rất phong phú đãđến hồi kết thúc, nhìn thấy dầu trong ngọn đèn dầu đã đốt đến phần cuối, Tiểu Thiền thêm vào một ít, lại vặn tìm đèn lên, làm cho ngọn đèn càngthêm sáng ngời.
Tuy rằng tuổi tác của hai người trong buổi tiệc tuyrằng chênh lệch nhau rất nhiều, nhưng trò chuyện cùng nhau một lúc, TầnThiệu Hòa cũng là người hiểu biết, cách nhìn nhận trên nhiều vấn đềkhông thua kém gì cha của y, sau khi y nói xong lời cảm ơn lại nhắc tớichuyện trước đây, chính là một số chuyện đã giúp trong trận thiên taixảy ra năm đó, căn bản hắn nói theo những sách lược giúp đờ nạn thiêntai được viết trong cuốn ghi chép của Ninh Nghị, nhưng các loại sự việcnày, có muôn vàn biến cố, Tần Thiệu Hòa vào ngay lúc đó đã dựa vào cáchnhìn vấn đề của mình để xử lý rồi, lần này quay về, là muốn thảo luận tỉ mĩ những nghi vấn xảy ra trong chuyện này với Ninh Nghị.
Thái độ của y rất chân thành, không giả tạo, tuy nhiên nguyên bản số ghi chép củaNinh Nghị vốn là được kết hợp từ một số sách lược cứu nạn thiên tai vàkinh nghiệm về mặt quản lý nhân viên trước đây đã từng đọc, cùng vớikinh nghiệm thực tiễn của Tần Thiện Hòa, ở các phương diện sự việc cụthể so với sự hiểu biết của y càng thêm sâu sắc, vì thế y liền lấy kinhnghiệm của mình đem ra trao đổi với đối phương một chút, hỏi một chúttình trạng liên quan đến thiên tai lúc đó, những thứ này, cũng coi nhưlà chính sự.
Ngoài chuyện chính, cũng chỉ nói một số chuyện trên trời dưới đất, những ngày này khi quay về Giang Ninh, Tần Thiệu Hòa cũngnghe được một chút ít tin tức, trong lúc nói chuyện phiếm, cười nói:
- Đã nghe danh Lập Hằng tài hoa vô song, lần này về Giang Ninh, nghe nóiLý Sư Sư ở Phàn Lâu đã tới Giang Ninh, Lập Hằng rất để tâm giúp đờ bênphía Giang Ninh, chắc rằng sẽ làm ra một số hành động gì đó, có thể cóviệc này không?
- Có người đến nhờ cậy một lần, giao tinh khôngphải sâu, nhưng cũng không phải là quá tệ, tuy nhiên ở Giang Ninh kẻ cóvăn thái phong lưu rất nhiều, chắc hẳn không cần tôi bêu xấu mới phải,nghe nói Lý Sư Sư đó vô cùng xinh đẹp tài hoa, chuyện này đắc tội vớingười đẹp, một chút ưu điểm cũng không có.
Trước đây hắn cũng nói những lời này với Bộc Dương Dật, sau khi Tần Thiệu Hoà nghe xong, cười rộ lên:
- Nói hươu nói vượn, nếu như Lập Hằng thật sự có hứng thú với Lý Sư Sư, không chừng chúng ta có thể đi gặp mặt một lần.
- Tần huynh quen cô ấy?
- Không quen, nhiều năm rồi chưa quay về Biện Kinh, có quay về một lần nhưng cũng vội vội vàng vàng rời khỏi, cũng không biết hoa khôi Biện Kinh dạo này nhưthế nào, chi quen biết với Lý mụ mụ ở Phàn Lâu kia, nếu như bà ta cũngđến đây, gặp Lý Sư Sư đương nhiên không thành vấn đề
Ninh Nghị gật gật đầu:
- Hoá ra Tần Huynh thân thiết với Lý mụ mụ kia, tuổi tác cũng không chênh lệch nhau lắm..
Tần Thiệu Hoà đang uống ruợu, bộ dạng của y vốn là đang hết sức nghiêm túc, thiếu chút nữa đã phun rượu ra ngoài, ngồi đó cười hết nửa ngày, lạigật gật đầu:
- Hơn mười năm trước đích thật là mỹ nữ... Phụ thânlúc trước vốn làm quan ở Biện Kinh, Lập Hằng cũng biết, lúc đó ta cũngcó đi qua Phàn Lâu một vài lần, tuy nhiên chủ yếu vẫn là vì Tần nhịca của ngươi. Năm đó lão nhị hoành hành ở Biện Kinh, trêu hoa ghẹonguyệt, đúng thật là một kẻ phá hoại ở Biện Kinh, hắn ta thường xuyênđến Phàn Lâu ủng hộ, ta thường phải đến đó lôi hắn về nhà, sau khi vềnhà, thường là bị la mắng đánh đập một trận, chính vì như thế này, nêncó chút quen biết với Lý mụ mụ kia, cũng có chút xinh đẹp à, nghe nóiLập Hằng có hứng thú với võ nghệ?
-Hử?
- Lúc đó Thiệu Khiêmcũng thế, rất có hứng thú với võ nghệ, thường xuyên trao đồi bàn luậnvới một số quyền sư quân nhân, mỗi lần quay về cả người đều bị thương,chính vì lý do đó sau này đã gia nhập vào quân lữ.
- Chưa từng nghe Tần lão nói tới.
- Cũng không phải là giỏi võ nghệ gì cho lắm, chi là có phần mạnh mẽ màthôi, cũng không biết bây giờ đã ra sao rồi, ta biết năm nay quân côngđã lập một chút ít công, thăng chức rất nhanh, nhưng chuyện này khôngliên quan đến võ thuật của người này, mấy năm nay hắn quay về cũng không có thảo luận đến việc này nhiều, chủ yếu là sợ mẫu thân của lo lắng,hắn cư trú ở Tứ Châu, nhận được tin tức nhanh hơn ta, đáng lẽ phải vềnhà sớm hơn ta mới phải, không biết có phải có chuyện gì khiến cho bịtrì hoãn không, hôm nay vẫn chưa về, đến lúc đó, Lập Hằng và hắn nhấtđịnh có thể thảo luận.
Hàn huyên vài câu về Tần Thiệu Khiêm, đến lúcTiểu Thiền đi ra ngoài châm thêm nước trà, Tần Thiệu Hoà mới giảm âmthanh xuống, nói:
- Sau lần ám sát này, Lập Hằng ngươi có cách nhìn nhận sự việc này thế nào?
Ninh Nghị liếc nhìn y một cái, tay đang cầm chén rượu lên chợt ngừng lại:
- Sau khi Tần huynh trở về, chủ yếu chính là muốn điều tra chuyện này?
- Lập Hằng quả nhiên lợi hại, mấy ngày trước ta đã thảo luận với phụthân, phụ thân từng nói, có một số chuyện, Lập Hằng nhất định có thểlường trước được
- Việc có thể nghĩ đến không nhiều, trừ phi Tần lão cố ý thả tên thích khách đó mà thôi.
Tần Thiệu Hoà nhìn nhìn y, sau một hồi lâu, mới gật gật đầu, thở dài nói:
- Thật cũng không thể xem là cố ý, bên phía Khang Thế thúc cố ý để lộ ramột chút ít sơ hở, vốn chi là muốn dẫn dụ cá hiện hình thôi, ai biếtđược con cá này quá lớn, rách lưới rồi, khiến cho bọn họ thật sự cướpđược người, phụ thân lúc đầu cũng đã lường trước được một chút rồi,nhưng lúc thật sự nhìn thấy, Người cũng thất vọng vô cùng. Thật ra bên phía Giang Ninh, chủ yếu là lực ảnh hưởng của Khang Thế thúc quá lớn, mặc dù là phò mã trong phủ, chi sợ là không thể rửa sạch thôi.
- Võ,Liêu thông thương gần trăm năm, ích lợi rắc rối khó gỡ, hơn nữa Tô giata cũng từng qua lại kinh doanh buôn bán với người Liêu. Đây không phảilà lỗi của ai, không cần nhìn cũng có thể đoán ra được chuyện gì, nhìnthấy rồi, thật ra cũng không có gì quá lạ lùng.
- Chung quy chi thấy tâm lạnh một chút.
Hai người nói chuyện có chút không đầu không đuôi, nhưng trên thực tế,những điều nói ra đều là chuyện sau lần ám sát đó, hoá ra Giang Ninh lànguồn gốc của Võ Triều, lại có Khang Hiền ở phía sau âm thầm hạ độc thủ, làm sao có thể dễ dàng để đối phương cướp đi được kẻ phạm tội bị thương đã bị bắt giữ và được tăng cường phòng bị chứ. Khang
Hiền vốn làmuốn xem phía sau lưng còn sót lại lực lượng nào không, cố tình thả lỏng phòng bị một chút, ai ngờ tới lại khiến cho người ta thật sự cắn mấtcon mồi đó, nhìn thái độ của Tần Thiệu Hoà, nhất định phía sau lưng cólực lượng Liêu quốc đang hoành hành, hơn nữa là mạng lưới lợi ích, chỉsợ rằng liên luỵ nhiều mặt, thế nên cho đến giờ bên phía Khang Hiền vẫnchưa thấy động thủ.
Lúc này Tiểu Thiền trở về, hai người cụng cụngly, chuyển sang đề tài khác, tuy nhiên thái độ của Tần Thiệu Hoà đối với Ninh Nghị đã có chút khác thường hơn lúc trước rồi. Y vốn biết NinhNghị bất phàm, mặc dù đã có một vài ví dụ trước đó rồi, hơn nữa cũngcũng được nghe phụ thân nhắc rất nhiều, nhưng dù sao chuyện này khôngphải đích thân trông thấy, lúc này chi vài câu đối thoại, vị quan trungniên Tri Châu này mới thừa nhận Ninh Nghị trước mắt thật sự khác biệt.
Trong thành Giang Ninh một loạt đèn đuốc khó phân ban đêm, cách nơi nàykhoảng vài trăm dặm, ở phía bắc Hoài Thuỷ, trong một khu rừng phía namTừ Châu, đã xảy ra một chuyện.
Rừng núihoang dã, miếu không có người ở, quan sát xung quanh, khắp mọi nơi đềubị rừng cây đen tối bao phủ, ánh trăng mông lung chiếu qua khe cây,trong rừng cây có tiếng ánh lửa thiêu đốt, được phát ra từ phía một miếu sơn thần cũ nát.
Bốn vị lữ khách đang ở trong miếu nghi chân.
Bốn nam nhân này, trong đó có ba người thân hình cao lớn, một người caogầy, một người bị mù một con mắt, trên đầu quấn băng vải, thân hình caolớn khôi ngô; còn có một người thậm chí cao to hơn người này một chút,da dẻ có lẽ là do bị phơi nắng quá nhiều, trở nên ngăm đen, trên mặt cónăm sáu vết sẹo lớn nhỏ do đao để lại, những vết sẹo này kéo dài trên người gã, trên trán có đeo một vòng sắt, giống như đeo một đầu đà vậy,chi có điều đầu tóc quá rối loạn, gã ngồi ở đằng kia, tựa như con thúlớn nằm rình mồi, ai có thể cảm nhận được hơi thở hung ác của con ngườinày.
Được ba người dẫn theo, là một người đàn ông băng bó kín míttrên người, thương thế của y chưa được chữa lành, nằm trên một đống cỏ ở góc miếu đồ nát, nhìn theo ngọn lừa đang cháy, trên đống lửa có một nồi cháo sắp chín tới.
Những người này đã tham dự vào cuộc ám sát ởGiang Ninh, còn tên cự hán mặt đầy vết sẹo là sau khi cướp được ngườimới tham dự vào, tuy rằng lúc đó trốn ra khỏi Giang Ninh, nhưng trênđường đi, Khang Hiền lại âm thầm phát động lực lượng truy đuổi, từ đó về sau lại có mấy lần ven đường chặn giết, cũng may cự hán võ nghệ caocường, mấy người trên đường ứng biến mau lẹ, cả đường bỏ trốn đến đây,hầu như không có ngày nào là không bị quấy rầy.
Tuy nhiên, một trận chặn giết khác cũng sắp đến.
Có bốn đôi mắt trong khu rừng tối tăm đang nhìn về phía bên này.
- Tin tức nhận được không sai, quân lữ xuất thân bắc địa, trên người cóthương tích nhưng không nặng, không ảnh hưởng đến lực chiến đấu; tên mắt mù tương đối dễ đối phó, tên cao gầy vẫn còn có toàn lực, hai người này thì thôi vậy, nhưng tên ngồi bên đống lửa kia, khí thế trầm ổn, thâmsâu khó lường, ánh lửa chuyển động theo hô hấp của hắn, cho thấy tên này đã từng luyện đến nội gia công thượng thừa, lại có kinh nghiệm giếtchóc, rất khó đối phó.
Rừng đêm yên lặng, ngẫu nhiên có tiếng chimchóc truyền đến, hoặc là một thú hoang nào đó trong rừng chạy qua sànsạt, làm cho màn đêm càng thêm sâu thẫm.
- Hắc, bọn hắn dám đi Giang Ninh, giết phụ thân ta, ta sẽ không bỏ qua.
- Phải thử xem?
- Thù cha, phải trả trong đêm nay!
Gió từ bên ngoài khu rừng thối vào, khẽ lay động ngọn lừa, cự hán đeo mộtcây đao răng cưa sau lưng, đang ngồi bên đống lửa chợt đứng lên, nhìn về phía bên kia, bên ngoài là một mảnh đen mịt.
Sau một lát, một âmthanh khác từ trong miếu đồ nát truyền ra, theo sau đó còn có một thúhoang khẽ rên ri, cự hán cao to nghe được âm thanh đó truyền đến, độngtác đầu tiên đó chính là cầm lấy binh khí đứng lên, sau đó mới hơi buông lỏng tinh thần, bọn họ hiểu rõ, đây là tiếng tru của sói, trong rừng có sói, đã bị rơi vào bẫy.
Vì thường xuyên đụng phải bẫy rập nên luônkhiến cho con người khẩn trương, cho nên tuy rằng mấy người đó đều cókinh nghiệm đi rừng, có một câu nói, bất kì người nào cũng sẽ nói ra đầu tiên, kẻ cao gầy mở miệng nói:
-Có
Chữ Sói sắp được bật ra khỏi miệng, bầu không khí vừa buông lỏng trong nháy mắt lại đột nhiên co rút lại đến tận cùng!
Tiếng sàn sạt vừa dứt, ánh đao gần như là tiếng sấm nồ mạnh từ ngoài cửa miếu đồ nát gào thét tới, đó chính là bị một người dùng toàn lực chém thanhđao dài vào cửa, trong chốc lát vài âm thanh vang lên cùng lúc, xé ráchcả bầu trời đêm.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 180: Miếu Sơn Thần (2)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comVÙ
- A.
- Phạch
Tiếnggió dường như phấn kích thêm, trường đao bị đại hán da đen phẫn nộ gầmlên vung tay đập mờ, bao cổ tay bằng sắt giao kích với phong đao, mạnhđến nỗi phát ra những tia lừa, ánh đao bay về đỉnh miếu, trong miếu đốnát, ngọn lừa bị kích lay động điên cuồng, xoay tròn, bên trong miếu đen mịt, bụi bậm và sức gió dường như đang cuốn một bóng người tiến vào, Cự hán da đen quay người lại, trong những âm thanh ầm ầm vang lên trongkhông trung, ánh sáng trong miếu đồ nát tối sầm lại, bóng dáng của haiđạo nhân phản chiếu trên tường đánh nhau kịch liệt, người đến mang theotư thế dữ dội cùng nhuệ khí xông lên, trong nháy mắt đã đánh ra bốnquyền với Cự Hán đó, khiến cho Cự Hán đó phải lùi ra sau một bước, đợikhi những người ở trong ngôi miếu đồ nát phản ứng lại, thì Cự Hán đó đãbị đánh trúng một quyền, lộ ra sơ hở, người xông vào toàn thân dường như vừa thu vừa phóng, làm ngay trước người Cự Hán đó nổ tung!
Chiêu thức cương mãnh nhất của quyền thuật Ba Tử cố đại là Thiếp Sơn Kháo!
Gió như hổ rống, nhìn lướt qua những ngọn núi tràng trùng đêm mịch phía dưới, hướng về phía tụ hợp các thần miếu cũ nát.
Trong ngọn lửa, bóng người từ ngoài cửa ầm ầm nhảy vào kia, thân pháp, quyềnkích mạnh mẽ phá vỡ tiếng gió, chi khoảng nửa khắc ngắn ngủn đó, khí thế hung mãnh cuồn cuộn kéo thẳng đến đỉnh cao, tiếp đó cả người như mâytrôi nước bị đụng bay ra ngoài.
Chiêu Thiếp Sơn Kháo ở trong Ba Tửquyền có tên gọi là Mãnh Hổ cứng rắn dựa núi, vốn là một loại chiêu thức hùng mạnh dùng sức lực toàn thân để xuất ra, quyền thế của người nàyđạt đến đỉnh điểm. Sau vài quyền mạnh mẽ, dường như quyền thế đã đượctính toán trước, động tác thân thể không cần phải xem xét, lực lượngcũng được phát ra cực mạnh trong quyền này, tiếng vang ầm ầm như tuyếtrơi núi lở, không hề giữ lại bộc phát hết vào người của cự hán da đen.Cự hán đó vốn bị đẩy lùi một bước, lúc này trúng một chiêu Thiếp SơnKháo cứng rắn, chân bị đẩy bắn ra ngoài, ngay sau đó là những tiếng ầmầm như sấm, gã chưa đợi đứng vững thân mình đã hét a một tiếng, rút đaorăng cưa sau lưng ra.
Phịch một tiếng, đốm lửa bắn ra dữ dội, lửacháy mãnh liệt, trường đao của người vừa tập kích bất ngờ bị đánh văngbay thẳng vào đỉnh miếu đố nát đó, rầm một tiếng rớt xuống, người tậpkích tiếp lấy thanh trường đao xông vào đón đờ đao răng cưa của Đại Hán.
Người tập kích bất ngờ này tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng lực lượngthân thể không bằng cự hán da đen, trong chốc lát nhờ ánh sáng của đao,hắn ta muốn xông thẳng vào quý công tử đang đứng ở một gốc miếu đồ nátkia nhưng bị cự hán da đen ngăn lại, lúc này hai tên hộ vệ trong miếucũng đã rút ra binh khí, cầm đao tiến lên, phịch phịch, là ánh đao đãkích khởi hoa lừa bắn tóe lên không trang.
Đánh nhau trong nháy mắt,tiếng gió tiếng đao gào thét, đống lửa trong căn miếu nhỏ đã bị dập tắtdưới mặt đất, áp lực tăng lên cực điểm, ngược lại là hoa lừa đã bị sắtthép va chạm kích khởi trong ban đêm vô cùng kinh người. Nhưng áp lựcchung quy cũng là áp lực, lần va chạm này rất ngắn ngủi, ngọn lửa đócũng ầm ầm xông thẳng lên không trung, xung quanh nồi sắt dùng để nấucháo cũng phát ra ánh sáng chói lọi. Ngay sau đó, người xâm nhập:Yaaaaaaa.. rút ra một đao, cự hán da đen cùng với hai đồng bọn nhất loạt xông về phía trước.
- Ngươi dám
- A
- Rầm
Từ lúckẻ tập kích đó xông tới, cũng chi khoảng vài giây đồng hồ, hắn ta xôngvề phía quý công tử đang đứng ở góc tường kia một lần, dĩ nhiên đã bị cự hán da đen ngăn đánh bật ra, nhưng lúc này đây, hắn lật tay rút đao,dùng toàn lực chém vào giữa đống lửa, rồi lại chọn phương hướng cũ, vẫnlà nhắm vào quý công tử đang bị thương kia.
Trong phút chốc, ánh lửaầm ầm dâng lên giữa mọi người, từ tro tàn, bụi đất, cành củi thui rụicùng đồng thời bị cuốn lên, còn nồi sắt cháo nóng hối tất cả đều cùngmột thời gian văng sang một bên. Gần như cùng một thời khắc đó, cự hánda đen cầm đao răng cưa phá vỡ không trung, phải đờ lấy không kích của hắn:
- Ngươi dám!
Một đao này có thể coi như đã chặn hơn một nữa phần hoa lửa, sức gió dữ dội ở trong miếu đổ nát, làm cho vô số ánh sáng càng thêm cuồng liệt, cáinồi sắt đang bị cuốn lên giữa không trung vừa đúng lúc bị đao của gãchém văng sang một bên, thoáng dừng lại ở trong không trung, trong ánhsáng vụt lóe lên, thế đao của người tập kích bất ngờ vẫn chưa hết, taytrái một quyền đập vào đáy nồi. Vào thời khắc đó, cự hán độc nhãn đứngcách đó hai ba thước cũng hét to một tiếng, phất tay lên.
Một chưởng của y đánh vào nồi cháo nóng đang bay lơ lừng trên không trang, đánh nồi cháo đó rơi xuống mắt đất.
Trong nháy mắt, ngọn lửa bốc lên, nồi thép như quả bóng cao su, bị mọi ngườiđá văng rầm rầm rầm bay ra ngoài rơi xuống cách mấy mét, đốm lừa và cháo nóng hổi như thiên nữ tán hoa bắn tung tóe khắp nơi. Cự hán độc nhãntập kích bất ngờ tay trái một quyền đánh vào đáy nồi đỏ rực, nhất địnhlà không dễ chịu gì, trên người y bị cháo bắn vào nhiều nhất, quý côngtò phía sau cũng bị bắn dính vào một chút, nhưng lúc này không ai quantâm tới việc này, nồi cháo bị đập vờ trên mặt dất, cự hán da đen quát to một tiếng, một đao cương mãnh xuyên qua hỏa tinh đang bắn khắp trờichém tới.
Sức gió đập vào mặt, ngọn lửa đổ sụp, người đột kích bấtngờ vung đao, cả người bị chém bắn ra vài mét, còn chưa đứng vững, cựhán da đen đã phá vỡ hỏa tinh, hung hãn đánh tới.
Gã phải bảo vệ quýcông tử đang bị thương, thời gian giao thủ lại ngắn ngủi, hơn nữa lúcban đầu ngay khi trường đao kia đánh tới, người tập kích bất ngờ đã balần tấn công quý công từ, đã khiến cho bọn họ hết sức chật vật. Vàithế tấn công tới của gã trầm mãnh, dùng hết sức lực đánh người tập kíchbất ngờ ra khỏi miếu đố nát, chém giết ra ngoài.
Vài lần giao thủ,mấy người cũng đã thấy rõ hình dạng của người tập kích bất ngờ, đây làmột thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, vóc dáng to lớn như người phíanam, bề ngoài không nhận ra là cường tránh hay là béo mập, nhưng đaophong trầm mạnh, quyền phong cũng hung hãn như vậy, rõ ràng lực đạo củahắn cũng đã thúc đẩy nội công, chi là so với cự hán da đen, chung quyvẫn không bằng, cơ hội đầu qua đi, cuối cùng hắn đã bị ép ra cửa miếu,chẳng qua trong cuộc đấu trước đó, một chiêu cương mãnh kia ép sát tớicực điểm vẫn còn có tác dụng, trên khóe miệng của cự hán da đen lúc nàyđã ri máu tươi, nhưng nhìn tư thế xuất đao của gã, sợ rằng tồn thươngcũng không quá nghiêm trọng.
Lao ra miếu đổ nát, hai người trong nháy mắt cũng đã chém bố lao ra với khoảng cách hơn mười mét, lúc này ngọnlừa trong miếu đổ nát đã tắt hơn phân nửa, bên ngoài chi còn lại ánhsáng mờ mờ, nhưng hai bóng người trong bóng tối lại chiến đấu vẫn kịchliệt làm bắn lên rất nhiều ánh lừa. Người tập kích bất ngờ tuy rằng võcông cường mạnh, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi nửa khắc, cũng đã rơi vào thế hạ phong, nhưng vào đúng lúc này, một tiếng ầm vang phá khôngtrên bầu trời tại miếu đồ nát.
Có người từ đỉnh miếu giết đi vào.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất