Quyền Bính

Chương 94: Tướng quân lệnh và đóa hoa lan trong cốc thẳm

Chương 94: Tướng quân lệnh và đóa hoa lan trong cốc thẳm
Tần Lôi cũng đã gặp Vĩnh Phúc một lần, đó là lần ra nghênh đón Chiêu Vũ đế trở về. Nhìn từ phía xa xa, một vị tiểu cô nương yếu đuối như bông hoa dưới cơn mưa khiến người khác thấy thương hại.
Khi hắn được mời vào trong phòng, lúc đối diện với thiếu nữ áo trắng bên cạnh cây đàn cổ, mới phát hiện đấy chính là một cô gái thanh nhã như bông hoa lan, tuổi cũng chỉ mười sáu mười bảy xuân thì. Chỉ có điều thân thể nhỏ bé, cho nên hôm đó mới đoán sai tuổi tác. Lúc này tiểu cô nương với ánh mắt trong sáng như mặt nước mùa thu nhẹ nhàng nói với vẻ áy náy:
- Mời ngũ ca ngồi, thứ lỗi cho tiểu muội có gì không phải, không tới nghênh đón từ xa được.
Giọng nói của nàng rất bình tĩnh thanh nhã, giống như hoa lan trong cốc sâu vậy.
Tần Lôi cười ôn hòa, nói:
- Trên đường nghe thấy tiếng đàn của tiểu muội làm mê hoặc, huynh phá vỡ nhã hứng của muội.Đó là do sự đường đột của ta rồi.
Nói xong hắn liền ngồi xuống.
Tiểu cô nương nhẹ giọng nói:
- Hứng khởi thì muội đàn thôi, không có hứng thì muội không đàn được. Ngũ ca không cần phải đắn đo đâu.
Lúc này cung nữ dâng lên trà hương, Tần Lôi mới thăm dò căn phòng đầy thanh nhã, một chỗ đánh đàn, một cây đàn, một chiếc chiếu, một lư hương, thêm vào đó trên tường còn có những bức tranh hoa lan. Đây chính là nơi ở của Vĩnh Phúc công chúa Đại Tần.
Vĩnh Phúc thấy Tần Lôi có chút kinh ngạc, thì cười nói thản nhiên:
- Tiểu muội có bệnh nặng trong người, cả ngày toàn thân thể tâm trạng bị bệnh tình đày đọa, không lúc nào ngơi. Nên muội mới tạo dựng khung cảnh đơn giản chút cho tĩnh mịch, khiến ca ca cười chê rồi.
giọng nói của nàng có chút tiêu điều.
Tần Lôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gày gò của Vĩnh Phúc, tỏ vẻ thoải mái:
- Mấy năm nữa thân thể muội cũng tốt lên, ngũ ca sẽ tìm cho muội những dải lụa ngũ sắc để treo, nhìn thấy nó cũng cảm thấy phấn khích hơn.
Vĩnh Phúc cũng biết Tần Lôi vì muốn cho mình vui nên cố ý nói vậy. Nàng giơ ngón út từ trong tay áo giơ lên, khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu muội rất mong chờ có ngày như vậy.
Tần Lôi ngồi đó một lúc cảm thấy hai chân tê dại, rồi đứng dậy. Tần Lôi khởi động một lát, rồi cười hi hi nói với Vĩnh Phúc:
- Nếu ngũ ca ngồi xếp bằng, muội có mất vui không vậy?
Trong lòng Vĩnh Phúc cảm thấy rất buồn cười, đã hỏi như vậy rồi chẳng nhẽ người ta lại nói không vui sao? Quả thật vị ngũ ca này không giống như những vị huynh đệ khác, ít nhất thì da mặt cũng dày hơn nhiều. Nàng gật đầu khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu muội rất vui vẻ thôi.
Tần Lôi bèn xếp bằng ngồi xuống, ngượng ngùng nói:
- Vừa nãy ngũ ca cưỡi ngựa bên ngoài lâu quá, đau hết cả lưng, nếu cứ ngồi quỳ như vầy thì lưng lại càng đau hơn.
Tuy những lời hắn nói đều rất thành thực, nhưng cũng không hi vọng Vĩnh Phúc tin tưởng. Không ngờ ánh mắt của Vĩnh Phúc lộ vẻ mong mỏi nói:
- Vĩnh Phúc rất ngưỡng mộ ca ca.
Tần Lôi thầm chửi bản thân không biết giữ mồm giữ miệng, đây chẳng phải nói hòa thượng bị hói đầu sao. Hắn vội vàng cứu vãn nói:
- Đợi mùa xuân tới, ca ca dẫn muội đi chơi.
Vĩnh Phúc vui mừng nói:
- Không phải ca ca thấy cảm thương muội muội mà nói vậy chứ?
Tần Lôi gật đầu cười nói:
- Huynh lại đi gạt một tiểu nha đầu như muội sao? Tâm trạng để ở bụng ý, ăn nhiều chút vào để cơ thể khỏe mạnh lên, ngũ ca sẽ dẫn muội đi ra ngoài chơi.
Ánh mắt của Vĩnh Phúc đầy mơ ước nói:
- Muội muốn tới ngõ Thiết sư tử, sông Ngọc đái, chùa Báo quốc, tháp Lạc nhạn, Phượng tê lâu...
Tần Lôi nghe nàng nói những địa danh kia đều là những nơi nằm trong thành. Thấy ngay cả những nơi ngoài thanh nàng cũng không dám hy vọng, Tần Lôi cảm thấy hơi buồn. Hắn liền gật gật đầu nói:
- Đợi muội khỏe lên chút nữa, ngũ ca sẽ đưa muội đi tất cả các nơi đó một lượt.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại vò đầu nói:
- Sông Ngọc đái thì không đi nhé.
Vĩnh Phúc không hiểu hỏi:
- Vì sao không đi vậy? Tiểu muội nghe nói đó là nơi êm đềm nhất kinh đô, trong lòng đã muốn tới đó từ lâu rồi.
Tần Lôi đưa ánh mắt quái dị nhìn nàng một cái, hỏi:
- Ai nói cho nàng biết đó là nơi êm đềm nhất ở kinh đô này thế?
- Tứ ca nói.
Tần Lôi thầm nói, ngoài tên đó ra thì chẳng có ai lại mồm miệng láu cá như vậy cả. Hắn ngáp một cái rồi chuyển chủ đề khác:
- Vừa nãy muội vừa đàn bài gì mà nghe hay quá vậy.
Vĩnh Phúc kinh ngạc nói:
- Cao sơn lưu thủy, ca ca chưa từng nghe qua sao?
Tần Lôi thấy sắc mặt của nàngnhìn hắnnhư thấy có người đang chỉ lên ánh trăng trên trời hỏi “ kia là gì vậy”. Hắn tỏ vẻ phiền muộn nói:
- Ca ca là người mù âm nhạc, ngay cả đây là cây đàn gì còn không phân biệt được nữa là.
Vĩnh Phúc hơi thẳng người lên, tỏ vẻ phục Tần Lôi nói:
- Thước thì cũng có thước dài thước ngắn, ngũ ca không cần phải bận tâm, coi như tiểu muội lỗ mãng rồi.
Tần Lôi thản nhiên cười nói:
- Muội muội không cần phải lo lắng, da mặt ngũ ca dày lắm mà.
Vĩnh Phúc che miệng khẽ mỉm cười nói:
- Cũng đúng, năm ngày trước trên đại điện ngũ Điện hạ còn truy sát võ tướng của quân Thiên sách thì làm sao bị một tiểu nữ như muội làm huynh lay động được chứ.
Tần Lôi có vẻ ngại ngùng nói:
- Đúng là việc tốt không lọt ra ngoài, việc xấu thì truyền xa vạn dặm. Ngay cả một tiểu thư khuê các như muội cũng biết rồi,.Xem ra sau này ngũ ca ra ngoài cần phải lấy khăn che mặt lại thôi.
Vĩnh Phúc nhìn cách nói năng của hắn, quả thật chưa có người nào chân thực với nàng như vậy. Trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nàng khẽ cười nói:
- Tiểu muội có thể đàn một khúc “ Tướng quân lệnh” để mừng ngũ ca danh dương tứ hải không nhỉ?
Tần Lôi ưỡn ngực nói:
- Vi huynh nguyện chăm chú lắng nghe.
Vĩnh Phúc cố nhịn cười, giở vờ giận nói:
- Ca ca không được trêu trọc muội cười nữa đó, nếu không muội sẽ không đàn nữa đâu.
Trong lòng Tần Lôi thầm kêu mất mặt quá, hóa ra cái mà phát ra tiếng kêu kia không phải tranh cũng không phải sắt mà chính là đàn.
Vĩnh Phúc ngưng thần tĩnh khí, đôi bàn tay hoàn mỹ không tỳ vết thò ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng đặt lên dây đàn. Ngón giữa tay phải rất nhẹ nhàng gảy liền ba cái, giống như ba tiếng trống trận vang lên, tiếng trống vừa mạnh vừa có lực từ chậm rãi rồi nhanh dần, từng hồi thôi thúc làm cho Tần Lôi như nhìn thấy hai đội quân đang đối chọi trên sa trường, đại chiến hết sức căng thẳng và quyết liệt.
Tiếng đàn uyển chuyển mà rầm rĩ thôi thúc sôi sục, giống như những tiếng xung phong kinh động trời đất của hai quân. Hai đoàn quân bão táp càng ngày càng nhích lại gần nhau hơn, mắt thấy gươm đao sáng lóa giao nhau, Tần Lôi không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.
Trận giao phong cuối cùng cũng bùng nổ, tướng sĩ đôi bên vì niềm tin riêng của mình mà lao lên chém giết, không hề màng tới sự sống cái chết, cố gắng hạ sát kẻ địch càng nhanh càng tốt. Đôi tay của Vĩnh Phúc đan chéo nhau, chiếc dây đàn thứ bảy được gảy lên, khiến người khác cảm thấy tiếng đàn mô tả trận chém giết ở chiến trường vô cùng rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy sợ hãi.
Tiếng đàn dần dần càng sôi sục hơn, một bên giành được ưu thế, trong chốc lát phía địch thua nhanh như núi đổ. Tiếng đàn cao vút, bên giành ưu thế truy sát bại binh tới năm trăm dặm.
Tiếng đàn của Vĩnh Phúc dần dần chậm rãi hòa nhã dần. Một âm điệu ưu thương vang lên, chiến đấu từ từ bị dẹp loạn, những binh sĩ bị thương cũng đang thu dọn những gì còn sót lại của đồng đội mình, không biết từ nơi nào vang lên những tiếng sáo...
Tắc thượng trường phong địch thanh thanh lãnh
Đại mạc lạc nhật tàn nguyệt đương không
Nhật dạ thính đà linh tùy mộng nhập cố lý
Thủ trung tam xích thanh phong chẩm biên lục phong gia thư
Định trảm địch tương thủ cấp khán bãi lệ thế điêu linh
Báo triêu đình! Thùy nhân thính?
......
Một bản nhạc kết thúc, vành mắt của Tần Lôi cũng đã đỏ ửng, hắn gạt đi những giọt nước mắt ở khóe mắt, ngại ngùng nhìn những giọt mồ hôi trên trán Vĩnh Phúc nói:
- Cho dù muội có tin hay không tin, từ ngày ngũ ca biết khóc tới giờ, đây là lần đầu tiên ta rơi lệ. Mà rơi lệ lại vì chính tiếng đàn của một nha đầu như muội làm xúc động.
Vĩnh Phúc hơi thở dốc khẽ mỉm cười nói:
- Ca ca khen người khác cũng không nên nói thẳng như vậy chứ, nhưng...
Một trận ho khan dồn dập khiến câu nói của nàng bị ngắt đoạn.
Bên ngoài những cung nữ vội vàng chạy vào, người thì vuốt ngực người thì lấy thuốc, Tần Lôi biết rằng nàng đã quá hao tổn nguyên khí vì đàn khúc “ tướng quân lệnh” vừa rồi, trong lòng cảm thấy áy náy.
Vĩnh Phúc công chú nhìn thấy, vẻ ôn hòa dịu dàng nói:
- Ngũ ca không nên tự trách mình như thế, Vĩnh Phúc đàn cho huynh nghe cảm thấy rất vui mừng.
Tần Lôi không biết nàng vui vì cớ gì, cười áy náy nhìn nàng nói:
- Là lỗi của Ngũ ca. Như vậy đi, muội đưa ra một yêu cầu, chỉ cần ngũ ca có thể làm được thì nhất định sẽ làm.
Vĩnh Phúc khẽ mỉm cười nói:
- Cái này là do ca ca tự nói đó nhé, vậy tiểu muội muốn ca ca ngày nào cũng tới nói chuyện với Vĩnh Phúc, được không nào?
Tần Lôi ra sức gật đầu.
......
Vì vậy hàng ngày Tần Lôi ngoài tới cung Từ ninh, cung Cẩn du, lại còn phải tới tiểu trúc chơi nữa. Cũng may hắn và một vị công chúa ở tiểu trúc rất đáng thương quan hệ rất tốt, hoặc là Tần Lôi nói những điều trên trời dưới biển để làm Vĩnh Phúc cười. Nhờ vậy cũng giúp cho tiểu cô nương càng có tính hướng ngoại hơn, hoặc Vĩnh Phúc đàn cho Tần Lôi nghe một bản nhạc khiến Tần Lôi hiểu được những bản nhạc hay nhất trên thế gian này.
Lúc hắn đem ý nghĩ đó nói với Vĩnh Phúc, nàng che miệng khẽ mỉm cười nói:
- Ca ca thật biết cách hù người khác, trong thiên hạ này nam sĩ nữ tử nào mà chẳng biết đánh đàn, sao huynh biết được tiểu muội đánh đàn hay nhất chứ?
Tần Lôi tỏ vẻ nghiêm túc nói với nàng:
- Để một khúc nhạc khiến ngũ ca của muội rơi lệ nhất định là bản nhạc hay nhất rồi, không thể sai được.
Vĩnh Phúc bừng tỉnh, hóa ra ca ca của mình vẫn còn nhớ tới bản nhạc khiến người phải rơi lệ. Nàng che miệng khẽ cười một lúc, rồi lại có chút phiền muộn, nhẹ nhàng nói:
- Ca ca! Có phải sang năm mới là có thể xuất cung phải không?
Tần Lôi cũng đã bị kìm nén không chịu nổi nữa rồi, ước gì lúc này được xuất cung luôn. Nhưng hắn không thể nói thật được, hòa nhã nói:
- Muội muội ngốc, nghĩ nhiều vậy làm gì chứ, cứ thoải mái ăn tết xong hãy tính.
Vĩnh Phúc nghe xong, khẽ thở dài nói:
- Cũng chỉ do tiểu muội quá tham lam, ca ca còn nhiều việc chính sự phải làm mà.
Thần sắc có chút không muốn thế.
Tần Lôi không thích nàng phải thương cảm thế này, khẽ vỗ nhẹ vào đùi, hứa:
- Chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời, chịu khó dưỡng bệnh, đợi tới mùa hè ca ca sẽ cầu xin phụ hoàng đưa muội tới vùng quê chơi, tới đó thích lắm.
Vĩnh Phúc nghe xong, tinh thần bỗng chốc tốt hẳn lên, khẽ kích động nói:
- Những điều huynh nói là thật chứ?
Tần Lôi bĩu môi nói:
- Không tin thì ngoéo tay nào.
- Ngoéo tay thì ngoéo tay.
Thấy Tần Lôi nói vậy nàng liền đáp ngay, tính tình bỗng hoạt bát hơn nhiều.
Một to một nhỏ, hai ngón tay út móc lấy nhau, hai ngón cái đè sát vào nhau.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất