Quyền Bính

Chương 100: Tháng giêng kinh thành đều hỗn loạn

Chương 100: Tháng giêng kinh thành đều hỗn loạn
Khúc nhạc kết thúc, Vĩnh Phúc ngẩng đầu lên, nước mắt lăn trên gò má, rơi trên phím đàn:
- Ca, đệ nhớ mẫu phi.
Tần Lôi không nói gì, Vĩnh Phúc mất mẹ từ nhỏ, lại triền miên trên giường bệnh, sống vô cùng khổ cực nên mới hình thành tính cách kín đáo, giấu kín mọi thứ trong lòng.
Trong đêm Trừ Tịch này, nghĩ đến mọi người cả nhà đoàn tụ, duy một mình mình thân thể suy yếu, không thể vui đùa, chỉ có thể ngồi trong tịnh thất gảy đàn. Vì vậy nàng qua tiếng đàn nói lên nỗi lòng. Trong lòng hậm hực phiền muộn, tiếng đàn càng thêm phần đau khổ.
Tần Lôi tiến lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên hai gò má Vĩnh Phúc, nói:
- Đừng buồn nữa, ca sẽ cùng muội đón mừng năm mới.
Nói chuyện với Vĩnh Phúc một hồi đã đến giờ Tuất, hắn liền căn dặn cung nữ dìu Vĩnh Phúc đi ra ngoài, lên phượng giá của công chúa, cùng cô đến cung Từ Trữ thỉnh an.
Lão Thái hậu không thích tiếng động lớn, cho nên tối nay, cung nữ đều ăn mừng tại cung Khôn Trữ Sau đó tới giờ Tuất cùng nhau tới Từ Trữ cung thỉnh an.
Lão Thái Hậu thấy Vĩnh Phúc tỏ ra rất vui mừng, hỏi thăm bệnh tình, dặn dò vài câu chú ý uống thuốc, nghỉ ngơi rồi bảo Tần Lôi đưa cô về nghỉ ngơi.
Tần Lôi đưa Vĩnh Phúc về, bố trí ổn thỏa rồi lại quay trở lại cung Từ Trữ, cung Khôn Trữ . Khi đến hắn đến được cung Cẩn Du cung đã là giờ Tý canh ba.
Tần Lôi nhanh chóng trở về, cuối cùng vào thời khắc tiếng chuông đón mừng năm mới tại Báo Ân tự vang lên, hắn cũng kịp đứng trước cửa Thư Hương các.
Phòng khách to lớn, phân làm mấy gian, bày 18 bàn bát tiên, trong phòng đầy đủ thân cận thuộc hạ vệ sĩ, thấy hắn đi vào, cùng nhau đứng dậy chúc tết.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giáp niên bắt đầu.
Cả tháng giêng, Tần Lôi đều bận bịu, mùng một tháng giêng, vào cung chúc tết, Chiêu Vũ Đế, Thái hậu, Hoàng hậu, Cẩn phi, Vĩnh Phúc, chúc tết một vòng, trời cũng đã tối.
Mồng 2 , theo tập tục nước Tần, đây là ngày đến nhà ngoại. Tần Lôi cũng là lần đầu tiên danh chính ngôn thuận đến chúc tết ngoại công, đại cữu. Ba người gặp nhau không lâu thì chuyển đến nội thất nói chuyện nửa buổi, tới khi hài lòng thỏa dạ mới đi ra. Cuối cùng hắn bị Trầm phu nhân quá mức nhiệt tình giữ lại dùng bữa tối.
Vài ngày sau đó hắn lại đến chúc tết Lý Quang Viễn, Trầm Lạc,…Rất nhanh đã đến mùng 8 tháng giêng.
Mùng 8 tháng giêng là ngày các cửa hàng lớn nhỏ trong kinh thành khai trương, Lầu Vạn Lý lớn nhất kinh thành cũng không ngoại lệ. Sáng sớm, các cửa hiệu đã đốt pháo náo nhiệt khắp kinh thành, ông chủ lầu Vạn Lý cao giọng tuyên bố mở cửa đồng thời đích thân đứng ở cửa lớn đón khách.
Một lúc sau, ông chủ đang định đi nghỉ thì nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn xuất hiện trước cửa liền cười to nghênh đón:
- Ngọn gió nào đã đưa tam gia đến chỗ tiểu nhân vậy? Xin mời, vị này là?
Lão ta nhìn thấy một công tử trẻ tuổi và tam Điện hạ đứng sóng vai liền vội vàng hỏi.
Lão Tam cười rụt rè:
- Đây là Ngũ đệ của ta.
Rồi hắn cũng không nhiều lời thêm nữa. Tần Lôi nhìn về ông chủ Vạn rồi gật đầu, coi như là chào hỏi.
Ông chủ Vạn mặc dù thế đại tài hùng, không coi trọng người quyền quý. Nhưng hai vị này lại là hoàng tử chính quy, không phải là người mà những người thương nhân như lão có thể so sánh. Lão vội vàng lệnh cho người tùy tùng vào trong sảnh dàn xếp, rồi lại đích thân đưa hai vị thiên tuế tới gian phòng xa hoa nhất tại tầng bảy- Vạn lý giang sơn. Thấy hai quý nhân có lời muốn nói, ông chủ Vạn liền biết ý lui ra ngoài.
Đây là lần thứ hai Tần Lôi đến lầu Vạn lý. Hắn mở cửa sổ, một luồng gió lạnh thổi vào, trong phòng đột nhiên lạnh hơn rất nhiều. Lão Tam vội vàng đóng cửa sổ lại, run run nói:
- Tam ca có tiếng sợ lạnh, nếu không phải hẹn với đệ thì ta không chui ra khỏi chăn.
Tần Lôi cười xin lỗi, bảo tiểu nhị chuyển mấy chậu than đến. Tiểu nhị nhận được lời phân phó của ông chủ đã nhanh chóng làm theo.
Đợi đến khi nhiệt độ trong phòng ấm dần lên, lão Tam dần dần có tinh thần, hai huynh đệ ăn uống một chút rồi mới bắt đầu nói chuyện. Lão Tam kinh ngạc nhìn Tần Lôi một hồi, nâng chén rượu lên, thành khẩn nói:
- Ngũ đệ, chuyện hôm đó, đệ lượng thứ cho ca ca, chúng ta bỏ qua đi.
Tần Lôi có chút bất ngờ. Từ lần đầu gặp mặt hắn đã bị trêu cợt, hai bên có chút không thoải mái, lại thêm vào chuyện của Niệm Dao dường như đã đâm vào đầu hắn một mũi. Nhưng lão Tam đã xin lỗi, sau hơn nửa năm mới nhắc lại chuyện cũ, đương nhiên chỉ là vì dẫn lời cho câu chuyện tiếp theo.
Tần Lôi cười, ra vẻ rộng lượng nói:
- Năm mới rồi, nhắc lại chuyện cũ làm gì?
Ý là có gì cứ nói, việc cũ cũng không thể quên đi.
Lão Tam là người như thế nào? Lớn lên trong kinh thành, sao không nhận ra ý tứ trong đó. Hắn cười khổ nói:
- Vậy chúng ta coi như hòa, Ngũ đệ, đệ phải biết chúng ta gặp nạn lớn tới nơi rồi?
Tần Lôi cũng không sợ hãi, cười nói:
- Nếu nói tiểu đệ gây đại họa đến đầu thì còn được, ca ca huynh thật thà hiền lành thì gây ra tai họa gì?
Lão Tam thở dài nói:
- Nói ca ca thật thà hiền lành thì đệ là người đầu tiên. Không mồm mép với đệ nữa, ta hỏi đệ, gần đây người theo dõi trong phủ của đệ có phải nhiều hơn.
Nếu đã nói đến chính sự, Tần Lôi cũng nghiêm chỉnh, nhẹ giọng nói:
- Gấp đôi có thừa, hơn nữa không kiêng nể gì cả, dường như không phải là theo dõi mà là giám sát.
Lão Tam gật đầu, buồn bã nói:
- Chính là giám sát, chắc đệ cũng biết bọn họ là người của ai?
Tần Lôi lắc đầu, hắn không phải là người có thể chiều lòng bất kỳ ai.
Lão Tam không để bụng, tự nói:
- Là lão Đại, hắn chuẩn bị hạ thủ mấy người chúng ta rồi.
Lão Tam nói, vẻ mặt có chút sợ hãi.
Tần Lôi không tin nói:
- Tam ca, huynh lo lắng quá rồi. Nếu nói lão Đại chuẩn bị đối phó đệ và Nhị ca thì còn có thể. Huynh và Tứ ca không thù không oán, sao có thể chứ?
Lão Tam trong lòng cười khổ, còn không phải là lão Tứ bị người vui đùa đưa tới bảo bối cung doanh của lão Đại chọc tới người gian ác. Với tính cách có thù tất báo của lão Đại, nhất định sẽ giết sạch sẽ môn đồ của hai người mới hả giận.
Nhưng hắn không dám nói thẳng với Tần Lôi, bởi vì người mà lão Tứ điều Cung Doanh đi đối phó lại chính là Tần Lôi. Gã chỉ đành hàm hồ nói:
- Hai ta và lão Đại có khoảng cách, hắn nhất định sẽ mượn cơ hội báo thù. Ca ca cũng xem như cá trong chậu rồi.
Tần Lôi cũng không dây dưa nguyên nhân, hỏi:
- Lẽ nào phụ hoàng để lão Đại ở kinh thành muốn giết ai thì giết hay sao? Huynh ấy không sợ phụ hoàng trách phạt?
Lão Tam trầm giọng nói:
- Từ lúc lão Đại không ngồi lên vị trí thái tử, hắn đã không coi mình là con của phụ hoàng nữa rồimà toàn tâm toàn ý đi theo Lý Hồn. Lần này hắn quay về kinh sớm là vì Lý lão nhân gọi hắn về.
Tần Lôi vẫn không tin. Hắn nhớ rõ ràng rằng, Thái tử vì thái độ của Hoàng đế đối với Đại Hoàng tử mà buồn bực không vui. Nếu lão Đại thật sự cắt đứt với Chiêu Vũ Đế, vậy thì Thái tử không đến mức phiền muộn như vậy.
Lão Tam vừa định nói tiếp thìmôn nhân của hắn thở hổn hển chạy vào, cũng không hành lễ, vội vàng nói:
- Điện hạ, nhanh về xem đi, Đại Điện hạ đã dẫn Long Tương quân xông vào phủ bắt người rồi, còn phóng lửa đốt viện nữa.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất