Quyền Bính

Chương 58: Không có việc gì lo lắng.

Chương 58: Không có việc gì lo lắng.
Những người tôn quý nhất trong Đại Tần không chỉ có một.Cái người vừa mới xuất hiện chính là một trong số vài người tôn quý nhất.
Câu này hơi khó đọc, nhưng đơn giản là muốn nói rõ mặc dù vài người có trọng lượng thế nhưng trước mặt lão thái thái thì còn chưa là cái gì.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, bất luận là hai mẹ con quý phi đang điên cuồng hay hai huynh đệ họ Tần đang cố gắng chịu đựng.
Được Cẩn phi dìu, lão thái thái run rẩy nhìn lướt qua bốn người đang quỳ. Cho đến khi nhìn thấy cái đầu tóc bù xù của quý phi đang quỳ bên cạnh tam công chúa thì hừ lạnh một tiếng, làm cho hai người đó câm như hến, lạnh run cả người. Chắc là bà đang liên tưởng đến chuyện tình đáng sợ nào đó.
Qua một lúc lâu, Tần Lôi len lén nhìn lên vị trí trước đó của thái hậu thì đã không còn một bóng người nào nữa. Hắn nhìn sang thái tử, thấy hai mắt của gã đang nhắm nghiền, quỳ xuống không nhúc nhích.
Tần Lôi cũng phát hiện ra quý phi cùng tam công chúa đều như vậy. Điều làm cho hắn buồn bực ở trong lòng là bản thân không biết cái uy nghiêm kia nó như thế nào mà có thể làm cho ba người vốn quen với địa vị cực cao lại phục tùng như vậy. Thậm chí những người này còn không dám lên tiếng.
Mặc dù không biết rõ thế nhưng Tần Lôi biết lão thái thái hiền lành đêm đó chỉ là một mặt khác của thái hậu mà thôi, thậm chí đó cũng có thể là một cái bóng.
Tháng bảy, mặt trời chói chang càng lúc càng lên cao giống như muốn làm bốc hơi tất cả các sinh vật trên thế gian. Hơi nước trong hồ bốc lên càng lúc càng nhiều. Do không có một ngọn gió nào làm cho ở trên hồ hình thành một đám sương trắng lơ lửng.
Những tảng đá bên bờ hồ dưới cái nóng như thiu như đốt còn chịu không được huống hồ còn là con người. Mồ hôi còn chưa kịp chui ra đã bị bốc hơi hết làm cho lượng nước trong thân thể giảm đi rất nhanh, mà khi thân thể thiếu nước sẽ gây ra các tình trạng chóng mặt, buồn nôn và các triệu chứng khác lần lượt xuất hiện.
Có không ít người ở xa xa đi qua đi lại nhưng không có bất cứ một người nào dám tới gần.
Thái tử chưa từng tập võ nên là người đầu tiên không thể chịu đựng được. Chỉ nửa ngày thôi Tần Lôi đã thấy sắc mặt gã trắng như tờ giấy, cơ thể lung lay rồi rốt cuộc nằm lăn ra mặt đất.
Tần Lôi nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng kéo hắn lên. Thái tử đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê vẫn khẽ lắc đầu, rên rỉ nói:
-Đừng…
Tần Lôi cười cười, đứng dậy kéo thái tử cho lên lưngmình. Hai người đang quỳ còn lại trên mặt đất đều không thể tin được vào hành động của Tần Lôi.
Thái tử nằm trên lưng mạnh mẽ nói:
-Không được đối nghịch với bà nội…
Tần Lôi không biết vì sao bọn họ lại sợ hãi như thế đối với vị lão thái thái nhìn qua chẳng hề đáng sợ chút nào kia. Hắn quay lại nhìn thái tử ở phía sau nói nhỏ:
- Cho dù như thế nào hôm nay ta sẽ đứng ra chịu cho ca ca.
Thái tử ở phía sau hắn cố gắng lắc đầu.
Tần Lôi tiếp tục nói:
-Thực sự đây là lần đầu tiên có người đứng ra đỡ cho tiểu đệ.
Thái tử lặng lẽ lấy tay ôm lấy cổ Tần Lôi, không nói thêm lời nào nữa.
Lão lục cùng với hai vị phu nhân đẫm lệ chạy tới giúp đỡ Tần Lôi đưa thái tử vào trong chỗ mát. Tần Lôi nhìn thấy vị phu nhân này mặc trên người y phục được thêu chín con phượng hoàng màu vàng nhạt thì biết đây là Hoàng hậu nương nương.Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, nhưng lúc này không phải là trường hợp nói chuyện. Hắn thi lễ với hoàng hậu xong liền quay đầu đi về vị trí hai người phụ nữ kia đang quỳ rồi tiếp tục quỳ xuống.
Thời tiết càng ngày càng nóng, những con ve sầu đang đậu trên tán cây bên hồ kêu lên như bị điên làm cho đầu Tần Lôi đau như muốn nứt. Hắn thấy gương mặt hai người phụ nữ tuy uể oải nhưng vẫn đang cố gắng không ngã xuống. Ngoại trừ một lần nữa bội phục cái gen tốt của tiểu mập mạp, hắn cũng sinh ra hứng thú với Thái úy Lý Hồn, người đã sản sinh ra đám quái vật này.
Kiếp trước Tần Lôi cũng đã từng phải đứng dưới trời nắng chói chang, có lúc sau giờ ngọ mỗi ngày đều phải khổ luyện dưới ánh nắng như thế này. Lúc này hắn cảm thấy hết sức bình thường. Lúc nãy hắn lung lay lắc lắc một lúc là do mới quỳ xuống lần nữa xong tất cả lại trở về bình thường.
-Chẳng lẽ ta dự đoán được ngày này sẽ xảy ra.
Hắn cười khổ trong lòng.
Ý nghĩ lại thay đổi tới tiểu mập mạp, hôm qua gã xui khiến Tần Lôi đánh công chúa, cũng chính là biểu muội của gã nên mới có chuyện tai bay vạ gió ngày hôm nay, thực là chết tiệt. Chuyện hai người hẹn gặp nhau vào năm ngày sau để xem hoa ngắm cảnh bên bờ sông chắc không thực hiện được nữa rồi. Giờ Tần Lôi phải nghĩ ra một biện pháp trả thù gã mới được.
Miên man suy nghĩ một lúc, bên cạnh có tiếng “phù phù” vang lên, Tần Lôi vừa nhìn sang đã thấy công chúa muội muội ngã sấp xuống, thế nhưng nàng không có vận mệnh tốt như thái tử, có một người đệ đệ không sợ tới giúp đỡ. Nàng chỉ có thể dựa vào phiến đá bên cạnh người mà rên rỉ một cách khó chịu.
Tần Lôi nhìn về phía vị quý phi tóc tai bù xù như ác quỷ, phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm vào mình, căn bản chẳng thèm để ý nào tới sự sống chết của đứa con gái.
Nếu là ngay cả là mẹ của nàng cũng không thèm để ý thì hắn cũng thoải mái loại bỏ đi suy nghĩ làm người tốt trong đầu mình. Bây giờ muốn làm người tốt không phải rất khó sao?
Vì vậy hắn không thèm để ý tới tam công chúa đang nàm trên mặt đất khổ sở co quắp lại, Tần Lôi lại tiếp tục so đấu với quý phi ở đối diện, một cuộc đấu lại tiếp tục diễn ra. Trong mắt người phụ nữ đó đầy sự oán giận, như đang oán Tần Lôi đã cưỡng hiếp nàng ở giữa phố vậy.
Tần Lôi lại nghĩ tới câu nói đã gặp rất nhiều lần: nếu như ánh mắt có thể giết người thì hắn tin rằng là hắn đã chết vô số lần rồi. Tuy rằng câu đó cũ rích nhưng vào lúcnày lại vô cùng chuẩn xác.
Tần Lôi không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi, không nhìn tới người phụ nữ điên này nữa. Hắn chậm rãi nhìn qua xung quanh, mẫu thân hắn không xuất hiện khiến lòng hắn có phần buồn bã.
Con người khi rảnh rỗi sẽ có nhiều suy nghĩ. Hắn không khỏi nghĩ lại. Ngày đó hắn ra khỏi cung liền gặp phải nguy hiểm, ngay cả chuyện thỉnh an vào ngày kế tiếp hắn cũng quên mất. Nghĩ đến Cẩn phi khiến hắn khó chịu. Tuy rằng không có nhiều tình cảm nhưng dù sao ta cũng sinh ra từ trong bụng bà. Chẳng lẽ bà không đau lòng sao?
Hắn vẫn nhớ hai tiêu chuẩn của người phụ nữ hoàn hảo.
Hắn cứ suy nghĩ miên man như vậy. Không biết trải qua bao lâu, ngày đã ngả về tây. Lúc này ven hồ đã có những làn gió mát, thổi đi sự khô nóng trong lòng Tần Lôi.
Rốt cục, Cẩn phi xuất hiện bên hồ, đi tới cạnh hai người, thi lễ đối với quý phi rồi nói:
-Nương nương, thái hậu cho mời.
Như quý phi ngẩng đầu lên, ánh mắt oán giận từ trong đống tóc rối tung như chực bắn thẳng ra ngoài. Nàng gằn từng chữ đầy căm giận:
-Ngươi sinh một … nhi tử có ích a.
Nói xong liền té lăn ra mặt đất. Nhưng không có phát ra tiếng vang giống như lúc tam công chúa ngã xuống.
Lúc này có một vài thái giám đi tới đưa hai vị nữ điện hạ đi về hướng cungTừ trữ. Nhìn thấy động tác chậm rãi từ từ của bọn họ, Tần Lôi thầm nghĩ xem ra bọn họ cũng rất coi trọng cái cơ hội chà đạp đôi mẫu tử cành vàng lá ngọc này.
Cẩn phi đi tới trước mặt Tần Lôi, ánh mắt rưng rưng nhìn thấy chính nhi tử của mình quỳ gần ba canh giờ. Đứa con này của nàng ngoại trừ có chút khô môi cùng với khuôn mặt bóng nhoáng ra còn lại không hề có một chút nào cho thấy sự mệt mỏi.
Hắn được như thế thì không biết phải tập luyện trong bao nhiêu năm đây? Cẩn phi lại nghĩ tới Tần Lôi ở nước Tề chịu bao nhiêu khó khăn khổ sở mới có sức lực như thế này, nghĩ tới những sự khổ sở của Tần Lôi làm cho đôi mắt của nàng lăn xuống những giọt nước mắt. Nàng cầm tay Tần Lôi đưa lên gò má:
-Hài tử! Ngươi phải chịu cực khổ mất rồi.
Tần Lôi vươn tay phải ra đỡ được một giọt nước mắt Cẩn phi. Giọt nước mắt làm cho tinh thần lạnh lẽo của hắn run lên. Mặt hắn giãn ra nhìn về phía Cẩn phi, cười nói:
-Mẫu thân…
... ...
Khi hai mẹ con Tần Lôi đi tới cung Từ Trữ, thấy thái hậu vẫn đang ngồi ở vị trí mà lần trước hắn gặp. Nhưng khác với trước là trước mặt bà có một vị thái tử đang suy yếu một cách thảm thương và hai mẹ con nữ điện hạ đã hoàn toàn hôn mê.
Tần Lôi đành phải quỳ xuống, hành lễ bái kiến thái hậu, nói:
-Hoàng tổ mẫu, nhi thần tới vấn an người.
Trên mặt Văn Trang thái hậu vẫn chưa có nhiều vết nhăn, chỉ có một vài đường vân tinh tế ở khóe mắt mà thôi. Chỉ tới lúc thái hậu cười thì những nết nhăn ẩn núp này mới hiện ra một cách rõ ràng để nhắc nhở cho mọi người biết nàng đã là một bà lão gần bảy mươi tuổi. Cho nên lão thái hậu rất ít khi cười.
Nhưng có lẽ cũng không chỉ do một nguyên nhân này.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì Tần Lôi có thể làm cho bà cười cũng chỉ có thể dùng hai từ hợp ý để giải thích. Duyên phận là thứ không nhìn thấy được, nói ra cũng không rõ.
Vị phu nhân tôn quý nhất Tần Quốc này cười mắng:
-Đồ khỉ trong mắt không có nãi nãi hay sao mà phải gây họa cho nãi nãi mới chịu hài lòng?
Thanh âm của bà thật sự thân thiết hòa ái, nếu không phải Tân Lôi đã bị nướng trong ánh mặt trời ba canh giờ thì tất nhiên hắn sẽ có một ít tình cảm ấm áp.
Tần Lôi cảm thấy nhức đầu, cười hắc hắc:
- Con không dám dối gạt nãi nãi, vốn định đi bái kiến quý phi nương nương, nào ngờ…
Lão thái thái nhìn về phía hai mẹ con đang nằm thê thảm trên mặt đất, bà hừ lạnh nói với lão thái giám đối diện:
-Làm cho chúng tỉnh dậy.
Lão thái giám run rẩy vỗ vỗ tay chỉ trong chốc lát có hai tiểu thái giám mang một chiếc thùng gỗ kín tới. Lão thái giám tiến lên mở thùng gỗ ra. Làn hơi lạnh phả vào mặt, làm cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống một cách đột ngột. Đây là nước đá được cất giữ, Tần Lôi còn nhìn thấy cả những mảng băng đá chưa tan hết.
Lão thái giám từ từ đón lấy một cái gáo rồi múc đầy nước lạnh sau đó run rẩy đưa lên đỉnh đầu quý phi. Không hề có lấy một chút do dự, cổ tay lão úp xuống đổ hết chỗ nước lạnh lên mái tóc bù xù quả Quý phi.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất