Quyền Bính

Chương 70: Đe dọa, cô lập, giết!

Chương 70: Đe dọa, cô lập, giết!
Sức chiến đấu của nước Tần được công nhận là số một thiên hạ hơn nửa là nhờ vào kỵ binh. Tuy gần hai mươi năm qua bị Đông Tề quật khởi đoạt mất danh tiếng bách chiến bách thắng, nhưng cho dù là Bách Thắng Công Triệu Vô Cữu cao ngạo cũng phải công nhận, xét về số lượng hay chất lượng thì kỵ binh Đại Tần vẫn giữ được ưu thế tuyệt đối.
Mặc dù Quân Bách Thắng vô địch thiên hạ, được coi là thập vạn hùng sư, nhưng chỉ có hai vạn tinh kỵ. Không phải do Tề Đế nghi kỵ, cũng không phải do Thượng Quan Thừa tướng gây khó dễ, thật sự là huấn luyện được một Bách Thắng kỵ quân đủ tiêu chuẩn quá khó khăn. Lão kỵ binh các nhánh quân khác đều không thể chen chân vào Dự bị doanh của kỵ quân Bách Thắng. Quân Bách Thắng chinh chiến không ngớt, dốc hết cả nước để có thể duy trì được hai vạn người đã là khó, nếu muốn tiến thêm một bước thì quả thực không có khả năng.
Mà nước Tần có tới năm mươi vạn kỵ binh tinh nhuệ. Nếu không tính thủy quân, sẽ chiếm một phần ba sức mạnh.
Nước Tề chỉ có hai mươi vạn kỵ quân, mà nước Sở vì ở phía nam, kênh rạch chằng chịt ngang dọc, hơn nữa không có ngựa tốt, nên tổng cộng cả nước chỉ có mười vạn kỵ quân. Sức chiến đấu lại càng là một dấu chấm hỏi to tướng.
Năm mươi vạn đối đầu với ba mươi vạn. Đây là sự chênh lệch về sức mạnh của nước Tần và hai nước Tề Sở.
Duy trì đội kỵ binh khổng lồ như thế, đương nhiên khiến cho ngân khố quốc gia phải chịu gánh nặng. Nhìn nước Tần trải rộng bao gồm cả đồng cỏ lớn của người Tây Quách Lặc và Tây Lương Thảo cũng có thể thấy được phần nào. Mục dân người Tây Quách Lặc được đưa vào các mục tràng, nếu không phục sẽ bị Đại Tần tiêu diệt, hoặc sẽ phải rời khỏi khỏi Tây Quách Lặc Nhĩ.
Mỗi năm chín đồng cỏ lớn này có thể cung cấp cho hai mươi vạn thớt con ngựa chiến ưu tú cho nước Tần, thậm chí có thể vận chuyển vào quốc nội nuôi ba mươi vạn thớt ngựa vận chuyển, trồng trọt.
Đây vẫn chưa phải toàn bộ. Không chỉ có chín đồng cỏ này, còn một đồng cỏ không thua gì chín đại mục tràng này, chính là mục tràng Hoàng gia Bắc Sơn ở địa khu Hà Sáo.
Hiện giờ Tần Lôi đã phóng ngựa tới cái đồng cỏ đó, người Hán nói chung vẫn không quen ở trướng, nên xây một tòa thành đất cao hai trượng, coi như làm nơi cư trú.
Tần Lôi vừa vào thành, đập vào mắt hắn là năm ngàn quân sĩ chỉnh tề xếp thành hai hàng, kín cả mặt đường, chỉ để lại một lối đi rộng cỡ một trượng.
Thấy Tần Lôi vào thành, năm ngàn người ầm ầm quỳ xuống, hô lớn:
- Cung nghênh Điện hạ!
Tiếng hô chấn động trời cao, vang vọng khắp thảo nguyên.
Tần Lôi đã quen nhìn cảnh này, hơi gật đầurồi khẽ kẹp chân vào giáp bụng của con ngựa. Chiến mã chậm chậm đi dọc theo con đường lớn.
Tới khi nhìn thấy Chung Ly Khảm và mấy quan viên không nhận ra quỳ gối giữa đường, hắn mới thản nhiên nói:
- Đứng lên cả đi.
Sau nửa canh giờ, nghỉ ngơi, thay trang phục thường dùng, Tần Lôi ngồi giữa, tiếp kiến quan viên cao thấp trong mục tràng.
Hắn nhìn Chung Ly Khảm hơi tiều tụy, liền nói:
- Chung Ly, còn khôngmấy người này với bổn Điện hạ?
Chung Ly Khảm ôm quyền nói:
- Tuân mệnh.
Lão chỉ một vị Tướng quân trung niên:
- Vị này là Tướng quân thống lĩnh vệ quân của Thái tử, Hoàng Phủ Chiến Văn.
Hoàng Phủ Chiến Văn chào Tần Lôi theo nghi thức quân đội. Hắn cười hỏi:
- Khi bổn Điện hạ quay về Kinh, có vị Ngự Lâm Giáo úy hộ tống ngàn dặm tên là Hoàng Phủ Thắng Văn. Người đó có quan hệ gì với Hoàng Phủ Tướng quân không?
Hoàng Phủ Chiến Văn gật đầu nói:
- Chính là xá đệ. Đã mang phiền phức đến cho Điện hạ rồi.
Tần Lôi mỉm cười nói:
- Cô gia và Hoàng Phủ Giáo úy tương giao rất tốt, hiện giờ vẫn còn nhớ y.
Hoàng Phủ Chiến Văn cười nói:
- Đó là vinh hạnh của xá đệ.
Nghĩ một chút y lại nói:
- Mạt tướng cũng được hưởng vinh quang lây.
Tần Lôi gật đầu, ý bảo y ngồi xuống.
Chung Ly Khảm chỉ vào một hán tử khôi ngô mặt đen mặc trang phục quan viên, nói:
- Vị này chính là Tràng giám mục tràng Bắc Sơn, Tần Kỳ.
Tần Kỳ dập đầu thi lễ với Tần Lôi.
Tần Lôi nghe vậy hỏi thăm vài câu, cũng để y ngồi xuống.
Còn hai quan viên nữa, Tần Lôi đều đã từng thấy qua.
Sau lễ tiếp kiến hoàn tất, những quan viên phẩm cấp thấp liền lui ra, trong phòng chỉ còn năm người Tần Lôi, Hoàng Phủ Chiến Văn, Tần Kỳ, Chung Ly Khảm và Trầm Thanh. Trầm Thanh định lui ra, nhưng lại bị Tần Lôi giữ lại.
Tần Lôi thấy trong phòng đã yên tĩnh, bèn nói thẳng vào vấn đề với hai người Hoàng Phủ Chiến Văn và Tần Kỳ mới gặp lần đầu:
- Ta được Thái tử Điện hạ nhờ vả, lên phía bắc tới mục tràng Hoàng gia để xây dựng một cánh quân. Chư vị đại nhân đều biết, một quân đội muốn từ chưa có gì, từ yếu nhược trở nên mạnh mẽ, mà không bỏ ra chút công phu thì không thể.
Hoàng Phủ và Chung Ly gật đầu. Họ Hoàng Phủ sáng lập mười hai vệ quân của Thái tử, mất tới năm năm mới có sức chiến đấu. Chung Ly là người đầu tiên gây dựng đội Huyết ảnh của Thái tử, cũng mất năm năm, nhưng Thái tử vẫn chưa thỏa mãn.
Tần Lôi trầm giọng nói:
- Nhưng ta chỉ có tối đa nửa năm thời gian. Nửa năm từ không có gì để tạo thành một đội quân mạnh thì dùng cách thông thường là điều không thể.
Hoàng Phủ Chiến Văn nghĩ một chút, chắp tay nói:
- Nếu có chiến tranh rèn giũa, mạt tướng có thể nếm thử nửa năm thành quân.
Tần Lôi xua tay nói:
- Hoàng Phủ Tướng quân đang nói là quân lính thông thường, mà hiện tại chúng ta muốn có một loại lính đặc chủng. Không cần chính diện ra chiến trường.
Hoàng Phủ Chiến Văn buồn bực im bặt không nói lời nào.
Trong lòng Tần Lôi không hờn giận, vẫn tươi cười:
- Các vị Tướng quân, ngày mai gọi toàn thể đội ngũ, canh ba giờ dần tập trung tại sàn vật. Có vấn đề gì không?
Trầm Thanh và Chung Ly Khảm không có vấn đề gì, chỉ có Hoàng Phủ Chiến Văn cười gượng nói:
- Điện hạ chưa từng tòng quân, không biết quy tắc trong quân. Trong quân đều tới giờ mẹo điểm danh, nếu làm rối loạn, sợ sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Điện hạ.
Tần Lôi biết vị Tướng quân trên đầu một đống tuổi này vẫn xem hắn chỉ là một tiểu tử chưa sạch máu đầu, chỉ dựa vào thân phân Hoàng tử thì vẫn còn thiếu. Hắn không giải thích nữa, chỉ mỉm cười:
- Trước khi tới, Thái tử đã ban cho taquyền sinh sát, nói vậy các vị đại nhân đã hiểu được ý chỉ?
Hoàng Phủ Chiến Văn và Tần Kỳ cùng gật đầu, Tần Lôi sờ sờ bội kiếm của Thái tử bên hông, híp mắt nói:
- Bổn Điện hạ làm người hòa ái tương thân, cũng không giết người lung tung. Chỉ cần các vị đại nhân quản lý thuộc hạ giữ kỷ luật nghiêm minh, Ta sẽ không dùng đến kiếm của Thái tử.
Nói xong, hắn cười tủm tỉm nhìn Hoàng Phủ Chiến Văn.
Trong số mấy người ở đây, Trầm Thanh là bạn của Tần Lôi, Chung Ly Khảm còn thiếu nhân tình của hắn, Tần Kỳ chỉ là một quan văn không xen vào việc quân, ánh mắt mọi người đều dồn về Hoàng Phủ Chiến Văn.
Hoàng Phủ Chiến Văn không nghĩ tới mình chỉ thể hiện chút thái độ nghi ngờ, vị Điện hạ này đã hô đánh hô giết, thầm mắng to xui xẻo. Đành chịu, ai bảo người ta mạnh hơn, người ta là Hoàng tử, lại có kiếm của Thái tử, còn mình chẳng là gì. Lão không thể làm gì khác hơn là đứng dậy hành lễ:
- Thuộc hạ hiểu.
Tần Lôi đứng dậy đỡ Hoàng Phủ Chiến Văn, cười rạng rỡ nói:
- Hoàng Phủ Tướng quân chớ trách, bổn Điện hạ tuổi còn quá nhỏ, tính tình nóng nảy không chịu được khiêu chiến. Đó là bệnh xấu, cần sửa cần sửa.
Hoàng Phủ Chiến Văn vẫn chưa từng thấy ai đảo mắt đã thay đổi nhanh như vậy, cẩn thận cười bồi:
- Điện hạ là thiếu niên anh hùng, tư thế oai phong.
Tần Lôi cười ha ha, cầm tay y, nói:
- Hoàng Phủ đại ca nói đúng. Đi, chúng ta tới hậu đường uống rượu. Tần đại nhân cùng đi luôn.
Hoàng Phủ Chiến Văn không dám phản đối, chỉ biết cười khổ để Tần Lôi lôi kéo vào hậu đường. Tần Kỳ cũng đi theo với sắc mặt quái dị.
Chung Ly Khảm kéo Trầm Thanh, nhỏ giọng hỏi:
- Điện hạ sao vậy nhỉ? Có vẻ không giống như khi ở Trung đô.
Trầm Thanh suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:
- Theo như Điện hạ nói với ta, hiện tại ngài đang bị vây trong cái gì đó của tuổi mới lớn.
Chung Ly Khảm cười ha hả.
Kỳ thực, vừa rồi Trầm Thanh nghĩ đến một chuyện khác.
Trên đường vào thành, Tần Lôi đã thỉnh giáo Quán Đào làm sao ở chung với mọi người. Quán Đào trừng mắt nhìn hắn một lát mới lạ lùng kêu lên:
- Điện hạ, ngài biết cái gì gọi là Điện hạ không?
Tần Lôi lắc đầu. Quán Đào thở dài như thể ai oán trẻ con không thể dạy, quái thanh quái khí nói:
- Điện hạ tức là một trong những người lớn nhất dướiBệ hạ. Ngài nói nghĩa là gì?
Tần Lôi bị y quát, ngẩn người, hỏi cộc lốc:
- Nghĩa là gì?
Quán Đào khoa hai tay, cao giọng:
- Phàm là lời ngài nói, cho dù sai hay đúng cùng phải chấp hành vô điều kiện. Không cho phép có người nghi ngờ trước mặt, không cho phép có người ngỗ nghịch không thuận theo ở trước mặt.
Tần Lôi “A” một tiếng. Trong khoảng khắc này, hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình hầu như không có, thực khác với chế độ dân chủ mà hắn tin tưởng và chấp hành, ngây ngốc hỏi lại:
- Nếu không thuận theo thì sao?
Quán Đào hung ác, tàn bạo đáp:
- Dọa dẫm, loại trừ, giết!
Tần Lôi nhỏ giọng hỏi:
- Như vậy có hơi bị độc tài quá không?
Quán Đào hoa chân múa tay trên lưng ngựa, nếu không phải vì thân phận Hoàng tử của Tần Lôi, y thực muốn đập cho hắn một cái vào đầu. Y gần như áp sát mặt vào mặt Tần Lôi, nói:
- Vì vậy ngươi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Trước khi đưa ra quyết định gì phải tự hỏi, phảitrăn trở nhiều lần, chứ không phải sau khi đưa ra quyết định sai lầm nhiều lần.
Tần Lôi gật đầu, hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang dần quay lại. Hắn đẩy khuôn mặt đầy râu ria của Quán Đào ra, phiền muộn nói:
- Có chuyện thì nói, dí sát lại như vậy làm gì? Phun đầy nước bọt vào mặt lão tử. Mẹ nó, tại sao ta chẳng thấy ngươi xem ta là Điện hạ.
Quán Đào biết hắn đã thanh tỉnh lại liền cất tiếng cười quái dị thúc ngựa chạy nhanh lên trước.
Tần Lôi nhìn tên cuồng sinh, lắc đầu cười khổ. Quán Đào đối với cái gì cũng u mê, không có cách nào ước thúc cái tâm bất kham, chẳng trách ba mươi tuổi rồi vẫn còn là một tên lưu manh.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất